Nụ cười trên mặt của Hồ Chỉ Thủy càng thêm rạng rỡ.

“Linh Cơ, nàng đang ở đâu?”
Hồ Chỉ Thủy nhìn quanh khắp nơi, dịu dàng gọi.

Giọng nói quanh quẩn trong Thanh Hoa Lâu, thậm chí còn có âm thanh vọng lại.

La Hồng sửng sốt một chút, sau đó khoé miệng giật giật.

Từ một tiếng gọi này của Hồ Chỉ Thủy, có thể đánh giá được rằng, Huyết Linh Cơ La Hồng hắn đây ngay cả cái áo lót cũng chưa bị lộ.

“Linh Cơ, ra đi, không cần trốn nữa! Nàng đến đây giết kẻ này sao? Ta giúp nàng nhé.


Trên gương mặt ngây thơ thân thiện của Hồ Chỉ Thủy tràn đầy dịu dàng.

Ánh mắt lướt nhìn La Hồng đang mặc áo trắng như tuyết, chính khí ngút ngàn, trong chốc lát, con ngươi gã lạnh lẽo, sát ý toả ra khắp nơi.

Bỗng nhiên, đèn lồng nhiều màu treo trên Thanh Hoa Lâu sáng lên màu máu.

Động tác của Hồ Chỉ Thủy trong nháy mắt trở nên nhanh hơn, quải trượng trong tay giống như một thanh Độc Long Toản bỗng dưng đâm ra.

Mùi máu tươi toả ra nồng đậm, dường như trong không khí đều bị xé ra thanh âm nứt toác.

Một kích, đoạt mệnh!
Trong nháy mắt, mùi vị chết chóc lạnh lẽo làm La Hồng tê rần cả da đầu.

!.

.

Bên ngoài ngõ hẻm Thanh Hoa Lâu.


Trong một quán rượu, Triệu Đông Hán ngồi cạnh cửa sổ, gọi một bình rượu, thêm một đĩa đậu phông nhỏ, tự rót tự uống.

Hắn ta vẫn không yên tâm về công tử, nhưng lại không thể đi quấy rầy thú vui của công tử, cho nên hắn ta bèn đợi ở chỗ này.

Chỉ cần công tử ra khỏi Thanh Hoa Lâu, vậy thì tất cả đều yên ổn.

Róc rách.

Tự rót cho mình một chung rượu.

Uống vào một ngụm, dường như vết đao chém trên mặt cũng bắt đầu nhúc nhích theo, “chậc” một tiếng.

Kẹp một hạt đậu phộng bỏ vào miệng.

Một chung rượu, một hạt đậu phộng, cực kỳ vui vẻ.

Đột nhiên.

Triệu Đông Hán nheo mắt lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thanh Hoa Lâu.

Rắc rắc!
Hắn bóp nát chén rượu trong tay, trong nháy mắt, rượu văng ra khắp nơi.

“Mùi máu!”
Triệu Đông Hán như ngửi được mùi máu ở trong không khí, lúc nhạt lúc đậm truyền ra từ sâu trong ngõ hẻm của Thanh Hoa Lâu.

Công tử đang ở trong Thanh Hoa Lâu, mà bây giờ trong Thanh Hoa Lâu thì lại có mùi máu.

Vết đao chém trên mặt của Triệu Đông Hán bỗng chốc nhúc nhích.

“Công tử!”
Một tiếng gào thét thảm thiết vang lên.

Trên người Triệu Đông Hán bỗng chốc tỏa ra khí huyết ngang tàng.

Tu vi của Võ tu Bát phẩm Thiết Cốt cảnh lộ rõ mồn một, trong ánh mắt hoảng sợ của thực khách xung quanh, hắn ta trực tiếp nhảy xuống khỏi cửa sổ.

Ầm!
Đường lót gạch xanh dưới tiệm rượu bị thân thể hắn ta đè lõm xuống.

Thế nhưng Triệu Đông Hán chẳng quan tâm, hắn ta chạy như điên về phía Thanh Hoa Lâu.

Tên tiểu nhị vắt khăn lau trắng trên vai trợn mắt há hốc mồm nhìn.

“Chẳng phải chỉ đi đến thanh lâu chơi gái! Thôi sao?”
!
Trong Thanh Hoa Lâu.

Màu máu giăng khắp nơi, khiến cả toà nhà lộ ra nét yêu dị cùng cực.

Hồ Chỉ Thủy vốn định đánh nhanh thắng nhanh.

Vạt áo trắng của La Hồng bay lên, vẻ mặt khó coi.

Trong nháy mắt khi Hồ Chỉ Thủy lộ ra sát ý, hắn cũng vận chuyển kiếm khí trong kinh mạch theo bản năng.

Lần này không mang theo kiếm.

Nhưng trong lòng bàn tay của La Hồng lại hội tụ thành một đoàn kiếm khí, mạnh mẽ đâm vào quải trượng đang phóng tới của Hồ Chỉ Thủy.


Ầm!!!
Trong nháy mắt kiếm khí nứt toác.

Thân thể Hồ Chỉ Thủy vẫn đứng yên bất động.

Mà La Hồng thì văng về hướng ngược lại, trong chớp mắt bàn tay toe toét máu thịt, áo trắng nhuốm máu.

“Thế mà lại là một tên Kiếm tu! ”
“Kiếm khí mạnh mẽ, nhưng mà, cũng chỉ có vậy thôi.


Hồ Chỉ Thủy chống gậy đứng vững, trên mặt vẫn giữ nụ cười hiền.

Nụ cười này làm La Hồng hận không thể đạp một cái lên mặt của gã!
Cái tên thích diễn trò này!
Tà tu, mỗi một tên đều là dòng hung ác nham hiểm.

Huyết Linh Cơ cũng thế, tên Hồ Chỉ Thủy này cũng thế.

Đối với bọn chúng mà nói thì giết người chỉ như ăn cơm uống nước mà thôi.

Nguy hiểm, lại một lần nữa phải đối mặt với nguy hiểm sống chết.

La Hồng là người đã từng chết một lần, hắn không muốn chết.

Bàn tay be bét máu thịt, La Hồng vẫn chẳng quan tâm, một lần nữa kêu gọi kiếm khí trong cơ thể ra.

Tốc độ chuyển động của thân hình Hồ Chỉ Thủy cực nhanh, giống như quỷ ảnh, không ngừng đâm quải trượng ra.

Kiếm khí chưa ngưng tụ, đã bị đánh tan.

La Hồng hộc máu, thân thể bị văng lên, đụng nát bàn.

“Chỉ có chút trình độ như thế, cũng dám chống lại ta sao.


Hồ Chỉ Thủy nhàn nhã chống quải trượng, nở nụ cười.

“Nhưng mà, dù cho ngươi không tới trêu chọc ta, thì sau khi ta thăng cấp Hắc Thiết Tà Lệnh, cũng sẽ đi tìm ngươi.



Chỉ là gã không ngờ tới được, La Hồng lại tự mình dâng đến cửa.

“Vốn cho rằng ngươi là Nho tu, nhưng không ngờ lại là Kiếm tu, quan trọng nhất chính là, thân là Kiếm tu lại không mang theo kiếm bên mình, cũng thật ngu xuẩn.


Hồ Chỉ Thủy nói.

Gã cũng không gấp gáp làm gì, lấy tu vi Bát phẩm đỉnh phong của gã thì dư sức giết được Kiếm tu Cửu phẩm.

La Hồng cảm thấy lồng ngực mình đau rát, bả vai bị xuyên thủng một cái lỗ lớn, không ngừng nhỏ máu.

Khỏ trách Triệu Đông Hán nói, con đường tu hành vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút thì vạn kiếp bất phục.

Trốn là trốn không thoát rồi.

Vậy! Làm sao giết gã này đây?!
Tất nhiên La Hồng không cam lòng cứ thế mà chết ở chỗ này.

Hắn nhìn chằm chằm Hồ Chỉ Thủy.

Triệu hồi Tà Ảnh?
Trong lòng La Hồng gạt bỏ suy nghĩ này, dù cho có triệu hồi Tà Ảnh Địch Sơn, thì sợ là cũng khó thoát khỏi cái chết.

Chỉ dựa vào mỗi Tà Ảnh Địch Sơn thì chưa chắc sẽ đánh thắng được tên Hồ Chỉ Thủy này.

Sở dĩ Huyết Linh Cơ bị Tà Ảnh Địch Sơn chém chết, phần lớn là vì sát khí của ả đã bị La Hồng hút sạch.

Nhưng lúc này đây trạng thái của Hồ Chỉ Thủy lại vô cùng mạnh mẽ.

Hơn nữa, Tà Ảnh là con át chủ bài duy nhất của hắn, nhất định phải tìm thời cơ thích hợp để thay đổi ván cờ, nếu tùy ý làm lộ, mà vẫn không giế.t chết được Hồ Chỉ Thủy thì coi như là mất hết toàn bộ hy vọng.

Ban đầu La Hồng chỉ định đến đây phá hư cái văn hội này, ai mà ngờ được, một cuộc văn hội, lại thật sự biến thành cảnh tượng chết chóc!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện