La Hồng liếc nhìn kiếm khí mà Thuần Quân chém tới.
Kiếm khí Thuần Quân làm mặt đất nứt ra, mặt đất giống như là lớp vỏ lướt ngang xé ra một khoảng trống khổng lồ giống như vực thẳm, vết nứt này theo kiếm khí tới gần La Hồng.
Nhưng mà khi đến gần La Hồng khoảng ba trượng thì ngừng lại, không cách nào tới gần.
La Hồng giơ tay lên, ma kiếm chầm chậm nổi lên.
Khoảnh khắc tiếp theo La Hồng cầm chuôi kiếm.
Bỗng nhiên chém xuống.
Thánh Nhân cũng cầm ma kiếm chém xuống.
Vào lúc này trời và đất dường như cũng trở nên không yên phận, mây đen đầy trời dường như hóa thành đậu hũ non ở bên trên thớt gỗ bị một kiếm chém ra chỉ còn lại một sợi.
Bên trong sợi đó có ánh sáng vàng đang toả ra.
Đó chính là một kiếm do La Hồng chém ra.
Uy lực như dòng lũ được khơi thông. Kiếm khí do Thuần Quân Kiếm chém ra trong nháy mắt bị chấn cho vỡ nát.
Ma kiếm Atula chém ra một kiếm, giữa trời đất chỉ còn lại ánh sáng màu vàng của kiếm này.
Thế như chẻ tre lao đến.
Sở Thiên Nam giơ kiếm ngăn cản.
Đang!
Một tiếng vang giòn.
Hổ khẩu của Sở Thiên Nam nổ tung, lòng bàn tay máu thịt be bét, lồng ngực không nén được phun ra một ngụm máu.
Cả người vô cùng nhếch nhác bay ngược ra khỏi đỉnh núi của học cung rồi không ngừng lăn xuống ở trên đường đá. Sau khi lăn xuống mười mấy bậc thang thì hắn ta mới duỗi được bàn tay máu thịt be bét ra bám vào đường đá, máu nhuộm đường đá nhưng hắn ta lại chỉ nhìn chòng chọc vào trên đỉnh núi.
Thuần Quân Kiếm yên tĩnh trôi nổi, nhưng bên trong yên tĩnh lại có sự ngang ngược như đóa hoa nở rộ.
Ông...
Một luồng thánh uy trùng trùng điệp điệp tràn đầy, đây không phải là uy của Thánh Nhân mà là uy của thiên tử.
Một sợi ý chí của Hạ Hoàng!
Giống như Gia Luật Sách có phụ thân Da Luật A Cổ Đóa làm át chủ bài, Sở Thiên Nam cũng có át chủ bài!
Một kiếm của La Hồng trực tiếp kích phát một sợi ý chí của Hạ Hoàng ẩn ở bên trong Thuần Quân Kiếm.
Uỳnh!
Thánh uy huy hoàng, ý chí thiên tử.
Một hư ảnh khôi ngô cao lớn uy mãnh hiển hiện ra đang quan sát Hư ảnh Thánh nhân hiện ra ở trên người La Hồng.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh chết người.
Cả quảng trường trong học cung hoàn toàn trở nên lộn xộn.
Đám học sinh trợn mắt há hốc mồm nhìn trận giao chiến long tranh hổ đấu này đều hít một ngụm khí lạnh.
Bãi đất trống giữa sườn núi.
Triệu Tinh Hà nhìn ý chí thiên tử đang hiển hiện thì ánh mắt co rụt lại, đôi tay bỗng nhiên siết chặt.
Hoàng Lão Tà cũng thu hồi vẻ cà lơ phất phơ, kinh hãi không hiểu.
Nhóm khách giang hồ ở chân núi hoàn toàn ngây dại, cả người run rẩy nhìn Hư tướng Thánh nhân cùng với ý chí thiên tử hiện ra ở trên đỉnh núi.
Con mẹ nó chứ đây là ước chiến thần tiên gì vậy chứ?!
Trên đỉnh núi.
Hai đạo kiếm quang lướt ngang qua nhau cắt đứt thành một khe rãnh đầy đá vụn ở trên quảng trường.
Dường như muốn đẩy ngang tất cả các cung điện trong Tắc Hạ Học Cung.
Nhưng mà trong nháy mắt Lý Tu Viễn búng ngón tay, Hạo Nhiên Chi Khí hóa thành chính khí Trường Hà rơi xuống, chảy xuôi giữa mỗi một tòa cung điện.
Hai luồng kiếm khí vô cùng mạnh mẽ kia chém ở phía trên Trường Hà nhưng lại không có cách nào phá vỡ được.
......
Tiểu lâu Xuân Phong trong học cung.
Nước nóng đang sôi trào, lá trà ở bên trong lên xuống tìm kiếm nhau.
Phu tử ngồi ở trên ghế híp mắt hiền hòa giống như lão nhân nhà kế bên.
Ngón tay của ông gõ nhẹ lên trên phần bảo vệ tay.
Tí tách, tí tách...
Ngón tay va chạm với phần bảo vệ tay phát ra tiếng giòn vang.
“Tiểu tử này...Cũng rất biết giày vò.”
“Vừa phải thôi chứ, kiếm cũng nắm không vững mà lại dám huy kiếm hơn nữa còn khiêu khích ý chí của Hạ Hoàng ra nữa chứ…”
Ngươi có thể vung được mấy kiếm?
Sao dám làm càn như thế?
Người trẻ tuổi thì phải biết tiết chế.
Phu tử lắc đầu.
Sau đó giơ tay lên.
Một giọt nước nóng đang sôi trào bỗng nhiên nổi lên treo ở trước ngón tay của ông.
“Hạ Hoàng…”
Phu tử thì thầm.
Một lúc sau thì búng ngón tay.
Một giọt nước bỗng nhiên bắn ra dường như xuyên thấu thời gian và không gian.
......
Một giọt nước bỗng dưng xuất hiện ở trước Thuần Quân Kiếm.
Nhẹ nhàng rơi vào bên trên Thuần Quân Kiếm, dường như nước chảy đá mòn.
Trên thân của thanh Thuần Quân kiếm nổi tiếng không thể phá vỡ trong thiên hạ lập tức xuất hiện một cái lỗ nhỏ hình giọt nước.
Ý chí thiên tử bỗng nhiên sụp đổ.
Trước khi sụp đổ hư ảnh thiên uy huy hoàng nhìn về phía tiểu lâu Xuân Phong khiêm tốn yên tĩnh, nhìn thật sâu rồi cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Ma kiếm trong tay La Hồng biến mất rồi lại lần nữa trở về trong đan điền, Hư ảnh Thánh nhân cũng tiêu tán.
La Hồng lung la lung lay, cảm thấy choáng váng.
Hắn nhanh chóng vận chuyển “Vong Linh Tà Ảnh”, không ngừng rút tà sát từ trong thân xác ra để làm dịu đan điền bị ma kiếm hút khô.
Khí Chính Dương trên người La Hồng càng ngày càng óng ánh, nhưng La Hồng hoàn toàn không lo những điều này, nếu như hắn không bổ sung thì tà công... Sợ là sẽ bị ma kiếm hút cho tàn phế.
Lúc này La Hồng cảm thấy hơi ưu thương.
Hóa ra... Hắn không bền bỉ chút nào cả.
Miễn cưỡng mới có thể ra một kiếm.
La Hồng cảm thấy, nguyên nhân không phải do hắn mà là do tiểu tỷ tỷ váy đỏ quá mạnh.
Cho dù lúc này trong lòng La Hồng rất trống rỗng nhưng mà hắn vẫn đi đến trước Thuần Quân kiếm đã rơi xuống đất kia, cầm thanh kiếm nổi tiếng trong thiên hạ này lên.
Sở gia và La gia là hai gia tộc đang ở thế tranh phong.
Sở gia muốn trỗi dậy thì tất nhiên sẽ phải giẫm lên máu của người La gia.
Sở gia đã muốn thay thế La gia vậy thì La Hồng sẽ không khách sáo với Sở Thiên Nam.
Huống chi Sở Thiên Nam xuất hiện ở đây là do đã có chuẩn bị trước, hắn ta dự định tiếp nhận hắc kỵ ở bên ngoài thành.
Hắc kỵ là do lão cha để lại cho La Hồng hắn, Sở Thiên Nam... Cũng xứng sao?
Năm nghìn hắc kỵ kia, cũng giống như là Thuần Quân của Sở Thiên Nam, đó chính là thuần quân của La Hồng hắn.
Sở Thiên Nam có thể vì Thuần Quân giận dữ rút kiếm.
Sao La Hồng lại không thể?
Cho nên, việc La Hồng hắn muốn thanh Thuần Quân này cũng chẳng có gì là quá đáng cả?
La Hồng lấy cuốn sổ tay bằng da người ở trong ngực ra rồi viết tên của Sở Thiên Nam lên trên, La Hồng cảm giác mặc dù chiến đấu đã kết thúc nhưng cũng tiêu hao không ít lông dê.
Sau khi viết xong La Hồng cầm kiếm bước lên đường đá đi xuống đỉnh núi, một cơn gió nhẹ thổi tới làm tung bay tà áo trắng.
Hắn đưa mắt quan sát Sở Thiên Nam vô cùng nhếch nhác.
“Thua thì phải có dáng vẻ của kẻ thua, thua mà còn muốn tiêu sái rời đi sao, đừng tưởng cuộc sống lúc nào cũng tươi đẹp.”
“Ta sẽ thu kiếm này.”
Sở Thiên Nam bấu chặt tay vào bậc thang đá, ghé sát vào bên trên đường đá nhìn chằm chằm La Hồng.
Hắn ta thua, thua rõ ràng nhưng cũng thật sự không hiểu.
Hắn ta thua là vì thanh kiếm kia của La Hồng!
Nhưng kiếm kia thuộc về La Hồng, đó là át chủ bài của La Hồng cho nên không thể lấy được cái cớ nào che lấp cả, cuối cùng thì hắn ta vẫn thua La Hồng.
“A, đúng rồi, nhớ cho người đưa trăm viên đan dược mà lần đặt cược đầu tiên ngươi thua đến đấy.”
Lúc La Hồng quay người thì nghiêng mặt qua liếc mắt nói.
Sở Thiên Nam nghe thấy lời này thì không nhịn được nữa.
Hắn ta phun ra một ngụm máu đen đã tích tụ ở trong lồng ngực từ lâu ra bên ngoài.
Kiếm khí Thuần Quân làm mặt đất nứt ra, mặt đất giống như là lớp vỏ lướt ngang xé ra một khoảng trống khổng lồ giống như vực thẳm, vết nứt này theo kiếm khí tới gần La Hồng.
Nhưng mà khi đến gần La Hồng khoảng ba trượng thì ngừng lại, không cách nào tới gần.
La Hồng giơ tay lên, ma kiếm chầm chậm nổi lên.
Khoảnh khắc tiếp theo La Hồng cầm chuôi kiếm.
Bỗng nhiên chém xuống.
Thánh Nhân cũng cầm ma kiếm chém xuống.
Vào lúc này trời và đất dường như cũng trở nên không yên phận, mây đen đầy trời dường như hóa thành đậu hũ non ở bên trên thớt gỗ bị một kiếm chém ra chỉ còn lại một sợi.
Bên trong sợi đó có ánh sáng vàng đang toả ra.
Đó chính là một kiếm do La Hồng chém ra.
Uy lực như dòng lũ được khơi thông. Kiếm khí do Thuần Quân Kiếm chém ra trong nháy mắt bị chấn cho vỡ nát.
Ma kiếm Atula chém ra một kiếm, giữa trời đất chỉ còn lại ánh sáng màu vàng của kiếm này.
Thế như chẻ tre lao đến.
Sở Thiên Nam giơ kiếm ngăn cản.
Đang!
Một tiếng vang giòn.
Hổ khẩu của Sở Thiên Nam nổ tung, lòng bàn tay máu thịt be bét, lồng ngực không nén được phun ra một ngụm máu.
Cả người vô cùng nhếch nhác bay ngược ra khỏi đỉnh núi của học cung rồi không ngừng lăn xuống ở trên đường đá. Sau khi lăn xuống mười mấy bậc thang thì hắn ta mới duỗi được bàn tay máu thịt be bét ra bám vào đường đá, máu nhuộm đường đá nhưng hắn ta lại chỉ nhìn chòng chọc vào trên đỉnh núi.
Thuần Quân Kiếm yên tĩnh trôi nổi, nhưng bên trong yên tĩnh lại có sự ngang ngược như đóa hoa nở rộ.
Ông...
Một luồng thánh uy trùng trùng điệp điệp tràn đầy, đây không phải là uy của Thánh Nhân mà là uy của thiên tử.
Một sợi ý chí của Hạ Hoàng!
Giống như Gia Luật Sách có phụ thân Da Luật A Cổ Đóa làm át chủ bài, Sở Thiên Nam cũng có át chủ bài!
Một kiếm của La Hồng trực tiếp kích phát một sợi ý chí của Hạ Hoàng ẩn ở bên trong Thuần Quân Kiếm.
Uỳnh!
Thánh uy huy hoàng, ý chí thiên tử.
Một hư ảnh khôi ngô cao lớn uy mãnh hiển hiện ra đang quan sát Hư ảnh Thánh nhân hiện ra ở trên người La Hồng.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh chết người.
Cả quảng trường trong học cung hoàn toàn trở nên lộn xộn.
Đám học sinh trợn mắt há hốc mồm nhìn trận giao chiến long tranh hổ đấu này đều hít một ngụm khí lạnh.
Bãi đất trống giữa sườn núi.
Triệu Tinh Hà nhìn ý chí thiên tử đang hiển hiện thì ánh mắt co rụt lại, đôi tay bỗng nhiên siết chặt.
Hoàng Lão Tà cũng thu hồi vẻ cà lơ phất phơ, kinh hãi không hiểu.
Nhóm khách giang hồ ở chân núi hoàn toàn ngây dại, cả người run rẩy nhìn Hư tướng Thánh nhân cùng với ý chí thiên tử hiện ra ở trên đỉnh núi.
Con mẹ nó chứ đây là ước chiến thần tiên gì vậy chứ?!
Trên đỉnh núi.
Hai đạo kiếm quang lướt ngang qua nhau cắt đứt thành một khe rãnh đầy đá vụn ở trên quảng trường.
Dường như muốn đẩy ngang tất cả các cung điện trong Tắc Hạ Học Cung.
Nhưng mà trong nháy mắt Lý Tu Viễn búng ngón tay, Hạo Nhiên Chi Khí hóa thành chính khí Trường Hà rơi xuống, chảy xuôi giữa mỗi một tòa cung điện.
Hai luồng kiếm khí vô cùng mạnh mẽ kia chém ở phía trên Trường Hà nhưng lại không có cách nào phá vỡ được.
......
Tiểu lâu Xuân Phong trong học cung.
Nước nóng đang sôi trào, lá trà ở bên trong lên xuống tìm kiếm nhau.
Phu tử ngồi ở trên ghế híp mắt hiền hòa giống như lão nhân nhà kế bên.
Ngón tay của ông gõ nhẹ lên trên phần bảo vệ tay.
Tí tách, tí tách...
Ngón tay va chạm với phần bảo vệ tay phát ra tiếng giòn vang.
“Tiểu tử này...Cũng rất biết giày vò.”
“Vừa phải thôi chứ, kiếm cũng nắm không vững mà lại dám huy kiếm hơn nữa còn khiêu khích ý chí của Hạ Hoàng ra nữa chứ…”
Ngươi có thể vung được mấy kiếm?
Sao dám làm càn như thế?
Người trẻ tuổi thì phải biết tiết chế.
Phu tử lắc đầu.
Sau đó giơ tay lên.
Một giọt nước nóng đang sôi trào bỗng nhiên nổi lên treo ở trước ngón tay của ông.
“Hạ Hoàng…”
Phu tử thì thầm.
Một lúc sau thì búng ngón tay.
Một giọt nước bỗng nhiên bắn ra dường như xuyên thấu thời gian và không gian.
......
Một giọt nước bỗng dưng xuất hiện ở trước Thuần Quân Kiếm.
Nhẹ nhàng rơi vào bên trên Thuần Quân Kiếm, dường như nước chảy đá mòn.
Trên thân của thanh Thuần Quân kiếm nổi tiếng không thể phá vỡ trong thiên hạ lập tức xuất hiện một cái lỗ nhỏ hình giọt nước.
Ý chí thiên tử bỗng nhiên sụp đổ.
Trước khi sụp đổ hư ảnh thiên uy huy hoàng nhìn về phía tiểu lâu Xuân Phong khiêm tốn yên tĩnh, nhìn thật sâu rồi cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Ma kiếm trong tay La Hồng biến mất rồi lại lần nữa trở về trong đan điền, Hư ảnh Thánh nhân cũng tiêu tán.
La Hồng lung la lung lay, cảm thấy choáng váng.
Hắn nhanh chóng vận chuyển “Vong Linh Tà Ảnh”, không ngừng rút tà sát từ trong thân xác ra để làm dịu đan điền bị ma kiếm hút khô.
Khí Chính Dương trên người La Hồng càng ngày càng óng ánh, nhưng La Hồng hoàn toàn không lo những điều này, nếu như hắn không bổ sung thì tà công... Sợ là sẽ bị ma kiếm hút cho tàn phế.
Lúc này La Hồng cảm thấy hơi ưu thương.
Hóa ra... Hắn không bền bỉ chút nào cả.
Miễn cưỡng mới có thể ra một kiếm.
La Hồng cảm thấy, nguyên nhân không phải do hắn mà là do tiểu tỷ tỷ váy đỏ quá mạnh.
Cho dù lúc này trong lòng La Hồng rất trống rỗng nhưng mà hắn vẫn đi đến trước Thuần Quân kiếm đã rơi xuống đất kia, cầm thanh kiếm nổi tiếng trong thiên hạ này lên.
Sở gia và La gia là hai gia tộc đang ở thế tranh phong.
Sở gia muốn trỗi dậy thì tất nhiên sẽ phải giẫm lên máu của người La gia.
Sở gia đã muốn thay thế La gia vậy thì La Hồng sẽ không khách sáo với Sở Thiên Nam.
Huống chi Sở Thiên Nam xuất hiện ở đây là do đã có chuẩn bị trước, hắn ta dự định tiếp nhận hắc kỵ ở bên ngoài thành.
Hắc kỵ là do lão cha để lại cho La Hồng hắn, Sở Thiên Nam... Cũng xứng sao?
Năm nghìn hắc kỵ kia, cũng giống như là Thuần Quân của Sở Thiên Nam, đó chính là thuần quân của La Hồng hắn.
Sở Thiên Nam có thể vì Thuần Quân giận dữ rút kiếm.
Sao La Hồng lại không thể?
Cho nên, việc La Hồng hắn muốn thanh Thuần Quân này cũng chẳng có gì là quá đáng cả?
La Hồng lấy cuốn sổ tay bằng da người ở trong ngực ra rồi viết tên của Sở Thiên Nam lên trên, La Hồng cảm giác mặc dù chiến đấu đã kết thúc nhưng cũng tiêu hao không ít lông dê.
Sau khi viết xong La Hồng cầm kiếm bước lên đường đá đi xuống đỉnh núi, một cơn gió nhẹ thổi tới làm tung bay tà áo trắng.
Hắn đưa mắt quan sát Sở Thiên Nam vô cùng nhếch nhác.
“Thua thì phải có dáng vẻ của kẻ thua, thua mà còn muốn tiêu sái rời đi sao, đừng tưởng cuộc sống lúc nào cũng tươi đẹp.”
“Ta sẽ thu kiếm này.”
Sở Thiên Nam bấu chặt tay vào bậc thang đá, ghé sát vào bên trên đường đá nhìn chằm chằm La Hồng.
Hắn ta thua, thua rõ ràng nhưng cũng thật sự không hiểu.
Hắn ta thua là vì thanh kiếm kia của La Hồng!
Nhưng kiếm kia thuộc về La Hồng, đó là át chủ bài của La Hồng cho nên không thể lấy được cái cớ nào che lấp cả, cuối cùng thì hắn ta vẫn thua La Hồng.
“A, đúng rồi, nhớ cho người đưa trăm viên đan dược mà lần đặt cược đầu tiên ngươi thua đến đấy.”
Lúc La Hồng quay người thì nghiêng mặt qua liếc mắt nói.
Sở Thiên Nam nghe thấy lời này thì không nhịn được nữa.
Hắn ta phun ra một ngụm máu đen đã tích tụ ở trong lồng ngực từ lâu ra bên ngoài.
Danh sách chương