Mà các đệ tử học cung thì lần lượt cảm thấy sợ hãi cùng kinh ngạc.
“Kia là Thánh ngôn, là chân ngôn Thánh nhân, có thánh ngôn này, chính khí hạo nhiên như xông phá tầng mây, tà ma không thể xâm phạm!”
“Không hổ là La Hồng công tử, khó trách lại được xưng là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình, ngay cả khi lĩnh hội thánh ngôn, cũng là chữ “Chính”! Nghe nói, lĩnh hội sách thánh nhân, ngưng tụ thánh ngôn, chủ yếu là dựa vào sự cảm ngộ sâu trong nội tâm đấy.”
Rất nhiều học sinh trong học cung vô cùng cảm khái.
Tiêu Nhị Thất nhe răng trợn mắt, Ngô Mị nương chăm chú, hai người đều ngưỡng mộ không thôi.
Đáng tiếc, bọn họ không phải đệ tử phu tử, Tàng Kinh Các sẽ không mở ra vì bọn họ, cho dù mở ra vì bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc có thể ngưng tụ thánh ngôn, dù sao bọn họ không tu Nho đạo.
Hòa thượng Khổ Nguyệt hoảng hốt, nhìn chằm chằm La Hồng cùng chữ Chính trên đỉnh đầu hắn.
Quang minh lẫm liệt, cuồn cuộn dập dờn.
“Có lẽ, bần tăng quả thật đã sai.”
“Lấy chém giết phá bể khổ, có lẽ cũng là một cách.”
“Chỉ cần lòng có Phật, lòng có chính thì dù là dưới chân có núi thây biển máu thì đã sao?”
“Phật tâm vẫn như cũ.”
Hòa thượng Khổ Nguyệt cảm thấy đã hiểu ra.
Hiểu thấu đáo vô thượng thiền.
Sở Thiên Nam ngưng mắt, nhìn chằm chằm La Hồng. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy La Hồng, cháu của Trấn Bắc Vương mang trên người khí tượng bạch mãng kia.
Khí tức mơ hồ đập vào mặt, kiến y chăm chú vạn phần.
“Lục phẩm sao?”
Sở Thiên Nam hít sâu một hơi, một khắc sau khí tức trên người lưu động, tựa như máy móc có từng sợi dây xiềng xích khoa lại.
Y bắt đầu cất bước, một bước, hai bước, ba bước......
Khí tức trên người lại bắt đầu giảm xuống.
Rất nhanh, từ Tứ phẩm, hạ xuống Ngũ phẩm, lại hạ xuống Lục phẩm.
Tay cầm kiếm Thuần Quân, kiếm không ra khỏi vỏ, mà cứ như vậy chạy về phía La Hồng.
“Ngươi không trả lời, vậy ta sẽ khiến ngươi phải đồng ý.”
Sở Thiên Nam hô to.
Cho dù áp chế khí tức đến Lục phẩm, nhưng, tại thời khắc này, y vẫn giống như một luồng lôi điện, khí huyết đang ầm vang!
Giờ phút này, toàn thân La Hồng xao động, năng lượng trong cơ thể đang nhanh chóng phát tiết, gần như muốn làm nổ tung cơ thể hắn.
Hắn cần phát tiết, cần chiến đấu!
Sở Thiên Nam tới thật đúng lúc, tựa như là một ngọn đèn sáng trong bóng tối, chỉ rõ cho La Hồng chỗ tháo nước.
Kiếm khí trong kinh mạch La Hồng giống như con sông lớn đang lao nhanh, đau đớn tê liệt, khiến La Hồng suýt không nhịn được mà phát ra tiếng gầm nhẹ.
Ánh mắt Sở Thiên Nam hơi nheo lại.
Y dùng tốc độ cực nhanh lướt qua sân, tới gần, áp sát người La Hồng.
Tại thời khắc này.
Bầu không khí trong khắp Tắc Hạ Học Cung hình như cũng trở nên vô cùng nóng bỏng.
Vô số nguyên khí đang sôi trào, cây hoa đào đong đưa, vô số tán cây bay tán loạn.
Sở Thiên Nam vẫn chưa xuất kiếm. Thanh kiếm Thuần Quân trong tay y chính là danh kiếm do Hạ Hoàng tặng cho.
Y không vội xuất kiếm mà khẽ vương vai, giống như một ngọn núi cứng rắn!
Dù cho đã áp chế cảnh giới, nhưng khí huyết của y vẫn hung mãnh và cuồng bạo hơn Võ tu Ngũ phẩm Hóa Giáp cảnh nhiều.
“Thiếp Sơn Kháo!”
Sở Thiên Nam gầm nhẹ.
Bả vai áp sát vào vai La Hồng, bộc phát ra sức mạnh kinh khủng.
Đôi mắt La Hồng hơi nheo lại, sức mạnh đang lao đi điên cuồng trong thể nội nhanh chóng được phóng thích. Lực tà sát gần như muốn nổ tung trong đan điền tràn vào kinh mạch, chạy dọc đến đầu vai, bộc phát ra.
Đụng mạnh vào Sở Thiên Nam.
Hai người đều là kiếm tu nhưng lại dùng Võ tu để khai mạc trận quyết chiến này.
Đông!!!
Một tiếng vang ngột ngạt trầm đục.
Giống như hai con sóng lớn đập vào nhau, phát ra âm vang chấn động như muốn đập nát cả tảng đá ngầm..
Nguyên khí thiên địa đang sôi trào, nhanh chóng bùng phát ra khắp bốn phương tám hướng.
Đám học sinh đang có mặt ở đây, đại đa số đều là tu vi Ngũ phẩm, tại thời khắc này, bị chấn động đến mức phải lùi về sau mấy bước.
“Mạnh thật!”
“Hai người này là quái vật sao? Chỉ mới nhục thân mà đã mạnh như vậy rồi!”
“Dùng nhục thân để đánh nhau, có đúng là ta đang xem một trận vật lộn của kiếm tu không vậy?”
Đám học sinh chung quanh kinh ngạc không thôi, nhưng cũng vẫn vui vẻ quan sát tiếp.
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương liếc nhau, bên trong đôi mắt cũng có xen lẫn kinh hãi: “Lão La lại mạnh lên rồi!”
Oanh!!!
Bốn phía vang lên những tiếng hô khẽ.
Sở Thiên Nam người bay ngược ra, trượt ra ngoài mấy mét.
Lần va chạm đầu tiên, Sở Thiên Nam bị đè áp.
Giờ phút này, trong lòng Sở Thiên Nam cũng vô cùng kinh hãi, y không chỉ là Kiếm tu, mà còn là Võ tu Tứ phẩm. Dù cho đã áp chế khí tức xuống Lục phẩm, nhưng nhục thân cũng vẫn là Tứ phẩm.
Thế nhưng, La Hồng lại trực tiếp va chạm vai, đẩy bật y ra.
Sức mạnh mênh mông kia…… Là thứ mà một Lục phẩm có thể có sao?
Cảm giác được sự đau đớn rên trên bả vai, sắc mặt Sở Thiên Nam bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
“Ngươi đang tăng cấp cảnh giới……”
Ánh mắt Sở Thiên Nam sáng lên.
Hắn ta phát hiện!
Hắn ta hiểu được mục đích của La Hồng
“Lấy chiến dưỡng chiến, đột phá trận, thật khí phách!”
Sở Thiên Nam cười lớn, lại lần nữa lướt đi, khí huyết sôi trào, nắm đấm xẹt qua.
La Hồng không nói gì, ngay lúc Sở Thiên Nam bị đánh lui, lực cắt chém kinh mạch trong hắn lại tăng vọt, La Hồng đau đớn, mắt đỏ ngầu.
Sở Thiên Nam, bản công tử cần ngươi!
Đừng chạy!
La hồng gào thét, xuất ra một quyền, đụng vào Sở Thiên Nam.
Sức mạnh trong cơ thể đạt được phát tiết, La Hồng lập tức phát ra một tiếng rên rỉ sảng khoái……
“Bị điên à?!”
Sở Thiên Nam thấy thế, vẻ mặt trở nên quái dị.
Sau đó, y lại bị đánh bay, sức mạnh phát tiết kia, quá mức cuồng bạo, khiến y hơi kinh ngạc, gần như không chống đỡ được.
“Kia là Thánh ngôn, là chân ngôn Thánh nhân, có thánh ngôn này, chính khí hạo nhiên như xông phá tầng mây, tà ma không thể xâm phạm!”
“Không hổ là La Hồng công tử, khó trách lại được xưng là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình, ngay cả khi lĩnh hội thánh ngôn, cũng là chữ “Chính”! Nghe nói, lĩnh hội sách thánh nhân, ngưng tụ thánh ngôn, chủ yếu là dựa vào sự cảm ngộ sâu trong nội tâm đấy.”
Rất nhiều học sinh trong học cung vô cùng cảm khái.
Tiêu Nhị Thất nhe răng trợn mắt, Ngô Mị nương chăm chú, hai người đều ngưỡng mộ không thôi.
Đáng tiếc, bọn họ không phải đệ tử phu tử, Tàng Kinh Các sẽ không mở ra vì bọn họ, cho dù mở ra vì bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc có thể ngưng tụ thánh ngôn, dù sao bọn họ không tu Nho đạo.
Hòa thượng Khổ Nguyệt hoảng hốt, nhìn chằm chằm La Hồng cùng chữ Chính trên đỉnh đầu hắn.
Quang minh lẫm liệt, cuồn cuộn dập dờn.
“Có lẽ, bần tăng quả thật đã sai.”
“Lấy chém giết phá bể khổ, có lẽ cũng là một cách.”
“Chỉ cần lòng có Phật, lòng có chính thì dù là dưới chân có núi thây biển máu thì đã sao?”
“Phật tâm vẫn như cũ.”
Hòa thượng Khổ Nguyệt cảm thấy đã hiểu ra.
Hiểu thấu đáo vô thượng thiền.
Sở Thiên Nam ngưng mắt, nhìn chằm chằm La Hồng. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy La Hồng, cháu của Trấn Bắc Vương mang trên người khí tượng bạch mãng kia.
Khí tức mơ hồ đập vào mặt, kiến y chăm chú vạn phần.
“Lục phẩm sao?”
Sở Thiên Nam hít sâu một hơi, một khắc sau khí tức trên người lưu động, tựa như máy móc có từng sợi dây xiềng xích khoa lại.
Y bắt đầu cất bước, một bước, hai bước, ba bước......
Khí tức trên người lại bắt đầu giảm xuống.
Rất nhanh, từ Tứ phẩm, hạ xuống Ngũ phẩm, lại hạ xuống Lục phẩm.
Tay cầm kiếm Thuần Quân, kiếm không ra khỏi vỏ, mà cứ như vậy chạy về phía La Hồng.
“Ngươi không trả lời, vậy ta sẽ khiến ngươi phải đồng ý.”
Sở Thiên Nam hô to.
Cho dù áp chế khí tức đến Lục phẩm, nhưng, tại thời khắc này, y vẫn giống như một luồng lôi điện, khí huyết đang ầm vang!
Giờ phút này, toàn thân La Hồng xao động, năng lượng trong cơ thể đang nhanh chóng phát tiết, gần như muốn làm nổ tung cơ thể hắn.
Hắn cần phát tiết, cần chiến đấu!
Sở Thiên Nam tới thật đúng lúc, tựa như là một ngọn đèn sáng trong bóng tối, chỉ rõ cho La Hồng chỗ tháo nước.
Kiếm khí trong kinh mạch La Hồng giống như con sông lớn đang lao nhanh, đau đớn tê liệt, khiến La Hồng suýt không nhịn được mà phát ra tiếng gầm nhẹ.
Ánh mắt Sở Thiên Nam hơi nheo lại.
Y dùng tốc độ cực nhanh lướt qua sân, tới gần, áp sát người La Hồng.
Tại thời khắc này.
Bầu không khí trong khắp Tắc Hạ Học Cung hình như cũng trở nên vô cùng nóng bỏng.
Vô số nguyên khí đang sôi trào, cây hoa đào đong đưa, vô số tán cây bay tán loạn.
Sở Thiên Nam vẫn chưa xuất kiếm. Thanh kiếm Thuần Quân trong tay y chính là danh kiếm do Hạ Hoàng tặng cho.
Y không vội xuất kiếm mà khẽ vương vai, giống như một ngọn núi cứng rắn!
Dù cho đã áp chế cảnh giới, nhưng khí huyết của y vẫn hung mãnh và cuồng bạo hơn Võ tu Ngũ phẩm Hóa Giáp cảnh nhiều.
“Thiếp Sơn Kháo!”
Sở Thiên Nam gầm nhẹ.
Bả vai áp sát vào vai La Hồng, bộc phát ra sức mạnh kinh khủng.
Đôi mắt La Hồng hơi nheo lại, sức mạnh đang lao đi điên cuồng trong thể nội nhanh chóng được phóng thích. Lực tà sát gần như muốn nổ tung trong đan điền tràn vào kinh mạch, chạy dọc đến đầu vai, bộc phát ra.
Đụng mạnh vào Sở Thiên Nam.
Hai người đều là kiếm tu nhưng lại dùng Võ tu để khai mạc trận quyết chiến này.
Đông!!!
Một tiếng vang ngột ngạt trầm đục.
Giống như hai con sóng lớn đập vào nhau, phát ra âm vang chấn động như muốn đập nát cả tảng đá ngầm..
Nguyên khí thiên địa đang sôi trào, nhanh chóng bùng phát ra khắp bốn phương tám hướng.
Đám học sinh đang có mặt ở đây, đại đa số đều là tu vi Ngũ phẩm, tại thời khắc này, bị chấn động đến mức phải lùi về sau mấy bước.
“Mạnh thật!”
“Hai người này là quái vật sao? Chỉ mới nhục thân mà đã mạnh như vậy rồi!”
“Dùng nhục thân để đánh nhau, có đúng là ta đang xem một trận vật lộn của kiếm tu không vậy?”
Đám học sinh chung quanh kinh ngạc không thôi, nhưng cũng vẫn vui vẻ quan sát tiếp.
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương liếc nhau, bên trong đôi mắt cũng có xen lẫn kinh hãi: “Lão La lại mạnh lên rồi!”
Oanh!!!
Bốn phía vang lên những tiếng hô khẽ.
Sở Thiên Nam người bay ngược ra, trượt ra ngoài mấy mét.
Lần va chạm đầu tiên, Sở Thiên Nam bị đè áp.
Giờ phút này, trong lòng Sở Thiên Nam cũng vô cùng kinh hãi, y không chỉ là Kiếm tu, mà còn là Võ tu Tứ phẩm. Dù cho đã áp chế khí tức xuống Lục phẩm, nhưng nhục thân cũng vẫn là Tứ phẩm.
Thế nhưng, La Hồng lại trực tiếp va chạm vai, đẩy bật y ra.
Sức mạnh mênh mông kia…… Là thứ mà một Lục phẩm có thể có sao?
Cảm giác được sự đau đớn rên trên bả vai, sắc mặt Sở Thiên Nam bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
“Ngươi đang tăng cấp cảnh giới……”
Ánh mắt Sở Thiên Nam sáng lên.
Hắn ta phát hiện!
Hắn ta hiểu được mục đích của La Hồng
“Lấy chiến dưỡng chiến, đột phá trận, thật khí phách!”
Sở Thiên Nam cười lớn, lại lần nữa lướt đi, khí huyết sôi trào, nắm đấm xẹt qua.
La Hồng không nói gì, ngay lúc Sở Thiên Nam bị đánh lui, lực cắt chém kinh mạch trong hắn lại tăng vọt, La Hồng đau đớn, mắt đỏ ngầu.
Sở Thiên Nam, bản công tử cần ngươi!
Đừng chạy!
La hồng gào thét, xuất ra một quyền, đụng vào Sở Thiên Nam.
Sức mạnh trong cơ thể đạt được phát tiết, La Hồng lập tức phát ra một tiếng rên rỉ sảng khoái……
“Bị điên à?!”
Sở Thiên Nam thấy thế, vẻ mặt trở nên quái dị.
Sau đó, y lại bị đánh bay, sức mạnh phát tiết kia, quá mức cuồng bạo, khiến y hơi kinh ngạc, gần như không chống đỡ được.
Danh sách chương