Lời nói vừa dứt, liền chậm rãi vỗ ra một chưởng.
Lão Hoàng bị Lý Tu Viễn gọi là Hoàng Lão Tà kia lập tức lực rít gào, nhanh chóng rút lui, giẫm một cái lên đường đá, thân thể tung bay mấy trăm trượng.
Thế nhưng giữa trời đất, hạo nhiên chính khí cuồn cuộn như trường hà buông xuống, nổ vang như thác nước bay.
Hóa thành một bàn tay to, bỗng nhiên vỗ mạnh.
Lão Hoàng lập tức kêu thảm một tiếng, mặt mũi bầm dập, rơi xuống đường đá, mông còn bị trượt trên đường một đoạn dài.
Mặt đường không ngừng vang lên thanh âm “bịch bịch bịch”, mông lão ta tiếp xúc thân mật với mỗi bậc thang trên con đường đá, dường như có một đóa hoa cúc tàn phiêu đãng trong núi.
“Lần sau còn dám bổ hoa đào, ta sẽ bổ chết ngươi.”
Lý Tu Viễn ôm lấy La Tiểu Tiểu, đạm mạc nói.
Sự bá khí của hạng hai Thiên Bảng Đại Hạ, giờ phút này hiển lộ không sót chút nào.
Phía trên bãi đất trống, tất cả mọi người đều im lặng.
Cho dù cường giả Nhất phẩm như Triệu Tinh Hà cùng Viên Hạt Tử, cũng đều vô cùng nghiêm túc.
Hạng hai Thiên bảng, Bán bộ Nho tiên Lý Trạng nguyên xem ra quả thực mạnh đến đáng sợ.
Lão Hoàng ngã ngồi trên mặt đất, đao bổ củi gào thét rơi xuống, găm xuống giữa hai chân ông ta, dọa lão Hoàng toàn thân khẽ run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cây hòa đào hai bên đường núi, lại lần nữa bắt đầu nở rộ, hoa nở xinh đẹp, hoa nở rực rỡ.
Lão Hoàng liền bò dậy, lau mồ hôi đổ trên trán, đeo đao bổ củi vào lưng, vừa che mông, vừa nở nụ cười đầy nịnh nọt.
“Thấy cây đào khắp núi, bổ củi đã quen nên ngứa tay.”
“Không dám nữa, không dám nữa, nào dám có lần sau.”
Triệu Tinh Hà nhìn lão Hoàng, Viên Hạt Tử cũng nghiêng đầu, mặt mũi hiện đầy vẻ ngưng trọng.
Hoàng Lão Tà, hạng bảy Thiên Bảng của Đại Hạ, một cao thủ Thiên Bảng với thanh đao bổ củi.
Lão ta chẳng hề có bất kỳ phong thái cao thủ gì, chỉ thích trà trộn câu lan (1), bổ củi trồng rau, nhưng lại quả thực là cao thủ Thiên Bảng.
(1)Câu lan: kỹ viện.
Trên đỉnh núi, Lý Tu Viễn không nói gì.
Thế nhưng, thủ đoạn ra tay như lôi đình kinh thế vừa rồi vẫn lưu lại trong lòng mỗi người.
Trong học cung.
Sở Thiên Nam không để ý đến Lão Hoàng bị một bàn tay vỗ xuống núi.
Y đứng yên tại trung tâm quảng trường học cung, khí tức ở giữa trời đất chầm chậm lưu chuyển. Vì không còn được lão Hoàng mở đường và ngăn cản nên áp lực giống như núi, nặng nề đè ở đầu vai của y.
Nhưng, sắc mặt y vẫn như thường, bình tĩnh như chẳng hề xảy ra chuyện gì.
“La Hồng, ta đợi ngươi ra ngoài.”
Sở Thiên Nam bình tĩnh nói.
Sau đó, y lấy chuôi kiếm Thuần Quân trên thắt lưng xuống, hai tay gác trên chuôi kiếm, nhắm mắt dưỡng thần.
Khí tức cuồn cuộn trong học cung, không ngừng quét qua y.
Y quả thật là lấy khí tức học cung để tẩy rửa cảnh giới của bản thân.
Y đang tu hành!
Hạng hai Hoàng bảng, quả nhiên bất phàm!
Đám học sinh xung quanh hít một ngụm khí lạnh, vô cùng kinh ngạc.
Lý Tu Viễn nhìn Sở Thiên Nam một cái, tiếp tục trêu đùa La Tiểu Tiểu
Mà thời khắc này……
Trong Tàng Kinh Các.
La Hồng tự nhiên là nghe được lời ước chiến của Sở Thiên Nam.
Nhưng, giờ phút này hắn lại không rảnh quan tâm, bởi vì hắn đang bận nhìn chằm chằm một tờ giấy vàng óng đang bay ra từ quyển sách kia!
Uy lực Thánh Nhân cuồn cuộn oai nghiêm, tràn ngập mọi ngóc ngách giữa các gian sách.
Kiềm chế, nặng nề, giống như cối xay đá đè xuống thân thể La Hồng, khiến hắn đến cả thở cũng trở nên vô cùng khó khăn.
La Hồng chăm chú nhìn, trang sách Thánh Nhân kia đang bay bổng, nhảy múa, rồi lại nhanh chóng lơ lửng ở trước người La Hồng. Trong mơ hồ, hắn dường như thấy được một thân ảnh uy nghiêm, nhìn chăm chú vào hắn.
Hư ảnh Thánh nhân trong đan điền của La hồng mở mắt, giống như đang cùng giao tiếp với thân ảnh Thánh nhân trong trang sách kia.
Ong ong ong……
Ngữ điệu của Thánh nhân, oai nghiêm cuồn cuộn hiện lên, treo lơ lửng trên đầu La Hồng.
Bên trong trang sách, một văn tự màu vàng bay ra, như hóa thành chân ngôn vô thượng.
Mảnh trời rất cao, nhưng có cái chân ngôn lơ lửng này, trời cũng không được phép cao!
“Chính!”
Chân ngôn thánh nhân, một chữ “Chính”!
Khí Chính Dương trên người La Hồng càng rực rỡ
Đây là cơ duyên vô thượng.
Nhưng cơ duyên vô thượng này là chỉ đối với người khác, còn đối với La Hồng thì lại khác.
Trên người La Hồng, tà sát khí bắt đầu co cụm lại, hoàn toàn rút về trong đan điền.
Hư ảnh Thánh nhân càng lúc càng trở lên cô đặc, mà chữ Chính vừa thoát ra từ bên trong trang sách Thánh Nhân kia lại đang xoay quanh, giúp Hư ảnh Thánh nhân ngưng tụ lại.
La Hồng cảm nhận được sự ngưng tụ của chân ngôn Thánh Nhân, mặt hắn ngẩn ra.
“Thần? Chân ngôn chữ “Chính”?”
“Bản công tử là Tà tu, ngươi ngưng tụ chân ngôn chữ “Chính”, là đang nhục mạ bản công tử sao?!”
La Hồng rất tức giận.
Cảm thấy mình bị người ta xúc phạm nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Trên đỉnh đầu của Hư ảnh Thánh Nhân trong đan điền La Hồng có thánh ngôn chữ “Chính”, ánh mắt sáng rực, trong miệng tựa hồ phát ra một tiếng quát mắng.
Một cái chớp mắt tiếp theo, ánh sáng thánh khiết không ngừng dâng trào!
Hướng về phía ma kiếm A Tu La cùng Hư ảnh Tà Thần trong Nê Hoàn Cung của La Hồng mà phun trào.
Hư ảnh Thánh nhân mạnh lên!
Nó muốn tịnh hóa hai hàng xóm tà ác này!
Ong!
Ma kiếm A Tu La giận dữ, kiếm khí bỗng nhiên nổi sóng, tà sát bàng bạc cuồn cuộn phun trào, một đạo kiếm khí rút ra, thiên địa như bị bao phủ, núi thây biển máu hiển hiện.
Ánh kiếm cùng Thánh quang va chạm, cuốn lấy nhau…
Tiêu diệt lẫn nhau rồi biến mất không thấy gì nữa.
Hư ảnh Tà Thần cũng giận dữ, sức mạnh Tà Thần phun trào, giao phong cùng thánh quang.
Ba người giao phong, đến nhanh, đi cũng nhanh.
Chỉ chốc lát sau, hết thảy liền đều biến mất.
Ma kiếm A Tu La yên lặng, Hư ảnh Tà Thần cũng ẩn nấp, chữ “Chính” trên đỉnh đầu Hư ảnh thánh nhân cũng lâm vào yên tĩnh.
Mọi thứ đều yên tĩnh lại.
Chỉ có La Hồng một mặt sững sờ, khí Chính Dương trên người hắn càng phát rực rỡ, khiến cho người ta không thể nào nhìn thẳng, thậm chí chung quanh còn có từng chân ngôn mơ hồ đang trôi nổi, giống như Thánh Nhân chuyển thế.
Mà trong đan điền của hắn…… Lực tà sát do Ma kiếm A Tu La cùng Hư ảnh Tà Thần để lại tràn vào đan điền, không ngừng đánh thẳng vào bình cảnh Tà tu đã đến gần Ngũ phẩm kia.
Chỉ là tà sát còn thừa lại mà cũng tuôn trào ra như sóng lớn của biển cả.
Một vòng lại một vòng.
Thậm chí, ngay cả kiếm khí trong kinh mạch cũng bị kéo theo, không ngừng cắt đứt kinh mạch của hắn!
La Hồng có cảm giác như thân thể của mình sắp nổ tung!
Thật là khó chịu!
Hắn cần phát tiết!
Hắn cần phát tiết ngọn lửa này!
Mắt hắn phát đỏ, quay đầu nhìn ra bên ngoài Tàng Kinh Các.
Tiếng rống khàn khàn đột nhiên vang lên, truyền vang khắp học cung, khiến mọi người ngẩn ra.
“Sở Thiên Nam”
“Đến, chiến!”
“Ai chạy người đó là cháu trai!”
Lão Hoàng bị Lý Tu Viễn gọi là Hoàng Lão Tà kia lập tức lực rít gào, nhanh chóng rút lui, giẫm một cái lên đường đá, thân thể tung bay mấy trăm trượng.
Thế nhưng giữa trời đất, hạo nhiên chính khí cuồn cuộn như trường hà buông xuống, nổ vang như thác nước bay.
Hóa thành một bàn tay to, bỗng nhiên vỗ mạnh.
Lão Hoàng lập tức kêu thảm một tiếng, mặt mũi bầm dập, rơi xuống đường đá, mông còn bị trượt trên đường một đoạn dài.
Mặt đường không ngừng vang lên thanh âm “bịch bịch bịch”, mông lão ta tiếp xúc thân mật với mỗi bậc thang trên con đường đá, dường như có một đóa hoa cúc tàn phiêu đãng trong núi.
“Lần sau còn dám bổ hoa đào, ta sẽ bổ chết ngươi.”
Lý Tu Viễn ôm lấy La Tiểu Tiểu, đạm mạc nói.
Sự bá khí của hạng hai Thiên Bảng Đại Hạ, giờ phút này hiển lộ không sót chút nào.
Phía trên bãi đất trống, tất cả mọi người đều im lặng.
Cho dù cường giả Nhất phẩm như Triệu Tinh Hà cùng Viên Hạt Tử, cũng đều vô cùng nghiêm túc.
Hạng hai Thiên bảng, Bán bộ Nho tiên Lý Trạng nguyên xem ra quả thực mạnh đến đáng sợ.
Lão Hoàng ngã ngồi trên mặt đất, đao bổ củi gào thét rơi xuống, găm xuống giữa hai chân ông ta, dọa lão Hoàng toàn thân khẽ run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cây hòa đào hai bên đường núi, lại lần nữa bắt đầu nở rộ, hoa nở xinh đẹp, hoa nở rực rỡ.
Lão Hoàng liền bò dậy, lau mồ hôi đổ trên trán, đeo đao bổ củi vào lưng, vừa che mông, vừa nở nụ cười đầy nịnh nọt.
“Thấy cây đào khắp núi, bổ củi đã quen nên ngứa tay.”
“Không dám nữa, không dám nữa, nào dám có lần sau.”
Triệu Tinh Hà nhìn lão Hoàng, Viên Hạt Tử cũng nghiêng đầu, mặt mũi hiện đầy vẻ ngưng trọng.
Hoàng Lão Tà, hạng bảy Thiên Bảng của Đại Hạ, một cao thủ Thiên Bảng với thanh đao bổ củi.
Lão ta chẳng hề có bất kỳ phong thái cao thủ gì, chỉ thích trà trộn câu lan (1), bổ củi trồng rau, nhưng lại quả thực là cao thủ Thiên Bảng.
(1)Câu lan: kỹ viện.
Trên đỉnh núi, Lý Tu Viễn không nói gì.
Thế nhưng, thủ đoạn ra tay như lôi đình kinh thế vừa rồi vẫn lưu lại trong lòng mỗi người.
Trong học cung.
Sở Thiên Nam không để ý đến Lão Hoàng bị một bàn tay vỗ xuống núi.
Y đứng yên tại trung tâm quảng trường học cung, khí tức ở giữa trời đất chầm chậm lưu chuyển. Vì không còn được lão Hoàng mở đường và ngăn cản nên áp lực giống như núi, nặng nề đè ở đầu vai của y.
Nhưng, sắc mặt y vẫn như thường, bình tĩnh như chẳng hề xảy ra chuyện gì.
“La Hồng, ta đợi ngươi ra ngoài.”
Sở Thiên Nam bình tĩnh nói.
Sau đó, y lấy chuôi kiếm Thuần Quân trên thắt lưng xuống, hai tay gác trên chuôi kiếm, nhắm mắt dưỡng thần.
Khí tức cuồn cuộn trong học cung, không ngừng quét qua y.
Y quả thật là lấy khí tức học cung để tẩy rửa cảnh giới của bản thân.
Y đang tu hành!
Hạng hai Hoàng bảng, quả nhiên bất phàm!
Đám học sinh xung quanh hít một ngụm khí lạnh, vô cùng kinh ngạc.
Lý Tu Viễn nhìn Sở Thiên Nam một cái, tiếp tục trêu đùa La Tiểu Tiểu
Mà thời khắc này……
Trong Tàng Kinh Các.
La Hồng tự nhiên là nghe được lời ước chiến của Sở Thiên Nam.
Nhưng, giờ phút này hắn lại không rảnh quan tâm, bởi vì hắn đang bận nhìn chằm chằm một tờ giấy vàng óng đang bay ra từ quyển sách kia!
Uy lực Thánh Nhân cuồn cuộn oai nghiêm, tràn ngập mọi ngóc ngách giữa các gian sách.
Kiềm chế, nặng nề, giống như cối xay đá đè xuống thân thể La Hồng, khiến hắn đến cả thở cũng trở nên vô cùng khó khăn.
La Hồng chăm chú nhìn, trang sách Thánh Nhân kia đang bay bổng, nhảy múa, rồi lại nhanh chóng lơ lửng ở trước người La Hồng. Trong mơ hồ, hắn dường như thấy được một thân ảnh uy nghiêm, nhìn chăm chú vào hắn.
Hư ảnh Thánh nhân trong đan điền của La hồng mở mắt, giống như đang cùng giao tiếp với thân ảnh Thánh nhân trong trang sách kia.
Ong ong ong……
Ngữ điệu của Thánh nhân, oai nghiêm cuồn cuộn hiện lên, treo lơ lửng trên đầu La Hồng.
Bên trong trang sách, một văn tự màu vàng bay ra, như hóa thành chân ngôn vô thượng.
Mảnh trời rất cao, nhưng có cái chân ngôn lơ lửng này, trời cũng không được phép cao!
“Chính!”
Chân ngôn thánh nhân, một chữ “Chính”!
Khí Chính Dương trên người La Hồng càng rực rỡ
Đây là cơ duyên vô thượng.
Nhưng cơ duyên vô thượng này là chỉ đối với người khác, còn đối với La Hồng thì lại khác.
Trên người La Hồng, tà sát khí bắt đầu co cụm lại, hoàn toàn rút về trong đan điền.
Hư ảnh Thánh nhân càng lúc càng trở lên cô đặc, mà chữ Chính vừa thoát ra từ bên trong trang sách Thánh Nhân kia lại đang xoay quanh, giúp Hư ảnh Thánh nhân ngưng tụ lại.
La Hồng cảm nhận được sự ngưng tụ của chân ngôn Thánh Nhân, mặt hắn ngẩn ra.
“Thần? Chân ngôn chữ “Chính”?”
“Bản công tử là Tà tu, ngươi ngưng tụ chân ngôn chữ “Chính”, là đang nhục mạ bản công tử sao?!”
La Hồng rất tức giận.
Cảm thấy mình bị người ta xúc phạm nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Trên đỉnh đầu của Hư ảnh Thánh Nhân trong đan điền La Hồng có thánh ngôn chữ “Chính”, ánh mắt sáng rực, trong miệng tựa hồ phát ra một tiếng quát mắng.
Một cái chớp mắt tiếp theo, ánh sáng thánh khiết không ngừng dâng trào!
Hướng về phía ma kiếm A Tu La cùng Hư ảnh Tà Thần trong Nê Hoàn Cung của La Hồng mà phun trào.
Hư ảnh Thánh nhân mạnh lên!
Nó muốn tịnh hóa hai hàng xóm tà ác này!
Ong!
Ma kiếm A Tu La giận dữ, kiếm khí bỗng nhiên nổi sóng, tà sát bàng bạc cuồn cuộn phun trào, một đạo kiếm khí rút ra, thiên địa như bị bao phủ, núi thây biển máu hiển hiện.
Ánh kiếm cùng Thánh quang va chạm, cuốn lấy nhau…
Tiêu diệt lẫn nhau rồi biến mất không thấy gì nữa.
Hư ảnh Tà Thần cũng giận dữ, sức mạnh Tà Thần phun trào, giao phong cùng thánh quang.
Ba người giao phong, đến nhanh, đi cũng nhanh.
Chỉ chốc lát sau, hết thảy liền đều biến mất.
Ma kiếm A Tu La yên lặng, Hư ảnh Tà Thần cũng ẩn nấp, chữ “Chính” trên đỉnh đầu Hư ảnh thánh nhân cũng lâm vào yên tĩnh.
Mọi thứ đều yên tĩnh lại.
Chỉ có La Hồng một mặt sững sờ, khí Chính Dương trên người hắn càng phát rực rỡ, khiến cho người ta không thể nào nhìn thẳng, thậm chí chung quanh còn có từng chân ngôn mơ hồ đang trôi nổi, giống như Thánh Nhân chuyển thế.
Mà trong đan điền của hắn…… Lực tà sát do Ma kiếm A Tu La cùng Hư ảnh Tà Thần để lại tràn vào đan điền, không ngừng đánh thẳng vào bình cảnh Tà tu đã đến gần Ngũ phẩm kia.
Chỉ là tà sát còn thừa lại mà cũng tuôn trào ra như sóng lớn của biển cả.
Một vòng lại một vòng.
Thậm chí, ngay cả kiếm khí trong kinh mạch cũng bị kéo theo, không ngừng cắt đứt kinh mạch của hắn!
La Hồng có cảm giác như thân thể của mình sắp nổ tung!
Thật là khó chịu!
Hắn cần phát tiết!
Hắn cần phát tiết ngọn lửa này!
Mắt hắn phát đỏ, quay đầu nhìn ra bên ngoài Tàng Kinh Các.
Tiếng rống khàn khàn đột nhiên vang lên, truyền vang khắp học cung, khiến mọi người ngẩn ra.
“Sở Thiên Nam”
“Đến, chiến!”
“Ai chạy người đó là cháu trai!”
Danh sách chương