“Khó.”  

Ông lão nông phu kia nở nụ cười lộ cả hàm răng, nói.  

“E là hai người chúng ta vừa bước vào thì đã bị đánh ra rồi?  

“Người có đối kháng được với Triệu Tinh Hà không? Không cản được thì hai ta phách lối xong rồi e rằng đến chạy trốn cũng khó.”  

Sở Thiên Nam quay đầu nhìn về phía ông lão.  

“Tiểu Hầu gia đừng xem thường người khác, cũng đừng xem thường Triệu Tinh Hà, nói thẳng ra, lão Hoàng ta không cản được hắn.”  

Ông lão nói.  

“Triệu Tinh Hà kia thực lực không yếu, lại có thế của mấy ngàn quân Hắc Kỵ kia gia trì, lực chiến gần như bằng với cao thủ Thiên bảng. Bộ xương già của lão Hoàng ta nếu như đi chiến đấu với Triệu tướng quân nóng tính kia, sợ là sẽ bị vò nát ngay tại chỗ mất.”  

Sở Thiên Nam nghe vậy không khỏi bật cười khẽ.  

Mắt dài nhỏ nheo lại, nhìn lão Hoàng, lão đầu này, luôn luôn nói bản thân rất yếu.  

“Vậy xem ra, Hạ Cực kia để ta tiếp nhận năm ngàn Hắc Kỵ này, là muốn chỉnh ta?”  

“Nếu là Triệu Tinh Hà giận quá hóa thẹn muốn giết Tiểu Hầu gia ta thì đúng là có uất ức mà không có chỗ tố rồi.”  

Sở Thiên Nam hít vào một hơi, nói.  

Ông lão miệng đầy răng vàng lập tức quay đầu, nhỏ giọng thì thào: “Tiểu Hầu gia, nếu không… chúng ta chạy đi? Đi phủ Giang Lăng, nghe nói hoa khôi của Hoa Quế Lâu ở phủ Giang Lăng, là nữ tử đến từ vùng sông nước Giang Nam, vô cùng xinh đẹp……”  

“Phi! Cái lão gìa này, đừng có làm hư bản hầu, ta chính là Tiểu Hầu gia đương triều, ông lại bảo ta đi chơi gái?” Sở Thiên Nam trợn mắt, thật lâu sau, lại nhỏ nhẹ hỏi: “Đẹp đến mức nào?”  

Lão Hoàng cười toét hàm răng vàng: “Đẹp vô cùng!”  

Sở Thiên Năm thở dài, “Thôi, không đi không đi… Công pháp ta đang tu luyện là không thể phá thân, đẹp hơn nữa thì có ích gì chứ?”  

“Nếu như đại doanh Hắc Kỵ và Hoa Quế Lâu đều không đi được, vậy đi tìm đứa cháu của Trấn Bắc Vương kia thôi, nghe nói trong tay hắn có tướng quân lệnh được La Nhân Đồ cho, có được tướng quân lệnh cũng không khác gì việc có thể tiếp quản năm ngàn Hắc Kỵ rồi.”  

Lão Hoàng gật đầu.  

Nhưng nói đến La Hồng, hai người cũng không khỏi nhớ đến trước đó, lúc còn ở trên đường, nhìn thấy dị tượng bạch mãng duỗi người.  

“La Hồng này, cũng là nhân vật đáng gờm, nghe nói, ở bên trong Thiên Cơ bí cảnh, hắn ta đã từng đánh đuổi Gia Luật Sách. Tên Gia Luật Sách này… có thể xếp thứ ba Hoàng bảng thì chắc chắn thực lực cũng không yếu, đáng tiếc ta lại chưa từng có cơ hội giao thủ với hắn.” Sở Thiên Nam lắc lắc đầu.  

“Tiểu Hầu gia định làm thế nào?”  

Lão Hoàng tò mò hỏi.  

“Còn có thể làm gì? Trực tiếp đi tìm La Hồng thôi, tướng quân lệnh có thể lấy được thì lấy, nếu không lấy được thì quên đi, ta cũng không muốn phải mất cả cái mạng nhỏ này vì Hạ Cực. Ông ta không xứng.”  

Sở Thiên Nam đứng dậy, duỗi người một cái, toàn bộ Nam Lý Đình run lên bần bật.  

Một khắc sau, đôi mắt y hướng về phía huyện An Bình, ánh mắt sáng rực, tựa như thấy được tòa cung điện trên đỉnh Đông Sơn đầy ánh hào quang.  

“La gia, Sở gia chẳng qua đều là đao của Hạ Hoàng mà thôi, bây giờ, một cây đao đã cùn, một cây đao khác nên ra khỏ vỏ thể hiện sự sắc bén, nhưng…… chung quy, đều chỉ là đao, bị kẻ cầm đao vỗ tay bỡn cợt”  

“Con trai của La Nhan Đồ, giết khâm sai, đồ sát cả đội quân……”  

“Thú vị.”  

Sở Thiên Nam lẩm bẩm nói.  

Sau đó, hai người liền xoay người leo lên bạch mã của mình.  

Tiếng vó ngựa âm vang, bờm ngựa bay phấp phới như cuồng phong, hóa thành tia chớp màu trắng, phi nước đại tiến về phía trước.  

Bạch mã vào An Bình, như lôi kinh chấn thế.  

Tiểu Hầu gia Sở Thiên Nam vào huyện An Bình.  

Tin tức này, như gió lốc, khiến cho cả huyện An Bình rung động dữ dội.  

Đối với rất nhiều hiệp khách giang hồ mà nói, bọn họ cũng không để ý đến thân phận Tiểu Hầu gia của Sở Thiên Nam, mà là để ý thực lực hạng hai Hoàng bàng của Sở Thiên Nam!  

La Hồng ở trong Thiên Cơ bí cảnh đè ép Gia Luật Sách – hạng ba Hoàng bảng, tin tức này đã sớm truyền ra nhanh như gió chớp.  

Mà ngay thời điểm mấu chốt này, hạng hai Hoàng bảng Sở Thiên Nam xuất hiện khiến thế nhân có cảm giác có chuyện kinh khủng sắp bạo phát.  

Trong huyện nha, Lưu huyện lệnh vừa ngồi xuống, thở dốc uống một ngụm trà, nghe đươc tin tức này, chén trà trực tiếp rơi xuống đất, vỡ nát thành bốn năm mảnh.  

Nước mắt suýt nữa thì rơi xuống, có thể cho người ta sống yên ổn một ngày được không?  

Lưu huyện lệnh rất muốn khóc, nhưng không khóc được.  

Ông ta đội mũ quan lên, chỉnh lý quan phục, rời khỏi nha môn.  

Bạch mã là ngựa tốt, không nhiễm bụi trần, một thân trắng như tuyết rơi trên đỉnh núi tuyết.  

Lưu huyện lệnh nhìn thấy Sở Thiên Nam. Vị thiếu niên yêu nghiệt tuổi còn trẻ đã được phong Hầu này, dung mạo tuấn tú phi phàm, trên người như có một luồng khí tím cao quý bức người.  

“Hạ quan Huyện lệnh huyện An Bình, tham kiến Hầu gia.”  

Lưu huyện lệnh thở dài, nhấc vạt áo lên quỳ sát xuống.  

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.  

Sở Thiên Nam giờ phút này đến huyện An Bình, mục đích để làm đương nhiên không cần phải nói. Y chính là đại diện cho Sở gia, cũng có thể nói là đại diện cho hoàng tộc Hạ gia.  

Sở gia không giống với La gia. Những năm gần đây Sở gia là gia tộc liên tục được đề bạt, tấn phong, là một gia tộc mới nổi.  

Trong số những người thanh danh hiển hách hiện giờ, ngoại trừ Sở Vương đang chống đối với Trấn Bắc Vương ra thì còn vị thiếu niên hầu Sở Thiên Nam này.  

Hạng hai Hoàng bảng, đệ nhất thiên kiêu Đại Hạ!  

“Ngươi chính là Huyện lệnh huyện An Bình à, thật đáng thương……”  

Sở Thiên Nam mỉm cười nhìn Lưu huyện lệnh, cũng không hề tỏ ra kiêu ngạo mà đưa tay đỡ ông ta lên.  

Lão Hoàng nở nụ cười toe toét để lộ hàm răng vàng, cũng đồng tình nhìn Lưu huyện lệnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện