Một lần nữa, con phố dài ở huyện An Bình lại đổ máu.  

Xác chết ngổn ngang, mùi tanh của máu nồng nặc bao trùm khắp nơi.  

Binh mã mà Đại Lý Tự và Binh Bộ mang tới, ngay lúc này, bắt đầu tan rã, đến cả ý chí chiến đấu cũng đã mất.  

Nguyên nhân chủ yếu là vì bọn họ đã gặp phải đối thủ giết không chết, diệt không hết. Hơn nữa, một khi bọn họ chết đi, cũng sẽ hóa thành bóng đen, ra tay với đồng đội của mình.  

Đây là thủ đoạn khiến người ta rét lạnh và sợ hãi đến nhường nào?  

Nó gần giống với thuật Câu Linh Khiển Tướng của Đạo môn.  

Nhưng… Câu Linh Khiển Tướng… thật sự là thế này sao!  

Lạc Phong và Lưu huyện lệnh sợ đến ngây người, nhất là Lạc Phong, cho dù ông ta là Võ tu Ngũ phẩm thực lực cao cường thì ngay tại lúc này cũng lạnh lẽo cả người. La Hồng quả thật ngày càng mạnh hơn.  

Nếu không phải do ông ta không cảm ứng được tà sát khí từ những tà ảnh này thì một người hay tiếp xúc với Tà tu như ông ta chắc chắn sẽ cho rằng đây chính là một loại thủ đoạn nào đó của tà ma rồi.  

Không, nó còn tà ma hơn cả tà ma nữa!  

Một người đối kháng với cả một đội quân, đây là yêu quái phương nào chứ?!  

Mặc dù quân binh lúc này chỉ có hơn năm trăm người, nhưng đây không phải là quân binh người thường. Mỗi một binh sĩ nơi này đều thuộc hàng Võ tu Cửu phẩm, mỗi đội nhỏ do một Bát phẩm dẫn đầu, đều là những tài nguyên quân đội của triều đình.  

Lúc trước La Hồng đã ra tay tàn sát bạo dân trên đường, cũng giết mấy trăm người nhưng lần này lại không hề giống với khi đó.  

Đám bạo dân đó làm sao so được với một đội quân binh hùng hậu như vậy?  

Năm trăm quân binh này, có thể tàn sát hàng ngàn người thậm chí cả vạn người cũng chỉ là chuyện cỏn con!  

Thế mà, một đội quân như thế, giờ khắc này lại hoàn toàn tan tác, tháo chạy tán loạn.  

Không chỉ riêng họ.  

Cả Triệu Đông Hán và Hồng Tụ cũng đều ngơ ngác kinh sợ, hiện giờ bọn họ mới nhìn ra thực lực thật sự của La Hồng.  

“Khó trách tại sao công tử có thể truy sát Gia Luật Sách bên trong bí cảnh…”  

“Nếu mà gặp ta, có khi còn tưởng công tử là yêu quái, bỏ chạy từ đời nào rồi.”  

Triệu Đông Hán lẩm bẩm.  

Mắt Hồng Tụ sáng lên, không ngờ công tử trông thư sinh, yếu ớt khi xưa nay đã mạnh mẽ như vậy rồi.  

Ở xung quanh con đường, đám khách giang hồ và dân chúng đứng xem chuyện vui nhìn thấy vậy, ai nấy cũng đều rùng mình kinh sợ.  

Những bóng đen chui từ lòng đất lên cứ như măng mọc sau mưa kia quả thực khiến người ta rét lạnh.  

“Đây là thứ gì vậy? Là một chiêu thức mới của Tà tu sao?”  

Một khách giang hồ qua đường run rẩy mở miệng hỏi.  

“Hừ! Tà tu cái đầu của ngươi ấy! La Hồng công tử chính là tấm gương sáng của huyện An Bình chúng ta, ngài ấy làm sao có thể sử dụng chiêu thức của Tà tu được chứ? Thật không có hiểu biết gì hết, đây chính là Câu Linh Khiển Tướng của Đạo môn.”  

“Đừng hòng lừa ta đọc ít sách, đây làm sao có thể là Câu Linh Khiển Tướng của Đạo môn được chứ?”  

Cả đám khách giang hồ quay sang nhìn nhau, suýt nữa thì cất tiếng cãi vả.  

Dù những lời chửi bới có khó nghe thế nào cũng không ảnh hưởng đến La Hồng.  

Bảy mươi hai thanh kiếm Sát Châu đã hình thành nên kiếm sơn giống như một ngọn núi tiên di động, dưới sự điều khiển từ kiếm chỉ của La Hồng, hung hăng nện xuống.  

Chỉ trong nháy mắt đã nuốt chửng u Dương Phi.  

La Hồng thấy, không phải u Dương Phi có khả năng phản kháng, mặc dù ông ta không phải là tu sĩ, tu vi cũng không mạnh, chỉ là Nho tu Bát phẩm Dưỡng Tính. Nhưng sức mạnh chân chính của ông ta lại chính là Quan Uy Tam Phẩm kia.  

Không may là chiêu thức này lại không có tác dụng với La Hồng.  

Cũng không ngăn chặn được Kiếm Sơn.  

Kiếm Sơn này chính là chiêu thức La Hồng học được từ Lục Côn Luân của Cung Hạo, uy lực mạnh vô cùng.  

Cho dù bây giờ La Hồng không đeo mặt nạ Tà Quân, nhưng sức mạnh bộc phát ra đã đạt tới uy năng công phạt của Ngũ phẩm.  

Lần này nhất định u Dương Phi phải chết!  

La Hồng híp mắt nhìn.  

Bên trên Tà Ảnh Thương Ưng đang bay lơ lửng, Tiểu Đậu Hoa nắm chặt vạt áo của La Hồng, nhìn u Dương Phi đang dần bị Kiếm Sơn nuốt chửng.  

Nếu u Dương Phi chết, thì xem như nàng đã báo được thù cho gia tộc của mình.  

Hả?  

Ánh mắt La Hồng dừng lại.  

u Dương Phi… vẫn chưa chết.  

Kiếm Sơn… bị chặn lại!  

Một mã phu* bỗng nhiên xuất hiện, giơ tay đỡ lấy Kiếm Sơn của La Hồng.  

*người lái xe ngựa.  

Người này là mã phu của u Dương Phi, đã đi theo ông ta từ kinh thành đến huyện An Bình.  

“Bắt chước theo chiêu Lục Côn Luân của Cung Hạo Tư Thiên Viện, thậm chí còn mạnh hơn bản gốc… Chẳng trách La Hồng có thể đuổi giết được Gia Luật Sách.”  

Giọng nói nhàn nhạt của mã phu vang lên.  

u Dương Phi bị Kiếm Sơn suýt nuốt chửng lấy, quỳ rạp xuống đất, tóc tai bù xù, da thịt sớm đã bị Kiếm khí của Kiếm Sơn chém đến chảy máu đầm đìa.  

Từ trên xuống dưới đều thảm hại.  

Tuy nhiên ông ta vẫn chưa chết.  

Ông ta điên cuồng gào lên.  

“Mau ra tay! Giết! Giết hắn đi!”  

Mã phu nhìn qua u Dương Phi, trong mắt hiện lên tia giễu cợt.  

Gã gõ ngón tay theo quy luật.  

Rầm!  

Kiếm Sơn bị phá giải.  

Bảy mươi hai thanh kiếm bay về hướng ngược lại.  

Luồng khí nặng nề ập tới, bạch y của La Hồng đung đưa, hắn đưa mắt nhìn chăm chú.  

Mã phu này lại là một vị cao thủ ẩn mình.  

Hắn lại không phát hiện ra.  

Quả nhiên… nếu La Hồng hắn ngoan ngoãn để u Dương Phi áp giải về kinh thành thì nhất định sẽ không còn mạng mà tới được đó, tên mã phu này sẽ nhân lúc đang ở giữa đường mà ra tay thủ tiêu hắn.  

Thái Tử lệnh cho u Dương Phi bắt hắn, mục đích là gì không cần nói cũng biết, chính là thủ tiêu hắn.  

“Hay cho một tên Thái Tử chó má!”  

“Tiểu Bản Bản của ta ghi nhớ tên ngươi rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện