Diều hâu như đôi mắt của Gia Luật Sách, chỉ cần có diều hâu, mặc kệ La Hồng trốn ở chỗ nào trong Thiên Cơ bí cảnh cũng sẽ bị phát hiện, vừa phiền toái vừa vô cùng nguy hiểm, La Hồng không nghĩ đến việc sẽ đặt bản thân vào nguy hiểm, cho nên, việc giết diều hâu là điều tất yếu phải làm!  

Chẳng qua, đến cả La Hồng cũng không nghĩ đến việc thế mà có thể triệu hoán ra Tà Ảnh Diều Hâu.  

Giết diều hâu, cũng là giết chết tâm hồn y.  

Việc này đã hoàn toàn kích thích Gia Luật Sách.  

Nhưng, nếu không thể triệu hồi ra Tà Ảnh Diều Hâu, có lẽ La Hồng phải chật vật lắm mới có thể thoát khỏi công phạt giăng kín khắp nơi của Gia Luật Sách.  

Gia Luật Sách phẫn nộ, lực phá hoại bùng nổ đến độ sắp đạt tới năng lực Tam phẩm.  

Toàn bộ con hẻm nứt toác, đá vụn bay tán loạn.  

Sát khí khủng bố dâng trào.  

Gia Luật Sách nhìn La Hồng dẫm lên Tà Ảnh Diều Hâu bay lên không trung, sau khi trải qua sự khiếp sợ, đầu óc y ong lên một cái, liền chỉ còn lại sự phẫn nộ vô cùng.  

Đó đã từng là phong thái của y, chân đạp lên diều hâu, bay vút lên như diều gặp gió!  

Mà hiện giờ, phong thái ấy lại bị La Hồng cướp đi mất.  

Diều hâu của y chết, La Hồng lại có được năng lực phi thiên!  

Lưng La Hồng đeo cổ kiếm Địa Giao, bạch y trong mưa xuân phần phật, trong màn mưa phủ khắp đất trời như có tiếng gầm rú vang vọng không dứt.  

Tà Ảnh Diều Hâu vỗ cánh, không ngừng bay lên cao, dần dần kéo giãn khoảng cách cùng Gia Luật Sách.  

Sau khi cướp mất diều hâu, liền chạy trốn.  

“Muốn chạy sao?!”  

Cả người Gia Luật Sách được bao trùm trong giáp trụ khí huyết tinh xảo, hô lên một tiếng mạnh mẽ rồi xông thẳng phía chân trời.  

Y đạp xuống một cái, nước mưa ầm ầm rơi xuống, hai chân y dẫm xuống, phóng lên cao, năm ngón tay khum lại, gom những hạt nước mưa trên trời rơi xuống thành một mũi tên lớn.  

Chân y đạp lên mũi tên, bay thẳng lên trời.  

Nhắm thẳng về phía La Hồng đang cưỡi diều hâu bay vút lên cao kia.  

Ánh mắt của La Hồng ngưng trọng.  

Tâm niệm vừa động, phật quang trên người tỏa xa vạn trượng, pháp tướng Thiên Thủ Tà Phật hiện lên, đột nhiên đánh mạnh về phía Gia Luật Sách.  

Động tác của Gia Luật Sách liền ngưng trệ, nhưng chỉ trong nháy mắt, tinh thần cường đại của y đã phá vỡ xiềng xích, mà cùng lúc đó, La Hồng nắm kiếm Địa Giao, một con bạch mãng xuất hiện sau người, đột nhiên chém xuống!  

Màn mưa bị cắt ra như đậu hũ.  

Ánh kiếm biến thành bạch mãng, huyễn lệ mà kinh thế!  

Một chiêu kiếm độc nhất vô nhị trong nhân gian.  

Hoá Long Kiếm!  

Nhưng, Gia Luật Sách cũng chẳng sợ: “Lúc trước phụ thân ta trấn áp được Hoá Long Kiếm! Đánh cho Hoá Long Kiếm điệt cảnh xuống Nhị phẩm! Hôm nay ta cũng có thể trấn áp ngươi!”  

Tư tư tư!  

Toàn thân Gia Luật Sách liền có từng đạo sấm sét tuôn ra, tạo thành hình vòng cung, ngay sau đó, hóa thành một ngọn giáo bằng sấm sét. Y khẽ lung lay thân thể của mình trong không trung, ngay sau đó, đột nhiên lao thẳng về phía trước.  

Trường thương bằng sét hình cung xé toạc ánh sáng, giống như một con lôi xà, nhắm kiếm khí về phía bạch mãng!  

Oanh!  

Công phạt của hai người chạm vào nhau ở trên không trung, vòng cung sấm sét sụp đổ, kiếm khí tràn ra bốn phía.  

Miệng và mũi của La Hồng đều đã bật máu, nhưng vẫn đứng lặng ở trên lưng diều hâu không suy chuyển.  

Thân hình của Gia Luật Sách lại mất đi khống chế, giống như ngọn núi, ầm ầm rơi xuống.  

Bịch!  

Hai chân y như trụ, hung hăng nện xuống mặt đất, con dường dài lát đá xanh ngay tức khắc bị đập cho lồi lõm, giọt nước bắn lên từng vòng như suối phun.  

Một kích, khó bỏ khó phân.  

Tà Ảnh Diều Hâu sải cánh, hóa thành hắc ảnh biến mất trên không trung cổ thành.  

Phía trên con dường dài, lần nữa trở nên an tĩnh, chỉ có âm thanh nước mưa rầm rì liên miên không dứt.  

Ở nơi xa, Cung Hạo cùng đám người Võ Cử đứng xem, hít một hơi thật sâu, đám người quận chúa Trường Bình cũng trợn mắt há hốc mồm. Chẳng ai ngờ được, La Hồng lại liên hợp cùng hai người Ngô Mị Nương và Tiêu Nhị Thất bày ra một hồi kế hoạch giết diều hâu oanh liệt như vậy.  

Quan trọng nhất chính là, bọn họ thật sự đã giết được diều hâu của Gia Luật Sách.  

Điều này chẳng khác nào tát một cú thật mạnh vào thể diện của Gia Luật Sách.  

Thần sắc Cung Hạo cùng Võ Cử lại ngưng trọng, Gia Luật Sách quá mạnh, một kích cuối cùng kia, bay thẳng lên trời, vứt ra trường thương lôi đình, quả thực như thiên thần hạ phàm!  

Mà thủ đoạn quỷ dị của La Hồng cũng khiến lòng người sợ hãi.  

“Đó là thuật “Câu Linh Khiển Tướng” của Đạo môn sao?”  

“Diều hâu vừa chết, chỉ trong nháy mắt đã câu đi linh hồn của diều hâu để dùng…… Người này, đúng là một con quái vật.”  

Võ Cử nói.  

Cung Hạo ngưng mắt, La Hồng càng mạnh, gã càng bất an.  

Ngụy Nhàn, Lưu Hàm chết đi, đều là do La Hồng giết. Với tâm nhãn cùng tâm tư âm hiểm của người này, nếu hắn càng mạnh, bọn họ sẽ càng thêm nguy hiểm.  

“Nhưng, một kích cuối cùng của Gia Luật Sách kia cũng khiến La Hồng bị thương nặng, tu vi hắn vẫn còn quá yếu, chỉ là kiếm tu Thất phẩm, chênh lệch quá lớn với Gia Luật Sách Tứ phẩm, không bị giết chết cũng đã là hiếm thấy rồi.”  

Võ Cử tán thưởng nói.  

“Đi thôi.”  

Cung Hạo không nói gì thêm, mang theo đoàn người quận chúa Trường Bình, rời khỏi nơi này.  

Diều hâu của Gia Luật Sách bị chết, chẳng may y tức giận liên lụy đến bọn họ, bọn họ cũng sẽ không được thoải mái đâu.  

……  

Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương đều bị thương không ít, nhưng, hai người đánh một trận cùng Gia Luật Sách, lại có thu hoạch thật lớn, Ngô Mị Nương ẩn ẩn có khuynh hướng đột phá cảnh giới.  

Chiến đấu vốn chính là một loại phương thức có thể gia tăng thực lực.  

Huống chi, bọn họ còn như đi xiếc dây, hơi vô ý một chút sẽ bị Gia Luật Sách đánh chết.  

Tuy rằng chỉ giao thủ trong mười hơi thở nhưng mỗi một hơi thở đều vô cùng nguy hiểm, Gia Luật Sách quá mạnh mẽ, dù là trong Tứ phẩm Thiên Cương cảnh cũng là tồn tại ở đỉnh cao.  

Hạng ba Hoàng bảng, không phải chỉ là hư danh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện