Thiên Cơ bí cảnh được mở ở bên ngoài huyện An Bình.
Tin tức này như dòng lũ cuồn cuộn mãnh liệt tràn ra bốn phương tám hướng, giống như sóng thần chấn động, hấp dẫn ánh mắt và sự chú ý của tất cả mọi người.
Các hộ đạo giả của nhóm thiên tài nhanh chóng rời đi, kẻ thì ngự kiếm, người thì bay, dùng tốc độ nhanh nhất truyền tin tức Thiên Cơ bí cảnh mở ra về thế lực hoặc là gia tộc của riêng mình.
Mà không lâu sau khi tin tức được truyền ra, thiên kiêu các nơi của Đại Hạ bắt đầu lục tục khởi hành đi đến huyện An Bình.
Huyện An Bình nho nhỏ, bình dị, tầm thường, chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành mục tiêu của toàn bộ Đại Hạ, thậm chí là cả thiên hạ.
Giang hồ lại lần nữa trở nên rối loạn. Bên ngoài huyện An Bình, âm thanh móng ngựa giày xéo vang vọng không dứt.
Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, khách giang hồ chung quanh huyện An Bình và một số thiên kiêu đi du lịch đã lục tục kéo tới.
Trong trà lâu ở huyện An Bình lại một lần trở nên náo nhiệt sôi động.
Thiên Cơ bí cảnh mở ra là chuyện oanh động cỡ nào chứ.
Người kể chuyện ở trà lâu lại thao thao bất tuyệt kể lại những hiểu biết của ông ta về bí cảnh.
Chủ đề vốn dĩ đang là La Hồng, nhưng hôm nay bí cảnh mở ra, so với La Hồng, hiển nhiên là bí cảnh càng có sức hút hơn.
Cái nghề kể chuyện này, phải biết nắm bắt thông tin.
Nếu không thể đuổi theo trào lưu của thời đại, thì thứ chờ đợi bọn họ chỉ có thể là bị đào thải.
Trong trà lâu, nhóm khách giang hồ nghe đến sửng sốt. Người kể chuyện giảng rất nhiều chuyện lý thú liên quan tới bí cảnh, cùng với quan hệ của một số nhân vật truyền thuyết trong giang hồ có liên quan đến bí cảnh.
Triệu Đông Hán chạy tới trà lâu, vốn muốn mang chuyện một mình công tử độ hóa hai mươi tám vị tà tu hôm qua ra tuyên dương, thế nhưng nghe thấy bây giờ tất cả mọi người đều tò mò về bí cảnh, trong lúc nhất thời cũng khó lòng mở miệng.
Hơn nữa, chính hắn ta cũng rất tò mò về bí cảnh cho nên cũng nghe rất hăng say.
“Việc bí cảnh mở ra không hề có quy luật, lần trước bí cảnh mở ra phải ngược dòng về ba mươi năm trước. Lần đó... Là viện trưởng Tư Thiên Viện nước Đại Chu chủ trì mở Thiên Xu Bí Cảnh, hội tụ tất cả các thiên kiêu của thời đại lúc bấy giờ!
“Hóa Long Kiếm Trần Thiên Huyền, Gia Luật Trọng Lâu của Kim Trướng Vương Đình, Ngô Thanh Tùng của Đại Sở, Triệu Thái của Đại Chu… đều là thiên kiêu, nhân tài kiệt xuất của thời đại bấy giờ. Khi đó bọn họ đều có tên ở trong top mười của Hoàng Bảng, ở bên trong Thiên Xu Bí Cảnh giết thiên hôn địa ám, chiến đấu đến mức đất nứt núi lở! Có một số vẫn ở vị trí cao trong Thiên Bảng như cũ, một số bây giờ cũng đã như hoa cúc xế chiều, đúng là tạo hóa trêu ngươi...”
Người kể chuyện nhấp một ngụm trà tiếp tục nói.
Tiếp đó, ông ta bắt đầu nói về những ân oán tình cừu giữa những người đã từng là thiên kiêu kia.
Triệu Đông Hán càng nghe càng mê mẩn, quên mất mục đích chân chính mình đến trà lâu là vì dương danh cho công tử.
...
La Hồng thu hồi sách cổ liên quan tới thuật kiếm trận trong tay, duỗi lưng một cái.
Giờ phút này, hắn cũng đã nghiên cứu được kha khá về Thiên Đấu Liên Hoàn Kiếm Trận, thiếu khuyết duy nhất chính là thực chiến.
Chẳng qua La Hồng cũng không vội, hắn cảm thấy chẳng mấy chốc mình sẽ có thể sử dụng trong chiến đấu thực tế.
Không phải bí cảnh đã mở ra rồi sao?
Hắn đoán, có lẽ Trường Bình quận chúa kia sẽ chơi đểu hắn trong bí cảnh, đến lúc đó không thể thiếu một phen chiến đấu gian khổ, thuật kiếm trận này tuyệt đối có cơ hội thi triển.
Nơi xa, Ngô Mị Nương cũng khép sách lại đứng dậy, đeo hộp kiếm đi về phía La Hồng.
“La công tử, ngươi hẳn đã biết ngày hôm nay bí cảnh đã được mở ra rồi chứ?”
Ngô Mị Nương nói.
“Ngươi bởi vì chuyện của u Dương Chiêu mà trở mặt với Trường Bình quận chúa, bây giờ Trường Bình quận chúa đang không ngừng kết giao thiên kiêu, dự định liên thủ đối phó với ngươi ở bên trong bí cảnh, ngươi cẩn thận một chút.”
“Nếu như có thể, tốt nhất không nên vào Thiên Cơ bí cảnh này.”
Ngô Mị Nương nhắc nhở.
La Hồng có mấy phần kinh ngạc nhìn Ngô Mị Nương, không ngờ người trước mắt lại có thiện ý nhắc nhở hắn.
Điều này khiến La Hồng luôn luôn bị nhằm vào có chút thụ sủng nhược kinh.
“Không sao, trong lòng ta biết rõ.”
“Ta nhất định phải tới Thiên Cơ bí cảnh này, thiên phú kiếm đạo của ta vốn không tốt, nếu lại bỏ lỡ bí cảnh này... Vậy con đường kiếm đạo của ta càng thêm khó khăn.”
“Về phần bọn họ muốn đối phó với ta trong bí cảnh thì cứ tới, đến một kẻ ta giết một kẻ, La Hồng ta cũng không phải người tốt tính gì.”
La Hồng cười nói.
Sau đó nhẹ gật đầu với Ngô Mị Nương, quay người rời khỏi cung Kiếm Tu.
Chi để mình Ngô Mị Nương, ngây ngẩn đứng tại chỗ, trong đầu đều là câu nói kia của La Hồng, thiên phú kiếm đạo của ta vốn không tốt...
Ngô Mị Nương lấy lại tinh thần liếc mắt nhìn La Hồng rời đi.
Nàng ta có lòng tốt nhắc nhở, thế mà bị cãi bướng.
Thiên phú kiếm đạo của La Hồng sẽ kém sao?
Quái vật có thể tu thuật chồng kiếm khí lại còn nói thiên phú kiếm đạo của mình kém...
Lấy tu vi Thất phẩm Thế Kiếm phản sát Ngũ phẩm trong Hoàng Bảng, bây giờ đã được Tư Thiên Viện đánh giá, xếp vào hạng ba mươi sáu trong Hoàng Bảng... Thiên phú có thể kém sao?!
Ngô Mị Nương tức giận hừ một tiếng.
Dù sao nên nhắc nhở nàng ta cũng đã nhắc nhở, bí cảnh ngày đó đối với La Hồng mà nói thật sự có thể nói là như đầm rồng hang hổ.
Nàng ta đã sớm nhận được tin tức, Da Luật Sách xếp thứ ba Hoàng Bảng, Cung Hạo xếp thứ bảy Hoàng Bảng còn có Vũ Cử xếp thứ mười lăm Hoàng Bảng đều sẽ đi vào bí cảnh, mà lại đều là nhận lời mời của Trường Bình quận chúa, mục đích chắc chắn chính là vì đối phó La Hồng...
Ba người này đều là thiên kiêu cực kỳ cao của Hoàng Bảng!
Giống Ngô Mị Nương nàng ta xếp hạng thứ mười tám trên Hoàng Bảng, đừng nhìn thứ bậc chỉ yếu hơn Vũ Cử ba cấp mà lầm, bởi khi đối đầu với Vũ Cử, Ngô Mị Nương không có một chút phần thắng nào, đó là bởi vì tu vi của Vũ Cử đã bước vào Tứ phẩm.
Xếp thứ mười lăm trở lên trên Hoàng Bảng, trên cơ bản đều là Tứ phẩm.
La Hồng có thể giết Hoàn Nhan Liệt Hoả, thực lực xem như không tệ nhưng Hoàn Nhan Liệt Hoả so sánh với những người này kém hơn rất nhiều.
Tiêu Nhị Thất xếp thứ mười bảy Hoàng Bảng, Hồng Bách Uy xếp thứ hai mươi mốt Hoàng Bảng, bọn họ gặp Da Luật Sách còn chưa chắc có thể trốn được.
Từ đó có thể thấy, chênh lệch giữa Tứ phẩm và Ngũ phẩm là rất lớn.
Có thể nói càng đi lên chênh lệch giữa phẩm cấp lại càng lớn.
La Hồng Thất phẩm có thể giết Ngũ phẩm nhưng mà gặp Tứ phẩm Da Luật Sách, sợ là mấy chiêu liền bị chém chết!
...
La Hồng trở lại tiểu lâu Xuân Phong, đưa Tiểu Đậu Hoa rời khỏi Tắc Hạ Học Cung.
Trên thực tế, không chỉ La Hồng rời khỏi học viện, đại đa số đám học sinh đều giống như tan học, từ trong cung điện trên đỉnh núi đi ra, vội vàng đi về phía Thiên Cơ bí cảnh bên ngoài huyện An Bình.
Khi trời chiều dần dần ngã về phía tây, huyện An Bình ồn ào cả một ngày, sau khi trải qua yên tĩnh ngắn ngủi, trong nháy mắt lại huyên náo ồn ào như sóng biển, mặc kệ là bách tính trong thành hay là khách giang hồ từ nơi khác đến đều dũng mãnh lao một mạch tới bên ngoài thành giống như dòng lũ trùng trùng điệp điệp.
Có một vài khách giang hồ tính tình nóng nảy xao động, thi triển cả khinh công vượt nóc băng tường nhảy ra tòa thành.
Tin tức này như dòng lũ cuồn cuộn mãnh liệt tràn ra bốn phương tám hướng, giống như sóng thần chấn động, hấp dẫn ánh mắt và sự chú ý của tất cả mọi người.
Các hộ đạo giả của nhóm thiên tài nhanh chóng rời đi, kẻ thì ngự kiếm, người thì bay, dùng tốc độ nhanh nhất truyền tin tức Thiên Cơ bí cảnh mở ra về thế lực hoặc là gia tộc của riêng mình.
Mà không lâu sau khi tin tức được truyền ra, thiên kiêu các nơi của Đại Hạ bắt đầu lục tục khởi hành đi đến huyện An Bình.
Huyện An Bình nho nhỏ, bình dị, tầm thường, chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành mục tiêu của toàn bộ Đại Hạ, thậm chí là cả thiên hạ.
Giang hồ lại lần nữa trở nên rối loạn. Bên ngoài huyện An Bình, âm thanh móng ngựa giày xéo vang vọng không dứt.
Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, khách giang hồ chung quanh huyện An Bình và một số thiên kiêu đi du lịch đã lục tục kéo tới.
Trong trà lâu ở huyện An Bình lại một lần trở nên náo nhiệt sôi động.
Thiên Cơ bí cảnh mở ra là chuyện oanh động cỡ nào chứ.
Người kể chuyện ở trà lâu lại thao thao bất tuyệt kể lại những hiểu biết của ông ta về bí cảnh.
Chủ đề vốn dĩ đang là La Hồng, nhưng hôm nay bí cảnh mở ra, so với La Hồng, hiển nhiên là bí cảnh càng có sức hút hơn.
Cái nghề kể chuyện này, phải biết nắm bắt thông tin.
Nếu không thể đuổi theo trào lưu của thời đại, thì thứ chờ đợi bọn họ chỉ có thể là bị đào thải.
Trong trà lâu, nhóm khách giang hồ nghe đến sửng sốt. Người kể chuyện giảng rất nhiều chuyện lý thú liên quan tới bí cảnh, cùng với quan hệ của một số nhân vật truyền thuyết trong giang hồ có liên quan đến bí cảnh.
Triệu Đông Hán chạy tới trà lâu, vốn muốn mang chuyện một mình công tử độ hóa hai mươi tám vị tà tu hôm qua ra tuyên dương, thế nhưng nghe thấy bây giờ tất cả mọi người đều tò mò về bí cảnh, trong lúc nhất thời cũng khó lòng mở miệng.
Hơn nữa, chính hắn ta cũng rất tò mò về bí cảnh cho nên cũng nghe rất hăng say.
“Việc bí cảnh mở ra không hề có quy luật, lần trước bí cảnh mở ra phải ngược dòng về ba mươi năm trước. Lần đó... Là viện trưởng Tư Thiên Viện nước Đại Chu chủ trì mở Thiên Xu Bí Cảnh, hội tụ tất cả các thiên kiêu của thời đại lúc bấy giờ!
“Hóa Long Kiếm Trần Thiên Huyền, Gia Luật Trọng Lâu của Kim Trướng Vương Đình, Ngô Thanh Tùng của Đại Sở, Triệu Thái của Đại Chu… đều là thiên kiêu, nhân tài kiệt xuất của thời đại bấy giờ. Khi đó bọn họ đều có tên ở trong top mười của Hoàng Bảng, ở bên trong Thiên Xu Bí Cảnh giết thiên hôn địa ám, chiến đấu đến mức đất nứt núi lở! Có một số vẫn ở vị trí cao trong Thiên Bảng như cũ, một số bây giờ cũng đã như hoa cúc xế chiều, đúng là tạo hóa trêu ngươi...”
Người kể chuyện nhấp một ngụm trà tiếp tục nói.
Tiếp đó, ông ta bắt đầu nói về những ân oán tình cừu giữa những người đã từng là thiên kiêu kia.
Triệu Đông Hán càng nghe càng mê mẩn, quên mất mục đích chân chính mình đến trà lâu là vì dương danh cho công tử.
...
La Hồng thu hồi sách cổ liên quan tới thuật kiếm trận trong tay, duỗi lưng một cái.
Giờ phút này, hắn cũng đã nghiên cứu được kha khá về Thiên Đấu Liên Hoàn Kiếm Trận, thiếu khuyết duy nhất chính là thực chiến.
Chẳng qua La Hồng cũng không vội, hắn cảm thấy chẳng mấy chốc mình sẽ có thể sử dụng trong chiến đấu thực tế.
Không phải bí cảnh đã mở ra rồi sao?
Hắn đoán, có lẽ Trường Bình quận chúa kia sẽ chơi đểu hắn trong bí cảnh, đến lúc đó không thể thiếu một phen chiến đấu gian khổ, thuật kiếm trận này tuyệt đối có cơ hội thi triển.
Nơi xa, Ngô Mị Nương cũng khép sách lại đứng dậy, đeo hộp kiếm đi về phía La Hồng.
“La công tử, ngươi hẳn đã biết ngày hôm nay bí cảnh đã được mở ra rồi chứ?”
Ngô Mị Nương nói.
“Ngươi bởi vì chuyện của u Dương Chiêu mà trở mặt với Trường Bình quận chúa, bây giờ Trường Bình quận chúa đang không ngừng kết giao thiên kiêu, dự định liên thủ đối phó với ngươi ở bên trong bí cảnh, ngươi cẩn thận một chút.”
“Nếu như có thể, tốt nhất không nên vào Thiên Cơ bí cảnh này.”
Ngô Mị Nương nhắc nhở.
La Hồng có mấy phần kinh ngạc nhìn Ngô Mị Nương, không ngờ người trước mắt lại có thiện ý nhắc nhở hắn.
Điều này khiến La Hồng luôn luôn bị nhằm vào có chút thụ sủng nhược kinh.
“Không sao, trong lòng ta biết rõ.”
“Ta nhất định phải tới Thiên Cơ bí cảnh này, thiên phú kiếm đạo của ta vốn không tốt, nếu lại bỏ lỡ bí cảnh này... Vậy con đường kiếm đạo của ta càng thêm khó khăn.”
“Về phần bọn họ muốn đối phó với ta trong bí cảnh thì cứ tới, đến một kẻ ta giết một kẻ, La Hồng ta cũng không phải người tốt tính gì.”
La Hồng cười nói.
Sau đó nhẹ gật đầu với Ngô Mị Nương, quay người rời khỏi cung Kiếm Tu.
Chi để mình Ngô Mị Nương, ngây ngẩn đứng tại chỗ, trong đầu đều là câu nói kia của La Hồng, thiên phú kiếm đạo của ta vốn không tốt...
Ngô Mị Nương lấy lại tinh thần liếc mắt nhìn La Hồng rời đi.
Nàng ta có lòng tốt nhắc nhở, thế mà bị cãi bướng.
Thiên phú kiếm đạo của La Hồng sẽ kém sao?
Quái vật có thể tu thuật chồng kiếm khí lại còn nói thiên phú kiếm đạo của mình kém...
Lấy tu vi Thất phẩm Thế Kiếm phản sát Ngũ phẩm trong Hoàng Bảng, bây giờ đã được Tư Thiên Viện đánh giá, xếp vào hạng ba mươi sáu trong Hoàng Bảng... Thiên phú có thể kém sao?!
Ngô Mị Nương tức giận hừ một tiếng.
Dù sao nên nhắc nhở nàng ta cũng đã nhắc nhở, bí cảnh ngày đó đối với La Hồng mà nói thật sự có thể nói là như đầm rồng hang hổ.
Nàng ta đã sớm nhận được tin tức, Da Luật Sách xếp thứ ba Hoàng Bảng, Cung Hạo xếp thứ bảy Hoàng Bảng còn có Vũ Cử xếp thứ mười lăm Hoàng Bảng đều sẽ đi vào bí cảnh, mà lại đều là nhận lời mời của Trường Bình quận chúa, mục đích chắc chắn chính là vì đối phó La Hồng...
Ba người này đều là thiên kiêu cực kỳ cao của Hoàng Bảng!
Giống Ngô Mị Nương nàng ta xếp hạng thứ mười tám trên Hoàng Bảng, đừng nhìn thứ bậc chỉ yếu hơn Vũ Cử ba cấp mà lầm, bởi khi đối đầu với Vũ Cử, Ngô Mị Nương không có một chút phần thắng nào, đó là bởi vì tu vi của Vũ Cử đã bước vào Tứ phẩm.
Xếp thứ mười lăm trở lên trên Hoàng Bảng, trên cơ bản đều là Tứ phẩm.
La Hồng có thể giết Hoàn Nhan Liệt Hoả, thực lực xem như không tệ nhưng Hoàn Nhan Liệt Hoả so sánh với những người này kém hơn rất nhiều.
Tiêu Nhị Thất xếp thứ mười bảy Hoàng Bảng, Hồng Bách Uy xếp thứ hai mươi mốt Hoàng Bảng, bọn họ gặp Da Luật Sách còn chưa chắc có thể trốn được.
Từ đó có thể thấy, chênh lệch giữa Tứ phẩm và Ngũ phẩm là rất lớn.
Có thể nói càng đi lên chênh lệch giữa phẩm cấp lại càng lớn.
La Hồng Thất phẩm có thể giết Ngũ phẩm nhưng mà gặp Tứ phẩm Da Luật Sách, sợ là mấy chiêu liền bị chém chết!
...
La Hồng trở lại tiểu lâu Xuân Phong, đưa Tiểu Đậu Hoa rời khỏi Tắc Hạ Học Cung.
Trên thực tế, không chỉ La Hồng rời khỏi học viện, đại đa số đám học sinh đều giống như tan học, từ trong cung điện trên đỉnh núi đi ra, vội vàng đi về phía Thiên Cơ bí cảnh bên ngoài huyện An Bình.
Khi trời chiều dần dần ngã về phía tây, huyện An Bình ồn ào cả một ngày, sau khi trải qua yên tĩnh ngắn ngủi, trong nháy mắt lại huyên náo ồn ào như sóng biển, mặc kệ là bách tính trong thành hay là khách giang hồ từ nơi khác đến đều dũng mãnh lao một mạch tới bên ngoài thành giống như dòng lũ trùng trùng điệp điệp.
Có một vài khách giang hồ tính tình nóng nảy xao động, thi triển cả khinh công vượt nóc băng tường nhảy ra tòa thành.
Danh sách chương