Tuy rằng đêm khuya tĩnh lặng, bí mật ra khỏi thành, nhưng là…… Sao có thể giấu diếm được Thiên Địa Tà Môn có tai mắt ở khắp nơi.  

Hô hô hô!  

Trong ánh mắt của đám Tà tu lộ ra vẻ hưng phấn, nhanh chóng lao đi.  

Những tên Tà tu đã tiếp nhận nhiệm vụ trên Địa Bảng này giống như đã ngầm ước định với nhau, không tính động động thủ ở bên ngoài huyện An Bình. Dù sao, chỉ mới ra khỏi huyện, một khi xảy ra chuyện chỉ cần La Hồng cầu viện, có lẽ Lý Tu Viễn cùng Trần Thiên Huyền vẫn có thể kịp đến.  

Rất nhiều Tà tu cảm thấy, nếu La Hồng đã định đi thôn Kê Sơn, thì đó chính là địa điểm tốt nhất để ra tay.  

- --------------------  

Huyện An Bình, Huyện nha.  

Đèn đuốc sáng trưng.  

Một thủ vệ vội vàng chạy đến, giáp trụ bị hất lên xốc xếch, sắc mặt có vài phần hoảng loạn.  

Lưu huyện lệnh đang uống trà, xem xét mấy đươn kiện.  

Lúc tên thủ vệ ở cửa thành này tiến vào, trong lòng Lưu huyện lệnh không khỏi đánh thót, đã hơn nửa đêm mà thủ vệ còn vội vàng đến đây thế này, chắc chắn không phải chuyện gì tốt.  

“Đã xảy ra chuyện gì?”  

Lưu huyện lệnh trấn định lại, hỏi.  

Thủ vệ kia khom người nói: “Lưu đại nhân, vừa rồi La Hồng công tử và thủ vệ của ngài ấy, đánh xe ra khỏi thành, thuộc hạ cảm thấy việc này kỳ quặc, đặc biệt tới bẩm báo……”  

“Cái gì? La Hồng ra khỏi thành?!” Lưu huyện lệnh nghe vậy, da mặt run lên.  

“Hắn có nói ra ngoài làm gì không?”  

“Lúc này ra khỏi thành làm gì? Ở trong huyện An Bình, tánh mạng La Hồng là an toàn nhất, một khi ra khỏi thành, đã không có Kiếm Hóa Long, lại không có Lý Trạng Nguyên, không có Tắc Hạ Học Cung…… Rất nguy hiểm.”  

“Nghe nói Thiên Địa Tà Môn đã treo thưởng cho người có thể lấy mạng hắn trên Địa Bảng. Trước giờ, chỉ có mệnh quan triều đình tứ phẩm trở lên mới có tư cách ấy.”  

Mặt Lưu huyện lệnh đen như đít nồi.  

Cứ luôn cảm thấy đêm nay chắc chắn se không yên bình.  

Ngoài cửa, có bóng người bay nhanh vào, Lạc Phong khoác áo choàng đỏ đen, thần sắc nghiêm túc.  

“La Hồng ra khỏi thành?”  

Sắc mặt của Tử Vi cùng Phương Chính theo sau Lạc Phong, cũng vô cùng nghiêm túc.  

Lúc này ra khỏi thành…… vô cùng nguy hiểm.  

“Tiểu tử La Hồng này thật quá lỗ mãng, hắn không biết hiện giờ có bao nhiêu Tà tu muốn giết mình sao!”  

Lạc Phong lắc đầu.  

Thủ vệ thủ thành kia hít sâu một hơi, nói: “Ngay từ đầu, tiểu nhân cũng không cho, nhưng là, La Hồng công tử nói cha ngài ấy chính là La Hậu ở Tắc Bắc, tiểu nhân cũng không dám ngăn cản……”  

“Nhưng mà La Hồng công tử cũng nói, ngài ấy biết thân phận bản thân đặc thù, cho nên mới cố ý chọn thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, bí mật ra khỏi thành, ngài ấy đi tới thôn Kê Sơn, chỉ là để tế điện cho hai thủ vệ đã chết.”  

Trong huyện nha hoàn toàn yên tĩnh.  

Hồi lâu, tiếng thở dài bùi ngùi vang vọng cả không gian.  

Lạc Phong vác đao bên hông, đi ra khỏi huyện nha, nhìn bầu trời đêm không có chút ánh trăng nào.  

Lưu huyện lệnh cũng buông chén trà xuống, vẻ mặt hiện lên vài phần nghiêm nghị.  

“La Hồng công tử không hổ là gương tốt chính nghĩa của huyện An Bình ta, nhân nghĩa khiến cho người khác phải đau lòng.”  

Lạc Phong không nói thêm gì, mang Tử Vi, Phương Chính theo cùng, tìm ngựa, ba người chạy suốt đêm ra khỏi thành, đuổi theo xe ngựa của La Hồng.  

Hy vọng có thể đuổi kịp.  

- --------------------  

Đèn dầu sáng le lói, bấc đèn phập phồng.  

Chiếu rọi hai thân ảnh trong phòng khách điếm.  

Khổ Nguyệt hòa thượng chấp tay hành lễ, khoanh chân ngồi, trên mặt hắn mang theo vài phần mê mang, cùng bàng hoàng.  

Bên cạnh hắn cách không xa, là một vị lão hòa thượng.  

“Viên Thượng sư thúc, ta thật sự sai rồi sao? Ta rõ ràng thành tâm hướng Phật, vì sao trong lòng lại không cách nào sinh ra Phật, mà La Hồng kia, sát tâm nồng đậm, sát tính nổi lên bốn phía, sát thiên, sát địa, sát nhân nhưng trong lòng có Phật……”  

“Đề bài phu tử phát cháo, rõ ràng là đang luận về thiền của Phật gia, có phương pháp xử lý thích đáng hơn, độ hóa chúng sinh, nhưng vì sao …… La Hồng chỉ nói một câu “Đáp không được thì giết thôi” lại có thể khiến phu tử tán thưởng?”  

Trong lòng Khổ Nguyệt vô cùng mờ mịt.  

Đèn dầu chiếu rọi bóng dáng y, lập lòe mơ hồ.  

Lão hòa thượng kia gõ mõ, âm thanh mõ thanh thúy quanh quẩn ở trong phòng.  

“Khổ Nguyệt, ngươi nên suy nghĩ lại đi.”  

“Muốn cầu Phật trong lòng thì không nên để cho những vật bên ngoài quấy nhiễu, chỉ có chuyên tâm hướng Phật, trong lòng mới có Phật.”  

“Về phần trả lời câu hỏi, vì sao phu tử thưởng thức tên La Hồng sát tâm nổi lên bốn phía kia, sư thúc không trả lời ngươi được, bởi vì sư thúc không phải phu tử, không hiểu được suy nghĩ của phu tử.”  

Lão hòa thượng nói.  

Khổ Nguyệt nhấp miệng lắc đầu, rất không vừa lòng đối với câu trả lời của lão hòa thượng: “Phật nói, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật.”  

“Vì sao La Hồng cầm đồ đao, trong lòng vẫn có Phật?”  

Động tác gõ mõ của Lão hòa thượng cứng lại.  

Dù cho bây giờ ông ta là cao tăng cảnh giới Đại Kim Cang Nhất phẩm cũng bị vấn đề của Khổ Nguyệt làm cho ngơ ngẩn.  

Đúng vậy, La Hồng kia sát khí nhiều như vậy, vì sao trong lòng có thể sinh ra Phật?  

Suy nghĩ hồi lâu, trong ánh mắt chờ mong của Khổ Nguyệt, lão hòa thượng tiếp tục gõ mõ, nói: “Có lẽ, La thí chủ là Phật Đà chuyển thế, trời sinh có Phật.”  

Khổ Nguyệt nghe thấy đáp án này, mong đợi trong mắt tức khắc mất đi.  

Đây không phải là đáp án mà y mong đợi  

Tìm Phật, tìm Phật, tìm đến nỗi cô độc.  

Khổ Nguyệt cảm thấy rất mờ mịt, không cam lòng.  

Đèn dầu tắt, bóng dáng rung động rối rắm Khổ Nguyệt hòa thượng, giống như đang vùng vẫy trong bể khổ.  

Khổ Nguyệt đứng dậy, đi ra khỏi khách điếm, đứng trên nóc nhà cảm thụ gió lạnh đêm khuya thổi qua, như vậy có thể làm y cảm giác được một chút nhẹ nhàng.  

Bỗng nhiên, Khổ Nguyệt thấy một chiếc xe ngựa chạy trên đường, ra khỏi thành.  

Phu xe chính là thủ vệ của La Hồng, vậy trong xe ngựa kia, chính là La Hồng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện