Tiểu lâu Xuân Phong.
Phu tử đang đánh cờ cùng Lý Tu Viễn.
Trên bàn cờ, rất nhiều quân trắng đen nằm chi chít khắp nơi.
Đối với những chuyện xảy ra trước cung Tà Tu, bọn họ cũng đã biết rõ.
"Ngày đầu tiên vào Tắc Hạ Học Cung đã giết một học sinh... Tiểu sư đệ này cũng thật giỏi."
Lý Tu Viễn cười nói, đánh một nước.
"Chúng ta tu Nho không phải tu Phật. Chúng ta không chủ trương bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật. Cái chúng ta yêu cầu chính là cái bản tâm, theo đuổi sự chính trực của thiên địa, tâm niệm khác biệt sao có thể tâm tư hạo nhiên (1). Hơn nữa, Tiểu tử La Hồng cũng không giết người vô tội…"
(1)Tâm tư hạo nhiên: lòng dạ chính trực, ngay thẳng.
"Tiểu Kiếm Thị đi theo sau lưng La Hồng tên là Diêu Tĩnh... là con gái của Diêu Ngự sử ở Đế Kinh."
Phu tử mỉm cười, nhặt một quân cờ trắng đặt xuống bàn cờ, lại nhanh chóng vung tay áo, nhặt quân cờ vừa đặt xuống kia lên, sau khi trầm tư suy ngẫm liền đổi một vị trí khác.
Lý Tu Viễn thấy hành vi khi đánh cờ của Sư phụ thật quái lạ, ngạc nhiên về thân phận của Diêu Tĩnh, liên tưởng đến u Dương Chiêu đã chết, dường như y đã hiểu ra điều gì đó.
"Con gái của Diêu Ngự sử sao? Đúng là đáng tiếc, Diêu Ngự sử không sợ cường quyền, dám vạch tội... lại rơi vào thảm cảnh cả nhà bị chém đầu."
Lý Tu Viễn thở dài.
Phu tử mỉm cười: "Tiểu cô nương này là do Trương Hoài Nghĩa cứu."
"Trương thủ phụ?" Lý Tu Viễn sững sờ, sau đó, không nói lời nào, lầu nhỏ lại yên tĩnh trở lại.
Hồi lâu sau, giọng nói của Lý Tu Viễn lại vang lên lần nữa.
"Phu tử, còn chuyện Tiểu sư đệ giết người thì tính sao?"
"Tiểu sư đệ ngươi giết chết người này, e rằng sẽ gây ra phiền phức không nhỏ..."
Phu tử cười khẽ.
"Đừng lo lắng, dù hắn giết sạch một nửa thiên hạ cũng không thành vấn đề, nếu thực sự không được, trở về Tắc Hạ Học Cung, Lão phu sẽ bảo đảm hắn không có việc gì."
"Tiểu tử kia có câu nói không sai, trở thành đệ tử của phu tử, chẳng lẽ là để bị sỉ nhục?"
"Ngươi ấy, La Hồng nữa cũng đều là những kẻ không biết nhẫn nhịn."
Lý Tu Viễn nhặt quân đen lên, mỉm cười.
"Phu tử đừng nói lung tung, ta là người khá hoà nhã mà."
…
Tắc Bắc.
Bầu trời đầy cát vàng, mây đen cuồn cuộn.
Gió rít gào thét không dứt, tiếng chém giết vang vọng khắp mặt đất, binh lính đông nghịt lao nhanh ra, như sóng ào ào từ biển cả mênh mông, hai bên va chạm nhau.
Có Võ tu khí huyết kinh thiên, hoành hành không người có thể cản giữa hai quân, chém giết quân địch, mỗi lần ra tay là một đống lớn người ngã xuống.
Hoa chết hết mà cỏ cũng chẳng còn. (1)
(1)Câu này có nghĩa là diệt sạch không chừa lại, gần giống với câu thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Vô số xác chết rải rác, máu chảy vương vãi khắp nơi. Một trận chiến lớn kết thúc, hai quân rút lui, chỉ còn lại từng cỗ thi thể nằm dưới gót ngựa.
Trên bức tường thành nguy nga, cổ kính, chi chít vết đao, vết kiếm và lỗ mũi tên.
Một bóng người mặc áo giáp đen đang đứng, nhìn chằm chằm vào vùng đất hoang vu rộng lớn bất tận.
Phía sau ông, từng vị thủ lĩnh của Tắc Bắc cưỡi ngựa giương đao.
"Đại quân Kim Trướng Vương Đình, lui."
Một người nam nhân có mấy phần nho nhã cởi bỏ mũ giáp xuống, lộ ra khuôn mặt dầm mưa dãi nắng, ôn hòa nói.
"Lần này, Kim Trướng Vương Đình dường như thực sự tức giận, xuất 100.000 quân đến chiến đấu ở Thiên Đãng Nguyên."
Một người đàn ông vạm vỡ với phần thân trên đỏ rực, trên cơ thể đầy vết đao kiếm, lại thoải mái cười to: "Ha ha, còn có thể là vì cái gì nữa? Còn không phải là do tin tức từ Đại Hạ truyền về, ở trên đường đá Bách Luyện trong Tắc Hạ Học Cung, công tử đã giết sạch tất cả thiên tài của Kim Trướng Vương Đình! Sau khi đám thiên tài kia của Kim Trướng Vương Đình chết, Vương tộc của Kim Trướng Vương Đình đã vô cùng tức giận, quan trọng hơn là Hoàn Nhan Xa Cổ đứng thứ mười trên Thiên Bảng cũng bị công tử lập bẫy giết chết."
"Cơn sóng gió này của công tử, thật là con mẹ nó đặc biệt hay ho mà!"
La Hậu quay đầu lại liếc mắt nhìn đại hán, ý cười trên mặt gã dần dần trở nên xấu hổ, ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
"Tên tiểu tử La Hồng đó quả thực đủ hung ác. Lúc đầu, ta chuyển Tắc Hạ Học Cung đến huyện An Bình để gây một chút áp lực cho La Hồng, để nó từ từ trưởng thành trong áp lực, không ngờ tới... Nó lại dứt khoát giết chết toàn bộ thiên tài của Kim Trướng Vương Đình."
"Quả thực không ngờ, việc lão Trần nói nó có thiên phú tu luyện rất mạnh kia, hiện giờ xem ra đúng là mạnh thật..."
Vị Tướng quân nho nhã khẽ cau mày: "Công tử có thiên phú mạnh là điều tốt, Kim Trướng Vương Đình bởi vậy mà tức giận, thẹn quá hóa giận, xuất binh tới đánh cũng không đáng sợ, chỉ sợ là... Vị Huyền Ngọc phi trong cung kia âm thầm chơi trò ngáng chân thôi."
"Trên chiến trường, đao thật, thương thật thực ra không quá đáng sợ, đáng sợ chính là ám tiễn sau lưng khó phòng."
Các tướng sĩ xung quanh cũng im lặng.
"Không vội, bây giờ La Hồng bái nhập dưới trướng Phu tử, không dễ chết như vậy đâu, ta trái lại muốn xem xem Hạ gia định bày trờ gì..."
"Lão tử sẽ im lặng chờ xem."
La Hậu nói.
Ông đặt bàn tay phủ đầy vết chai lên trên bờ chắn tường thành, ánh mắt sáng quắc nhìn vùng đất khói lửa nổi lên, bốn phía đầy cát vàng bên ngoài thành.
"Cùng lắm thì Lão tử rút đao."
...
Ra khỏi Tắc Hạ Học Cung, đi xuống Đông Sơn.
Đi ngang qua vùng đất trống giữa lưng chừng núi, sau khi loại bỏ một lượt mấy tên hộ đạo giả nhắm mắt dưỡng thần, đón Triệu Đông Hán đi, La Hồng trực tiếp rời đi.
Một lúc sau, Quận chúa Trường Bình mặc lễ phục màu đỏ đứng trên núi vội vàng dẫn theo người chạy tới vùng đất trống giữa sườn núi.
Mà La Hồng đã sớm mang theo Tiểu Kiếm thị nhát gan kia, biến mất ở trong rừng đào Thạch Kính.
Một người đàn ông lớn tuổi mặc tố y lập tức xuất hiện bên cạnh Quận chúa Trường Bình, nhìn Quận chúa với vẻ mặt tràn đầy giận dữ, không khỏi nhíu mày nói: "Quận chúa, có chuyện gì vậy?"
"Tên La Hồng kia đã giết u Dương Chiêu ở trong Học Cung..."
Mặt Quận chúa lạnh tanh, nói.
Phu tử đang đánh cờ cùng Lý Tu Viễn.
Trên bàn cờ, rất nhiều quân trắng đen nằm chi chít khắp nơi.
Đối với những chuyện xảy ra trước cung Tà Tu, bọn họ cũng đã biết rõ.
"Ngày đầu tiên vào Tắc Hạ Học Cung đã giết một học sinh... Tiểu sư đệ này cũng thật giỏi."
Lý Tu Viễn cười nói, đánh một nước.
"Chúng ta tu Nho không phải tu Phật. Chúng ta không chủ trương bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật. Cái chúng ta yêu cầu chính là cái bản tâm, theo đuổi sự chính trực của thiên địa, tâm niệm khác biệt sao có thể tâm tư hạo nhiên (1). Hơn nữa, Tiểu tử La Hồng cũng không giết người vô tội…"
(1)Tâm tư hạo nhiên: lòng dạ chính trực, ngay thẳng.
"Tiểu Kiếm Thị đi theo sau lưng La Hồng tên là Diêu Tĩnh... là con gái của Diêu Ngự sử ở Đế Kinh."
Phu tử mỉm cười, nhặt một quân cờ trắng đặt xuống bàn cờ, lại nhanh chóng vung tay áo, nhặt quân cờ vừa đặt xuống kia lên, sau khi trầm tư suy ngẫm liền đổi một vị trí khác.
Lý Tu Viễn thấy hành vi khi đánh cờ của Sư phụ thật quái lạ, ngạc nhiên về thân phận của Diêu Tĩnh, liên tưởng đến u Dương Chiêu đã chết, dường như y đã hiểu ra điều gì đó.
"Con gái của Diêu Ngự sử sao? Đúng là đáng tiếc, Diêu Ngự sử không sợ cường quyền, dám vạch tội... lại rơi vào thảm cảnh cả nhà bị chém đầu."
Lý Tu Viễn thở dài.
Phu tử mỉm cười: "Tiểu cô nương này là do Trương Hoài Nghĩa cứu."
"Trương thủ phụ?" Lý Tu Viễn sững sờ, sau đó, không nói lời nào, lầu nhỏ lại yên tĩnh trở lại.
Hồi lâu sau, giọng nói của Lý Tu Viễn lại vang lên lần nữa.
"Phu tử, còn chuyện Tiểu sư đệ giết người thì tính sao?"
"Tiểu sư đệ ngươi giết chết người này, e rằng sẽ gây ra phiền phức không nhỏ..."
Phu tử cười khẽ.
"Đừng lo lắng, dù hắn giết sạch một nửa thiên hạ cũng không thành vấn đề, nếu thực sự không được, trở về Tắc Hạ Học Cung, Lão phu sẽ bảo đảm hắn không có việc gì."
"Tiểu tử kia có câu nói không sai, trở thành đệ tử của phu tử, chẳng lẽ là để bị sỉ nhục?"
"Ngươi ấy, La Hồng nữa cũng đều là những kẻ không biết nhẫn nhịn."
Lý Tu Viễn nhặt quân đen lên, mỉm cười.
"Phu tử đừng nói lung tung, ta là người khá hoà nhã mà."
…
Tắc Bắc.
Bầu trời đầy cát vàng, mây đen cuồn cuộn.
Gió rít gào thét không dứt, tiếng chém giết vang vọng khắp mặt đất, binh lính đông nghịt lao nhanh ra, như sóng ào ào từ biển cả mênh mông, hai bên va chạm nhau.
Có Võ tu khí huyết kinh thiên, hoành hành không người có thể cản giữa hai quân, chém giết quân địch, mỗi lần ra tay là một đống lớn người ngã xuống.
Hoa chết hết mà cỏ cũng chẳng còn. (1)
(1)Câu này có nghĩa là diệt sạch không chừa lại, gần giống với câu thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Vô số xác chết rải rác, máu chảy vương vãi khắp nơi. Một trận chiến lớn kết thúc, hai quân rút lui, chỉ còn lại từng cỗ thi thể nằm dưới gót ngựa.
Trên bức tường thành nguy nga, cổ kính, chi chít vết đao, vết kiếm và lỗ mũi tên.
Một bóng người mặc áo giáp đen đang đứng, nhìn chằm chằm vào vùng đất hoang vu rộng lớn bất tận.
Phía sau ông, từng vị thủ lĩnh của Tắc Bắc cưỡi ngựa giương đao.
"Đại quân Kim Trướng Vương Đình, lui."
Một người nam nhân có mấy phần nho nhã cởi bỏ mũ giáp xuống, lộ ra khuôn mặt dầm mưa dãi nắng, ôn hòa nói.
"Lần này, Kim Trướng Vương Đình dường như thực sự tức giận, xuất 100.000 quân đến chiến đấu ở Thiên Đãng Nguyên."
Một người đàn ông vạm vỡ với phần thân trên đỏ rực, trên cơ thể đầy vết đao kiếm, lại thoải mái cười to: "Ha ha, còn có thể là vì cái gì nữa? Còn không phải là do tin tức từ Đại Hạ truyền về, ở trên đường đá Bách Luyện trong Tắc Hạ Học Cung, công tử đã giết sạch tất cả thiên tài của Kim Trướng Vương Đình! Sau khi đám thiên tài kia của Kim Trướng Vương Đình chết, Vương tộc của Kim Trướng Vương Đình đã vô cùng tức giận, quan trọng hơn là Hoàn Nhan Xa Cổ đứng thứ mười trên Thiên Bảng cũng bị công tử lập bẫy giết chết."
"Cơn sóng gió này của công tử, thật là con mẹ nó đặc biệt hay ho mà!"
La Hậu quay đầu lại liếc mắt nhìn đại hán, ý cười trên mặt gã dần dần trở nên xấu hổ, ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
"Tên tiểu tử La Hồng đó quả thực đủ hung ác. Lúc đầu, ta chuyển Tắc Hạ Học Cung đến huyện An Bình để gây một chút áp lực cho La Hồng, để nó từ từ trưởng thành trong áp lực, không ngờ tới... Nó lại dứt khoát giết chết toàn bộ thiên tài của Kim Trướng Vương Đình."
"Quả thực không ngờ, việc lão Trần nói nó có thiên phú tu luyện rất mạnh kia, hiện giờ xem ra đúng là mạnh thật..."
Vị Tướng quân nho nhã khẽ cau mày: "Công tử có thiên phú mạnh là điều tốt, Kim Trướng Vương Đình bởi vậy mà tức giận, thẹn quá hóa giận, xuất binh tới đánh cũng không đáng sợ, chỉ sợ là... Vị Huyền Ngọc phi trong cung kia âm thầm chơi trò ngáng chân thôi."
"Trên chiến trường, đao thật, thương thật thực ra không quá đáng sợ, đáng sợ chính là ám tiễn sau lưng khó phòng."
Các tướng sĩ xung quanh cũng im lặng.
"Không vội, bây giờ La Hồng bái nhập dưới trướng Phu tử, không dễ chết như vậy đâu, ta trái lại muốn xem xem Hạ gia định bày trờ gì..."
"Lão tử sẽ im lặng chờ xem."
La Hậu nói.
Ông đặt bàn tay phủ đầy vết chai lên trên bờ chắn tường thành, ánh mắt sáng quắc nhìn vùng đất khói lửa nổi lên, bốn phía đầy cát vàng bên ngoài thành.
"Cùng lắm thì Lão tử rút đao."
...
Ra khỏi Tắc Hạ Học Cung, đi xuống Đông Sơn.
Đi ngang qua vùng đất trống giữa lưng chừng núi, sau khi loại bỏ một lượt mấy tên hộ đạo giả nhắm mắt dưỡng thần, đón Triệu Đông Hán đi, La Hồng trực tiếp rời đi.
Một lúc sau, Quận chúa Trường Bình mặc lễ phục màu đỏ đứng trên núi vội vàng dẫn theo người chạy tới vùng đất trống giữa sườn núi.
Mà La Hồng đã sớm mang theo Tiểu Kiếm thị nhát gan kia, biến mất ở trong rừng đào Thạch Kính.
Một người đàn ông lớn tuổi mặc tố y lập tức xuất hiện bên cạnh Quận chúa Trường Bình, nhìn Quận chúa với vẻ mặt tràn đầy giận dữ, không khỏi nhíu mày nói: "Quận chúa, có chuyện gì vậy?"
"Tên La Hồng kia đã giết u Dương Chiêu ở trong Học Cung..."
Mặt Quận chúa lạnh tanh, nói.
Danh sách chương