La Hồng thản nhiên nói.  

Sau đó quay đầu nhìn về phía Tiểu Đậu Hoa.  

"Kẻ thù?"  

La Hồng hỏi.  

Tiểu Đậu Hoa mím môi khẽ gật đầu.  

La Hồng cầm cổ kiếm Địa Giao, duỗi về phía trước: "Ngươi làm đi."  

Ánh mắt Tiểu Đậu Hoa có chút co rụt lại, do dự một hồi lấy dũng khí, nhấc chân đi tới bên người La Hồng.  

Nàng nhận lấy cổ kiếm Địa Giao.  

Tay cũng đang run rẩy.  

u Dương Chiêu nằm ở trên mặt đất, sắc mặt nhăn nhó, thê lương kêu thảm.  

"La Hồng! Ngươi là đệ tử của phu tử, ta cũng là học học sinh của học cung, ngươi dám tự ý giết người ở học viện sao?!"  

u Dương Chiêu thật sự có chút hoảng hốt.  

Không ngờ Diêu Tĩnh có thể quen một người hung dữ như thế.  

La Hồng không để ý tới u Dương Chiêu, nhìn Tiểu Đậu Hoa.  

Tiểu Đậu Hoa cầm kiếm, mũi kiếm chuyển lên đỉnh đầu u Dương Chiêu, không ngừng rung lên. Trong nội tâm nàng chứa đầy do dự, xoắn xuýt, nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn xuống, mũi kiếm run rẩy không ngừng, nhưng chưa dám hạ xuống.  

Bỗng dưng.  

Đôi mắt Tiểu Đậu Hoa khẽ giật.  

Bàn tay to lớn của La Hồng bao trùm bàn tay nhỏ đang cầm kiếm của nàng.  

"Đừng sợ, công tử giúp ngươi."  

Lực lượng bộc phát.  

Cổ kiếm Địa Giao bỗng nhiên hạ xuống.  

Phốc phốc.  

Máu bay xa một phần ba mét!  

Mũi kiếm đâm vào bên trong yết hầu u Dương Chiêu đang không thể tin được.  

Một kiếm cắt đứt cổ, không chút dây dưa dài dòng.  

Nơi đầu mũi cổ kiếm Địa Giao, cổ họng của u Dương Chiêu thấm đẫm máu, toàn thân Tiểu Đậu Hoa cứng đờ, một nỗi sợ hãi không tên nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.  

La Hồng trái lại rất bình tĩnh, dù sao, là một nhân vật phản diện được chứng nhận chính thức, hắn đã rất quen với việc giết người.  

Tiểu Đậu Hoa thì khác, có thể nói, đây là lần đầu tiên nàng giết người trong kiếp này.  

Mặc dù đó là kẻ thù mà nàng muốn giết, nhưng nỗi sợ hãi đặc thù do giết chóc mang lại vẫn khiến tâm hồn nàng bị chấn động.  

u Dương Chiêu chết rồi, trừng mắt nhìn trời, chết không nhắm mắt.  

Hắn ta không thể nào ngờ được mình sẽ chết ở Tắc Hạ Học Cung.  

u Dương gia đặt rất nhiều hy vọng vào hắn ta, thậm chí họ còn trải sẵn đường, chờ hắn ta học ở Tắc Hạ Học Cung trở lại là có thể vào cung làm Phó thống của Ngự Lâm quân...  

Cuộc đời hắn ta, tươi sáng và rực rỡ, một tương lai xán lạn vô hạn.  

Nhưng mà……  

Hắn ta chết ở Tắc Hạ Học Cung vì con gái của một tội nhân bị chém đầu và xét nhà.  

Hắn ta bỗng nhiên vô cùng hối hận, ngay từ đầu... Hắn ta chỉ thèm muốn sắc đẹp thôi.  

Tiểu Đậu Hoa lùi về sau mấy bước, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống mặt đất. Nàng nhìn hai bàn tay đầy máu tươi của mình, sắc mặt tràn đầy hoảng sợ.  

Đôi mắt to trong veo như nước của nàng trở nên xám xịt và bần thần.  

La Hồng liếc nhìn Tiểu Đậu Hoa, suy nghĩ của hắn xoay chuyển, tướng Thánh nhân đang lơ lửng trong đan điền của hắn lập tức từ từ tỏa ra ánh sáng rực rỡ.  

La Hồng xoa bàn tay dính máu lên bộ quần áo trắng, rồi giơ tay lên khẽ vuốt đỉnh đầu của Tiểu Đậu Hoa.  

Khí Chính Dương dâng trào, dòng khí làm cho cảm xúc của con người trở nên bình lặng lại, khiến Tiểu Đậu Hoa dần dần bình tĩnh lại.  

Trong đôi mắt vốn đầy vẻ xám xịt của nàng đã khôi phục một chút tiêu cự.  

"Thân là Kiếm thị của bản công tử, ngươi phải học cách làm quen với chuyện này."  

La Hồng nói.  

"Phải quen với việc giết người."  

Tiểu Đậu Hoa ngẩng đầu nhìn La Hồng, ánh mắt hai người va chạm.  

Đôi mắt của Tiểu Đậu Hoa như mờ đi.  

Nàng nhớ tới việc mình đang ở bên hồ sen, cầu xin Trần quản gia dạy cho nàng các chiêu thức để nàng có thể tự tay giết chết kẻ thù.  

Nhưng nàng không ngờ rằng tất cả những điều này lại xảy đến nhanh như vậy.  

"Đa tạ Công tử..."  

Mắt Tiểu Đậu Hoa mờ đi, có những giọt nước mắt lăn dài, đó là những giọt nước mắt vui mừng trong tâm khảm. Cõi lòng đầy hận thù của nàng, kể từ khi giết u Dương Chiêu, đã được giải phóng hơn rất nhiều.  

La Hồng nở nụ cười: "Ngươi đừng vội cám ơn ta."  

"Chỉ mới giết u Dương Chiêu, ngươi cảm thấy đã báo được thù rồi sao?"  

"Diêu gia của ngươi bị hãm hại, bị chém đầu cả nhà, ngươi chỉ mới giết u Dương Chiêu mà đã thấy thỏa mãn rồi sao? Đối với cha mẹ ngươi, với cả Diêu gia ở trên trời của ngươi nữa, có công bằng không?"  

La Hồng nói.  

Toàn thân của Tiểu Đậu Hoa chấn động.  

"u Dương gia đã hại cả Diêu gia, ngươi không thể hoàn trả gấp mười lần thì ít nhất cũng phải khiến cho cả u Dương gia cùng lên tế bái hương hồn cha mẹ mình."  

"Hiểu chưa?"  

La Hồng nói.  

Ý hắn là bảo nàng… giết… giết cả nhà họ?  

Công tử... hung ác quá!  

Bờ môi của Tiểu Đậu Hoa run rẩy, giết cả nhà... Chỉ giết một u Dương Chiêu thôi mà nàng đã run như cầy sấy, giết cả nhà, nàng có làm nổi không?  

"Hiểu hay không?!"  

La Hồng đột nhiên nhấn mạnh.  

Tiểu Đậu Hoa bị hù dọa, sắc mặt trắng bệch, nàng vội vàng nói: "Công tử... Đừng... đừng hung dữ, đừng tức giận! Ta hiểu rồi!"  

La Hồng dọa Tiểu Đậu Hoa xong liền thấy thỏa mãn.  

Hắn duỗi tay ra, thổi phù một cái rồi rút cổ kiếm Địa Giao từ xác của u Dương Chiêu ra, đồng thời cũng thu hồi Sát Châu kiếm.  

Còn thi thể lạnh lẽo của u Dương Chiêu thì nằm trên sàn Học Cung, máu chảy khắp sàn.  

Nơi xa.  

Tiêu Nhị Thất siết chặt con dao bên hông: "Kẻ này... không chỉ nhỏ mọn, báo thù không kể ngày đêm, thật độc ác."  

"Tuyệt đối không thể để bị ghi tên vào Tiểu Bổn Bổn (quyển sổ nhỏ), nếu không thì giống như bị rắn độc để mắt tới, ăn ngủ cũng không yên."  

"Cái gì mà chính nghĩa, tấm gương mẫu mực, ánh sáng chính đạo chứ… Ha."  

Tiêu Nhị Thất cười, dựa vào cánh cửa, tiếp tục xem náo nhiệt.  

Ngô Mị Nương và những thiên tài xung quanh cũng hơi hoảng sợ, La Hồng nói giết là giết một cách tàn nhẫn, quả thực khiến bọn họ kinh ngạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện