Hắn sốt ruột lật thêm mấy trang, đến phần ban thưởng.  

Hắn nên đổi thưởng rồi!  

La Hồng sợ mình không đổi sớm thì tội ác sẽ bị giảm, trực giác cho thấy có người lại đang khen hắn.  

[Nhóm phần thưởng]  

Giải đặc biệt: Thiên Ma Bất Diệt Thể (Tội ác: +??...? Có thể đổi)  

Giải Nhất: Bàn tay của Tà Thần (Tội ác: +1.000.000 có thể đổi)  

Giải Nhì: Linh bảo cấp Địa đỉnh phong, Ma Kiếm “A tu la” (Tội ác: +2000 ~ +10000 có thể đổi)  

Giải Ba: Tà Pháp cấp Huyền «Vạn Quỷ Phệ Hồn» (Tội ác: +300 ~ +1000 có thể đổi)  

Giải Khuyến Khích: Một viên Tụ Sát đan hoàn chỉnh (Tội ác: +10/-1 ~ -??.....? có thể đổi)  

Nhìn vào phần thưởng.  

Hô hấp La Hồng dần trở nên gấp rút, hắn nhìn chằm chằm vào Giải Nhì, với điểm tội ác hiện tại, gần như có thể đổi được Giải Nhì.  

Phấn khích quá đi!  

Có nên đổi không?  

Giải Nhì cần đến tội ác +2000 mới có thể đổi, La Hồng cực khổ lắm mới tích đủ, nhưng ngay cả khi đã đổi được rồi thì có lẽ phần thưởng cũng sẽ có hạn chế.  

Giống như lần đổi «Thiên Thủ Tà Phật» trước đó, bởi vì đổi với số lượng tội ác thấp nhất nên có tác dụng phụ rất lớn, mỗi lần thi triển chiêu thức, La Hồng đều cảm thấy hoa hết cả mắt, khó chịu đến mức ngất xỉu.  

Nếu có thể đổi với số tội ác cao hơn thì chắc tác dụng phụ sẽ ít đi rất nhiều.  

La Hồng hít một hơi thật sâu, mắt dính chặt mắt vào Giải Nhì, nghiến răng nghiến lợi.  

“Đổi!”  

Hắn nhìn vào phần thưởng Giải Nhì, tiếp theo đó có một dòng chữ bằng máu xuất hiện trên cuốn sách da người.  

[Phần thưởng này tồn tại nguy hiểm nhất định, ngươi có chắc chắn muốn đổi không?]  

Quả nhiên, xuất hiện dòng chữ nhắc nhở.  

Tuy nhiên La Hồng vẫn cắn răng, muốn cầu phú quý trong nguy hiểm.  

“Đổi!”  

Oong…  

Trong chớp mắt, xung quanh tối đen như mực.  

Chớp mắt nhiều lần, La Hồng cảm thấy linh hồn của chính hắn đang bị hút vào một thế giới khác, Tà Sát khí vô cùng đậm, còn có sát cơ kinh khủng không ngừng tràn ngập.  

Có tiếng xiềng xích nặng nề phát ra.  

La Hồng ngẩng đầu lên thì thấy có một ngọn núi khô bằng máu, trên đỉnh ngọn núi khô này, có vô số dây xích quấn chặt lấy một thanh kiếm.  

Thanh kiếm có màu của máu, trên vỏ kiếm có một vòng xoáy lớn đồng màu với thanh kiếm.  

Phảng phất như cả thiên địa đều đang áp chế thanh kiếm này, một thanh kiếm mang đầy chết chóc.  

La Hồng thấy hoa mắt, đôt nhiên phát hiện thanh kiếm đang bị xích sắt trói buộc kia thay đổi, dần dần biến thành một bóng người.  

Đó là một nữ nhân, mặc y phục dài như Mạn Là Đa đẫm máu, khuôn mặt đẹp tuyệt trần nhưng lại đầy sát khí, ẩn chứa lạnh lùng và tàn nhẫn, …  

Đôi mắt của nàng ta nhìn chằm chằm vào La Hồng, như nhìn một xác chết.  

Có một lực trấn áp vô cùng kinh khủng, như cả thiên địa đảo ngược, áp chế trên người La Hồng.  

Áo trắng trên La Hồng bay phần phật, tóc dài tán loạn.  

Hắn nghiến răng nghiến lợi, dùng sức mạnh tinh thần vận dụng chiêu thức “Thiên Thủ Tà Phật”.  

Tà Phật lập tức xuất hiện, sau lưng mọc lên mười cái tay.  

Không có mặt nạ Tà Quân, chỉ có thể gọi Tà Phật Thân mười tay mà thôi.  

Nhưng sự áp chế khủng bố về tinh thần vẫn tràn xuống như dời núi lấp bể.  

La Hồng chỉ cảm thấy xương cốt trong người hắn như vỡ thành từng mảnh, Kiếm khí trên thân không ngừng gia tăng, tinh thần của hắn như bị đóng băng, cực kỳ suy yếu.  

Hắn thấy tinh thần của mình như bị cắt nhỏ thành từng sợi bởi thanh kiếm trước mặt này.  

Thế nhưng La Hồng không từ bỏ, nghiến răng, dù cho ý chí tinh thần hình thành nên Tà Phật đã sớm bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, chỉ còn lại bộ xương của Phật.  

La Hồng vẫn đi tiếp về phía trước, từng bước một, đạp lên con đường nhuốm đầy máu này, bước lên đỉnh núi.  

Hắn tới gần nữ tử có khuôn mặt đẹp tuyệt trần bị trói bởi vô số dây xích kia.  

Xung quanh nữ tử có hàng chục hàng ngàn Kiếm khí từ dưới đất vọt lên như sấm sét trên đất bằng, từng sợi xích bị va chạm tạo ra âm thanh nặng nề.  

Trên người La Hồng lần lượt có vết kiếm chém qua, mỗi khi có một vết kiếm hiện lên thêm, máu chảy càng nhanh.  

Ánh mắt của La Hồng vẫn dính chặt lên vị nữ tử ấy, nâng bàn tay đẫm máu bị chém do kiếm khí, từ từ chạm vào khuôn mặt của nàng ta.  

Trong phút chốc.  

Gió ngừng lại, kiếm khí biến mất, dây xích xung quanh cũng biến mất theo.  

Trời đất khôi phục sự tĩnh lặng như ban đầu.  

Chỉ còn tiếng thở dốc của La Hồng.  

“Ha ha…”  

Giữa thiên địa nhuốm đầy máu, vọng đến tiếng cười của La Hồng.  

Cạch!  

Chớp mắt tiếp theo, tiếng rút kiếm vang lên, nổ vang giữa thiên địa.  

…  

Trong La phủ, Trần quản gia đang đắp chăn ngủ say trên giường đột nhiên mở to mắt.  

Ông nhìn lên trần nhà của La phủ, phát hiện có kiếm khí màu máu chìm nổi… Kiếm khí kinh khủng khiến Trần quản gia cũng cảm thấy rét lạnh.  

Nhưng Kiếm khí này xuất hiện nhanh mà biến mất cũng nhanh.  

Ông đi ra khỏi phòng, nhảy lên mái nhà. Viên mù cầm ngân thương, tấm lưng đã khòm cũng thẳng lên, nét mặt chứa đầy vẻ lo lắng, cũng xuất hiện trên mái nhà.  

“Ngươi cũng cảm nhận được sao?” Viên mù nói.  

“Quả thực là kiếm khí tà ác, có vẻ giống như linh bảo tà ác xuất thế…”  

Trần quản gia gật đầu đáp.  

Loại kiếm khí này xuất hiện nhanh mà biến mất cũng nhanh đến nỗi họ không thể xác định được vị trí.  

Cùng lúc đó.  

Tắc Hạ Học Cung, tại tiểu lâu Xuân Phong.  

Phu tử đang đọc sách dưới ngọn đèn dầu đột nhiên biến sắc. Chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng ông đâu, lúc xuất hiện lần nữa là đã ở trên không trung huyện An Bình, dưới chân ông là tầng mây mỏng trôi chầm chậm theo gió.  

“Kiếm khí vô cùng tà ác… Đây là bội kiếm của Tà đế xuất thế?”  

Phủ tử cau mày nhìn về phía La phủ, chút dấu vết còn sót lại kia vẫn bị ông bắt được.  

“Nhất niệm Tà Đế, nhất niệm Nho Thánh. Xem ra bây giờ Tà Đế đang hơn một bậc nhưng cũng chỉ tạm thời mà thôi.”  

“Phải mau chóng thu nhận tên tiểu tử kia làm đồ đệ, hướng nó đi theo con đường chính đạo đúng đắn…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện