La Hồng lại có vẻ tiếc nuối nhìn thi thể của Hoàn Nhan Xa Cổ, không thể tự tay giết chết, tội ác của hắn chắc lại giảm một nửa rồi….  

Nhưng mà thế này cũng tốt, dấy lên nguy hiểm để giết một vị Nhất phẩm, La Hồng không chừng lại bị giết ngược lại.  

Cao thủ Nhất phẩm, đứng trên đỉnh giang hồ, là tồn tại sâu không lường được.  

"Tôn nhi, đừng sợ."  

Lão giả quay lại, nhìn La Hồng cười tủm tỉm.  

Ông vỗ bả vai của La Hồng, trong nháy mắt có chút cảm khái, chỉ chớp mắt, đứa nhỏ năm đó đã lớn thế này rồi.  

Dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, nho nhã hiền hòa, giống ông lúc còn trẻ mấy phần.  

La Hồng nhìn lão giả, mỉm cười.  

Trấn Bắc Vương sao?  

Bất kể như thế nào, lần này ông ấy có thể xuất hiện ở đây để ra mặt cho La Hồng hắn, chuyện này, La Hồng nhận.  

"Tôn nhi, mau vào Cung điện đi, vào đó rồi cháu sẽ là học sinh của Tắc Hạ Học Cung, đợi tí nữa đến phần thi viết cố gắng trả lời nhiều vào, nếu bái nhập làm đệ tử dưới trướng phu tử, nho sinh trong thiên hạ đều sẽ kính nể cháu bảy phần, con đường tương lai sẽ dễ đi hơn rất nhiều."  

Trấn Bắc Vương cười tủm tỉm nói.  

La Hồng nghe xong, trong lòng có chút chột dạ, bái nhập làm môn hạ của phu tử... E rằng sẽ khiến cho sự nghiệp phản diện của hắn càng thêm gian nan hơn rồi?  

Dù sao, cái danh hiệu đệ tử của phu tử này này có hơi dọa người, đệ tử phu tử sao có thể đi làm chuyện xấu?!  

Trong lúc nhất thời, trong đầu La Hồng tràn đầy muôn vàn suy nghĩ.  

Trấn Bắc Vương đương nhiên không để ý tới vẻ mặt kỳ quái của La Hồng, liếc nhìn Lý Tu Viễn đang nhẹ nhàng mà tới, ông gật đầu với y.  

Cơ thể y hóa thành một luồng ánh sáng, nhảy ra khỏi Đông Sơn, như thể bước trên mây và lướt đi nhẹ như gió.  

Khi Trấn Bắc Vương rời đi, Viên người mù đang cầm cây thương bạc, cũng quay người xuống núi, một vị Nhất phẩm đã chết, đúng là kinh khủng.  

La Hồng nhìn Trấn Bắc Vương đến vội mà đi cũng mau kia, hít một hơi thật sâu.  

"Không cần nhìn, Trấn Bắc Vương không bị lộ thì cũng thôi, nếu việc ông ta đang ở huyện An Bình bị bại lộ thì trong kinh thành sẽ phát sinh không ít chấn động đâu. Ông ta cần phải về sớm để ổn định tình huống, không thể để bãi nước bùn kia càng khuấy càng đục được."  

Lý Tu Viễn cười nói.  

La Hồng nhìn Lý Tu Viễn cúi đầu nói: "Đa tạ tiền bối đã giúp đỡ."  

Lý Tu Viễn mỉm cười ôn hoà vỗ bả vai La Hồng, thể hiện sự quan tâm và kỳ vọng của trưởng bối dành cho vãn bối.  

Sau đó, y chắp tay sau lưng, đi cùng với La Hồng tới Cung điện.  

"Chỉ là đưa lễ gặp mặt sớm cho tiểu sư đệ thôi mà."  

Lý Tu Viễn mỉm cười, chỉ có điều, có lời này... y không nói ra.  

...  

Trước Cung điện.  

Rất nhiều nhóm thiên tài và thiên kiêu đứng bên ngoài quan sát cuộc chiến cũng hít sâu một hơi.  

Nhìn bóng dáng ngã xuống đất trong rừng hoa đào, khắp người họ dâng lên từng đợt ớn lạnh.  

Hoàn Nhan Xa Cổ, đó chính là một vị cao thủ Nhất phẩm, vậy mà hôm nay cứ như thế chết thảm ở nơi đây. Điều quan trọng nhất là... người ra tay giết gã lại là Lý Tu Viễn của Tắc Hạ Học Cung!  

"Động thái của Lý Trạng nguyên được coi là để hòa giải xung đột, nếu như Trấn Bắc Vương giết Hoàn Nhan Xa Cổ, điều này sẽ khiến cho thiên hạ rung chuyển."  

"Đúng vậy, hiện tại Lý Trạng nguyên giết gã, Kim Trướng Vương Đình muốn ý kiến thì cũng chỉ có thể tìm Tắc Hạ Học Cung, có phu tử ở đó… họ không dám làm ầm lên đâu."  

"Giỏi cho một Lý Trạng nguyên, thản nhiên giết Nhất phẩm, mặt cười như hoa đào, loại người này... thật là đáng sợ."  

Các thiên tài xem náo nhiệt trước Cung điện đều có lòng riêng, lần này Tắc Hạ Học Cung chiêu sinh... thật là náo nhiệt.  

Một số người trong đám đông định nói điều gì đó quái gở, gây nên mâu thuẫn, nhưng khi nghĩ tới thủ đoạn giết người nhẹ nhàng của Lý Tu Viễn, lời muốn nói đều nuốt về hết.  

Mối quan hệ giữa Trấn Bắc Vương và Tắc Hạ Học Cung có vẻ tốt hơn dự đoán của người đời.  

...  

La Hồng vẫn đang cân nhắc về những lời nói của Trấn Bắc Vương.  

Những gì Trấn Bắc Vương nói đều có lý, nếu La Hồng trở thành đệ tử của phu tử và là tấm gương cho học giả thiên hạ, thì làm sao hắn có thể làm chuyện xấu được?  

Trước kia chỉ là một tấm gương công lý ở huyện An Bình, lúc làm chuyện xấu đã bị đám người kia “suy diễn” không ít rồi, nếu trở thành đồ đệ của phu tử vậy thì không phải “suy diễn” đến lật trời luôn hay sao?  

"Cho nên... Ta không thể trở thành đệ tử của phu tử được, chỉ cần làm một học sinh bình thường không có gì nổi bật của Tắc Hạ Học Cung là được rồi. Đệ tử của phu tử, ai thích thì cứ đến làm đi."  

La Hồng thầm hạ quyết tâm.  

La Hồng không suy nghĩ nữa, hắn không lấy mặt nạ Tà Quân xuống, mặc dù sự việc đã kết thúc.  

Tuy nhiên, hắn lại lẻn đến bên thi thể của Hoàn Nhan Xa Cổ, một vị Võ giả Nhất phẩm... Nếu có thể triệu hồi Tà Ảnh thành công thì nhất định kiếm của La Hồng hắn sẽ mạnh hơn.  

"Đứng lên!"  

La Hồng nhìn chằm chằm vào thi thể của Hoàn Nhan Xa Cổ, giơ tay lên, như thể đang ngâm thơ.  

Trong Học Cung, rất nhiều thiên tài đang quay đầu chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt có chút kỳ quái.  

"Đứng lên? Làm sao người chết có thể đứng lên được?"  

"Ngay cả thi thể mà hắn cũng không buông tha nữa sao?"  

"La Hồng đã quét sạch những kẻ đến từ Kim Trướng Vương Đình, bây giờ hắn lại đang tỏ lòng thương xót giả tạo."  

Nhiều thiên tài hừ lạnh, nhưng đồng thời cũng sợ hãi trước thực lực của La Hồng.  

Hoàn Nhan Liệt Hỏa chết rồi, bị La Hồng giết chết...  

Có lẽ lần này, La Hồng sẽ xuất hiện trên Hoàng Bảng cũng nên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện