Lý Tu Viễn nằm nghiêng người dưới gốc cây đào, trong tay cầm một quyển sách Thánh Hiền, thong thả xem, không thèm ngẩng đầu trả lời.
Trên con đường đá liên tục có giao tranh, máu tươi chảy xuống không ngớt nhưng chẳng gì có thể ngăn cản thú vui đọc sách của Lý Tu Viễn.
Y thích hoa đào, cũng thích nằm đọc sách dưới gốc cây đào.
Giống như năm đó, y đã từng gặp một người con gái dưới cây đào, cùng đọc những quyển điển tích của thánh nhân.
Cũng vì lý do đó, mỗi lần muốn bình tâm, y sẽ tạo ra một rừng đào, để bản thân mình đắm chìm trong đó, như thể người con gái trong mơ đang ở bên cạnh y, chưa từng biến mất.
Câu trả lời cụt ngủn như vậy hiển nhiên khiến Hoàn Nhan Xa Cổ không hài lòng.
“Đã như vậy, chúng ta có thể đi xem trận chiến như thế nào được không? Nếu ta đoán không sai, thì cao thủ của Kim Trướng Vương Đình ta đã đụng độ với La Hồng, đây chắc hẳn là do ngươi an bài, mà La Hồng đã bước vào trận chiến trong cung điện không phải là sẽ giao tranh với Hoàn Nhan Liệt Hỏa sao?”
Hoàn Nhan Xa Cổ lạnh lùng nói.
Trận chiến này khiến Hoàn Nhan Xa Cổ đặc biệt quan tâm, không bình tĩnh lại được.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa đang xếp vị trí thứ ba mươi sáu trong Hoàng Bảng, gã đặt niềm tin vào Hoàn Nhan Liệt Hỏa.
Nhưng tên La Hồng công tử này lại rất bất bình thường, rõ ràng chỉ là một Kiếm tu Bát phẩm, hạ được Thác Bạt Băng đạt Lục phẩm thì cũng thôi nhưng đến cả Thác Bạc Cổ - thiên tài Ngũ phẩm tinh thông tiễn thuật và Võ tu cũng bị hắn giết chết.
Điều này khiến gã có chút hoảng sợ, gã sợ rằng… Hoàn Nhan Liệt Hỏa cũng không thể ngăn nổi tên La Hồng đó.
Gã sợ rằng máu của Hoàn Nhan Liệt Hỏa sẽ chảy thành sông trượt xuống lối đường mòn này.
Nếu sự thật là vậy, gã biết ăn nói làm sao với đại ca.
“Phải thì sao?”
Lý Tu Viễn vẫn nằm gác chân dưới gốc đào, mái tóc buộc lỏng lẻo tung bay tự do, lại có một con gió nhẹ thoảng qua, mang theo một vài cánh hoa đào.
“Sự đời trong thiên hạ, cuối cùng rồi sẽ có kết quả, ngươi cứ chờ đi.”
“Nhanh thôi.”
Lý Tu Viễn thản nhiên nói.
Y tiếp tục đọc cuốn sách còn đang dang dở, không biết ở đâu lại có cơn gió bay qua, mang theo cánh hoa cùng đi.
Hoàn Nhan Xa Cổ nghiến răng, mấy tên thư sinh thật đáng đánh.
Nhưng gã đánh không lại.
Gã đành ngậm ngùi từ bỏ, ngồi xuống đất, nhìn chằm chằm về phía cung điện trên đỉnh núi.
…
“Kiếm… Kiếm thị?”
Tiểu Đậu Hoa có chút bối rối, nàng không hiểu chút gì về tu luyện, quan trọng nhất là làm Kiếm thị của một vị công tử suốt ngày luôn thích hung dữ với người khác, vậy không biết mỗi ngày sẽ bị ngài ấy hung dữ bao nhiêu lần đây…
“Chính là giống như làm thị nữ sao?”
Tiểu Đậu Hoa hỏi.
Trần quản gia lắc đầu cười: “Đương nhiên là không. Kiếm thị… là người phục vụ kiếm.”
“Không giấu gì ngươi, thiên phú của ngươi làm ta nhớ tới một cố nhân, ngươi và nàng ấy rất giống nhau, tuy rằng giỏi kiếm thuật, nhưng thể chất lại đặc biệt, thích hợp với việc dưỡng kiếm hơn.”
“Kiếm cũng như con người, đều phải nuôi, càng nuôi dưỡng tốt, lực sát thương của kiếm sẽ càng dày.”
“Một thanh kiếm sắt bình thường nhưng nếu được uẩn dưỡng đúng cách thì còn tốt hơn cả một thanh kiếm được đúc cà ngàn lần nhiều.”
Trần quản gia nói.
“Hơn nữa với tính tình của ngươi, muốn trở thành một Kiếm tu chân chính, học tập tiếp thuật chính tông không biết phải mất bao nhiêu thời gian, ngay cả khi tu luyện xong thì ngươi dám giết người sao?"
“Trời sinh ngươi vốn là người có tấm lòng lương thiện không thích hợp để tu luyện Kiếm thuật.”
“Nhưng nếu ngươi trở thành Kiếm thị, ngươi sẽ phải đi theo Kiếm chủ mãi mãi, như một sợi dây xiềng xích ngươi lại.”
Tiểu Đậu Hoa giật mình.
Trần quản gia cũng không ép buộc, hai tay bắt chéo ra sau lưng, nhìn hai con cá chép bơi lượn trong hồ vô tư lự, chậm rãi nói: “Nếu ngươi muốn luyện kiếm, ta sẽ dạy ngươi.”
“Hai sự lựa chọn, tùy vào ngươi.”
“Hãy chọn theo ý muốn của con tim, Kiếm thị thực chất chính là một vỏ kiếm hình người, tâm không thuần thì không thể nào nuôi ra được kiếm tốt.”
La Tiểu Tiểu ngồi nghe như nước đổ đầu vịt, tiếp tục ngồi ăn trái cây.
Hồng Tụ nhìn Tiểu Đậu Hoa, tự hỏi nàng sẽ lựa chọn như thế nào.
Một lát sau.
Tiểu Đậu Hoa hít sâu một hơi.
“Trần tiền bối, ta nguyện ý làm Kiếm thị.”
Tiểu Đậu Hoa nghiêm túc nhìn Trần quản gia, lông mi run rẩy, thanh âm có phần sợ hãi xen lẫn với tò mò: “Trần tiền bối, vậy vị cố nhân kia của ngài đâu ạ?”
Lời nói thốt ra, xung quanh hồ sen chợt yên tĩnh.
Trần quản gia tóc trắng ngẩn người nhìn đài sen trong hồ, im lặng.
Mặt trời lặn xuống như màu máu, tiếng ve kêu không dứt, cái nóng của mùa hè cũng dần biến mất.
…
Trong cung điện.
Mây ở Đông Sơn cũng dần tản đi, ẩn hiện một bóng người mặc bạch y toát nhuốm đầy máu, trên lưng mang theo thanh kiếm cổ, tay thì cầm một nhánh hoa đào, từng bước đi về hướng của cung điện.
Trong mảnh rừng hoa đào phía trước cung điện, Hoàn Nhan Liệt Hỏa hai tay bắt chéo trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, tỏa sát khí nồng nặc.
Mà bên ngoài rừng đào, lần lượt có bóng người xuất hiện.
Một tiểu tăng như đoá sen trắng không nhuốm bụi trần, ánh mắt tĩnh lặng nhìn về phía khu rừng.
Có thanh niên kiệt ngạo mang theo hai thanh kiếm bên hông, ánh mắt sắt bén nhìn chằm chằm về hướng chiến trường cuối cùng kia.
Cũng có thiếu nữ mang theo ba hộp kiếm, trông vô cùng khí khái đưa đôi mắt sáng rực quan sát nơi xa.
Đây là điểm cuối của con đường mòn, những người có thể đến được nơi này về cơ bản đã đi được hơn nửa chặng đường bước vào Tắc Hạ Học, mà có thể xuất hiệ ở đây, đa số đều là thiên kiêu.
Hiện tại đã có nhiều thiên kiêu biết về chiến tích của La Hồng.
Trên con đường đá bách luyện này, hắn đã liên tục giết chết bảy thiên tài của Kim Trướng Vương Đình…
Quả thật tàn nhẫn đến kinh người, giống như La Nhân Đồ năm đó…
“Ngược lại có hơi xem nhẹ tiểu tử này…” Nữ nhân đeo ba thanh kiếm trên lưng nhìn chằm chằm vào hai người ở xa, lẩm bẩm nói.
Bát phẩm lại có thể liên tiếp giết nhiều Ngũ phẩm như vậy, cho dù nàng ta ở Bát phẩm thì cũng không thể làm được…
Con trai của La Nhân Đồ có vẻ hơi khác người.
“A Di Đà Phật, sát tâm quá nặng, người người oán trách, nếu Hoàn Nhan Liệt Hỏa còn không ngăn cản tên này lại, tiểu tăng chỉ có thể khuyên nhủ La thí chủ thành tâm hướng Phật.” Tiểu tăng nhân khoác tăng bào trắng ôn hòa nói.
Trên con đường đá liên tục có giao tranh, máu tươi chảy xuống không ngớt nhưng chẳng gì có thể ngăn cản thú vui đọc sách của Lý Tu Viễn.
Y thích hoa đào, cũng thích nằm đọc sách dưới gốc cây đào.
Giống như năm đó, y đã từng gặp một người con gái dưới cây đào, cùng đọc những quyển điển tích của thánh nhân.
Cũng vì lý do đó, mỗi lần muốn bình tâm, y sẽ tạo ra một rừng đào, để bản thân mình đắm chìm trong đó, như thể người con gái trong mơ đang ở bên cạnh y, chưa từng biến mất.
Câu trả lời cụt ngủn như vậy hiển nhiên khiến Hoàn Nhan Xa Cổ không hài lòng.
“Đã như vậy, chúng ta có thể đi xem trận chiến như thế nào được không? Nếu ta đoán không sai, thì cao thủ của Kim Trướng Vương Đình ta đã đụng độ với La Hồng, đây chắc hẳn là do ngươi an bài, mà La Hồng đã bước vào trận chiến trong cung điện không phải là sẽ giao tranh với Hoàn Nhan Liệt Hỏa sao?”
Hoàn Nhan Xa Cổ lạnh lùng nói.
Trận chiến này khiến Hoàn Nhan Xa Cổ đặc biệt quan tâm, không bình tĩnh lại được.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa đang xếp vị trí thứ ba mươi sáu trong Hoàng Bảng, gã đặt niềm tin vào Hoàn Nhan Liệt Hỏa.
Nhưng tên La Hồng công tử này lại rất bất bình thường, rõ ràng chỉ là một Kiếm tu Bát phẩm, hạ được Thác Bạt Băng đạt Lục phẩm thì cũng thôi nhưng đến cả Thác Bạc Cổ - thiên tài Ngũ phẩm tinh thông tiễn thuật và Võ tu cũng bị hắn giết chết.
Điều này khiến gã có chút hoảng sợ, gã sợ rằng… Hoàn Nhan Liệt Hỏa cũng không thể ngăn nổi tên La Hồng đó.
Gã sợ rằng máu của Hoàn Nhan Liệt Hỏa sẽ chảy thành sông trượt xuống lối đường mòn này.
Nếu sự thật là vậy, gã biết ăn nói làm sao với đại ca.
“Phải thì sao?”
Lý Tu Viễn vẫn nằm gác chân dưới gốc đào, mái tóc buộc lỏng lẻo tung bay tự do, lại có một con gió nhẹ thoảng qua, mang theo một vài cánh hoa đào.
“Sự đời trong thiên hạ, cuối cùng rồi sẽ có kết quả, ngươi cứ chờ đi.”
“Nhanh thôi.”
Lý Tu Viễn thản nhiên nói.
Y tiếp tục đọc cuốn sách còn đang dang dở, không biết ở đâu lại có cơn gió bay qua, mang theo cánh hoa cùng đi.
Hoàn Nhan Xa Cổ nghiến răng, mấy tên thư sinh thật đáng đánh.
Nhưng gã đánh không lại.
Gã đành ngậm ngùi từ bỏ, ngồi xuống đất, nhìn chằm chằm về phía cung điện trên đỉnh núi.
…
“Kiếm… Kiếm thị?”
Tiểu Đậu Hoa có chút bối rối, nàng không hiểu chút gì về tu luyện, quan trọng nhất là làm Kiếm thị của một vị công tử suốt ngày luôn thích hung dữ với người khác, vậy không biết mỗi ngày sẽ bị ngài ấy hung dữ bao nhiêu lần đây…
“Chính là giống như làm thị nữ sao?”
Tiểu Đậu Hoa hỏi.
Trần quản gia lắc đầu cười: “Đương nhiên là không. Kiếm thị… là người phục vụ kiếm.”
“Không giấu gì ngươi, thiên phú của ngươi làm ta nhớ tới một cố nhân, ngươi và nàng ấy rất giống nhau, tuy rằng giỏi kiếm thuật, nhưng thể chất lại đặc biệt, thích hợp với việc dưỡng kiếm hơn.”
“Kiếm cũng như con người, đều phải nuôi, càng nuôi dưỡng tốt, lực sát thương của kiếm sẽ càng dày.”
“Một thanh kiếm sắt bình thường nhưng nếu được uẩn dưỡng đúng cách thì còn tốt hơn cả một thanh kiếm được đúc cà ngàn lần nhiều.”
Trần quản gia nói.
“Hơn nữa với tính tình của ngươi, muốn trở thành một Kiếm tu chân chính, học tập tiếp thuật chính tông không biết phải mất bao nhiêu thời gian, ngay cả khi tu luyện xong thì ngươi dám giết người sao?"
“Trời sinh ngươi vốn là người có tấm lòng lương thiện không thích hợp để tu luyện Kiếm thuật.”
“Nhưng nếu ngươi trở thành Kiếm thị, ngươi sẽ phải đi theo Kiếm chủ mãi mãi, như một sợi dây xiềng xích ngươi lại.”
Tiểu Đậu Hoa giật mình.
Trần quản gia cũng không ép buộc, hai tay bắt chéo ra sau lưng, nhìn hai con cá chép bơi lượn trong hồ vô tư lự, chậm rãi nói: “Nếu ngươi muốn luyện kiếm, ta sẽ dạy ngươi.”
“Hai sự lựa chọn, tùy vào ngươi.”
“Hãy chọn theo ý muốn của con tim, Kiếm thị thực chất chính là một vỏ kiếm hình người, tâm không thuần thì không thể nào nuôi ra được kiếm tốt.”
La Tiểu Tiểu ngồi nghe như nước đổ đầu vịt, tiếp tục ngồi ăn trái cây.
Hồng Tụ nhìn Tiểu Đậu Hoa, tự hỏi nàng sẽ lựa chọn như thế nào.
Một lát sau.
Tiểu Đậu Hoa hít sâu một hơi.
“Trần tiền bối, ta nguyện ý làm Kiếm thị.”
Tiểu Đậu Hoa nghiêm túc nhìn Trần quản gia, lông mi run rẩy, thanh âm có phần sợ hãi xen lẫn với tò mò: “Trần tiền bối, vậy vị cố nhân kia của ngài đâu ạ?”
Lời nói thốt ra, xung quanh hồ sen chợt yên tĩnh.
Trần quản gia tóc trắng ngẩn người nhìn đài sen trong hồ, im lặng.
Mặt trời lặn xuống như màu máu, tiếng ve kêu không dứt, cái nóng của mùa hè cũng dần biến mất.
…
Trong cung điện.
Mây ở Đông Sơn cũng dần tản đi, ẩn hiện một bóng người mặc bạch y toát nhuốm đầy máu, trên lưng mang theo thanh kiếm cổ, tay thì cầm một nhánh hoa đào, từng bước đi về hướng của cung điện.
Trong mảnh rừng hoa đào phía trước cung điện, Hoàn Nhan Liệt Hỏa hai tay bắt chéo trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, tỏa sát khí nồng nặc.
Mà bên ngoài rừng đào, lần lượt có bóng người xuất hiện.
Một tiểu tăng như đoá sen trắng không nhuốm bụi trần, ánh mắt tĩnh lặng nhìn về phía khu rừng.
Có thanh niên kiệt ngạo mang theo hai thanh kiếm bên hông, ánh mắt sắt bén nhìn chằm chằm về hướng chiến trường cuối cùng kia.
Cũng có thiếu nữ mang theo ba hộp kiếm, trông vô cùng khí khái đưa đôi mắt sáng rực quan sát nơi xa.
Đây là điểm cuối của con đường mòn, những người có thể đến được nơi này về cơ bản đã đi được hơn nửa chặng đường bước vào Tắc Hạ Học, mà có thể xuất hiệ ở đây, đa số đều là thiên kiêu.
Hiện tại đã có nhiều thiên kiêu biết về chiến tích của La Hồng.
Trên con đường đá bách luyện này, hắn đã liên tục giết chết bảy thiên tài của Kim Trướng Vương Đình…
Quả thật tàn nhẫn đến kinh người, giống như La Nhân Đồ năm đó…
“Ngược lại có hơi xem nhẹ tiểu tử này…” Nữ nhân đeo ba thanh kiếm trên lưng nhìn chằm chằm vào hai người ở xa, lẩm bẩm nói.
Bát phẩm lại có thể liên tiếp giết nhiều Ngũ phẩm như vậy, cho dù nàng ta ở Bát phẩm thì cũng không thể làm được…
Con trai của La Nhân Đồ có vẻ hơi khác người.
“A Di Đà Phật, sát tâm quá nặng, người người oán trách, nếu Hoàn Nhan Liệt Hỏa còn không ngăn cản tên này lại, tiểu tăng chỉ có thể khuyên nhủ La thí chủ thành tâm hướng Phật.” Tiểu tăng nhân khoác tăng bào trắng ôn hòa nói.
Danh sách chương