La Hồng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng thả lỏng, trong khoảng thời gian này áp lực cực lớn khiến thần kinh của hắn có chút căng thẳng.
Từ ba gia tộc lớn ở huyện An Bình, đến những sát thủ Đạo tu ở núi Long Hồ của Đại Chu, còn cả những tà tu chui rúc rình mò. Hắn có thể không có áp lực sao?
Bây giờ, trận chiến giữa Trần quản gia cùng Thương Vương Viên Thành Cương đã hấp dẫn không ít các thám tử có thực lực cao tại huyện An Bình ra khỏi thành quan sát chiến trận.
Mà lúc này đây, người cha tiện nghi của hắn đã trở về như chiến thần, vừa ra lệnh một tiếng đã giết đến mức đầu người chất thành đống.
Ông đã quét dọn sạch sẽ tất cả những hạng người có dụng tâm kín đáo trong huyện An Bình, phảng phất như có thân ảnh cao lớn lặng lẽ giúp hắn che chắn hung hiểm, bổ xuống một đao, chém nát ngọn núi đang đè nặng hắn.
La Hồng thở ra một hơi, tinh thần đặc biệt sảng khoái.
Trên bầu trời, dường như vì trận chiến không lớn không nhỏ này đã đến hồi kết, cơn mưa to đã bắt đầu ngừng lại. Lưu huyện lệnh và đám người Lạc Phong mang theo nhiệt tình rời khỏi tháp canh đi tiếp đãi La Nhân Đồ.
Vị này ở Đại Hạ vương triều chính là sự hiện diện vĩ đại nhất.
La Hồng theo sau bọn họ xuống phía dưới, nhìn thấy La Hậu dẫn theo Văn Thiên Hành toàn thân bùn đất, đi qua vỗ nhẹ bả vai của Trần quản gia.
“La gia, tên mù họ Viên kia, người đừng giết hắn. Tâm tư hắn không xấu, chẳng qua là muốn cùng ta phân cao thấp. Cùng lúc chúng ta có thể lợi dụng hắn, nếu không có hắn thách đấu, chỉ sợ là cũng không có cách nào dẫn thám tử ra được. Như vậy, liền giữ lại cho hắn một mạng đi.”
Trần quản gia mặt trắng như tờ giấy, lại cười nói bình tĩnh tự nhiên.
“Ngươi nha, suýt nữa chẳng còn mạng, lại còn nói chuyện thay người khác.”
La Hậu ném Văn Thiên Thành xuống đất, trực tiếp đặt mông xếp bằng trước mặt Trần quản gia. Ông lấy ra một cái túi rượu ở bên hông, bỏ nút chai uống một ngụm, sau đó ném túi rượu cho Trần quản gia.
“Uống hớp rượu cho ấm người, nhìn mặt ngươi như sắp đông cứng rồi kìa.” La Hậu ân cần nói.
“Lão Trần a, chiêu kiếm vừa rồi của ngươi thật soái, thiếu chút nữa phá vỡ kết giới, chắc chắn trong năm vị trí đầu Thiên Bảng sẽ có chỗ cho ngươi rồi.”
“La gia cứ nói đùa, chỉ là khoảnh khắc bộc phát thôi, huống hồ luyện đã lâu như vậy, vẫn là không thể đạt tới trình độ Nhất kiếm trảm tiên, giao vẫn là giao (1), có chút tiếc nuối.”
(1) Giao vẫn là giao ( giao long vẫn chỉ là giao long mà không thể là rồng): ý chỉ bản chất của sự việc không thể thay đổi.
Trần quản gia uống một ngụm rượu, lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, không có hối hận cũng chẳng ảo não.
“Giao cuối cùng rồi cũng sẽ hóa thiên long, ngày ngươi hóa rồng, ông đây sẽ đến Tắc Bắc giết mười vạn Hồ binh để ăn mừng cho ngươi.”
La Hậu rót khẩu rượu, bình tĩnh nói: “Nếu không phải vì tên Hoàn Nhan Phục Hổ của Thiên Bảng Kim Trướng Vương kia, ngươi cũng không đến mức bị thương đến căn cơ, vô vọng phi thăng.”
Nơi xa, hắc giáp thiết kỵ chém đầu không ngừng tay, mà bên này, La Nhân Đồ lại uống rượu nói chuyện phiếm.
Mưa rơi tí tách tí tách, dính lên khắp người khiến khuôn mặt già cáu kỉnh của Văn Thiên Thành hơi động động.
Trần quản gia nghe La Hậu nói xong, lại chỉ là cười cười: “Không sao, ngày tháng sau này, ta chỉ muốn truyền hết y bát cho công tử, làm cho giao long trong tay công tử có thể hóa thiên long.”
“Thiên phú kiếm đạo công tử không tồi, nếu bồi dưỡng tốt, chắc chắn sẽ thành thanh kiếm sắc bén đứng đầu Đại Hạ.”
Động tác uống rượu của La Hậu tức khắc ngẩn ra: “Thật sao?”
Khuôn mặt thành thật đôn hậu của La Hậu trở nên nghiêm túc vài phần.
Mái đầu đã hơi bạc trắng của Trần quản gia bay toán loạn, ông điềm nhiên gật đầu.
“Nếu là giả, kiếm tâm ta sụp đổ, chịu cảnh trời giáng thiên lôi.”
Trong lòng La Hậu hơi chấn động. Ông quay đầu nhìn La Hồng một thân áo trắng đang đi theo đám người Lạc Phong ra xuống cổng thành huyện An Bình.
Mà Văn thái phó đang quỳ rạp trên mặt đất, mặt mũi lấm lem lại nhìn Trần quản gia với vẻ ngạc nhiên tột độ. Lời này nếu truyền vào kinh, chắc chắn sẽ khiến toàn bộ triều chính phải rung chuyển.
- --------------------------
Trận giết chóc diễn ra rất nhanh, giơ tay chém xuống một cái, máu bắn ra ba thước. Đám người có ý đồ kia đều bị giết sạch. Cho dù bọn họ là kiếm khách giang hồ, có tu vi không tồi, nhưng là ở trước mặt thiết kỵ vẫn không đỡ nổi một kích như cũ.
Viên Thành Cương nghiêng đầu, nghe thanh âm đầu rơi xuống đất kia, sắc mặt như thường. Ông ta cẩn thận lau thanh thương bạc của mình, cất vào trong hộp gỗ vàng, đeo lên lưng, đứng lặng trong gió tanh mưa máu.
Ông ta biết, dựa theo tính nết của La Nhân Đồ, dù cho có Trần Thiên Huyền cầu tình, thì bản thân ông ta cũng phải ở lại, ra sức, nỗ lực để trả nợ.
Keng keng keng……
Sau một hồi chém giết, huyện An Bình lại trở lại với vẻ thanh tịnh vốn có.
Mưa bụi bay bay đầy trời. Hắc giáp thiết kỵ mạnh mẽ xoay người xuống ngựa, hàng ngũ chỉnh tề, tựa như tường đồng đứng trong nước lũ, vững trãi và yên lặng. Mỗi một người đều vô cùng cao lớn, khí tức nặng nề cuộn trào mạn mẽ.
La Hậu dẫn theo Văn Thiên Hành, Trần quản gia sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đi về hướng huyện An Bình.
Lạc Phong, Lưu huyện lệnh, còn có gần ngàn quân coi giữ An Bình huyện, trong khoảnh khắc mà La Nhân Đồ đến, hô hấp Lưu huyện lệnh từ bằng phẳng trở nên dồn dập, chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trên đường lầy lội.
Trong đoàn quân coi giữ phía sau, không biết là ai hô câu tham kiến đại tướng quân, toàn bộ gần ngàn quân coi giữ liền phần phật một tiếng quỳ xuống.
Lạc Phong do dự nửa ngày, cũng dẫn theo Tử Vi cùng quỳ xuống.
Trước thành lâu huyện An Bình, chỉ còn một thân bạch y thẳng tắp, có vẻ phá lệ chói mắt.
Từ ba gia tộc lớn ở huyện An Bình, đến những sát thủ Đạo tu ở núi Long Hồ của Đại Chu, còn cả những tà tu chui rúc rình mò. Hắn có thể không có áp lực sao?
Bây giờ, trận chiến giữa Trần quản gia cùng Thương Vương Viên Thành Cương đã hấp dẫn không ít các thám tử có thực lực cao tại huyện An Bình ra khỏi thành quan sát chiến trận.
Mà lúc này đây, người cha tiện nghi của hắn đã trở về như chiến thần, vừa ra lệnh một tiếng đã giết đến mức đầu người chất thành đống.
Ông đã quét dọn sạch sẽ tất cả những hạng người có dụng tâm kín đáo trong huyện An Bình, phảng phất như có thân ảnh cao lớn lặng lẽ giúp hắn che chắn hung hiểm, bổ xuống một đao, chém nát ngọn núi đang đè nặng hắn.
La Hồng thở ra một hơi, tinh thần đặc biệt sảng khoái.
Trên bầu trời, dường như vì trận chiến không lớn không nhỏ này đã đến hồi kết, cơn mưa to đã bắt đầu ngừng lại. Lưu huyện lệnh và đám người Lạc Phong mang theo nhiệt tình rời khỏi tháp canh đi tiếp đãi La Nhân Đồ.
Vị này ở Đại Hạ vương triều chính là sự hiện diện vĩ đại nhất.
La Hồng theo sau bọn họ xuống phía dưới, nhìn thấy La Hậu dẫn theo Văn Thiên Hành toàn thân bùn đất, đi qua vỗ nhẹ bả vai của Trần quản gia.
“La gia, tên mù họ Viên kia, người đừng giết hắn. Tâm tư hắn không xấu, chẳng qua là muốn cùng ta phân cao thấp. Cùng lúc chúng ta có thể lợi dụng hắn, nếu không có hắn thách đấu, chỉ sợ là cũng không có cách nào dẫn thám tử ra được. Như vậy, liền giữ lại cho hắn một mạng đi.”
Trần quản gia mặt trắng như tờ giấy, lại cười nói bình tĩnh tự nhiên.
“Ngươi nha, suýt nữa chẳng còn mạng, lại còn nói chuyện thay người khác.”
La Hậu ném Văn Thiên Thành xuống đất, trực tiếp đặt mông xếp bằng trước mặt Trần quản gia. Ông lấy ra một cái túi rượu ở bên hông, bỏ nút chai uống một ngụm, sau đó ném túi rượu cho Trần quản gia.
“Uống hớp rượu cho ấm người, nhìn mặt ngươi như sắp đông cứng rồi kìa.” La Hậu ân cần nói.
“Lão Trần a, chiêu kiếm vừa rồi của ngươi thật soái, thiếu chút nữa phá vỡ kết giới, chắc chắn trong năm vị trí đầu Thiên Bảng sẽ có chỗ cho ngươi rồi.”
“La gia cứ nói đùa, chỉ là khoảnh khắc bộc phát thôi, huống hồ luyện đã lâu như vậy, vẫn là không thể đạt tới trình độ Nhất kiếm trảm tiên, giao vẫn là giao (1), có chút tiếc nuối.”
(1) Giao vẫn là giao ( giao long vẫn chỉ là giao long mà không thể là rồng): ý chỉ bản chất của sự việc không thể thay đổi.
Trần quản gia uống một ngụm rượu, lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, không có hối hận cũng chẳng ảo não.
“Giao cuối cùng rồi cũng sẽ hóa thiên long, ngày ngươi hóa rồng, ông đây sẽ đến Tắc Bắc giết mười vạn Hồ binh để ăn mừng cho ngươi.”
La Hậu rót khẩu rượu, bình tĩnh nói: “Nếu không phải vì tên Hoàn Nhan Phục Hổ của Thiên Bảng Kim Trướng Vương kia, ngươi cũng không đến mức bị thương đến căn cơ, vô vọng phi thăng.”
Nơi xa, hắc giáp thiết kỵ chém đầu không ngừng tay, mà bên này, La Nhân Đồ lại uống rượu nói chuyện phiếm.
Mưa rơi tí tách tí tách, dính lên khắp người khiến khuôn mặt già cáu kỉnh của Văn Thiên Thành hơi động động.
Trần quản gia nghe La Hậu nói xong, lại chỉ là cười cười: “Không sao, ngày tháng sau này, ta chỉ muốn truyền hết y bát cho công tử, làm cho giao long trong tay công tử có thể hóa thiên long.”
“Thiên phú kiếm đạo công tử không tồi, nếu bồi dưỡng tốt, chắc chắn sẽ thành thanh kiếm sắc bén đứng đầu Đại Hạ.”
Động tác uống rượu của La Hậu tức khắc ngẩn ra: “Thật sao?”
Khuôn mặt thành thật đôn hậu của La Hậu trở nên nghiêm túc vài phần.
Mái đầu đã hơi bạc trắng của Trần quản gia bay toán loạn, ông điềm nhiên gật đầu.
“Nếu là giả, kiếm tâm ta sụp đổ, chịu cảnh trời giáng thiên lôi.”
Trong lòng La Hậu hơi chấn động. Ông quay đầu nhìn La Hồng một thân áo trắng đang đi theo đám người Lạc Phong ra xuống cổng thành huyện An Bình.
Mà Văn thái phó đang quỳ rạp trên mặt đất, mặt mũi lấm lem lại nhìn Trần quản gia với vẻ ngạc nhiên tột độ. Lời này nếu truyền vào kinh, chắc chắn sẽ khiến toàn bộ triều chính phải rung chuyển.
- --------------------------
Trận giết chóc diễn ra rất nhanh, giơ tay chém xuống một cái, máu bắn ra ba thước. Đám người có ý đồ kia đều bị giết sạch. Cho dù bọn họ là kiếm khách giang hồ, có tu vi không tồi, nhưng là ở trước mặt thiết kỵ vẫn không đỡ nổi một kích như cũ.
Viên Thành Cương nghiêng đầu, nghe thanh âm đầu rơi xuống đất kia, sắc mặt như thường. Ông ta cẩn thận lau thanh thương bạc của mình, cất vào trong hộp gỗ vàng, đeo lên lưng, đứng lặng trong gió tanh mưa máu.
Ông ta biết, dựa theo tính nết của La Nhân Đồ, dù cho có Trần Thiên Huyền cầu tình, thì bản thân ông ta cũng phải ở lại, ra sức, nỗ lực để trả nợ.
Keng keng keng……
Sau một hồi chém giết, huyện An Bình lại trở lại với vẻ thanh tịnh vốn có.
Mưa bụi bay bay đầy trời. Hắc giáp thiết kỵ mạnh mẽ xoay người xuống ngựa, hàng ngũ chỉnh tề, tựa như tường đồng đứng trong nước lũ, vững trãi và yên lặng. Mỗi một người đều vô cùng cao lớn, khí tức nặng nề cuộn trào mạn mẽ.
La Hậu dẫn theo Văn Thiên Hành, Trần quản gia sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đi về hướng huyện An Bình.
Lạc Phong, Lưu huyện lệnh, còn có gần ngàn quân coi giữ An Bình huyện, trong khoảnh khắc mà La Nhân Đồ đến, hô hấp Lưu huyện lệnh từ bằng phẳng trở nên dồn dập, chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trên đường lầy lội.
Trong đoàn quân coi giữ phía sau, không biết là ai hô câu tham kiến đại tướng quân, toàn bộ gần ngàn quân coi giữ liền phần phật một tiếng quỳ xuống.
Lạc Phong do dự nửa ngày, cũng dẫn theo Tử Vi cùng quỳ xuống.
Trước thành lâu huyện An Bình, chỉ còn một thân bạch y thẳng tắp, có vẻ phá lệ chói mắt.
Danh sách chương