La Hồng chậm rãi rút trường đao bên trong cơ thể Sa Di ra, hất cằm lên, nước mưa đọng lại thành hàng chảy xuống từ chiếc cằm nhọn.
“Muốn biết sao?”
“Nếu đã muốn biết, thì ta sẽ không nói cho ngươi.”
La Hồng cười nói.
Cơ thể Sa Di chấn động, lời như thế là La Hồng trả lại cho lão ta.
Lúc trước lão ta đùa giỡn La Hồng như vậy, bây giờ La Hồng cũng đáp lại như vậy.
Có lẽ đây chính là do đạo trời có luân hồi.
Sa Di nở nụ cười, trong đôi mắt của lão ta có vài phần hoài niệm, trong đầu nhớ lại dáng vẻ Phật ban nãy mình đã nhìn thấy.
Đó là... Phật thật sao?
Lão ta không khỏi nhớ lại, hình ảnh ngày còn bé khi mình được lão trụ trì dắt tay đi vào chùa, quỳ gối tước tượng Phật xuống tóc quy y.
Nhưng mà không biết bắt đầu từ lúc nào lão ta mê muội theo đuổi sức mạnh, lão hoá thành Tà ma, phá hủy chùa, giết trụ trì và đồng môn trong chùa.
Lão rơi vào Tà đạo, cũng không còn đường quay lại nữa.
Năm đó hoa nở, trước mặt Phật buông bỏ ba ngàn mối muộn sầu, có lẽ... Đó là tia nắng cuối cùng trong lòng của lão.
Đôi mắt Sa Di tối dần đi.
Lão nhìn La Hồng, hai tay run rẩy chắp trước ngực.
Sau đó, chầm chậm quỳ xuống.
Lão không quỳ lạy La Hồng.
Mà là Phật đã từng tồn tại trong lòng lão.
Mưa to rơi xối xả, ướt đẫm người lão ta, giọt nước mông lung bắn ra tung toé, giống như phủ thêm cho lão một tấm vải lụa mỏng.
La Hồng chống đao, bình tĩnh nhìn Sa Di.
“Đáng tiếc... Đó là pho Tà Phật.”
La Hồng nói.
Chỉ là Sa Di đã sớm không nghe được nữa, mang theo chấp niệm trong lòng, rơi xuống Địa Ngục.
La Hồng giơ tay lên đặt trên đầu Sa Di, khí Tà Sát trong cơ thể Sa Di mãnh liệt tràn vào Sát Châu bên trong đan điền.
Mưa to vẫn chẳng dứt, bện thành một tấm lưới lớn do trời giáng xuống.
Giữa đất trời tiếng nổ vang ngày càng kịch liệt, đám mây sấm chớp trên bầu trời phát ra tiếng gào thét inh ỏi.
Triệu Đông Hán nằm rạp trên mặt đất, xuyên thấu qua từng hạt mưa to như hạt đậu rơi trên đất bắn lên bọt nước cao hai thước, nhìn công tử áo trắng đứng yên trên nóc nhà.
Đôi mắt toát ra sự mờ mịt và kính nể.
Hắn ta thật sự rất mệt, không thấy rõ hết quá trình La Hồng chiến đấu, hắn ta chỉ thấy Sa Di - một Tà tu bán Lục phẩm vô cùng mạnh mẽ thành kính quỳ xuống trước mặt công tử chính khí toả sáng như cầu vồng, giống như đang quỳ trước một pho Đại Phật ở trần gian.
Công tử đặt tay lên trán Sa Di, giống như tiên nhân phủ đầu.
Quả nhiên, cho dù là Tà tu bán Lục phẩm cũng bị công tử độ hoá.
Trong chớp mắt đó công tử trong mắt Triệu Đông Hán toả ra vầng sáng ngàn trượng, cao lớn giống như Phật thật.
La Hồng không tháo mặt nạ ra, mang mặt nạ Tà Quân làm hắn giữ được tỉnh táo trước nay chưa từng có, kế tiếp, La Hồng vẫn cần cỗ sức mạnh tỉnh táo này như cũ.
Hắn đứng im trên nóc nhà, quay đầu nhìn xuyên qua bức tường thấp bé của đường Địa Thử, lướt qua huyện An Bình đắm chìm trong màn mưa như rèm châu, nhìn về đất trời bên ngoài bức tường cao của huyện An Bình.
Ở nơi đó, cho dù hắn mang theo mặt nạ Tà Quân cũng cảm nhận được luồng khí cơ làm tim hắn đập mạnh.
La Hồng liếc nhìn thi thể của Sa Di, mở tay ra, nước mưa rơi xuống lòng bàn tay hắn bắn ra giọt nước tung toé.
Sau một khắc, bàn tay La Hồng bỗng nhiên nắm chặt lại.
“Đứng dậy!”
Giọng nói trầm thấp giống tiếng than nhẹ của quân chủ cai quản vong linh đang ngủ say dưới vực sâu.
Cái bóng của thi thể Sa Di động đậy.
Sau đó, có một làn khói đen nhánh bay vút lên, hiện ra sau lưng Sa Di.
Tà Ảnh Sa Di vẫn giữ dáng vẻ chắp tay hành lễ, đôi mắt mở ra, có màu đỏ tươi yêu dị...
Sau một khắc, Tà Ảnh Sa Di nhảy xuống từ trên nóc nhà, đến bên cạnh đồng thi.
“Đại... Uy Thiên Long... Thế Tôn... Địa Tạng...”
Giọng nói khàn khàn cất lên từ trong miệng Tà Ảnh Sa Di.
Sau khi tụng niệm Phật hiệu, Sa Di vỗ một chưởng xuống cái bóng của đồng thi...
Liền thấy đồng thi kia phát ra tiếng khóc thét đau đớn, khí Tà Sát bao bọc quanh thân thể mãnh liệt tràn vào bên trong chiếc bóng, cuối cùng, hoá thành Tà Ảnh Đồng Thi cao lớn gần ba mét, trong đôi mắt của Đồng Thi Tà Ảnh đen nhánh toả ra màu đồng, mà thi thể đồng thi cũng nhanh chóng khô quắt co rút, đã mất đi sức mạnh.
Ảnh mang hoá thành thành quan tài, bỗng nhiên phong bế Tà Ảnh Đồng Thi, Tà Ảnh Sa Di cõng quan tài bóng đen, giẫm chân một cái.
Nước mưa khắp cả đường lớn giống như tạo thành một vòng sóng lớn hình tròn, nước chảy thoát ra khắp xung quanh.
Tà Ảnh Sa Di bay xuống sau lưng La Hồng, đứng im lặng.
Tà Nhất, Tà Nhị cũng lần lượt bay đến sau lưng La Hồng, sau khi Tà Ảnh Địch Sơn giết chết hết Tà tu Thất phẩm kia cũng bay đến sau lưng La Hồng, phát ra tiếng gào thét.
Triệu Đông Hán bị Tà Ảnh Sa Di đạp nước tạo ra sóng đánh ngất, nằm xỉu mê man.
Oành oành oành oành!
Trên đường lớn, Tà Ảnh đang quấn lấy mấy cỗ hành thi cũng nổ tung thành khói đen rồi biến mất.
Hành thi mất đi khống chế, cũng ngã rầm xuống đất giống như khúc gỗ.
La Hồng thử đi triệu hoán Tà ảnh của bảy tên Tà tu còn lại, mang theo mặt nạ, dường như còn tăng thêm mức độ may mắn, hắn đã triệu hồi thành công tất cả Tà ảnh của bảy tên Tà tu.
La Hồng chống đao, đứng yên trên nóc nhà, áo trắng bay lên phần phật trong màn mưa rơi.
Phía sau hắn, mười hai tên Tà ảnh hình thái khác nhau đang đứng im lặng.
Một người, chính là quân.
“Muốn biết sao?”
“Nếu đã muốn biết, thì ta sẽ không nói cho ngươi.”
La Hồng cười nói.
Cơ thể Sa Di chấn động, lời như thế là La Hồng trả lại cho lão ta.
Lúc trước lão ta đùa giỡn La Hồng như vậy, bây giờ La Hồng cũng đáp lại như vậy.
Có lẽ đây chính là do đạo trời có luân hồi.
Sa Di nở nụ cười, trong đôi mắt của lão ta có vài phần hoài niệm, trong đầu nhớ lại dáng vẻ Phật ban nãy mình đã nhìn thấy.
Đó là... Phật thật sao?
Lão ta không khỏi nhớ lại, hình ảnh ngày còn bé khi mình được lão trụ trì dắt tay đi vào chùa, quỳ gối tước tượng Phật xuống tóc quy y.
Nhưng mà không biết bắt đầu từ lúc nào lão ta mê muội theo đuổi sức mạnh, lão hoá thành Tà ma, phá hủy chùa, giết trụ trì và đồng môn trong chùa.
Lão rơi vào Tà đạo, cũng không còn đường quay lại nữa.
Năm đó hoa nở, trước mặt Phật buông bỏ ba ngàn mối muộn sầu, có lẽ... Đó là tia nắng cuối cùng trong lòng của lão.
Đôi mắt Sa Di tối dần đi.
Lão nhìn La Hồng, hai tay run rẩy chắp trước ngực.
Sau đó, chầm chậm quỳ xuống.
Lão không quỳ lạy La Hồng.
Mà là Phật đã từng tồn tại trong lòng lão.
Mưa to rơi xối xả, ướt đẫm người lão ta, giọt nước mông lung bắn ra tung toé, giống như phủ thêm cho lão một tấm vải lụa mỏng.
La Hồng chống đao, bình tĩnh nhìn Sa Di.
“Đáng tiếc... Đó là pho Tà Phật.”
La Hồng nói.
Chỉ là Sa Di đã sớm không nghe được nữa, mang theo chấp niệm trong lòng, rơi xuống Địa Ngục.
La Hồng giơ tay lên đặt trên đầu Sa Di, khí Tà Sát trong cơ thể Sa Di mãnh liệt tràn vào Sát Châu bên trong đan điền.
Mưa to vẫn chẳng dứt, bện thành một tấm lưới lớn do trời giáng xuống.
Giữa đất trời tiếng nổ vang ngày càng kịch liệt, đám mây sấm chớp trên bầu trời phát ra tiếng gào thét inh ỏi.
Triệu Đông Hán nằm rạp trên mặt đất, xuyên thấu qua từng hạt mưa to như hạt đậu rơi trên đất bắn lên bọt nước cao hai thước, nhìn công tử áo trắng đứng yên trên nóc nhà.
Đôi mắt toát ra sự mờ mịt và kính nể.
Hắn ta thật sự rất mệt, không thấy rõ hết quá trình La Hồng chiến đấu, hắn ta chỉ thấy Sa Di - một Tà tu bán Lục phẩm vô cùng mạnh mẽ thành kính quỳ xuống trước mặt công tử chính khí toả sáng như cầu vồng, giống như đang quỳ trước một pho Đại Phật ở trần gian.
Công tử đặt tay lên trán Sa Di, giống như tiên nhân phủ đầu.
Quả nhiên, cho dù là Tà tu bán Lục phẩm cũng bị công tử độ hoá.
Trong chớp mắt đó công tử trong mắt Triệu Đông Hán toả ra vầng sáng ngàn trượng, cao lớn giống như Phật thật.
La Hồng không tháo mặt nạ ra, mang mặt nạ Tà Quân làm hắn giữ được tỉnh táo trước nay chưa từng có, kế tiếp, La Hồng vẫn cần cỗ sức mạnh tỉnh táo này như cũ.
Hắn đứng im trên nóc nhà, quay đầu nhìn xuyên qua bức tường thấp bé của đường Địa Thử, lướt qua huyện An Bình đắm chìm trong màn mưa như rèm châu, nhìn về đất trời bên ngoài bức tường cao của huyện An Bình.
Ở nơi đó, cho dù hắn mang theo mặt nạ Tà Quân cũng cảm nhận được luồng khí cơ làm tim hắn đập mạnh.
La Hồng liếc nhìn thi thể của Sa Di, mở tay ra, nước mưa rơi xuống lòng bàn tay hắn bắn ra giọt nước tung toé.
Sau một khắc, bàn tay La Hồng bỗng nhiên nắm chặt lại.
“Đứng dậy!”
Giọng nói trầm thấp giống tiếng than nhẹ của quân chủ cai quản vong linh đang ngủ say dưới vực sâu.
Cái bóng của thi thể Sa Di động đậy.
Sau đó, có một làn khói đen nhánh bay vút lên, hiện ra sau lưng Sa Di.
Tà Ảnh Sa Di vẫn giữ dáng vẻ chắp tay hành lễ, đôi mắt mở ra, có màu đỏ tươi yêu dị...
Sau một khắc, Tà Ảnh Sa Di nhảy xuống từ trên nóc nhà, đến bên cạnh đồng thi.
“Đại... Uy Thiên Long... Thế Tôn... Địa Tạng...”
Giọng nói khàn khàn cất lên từ trong miệng Tà Ảnh Sa Di.
Sau khi tụng niệm Phật hiệu, Sa Di vỗ một chưởng xuống cái bóng của đồng thi...
Liền thấy đồng thi kia phát ra tiếng khóc thét đau đớn, khí Tà Sát bao bọc quanh thân thể mãnh liệt tràn vào bên trong chiếc bóng, cuối cùng, hoá thành Tà Ảnh Đồng Thi cao lớn gần ba mét, trong đôi mắt của Đồng Thi Tà Ảnh đen nhánh toả ra màu đồng, mà thi thể đồng thi cũng nhanh chóng khô quắt co rút, đã mất đi sức mạnh.
Ảnh mang hoá thành thành quan tài, bỗng nhiên phong bế Tà Ảnh Đồng Thi, Tà Ảnh Sa Di cõng quan tài bóng đen, giẫm chân một cái.
Nước mưa khắp cả đường lớn giống như tạo thành một vòng sóng lớn hình tròn, nước chảy thoát ra khắp xung quanh.
Tà Ảnh Sa Di bay xuống sau lưng La Hồng, đứng im lặng.
Tà Nhất, Tà Nhị cũng lần lượt bay đến sau lưng La Hồng, sau khi Tà Ảnh Địch Sơn giết chết hết Tà tu Thất phẩm kia cũng bay đến sau lưng La Hồng, phát ra tiếng gào thét.
Triệu Đông Hán bị Tà Ảnh Sa Di đạp nước tạo ra sóng đánh ngất, nằm xỉu mê man.
Oành oành oành oành!
Trên đường lớn, Tà Ảnh đang quấn lấy mấy cỗ hành thi cũng nổ tung thành khói đen rồi biến mất.
Hành thi mất đi khống chế, cũng ngã rầm xuống đất giống như khúc gỗ.
La Hồng thử đi triệu hoán Tà ảnh của bảy tên Tà tu còn lại, mang theo mặt nạ, dường như còn tăng thêm mức độ may mắn, hắn đã triệu hồi thành công tất cả Tà ảnh của bảy tên Tà tu.
La Hồng chống đao, đứng yên trên nóc nhà, áo trắng bay lên phần phật trong màn mưa rơi.
Phía sau hắn, mười hai tên Tà ảnh hình thái khác nhau đang đứng im lặng.
Một người, chính là quân.
Danh sách chương