Năm sau là một năm an ổn, hòa bình và tốt đẹp.

Cuộc sống vẫn diễn ra như trước, không khác biệt nhiều so với năm trước, chỉ có điều bận rộn hơn. Lúc nào cũng có hàng tá việc cần giải quyết. Suốt nửa đầu năm, Diệp Tích Ngôn và Giang Tự đều bận rộn chạy đôn chạy đáo vì công việc, hết bệnh viện, công ty lại đến nhà, bận đến chân không chạm đất.

Giang Tự còn vất vả hơn cả Diệp Tích Ngôn, áp lực khá lớn. Đôi khi bệnh viện vừa mới tạm yên ổn, cô còn chưa kịp thở phào thì bên công ty lại giục giã bắt cô đứng ra xử lý công việc hoặc phải đối phó với đủ loại việc vặt.

Tổng giám đốc Sài và mọi người thỉnh thoảng gọi điện yêu cầu cô tham gia các cuộc họp trực tuyến hoặc đột xuất bắt cô về nước một chuyến. Những lúc quá cấp bách, thậm chí họ còn bay thẳng sang Đức tìm người.

Thời gian đó đúng là vắt kiệt sức lực, chỉ vài tháng mà Giang Tự gầy hẳn đi trông thấy, sờ vào người cũng chẳng còn bao nhiêu thịt.

Diệp Tích Ngôn xót xa cho bác sĩ Giang nhưng cô không thể bắt Giang Tự từ bỏ những thứ này, chỉ có thể cố gắng giúp đỡ phần nào. Thế nhưng khả năng của cô vẫn còn hạn chế, không giúp Giang Tự giảm bớt được bao nhiêu áp lực.

Dù sao thì một người là tay đua, một người là bác sĩ, trên thương trường vẫn còn non nớt đôi phần.

Cuối cùng vẫn là Diệp Lập Chiêu ra tay, chỉ dẫn hai người cách xử lý công việc trong công ty. Ông có kinh nghiệm dày dặn, lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, từng trải qua đủ mọi tình huống. Chỉ cần tiện tay giúp một chút cũng có thể giúp Giang Tự bớt đi không ít đường vòng.

Anh trai và chị dâu cũng thường xuyên hỗ trợ Giang Tự, không tính toán nhiều vì chẳng cần thiết phải làm vậy.

Cũng trong khoảng thời gian này, tần suất Giang Tự đến nhà ba mẹ Diệp ngày càng nhiều. Trước đây, mỗi tháng cô chỉ đến ba, bốn lần, nhưng dạo đó gần như ngày nào cũng qua, thậm chí còn nghỉ lại qua đêm.

Hai ông bà cũng không để ý chuyện cô đến nhà, ngược lại còn rất vui vì có thêm người nên gia đình trở nên náo nhiệt hơn.

Mỗi lần Giang Tự đến, hai ông bà đều chuẩn bị sẵn đồ ăn, đợi cô tới nơi thì Diệp Lập Chiêu sẽ giải quyết ngay các vấn đề của cô. Ông xử lý xong những việc quan trọng rồi mới để cô ăn uống đầy bụng trước khi lại tiếp tục công việc.

Họ dần dần quen với sự có mặt của Giang Tự, thực sự chấp nhận cô, đối xử với cô như cách họ đối xử với Diệp Tích Ngôn.

Thấy Giang Tự vất vả như vậy, thỉnh thoảng Mạnh Văn Đông cũng quan tâm dặn dò đôi câu:

"Dù còn trẻ là lợi thế, có thể chịu đựng được một thời gian nhưng vẫn phải chú ý sức khỏe. Nếu không sau này có bệnh thì khổ lắm, chịu thiệt vẫn là bản thân mình. Đủ rồi thì nghỉ ngơi, việc nào không cần thiết thì bỏ bớt đi, đừng tự tạo quá nhiều áp lực cho mình."

Giang Tự gật đầu, "Cảm ơn bác gái."

Bác sĩ Giang đã sang đây, dĩ nhiên Diệp Tích Ngôn cũng đi cùng. Khi không có lịch tập luyện, cô cứ quấn quýt ở đây không chịu rời đi.

Người này thật phiền phức, có chuyện hay không cũng thích trêu chọc Mộng Kỳ, suốt ngày dắt cô bé chạy khắp nơi, lên lầu xuống lầu, náo loạn cả nhà. Cô rất thích trẻ con, vui vẻ chơi đùa cùng cháu gái nhỏ này.

Tuy nhiên, thích là một chuyện, Diệp Tích Ngôn chưa từng có ý định sinh con hay nhận con nuôi. Cô hoàn toàn không có tâm trí nghĩ đến chuyện đó.

Diệp Tích Ngôn hiểu rất rõ bản thân mình, cô biết mình là người thế nào. Cô không thích hợp với con đường đó, ít nhất là ở thời điểm hiện tại, cô chưa sẵn sàng gánh vác trách nhiệm lớn đến thế, cũng không có chỗ trong lòng để san sẻ cho một người khác.

Giang Tự cũng có cùng quan điểm, trong kế hoạch tương lai của cô không có dự định này.

Hai vợ chồng già khá cởi mở, không can thiệp vào chuyện này, cũng không ủng hộ hay phản đối, cứ để tùy hai người quyết định. Dù sao thì họ cũng không thể ép buộc, có thúc giục cũng vô ích. Hơn nữa, trong nhà đã có trẻ con rồi, một mình Mộng Kỳ đã đủ khiến nhà cửa náo nhiệt.

Gia đình hòa thuận thì mọi chuyện đều suôn sẻ, chỉ cần không xảy ra mâu thuẫn, ngày nào cũng là ngày vui.

Đến tháng bảy, khi mọi công việc đều đã ổn định, Diệp Tích Ngôn và Giang Tự cuối cùng cũng có thể thả lỏng, gánh nặng trên vai nhẹ đi nhiều.

Hai người lại khoác ba lô lên vai bắt đầu hành trình du lịch. Họ bay đến nhiều quốc gia khác nhau, ngắm nhìn những cảnh sắc đa dạng, từ Ý đến Pháp, rồi Thụy Sĩ, sau đó là Úc... Họ không ở lâu tại một nơi, chỉ dừng chân một hai ngày rồi lại tiếp tục hành trình đến điểm đến tiếp theo.

Đến tháng mười cùng năm, họ thậm chí còn sang châu Phi, tham gia một chương trình viện trợ quốc tế.

Ở châu Phi, họ tình cờ gặp được chị Hạ, một sự trùng hợp hiếm có.

Chị Hạ cũng đến đây để tham gia chương trình, lần này còn dẫn theo bạn đời của mình, hai vợ chồng cùng tham gia hoạt động thiện nguyện.

Chị Hạ vẫn như ngày nào, luôn vui vẻ, vừa gặp đã ôm từng người một, nói rằng đã rất lâu không gặp, không ngờ lại có thể tình cờ gặp nhau ở đây.

Diệp Tích Ngôn và Giang Tự cũng cảm thấy bồi hồi. Đúng là đã lâu rồi, chớp mắt một cái chính là hai năm đã trôi qua.

Hai năm, mọi người vẫn không thay đổi, gặp lại vẫn không có chút xa lạ nào, cứ như thể họ vẫn còn trong đội ngũ thiện nguyện năm đó.

Khi nhắc đến chuyến du lịch tự lái ngày trước, họ cùng nhau ôn lại những kỷ niệm cũ. Chị Hạ kể rất nhiều, từ ba tháng ấy đến những câu chuyện sau này, cùng với tiến triển cụ thể của các dự án từ thiện.

Trấn Bắc Giang và núi Đại Linh đã trở thành điểm đến nổi tiếng trên mạng, ngành du lịch phát triển mạnh mẽ, đặc sản địa phương bán rất chạy. Thôn Dương Gia đã triển khai những dự án mới, thu hút không ít vốn đầu tư. Ký túc xá và thư viện của thị trấn Đại Nhạn đã được xây dựng và đưa vào sử dụng từ lâu, năm ngoái còn có một học sinh đạt thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp trung học cấp thành phố. Đặc sản của Lương Thôn đã trở nên nổi tiếng trên mạng, còn khu nghỉ dưỡng Thủy Tuyền Sơn Trang và miếu Hòa Điền cũng thu hút được nhiều sự quan tâm. Tây Tạng bên đó cũng có nhiều thay đổi đáng kể...

Tác dụng tuyên truyền của đội ngũ thiện nguyện không mang tính quyết định, đối với sự phát triển của những nơi đó chỉ có thể xem như một sự hỗ trợ nhỏ, nhưng ít nhiều gì cũng có đóng góp nhất định, đặc biệt là trong việc giúp đỡ thị trấn Đại Nhạn, họ thực sự đã góp công không nhỏ.

Chị Hạ mỉm cười nói: "Đầu năm chị có đến thị trấn Đại Nhạn thăm ký túc xá mới, ai da, xây đẹp lắm, cao sáu tầng, phòng ốc san sát, mỗi tầng đều có phòng giặt đồ và phòng tắm, nhà vệ sinh đầy đủ, còn có cả ban công lớn riêng để phơi đồ, nhìn chung khá ổn. Đúng rồi, sân thể thao cũng đã được nâng cấp, giờ đổi thành đường chạy nhựa rồi."

Diệp Tích Ngôn hỏi: "Vẫn là hiệu trưởng Lưu đương nhiệm sao?"

"Đúng vậy," chị Hà gật đầu, "Thầy Hồ Lệ cũng vẫn ở đó, cơ bản đội ngũ giáo viên vẫn như trước. Lần chị đến, hiệu trưởng Lưu còn hỏi thăm em, thầy ấy rất cảm kích sự đóng góp của em và đội đua xe."

Diệp Tích Ngôn nói: "Cũng không làm gì nhiều."

Chị Hạ tiếp tục kể về trường học dành cho trẻ đặc biệt.

Trong tất cả các nơi, ngoài thị trấn Đại Nhạn, ngôi trường này là nơi có sự thay đổi rõ rệt nhất. Kể từ khi nhận được sự tuyên truyền và hỗ trợ lần trước, trong hơn hai năm qua, trường đã liên tục nhận được nhiều khoản quyên góp từ các công ty và những nhà hảo tâm trong xã hội. Số lượng tình nguyện viên đến giúp đỡ cũng ngày càng đông.

Thế giới này không thiếu sự ấm áp, luôn có những con người không màng lợi ích, sẵn sàng cống hiến hết mình.

Nói đến đây, chị Hạ dừng lại một chút, suy nghĩ giây lát rồi tiếc nuối nói: "Nhưng hiệu trưởng Dương... năm ngoái đã mất rồi, bị ung thư ác tính, đến khi phát hiện ra thì đã ở giai đoạn cuối, không thể cứu chữa."

Diệp Tích Ngôn im lặng, Giang Tự cũng không nói gì, cả hai đều không biết phải đáp lại thế nào.

Họ vẫn còn nhớ về hiệu trưởng Dương, nhớ dáng vẻ của bà, một người phụ nữ ăn mặc giản dị, trông rất tháo vát nhưng không hề nghiêm khắc, luôn ôn hòa và thân thiện.

Hoạt động viện trợ tại châu Phi kéo dài hơn nửa tháng, không phải là một khoảng thời gian ngắn.

Sau khi trở về Đức, Diệp Tích Ngôn và Giang Tự mỗi người quyên góp 50 vạn nhân dân tệ cho trường học đặc biệt, đồng thời, dưới danh nghĩa của cả hai, họ cũng gửi một khoản quyên góp cho thị trấn Đại Nhạn, hỗ trợ nhà trường xây dựng phòng thí nghiệm vật lý và hóa học mới.

Điều kiện dạy học ở những ngôi trường nhỏ không thể so sánh với thành phố, vẫn còn khoảng cách rất lớn. Muốn thu hẹp khoảng cách đó không thể chỉ trong một sớm một chiều, những gì họ có thể làm đều có giới hạn nhưng giúp được chút nào hay chút ấy.

Ba tháng sau, từ trong nước gửi đến họ một món quà đặc biệt, những bức thư và tranh vẽ của học sinh trường trung tâm thị trấn Đại Nhạn. Thầy Hồ Lệ là người gửi chúng, thay cho lời cảm ơn.

Tuy món quà không có giá trị lớn nhưng tấm lòng lại vô cùng trân quý. Hành động này thực sự rất có ý nghĩa.

Diệp Tích Ngôn mở từng bức thư ra và đọc to cho Giang Tự nghe, cố ý thay đổi giọng điệu:

"Kính gửi bác sĩ Giang thân mến, chào cô, em là Du Khiết, học sinh lớp 7. Cảm ơn cô đã có lòng hảo tâm quyên góp cho trường chúng em. Thầy cô nói phòng thí nghiệm có thể được xây xong trong vòng một năm. Lúc đó, chúng em sẽ vào lớp 8, cũng là lúc bắt đầu học môn Vật lý, chắc là có thể sử dụng nó rồi..."

Tốc độ đọc của cô không nhanh không chậm, biểu cảm cũng khá nhập tâm khiến Giang Tự không nhịn được bật cười. Cô đưa tay chọc nhẹ vào eo Diệp Tích Ngôn:

"Đừng nghịch nữa."

Diệp Tích Ngôn thản nhiên: "Em nghiêm túc đấy." Rồi tiếp tục đọc:

"Năm sau thị trấn sẽ tổ chức một sự kiện, vào mùa hè sẽ có cuộc đua thuyền rồng trên sông. Tất cả các thôn làng trong khu vực đều cử người tham gia. Nếu cô có thời gian có thể đến xem. Khi đó, em sẽ mời cô về nhà ăn cơm, nhà em ngay cạnh bờ sông."

Diệp Tích Ngôn quay đầu hỏi: "Đi không?"

Giang Tự nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: "Nếu không có công việc thì đi."

Diệp Tích Ngôn gật gù, đọc đến đoạn cuối cùng.

"Bác sĩ Giang, trước khi biết đến cô, ước mơ của em là trở thành một giáo viên, làm một người có ích cho xã hội, báo đáp quê hương, báo đáp nhà trường. Nhưng bây giờ em lại có thêm một lựa chọn khác. Em nghĩ, làm bác sĩ cũng rất tuyệt, giống như cô vậy, có thể đóng góp rất nhiều. Cô là mục tiêu phấn đấu của em, em sẽ học tập theo cô."

Những học sinh tuổi thanh xuân luôn tràn đầy hy vọng và mong đợi về tương lai, bày tỏ cảm xúc một cách thẳng thắn, rõ ràng và đầy nhiệt huyết. Lá thư này chắc chắn có phần cường điệu, có lẽ cảm xúc của người viết chưa hẳn sâu sắc đến thế nhưng lời lẽ chân thành đến mức khiến người ta cảm động, vừa mộc mạc vừa thật lòng.

Giang Tự vô thức đưa tay vuốt tóc, định nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, muốn nói lại thôi.

Diệp Tích Ngôn khẽ nhích lại gần, giơ tay chạm vào cổ cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Bác sĩ Giang của nhà chúng ta thật xuất sắc, được yêu mến như vậy."

Giang Tự hơi lúng túng, một lúc sau mới nói: "Không bằng em được yêu thích."

Diệp Tích Ngôn nghiêng người, hơi nâng người lên, dịu dàng hôn lên trán cô, đầu ngón tay khẽ lướt qua khóe môi Giang Tự, nói: "Không giống nhau."

Giang Tự hỏi: "Không giống nhau chỗ nào?"

Diệp Tích Ngôn nghiêm túc nói: "Không cùng một khái niệm, nghề nghiệp của chúng ta khác nhau, công việc của em vốn dĩ hướng ngoại hơn một chút."

Giang Tự mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ vào mặt cô.

Diệp Tích Ngôn nghiêng đầu, khẽ nói: "Em tự hào về chị."

Hàng mi Giang Tự khẽ run, nhìn thẳng vào đối phương.

Cô lại nói: "Chị là niềm kiêu hãnh của em."

Giang Tự mấp máy môi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Chị không giỏi đến thế đâu."

"Sao lại không?" Diệp Tích Ngôn nói, "Không ai có thể tốt hơn chị, chị đã rất tuyệt rồi."

"Lừa người." Giang Tự xoa nhẹ cằm cô.

Diệp Tích Ngôn nghiêng người, thoải mái duỗi lưng rồi ngả đầu lên vai Giang Tự:

"Không lừa chị đâu, thật sự."

Giang Tự nói: "Câu này nghe khoa trương quá, cái gì mà kiêu hãnh với chẳng kiêu hãnh."

"Chỗ nào khoa trương?" Diệp Tích Ngôn bật cười, "Đây gọi là đồng cảm, là tự hào vì chị."

Giang Tự không biết nói lại thế nào, chỉ qua loa đáp một tiếng: "À."

Diệp Tích Ngôn miệng ngọt như mật, hơi nghiêng người, hôn lên vành tai cô, khẽ nói: "Vì đại bác sĩ mà kiêu hãnh, đương nhiên rồi."

Ngoài trời tuyết bay lả tả, thế giới bên ngoài tĩnh lặng như phủ một lớp màn trắng xóa, những ngọn núi xa xa nối liền với bầu trời, tất cả chìm trong sắc trắng vô tận.

Diệp Tích Ngôn khẽ dịch người, bất ngờ áp sát xuống. Giang Tự không kịp chống đỡ, cả hai cùng ngã xuống sofa.

Quấn quýt một lúc, Giang Tự ôm chặt lấy cô, gọi khẽ: "Diệp Tích Ngôn."

"Ừm."

"Chị cũng vậy..."

Em là người chị yêu, cũng là niềm kiêu hãnh của chị.

Vĩnh viễn là duy nhất.

 

Toàn văn hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện