Sáng sớm hôm sau, đại quân tập kết.Lý Nghị cưỡi ngựa đứng đầu đoàn quân lau chùi lưỡi kiếm, Phó Lăng Nghi mặc trang phục của binh sĩ đứng giữa đám đông. Y không phải tướng lĩnh cấp cao mà chỉ là một người lính bình thường, phải lập công mới được thăng chức. Tiếng ồn truyền đến từ cổng thành, Diệp Vĩnh Ninh cưỡi ngựa lao tới, nhanh nhẹn kéo mạnh dây cương rồi ném một bộ giáp tơ vàng cho gã, "Lý Nghị, cầm lấy, tỷ tỷ ta vất vả lắm mới làm xong đấy!"

"Ấy- sao cô lại ném lung tung như thế!" Lý Nghị luống cuống bắt lấy, bất mãn chỉ vào đầu Diệp Vĩnh Ninh kêu lên, cô nàng đương nhiên không chịu thua mà trừng mắt lại, hừ một tiếng.

Chỉ một lát sau, lại có người tiến đến cổng thành, Phó Lăng Nghi vội nhìn sang, vẻ mặt căng thẳng và thấp thỏm thấy rõ. Vó ngựa nện bước làm bụi đất tung bay mù mịt, y nhìn chằm chằm cổng thành không dám bỏ lỡ giây nào. Người đến là vài vị tướng lĩnh quen mắt, phía sau họ là một bóng người mờ mờ mặc trang phục trắng. Phó Lăng Nghi nhìn không chớp mắt, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lúc nhìn thấy vạt áo trắng kia suýt nữa y đã nghẹn ngào đến nỗi không thở nổi. Ngay sau đó, giọng Diệp Vĩnh Nghi truyền đến, "Hai người lại gây gổ nữa sao?"

Hai con người vừa rồi còn giương cung bạt kiếm lập tức im re. Diệp Vĩnh Ninh liếc xéo Lý Nghị một cái rồi vui mừng đến bên tỷ tỷ. Người mặc áo trắng kia không phải Từ Ưng Bạch, mà là Diệp Vĩnh Nghi. Phó Lăng Nghi nuốt khan, cổ họng khô rát, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, tiếp tục ôm hi vọng nhìn về phía cổng thành.

Tiếng vó ngựa lại lần nữa vang lên, Ngụy Hành mặc xiêm y đen cưỡi ngựa đến, chẳng mấy chốc đã đến chỗ mấy vị tướng quân. Cậu ghìm cương nhưng vẫn ngồi trên lưng ngựa, ôm quyền hành lễ với Lý Nghị. Phía cổng thành không còn động tĩnh gì nữa, Phó Lăng Nghi đã dần đánh mất hi vọng, nỗi hoảng sợ không kiềm chế nổi chạy dọc sống lưng. Tại sao Từ Ưng Bạch không tới?

Ngụy Hành hành lễ xong, ngẩng đầu điềm tĩnh nói, "Sư phụ bị bệnh nhẹ, e là không đến được. Bổn vương thay mặt người đến tiễn đại quân lên đường, mong tướng quân thứ lỗi."

Ngón tay Phó Lăng Nghi khẽ run lên, hơi thở cũng ngừng lại, muốn xông ra ngoài ngay lập tức. Nhưng vừa dợm bước, y lại nhớ ra mình hiện tại đang ở đâu. Nơi đây kỷ luật nghiêm minh, không có lệnh thì không được di chuyển, y đành ép bản thân dừng lại.

Cùng lúc đó, Lý Nghị nghe vậy thì nhướn mày, quay đầu nhìn Phó Lăng Nghi vẫn quá đỗi nổi bật trong đám đông, "Không sao, sức khỏe thái úy không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới phải."

Ngụy Hành gật đầu, nhìn lướt qua đội quân, rất nhanh đã nhận ra Phó Lăng Nghi đang mím chặt môi. "Bổn vương muốn gặp Phó Lăng Nghi, phiền tướng quân gọi y ra đây một lát."

Lý Nghị chậc một tiếng, quay đầu bảo Phó Lăng Nghi, "Phó Lăng Nghi bước lên đây, điện hạ tìm ngươi."

Ngụy Hành xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Phó Lăng Nghi. Cậu cân nhắc một lúc lâu mới lên tiếng gọi, "Phó huynh."

Phó Lăng Nghi hít thật sâu, lồng ngực khẽ phập phồng, khản giọng hỏi, "Sư phụ ngươi đâu?"


"Sư phụ bị bệnh."

Vừa dứt lời đã nghe Phó Lăng Nghi hoảng hốt hỏi lại, "Hắn bị bệnh?! Thế nào rồi? Có nguy hiểm gì không?"

Ngụy Hành khẽ chớp mắt, bình tĩnh trấn an, "Không nguy hiểm, sư phụ nói không sao."

Phó Lăng Nghi cắn chặt răng, đôi ngươi đen thẫm run lên, "Đừng tin câu không sao của hắn. Hắn nhất định sẽ cố chịu, nhất định phải tìm người bắt mạch, xem rốt cuộc là có chuyện gì. Nếu được thì tìm một đại phu giỏi, tốt nhất là ngang Trần Tuế, ngày nào cũng phải bắt mạch rồi kê thuốc, sau đó đứng nhìn đến khi hắn uống hết thuốc thì thôi!"

Ngụy Hành sửng sốt, Trần Tuế là thái y chỉ phục vụ cho hoàng thất, dù Từ Ưng Bạch có quyền cao chức trọng đến mấy cũng không thể ngày nào cũng bắt mạch cho hắn được. Huống hồ trước khi rời khỏi Trường An theo hoàng thất, Ngụy Hành nhớ rõ ông cứ bảy ngày mới đến Từ phủ một lần, nhưng cậu không gặng hỏi nữa, chỉ gật đầu nói, "Ta biết rồi." Rồi cậu lấy sợi dây đỏ trong tay áo ra đưa cho Phó Lăng Nghi, "Sư phụ nhờ ta đưa cho huynh."

Phó Lăng Nghi ngẩn người, vô thức đưa tay ra. Ngụy Hành đưa sợi dây cho y, "Đây là di vật mẹ người để lại, huynh nhớ giữ gìn cẩn thận, đừng làm mất."


Sợi dây đỏ nặng tựa ngàn cân làm trái tim Phó Lăng Nghi thắt lại. Y siết chặt nó trong tay, trên đó còn vương mùi hương thoang thoảng, dường như chỉ vừa tháo xuống khỏi người Từ Ưng Bạch. Phó Lăng Nghi chợt cảm thấy sợi dây này nóng bỏng tay, nhanh chóng nhét nó vào sát ngực, giống như sói đói cất giấu con mồi, rốt cuộc vẫn không nỡ đeo lên.

Tiếng roi ngựa vun vút và chất giọng sang sảng của Lý Nghị truyền đến, "Nói xong chưa?"

Phó Lăng Nghi cúi đầu cảm ơn Ngụy Hành rồi nhanh chóng lui về vị trí của mình.

"Chúng tướng nghe lệnh!" Lý Nghị hô lớn, "Đằng sau, quay! Xuất phát!"Hàng nghìn binh lính xoay người, quay lưng về phía tường thành, bụi đất bay lên tán loạn theo từng bước chân. Lý Nghị cưỡi ngựa lên trước, dẫn đoàn quân tiến về chiến trường tiếp theo.

Đoàn quân càng lúc càng xa, Ngụy Hành và Diệp Vĩnh Ninh ngồi trên lưng ngựa nhìn theo. Nhưng chỉ khoảng mười lăm phút sau, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói non nớt, nghe vừa hụt hơi vừa sốt ruột, "Trời ạ... Sao mà đi nhanh thế."

Ngụy Hành quay phắt lại, quả nhiên thấy Tạ Tĩnh Vi và Từ Ưng Bạch phía sau cậu nhóc, sắc mặt bình tĩnh nhưng tái nhợt. Cuối cùng hắn vẫn đến, nhưng không đuổi kịp. Ngụy Hành xuống ngựa đỡ Từ Ưng Bạch, cậu rất muốn hỏi vì sao hắn vẫn tới, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Tạ Tĩnh Vi túm lại chiếc mũ xộc xệch, phụng phịu từ mặt đất bò dậy, vừa rớt nước mắt vì đau, vừa quay đầu bảo Từ Ưng Bạch, "Sư phụ, không kịp mất rồi."

Từ Ưng Bạch xoa đầu đứa bé dỗ dành, "Không sao, có lẽ ý trời đã định rồi."

Tạ Tĩnh Vi ôm chầm lấy eo Từ Ưng Bạch, cọ hết bụi đất lên người hắn. Trẻ con vốn nhạy cảm, nó biết sư phụ mình không gặp được người nọ mà khổ sở, nên dứt khoát ôm lấy eo hắn, lên tiếng an ủi như ông cụ non, "Không sao đâu, sư phụ đừng buồn, chờ đánh giặc xong là có thể gặp lại nhau rồi."

Từ Ưng Bạch bị chọc cười, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. Đợi đến khi Tạ Tĩnh Vi buông tay, hắn giao cậu bé cho Ngụy Hành trông rồi một mình bước lên tường thành. Cát vàng trải dài dưới ánh mặt trời, cỏ cây khô quắt, gió lớn thổi tung làn tóc đen nhánh và vạt áo to rộng. Đội quân đã càng lúc càng xa, chỉ thấy một biển đen dàn trận hình vuông. Từ Ưng Bạch không biết, cũng không nhìn rõ Phó Lăng Nghi ở hàng nào, chỉ có thể lẳng lặng mà nhìn theo, đôi tay trắng bệch giấu trong tay áo, khẽ vuốt ve lưỡi đao giấu trong đó.

Xuất phát từ đây thẳng tiến đến U Châu, đánh hạ thành U Châu, rồi từ U Châu xuôi về phía nam đến Vị Thủy, ít nhất cũng mất ba tháng. Từ Ưng Bạch lại nghĩ đến ba tháng sau... Vậy bọn họ còn có thể gặp lại nhau không? Có lẽ là không. Nếu vậy, ngày hôm nay đứng trên tường thành nhìn xuống có được tính là lần gặp mặt cuối cùng hay không? Gió mạnh thổi qua dãy núi, hai người cùng đứng dưới một bầu trời. Từ Ưng Bạch mỉm cười thỏa mãn, muôn vàn binh lính trước mắt chắc chắn sẽ có Phó Lăng Nghi, coi như đã được gặp nhau lần cuối.

Phó Lăng Nghi siết chặt sợi tơ hồng, đứng ở hàng cuối cùng. Mặt trời đỏ rực đã ló rạng, xua tan lớp sương mù mờ mịt. Giáp sắt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, cỏ cây ven đường bị giẫm nát, đội quân lặng lẽ nhưng kiên định tiến về phía trước. Chỉ có mình Phó Lăng Nghi không nhịn được mà quay đầu lại, bởi lẽ y cảm thấy có một ánh mắt đang dõi theo từ xa. Nhưng chỉ vừa nhìn thoáng một cái, đôi ngươi đen đã co rút lại.

Trên bức tường thành Định Tương đổ nát có một bóng người trắng xóa, cực kỳ dễ thấy. Phó Lăng Nghi giơ tay lên, nhưng cuối cùng lại thất bại. Người kia quay đầu đi, biến mất dưới ánh dương xán lạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện