Đế đô, Tố Thần Hầu phủ.

Sở Hư sắp rời đi đế đô, tiến về Vân Châu du lịch.

Việc này đã truyền khắp toàn bộ Tố Thần Hầu phủ.

Mà Tố Thần Hầu phủ, cũng đều làm ra chuẩn bị cho sự việc này.

Sở Hư du lịch Trung Châu, cũng sẽ không giống đệ tử của những gia tộc nghèo, hành lễ xong một cái liền xuất phát.

Hơn nữa liên lụy cực sâu!

An nguy của hẳn, không chỉ là thứ mà Tố Thần Hầu phủ cực kỳ coi trọng, ngay cả thần triều cũng không dám thất lễ..

Dù sao Sở Hư, chính là sợi dây liên kết giữa Đế Tộc Cơ thị và Sở thị nhất tộc a!

Có Sở Hư, bất kể là Đế Tộc hay là Sở thị, đều có một cái chỗ đề phòng.

Thậm chí có thể nói, Chu Hoàng tình nguyện hy sinh cả một vị Hoàng tử.

Cũng không nguyện ý thấy Sở Hư xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì!

Chí ít bây giờ chính là như thế..

Cho nên biết được Sở Hư muốn đi du lịch ở Vân Châu, thậm chí ngay cả đế cung đều điều động một vị tổng quản thái giám đến hỏi thăm.

Có nghĩa là bên trong đế cung cũng muốn phái ra cường giả cao thủ.

Đến làm hộ vệ cho Sở Hư.

Đương nhiên, là bảo vệ hay là giám thị.

Vậy liền khó nói...

Theo lẽ đương nhiên, Tố Thần Hầu phủ lễ phép và thận trọng biểu đạt lòng biết ơn đối với đế cung.

Đồng thời không chút do dự nào cự tuyệt đế cung!

Nếu như bàn về nội tình, thì Tố Thần Hầu phủ cũng không chênh lệch nhiều so với Đế Tộc....

Lần này Sở Hư rời đi đế đô, Tố Thần Hầu phủ xuất động năm vị cường giả Thần Phủ cảnh.

Còn mời ra một vị Thiên Cung đại năng, đến làm người hộ đạo cho Sở Hư!

Cái đội hình phô trương này, gần như là đến mức độ khoa trương!

Nhưng mà tất cả mọi người trong đế đô đều không cảm thấy có việc gì, ngược lại còn cho là rất bình thường

Dù sao thân phận và địa vị Sở Hư, thật sự là quá cao..

....

Tố Thần Hầu phủ, tấm cung của Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa điện hạ từng rạng danh thiên hạ, nhưng hiện tại rất không vui.

Thậm chí là lộ ra thần sắc nhu nhược hiếm thấy.

Nàng lôi kéo tay của Sở Hư, thương cảm nói: "Ngươi đã lớn như vậy, ngoại trừ những lúc nhỏ, đều vẫn luôn đi theo bên cạnh ta.

Hiện tại ngươi muốn rời đi đế đô, trong lòng vi nương thật sự là không yên lòng!”

Nhìn qua bộ dạng thương cảm kia của Trưởng công chúa.

Trong lòng Sở Hư không khỏi có chút không biết nên khóc hay nên cười.

Hắn chỉ là đi Vân Châu du lịch, nhiều thì mấy năm, ít thì mấy tháng liền trở lại.

Cũng không phải là sẽ vĩnh viễn rời đi đế đô!

Nhưng mà trong lòng Sở Hư cũng sinh ra một cỗ ấm áp.

Trưởng công chúa yêu chiều hẳn, hắn há có thể không biết rõ?

Đối với Sở Hư mà nói, Trưởng công chúa chính là mẫu thân tốt nhất trên đời!

Sở Hư nhẹ giọng an ủi: "Mẫu thân không cần lo lắng, ta chỉ là đi Vân Châu du lịch một phen mà thôi, không bao lâu liền sẽ trở về.

Lại nói Vân Châu châu mục là người của Sở thị ta, lại có cường giả Thiên Cung cảnh hộ đạo, sao hải nhĩ có thể xây ra chuyện gì được?"

Lại thêm sự an ủi của Lý Thượng Cung, lúc này tâm trạng của Trưởng công chúa mới tốt hơn đôi chút

Bất quá vẫn là lắc đầu nói: “Để cho Cừu công công cũng đi theo ngươi đi”

Cừu Thái m đứng ở một bên cũng phụ họa, nói: "Đúng vậy a, Thế tử gia, liền để lão nô đi theo ngươi đi.

Có lão nô đi theo, chí ít cũng có thể chăm sóc Thế tử một cách ổn thỏa”

Mà Tống Tranh ở một bên nhìn cảnh tượng này, trong lòng cảm khái

Thế tử thật sự là hội tụ hết toàn bộ súng ái vào người a...

Mãi về sau, dưới yêu cầu của Trưởng công chúa, Sở Hư cũng chỉ đành đáp ứng đưa Cừu Thái m đi cùng.

Điều này mới để cho Trưởng công chúa yên tâm.

Kỳ thật trong lòng Trưởng công chúa lại làm sao không biết rõ, Sở Hư căn bản liền sẽ không gặp cái nguy hiểm gì.

Bên trong ức vạn sơn hà của Trung Châu, có ai dám đụng đến Sở thị nhất tộc?

Thậm chí ở một vài châu phủ, lời nói của Tố Thần Hầu phủ còn có trọng lượng hơn Chu Hoàng...

Nhưng mà Sở Hư là đứa bé duy nhất của nàng.

Là tất cả hy vọng của nàng!

Đương nhiên là không thể tha thứ cho một cái tồn tại nào đủ để uy hiếp được Sở Hư...

...

Sở Hư mang theo Tống Tranh, rời đi tẩm cung của Trưởng công chúa, về tới nơi ở của mình.

Bên trong đại điện, Sở Hư thản nhiên nói: “Bây giờ, Đại hoàng tử đang ở đâu?"

Tống Tranh nghe vậy, trầm giọng nói: "Khởi bẩm Thế tử, hôm nay Đại hoàng tử đi ngày đi đêm, đã chạy tới Lương Châu.

Bây giờ đã thống lĩnh mười vạn đại quân, đang chinh chiến với Man tộc!"

Sở Hư nghe vậy, mỉm cười: "Xem ra vị biểu ca này của ta vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn dựa vào quân công trở lại đế đô!

Nếu như thành công, hẳn có thể dựng lại cơ đồ.

Nếu như không thành công, hắn cũng có thể dựa vào quân công thành lập thế lực riêng ở một vài châu trong Nam Cương.

Ngược lại là một kế hoạch hay.

Sở Hư suy tư một lát, bỗng nhiên hỏi: “Sự việc đã sắp xếp xong chưa?"

Tống Tranh trầm giọng nói: "Lương Châu châu mục là người của chúng ta, thần đã phân phó cho hắn rồi.

Các site khác đang copy và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Mà tấu chương của Đại hoàng tử, cũng sẽ bị Thông Chính tỉ giam giữ, nó sẽ không xuất hiện ở trên triều đình..."

Lương Châu, Nam Đại hoang nguyên.

Lương Châu chính là một cái châu phủ của Đại Chu thần triều ở Nam Cương, điều kiện tồi tệ, thậm chí có rất nhiều hung thú ở đây.

Mà Lương Châu, cũng là chỗ biên giới tiếp giáp với Man tộc.

Nam Cương Man tộc không bằng Bắc Hoang dị tộc, Nam Cương Man tộc chưa hề quy phục thần triều, cùng thần triều vẫn luôn là ở trong trạng thái đối địch

Mà thực lực của Nam Cương Man tộc cũng cực kì cường đại, tộc nhân có ngàn vạn người, am hiểu cổ độc chỉ thuật

Hơn nữa còn có lão tổ Hư Thần cảnh tọa trấn.

Có thể nói cho tới nay, đều làm cho thần triều có chút đau đầu.

Nam Đại hoang nguyên có phạm vi mấy ngàn vạn dặm, có một tòa quân doanh to lớn đang đóng quân.

Quân doanh có phạm vi vài ngàn dặm, phủ lên từng tòa trận pháp phòng ngự, từng đội giáp sĩ với tu vi bất phàm đang tuần sát qua lại.

Nhưng mà lại trái ngược với quân doanh tràn đầy khí tức giết chóc.

Trên mặt của mỗi một vị giáp sĩ đều mang theo vẻ tuyệt vọng nồng đậm.

Bởi vì, bọn hắn đã bị Man tộc bao vây ở xung quanh...

Bên trong quân doanh, toàn thân Đại hoàng tử mặc kim giáp, thần sắc vô cùng âm trầm

Mà trước mặt hẳn chính là một vị thần tướng có tướng mạo lạnh lùng, giờ phút này cũng lộ ra vẻ khó coi

Hắn căm hận, nói: “Bảy ngày rồi, quân tiếp viện và tiếp tế mà Lương Châu châu mục cam kết, còn chưa. tới!"

Lương thực của đại quân tiêu hao gần nhiều, hơn nữa nguồn cung cấp đan dược cũng cực kì eo hẹp.

Nếu như không có đan dược, các tướng sĩ liền không thể nào nhanh chóng bổ sung tu vi pháp lực.

Mà lúc này, chém giết ở bên trong chiến trường cơ hồ chính là tìm đường chết.

Vị thần tướng này tên là Vi Uyên, chính là một tôn cường giả Thần Phủ cảnh.

Bây giờ tam phẩm Long Vũ thần tướng của Đại Chu thần triều, cũng là phó tướng của đại quân.

....

Sau khi Đại hoàng tử tọa trấn Nam Cương, bị Đại hoàng tử thuyết phục.

Trở thành tâm phúc của Đại hoàng tử.

Mà Đại hoàng tử cũng thở dài một tiếng.

Bức thư vạch tội mà hắn âm thầm phái đến đế đô, vẫn luôn là biệt vô âm tín!

Thậm chí là Đại hoàng tử hoài nghị, tấu chương của hẳn liền căn bản không có đưa đến trước mặt Chu Hoàng!

Thần sắc của Vi Uyên khó coi, trầm giọng nói: Man tộc tựa hồ vẫn luôn nắm rõ hành tung của đại quân ta như lòng bàn tay.

Bây giờ chúng ta đã lâm vào trong vòng vây của Man tộc!

Nếu như Lương Châu châu mục lại không phái quân tiếp viện..."

Mặc dù hắn còn chưa nói hết lời, nhưng mà ai cũng hiểu rõ ý của hắn.

Giọng nói của Đại hoàng tử trầm thấp: “Man tộc cứ lề mẽ vây nhưng không công, là muốn điều động càng nhiều lực lượng, tiêu diệt chúng ta trong một lần!”

Một vị thần tướng khác không thể tin nói: "Bọn hắn liền không sợ trì hoãn thời gian, quân tiếp viện của Lương Châu sẽ đuổi tới sao!"

Đại hoàng tử cười thảm một tiếng: “E rằng là bởi vì những Man tộc này biết rõ chúng ta không có viện binh..."

Nhìn qua rất nhiều thần tướng đang lộ vẻ kinh hãi, Đại hoàng tử khổ sở nói: "Xem ra là ở trong đế đô, có người không hi vọng ta sống..."

Mà Vi Uyên nghe vậy, trong lòng tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

Đại hoàng tử là bởi vì thất bại trong tranh đấu triều đình, mới đến Nam Cương lĩnh quân, hắn biết điều này.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới đại nhân vật trong đế đô lại vô tình như thế!

Vì không muốn để cho Đại hoàng tử sống, liền muốn kéo theo mười vạn đại quân chôn cùng sao!?

Đây là phản quốc!

Vi Uyên chỉnh chiến ở Nam Cương mấy trăm năm, Man tộc chết ở trong tay hắn nhiều vô số kể.

Có thể nói là thần tướng trấn thủ biên cương mấy trăm năm, bảo vệ sinh linh Lương Châu

Là đại anh hùng của Trung Châu!

Mười vạn đồng đội, cũng đều là binh sĩ giỏi của rung Châu, chịu đựng khổ nhọc, trấn thủ biên cương cho Trung Châu!

Nhưng mà bây giờ, hẳn cùng với mười vạn đồng đội này, liền trở thành vật hi sinh vô ích!

Cũng chỉ bởi vì một cái ý niệm trong đầu của đại nhân vật ở đế đô ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện