Cảnh tượng xảy ra ở trước đế cung, cũng là ngắn ngủi trong chốc lát, liền truyền khắp toàn bộ đế đô!

Có thể nói bây giờ, tất cả thế lực ở đế đô cùng với các thế gia tông môn nơi khác đều có tai mắt ở đế đô.

Đều đang chú ý sự việc xảy ra ở trước đế cung.

Chu Hoàng không có tiếp kiến Tả tướng.

Hơn nữa còn ở trong tình huống Tả tướng đích thân cầu kiến!

Giờ khắc này, tất cả mọi người biết rõ.

Tả tướng đã bị Chu Hoàng từ bỏ!

Mặc dù nói là lời nói của Chu Hoàng rất khách khí và uyển chuyển, cái gì mà nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải lo lắng.

Thoạt nhìn là đối với Tả tướng vẫn như cũ cực kì tín nhiệm và ưu ái

Nhưng nếu như Chu Hoàng thật sự còn tín nhiệm và ủng hộ Tả tướng...

Thế thì tại sao không trực tiếp triệu kiến?

Nếu như Chu Hoàng trực tiếp triệu kiến, tất cả lời đồn đều sẽ tự sụp đổ!

Nhưng Chu Hoàng lại cự tuyệt cầu kiến của Tả tướng.

Ý tứ đã rất rõ ràng.

Đế Vương giống như Chu Hoàng, mọi cử động là có thâm ý lớn lao...

Đế đô, Tô phủ.

Tô Chính Ngôn nhanh chóng đi đến tiểu viện rừng trúc, thần sắc mang theo hưng phấn.

“Phụ thân, bệ hạ không có gặp Tả tướng, Tả tướng sắp xong rồi!"

Đế Sư đang chăm chỉ nghiên cứu sách dạy đánh cờ nghe vậy, hơi sững sờ, lập tức chậm rãi gật đầu.

Trên mặt cũng lộ ra vẻ cảm khái và thổn thức.

Hắn và Tả tướng có thể nói là người cùng thời đại, đối với Tả tướng cũng là cực kỳ thấu hiểu.

Biết rõ thủ đoạn của Tả tướng là lão luyện và tàn nhẫn đến cỡ nào.

Túc trí đa mưu, nhìn xa trông rộng, liền xem như Đế Sư đối với hẳn cũng là có chút kiêng kị.

Nhưng mà không nghĩ tới, thời đại của Tả tướng cũng là sắp kết thúc....

Mà Tô Chính Ngôn lại có chút hưng phấn nói: “Phụ thân, sau khi Tả tướng ngã xuống, vị trí tể phụ chính là bỏ trống."

Bây giờ bệ hạ sắp trục xuất Tả tướng xuất thân từ tộc nghèo.

E rằng là muốn trọng dụng thế gia môn phiệt!

Cái vị trí tế phụ này, phụ thân cũng có thể thứ một lần.

Dù sao sau khi Tả tướng ngã, toàn bộ triều định, còn có ai có thể thâm niên hơn phụ thân ngài?"

Đế Sư nghe vậy, thần sắc không thay đổi, nhàn nhạt nhìn Tô Chính Ngôn một cái. Trong mắt dâng lên mấy phần thất vọng.

Cau mày nói: "Ngu xuẩn! Ngươi cho rằng bệ hạ trục xuất Tả tướng, là bởi vì muốn trọng dụng thế gia môn phiệt sao!

Hoàn toàn ngược lại, là bởi vì Tả tướng đã không cách nào lấy được sự ủng hộ của những gia tộc nghèo!

Đây mới là lý do bị bệ hạ từ bỏ!

Bệ hạ vẫn không hề từ bỏ ý niệm chèn ép thế gia môn phiệt.

Những gia tộc nghèo này chính là một cây đao trong tay bệ hạ..."

Đế Sư chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói: "Năm đó, lão phu giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, là không thể không lui!

Mặc dù ta là Đế Sự, tự tay đấy bệ hạ lên vị trí Chí Tôn.

Có công lớn, vị trí tể phụ này mặt ngoài cũng là vật trong tay ta!

Nhưng mà ta lại xuất thân từ thế gia môn phiệt.

Nếu như ta thật trở thành tể phụ... Hắc hắc.

E rằng không được bao nhiêu năm, Tô gia ta liền sẽ bị diệt môn!"

Mà nghe được lời nói của Đế Sư, trên mặt Tô Chính Ngôn cũng trở nên trắng bệch.

Năm đó, Đế Sư giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, ở Trung Châu vẫn luôn là một cái bí ẩn

Dù sao lấy nẵng lực của Đế Sư và tình thầy trò với Chu Hoàng, Đế Sư vốn hắn là lên ngôi ở triều định mới phải

Nhưng chính lúc nổi danh, liền rời đi xa..

Thế nhân đều tưởng rằng Đế Sư không ham mê quyền thế, nhưng mà không nghĩ tới còn có một cái ẩn tình như vậy!

Tô Chính Ngôn lẩm bẩm nói: “Thế nhưng mà phụ thân là sư phụ của bệ hạ a... Là phụ thân tự tay đẩy bệ

Trên mặt Đế Sư lộ ra một tỉa cười lạnh: "Bệ hạ hùng tài vĩ lược, là một cái Đế Vương xuất sắc!

Ngươi cảm thấy bệ hạ sẽ để ý cái tình thầy trò gì sao?"

Trên trán Tô Chính Ngôn toát ra mồ hôi lạnh, thấp giọng nói: “Là ta mơ mộng hão huyền..."

Đế Sư nhìn qua Tô Chính Ngôn, trong lòng thở dài một tiếng.

Đứa nhỉ tử này của mình cũng tính là xuất sắc, Tô gia này giao cho hẳn cũng có thể yên tâm.

Nhưng mà năng lực của Tô Chính Ngôn, cũng liền vẻn vẹn nhị phẩm quan lớn.

Có thể phân rõ lợi và hại nhưng nhìn không ra đại thế.

Nếu như hắn leo lên vị trí nhất phẩm, thế thì ngược lại chính là tai nạn của Tô gia...

Mà Đế Sư lại nhớ tới vị Thần Hầu Thế tử kia.

Trong lòng đối với việc thông gia với Tố Thần Hầu phủ cũng càng trở nên nóng lòng sốt ruột

Chỉ có dựng được quan hệ với Tố Thần Hầu phủ ~ con quái vật khổng lồ này, Tô gia mới có thể yên ổn vững vàng như núi!

Ngay cả bệ hạ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!

Mấy chục vạn năm nay, thế cục của triều đình thay đổi trong nháy mắt.

Bao nhiêu đại quan trong vòng một đêm trở thành tội nhân, lưu đày xét nhà.

Nhưng mà Tố Thăn Hầu phủ và thế lực phụ thuộc. của hắn vẫn luôn bình yên vô sự...

Không người nào dám chọc đến quái vật khổng lồ này.

Tâm tư của Đế Sư lưu chuyển, phân phó nói: “Để cho Vi Nhiễm đi Thần Hầu phủ bái phỏng vị Thế tử kia nhiều hơn nữa!"

Mặc dù nói Đế Sư vốn dĩ liền có tâm tư thông gia với Tố Thần Hầu phủ.

Nhưng mà thời điểm đó cũng chỉ nghĩ là để cho Tô Vi Nhiễm trở thành chính thê của Sở Hư.

Nhưng mà hiện tại, Tả tướng ngã xuống cũng là khiến cho trong lòng Đế Sư sinh ra một loại dự cảm nguy cơ.

Chỉ cần có thể dựng được quan hệ với Tố Thần Hầu phủ.

Coi như chỉ là một cái thị thiếp, Tô gia hắn cũng là có thể tiếp nhận.

Dù sao trở thành thị thiếp của Tố Thần Hầu Thế tử, kỳ thật so với trở thành hoàng phi cũng không khác nhiều.

Tô phủ cũng sẽ không mất mặt, ngược lại là còn. có chút bám víu..

Đế đô, Tố Thần Hầu phủ.

Thần sắc của Sở Hư cảm khái, sau khi nghe được. tin Chu Hoàng từ chối gặp Tả tướng, hắn liền biết rõ kế hoạch của mình thành công.

Những ngày này, mặc dù hẳn vẫn ngồi yên ở Tố Thần Hầu phủ,

Nhưng mà vô số người đều âm thầm nghe theo hiệu lệnh của hắn.

Vô số người chết, thậm chí có ngũ phẩm triều thần, còn có Tống Tử Hoàn - loại đỉnh cấp thiên kiêu này.

Tả tướng cuối cùng đã bị hạ bệ!

Mà Mặc Cơ ở một bên lộ vẻ khâm phục nhìn qua Sở Hư, trong mắt đều là thần phục.

Nàng biết rõ, Thế tử đang tự mình bày mưu nghĩ kế.

Đùa nghịch Tả tướng và Đại hoàng tử, khiến cho Tả tướng tung hoành triều đình mấy trăm năm, ầm vang sụp đổ!

Bất quá trên mặt Mặc Cơ cũng lộ ra vẻ tiếc hận. Thế tử túc trí đa mưu như thế, nhưng mà bây giờ lại không có bao nhiêu người biết được công lao vĩ đại của hắn.

Ở trong lòng Mặc Cơ, Thế tử hẳn là vạn chúng kính ngưỡng, thế nhân cúng bái mới đúng!

Bất quá Sở Hư đối với chuyện này lại là không thèm để ý chút nào.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần đạt được mục đích là được rồi.

Về phần quá trình là cái gì, thú đoạn là cái gì, cũng không đáng kể.

Ngược lại, Sở Hư còn có chút hưởng thụ loại cảm giác ở phía sau màn kiểm soát hết thảy này!

Đại hoàng tử cái gì, Tả tướng cái gì.

Đều chẳng qua là quân cờ trong tay hắn mà thôi!

Sở Hư mim cười, thản nhiên nói: "Hiện tại cũng là đến lúc phơi bày chân tướng.

Sắp xếp một cái quan viên xuất thân từ gia tộc nghèo, dâng thư vạch tội Tả tướng."

Hắn nhìn qua cảnh sắc ở bên ngoài cửa sổ, lo lắng nói: “"Một thời đji, kết thúc...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện