Dung mạo của hẳn tuấn mỹ, tóc mai như đao cắt, mày như mực vẽ, phảng phất là bước ra từ trong tranh vẽ.

Trong lúc nhất thời, Hạ Hầu Vân lại có chút nhìn ngây dại...

Hạ Hầu Vân hồi tưởng lại lăn gặp mặt vào ngày hôm đó ở Vạn Tượng lâu.

Ngày đó ở trong lòng Hạ Hầu Vân, vị Thần Hầu Thế tử này là nhân vật Thần Linh cao cao tại thượng.

Cùng nàng hoàn toàn là người của hai thế giới, bản thân chỉ có thể là ở xa xa ngước nhìn hẳn,

Nhưng mà không nghĩ tới, chỉ sau ngắn ngủi mấy tháng, mình lại trở thành thị thiếp của hắn!

Trở thành người thân cận nhất của hắn!

Mà Hạ Hầu Vân cuối cùng cũng hoàn hồn lại, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng một mảnh.

Không nghĩ tới bản thân lại thất thố như thế.

Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, thấp giọng nói: “Gặp qua Thế tử.”

Vị nam tử trẻ tuổi này, dĩ nhiên chính là Sở Hư.

Sở Hư nhìn qua Hạ Hầu Vân. Mim cười nói: "Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của ngươi.”

Nụ cười của hẳn ôn nhu đến cực điểm, chính là một vị công tử hào hoa.

Cộng với việc dung mạo của Sở Hư thật sự là quá tuấn mỹ.

Coi như Hạ Hầu Vân đã biết Sở Hư là vì m Nguyên Lưu Ly Thể của mình.

Nhưng mà trong lòng cũng khó mà sinh ra ác cảm gì...

Nhìn qua Hạ Hầu Vân quyến rũ động lòng người, trong lòng Sở Hư hài lòng, trong mắt cũng tràn đầy vẻ ôn nhu.

Có m Nguyên Lưu Ly Thế này, thế thì tốc độ tu hành của hẳn lại sẽ nhanh hơn không ít!

Sở Hư mỉm cười, đi đến bên người Hạ Hầu Vân, dắt lấy dáng người mềm mại của nàng, cũng là khiến cho gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ càng thêm đỏ bừng.

Sở Hư quan sát tỉ mỉ Hạ Hầu Vân, bỗng nhiên mỉm cười, thản nhiên nói: "Ta là vì m Nguyên Lưu Ly Thế, ngươi không tức giận ư?”

Hạ Hầu Vân trầm mặc một lát, lắc đầu.

"Không có tình yêu vô duyên vô cớ, ta biết rõ lấy ánh mắt của Thế tử, tuyệt đối là không coi trọng ta

Thứ mà ta có thể dựa vào, cũng chỉ có thể chất của ta mà thôi.

Mặc dù Thế tử lấy m Nguyên Lưu Ly Thể của ta, nhưng cũng là cơ hội để cho Hạ Hầu nhất tộc ta phục. hưng quật khởi...

Trong lòng Vân nhỉ đối với Thế tử không có oán hận, chỉ có cảm kích..."

Sở Hư nghe vậy, khế gật đầu.

Chỉ là có thể nói ra câu "không có tình yêu vô duyên vô cớ”, cũng đủ để chứng minh Hạ Hầu Vân cũng không phải là nữ tử nông cạn.

Nàng rất thông minh, cũng rất tỉnh táo.

Mà điều này cũng là để cho Sở Hư có chút hài lòng.

Thần sắc của hẳn ôn nhu nhìn qua thiếu nữ quyến rũ động lòng người ở trong ngực, khóe miệng nhếch lên một đường cong.

“Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi.”

Mà gương mặt xinh đẹp của Hạ Hầu Vân, cũng lập tức trở nên đỏ bừng một mảnh...

...

Trong lúc Sở Hư và Hạ Hầu Vân đang triền miên.

Bên trong một chỗ sơn cốc vắng vẻ cách để đô mấy ngàn vạn dặm.

Lại bạo phát ra một trận chiến thảm liệt!

Trong sơn cốc, khắp nơi đều sót lại uy năng của thần thông, sơn cốc có phạm vi hơn mười dặm đã trở thành một vùng phế tích.

Lâm Lang thở hồng hộc, toàn thân máu mẹ, trên mặt mang theo thần sắc tuyệt vọng và không thể tin.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Hạ Hầu nhất tộc lại sẽ hạ sát thủ với hẳn!

Ở trước mặt hắn, thần sắc của một vị lão giả áo đen vô cùng âm trầm.

Ánh mắt nhìn Lâm Lang cũng tràn đầy ý tất sát... Cùng một tia kiêng kị!

Hẳn cũng không nghĩ tới, Lâm Lang lại yêu nghiệt đến vậy!

Lâm Lang chỉ là một tên tiểu bối Niết Bàn cảnh, theo hắn nghĩ chính hắn xuất thủ chí là “chuyện bé xé ra to".

Một khi hẳn xuất thủ, thế thì còn không phải là nắm chắc trong lòng bàn tay sao?

Nhưng mà Lâm Lang lại sử dụng một loại bí pháp, tạm thời tăng thực lực của mình lên tới Huyền Đan cảnh!

Mà Lâm Lang bước vào Huyền Đan cảnh, thực lực cũng tăng vợt!

Lại vượt xa khỏi phạm trù của Huyền Đan cảnh bình thường, thậm chí thủ đoạn cũng là bất phàm, suýt nữa làm cho hẳn phải bỏ chạy!

Hắn cũng càng bội phục lão tổ hơn, nếu không phải là lão tổ cứ khăng khăng.

Thì bọn hẳn sẽ chỉ phái mấy vị cường giả Huyền Đan cảnh hạ thủ.

Đến lúc đó, tuyệt đối là sẽ để cho Lâm Lang trốn thoát được!

Nghĩ tới đây, lão giả áo đen cũng hoảng sợ một trận.

Lâm Lang yêu nghiệt như thế, nếu để cho hắn trốn thoát.

Ngày sau tất nhiên sẽ trở thành một đại họa của Hạ Hầu nhất tộc!

Bất quá còn tốt, hôm nay Lâm Lang, tuyệt đối là chết ở chỗ này.

Vẻ mặt của Lâm Lang tuyệt vọng, khí thế xung quanh hẳn đều đã bị phong tỏa toàn bộ.

Bốn vị cường giả Ngọc Đài cảnh, ép hẳn vào đường cùng!

Bốn vị cường giả Ngọc Đài cảnh a... Có thể nói Hạ Hầu nhất tộc vì giết hắn, cơ hồ là phái ra tất cả cao thủ!

Mà hẳn vẫn chỉ là Niết Bàn cảnh a!

Trong lòng Lâm Lang vô cùng đẳng chát và tuyệt vọng, nếu như chỉ là một vị cường giả Ngọc Đài cảnh, thì hẳn còn có lòng tin trốn thoát được.

Thế nhưng mà bốn vị cường giả Ngọc Đài cảnh, trực tiếp triệt để cất dứt tất cả sinh cơ của hắn!

Hắn nhìn châm châm vào lão giả áo đen, khổ sở “Đại sư phụ, vì sao nhất định phải giết ta!”

Vị lão giả áo đen này, đã từng cũng đích thân dạy bảo qua Lâm Lang.

Thậm chí đối với Lâm Lang còn có chút coi trọng và yêu thích.

Mà Lâm Lang đối với hẳn cũng rất là kính trọng, gọi hẳn là Đại sư phụ.

Vẽ phần mấy vị cường giả Ngọc Đài cảnh khác, cũng đều dạy bảo qua Lâm Lang.

Có thể nói là mấy vị sư phụ khác của Lâm Lang.

Nhưng mà sư đồ ngày xưa... Bây giờ lại là trở thành cừu địch không chết không thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện