Hàn Ích hài lòng rời đi Hạ Hầu nhất tộc.

Lần này có thể nói là hẳn đạt được đồ vật mà mình muốn.

Không chỉ là thành công hoàn thành nhiệm vụ mà Tống Tranh giao cho.

Mà còn phục hồi được quan hệ với Hạ Hầu nhất tộc.

Hóa giải một phen thù hận.

Bằng không, có thù với thị thiếp của Thế tử hắn.

Thật sự là sẽ để cho Hàn Ích ăn ngủ không yên!

Mà bây giờ Hạ Hầu lão tổ người này thức thời như vậy, giao hảo với Hàn Ích.

Sau này khi Hạ Hầu nhất tộc phục hưng trở lại

Nói không chừng Hàn Ích hẳn cũng có thể vì chuyện này mà được lợi...

Mà các tộc nhân của Hạ Hầu nhất tộc, vẻ bi thảm ban đầu ở trên mặt đã hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó là hưng phấn và kích động.

Bọn hẳn cũng biết rõ, ngày tốt của Hạ Hầu nhất tộc.

Liền muốn đến rồi!

...

Lúc nửa đêm, bên trong một tòa đại điện cực kì hùng vĩ.

Sau khi xử lý xong một chứt việc vặt vãnh của Hạ Hầu nhất tộc.

Hạ Hầu lão tổ mới có thời gian gọi Hạ Hầu Vân tới, hỏi thắm một số chuyện.

“Không nghĩ tới vị kia vậy mà coi trọng ngươi, muốn thu ngươi làm thị thiếp.”

Thần sắc của Hạ Hầu lão tổ muôn vàn cảm khái.

Cho tới bây giờ, hẳn cũng còn có một loại cảm giác không chân thật.

Rất sợ đây chỉ là một giấc mộng!

Mà mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trên mặt Hạ Hầu lão tổ liền không kìm được ý cư:

Đây thật sự là vận may lớn của Hạ Hầu nhất tộc!

Nhưng mà Hạ Hầu Vân lại im lặng.

Mặc dù nàng đồng ý gá vào Tố Thần Hầu phủ.

Mặc dù nàng là ngoài yếu trong mạnh, lấy phục. hưng gia tộc làm nhiệm vụ của mình, nhưng mà dù sao vẫn là một thiếu nữ.

Bây giờ sắp gả vào Tố Thăn Hầu phủ 'sâu không lường được' kia.

Trong lòng đương nhiên là sẽ sinh ra một chút sợ hãi.

Thấy nét mặt buồn bã của thiếu nữ, trong lòng Hạ Hầu lão tổ cũng dâng lên áy náy.

Hạ Hầu nhất tộc, thật sự là mắc nợ Hạ Hầu Vân rất nhiều!

Hạ Hầu lão tổ thở dài một tiếng: "Vân nhi, khổ ngươi.”

Hạ Hầu Vân khẽ lắc đầu, trên mặt cưỡng ép gạt ra vẻ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

"Tố Thần Hầu phủ là siêu cấp thế lực, Thần Hầu Thế tử cũng là anh tài hiếm có trên thiên hạ.

Ta gả đi, thì có gì khổ chứ?"

Hạ Hầu lão tổ khẽ gật đầu: "Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.

Bất quá theo những gì ngươi nói, ngươi cùng vị Thần Hầu Thế tử kia chỉ gặp mặt có một lần, không nghĩ tới hẳn lại coi trọng ngươi..."

Hạ Hầu lão tổ khẽ nhíu mày, chuyện này thật sự là có chút kỳ quặc.

Hắn suy tư một lát, thần sắc khế động, tựa hồ là nghĩ tới điều gì.

Thần sắc của Hạ Hầu lão tổ lập tức thay đổi, lầm bẩm nói: "Chỉ sợ là...

Chỉ sợ là vị Thế tử kia, không biết từ chỗ nào biết được thể chất của ngươi!

Đây mới là lý do muốn thu ngươi làm thị thiếp!”

Hạ Hầu Vân chính là m Nguyên Lưu Ly Thể, có thể nói là một trong những Thượng Cổ Thăn Thế, tốc độ tu hành cực nhanh.

Có tư chất tu thành Huyền Thần.

Bất quá m Nguyên Lưu Ly Thể, đồng thời cũng là một thể chất đỉnh lô tốt nhất

Song tu với m Nguyên Lưu Ly Thể, có chỗ tốt rất lớn!

Mà Hạ Hầu nhất tộc đã xuống dốc, căn bản là không có lực lượng để che chở Hạ Hầu Vân.

Cho nên vì bảo hộ Hạ Hầu Vân, Hạ Hầu lão tổ đã phong tỏa tin tức này.

Cho tới bây giờ, việc này đều chỉ có một ít người biết được.

Dù sao Hạ Hầu lão tổ cũng là lão quái vật trải qua không ít sóng gió.

Cũng là ẩn ẩn đoán được chân tướng sự việc!

Nhưng mà thần sắc của Hạ Hầu Vân lại không thay đổi.

Nàng nhẹ giọng nói: "Lão tổ, bất kể mục vị Thế tử kia là cái gì.

Hạ Hầu nhất tộc ta còn có lựa chọn khác sao?”

Hạ Hầu lão tổ trầm mặc một lát, khẽ gật đầu.

Không tệ, bất kể mục đích của vị Thế tử kia là cái gì, Hạ Hầu nhất tộc đều không thể cự tuyệt!

Hạ Hầu Vân nhẹ giọng nói: "Gia tộc nuôi dạy ta nhiều năm, hiện tại cũng nên là thời điểm mà ta báo đáp cho gia tộc.

Liền xem như vị Thế tử kia muốn lấy ta làm đỉnh lô lại như thế nào?

Chỉ là âm nguyên tán loạn, đời này cũng không đến Hư Thần cảnh.

Tương lai chưa hẳn là không có biện pháp cứu văn.

Và lại ta cũng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý...

Càng là có thể để cho Hạ Hầu nhất tộc ta vì chuyện này mà quật khởi!

Thấy Hạ Hầu Vân hiểu chuyện như thế, tâm của Hạ Hầu lão tổ ngược lại là càng thêm áy náy.

Hản biết rõ, những lời này chỉ là lời an ủi của Hạ Hầu Vân.

Bất quá áy náy thì áy náy.

Ở trong lòng Hạ Hầu lão tổ, thứ mà hắn coi trọng nhất vẫn là cơ nghiệp của Hạ Hầu nhất tộc.

Đối với chuyện Thần Hầu Thế tử thu Hạ Hầu Vân làm thị thiếp.

Hắn vẫn mong muốn chuyện đó trở thành sự thật.

Hạ Hầu lão tổ chậm rãi gật đầu: “Thiệt thòi cho. ngươi quá..."

Hạ Hầu Vân hơi cúi đầu về phía Hạ Hầu lão tổ: “Vân nhỉ xin được cáo lui trước.”

Dứt lời, liền rời đi đại điện.

Rời đi đại điện, Hạ Hầu Vân liền đi về phía nơi ở của nàng.

Mấy ngày sau, nàng liền muốn gả vào Tố Thần Hầu phủ.

Nếu đã quyết định xong, thì cũng muốn hảo hảo chuẩn bị một phen...

Đúng lúc này, thân ảnh của Lâm Lang bỗng nhiên xuất hiện từ trong bóng tối.

Sắc mặt của hẳn tái nhợt, hiển nhiên là trước đó bị Hạ Hầu lão tổ đánh trọng thương không nhẹ.

Bất quá giờ phút này hẳn lại không có để ý những thứ này.

Trên mặt hẳn lại mang theo thần sắc cấp bách.

Còn có chút điên cuồng!

Nhìn chẩm chẩm vào Hạ Hầu Vân, gấp giọng nói:

“Vân nhị, đi theo ta đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện