Không biết rõ đi ngang qua bao nhiêu linh sơn thiên cung và lâu vũ, Hàn Ích đi tới một tòa bên trong đại điện.

Người hầu kia mỉm cười nói: “Hàn đại nhân xin chờ chốc lát.”

Hàn Ích đối mặt với người khác là một đế đô Phủ doãn uy nghiêm âm trăm.

Nhưng mà đối mặt với một người hầu của Tố Thần Hầu phủ, lại khách khí đến cực.

Cười ha hả nói: “Làm phiền.”

Người hầu rời đi, đại điện chỉ còn lại một mình Hàn Ích.

Nhưng mà liền xem như thế, Hàn Ích cũng không dám ngồi ngay ngắn ở trên ghế, mà là cái ngồi nửa chừng...

Không biết qua bao lâu, một vị nam tử áo đen đi tới từ ngoài điện.

Mỉm cười với Hàn Ích, nói: “Hàn đại nhân đợi lâu."

Vị nam tử áo đen với khuôn mặt lạnh lùng này, thình lĩnh là người hầu tâm phúc của Sở Hư, Tống Tranh!

Mà Hàn Ích thấy Tống Tranh, hẳn đột ngột đứng lên.

Vội vàng nghênh đón Tống Tranh, cúi đầu thật sâu, cung kính đến cực điểm: “Hàn Ích, gặp qua Tống tiên sinh!"

Nói thật, cảnh tượng này thật sự là quá mức quỷ dị.

Luận tụ vi, Tống Tranh chỉ là Ngọc Đài cảnh.

Mà Hàn Ích chính là cường giả Thần Phủ cảnh chân chính, ở Trung Châu cũng coi như là cường giả một phương!

Luận địa vị, Tống Tranh là một tên chấp sự của Tố Thần Hầu phủ, không có bất kỳ chức quan gì.

Mà Hàn Ích lại là đế đô Phủ doãn, quan lớn, quyền cao chức trọng!

Nhưng mà thần sắc của Hàn Ích lại là cung kính, thị lễ về phía Tống Tranh.

Tống Tranh cũng thắn nhiên nhận cái lễ này.

Hai người đều không cảm thấy có chỗ nào sai...

Sự kính sợ trong lòng Hàn Ích là xuất phát từ trong tâm.

Mặc dù hắn biết rõ vị Tống tiên sinh ở trước mặt này không có bất kỳ chức quan gì, nhưng mà tuyệt đối cũng là một đại nhân vật ở đế đô.

Thậm chí là nằm trong danh sách không thể trêu vào của tất cả đại thế lực...

Càng không nói những thứ khác, chỉ bằng vào cái thân phận chấp sự của Tố Thần Hầu phủ này, cũng đủ để cho tất cả mọi người coi trọng

Chớ đừng nói chỉ là Tống Tranh hay là tâm phúc của vị kia!

Liền xem như thân phận đế đô Phủ doãn này của hẳn, cũng muốn giữ nguyên sự tôn trọng đối với Tống Tranh...

Hai người hàn huyện một hồi, lúc này Hàn Ích mới cẩn thận từng li từng tí, hỏi: "Không biết rõ Tống tiên sinh triệu kiến, có gì chỉ giáo?”

Trên mặt Tống Tranh lộ ra một nụ cười quái dị, thản nhiên nói: “Nghe nói Hàn đại nhân từng qua lại với Hạ Hầu nhất tộc?”

Hàn Ích sững sờ, trong lòng cũng giật mình.

Hạ Hầu nhất tộc?

Làm sao liên lụy đến Hạ Hầu nhất tộc?

Hàn thị nhất tộc của hắn, đích thật là từng qua lại với Hạ Hầu nhất tộc.

Năm đó khi Hạ Hầu nhất tộc thịnh vượng, có ba đại cường giả Thiên Cung cảnh tọa trấn, mặc dù không thể nói là Hàn gia phụ thuộc vào Hạ Hầu nhất tộc.

Nhưng ít ra cũng cực kì thân cận với Hạ Hầu nhất tộc.

Hai tộc thường xuyên tiến hành thông gia.

Bất quá sau khi huyết mạch của Hạ Hầu nhất tộc đoạn tuyệt, đần đần xuống dốc.

Hàn gia tự nhiên là dân đần rời bỏ Hạ Hầu nhất tộc, quan hệ cũng phai nhạt đi.

'Thậm chí hôn ước giữa nữ nhi của Hàn Ích với một vị con trai trưởng của Hạ Hầu nhất tộc, cũng bị Hàn Ích xé bỏ.

Năm đó, việc này ở đế đô cũng gây nên sóng gió không nhỏ.

Bất quá Hàn Ích còn làm nhiều hơn thế...

Hạ Hầu lão tổ đột phá cảnh giới thất bại, mặc dù tin tức này bị Hạ Hầu nhất tộc phong tỏa.

Nhưng mà ngoại giới vẫn như cũ nhìn ra được không ít dấu vết để lại

Mấy ngày nay, Hạ Hầu nhất tộc vẫn luôn âm thầm bán tài sản thành tiền, chỉ sợ là bởi vì vị Hạ Hầu lão tổ kia đột phá cảnh giới thất bại, cách cái chết không xa!

Cho nên mới muốn bán tài sản thành tiền, rời đi đế đô.

Không ít thế lực của đế đô đều nhao nhao nhào tới Hạ Hầu nhất tộc, hung hăng cắn một miếng.

Mà trong số đó, Hàn Ích cằn miếng lớn nhất!

Hàn Ích chính là đế đô Phủ doãn, lợi dụng quyền hành trong tay để chiếm đoạt không ít tài sản của Hạ Hầu nhất tộc.

Không ít phường thị và phòng đấu giá, đều bị Hàn Ích cưỡng đoạt.

Hiện tại Tống Tranh hỏi về Hạ Hầu nhất tộc, khiến cho Hàn Ích trở nên khẩn trương.

Làm sao Tố Thần Hầu phủ lại bắt đầu chú ý đến Hạ Hầu nhất tộc?

Ở trước mặt Tố Thần Hầu phủ, Hạ Hầu nhất tộc chỉ là sâu kiến mà thôi a.

Không, có lẽ ngay cả sâu kiến cũng đều không phải!

Bất quá mặc dù trong lòng Hàn Ích bất ổn, nhưng cũng không dám để cho Tống Tranh đợi lâu

Vội vàng nói: "Ta... Ta quả thật là quen biết với Hạ Hầu nhất tộc.

Không biết Tống tiên sinh hỏi chuyện này là có ý

Tống Tranh cũng không thừa nước đục thả câu, thản nhiên nói: "Thế tử coi trọng Đại tiểu thư Hạ Hầu Vân của Hạ Hầu nhất tộc.

Muốn thu nàng làm thị thiếp.

Hàn đại nhân, đi một chuyến đi."

Hàn Ích nghe vậy, đầu lập tức ông ông một tiếng, vẻ, mặt kinh hãi.

Thế tử gia coi trọng Hạ Hầu Vân?

Làm sao Hạ Hầu nhất tộc này lại gặp may đến vậy!?

Cường giả Thần Phủ cảnh duy nhất của Hạ Hầu nhất tộc đã sắp bỏ mình, có thể nói là sắp xuống dốc.

Không nghĩ tới vào bước ngoặt này, lại được Thế tử coi trọng!

Sau khi Hạ Hầu Vân trở thành nữ nhân của Thế tử, Hạ Hầu nhất tộc không chỉ không xuống dốc, ngược lại là sẽ bởi vì chuyện này mà một bước lên trời!

Thậm chí sẽ càng cường thịnh hơn năm đó!

Trong lòng Hàn Ích vừa hối hận vừa ghen tị, trong lúc nhất thời vậy mà không nói nên lời.

Hối hận chính là không nghĩ tới Hạ Hầu nhất tộc vậy mà có thế lật ngược tình thế.

Mà hắn lại gắt gao đắc tội với Hạ Hầu nhất tộc.

Xem ra căn phải nghĩ biện pháp hóa giải thù hận...

Mà điều đáng ghen ty là Hạ Hầu nhất tộc vậy mà gặp may đến thế.

Sao Hàn gia hắn lại không có nữ tử nào được Thế tử coi trong, dù chỉ làm một thi nữ cũng tốt ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện