Sở Thiên cưỡng ép đ è xuống thù hận của mình, hắn cúi đầu thật sâu về phía Sở Hư, gẵn từng chữ: “Gặp qua Thế tử!”

Sau khi Sở Hư chờ Sở Thiên thi lễ xong xuôi, mới là giả vờ đỡ một cái, mỉm cười nói: “Việc gì đại ca phải đa lễ như vậy? Ngươi với ta chính là huyết mạch chí thân, theo lý phải hảo hảo thân cận mới đúng.”

Dung mạo của hắn tuấn mỹ đến cực điểm, khí độ nổi bật bất phàm, nụ cười trên mặt thoạt nhìn là chân thành đến cực điểm, để cho người ta vừa nhìn liền sinh ra hảo cảm. Truyện Quân Sự

Phảng phất là thật sự cực kì thân cận với vị Sở Thiên đại ca này.

Nhưng mà trong lòng Sở Thiên lại phát lạnh, hắn có thể thấy, mặc dù trên mặt Sở Hư vui vẻ hòa nhã, nhưng trong mắt lại hết sức hờ hững và lạnh lẽo!

Hắn cực kỳ thấu hiểu Sở Hư, biết tên đệ đệ này của mình, kỳ thật là một kẻ khẩu phật tâm xà.

Mặt ngoài, Sở Hư là một công tử hào hoa phong nhã, đều vui vẻ hòa nhã với tất cả mọi người, ở trong mắt người ngoài là thiên kiêu với thiên phú tuyệt thế, say mê tu đạo, ở đế đô thậm chí là toàn bộ Đại Chu thần triều đều có thanh danh

vô cùng tốt.

Nhưng mà Sở Thiên lại biết rõ, bản tính của Sở Hư giống như đúc ả độc phụ kiat

Tâm ngoan thủ lạt, tàn nhẫn vô tình, trong mắt chỉ tồn tại lợi ích!

Sở Thiên liếc nhìn Sở Hư thật sâu, trầm giọng nói: “Thế tử, ta còn có việc, cáo từi”

Dứt lời, liền quay người rời đi.

Hắn sợ nếu hắn ở lại lâu, sẽ không kìm được thù hận của mình, trực tiếp xuất thủ với Sở Hư!

Bây giờ tu vi của Sở Hư đã là Huyền Đan cảnh, mà hắn chỉ mới Niết Bàn cảnh, căn bản không phải là đối thủ của Sở Hư!

Chí ít hiện tại còn không phải...

Vả lại nếu mình xuất thủ, thì sẽ bị độc phụ kia bắt được điểm yếu, tất nhiên là sẽ lấy tội danh tập kích Thế tử, mưu đồ bất chính đẩy hắn vào chỗ chết!

Bây giờ hắn bị trói buộc ở khắp nơi trong Hầu phủ, như giẫãm trên băng mỏng, Sở Hư đã sớm muốn trừ khử hắn cho thống khoái, hắn chỉ có thể nén giận, hành sự cẩn thận.

Về phần phụ thân của mình... Đương đại Tố Thần Hầu Sở Chính Hùng, nghĩ đến người này, trong lòng Sở Thiên cũng không khỏi oán hận.

Mặc dù hắn giống như Sở Hư, đều là nhi tử của Sở Chính Hùng, nhưng mà Sở Chính Hùng tựa hồ đều dành tất cả tình thương của cha cho Sở Hư!

Sở Chính Hùng cực kì thiên vị Sở Hư, thậm chí là thiên vị đến mức nuông chiều, nhưng lại không có chút quan tâm nào tới hắn.

Sau nhiều năm như vậy, vẫn luôn không thèm đếm xỉa tới hắn. Mà cũng chính vì loại thái độ đạm mạc đến mức gần như vô tình này của Sở Chính Hùng, mới khiến cho tình cảnh của Sở Thiên ở Tố Thần Hầu phủ trở nên

càng ngày càng túng quẫn khốn khó, càng ngày càng nguy hiểm!

Sở Thiên biết rõ, sự ra đời của hắn đối với Sở Chính Hùng mà nói, chỉ là một sai lầm...

Sở Thiên vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt của Sở Chính Hùng nhìn về phía hắn.

Đó là hờ hững, là vô tình.

Cũng không phải là ánh mắt “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mà là hư hư thực thực vô tình!

Có lế ở trong lòng Sở Chính Hùng, cho tới bây giờ cũng chưa từng coi Sở Thiên là dòng dõi của hắn...

Sở Hư cũng không có tiếp tục làm khó Sở Thiên, trong lòng của hắn rõ ràng.

Bất kể tình cảnh của Sở Thiên là túng quẫn khốn khó đến cỡ nào, thì dù sao. hắn cũng là Đại công tử của Hầu phủ, là huyết mạch của Sở thị, ngoài mặt cũng không thể trực tiếp gi ết chết Sở Thiên.

Chứ đừng nói chỉ là bây giờ Sở Thiên đạt được sự thưởng thức của Tô Vi Nhiễm, nếu là hắn tạo dựng được quan hệ với Đế Sư, liền có chút phiền phức.

Mặc dù nói Tố Thần Hầu phủ là cây lớn rễ sâu ở Đại Chu thần triều, nội tình sâu hơn Tô gia không biết gấp nhiêu lần, nhưng mà cũng không muốn vô duyên vô cớ liền trở mặt với Đế Sư - tôn Đại Phật này...

Cho nên đối với Sở Thiên, nhất định phải nhất kích tất sát, hơn nữa còn làm cho hắn thân bại danh liệt, nếu không sẽ gặp vô vàn hậu hoạn!

Tâm tư của Sở Hư lưu chuyển, trong lòng liền có suy tính, bất quá bây giờ cũng không vội, hiện tại trước tiên, là phải bái kiến mẹ đẻ của hắn.

Đoan Xương Trưởng công chúa, cũng là chủ mẫu bây giờ của Tố Thần Hầu phủ, Cơ Như Nguyệt!

Tẩm cung của Đoan Xương Trưởng công chúa ở chỗ sâu của Tố Thần Hầu phủ, cung điện mênh mông, trải dài mấy trăm dặm, cực kì hùng vĩ, khắp cung điện đều tràn ngập linh khí tường vân, giống như tiên cảnh ở nhân gian.

Trưởng công chúa xuất giá từ trong cung, mang theo không ít cung nữ và thái giám, những người hầu này xuất thân từ hoàng cung, toàn thân đều ngạo khí, bởi vậy người hầu bình thường của Hầu phủ, thường cũng sẽ không tới nơi này.

Cho nên tẩm cung của Trưởng công chúa, ngược lại là có chút u tĩnh...

Mà nhóm người Sở Hư, cũng tiến vào tẩm cung.

Đám người hầu của Trưởng công chúa thấy thiếu chủ đến, thần sắc vốn dĩ kiêu căng lập tức trở nên cung kính và thân cận, nhao nhao thi lễ nói: “Gặp qua Thế tửI”

Mà lúc này, một cỗ khí tức kinh khủng bỗng nhiên giáng lâm.

Thân ảnh của một vị lão thái giám mặt trắng không râu đi ra từ bên trong hư: không, cười nói với Sở Hư: “Thế tử gia tới rồi, Trưởng công chúa điện hạ đều đang sốt ruột chờ đợi nha.”

Tóc của vị lão thái giám này đã trắng bạc phơ, nhưng mà làn da lại mềm mại như hài đồng, khí tức vô cùng kinh khủng, như biển sâu, rõ ràng là một tôn đại năng Thiên Cung cảnh!

Hắn tên là Cừu Thái m, ở hoàng cung cũng coi như được xếp vào cao thủ hàng đầu, chính là một trong tâm phúc của Trưởng công chúa, phụng dưỡng Trưởng công chúa trong nhiều năm.

Trưởng công chúa xuất giá đến Tố Thần Hầu phủ, Cừu Thái m cũng đi thoe, trở thành tổng quản thái giám trong tẩm cung của Trưởng công chúa.

Mà trên mặt Sở Hư cũng lộ ra tiếu dung thân cận, cười nói: “Cừu công công.”

Cừu Thái m mỉm cười gật đầu, hắn nhìn Sở Hư lớn lên, mà Sở Hư lại là dòng dõi duy nhất của Trưởng công chúa điện hạ, trong lòng đã sớm coi Sở Hư như thân nhân của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện