Sở Thiên chỉ cảm thấy lòng của hắn đau nhói.

Nữ nhân mà hẳn yêu nhất, bây giờ đang trò chuyện vui vẻ với người khác, thần sắc thân mật.

Hơn nữa còn là sinh tử đại địch của mình!

Trong ánh mắt của vạn người, Sở Hư đang mỉm cười nói cái gì đó.

Tựa hồ là khơi dậy hứng thú của Tô Vi Nhiễm, thiếu nữ liên tục cúi đầu mỉm cười, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ lên.

Bộ dạng thẹn thùng tuyệt mỹ kia, đủ để cho tất cả mọi người bị mê hoặc vì nó.

Nhưng mà Sở Thiên nhưng không có bị mê hoặc.

Hắn chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng!

Cái vị trí bên người Tô Vi Nhiễm đó, vốn phải là của hắn!

Từng có lúc, hắn cũng từng gần gũi với Tô Vi Nhiễm như thế.

Thời điểm đó, Sở Thiên cho là mình có thể tiếp tục như vậy, từng bước một chiếm được trái tim của thiếu nữ.

Sau cùng trở thành người một nhà, trở thành rể hiền của Tô gia.

Sau đó, mượn nhờ quyền thế của Tô gia, để mình đoạt lại hết thảy những thứ thuộc về mình, trở thành người thừa kế của Tố Thần Hầu phủ!

Có thể nói là dưới tưởng tượng của Sở Thiên, tiền đồ của hắn là một mảnh sáng sủa!`

Chỉ là hết thảy chuyện này, cũng bị hẳn phá hủy...

Hiện tại hắn cùng với Tô Vi Nhiễm mỗi người một ngả, chỉ có thể ở xa xa trong góc, nhìn nàng thân mật với một nam nhân khác...

Nghĩ tới đây, trong lòng Sở Thiên liền đau như cắt, đau đến mức khiến hắn suýt chút nữa không thở được.

Mà lúc này, một vị cường giả trẻ tuổi bên người Sở Thiên bỗng nhiên cảm thán nói: “Thật sự là một cặp đôi mà trời đất tạo nên a...”

Sở Thiên nghe vậy, càng là phẫn nộ đến cực điểm.

Thần sắc của hắn điên cuồng, trong lòng tràn đầy ghen ty và oán độc, gầm nhẹ nói: “Ngậm miệng!”

Cường giả trẻ tuổi sững sờ, quay người nhìn lại, nhận ra thân phận của Sở Thiên.

Không khỏi cười nhạo nói: "Ta tưởng là ai, thì ra là tên phế vật nhà ngươi, ngày đó ngươi bị Thế tử giáo huấn còn chưa đủ à?

Hắc hắc, nghe nói quan hệ trước đó giữa ngươi và Tô gia Đại tiểu thư còn không tệ.

Bất quá bây giờ xem ra, Tô gia Đại tiểu thư hẳn là nhận ra bản chất phế vật của ngươi đi.

Biết rõ rốt cuộc ai mới là thanh niên tuấn ngạn chân chính!"

Người này tên là Bạch Thiên Phụng, chính là đệ tử của một nảy mình, trong lòng cũng thế!

Thậm chí là cơ duyên tuyệt thế có thể để cho Sở Thiên một bước lên trời!

Chỉ là cảm ngộ những đạo tắc này, không chỉ cần ngộ tính cực cao, mà còn cần tâm cảnh bình tĩnh.

Mà giờ phút này, làm sao Sở Thiên có thể bình tĩnh được?

Trong lòng của hắn dời sông lấp biển, bộ dạng Sở Hư trò chuyện vui vẻ với Tô Vi Nhiễm liên tục hiển hiện trong đầu hắn.

Căn bản là không cách nào cảm ngộ đạo tắc!

Trong lòng Sở Thiên nóng nảy và bực bội đến cực điểm, cưỡng ép thôi diễn đạo tắc.

Bỗng nhiên oa một tiếng phun ra một cỗ tiên huyết.

Vậy mà tự làm bản thân chịu nội thương!

Sở Thiên trầm mặc lau khô vết máu trên khóe miệng, oán độc liếc mắt nhìn chăm chăm Sở Hư.

Đoạt cơ duyên của ta, lại cướp đi tình yêu của ta!

Thù này hận này, một ngày nào đó, ta tất trả lại gấp mười!

...

Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt lại qua mấy ngày.

Sở Hư và Tô Vi Nhiễm, vẫn luôn ngồi cạnh nhau, cảm ngộ đạo tắc của hư ảnh thần kiếm.

Đạo tắc của hư ảnh thần kiếm này xác thực bất phàm, mỗi loại đạo tắc phác họa ra thiên địa dị tượng, ẩn chứa tri thức thâm ảo.

Ngay cả Sở Hư cũng được lợi ích không nhỏ.

Mà Tô Vi Nhiễm lại có rất nhiều chỗ không hiểu.

Sở Hư cũng giải thích nghỉ hoặc cho nàng.

Thiên phú của Sở Hư cực cao, đối với cảm ngộ đạo tắc cũng vượt xa khỏi phạm trù của thế hệ trẻ tuổi.

Thần quang quanh người hắn phun trào, mở miệng trình bày lý giải đại đạo của bản thân.

Thuận miệng một lời, liên để cho Tô Vi Nhiễm bỗng nhiên tỉnh ngộ, phảng phất là trừ sạch mây mù, có thêm lý giải mới.

Mà Sở Hư giảng đạo thật sự là quá mức huyền diệu, thậm chí hấp dẫn các thiên kiêu khác ở xung quanh.

Rất nhiều thiên kiêu nhao nhao tới gần Sở Hư, nghe hẳn giảng đạo.

Ngay từ đầu Sở Hư còn chỉ là giải thích nghỉ hoặc cho Tô Vi Nhiễm, thế nhưng sau đó.

Liền giảng đạo cho rất nhiều thiên kiêu ở đây!

Sở Hư cũng không keo kiệt.

Trong lòng của hắn biết rõ, sau khi hắn mở miệng giảng đạo, liền có một nửa ân huệ dạy dỗ mấy vị thiên kiêu này.

Mà những thiên kiêu này đều là quý tử quý nữ của mỗi thế gia, tương lai ở mỗi đại thế gia đều sẽ là địa vị cao thượng.

Lấy lòng bọn hắn, chính là lấy lòng hơn phân nửa thế lực ở đế đô!

Điều này đối với Tố Thần Hầu phủ mà nói, cũng là có chỗ tốt rất lớn...

Sở Hư trình bày pháp của riêng mình, từ pháp nhập đạo, từ nông đến sâu, đám người nghe được đều như sỉ như say.

Nói đến diệu dụng, mỗi loại thiên địa dị tượng bốc lên ở xung quanh Sở Hư, vô cùng huyền diệu.

Những dị tượng này cũng không phải là Sở Hư dùng pháp lực thần thông thôi động.

Mà là hắn mở miệng đọc pháp thật sự là quá mức huyền diệu thâm ảo, dẫn tới thiên địa đại đạo cộng hưởng!

Loại dị tượng này cũng gây nên chú ý ở đế đô.

Trong đế đô, từng tôn tồn tại cổ lão thức tỉnh, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp thời không, thấy được cảnh tượng của Trấn Kiếm Sơn.

Một vị thiếu niên phong hoa tuyệt đại như sao vây quanh trăng, bị đám người vây quanh.

Tướng mạo của hắn tuấn mỹ, quần áo bồng bềnh, phảng phất là trích tiên nhân, khuôn mặt mỉm cười, đang mở miệng giảng đạo.

Mà dưới chân hắn, là từng cái thần sắc kính sợ và thần phục của rất nhiều thiên kiêu.

Nghe được như si như say!

Ánh mắt của một tôn tồn tại cổ lão phức tạp, không khỏi thấp giọng nói:

“Thiếu niên Chí Tôn, không gì hơn cái này...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện