Trans: Dii
Ngày thứ hai sau khi Trình Khanh Khanh thức dậy thì gọi điện cho Bạch Tuệ Nhiễm, biết được cô đã đưa bọn trẻ đến trường mới yên tâm, xem ra hôm qua cô đi rồi bọn trẻ vẫn rất ngoan.
Nghĩ nghĩ vốn dĩ đồng ý ở với cô ấy mấy hôm nhưng tối qua cô đột nhiên chạy mất, Trình Khanh Khanh cảm thấy hơi áy náy, buổi chiều tan làm cô ngay lập tức quá giang xe tới khách sạn cô ấy ở, nhưng ngoài dự liệu là khi Trình Khanh Khanh đến nơi mới biết cô ấy đã trả phòng.
Trình Khanh Khanh thắc mắc không thôi, nếu Bạch Tuệ Nhiễm không ở nữa nên nói cho cô biết trước chứ, sao không nói không rằng gì hết mà đi rồi? Trình Khanh Khanh nghĩ có phải là do hôm qua cô đột nhiên chạy mất nên cô ấy giận không, nhưng mà sáng nay cô gọi thì vẫn bình thường mà, đâu có gì bất thường đâu…
Trình Khanh Khanh lập tức có dự cảm không hay, vội vã gọi cho Bạch Tuệ Nhiễm, nhưng mà gọi mấy cuộc cũng không ai nhấc máy.
Tim Trình Khanh Khanh thắt chặt, cũng không biết có phải Bạch lão tiên sinh đưa Bạch Tuệ Nhiễm đi hay không.

Trình Khanh Khanh chỉ đành phải về nhà trước, hai cục cưng đã được đón về rồi, Bạch Duyên Đình hôm nay cũng tan làm sớm.
Bạch Duyên Đình còn tưởng Trình Khanh Khanh hôm nay còn ở với Bạch Tuệ Nhiễm, nên thấy cô về thì rất kinh ngạc.
“Sao thế? Hôm nay không ở với Bạch Tuệ Nhiễm à.”
Trình Khanh Khanh không kịp giải thích với anh, vội vã nói: ‘Bạch Tuệ Nhiễm mất tích rồi, điện thoại không liên lạc được, khách sạn cũng không có người, không biết có phải bên vườn Tử Kinh bắt cô ấy về rồi không nữa.”
Bạch Duyên Đình nghe xong cũng nhíu mày, “Có thể lắm.”
Trình Khanh Khanh lập tức sốt ruột, “Làm sao bây giờ? Nếu ba ép buộc Bạch Tuệ Nhiễm gả cho tam thiếu nhà họ Lạc, em không dám chắc Bạch Tuệ Nhiễm sẽ không liều chết phản đối đâu.”
Bạch Duyên Đình thấy thế vội vàng an ủi cô: “Từ từ bình tĩnh, để anh nhờ người nghe ngóng tình hình bên vườn Tử Kinh”
Trình Khanh Khanh nghĩ nghĩ rồi gật đầu, tình hình trước mắt chỉ có thế làm như vậy.
Nhưng mà, mọi việc luôn xảy ra nằm ngoài dự đoán của con người, người của Bạch Duyên Đình còn chưa thăm hỏi được gì thì nhận được điện thoại của Văn Tuyết Nhi, giọng của Văn Tuyết Nhi đầu kia điện thoại rất lo lắng, “Khanh Khanh, Bạch Tuệ Nhiễm có ở với con không?”
Trình Khanh Khanh vừa nghe liền hoảng hốt, “’Bạch Tuệ Nhiễm chưa về hả?”
Văn Tuyết Nhi lặng im một lúc, “Sáng nay ba con tìm đến khách sạn cô ấy ở, kêu người mang nó về, nhưng chiều nay nó thừa lúc không ai chú ý thì chạy đi mất, lúc sáng mang nó trở về nó vừa khóc vừa nháo, con cũng biết Bạch Tuệ Nhiễm từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, dì chưa từng thấy nó như vậy bao giờ, dì sợ là nó chạy đi gặp chuyện không may, nên mới gọi hỏi con.”
Trình Khanh Khanh nghe xong, lo lắng trong lòng càng nhiều, “ Cậu ấy không đến tìm tôi, cũng không biết giờ đang ở chỗ nào.” Cô bây giờ có cơn giận trút không ra với bọn người bên kia, không chỉ vì chuyện lúc trước mà còn vì bọn họ bức ép Bạch Tuệ Nhiễm.
Văn Tuyết Nhi nghe cô nói xong thì giọng nghèn nghẹn, “Vậy nếu con có tin gì của nó thì nói với dì liền nhé?”
“Ừ.” Trình Khanh Khanh giọng điệu bình tĩnh, thấy cô không có chuyện gì cần nói nữa thì cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại cô vẫn không yên tâm nỗi, kể chuyện này cho Bạch Duyên Đình nghe, Bạch Duyên Đình nghe cô nói xong cũng nhíu chặt mày, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên cô đừng lo lắng, anh sẽ kêu người đi tìm.

Mặc dù Bạch Duyên Đình không thích người bên vườn Tử Kinh, nhưng làm anh của Bạch Tuệ Nhiễm anh vẫn khá có trách nhiệm, sau đó quả nhiên kêu người đi tìm tung tích của Bạch Tuệ Nhiễm.
Trình Khanh Khanh ngủ không yên cả tối, chỉ muốn dậy gọi điện cho Bạch Tuệ Nhiễm, nhưng điện thoại vẫn không liên lạc được.
Cứ sốt ruột như vậy đến sáng ngày thứ hai Trình Khanh Khanh tâm thần đều không yên, làm việc trong studio chụp ảnh cũng không tập trung, nhưng vào lúc trưa vừa ra cửa thì thấy Bạch Tuệ Nhiễm đứng ngay trước cửa, nỗi lo lắng một ngày một đêm của Trình Khanh Khanh rốt cuộc cũng lắng xuống, vội vàng đi qua hỏi: “Tuệ Nhiễm, cậu chạy đi đâu thế? Tớ lo chết mất.”
Bạch Tuệ Nhiễm nắm lấy tay cô, mặt mày hổi lỗi: “Tớ xin lỗi, lúc đi quên cầm cục sạc theo mất….”
Trình Khanh Khanh giờ mới nhẹ nhõm thở một hơi, nhưng vẫn xụ mặt, “Cả ngày nay cậu chạy đi đâu hả? Dọa chểt bọn tớ, mẹ cũng rất lo cho cậu, cậu gọi báo bình an cho mẹ trước đi.”
Bạch Tuệ Nhiễm,” Mẹ tớ đã biết rồi!”  Tự nhiên nghĩ tới gì xong lại nói:.


“À này, tớ giới thiệu cho cậu bạn trai của tớ.”
“….” Trình Khanh Khanh hơi thẫn thờ, “Cái gì cơ?”
Bạch Tuệ Nhiễm không trả lời, mà chỉ cho cô chiếc xe cách không xa kia, người bên trong xe nhìn thấy tay cô thì bước xuống xe, vẫy vẫy tay với Trình Khanh Khanh, cợt nhả nói: “ Chào em họ!”
“!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Thứ lỗi cho mạch não của Trình Khanh Khanh bắt không kịp nhịp của Bạch Tuệ Nhiễm, tình cảnh trước mắt làm cô choáng voáng một lúc, ánh mắt đặt trên người Bạch Tuệ Nhiễm lại chuyển sang người Tương Kí Châu, “Hai…hai người….”
Bạch Tuệ Nhiễm ngại ngùng vuốt vuốt tóc, “Anh…Anh ấy giờ là bạn trai của tớ!”
“Tớ…” Trình Khanh Khanh cảm thấy trên đời này mỗi  ngày đều diễn ra mấy chuyện không tưởng tượng được, ví dụ như đây, ngày trước mới thấy cả hai như nước với lửa, khinh thường lẫn sau, ngày sau bọn họ lại nói mình thành đôi thành cặp.
Cô có bễ đầu cũng không nghĩ tới Bạch Tuệ Nhiễm sẽ hẹn hò với Tưởng Ký Châu!
“Hai người…sao lại hẹn hò thế?”
“Chuyện này có chút lằng nhằng, tớ nói với cậu sau, hôm nay tớ tới là báo bình an  tiện thể nói chuyện tớ với Tưởng tiên sinh.” Cô nghiêm túc nhìn Trình Khanh Khanh, “Bọn tớ không làm cậu giật mình ha?!”
Có đó.
Nhưng Trình Khanh Khanh không nói ra, nghĩ đến Tưởng Kí Châu, Trình Khanh Khanh vội vàng kéo cô sang một bên nói: “Tuệ Nhiễm, cậu đừng có kích động mà làm chuyện khiến mình sau này hối hận, mặc dù Tưởng Ký Châu là bạn bè của anh cậu, nhưng tớ cũng nhắc cậu một câu, hắn ta không phải hạng đàng hoàng gì đâu.” Mấy chuyện đào hoa của Tưởng Ký Châu cô nghe không ít lần rồi.
“Tớ biết mà, cậu đừng lo lắng! Gả cho hắn vẫn tốt hơn nhiều so với gả cho tam thiếu nhà học Lạc, ba tớ biết tớ quen với Tưởng Ký Châu rồi, ông ấy cũng không nói gì hết, nhà họ Tưởng không kém nhà họ Lạc, tớ quen với Tưởng Ký Châu, ba tớ mới không ép tớ gả cho tam thiếu nhà họ Lạc.
“Nhưng mà…”
“Thôi mà Khanh Khanh, tớ biết cậu lo cho tớ, nhưng giờ tớ chỉ có thể chọn như vậy thôi.”
“…..”Trình Khanh Khanh thở dài, hồi lâu cũng không biết nói cái gì.
“Sau này tớ sẽ từ từ kể cậu nghe chuyện của tớ với Tưởng Ký Châu, bọn tớ giờ có chuyện phải đi trước rồi.”
Trình Khanh Khanh thở dài.

“Được thôi…”
Bạch Tuệ Nhiễm vẫy tay với cô rồi quay người rời đi, Tưởng Ký Châu vậy mà thân sĩ mở cửa xe, còn săn sóc cho cô lên xe, trước lúc đi còn cười hihi với cô nói: “Em họ đừng lo lắng, bọn tôi sắp tới sẽ mời cô uống rượu mừng đó nha!”
Trình Khanh Khanh cười nhạt, vẫy tay với hắn, Tưởng Ký Châu sau đó lên xe lái đi. 
Nhìn chiếc xe đi xa Trình Khanh Khanh thở dài, chỉ mong cặp này không phải là nghiệt duyên!
Buổi tối sau khi về nhà được Bạch Duyên Đình xác nhận, cô mới biết chuyện của Bạch Tuệ Nhiễm với Tưởng Ký Châu không phải giỡn chơi, Bạch Tuệ Nhiễm đã nói với cô, Bạch lão tiên sinh cũng đồng ý rồi, mà nhà họ Tưởng vì Tưởng Ký Châu chừng đó tuổi rồi mới kiếm được một cô bạn gái, mặc dù không có ấn tượng tốt với cả nhà Văn Tuyết Nhi, nhưng đó là quyết định của con trai, bọn họ cũng đồng ý rồi.
Buổi tối, cô nằm trên giường với Bạch Duyên Đình, nghĩ đến chuyện của Bạch Tuệ Nhiễm vẫn thấy không yên lòng, “Người anh họ Tưởng này có đáng tin không vậy anh?”
Bạch Duyên Đình suy tư chốc lát, “Tưởng Ký Châu nhìn hắn vậy thôi chứ thực ra khá đáng tin, hắn là người rất trọng tình nghĩa, với lại hắn cũng đã qua cái tuổi bốc đồng rồi, anh nghĩ hắn chắc đã suy nghĩ kĩ lưỡng rồi mới  cùng Bạch Tuệ Nhiễm quen nhau.”
“Nhưng mà… em vẫn có hơi lo…”
Bạch Duyên Đình phì cười, “Em lo nhiều như thế làm gì chứ, bọn họ lớn hết cả rồi, đương nhiên phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của chính mình.”
Trình Khanh Khanh nghĩ cũng đúng, nên không hỏi nhiều nữa.

Bạch Tuệ Nhiễm với Tưởng Ký Châu tiến triển thế mà lại khá nhanh, sau khi hai người quyết định yêu đương thì không lâu sau đó đã chọn ngày đính hôn, Trình Khanh Khanh thấy Bạch Tuệ Nhiễm không có biểu hiện hối hận, liền yên tâm.
Hôm nay cô vừa chụp xong một bộ ảnh thì Bạch Tuệ Nhiễm gọi điện thoại tới, hai người tám ít chuyện gần dây, sau đó Bạch Tuệ Nhiễm mới vào vấn đề chính, “Đúng rồi Khanh Khanh, hôm quay tớ gặp phải lớp trưởng cấp ba, cô ấy nói muốn tổ chức một bửa họp lớp, hẹn với tớ, còn nhờ tớ hẹn với cậu, ngày mai cậu rảnh không?”
Cô ngày mai lại rảnh, trong nhà cũng không có chuyện gì nên đồng ý luôn, “Được, vậy ngày mai cậu đến tìm tớ, hai mình cùng đi.”
Tối về nhà Trình Khanh Khanh nói chuyện họp lớp với Bạch Duyên Đình, vô còn lo là hắn không đồng ý, bởi vì lần trước cô đi chụp hình cho La Huân hắn đã hơi cự nự rồi, mà họp lớp lần này chắc chắc La Huân sẽ đi, nếu hắn để ý thì cô sẽ không tham gia nữa.
Nhưng mà ngoài dự liệu đó là Bạch Duyên Đình hỏi cũng không hỏi đã nói: ‘Vậy sáng mai anh đưa em đi.”
Trình Khanh Khanh thở ra một hơi, “Không cần đâu, Bạch Tuệ Nhiễm tới đón em rồi.”
Bạch Duyên Đình nghĩ nghĩ rồi gật đầu, “Cũng được.”
Họp lớp hẹn vào buổi tối, Bạch Tuệ Nhiễm đón cô xong thì tới thẳng chỗ hẹn.
Bạch Duyên Đình hôm nay tan làm sớm, nghĩ vợ đi họp lớp, còn trai chưa học về một mình hắn ở nhà thì chán ngán, liền hẹn Tưởng Ký Châu ra ngoài uống trà.
Hoạt động vui chơi của Tưởng Ký Châu rất nhiều, chỉ là giờ đang quen với Bạch Tuệ Nhiễm, nên bỏ mấy cái đó rồi, bây giờ Bạch Tuệ Nhiễm đi tham gia họp cái gì đó lớp rồi, hắn cũng buồn chán, nên Bạch Duyên Đình hẹn cái hắn liền vui tưởi hớn hở tới.
Hai người cà khịa nhau trước rồi nói tới mấy chuyện như bóng đá, quân sự gì đó. 
Có điều nói một hồi cả hai đều bị phân tâm, Tưởng Ký Châu nhịn không được hỏi hắn, “Này! Mày biết La Huân không?”
Bạch Duyên Đình nhíu mày một cái, “Rồi sao, mày quen hắn?”
Tưởng Ký Châu vừa nhìn vẻ mặt hắn liền ngạc nhiên nói.

“Mày quen hắn à?”
Bạch Duyên Đình nhún vai, “Tao là người đầu tư của hắn.”
“….” Tưởng Ký Châu sựt tỉnh lại trừng hắn, “Mắt mày bị gì á, La Huân cái App dởm đó cũng đáng cho mày đầu tư hả?”
Bạch Duyên Đình thong thả uống trà, “Chắc mẳt tao mù rồi!”
Tưởng Ký Châu nhìn nhìn hắn, “Sao tao thấy hình như mày không thích hắn lắm.”
Bạch Duyên Đình nhướng mày, “Mày cũng không thích hắn?”
Tưởng Ký Châu trừng hắn, mặt mày khó chịu, “Vợ tao nhớ nhung hắn, sao tao thích cho được?” 
“Ể, Tuệ Nhiễm thích hắn?”
Tưởng Ký Châu nốc một ngụm trả, làm lơ hắn, Bạch Duyên Đình vừa nhìn vẻ mặt hắn đã biết ra sao rồi, thế nên không hỏi nữa.
“Thế mày nói xem, sao mày không thích hắn?”
Sắc mặt của Bạch Duyên Đình cũng âm trầm, “Cậu ta nhớ nhung vợ tao!”
“……..” Tưởng Ký Châu sững sờ một chốc mới giật mình, liền khinh thường hừ một tiếng, “Thằng nhóc thúi hỉ mũi chưa sạch này cũng khá bản lĩnh!” Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì vẻ mặt hắn lại lo lắng đau khổ nói: “Thế bọn cổ tham gia họp lớp, mày không lo à?”

“…..”
Tưởng Ký Châu thấy hắn không nói, sắc mặt càng ngày càng sốt rột, “Mày nghĩ xem lỡ như uống rượu vào, rồi tối lửa tắt đèn, rồi nắm tay nhỏ trong tối gì gì đó, bọn mình không phải lỗ lớn sao?”
Bạch Duyên Đình nhíu mày, vừa thu dọn đồ vừa đứng dậy, Tưởng Ký Châu nhìn một loạt động tác của hắn thắc mắc hỏi, “Mày làm gì thế?”
Bạch Duyên Đình đơn giản lưu loát nói một câu, “Muộn rồi, đi đón vợ về.”
Tưởng Ký Châu ngơ ra chút cũng đứng nhỏm dậy, lộn xà lộn xộn thu dọn đồ đạc, “Đợi tao nữa, tao cũng đi!”
Địa điểm họp lớp ở quán Karaoke nổi tiếng ở Kí Thị, tên là “Thiên Lãn”.

Lúc hai cô đến đã tới không ít người, mọi người đều mấy năm không gặp, Trình Khanh Khanh và Bạch Tuệ Nhiễm bước vào cũng có nhiều người không nhận ra, nhưng lớp trưởng nhận ra bọn cô, vội vàng vẫy tay, “Khanh Khanh, Tuệ Nhiễm, lại đây này.”
Lớp trưởng cũng không thay đổi mấy, vẫn cao cao gầy gầy, để tóc dài đen, bên cạnh lớp trưởng là lớp phó văn nghệ, mãi đến khi hai cô ngồi xuống cô ấy mới ngạc nhiên nói: “Trời đất, Bạch Tuệ Nhiễm đây á hả? Khác quá chừng luôn! Tớ nhìn cũng không ra.”
Bạch Tuệ Nhiễm hơi ái ngại, “Cậu cũng thế mà, ngày càng xinh ra kìa.”
Lớp phó văn nghệ cười đẩy đẩy cô, “Làm gì có, cậu quá khen rồi.”
Bạn học xung quanh cũng lần lượt tới chào hỏi, mọi người ít nhiều gì cũng có thay đổi so với thời học sinh, thế nên tốn chút ít thời gian mới nhớ lại người trước kia.

Lúc còn học sinh quan hê giữa bọn cô và bạn học khá tốt, mặc dù bây giờ do lâu quá không gặp khó tránh khỏi mới lạ, nhưng khi nói đến chuyện trước kia, ai nấy đều như quay lại thời đi học, ngượng ngịu ban đầu cũng bay biến, chỉ còn thẳng thắng vui vẻ nói chuyện.
Đang nói hăng say, thì đột nhiên một nam sinh chạy từ ngoài vào mặt mày hớn hở nói: “Mọi người yên tĩnh chút, người nổi tiếng của lớp chúng ta đến rồi nè.”
Tiếng nói vừa dứt, thì một người đàn ông cao lớn bước vào cửa, nam sinh mới nói liền choàng cổ hắn vẻ mặt vui tươi nói, “Người anh em của tôi, bây giờ đã là ông chủ của “Sản phẩm tốt chỉ cho em”! ‘
Mọi người đều từng nghe được ít chuyện của La Huân, có người tự hào về hắn cũng có người ganh ghét thành tựu của hắn, nhưng mà không cần biết trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt vẫn hoan nghênh.
Lớp trưởng vội vàng vẫy tay với hắn, “Hey hey hey, La Huân qua đây nè!”
La Huân diễn thuyết trước hàng ngạn khán giả vẫn bình tĩnh ung dung lúc này lại hơi mất tự nhiên, cẩn thận dè dặt đi qua đó ngồi, sau đó gượng gạo chào hỏi với mọi người.
Mặc dù bây giờ Bạch Tuệ Nhiễm với Tưởng Ký Châu đã bàn đến chuyện cưới gả rồi, nhưng Trình Khanh Khanh không biết là Bạch Tuệ Nhiễm đã buông tay với La Huân chưa, nên lúc La Huân xuất hiện cô liền nhìn Bạch Tuệ Nhiễm một cái, lại thấy cô không hề nhìn La Huân, mà ngồi bóc hạt dưa ăn ngon lành, khi La Huân chào, cô cũng chỉ cười bình thản đáp lại.
Trình Khanh Khanh rất hiều Bạch Tuệ Nhiễm, cô luôn hòa nhã với mọi người, cho dù xấu hổ khi thổ lộ với La Huân cũng sẽ không bày ra vẻ mặt khó chịu lạnh lùng như này, nhưng bây giờ nhiều người cô không tiện hỏi, chỉ nói tiếp chuyện hồi nãy với mấy người bạn.

La Huân tự nhiên cũng bị bạn học kéo đi nói chuyện xây dựng sự nghiệp, không khí trong phòng riêng cũng khá náo nhiệt.
“Hi, lâu quá không gặp, mọi người nhận ra tôi không nào?!”  Đột nhiên một giọng nói từ ngoài vào cắt đứt không khí sôi nổi của mọi người.
Mọi người nhìn ra phía cửa, thì nhìn thấy một cô gái cao gầy, tóc dài cuộn sóng, trên mặt trang điểm tinh tế, tay xách cái túi phiên bản giới hạn, trên người khoác cái áo lông dày nặng, cả người toát lên vẻ sang trọng, rất hợp với cách ăn mặc của quý bà giới thượng lưu, nhưng mà mặc áo lông  ở chỗ này thì chỉ thấy khoa trương.
Bước vào, giả vờ không vui, “Sao cứ nhìn tớ như vậy thế, không nhận ra tớ hả?”
Lớp phó văn nghệ cười nói: “Lương San, lâu rồi không gặp, cậu đẹp lên rồi.”
Lương San liền thuận tiện tới ngồi bên cạnh lớp phó văn nghệ, miệng khen ngọt, “Cậu cũng thế kìa, xinh đẹp hơn nhiều.”
Lớp phó văn nghệ liếc nhìn cái bụng hơi phồng lên của cô, “Cậu được mấy tháng rồi.?”
Lương San mỉm cười sờ sờ bụng, “Năm tháng rồi.”
Lớp phó văn nghệ nịnh nọt, “Thế thì hạnh phúc quá!”
Trình Khanh Khanh không ngờ Lương San sẽ đến đây, cô nhân lúc mọi người đều nói chuyện với Lương San mà thì thầm bên tai Bạch Tuệ Nhiễm: “Hồi trước cậu nói anh cậu nhốt cô ta lại rồi mà?”
Bạch Tuệ Nhiễm bĩu môi, “Nhốt lại đó, nhưng rồi sau không biểt cô ta dùng cách gì, tìm người nói với mẹ tớ, mẹ tớ nghĩ nhốt cô ấy lại sẽ ảnh hưởng không tốt cho đứa nhỏ, thế là nói anh tớ thả cô ta ra.”
Trình Khanh Khanh suy tư gật đầu, vừa lúc Lương San nói chuyện xong với mọi người, liền cười hi hi hỏi bọn cô, “Khanh Khanh, Tuệ Nhiễm, lâu rồi không gặp, mọi người vẫn ổn chứ?”

Trình Khanh Khanh nhìn cái dáng vẻ tươi cười dịu dàng kia của cô ta chỉ thấy vô cùng chói mắt, cũng không biết trong đám bạn học có ai nhìn thấy bài đăng ngày trước không, nếu như có thấy thì nên biết cô với Lương San đã hoàn toàn trở mặt với nhau rồi, nhưng giờ cô ta lại làm như không có chuyện gì, còn giả như bạn tốt đến hỏi thăm cô, khó tránh khiến người ngạc nhiên.
Trình Khanh Khanh trong lòng cười lạnh, ngoài mặt vẫn khách sáo trả lời, “Nhờ phúc của cậu, bọn tớ vẫn ổn.” Muốn diễn kịch, ai diễn không được?
Lương San vẫn không thay đổi sắc mặc, cười gật đầu, “Thế thì tốt.” Ánh mắt liếc tới La Huân, cô bỗng cười một tiếng rồi nói: “Tớ vừa thấy La Huân lại nhớ đến mấy chuyện thú vị liên quan tới Khanh Khanh.”
Trình Khanh Khanh vừa nghe câu này thì vô thức nhíu mày, sự xấu xa của Lương San cô đã từng trải rồi, vừa nhìn vẻ mặt đó cô liền đoán được cô ta sợ là lại muốn kiếm chuyện.
Lớp trưởng thấy cô ta thần thần bí bí, vội vàng hỏi: “Chuyện gì thú vị? Mau mau kể đi!”
Ánh mắt của Lương San liếc nhìn Trình Khanh Khanh, cười càng thêm long lanh xinh đẹp, “Khanh Khanh á, hồi trước yêu thầm La Huân đó!
Trình Khanh Khanh theo bản năng siết chặt nắm tay, vẻ mặt âm trầm.
Xung quanh nghe thấy lời này đều bịt miệng kinh hô, cả mặt không dám tin nhìn qua Trình Khanh Khanh, còn La Huân thì nhíu mày, ánh mắt nhìn qua Trình Khanh Khanh có chút thâm ý.
Trình Khanh Khanh thấy ánh mắt mọi người xung quanh vừa phức tạp vừa vi diệu, mặt cười như không cười nhìn Lương Tiên, “Cậu nhớ nhầm gì rồi không?”
Lương San giả vờ không vui trừng nhìn cô, “Sao tớ nhớ nhầm được! Ngày đó cậu còn đưa cho tới coi nhật kí cậu viết về La Huân, còn nói tớ đừng nói cho Tuệ Nhiễm biết nữa cơ.”
Sắc mặc của Trình Khanh Khanh càng tệ hơn, hồi cấp ba cô với Lương San quan hệ khá tốt, cô ta chắc chắc biết chuyện Tuệ Nhiễm thích La Huân, bây giờ còn trước mặt Bạch Tuệ Nhiễm bôi nhọ tình cảm yêu thầm của cô ấy, còn bịa lung tung cô ghi nhật kí về La Huân, còn đặc biệt nhắc không được nói cho Tuệ Nhiễm biết, cô ta làm như thế là có ý gì, không phải là muốn cô xích mích với Bạch Tuệ Nhiễm sao?
Tính của ả Lương Tiên này thật sự đến chết không đổi.
Người xung quanh nghe Lương San nói thì thắc mắc, hỏi dồn dập, “Tại sao? Tại sao không cho Tuệ Nhiễm biết?”
Lương San che miệng, cười thâm thúy, “Cái này….tớ cũng không biết nữa.”
Mấy người thắc mắc rất nhanh đã phản ứng lại, lập tức gật đầu, ánh mắt nhìn qua nhìn lại ba người, không hỏi nhiều nữa.
Trình Khanh Khanh cười lạnh một tiếng, đôi mắt cười híp nhìn qua Lương San, “Lương Tiên sợ là cậu nhớ nhầm rồi đó? Cậu nói tớ viết nhật kí về La Huân, thế cậu nhớ năm đó tớ dùng cuốn nhật kí gì để viết không nhỉ.”
Lương San suy nghĩ thoáng qua, “Là cuốn nhật kí in hình gấu trúc, ây da, Khanh Khanh, bây giờ cậu đã lấy chồng rồi, còn tính toán chuyện này làm chi? Chuyện hồi thiếu niên ngây thơ mọi người cười cái là qua mà! Cậu xem La Huân người ta ngượng ngùng biết bao nhiêu?”
Cố ý nói mấy lời khiến người khác khó chịu, người khác muốn hỏi rõ ngọn nguồn để giải thích cho mình lại bị nói là không phóng khoáng? Còn nữa, ai làm La Huân ngượng ngùng cơ? Còn chụp mũ lên đầu cô?
Trình Khanh Khanh lạnh lùng nhìn cô, trong lòng thầm nói, Lương Tiên ơi Lương Tiên, cô rốt cuộc có biết hay không Trình Khanh Khanh bây giờ đã không còn là Trình Khanh Khanh dễ bị bắt nạt khi xưa nữa rồi.
“Lương San, cô thật sự không nhớ nhầm sao? Tôi thật sự có cuốn nhật kí như vậy? Viết nhật kí như vậy sao?”
“Tớ đương nhiên không có nhớ nhầm! Cậu viết nhật kí về La Huân đầy cả một cuốn, tớ còn nhớ cậu từng viết thơ cho La Huân nữa, cái gì mà “Anh là tâm của em, anh là can của em, anh là ba phần tư của cuộc đời em’.

Nói đến đây cô che miệng cười, “Tớ nhớ rõ như vậy, đảm bảm không có nhầm đâu.”
Trình Khanh Khanh thở dài một hơi, nụ cười biến thành châm biếm, “Nhưng tôi không có thói quen viết nhật kí, đừng nói biết đầy một cuốn, viết một chữ tôi còn lười nữa! Tuệ Nhiễm có thể làm chứng.”
Bạch Tuệ Nhiễm uống một ngụm nước ấm, vẻ mặt chắc chắn “Đúng thế, hồi đó Trình Khanh Khanh luyện piano mỗi ngày, thời gian đâu mà viết nhật kí chứ?”
Sắc mặt Lương Tiên cứng đờ, “Cũng không tính là viết nhật kí, giống kiểu bút kí hơn.”
Trình Khanh Khanh nhằm vào câu này mà cười thâm thúy ép hỏi tới cùng: “Nhưng nãy cô mới nói cô không nhớ sai mà, vô cùng chắc chắn tôi viết nhật kí sao giờ thành bút kí rồi?”
Miệng Lương San co rút, thấy mọi người xung quanh nhìn cô đầy nghi ngờ, lập tức cảm thấy khó chịu, “ Nhưng mà… thật sự có cuốn nhật kí như vậy, trong đó viết lời tâm tình gì đó của cậu…”
Thực ra nhìn Lương San úp úp mở mở mọi người đều hiểu ra sao rồi, ngồi bên cạnh Trình Khanh Khanh năm đó làm lớp phó lao động, bởi vì Lương San đi học thường lười biếng, lớp phó lao động không mấy thích cô ta, thấy bộ dạng bây giờ của cô ta, liền hừ lạnh một tiếng: “Lương San, cô đây là cố ý đặt điều khiến Trình Khanh Khanh với La Huân lúng túng sao? Hồi nãy cô nói dám chắn Trình Khanh Khanh viết nhật kí về La Huân mà? Sao giờ lại nói bút kí? Coi bộ dạng ấp úng đó của cô không phải chứng tỏ cô đang nói dối sao?”
Bị người ta không khách khí vạch trần, vẻ bình tĩnh cười nói ban đầu của Lương San không còn nữa, cô ta lo lắng nhìn bên này, rồi nhìn sang bên kia, thấy ánh mắt mọi người nhìn cô đều không có ý gì tốt cả.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi biết mọi người không muốn thấy tra nam tiện nữ, nên chương sau sẽ ngược Lương Tiên đàng hoàng, Khanh Khanh bây giờ đã hắc hóa hoàn toàn rồi, mau thắp nắp nhang cho Lương Tiên..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện