Translator: Dii
Tưởng lão tiên sinh chậm hơn Bạch Duyên Đình một bước, sau đó từ trên lầu đi xuống, ông ta nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi ở lầu 2.

Lúc này, ông liếc nhìn Bạch Hạo Hiên với vẻ mặt lạnh lùng, nói rất không khách sáo: “Ký Uyên à, mời Bạch nhị thiếu gia ra ngoài, Tưởng gia của chúng ta không chứa nổi vị phật lớn này.”
Tưởng Ký Uyên đứng bên nghe tiếng bèn đi ra, sắc mặt thì khách sáo làm tư thế tay “mời” với Bạch Hạo Hiên.
Bạch Hạo Hiên có thể coi là một người tương đối sáng suốt, biết mình vướng bận vào lúc này là không tốt, nhưng trước khi rời đi, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trình Khanh Khanh một chút.
Đương nhiên, Bạch Chấn Phong cũng chứng kiến ​​những gì đã xảy ra, khi ông ta nhìn thấy Bạch Hạo Hiên đã được “mời đi.” Sắc mặt ông ta không tót lắm, nhưng rất nhiều người xung quanh không thể quá thô lỗ, vội vàng đi tới chỗ Tưởng lão tiên sinh chắp tay cúi đầu: “Là tôi dạy con không tốt, mong anh đừng chê cười.”
Tưởng lão tiên sinh cũng không có phá bỏ bệ đỡ của ông ta, chỉ là ánh mắt ông ta vẫn mang theo tia lạnh lẽo, “ Hôm nay là ngày vui của nhà chúng tôi, Hạo Hiên lại làm hại con bé như thế, em rể cũng nên cho chúng tôi một lời giải thích, không thì chúng tôi tuyệt đối không buông tha đâu.”
Bạch Chấn Phong bị vả mặt như thế, ánh mắt nhất thời trầm xuống,  nhưng rất nhanh bị ông ta đè xuống, vội vàng cười nói: “ Cái này là chắc chắn rồi!”
Tưởng lão tiên sinh cũng không nói nhiều, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người đi luôn.
Sau khi Bạch Hạo Hiên đi, các phu nhân cũng chạy qua an ủi Trình Khanh Khanh vài câu, Trình Khanh Khanh cũng cảm ơn từng người.
Cho tới khi mọi người đi hết rồi Bach Duyên Đình mới nói với cô: “ Em không có bị hắn ta làm như thế phải không?”
Trình Khanh Khanh lắc đầu.
Bạch Duyên Đình thở dài kéo cô vào lòng, “Sau này đừng mạo hiểm như vậy nữa.”
“….” Trình Khanh Khanh đảo mắt, đột nhiên nhận ra trước mặt một người thông minh như Bạch Duyên Đình, thủ đoạn nhỏ nhặt của cô không có chỗ nào che giấu, nhìn thoáng qua cũng biết chuyện này là do cô bày mưu.
Cô thở dài, ngoan ngoãn gật đầu, “Ừm.”
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô bằng lòng bàn tay to lớn của mình, hôn lên trán cô một lần nữa: “Anh sớm đã nói với em rồi anh sẽ xử lý tất cả những chuyện này, sau này em không thể hành động như thế này mà không bàn bạc với anh, mặc dù biết đây là thủ đoạn nhỏ của em, nhưng nhìn Bạch Hạo Hiên ôm chặt em anh vẫn cảm thấy rất khó chịu, em hiểu không?”
Trình Khanh Khanh đột nhiên phát hiện vừa rồi mình làm như vậy là không coi trọng tình cảm của anh, trong lòng lập tức càng thêm áy náy, vội vàng ngoan ngoãn nói, “Được, em biết rồi.”
Cô ấy ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Bạch tiên sinh rất hài lòng, nói: “Được rồi, đừng nói về chuyện này nữa, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Sau bữa tối ở Tưởng gia, Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình vui vẻ về nhà, hôm nay cả hai không nhắc lại chuyện này nữa.
Nhưng chuyện xảy ra hôm nay ở Tưởng gia lại có ảnh hưởng rất lớn tới Bạch gia, cảnh đó không những bị người nào đó quay lén bằng điện thoại, còn bị phát tán trên mạng, cộng thêm bài viết kia vẫn chưa lắng xuống, vũng nước bẩn của Bạch gia càng ngày bị hắt càng nhiều, hôm nay lại là cuối năm, rất dễ có chuyện gì đó bị khui, lại thêm chuyện thế này, cộng với chuyện Bạch Duyên Đình đột nhiên rút vốn khỏi Tập đoàn Bạch Thị, với Tập đoàn mà nói đã khó lại thêm khốn.
Bạch Chấn Phong từ Tưởng gia trở về cà khuôn mặt đều đen thui, Văn Tuyết Nhi cũng từ miệng của Bạch Huệ Nhiễm mà biết chuyện này, trước khi Bạch Chấn Phong quay về bà luôn trong trạng thái lo lắng, nếu lát nữa ông ta nổi khùng lên sẽ đánh Bạch Hạo Hiên thì phải làm sao đây, nhưng lại chưa từng nghĩ lúc Bạch Chấn Phong quay về tuy khuôn mặt phẫn nộ,  nhưng lại không hề động tay với Bạch Hạo Hiên, chỉ ngồi lên ghế sô pha mà hít thở, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Hạo Hiên.
Văn Tuyết Nhi thấy cảnh này bèn thả lỏng người, vội đi pha trà để Bạch Chấn Phong uống.
Bạch Chấn Phong uống một ngụm, rồi lại trừng mắt với Bạch Hạo Hiên, lúc này mới nói chuyện: “ Đừng tưởng rằng tao không dạy dỗ mày là tao tha thứ lỗi lầm cho mày, hôm nay chỉ cần có chuyện khó giải quyết hơn xảy ra thì tao cũng lười dạy dỗ mày.”
Văn Tuyết Nhi nghe thấy mấy lời này, lại càng vội vàng: “ Sao thế? Công ty xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Chấn Phong lạnh lùng liếc bà ta một cái, giọng ác liệt: “ Bà xem bà đã dạy được một đứa con trai tốt thế nào, Bạch Thị mấy ngày nay liên tiếp bị hao hụt, thêm chuyện Duyên Đình rút vốn khỏi công ty, có mấy hạng mục đầu tư không thể ký kết được, hôm nay lại là cuối năm, công nhân không lấy được tiền lương, đang tổ chức biểu tình dưới toà nhà Tập đoàn kia kìa!” Ông ta lại lạnh lùng hừ thêm một tiếng: “ Năm nay, sợ là không tốt lành gì mà qua được.”
Văn Tuyết Nhi vẻ mặt cũng có chút lo lắng, hiện tại đã sắp đến Tết, nếu như nhân viên vì tiền lương mà nghỉ việc, vậy thì năm nay bọn họ sẽ không qua được, bà ta cau mày một lúc, đột nhiên mắt sáng lên, “Chấn Phong à, em nhớ mẹ của Duyên Đình đã gửi một khoản tiền vào một ngân hàng Thụy Sĩ, phải không? Tại sao chúng ta không lấy số tiền này để cứu nguy cho trường hợp khẩn cấp?”
Lời này vừa nói, Bạch Tuệ Nhiễm nói: “Đó là tiền của mẹ anh cả cho anh cả, chúng ta cho dù có gấp đi nữa cũng không thể lấy của người ta dùng mà không nói một câu.”
Văn Tuyết Nhi lại nói: “Đây chỉ là mượn dùng một chút thôi, cũng không phải là lấy luôn của Duyên Đình, với lại cũng không có cách nào nữa.”
Bạch Chấn Phong không nói gì, lại chìm vào trầm tư, suy nghĩ hồi lâu mới đứng dậy gọi điện thoại, nhưng sau cuộc gọi, vẻ mặt của ông ta càng trở nên trịnh trọng hơn trước, tim Văn Tuyết Nhi hẫng một nhịp, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Chấn Phong khuôn mặt trầm xuống, “Người bên kia nói Duyên Đình đã lấy đi rồi.”
“Hả?” Văn Tuyết Nhi cũng kêu lên, “Sao có thể? Không phải Duyên Đình không biết về khoản tiền này sao?”
Bạch Chấn Phong liếc bà ta một cái, không nói gì, cũng không giải thích nhiều, bước đến sô pha ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Bạch Hạo Hiên: “Chuyện này là do mày làm nên, mày nói đi rốt cuộc là phải làm gì?”
Bạch Hạo Hiên từ đầu tới cuối cùng anh ta cũng không nói, thật ra từ khi từ Tưởng gia trở về, anh ta đã suy nghĩ một vấn đề, tại sao Trình Khanh Khanh lại thiết kế hắn?

Cô không nhớ quá khứ, tự nhiên cũng không nhớ ân oán trong quá khứ, nếu là lần trước Lương San bày mưu tính kế hại cô, cô đã không đợi lâu như vậy mới báo thù?
Trừ phi, cô đã nhớ lại những chuyện trước đây rồi?
Vấn đề này đã làm Bạch Hạo Hiên bận tâm, cho đến khi Bạch lão tiên sinh nặng nề gọi anh ta, anh ta mới tỉnh táo lại, Bạch Chấn Phong nhìn thấy anh ta ngơ ngác, rõ ràng là anh ta không nghe thấy những gì ông ta vừa nói, ông ta tức giận đến mức suýt mém cái ly trên tay vào người anh ta.
Văn Tuyết Nhi sợ Bạch Hạo Hiên sẽ lại chọc giận ông ta, bà ta vội vàng nói: “Hay là, ngày mai chúng ta đi đến đường Nam Giang, tôi dẫn theo Hạo Hiên đến đó, nhận lỗi với Duyên Đình, dù gì cũng là người nhà, chung quy như thế này cũng thật không tốt,  nếu tôi có thể cầu xin sự tha thứ của Duyên Đình, nói không chừng tôi có thể thuyết phục nó về ăn cơm đoàn viên.”
Bạch Chấn Phong cau mày một lúc gật đầu, “Vậy thì cứ dùng cách này đi, nhưng mà, đừng gây rắc rối cho tôi nữa.”
Ngày hôm sau Văn Tuyết Nhi cùng Bạch Hạo Hiên xuất phát từ sáng sớm, khi xe đanh bon bon trên đường nhựa thì bà ta lại phân phó với tài xế: “ Đi Thành Cổ.”
Bạch Hạo Hiên không hiểu, “ Không phải nói đi đường Nam Giang sao? Đi Thành Cổ làm gì?”
Văn Tuyết Nhi nhăn mày, trong mắt là hàm ý thâm sâu khó lường, “ Lâu rồi không đi thăm dì Trình, đi xem dạo này dì ấy thế nào.”
Trình Khanh Khanh mới tới Phòng làm việc Nhiếp ảnh không lâu thì nhận được điện thoại của mẹ Trình, bà ấy bảo cô về ăn cơm.

Chỗ này cách Trình gia rất xa, mẹ Trình đâ phải không biết, nếu có chuyện gì xảy ra thì bà sẽ không gọi cô chạy tới chạy lui mất thời gian như thế.
Trình Khanh Khanh nhạn ra có gì đó không đúng, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, cười nói vâng ạ, cúp điện thoại xong cô liền rơi vào trầm tư.
Vào lúc mấu chốt này, Mẹ Trình sẽ có chuyện gì nhất định muốn cô về nhà?
Nghĩ đến chuyện hôm qua ở Tưởng gia, Trình Khanh Khanh lập tức cười lạnh một tiếng, ở Tử Kinh Viên ngồi không yên, cố ý để mẹ của cô tới làm thuyết khách?
Buổi trưa tan làm, Trình Khanh Khanh trực tiếp trở lại Trình gia, vừa bước vào nhà liền thấy trong nhà có thêm hai vị khách, Bạch Hạo Hiên đang ngồi trên sô pha đối diện với cô, ánh mắt anh ta thoáng hiện lên vẻ phức tạp khi nhìn thấy cô, cô không để ý đến mà đi thẳng vào.
Văn Tuyết Nhi nhìn thấy cô, vội vàng bước tới nắm lấy tay cô: “Khanh Khanh à, cũng lâu rồi dì cũng không gặp con rồi, con nói con đó, cũng không chịu về bên kia chơi.”
Kéo cô ngồi xuống lại mỉm cười: “Dì thấy khí sắc của con cũng tốt hơn nhiều rồi, trông càng đẹp hơn trước.”
Trình Khanh Khanh lại ra vẻ vô tình đem tay rút ra, cười nói: “Cảm ơn dì Văn đã quá khen, con vẫn như cũ thôi.”
Văn Tuyết Nhi không tức giận, nhưng nụ cười yêu thương trên mặt chợt trầm xuống, thở dài thườn thượt: “Hôm nay kêu mẹ con gọi con về là có một chuyện muốn nói với con.”
Trình Khanh Khanh giả vờ không biết, “Cái gì?”
Văn Tuyết Nhi liếc nhìn Bạch Hạo Hiên  với ánh mắt phức tạp, lại thở dài: “Hạo Hiên nó là người lớn lên từ nhỏ với con, tâm ý của nó con là người rõ nhất, con không nhớ những chuyện trước đây cho nên cũng quên đi phần tình cảm tốt đẹp của các con trước đây, chỉ là sau này đứa trẻ này không chịu thua kém, phạm phải sai lầm, sợ là thời điểm đó nó không biết những sai lầm nó mắc phải sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của nó, những năm nay nó luôn tự trách vì những sai lầm đó, cũng không thể buông bỏ được, cho nên mới làm như vậy với con…..

dì hy vọng con có thể vì phần tình cảm hai đứa cùng nhau lớn lên, đừng trách nó.”
Ngay từ đầu bà ta đã biết cô phát điên như thế nào nhưng vẫn nói cô nói quá, tuy nhiên như vậy hy vọng cô có thể tha thứ cho Bạch Hạo Hiên? Là đang bắt nạt cô vì cô mất trí nhớ hay xem cô là kẻ ngốc
Trình Khanh Khanh trong lòng tự giễu, nhưng vẻ mặt vẫn lễ phép, “Dì Văn, dì nói nghiêm trọng quá rồi, chuyện đã qua chính là đã qua, con cũng không để trong lòng.”
Văn Tuyết Nghi nghe cô nói như vậy, tức nở nụ cười trên môi, nhiệt tình vỗ vỗ tay của cô, “Dì nói mà, Khanh Khanh luôn là người hiền lành nhất.” Tạm dừng rồi nói: “Nếu đã như vậy, dì hy vọng con có thể khuyên Duyên Đình về bên kia, đêm 30 Tết cùng nhau về ăn bữa cơm.”
Trình Khanh Khanh lạnh lùng rút tay ra, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, “Dì Văn nếu đã hy vọng Duyên Đình về nhà ăn bữa cơm, sao lại không tự mình đi thuyết phục anh ấy?”
Văn Tuyết Nghi đơ ra, đột nhiên có chút xấu hổ, “Con cũng biết mà, Duyên Đình vẫn luôn không vui, đối với chúng ta cũng có hiểu lầm.”
“Nếu đã là vấn đề trong lòng, vậy không chắc chắn được con sẽ có thể thuyết phục.”
Cô ấy đang cười, nhưng Văn Tuyết Nhi lại rõ ràng nhìn thấy ánh mắt phức tạp, xa lánh, giễu cợt lạnh lùng, bà ta cau mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường, đang định nói nhưng bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Nụ cười trên mặt Trình Khanh Khanh lại càng thêm rực rỡ, “Vừa nãy lúc con đến đây đã gọi điện thoại cho Duyên Đình, chắc là anh ấy đến rồi đó, dì Văn muốn anh ấy về nhà ăn bữa cơm thì có thể tự mình nói với anh ấy.”
Mẹ Trình đi mở cửa, đứng ngoài cửa đúng là Bạch Duyên Đình, Văn Tuyết Nhi cảm thấy có chút xấu hổ khi nhìn thấy Bạch Duyên Đình bước vào.
Bạch Duyên Đình ở cửa nhìn thấy hai người ở trong nhà, khuôn mặt tươi cười ấy cũng chìm xuống.
Văn Tuyết Nhi từ trong sự xấu hổ hoàn hồn lại, vội vàng nháy mắt với Bạch Hạo Hiên, Bạch Hạo Hiên im lặng một lúc, nhưng anh vẫn lịch sự gọi Bạch Duyên Đình: “Anh cả!”

Bạch Duyên Đình cũng không trả lời, chỉ liếc mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt của hai người, “Hai người sao lại ở đây?
Văn Tuyết Nhi cười cười, “Không, lâu rồi không gặp mẹ con, nên qua thăm thôi.”
Bạch Duyên Đình giống như cười mà không phải cười nhìn bà ta, “Hai người có lòng rồi.”
Văn Tuyết Nhi cảm thấy khó chịu khi bị nụ cười chế giễu của anh  đâm vào người, lúng túng nở nụ cười xấu hổ che đi sự kỳ lạ của, “Phải rồi Duyên Đình, nếu con cũng tới rồi, vậy dì cũng nói với con một tiếng, lúc Tết con về nhà ăn bữa cơm đi.”
Bạch Duyên Đình nhấp một ngụm trà mẹ Trình pha mà không nhìn bà ta, “Kh cần, tôi có nhà của mình, không cần tới nhà người khác ăn cơm.”
Văn Tuyết Nhi ngày càng xấu hổ hơn vì anh không cho bà ta mặt mũi, có lẽ hào quang xung quanh Bạch Duyên Đình quá mạnh,  có lẽ Văn Tuyết Nhi nhận ra rằng tình hình hiện tại không có lợi cho bà ta, sau khi nói chuyện cùng với mẹ Trình một lúc đứng dậy chào tạm biệt.
Sau khi Văn Tuyết Nhi và Bạch Hạo Hiên rời đi mẹ Trình gọi Trình Khanh Khanh vào bếp nói là muốn dạy cô làm lạp xưởng.
Sau khi Trình Khanh Khanh theo bà vào nhà thì mẹ Trình nghiêm mặt nói với cô: “ Con xem con có chuyện gì vậy? Duyên Đình với dì Trình con làm như thế cho người khác xem là bởi vì chuyện ân oán cũ của dì Văn và nhà các con, nhưng con thì… con thì sao cũng bày chuyện của dì Văn ra cho người ta xem vậy? Mẹ chưa nói nhà chúng ta có quan hệ với dì Văn phải không? Cái tính không phân trái phải này của con không thể dùng!”
Mẹ Trình trách móc cô như thế, Trình Khanh Khanh không hề tức giận, cô hiểu rằng, mẹ Trình vẫn chưa biết chuyện của ba có liên quan tới Bạch Hạo Hiên, cũng không rõ chuyện cô bị điên do Bạch Hạo Hiên và Lương Tiên làm, bà cũng sẽ không biết được người phụ nữ Văn Tuyết Nhi đó chỉ giả vờ đáng thương vô tội mà thôi.
“Mẹ, con thật sự có chuyện muốn nói với mẹ.”
Mẹ Trình giận dữ nhìn cô, “Cái gì?”
“Con sớm đã nhớ lại hết chuyện trước đây.”
Mẹ Trình rất ngạc nhiên nhìn cô với vẻ khó tin, “Vậy sao con không nói với mẹ?”
“Con không nói với mẹ vì con có mất trí nhớ hay không, mẹ là mẹ của con, con vẫn tôn trọng mẹ, nên con nghĩ dù có nói hay không cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ, con muốn nói với mẹ lúc trước làm thế nào mà con đã bị điên.”
Mẹ Trình trở nên lo lắng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của cô, “Chuyện gì vậy?”
Trình Khanh Khanh hít sâu một hơi, nói một lượt hết những chuyện mà Bạch Hạo Hiên và Lương San đã làm để lợi dụng cô, sau khi mẹ Trình nghe được chỉ cảm thấy đầu mình giống như bị búa lớn đập vào đầu, phải lui về phía sau một bước.
“ Sao có thể… sao có thể như thế được… Hạo Hiên sao nó có thể như thế…” Bà luôn nghĩ rằng chuyện ba Trình bị thương làn đó, luôn nghĩ rằng chuyện Trình Khanh Khanh bị điên là do trong thời kỳ mang thai chịu phải quá nhiều đả kích, lại không nghĩ được trong đó còn chất chứa nhiều quan hệ phức tạp như thế.
“Mẹ mẹ nghĩ lại xem, dì Văn biết hết những chuyện này, bà ta vẫn đến làm bạn với mẹ như bình thường không hề tỏ ra xa lạ, điều này có nghĩa là gì, điều này cho thấy bà ta là một người tâm tư kín đáo.”
“Trời ạ!” Mẹ Trình kêu lên, “Đây đúng là không thể tưởng tượng nổi” Sau đó nghĩ tới nỗi đau mà Khanh Khanh phải chịu đựng trong những năm đó, mắt mẹ Trình đỏ hoe, bà ôm chặt vai Trình Khanh Khanh nói: “Khanh Khanh, là mẹ không tốt, là mẹ quá đần….” Nói xong bà không kìm được nước mắt tuôn rơi.
Trình Khanh Khanh cũng cảm thấy xót xa khi nhìn bà như vậy nên vội vàng ôm chầm lấy bà vỗ nhẹ vào vai để an ủi: “Mẹ, không sao hết, ai cũng không phải sinh ra đã thông minh, chỉ cần lúc tiếp xúc với dì Văn sau này cẩn thận là được.”
Mẹ Trình hít một hơi thật sâu rồi nặng nề gật đầu, Trình Khanh Khanh vội vàng an ủi bà lần nữa, những tin tức này đối với mẹ Trình là quá sốc, bà cũng không có tâm tư nấu nướng, Trình Khanh Khanh khá để tâm đến bà, để bà về phòng nghỉ ngơi thật tốt, còn cô rời đi với Bạch Duyên Đình.
Sau khi lên xe Bạch Duyên Đình mới hỏi cô: “Tất cả mọi chuyện đều nói với mẹ rồi sao?”
Trình Khanh Khanh nở một nụ cười gượng gạo gật đầu, “Nói hết rồi.” Thở dài thườn thượt: “Em chỉ hy vọng trước Tết không có chuyện gì xảy ra nữa, để mình có một cái Tết an lành.”
Bạch Duyên Đình vươn tay xoa tóc cô, nhẹ giọng an ủi cô: “Có anh ở đây, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra được.”
Bạch tiên sinh không nói dối cô, đến Tết cũng không có chuyện gì xảy ra, Trình Khanh Khanh được nghỉ vào ngày 27/12 âm lịch, còn Bạch tiên sinh thì  bắt đầu nghỉ vào ngày 28/12 âm lịch.
Bữa cơm giao thừa năm nay Trình Khanh Khanh muốn tự tay nấu.

Vì vậy, sau khi được nghỉ lễ cô bắt đầu đi mua đồ tết.

Có một nhân viên trong công ty Bạch tiên sinh tặng anh thịt đầu heo hung khói và dăm bông, ngược lại đỡ cho Trình Khanh Khanh phải đi mua.

Những thứ như gà, vịt, cá mua cũng thuận tiện, huống chi cô còn có một tài xế tận chức như Bạch tiên sinh.

Mẹ Trình đã rèn luyện khả năng sống tự lập cho cô từ khi cô còn nhỏ, vì vậy cô vẫn có thể nấu bữa tối giao thừa.

Tuy nhiên, Bạch tiên sinh lo lắng cô làm một mình mệt mỏi nên anh đã dậy sớm giúp cô rửa thịt ba chỉ hun khói và gọt vỏ cà rốt cho cô.
Trình Khanh Khanh luộc thịt hun khói đã rửa sạch trong một cái nồi lớn, thêm măng khô, đậu xanh đã sấy khô, tàu hũ ky, củ cải trắng và cà rốt, luộc chín thành một món súp hỗn hợp, rồi cắt khúc cá đã chiên vào một cái chảo.
Bạch lão tiên sinh cầm một cái ghế nhỏ đi vào, ngồi trên ghế giúp cô gọt củ cải trắng, Trình Khanh Khanh quay lại nhìn Bạch tiên sinh khi đang rán cá.
Nhưng thấy anh mặc chiếc áo len màu trắng, mặc chiếc quần âu màu đen, chân đi đôi dép lê cotton, ăn mặc kiểu ở nhà thế này khiến anh mất đi vài phần uy nghiêm trên thương trường, khuôn mặt anh tuấn và dịu dàng đó làm anh càng thêm nét bình dị dễ gần, các món trong nồi lẩu đang sôi ùng ục ùng ục, cá trong nồi cũng đang xoay tròn phát ra âm thanh, trong bếp đang bốc lên hương thơm nóng hổi của đồ ăn, ngoài cửa sổ Tiểu Cảnh với Tiểu Nhã đang chơi đèn lồng đỏ, người chồng bên cạnh cô thì đang chuyên tâm vào bếp. 
Mọi thứ nơi đây như tập hợp thành mùi vị của cuộc sống thường nhật, mùi vị này  ấm áp bao phủ khắp người cô, làm cô thấy đặc biệt an tâm, đặc biệt chân thật. 
Dáng vẻ chuyên tâm của Bạch tiên sinh thật sự là quá rù quyến rồi, Trình Khanh Khanh bèn bỏ cái xẻng xuống, sáp vào mặt anh hôn một cái thật nhanh.
“Hửm?” Bạch tiên sinh có chút bối rối, dùng mu bàn tay xoa xoa nơi cô hôn, ngẩng đầu nhìn cô, nhưng thấy cô nghiêm túc lật cá lại, hình như vừa rồi anh bị ảo giác. 
Nhưng anh biết đó không phải là ảo giác của anh.
Khóe miệng Bạch tiên sinh hơi câu lên, đứng dậy rửa tay, sau đó vòng ra phía sau nhào vào người cô, Trình Khanh Khanh giật mình, dầu trong chảo bắn lên làm vấy bẩn cơ thể cô, cô quay đầu lại và nhìn chằm chằm liếc nhìn anh, “Anh làm gì vậy?”
Bạch tiên sinh cúi đầu hôn lên má cô nặng nề, vẻ mặt không hài lòng: “Anh mới hỏi em làm gì đó? Anh đang làm rất tốt mà em lại làm anh phân tâm?”
Trình Khanh Khanh nín cười, “Em làm gì?”
Bạch tiên sinh xoay người cô lại đối mặt với mình, anh đưa mặt lại gần, chóp mũi gần như chạm vào mũi cô, giọng nói của anh cố tình hạ thấp, mang một vẻ gợi cảm êm dịu, “Còn nói không làm gì?”Nói xong anh hôn lên môi cô một cái.
Trình Khanh Khanh run rẩy, đẩy anh ra, “Anh buông em ra, cá sắp bị em làm khét rồi.”
Bạch Duyên Đình duỗi tay trên tắt lửa rồi ngồi xổm xuống nâng đùi cô lên, dùng hai tay ôm lấy mông cô để hai chân cô quặp vào eo anh.
Trình Khanh Khanh vội vàng đưa tay ôm cổ anh cho khỏi ngã, cau mày hỏi: “Đây là làm gì vậy, mau thả em xuống!”
Bạch Duyên Đình giữ cô đặt cô trên bếp, với một khuôn mặt tất nhiên, “Ai kêu em không có việc gì đi quyến rũ anh!”Vừa nói anh vừa hôn lên miệng cô.
Trình Khanh Khanh bất lực nhắm mắt lại, chậm rãi đáp lại nụ hôn của anh, vốn dĩ chỉ là hôn nhẹ, nhưng cả hai đều có chút xúc động nên trong tiềm thức càng tăng thêm cường độ.
Đồng cam cộng khổ, gắn bó keo sơn, hận không thể khảm đối phương vào trong cơ thể mình.
“Ba mẹ, hay người đang làm gì vậy?”
Giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu, Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình đồng thời sững người, Bạch Duyên Đình vội vàng buông vợ ra lại bế cô ra khỏi bếp.
Trình Khanh Khanh bị hai đứa bé bắt tại trận, cả khuôn mặt đều đỏ lựng lên, vội vàng bật lửa, tiếp tục làm con cá chưa xong kia giả vờ như mình chưa làm gì.
Còn Bạch Diên Đình, tuy rằng quen chiến trên chiến trường, trạn lớn trận nhỏ đều từng thấy, nhưng bị hai đứa bé thấy vợ chồng anh thân mật như thế có chút 囧, đưa tay lên miệng hắng giọng một cái, nói với hai đứa bé đang mở đôi mắt to tròn đầy hiếu kỳ nhìn anh: “ Không phải bọn con đang chơi ở bên ngoài à, sao lại chạy vào đây?”
“Ba ba vẫn còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của con? Ba với mẹ đang làm gì đó?” Thông minh như bạn nhỏ Tiểu Cảnh sẽ không bị ba làm phân tâm.
“Ba và mẹ không có làm gì hết.” Bạch tiên sinh giả vờ bối rối.
Bạn nhỏ Bạch Tiểu Nhã lại coi như lẽ đương nhiên: “ Con thấy ba đang ăn nước miếng của mẹ.”
Trình Khanh Khanh: “…” Hình như cái hố này là tự mình đào xử lý sao giờ?
Bạn nhỏ Tiểu Cảnh cũng nói thêm: “ Lúc nãy con cũng nhìn thấy nhá, ba ăn nước miếng của mẹ.” Rồi dùng khuôn mặt đầy hiếu kỳ nhìn Bạch tiên sinh, “ Ba à ăn ngon không?”
Người từng chiến đấu trên thương trường nửa đời người như anh Bạch đây nhất thời cũng không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.
Đúng lúc này thì thủ lợn đã xong, Trình Khanh Khanh vội mang ra cắt miếng thịt nạc nhỏ để vào đĩa: “ Ai muốn ăn nào? Rất ngon đấy nhá!”
Bạn nhỏ Tiểu Cảnh mắt phát sáng lên, vội vàng rửa tay rồi bổ nhào vào đĩa thịt, bạn nhỏ Tiểu Nhã cũng muốn ăn, cũng mau đi rửa tay rồi đứng sang một bên, Tiểu Nhã thấy đĩa thịt ở trong tay cô, cũng tha thiết nhìn Trình Khanh Khanh nói: “ Mẹ ơi con cũng muốn một miếng.”
Trình Khanh Khanh lại cắt thêm một miếng đưa cho bé, hai đứa bé đang gặm miếng thịt, vấn đề liên quan tới nước miếng ban nãy của mẹ đều quên sạch, Trình Khanh Khanh tiện thể đẩy hai đứa bé ra ngoài, nói với chúng: “ Các con ra ngoài ăn đi, đừng có làm bẩn lên quần áo và sô pha, ăn hết thì mẹ lại đưa cho các con.”
Có lẽ bị đồ ngon thu hút hết sự chú ý, nên hai đứa bé vừa gặm miếng thịt nạc vừa ngoan ngoãn gật đầu, tới tận lúc Trình Khanh Khanh thấy hai đứa nhóc ngoan ngoãn ngồi bên sô pha gặm thịt mới thở phào nhẹ nhõm.
Hồi thần lại, chợt thấy Bạch tiên sinh đanh tươi cười nhìn cô, Trình Khanh Khanh trừng anh một cái, “ Chỉ biết làm chuyện xấu thôi!”
Bạch tiên sinh kéo cô vào lòng, cười tít mắt với cô, “ Ai làm chuyện xấu trước hả?”
Trên tay Trình Khanh Khanh còn dính chút dầu, cô bèn giơ hai ngón tay lên trước mặt anh: “ Anh còn nghịch nữa, em xoa lên mặt anh đấy.”
Bạch tiên sinh cũng không có coi trọng, tiến đến cắn một cái ngón tay của cô, xoay tròn đầu lưỡi đầy ẩn ý.
Trình Khanh Khanh liếc nhìn anh, “Anh …..


anh cái người này! Cẩn thận chút đừng để bọn trẻ nhìn thấy!”
Chuyện hai đưa nhỏ hỏi lúc nãy làm anh hơi sợ, cũng không dám trêu cô nữa, cười thật tươi thả cổna, Trình Khanh Khanh bèn đi làm đồ ăn, mà củ cải trắng bên kia của Bạch tiên sinh vẫn chưa thái xong, cô bất lực lắc đầu, tiếp tục làm nốt phần của anh.
Bữa tối giao thừa đã sẵn sàng, Trình Khanh Khanh gọi mẹ cô lại cùng nhau ăn.
Một nhà vui vẻ ăn cùng nhau, hai đứa bé ồn ào náo nhiệt đòi ba dắt mình đi đốt phái hoa, pháo hoa thì đã mua từ lâu, hai thùng vừa lớn vừa nặng, Bạch Diên Đình ôm tới sân sau cũng phải dùng hết sức.
Đốt pháo hoa, khi pháo hoa cháy trên bầu trời lần đầu tiên, hai đứa nhóc đều vỗ tay cổ vũ hết, mà Trình Khanh Khanh nhìn pháo hoa trên bầu trời chợt có chút ngẩn ngơ gì đó.
Pháo hoa được đốt lên, khi phát đầu tiên nổ lên trời, hai đứa trẻ vỗ tay sung sướng, trong khi Trình Khanh Khanh nhìn pháo hoa nổ trời đốt hết cỡ, nhất thời hơi sững sờ.
Trong thế giới của Hạ Tình, khoảnh khắc cuối của cuộc đời cô, cũng là một ngày như thế này, bên ngoài nhà nhà sáng đèn, xung quanh đều nghe thấy tiếng nói cười, nhưng cô thì sao, cô cũng rất hi vọng có người cùng cô trải qua đêm này, vượt qua đêm nay, cô cũng có thể tính là sống thêm 1 năm nữa.
Nhưng vẫn không thể vượt qua.
Ngày hôm đó cô thật cô đơn biết bao.

Nhưng bây giờ, pháo hoa thuộc về cô đang ở ngay trước mặt cô,  xung quanh cô là những người thân trong gia đình không bao giờ rời xa cô.
Đây là niềm hạnh phúc mà 27 năm nay cô mới có được, cô càng phải nắm chặt và trân trọng nó hơn nữa.
Mẹ Trình chỉ sợ hai đứa nhóc bị tàn pháo hoa rơi vào mắt, mà Bạch Duyên Đình thì đứng bên cạnh cô cùng cô xem pháo hoa, ở thời khác sáng lạn nhất của pháo hoa, vô thức đưa tay đặt lên vai cô, Trình Khanh Khanh cũng thuận theo dựa gần vào vai anh.
“Thật sự rất đẹp!” Trình Khanh Khanh mỉm cười với anh: “Sang năm, chúng ta đi mua pháo hoa như vậy đi!”
“Được.” Anh thì thầm với cô.
Sau khi xem pháo hoa, đã đến lúc phát tiền mừng năm mới, mẹ Trình đã lì xì cho Tiểu Cảnh và Tiểu Nhã, Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình đương nhiên cũng đưa lì xì cho hai đứa nhỏ, nhưng điều mà Trình Khanh Khanh không ngờ tới là năm nay mẹ Trình  cũng tặng cô một bao lì xì.
Trình Khanh Khanh chợt thấy xấu hổ, đã làm mẹ bọn trẻ rồi còn nhận lì xì gì chứ, chỉ là mẹ Trình nói, dù bao nhiêu tuổi trong mắt bà cô luôn là một đứa trẻ, Trình Khanh Khanh cũng không khách sáo nữa, lớn thế này rồi còn nhận lì xì cũng khá vui đó.
Một nhà thức đêm xong chia nhau đi ngủ, khi sắp ngủ thì anh Bạch lại mò ra một bao lì xì đưa cho cô, Trình Khanh Khanh thấy cũng kinh ngạc không thôi.
“Anh cũng chuẩn bị lì xì cho em à?”
“Hai đứa trẻ chính là bảo bối nhỏ của anh, em chính là bảo bối lớn của anh, bảo bối của anh đương nhiên là sẽ có lì xì.”
Lời nói của Bạch tiên sinh khiến cô cảm thấy rất thoải mái, cô cầm lấy lì xì của anh, nhẹ nhàng dựa vào người anh, nhận được lì xì cảm thấy thật hạnh phúc, xem ra cô vẫn còn trẻ con lắm.
“Phải rồi, ngày mai mùng một năm mới, mẹ em muốn mang hai đứa nhỏ tới nhà người quen, vậy chúng ta làm gì đây?”
Bạch tiên sinh vòng tay qua vai cô cười: “Em muốn làm gì thì anh làm đó.”
Trình Khanh Khanh đôi mắt lóe sáng, nhìn anh đầy mong đợi, “Vậy chúng ta ra ngoài hẹn hò đi!
Bạch tiên sinh xoay người đè cô xuống, dịu đang nói: “ Được, em muốn làm gì đều được.

Chỉ là, ngày cuối cùng của năm mới em cũng phải lì xì cho anh, không thì phải đợi tới sang năm rồi.”
Bạch tiên sinh lật người cô xuống đè cô xuống nhẹ nhàng nói: “Được, em muốn làm gì cũng được.

Nhưng mà nha, 
Trình Khanh Khanh đưa tay ra chọc vào trán, “Anh đúng là không cần mặt mũi.”
Bạch tiên sinh không cần mặt mũi không biết xấu hổ cũng không tức giận, vùi đầu vào hôn.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Chúng tôi ở bên đây anh anh em em, các người ở bên kia lửa cháy đến nơi, còn nữa….

về sau hôn môi thì phải chặn các bạn nhỏ lại, ừm!
Hãy cử động ngón tay út của bạn để bảo vệ tôi! Chỉ cần nhấp vào cột của tôi và nhấp vào mục yêu thích..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện