Translation: Yu 
Beta: Tm
Một lúc sau, hai đứa bé được một người đàn ông mặc vest đưa vào.

Sau đó anh ta đi ra ngoài và im lặng đóng cửa lại.
Hai đứa nhỏ đứng ở cửa nhưng chỉ nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích, Trình Khanh Khanh có chút xấu hổ, thận trọng hỏi bọn nhỏ: “Các con sợ mẹ sao?” 
Ngay khi lời vừa nói ra, cậu nhóc vội vàng chạy tới, dùng hai chân ngắn khuỵ vào đùi cô, vừa khóc vừa bướng bỉnh nói: “Con không sợ mẹ!” 
Cô con gái nhỏ cũng đi tới, cầm lấy một tay của cô, tay còn lại đặt lên mặt mình, nâng khuôn mặt tròn nhỏ của mình lên, tròn xoe mắt nhìn cô.
Trình Khanh Khanh đi tới ngồi xuống giúp bọn nhỏ lau nước mắt trên mặt một cái, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, mẹ bị bệnh nên không chăm sóc tốt cho các con.” 
Hai đứa bé có thể không nghĩ đến cô lại có thể thân thiết với chúng như vậy, giống như một món quà hiếm có, cậu nhóc vội vàng cầm tay cô dịu dàng xoa xoa khuôn mặt của mình, dịu dàng nói với cô: “Không sao đâu, mẹ cần phải sớm khỏi bệnh.” 
Cô con gái nhỏ có vẻ nhút nhát và không thích nói chuyện.

Nhưng vào lúc này, bé con lại vươn đôi tay dịu dàng ôm lấy cổ cô, dịu dàng xoa xoa khuôn mặt của cô.

Dường như đang an ủi cô, lại dường như muốn cảm nhận được sự ấm áp trong cô nhiều hơn một chút. 
Trình Khanh Khanh ôm hai cái bánh bao nhỏ đến gần cô một chút, ngửi được mùi thơm của sữa trên người hai đứa.

Cô cảm giác đầu óc như bị một đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác khoan khoái không nói nên lời. 
“Các con có thể nói cho mẹ các con tên gì không?” 
Lời cô vừa nói ra, hai đứa bé sững sờ quay lại nhìn ba.

Người đàn ông đứng một bên nhìn ba mẹ con dịu dàng thắm thiết, bị hai đứa bé nhìn mới hoàn hồn trở lại.

Anh vội cười với bọn nhỏ, rồi nhẹ nhàng giải thích: “Mẹ bị bệnh rồi nên không nhớ được những chuyện trước kia.

Các con mau giới thiệu bản thân của các con cho mẹ đi.” 
Cậu bé gật đầu, sau đó nhìn Trình Khanh Khanh kích động nói: “Con tên là Bạch Tiểu Cảnh, con là con của mẹ.” Cậu đưa tay ra sờ vào tóc em gái nhỏ rồi nói: “Bé con là Bạch Tiểu Nhã, là em của con cũng là con của mẹ.” 
Trình Khanh Khanh âu yếm sờ mặt hai đứa bé: “Hóa ra là Tiểu Cảnh và Tiểu Nhã.” 
Bạch Duyên Đình đứng ở một bên đưa tay lên nhìn đồng hồ, thấy gần đến giờ, anh đi tới, đặt tay lên vai hai đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: “Mẹ vừa mới tỉnh dậy, không thể quá mệt mỏi, bây giờ cũng không còn sớm nên các con cùng chú Vương đi học trước, lát nữa sẽ đến gặp mẹ sau có được không?” 

Tiểu Cảnh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu bé quay lại, nắm tay Bạch Duyên Đình, vẻ mặt cầu xin: “Ba, ba đưa mẹ về nhà nhé?”
Cô con gái nhỏ cũng bước tới, lấy hai tay kéo tay áo anh, đôi mắt to tròn nhìn anh đầy mong đợi. 
Bạch Duyên Đình liếc nhìn Trình Khanh Khanh, sau đó âu yếm nhìn hai đứa nhỏ, lòng bàn tay lớn xoa xoa đầu hai đứa bé, cười nói: “Được rồi, con đi học trước đi, lúc tan học về có thể nhìn thấy mẹ rồi.” 
Tiểu Cảnh mặt mũi tràn đầy vui mừng: “Thật sao ạ? Ba đừng nói dối nha!” 
Cô con gái nhỏ chưa biết nói nhiều cũng cất giọng nhẹ nhàng và nói: “Ba đừng nói dối nhé” 
“Ba không nói dối các con, mau cùng chú Vương đi ra ngoài nhé.” 
Có lẽ thấy thời gian đã không còn nhiều, người mặc vest canh cửa lúc này cũng đi vào, vừa nghe thấy lời của Bạch Duyên Đình, anh ta nhẹ nhàng thuyết phục rồi nắm tay hai đứa nhỏ đi về phía cửa. 
Khi ra đến cửa, hai đứa bé vẫn lưu luyến nhìn cô, vẫy tay chào tạm biệt cô vài lần rồi mới rời đi. 
Mãi cho đến khi hai người bọn nhỏ rời đi một lúc lâu, Trình Khanh Khanh mới thu hồi tầm mắt, quay đầu lại liền phát hiện Bạch Duyên Đình đang nhìn cô chăm chú, trên mặt mang theo ý cười, trong mắt cũng là đắc ý cùng sự ấm áp.

Như thể anh đang mong chờ nhưng điều này mãi mãi không thể đột ngột xảy ra, khóe mắt và lông mày của anh không giấu được niềm vui.
Trình Khanh Khanh bị anh nhìn như vậy thì rất khó chịu, lúng túng quay đầu lại: “Làm sao vậy?” 
“Không có gì đâu” Giọng nói của anh trầm ấm giống như cố ý hạ giọng, nghe như có vị ngọt ngào. 
Sau khi ra khỏi phòng, Bạch Duyên Đình đưa cô đi khám và xét nghiệm hàng loạt.

Cuối cùng bác sĩ khẳng định Trình Khanh Khanh có thể có suy nghĩ và hành động bình thường.

Khi bác sĩ khám cho cô, cô vô tình nhìn lướt qua bệnh án, thấy trên đó viết mấy chữ, tâm thần phân liệt, hoang tưởng. 
Trình Khanh Khanh hít sâu một hơi, chắc chắn, quả nhiên cô đoán không sai.

Trình Khanh Khanh lúc trước thật sự bị bệnh tâm thần. 
Sau khi kiểm tra, Trình Khanh Khanh quay trở lại phòng bệnh trước, Bạch Duyên Đình đã bị bác sĩ chặn lại. 
“Bạch tiên sinh, hiện tại bà Bạch có thể sống như người bình thường nhưng không thể loại trừ khả năng tái phát, Bạch tiên sinh vẫn cần phải đề cao cảnh giác.” 
Sắc mặt Bạch Duyên Đình nghiêm trọng gật đầu: “Tôi biết rồi.” 
“Nhưng nói đến cũng thật kỳ lạ, tình hình của Bạch phu nhân trước đây thực sự nghiêm trọng nhưng khi cô ấy muốn tự tử bằng cách nhảy xuống sông, không chỉ giữ lại mạng sống mà còn lấy lại được lý trí.” 
Bạch Duyên Đình lạnh lùng liếc anh ta một cái, bác sĩ biết bản thân nói bậy nên lập tức dừng lại, vội vàng chuyển đề tài: “Nhân tiện, liên quan đến việc Bạch phu nhân bị mất trí nhớ, chúng tôi đã làm một loạt xét nghiệm và tạm thời phán đoán.

Đó là chứng mất trí nhớ do tâm lý, nhưng Bạch tiên sinh đừng lo lắng.


Mặc dù Bạch phu nhân bị mất trí nhớ nhưng nó không hoàn toàn.

Cô ấy có thể tìm lại trí nhớ của mình. 
Bạch Duyên Đình không đồng ý: “Cô ấy có tìm được trí nhớ hay không cũng không quan trọng.

Đối với tôi, cô ấy quên đi quá khứ là chuyện tốt.” 
Bác sĩ không hỏi thêm câu nào, chỉ cười nịnh nọt: “Đương nhiên, tình cảm sâu đậm của  Bạch tiên sinh đối với Bạch phu nhân ai cũng thấy rõ.

Tôi nghĩ Bạch tiên sinh không ngại cho dù cô ấy có biến thành như thế nào đi nữa.” 
Bạch Duyên Đình cười không nói lời nào, giải thích vài câu với bác sĩ liền rời đi.
Bạch Duyên Đình đưa cô đến một nhà hàng gần bệnh viện để ăn tối.

Bởi vì cô vừa mới tỉnh lại chỉ có thể ăn những thứ mềm nên anh chỉ gọi một ít cháo hầm óc đậu phụ. 
Anh múc đầy bát cháo, dùng thìa khuấy vài lần rồi mới đặt trước mặt cô.

Cô đang suy nghĩ điều gì đó nhưng nhìn bát cháo lại không nhúc nhích.

Thấy vậy, Bạch Duyên Đình đột nhiên trở nên lo lắng: “Làm sao vậy? Em muốn anh đút cho em ăn sao?” Đút cho cô ăn, rõ ràng là anh đã làm loại chuyện này rất nhiều rồi. 
Trình Khanh Khanh nghĩ rằng anh thường xuyên đút cho cô ăn nên cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, đem cháo đưa qua: “Em tự ăn là được rồi.” 
Anh không ép cô, cũng tự múc cho mình một chén. 
Sau khi cắn vài miếng, Trình Khanh Khanh mới phát hiện ra anh dường như đang nhìn cô chằm chằm lúc nào không hay.

Cô ngẩng đầu nhìn anh nhưng lại thấy anh múc một thìa cháo để bên miệng mà không ăn.

Cứ chằm chằm nhìn cô như thế, lông mày hay ánh mắt đều như đang cười vậy. 
Bị anh nhìn Trình Khanh Khanh vô cùng khó chịu: “Anh…sao lại không ăn?”
“Anh đang ăn đây” 
Cuối cùng anh cũng thu hồi ánh mắt, đút cháo vào miệng nhưng khi đang múc thêm một thìa, động tác của anh lại dừng lại.


Anh ngước mắt lên nhìn cô chăm chú, ánh mắt nóng như thiêu đốt làm cô muốn tan chảy. 
Da đầu Trình Khanh Khanh tê dại khi nhìn thấy anh, dứt khoát cúi đầu, gần như là vùi đầu vào trong bát. 
Người này thật là, sao cứ nhìn người ta chằm chằm vậy? Rất ngại nha! 
Trong nhà hàng có lắp một chiếc TV, có vài vị khách đang ngồi trước TV xem tin tức.

Mặc dù Trình Khanh Khanh đã cố gắng hết sức để tránh ánh mắt thiêu đốt của người đối diện, nhưng lời nói của người chủ trì trên TV thì vẫn bay đến tai của cô. 
“Chào buổi trưa các bạn khán giả, hôm nay là ngày 10 tháng 1 năm 2016…” 
Trình Khanh Khanh sửng sốt khi nghe đến ngày tháng, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua TV.

Trên màn hình TV đã bắt đầu phát hình ảnh tin tức, nhưng ngày tháng cứ trôi qua như gió xoáy bên tai cô. 
Ngày 10 tháng 1 năm 2016? 
Bạch Duyên Đình nhận thấy sự khác lạ của cô, vội vàng đặt thìa xuống, lo lắng hỏi: “Sao vậy?” 
“Hôm nay là ngày 10 tháng 1 năm 2016?” 
Bạch Duyên Đình không hiểu tại sao cô lại sốc đối với ngày tháng như vậy, vẻ lo lắng trên mặt càng trở nên dữ dội hơn: “Ừm? Sao vậy? Không phải em cảm thấy bản thân mê man 5 ngày rồi là điều lạ lùng chứ? ” 
Mê man 5 ngày? 
Nếu bây giờ là ngày 10 tháng 1, như vậy 5 ngày trước chính là 5 tháng 1, đó chẳng phải là ngày cô sinh ra sao? 
Khi cô chết rõ ràng là năm 2043, nhưng khi tỉnh lại, cô đã đến năm 2016? Cô luôn trong tình trạng choáng váng kể từ khi tỉnh dậy, nhưng cô không để ý đến xung quanh.

Nếu nhìn kỹ thì đồ đạc trong nhà hàng này và cách bài trí của thành phố bên ngoài có chút khác biệt so với thế giới mà cô đang sống. 
Lấy chiếc TV đó làm ví dụ, ở thế giới mà cô đang sống màn hình TV đã áp dụng công nghệ 3D, hình ảnh trên TV rất không gian ba chiều, nhưng hình ảnh trên TV trước mặt vẫn là hình phẳng. 
Và còn có điện thoại di động của Bạch Duyên Đình.

Chiếc điện thoại bảng đã là một chiếc điện thoại rất cổ trong thế giới cô ấy đang sống.

Bởi vì trong thế giới đó, thành phố có nhịp sống nhanh, không có thêm thời gian để lấy điện thoại ra trả lời, xem giờ nhưng tích hợp điện thoại với đồng hồ, tiện lợi hơn. 
Tuy nhiên, một số người thành công có những sở thích rất đặc biệt và thích những thứ hoài cổ.

Vì vậy không có gì ngạc nhiên khi họ vẫn sử dụng những chiếc điện thoại di động kiểu cũ này.

Thế là lúc đó cô không nghĩ nhiều về điều đó, thế mà bởi vì thời đại anh sống hoàn toàn khác với thời đại mà cô từng sống. 
Sao có thể như vậy chứ? 
Trình Khanh Khanh đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng hỏi: “ Vì sao em lại hôn mê không tỉnh vậy?” 
Bạch Duyên Đình ánh mắt lóe lên, cúi đầu múc một thìa cháo muốn ăn, nhưng lại không nói chuyện, Trình Khanh Khanh cũng lo lắng, vội vàng hỏi: “Anh mau nói cho em biết đi.” 

Sau đó anh mới ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt ngưng trọng: “Tự tử bằng cách nhảy xuống sông.” 
Tự sát bằng cách nhảy xuống sông? 
Nếu như nói linh hồn của cô nhập vào thân xác của Trình Khanh Khanh để sống lại, vậy Trình Khanh Khanh kia chắc là đã chết rồi nhỉ?
“Ngày em nhảy sông là ngày 5 tháng 1 sao? Hôm đó em suýt chết à?” 
Anh nghiêm nghị nhìn cô: “Sự việc đã qua rồi không cần nghĩ tới nó nữa.” 
Trình Khanh Khanh không có thời gian để ý đến lời nói của anh, lúc này trong lòng cô đã có một suy đoán rất táo bạo 
Ngày Trình Khanh Khanh tự tử là ngày 5 tháng 1 và ngày sinh của cô cũng là ngày 5 tháng 1.

Vậy mối liên hệ giữa họ là gì? Vấn đề là hai người họ trông vẫn rất giống nhau … 
Nếu nói rằng một chuyện khó tin như trùng sinh sẽ xảy ra thì luân hồi cũng không nên coi là vô nghĩa, chẳng lẽ Trình Khanh Khanh chính là kiếp trước của Hạ Tình? 
Trình Khanh Khanh chết vừa hay đầu thai trở thành Hạ Tình, nhưng cô đã quên hết mọi thứ về Trình Khanh Khanh, cô ấy không còn nhớ mọi thứ về Trình Khanh Khanh nữa, và trở thành một Hạ Tình mới toanh?
Nhưng mà bây giờ tại sao cô lại trở lại rồi? Sống cuộc sống 27 năm của Hạ Tình sau đó ông trời lại cho cô trùng sinh về quá khứ trở thành Trình Khanh Khanh, tại sao ông trời lại có sự sắp đặt như thế? 
Bởi vì những suy nghĩ này, cô có vẻ lơ đễnh khi từ nhà hàng trở về bệnh viện, Bạch Duyên Đình nhìn cô đầy quan tâm, nhìn cô với vẻ mặt nghiêm nghị dọc theo đường đi, thỉnh thoảng sẽ đặt câu hỏi cho cô, nhưng Trình Khanh Khanh đang suy nghĩ về điều gì đó chỉ mơ hồ đồng ý. 
Trở lại bệnh viện, Bạch Duyên Đình làm thủ tục xuất viện cho cô, sau đó bắt đầu giúp cô thu dọn đồ đạc.

Nhìn Bạch Duyên Đình đang bận rộn giúp cô thu dọn đồ đạc trong phòng, Trình Khanh Khanh rốt cuộc hoàn hồn.
Thấy anh lấy quần áo dự phòng của cô trong tủ ra xếp ngay ngắn vào túi, sau đó lấy ra chén, đĩa, bát, bọc trong giấy thiếc đặt ngay ngắn trong túi vải bên hông. 
Nhìn thấy anh như vậy, Trình Khanh Khanh có chút kinh ngạc, vốn dĩ cô cho rằng anh là người có địa vị cao, sẽ có người khác vì anh mà làm tất cả mọi thứ, nhưng cô không ngờ anh lại là người sống như vậy.

Từ chi tiết khi anh sắp xếp quần áo có thể nhìn ra anh trái lại là một người đàn ông rất tốt. 
“Chuyện đó…em tự làm được.” Cô luôn cảm thấy người như anh làm những chuyện này chính là không biết trọng nhân tài rồi. 
Anh lau chén sạch sẽ, bỏ vào trong túi cũng không ngẩng đầu lên: “Những thứ này anh thường dọn dẹp, em cũng không biết chúng để ở đâu, em cứ ngồi đó đi, một lát nữa sẽ xong ngay.” Anh nghĩ tới cái gì đó, từ trong túi lấy ra một chiếc áo khoác: “Mặc cái này vào, bên ngoài hơi lạnh.” 
Trình Khanh Khanh vươn tay nhận lấy, chỉ thấy trên trán của anh đã đọng một tầng mồ hôi mỏng, trên bàn đầu giường có một túi khăn giấy, cô bước tới cầm lấy một ít đưa cho anh: “Lau mồ hôi đi” 
“Hả?” 
Anh hình như rất ngạc nhiên, nhìn vào khuôn mặt của cô lại nhìn vào tờ khăn giấy mà cô đưa qua.

Sau khi biết được ý của cô là gì trên mặt anh tràn đầy sự không thể tin, sững sờ một lúc mới nhận lấy, nhưng mà nhận rồi anh cũng không vội vàng lau, chỉ nhìn chằm chằm vào khăn giấy trên tay.

Vô số cảm xúc phức tạp lóe lên trong mắt anh, rất lâu sau, mọi cung bậc cảm xúc phức tạp trào lên một niềm vui khó tả, anh cười với cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em” 
Nhìn bộ dạng của anh như đón được một niềm vui bất ngờ, trong lòng cô có chút xót xa.

Thấy anh định lau mồ hôi, cô vội vàng đưa tay giật lấy chiếc khăn giấy rồi mới kịp định thần lại, nhẹ nhàng lau nó trên trán..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện