Trans: Gia Băng
Hai đứa bé cười rất vui vẻ, Trình Khanh Khanh lại càng thích thú hơn, sau đó cô thật sự bị hai cái má hồng hồng đáng yêu như bánh bao mê hoặc mất rồi, cô dứt khoát đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đó.
Tuy nhiên, ngay khi ngón tay cô định chạm vào chúng, khuôn mặt vốn dĩ hồng hào và dịu dàng bỗng nổi đầy vảy, đôi mắt sáng lấp lánh như ngôi sao chợt lóe sáng với những vệt máu dày đặc, trông đặc biệt đáng sợ.

Nhưng khi tay cô vừa định vươn ra thì đã thấy hai người đồng thời há miệng ra, lộ ra một hàng răng sắc nhọn.
Trình Thanh Thanh kinh hãi há hốc mồm, vội vàng thu tay lại, vô thức nâng chân đạp hai con quái vật đáng sợ này.
Bạch Duyên Đình đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mẹ con ba người, nhưng hành động của Trình Khanh Khanh nằm ngoài dự đoán của anh, may mà anh luôn rất nhạy bén, khoảnh khắc nhìn thấy đứa trẻ gần giường ngã xuống, anh gần như theo bản năng chạy tới để đón lấy chúng.
Đến khi bắt gọn đứa trẻ trong tay thì anh mới thả lỏng thở nhẹ một hơi, nhưng đứa trẻ sợ hãi đến mức bật khóc rất to, nghĩ đến hành động vừa rồi của Trình Khanh Khanh, Bạch Duyên Đình đột nhiên tức giận, nhưng ít ra anh vẫn kìm được cơn tức giận của mình, anh nói với cô: “Cho dù là em bất mãn với tôi đi chăng nữa, thì đứa trẻ cũng là cốt nhục của em, tại sao em lại trút sự bất mãn của mình lên chúng chứ?! Em có biết là nếu như tôi không kịp thời bắt lấy Tiểu Cảnh, thì e là nó đã mất mạng rồi.


Trình Khanh Khanh đã bị những gì mình vừa nhìn doạ đến mất hồn, ngay vào thời khắc đối mặt với sự chấp vấn của Bạch Duyên Đình, cô chỉ biết lờ đi mà nói:”Không phải…..chúng nó không phải con của tôi, chúng nó….”
Cô liếc nhìn đứa trẻ, nhưng lại thấy lớp vảy và bộ giáp đáng sợ mà cô vừa nhìn thấy đã biến mất, cặp mắt lồi đầy tơ máu cũng không còn, nhìn thấy cảnh tượng này, Trình Khanh Khanh cũng còn không biết nên nói gì nữa.
Cô sững sờ lắc đầu, “Rõ ràng tôi vừa nhìn thấy … tôi nhìn thấy … làm sao có thể…”
Bảo mẫu vừa đến, nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ nên bước vào kiểm tra, Bạch Duyên Đình giao đứa trẻ cho cô ấy mang ra ngoài, nhìn thấy Trình Khanh Khanh cau mày với vẻ mặt thất thần, anh lập tức lo lắng: “Làm sao vậy?  Lúc nãy em nhìn thấy cái gì vậy? “
Trình Khanh Khanh thở dài một hơi, hai tay vùi mặt vào, chẳng lẽ là do áp lực quá lớn nên mới sinh ra ảo giác sao?
Thấy cô có vẻ không thoải mái, Bạch Duyên Đình bước đến bên cô ngồi xuống với giọng điệu nhẹ nhàng hơn, “Có chuyện gì vậy Khanh Khanh? Khó chịu ở đâu sao?”
Trình Khanh Khanh lắc đầu không nói gì.
“Xin lỗi, lúc nãy tôi quá nặng lời quá rồi.”
Trong người Trình Khanh Khanh đang cảm thấy rất loạn, không biết tại sao vừa rồi cô nhìn thấy những thứ kinh khủng như vậy trên người bọn trẻ, nhưng cảnh tượng vừa rồi rất thật, không có vẻ là giả, cô nhìn rõ mặt của hai đứa nhỏ.

Có vảy mọc trên đó, rõ ràng là cô đã thấy như vậy …
Thấy cô không trả lời, Bạch Duyên Đình còn tưởng rằng cô không muốn nói chuyện với anh, vì vậy anh thở dài nói: “Được rồi … em nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi đi ra ngoài.”
Đứa trẻ an toàn ra đời, cô rất nhanh cũng sẽ được xuất viện, Bạch Duyên Đình đặc biệt cho người xây phòng trẻ, hai đứa trẻ được đặt ở đó, bởi vì sau sự việc này, Trình Khanh Khanh không còn dám đối mặt với hai đứa trẻ nữa.

Cô luôn sợ hãi rằng sẽ lại nhìn thấy một cái gì đó kinh khủng trên khuôn mặt của tụi nhỏ một lần nữa.
Nhưng có lúc cô cảm thấy mình đã sai, tụi nhỏ là con của cô, sao có thể là quái vật? Có lẽ để chứng minh rằng cô thực sự đã sai, vào cái ngày mà tất cả mọi người đều đã đi vắng cô đã bí mật vào nhà trẻ.
Hai đứa trẻ lúc này đã ngủ say, cơ thể non nớt được quấn trong chiếc khăn trắng tinh, những viên thịt nhỏ căng mọng trông quá đỗi dịu dàng và dễ thương.
Trình Khanh Khanh nhìn hai gương mặt nhỏ nhắn dịu dàng này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như đã trút được tảng đá nặng, cô nghiêng người muốn hôn lên má tụi nhỏ, nhưng khi chậm rãi tiến lại gần, cô lại nhìn thấy hai đôi mắt đang nhắm nghiền đó đột nhiên mở ra, và khuôn mặt ghê tởm mà cô nhìn thấy lần trước lại xuất hiên, sắp cắn vào cổ cô.
Trình Khanh Khanh hét lên sợ hãi, loạng choạng bước ra khỏi cửa, quay trở lại phòng, đóng cửa, khóa lại, sau khi làm xong hết những việc này cô mới dám thở mạnh một hơi.
Chuyện này sao lại có thể xảy ra chứ? Làm thế nào mà cô lại sinh ra hai con quái vật? Làm thế nào mà điều đó xảy ra? Tụi nó muốn ăn thịt cô, tất cả những gì cô nhìn thấy đều là thật.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng mình sẽ đề đơn ly hôn với Bạch Duyên Đình sau khi đứa trẻ ra đời, nhưng cô lại thấy do dự khi nghĩ rằng bọn trẻ còn quá nhỏ, chỉ là bây giờ, cô thực sự rất muốn mau chóng được ly hôn với anh.
Đứa con của quỷ cũng là quỷ, quỷ ăn thịt người, cho dù cô là mẹ của bọn trẻ, bọn trẻ cũng sẽ không buông tha cô.
Nhưng dù cô có đề cập chuyện ly hôn với Bạch Duyên Đình như thế nào thì anh cũng không đồng ý, không những thế anh còn cảm thấy cô có vấn đề nên muốn đưa cô đi khám bệnh, Trình Khanh Khanh  cảm thấy cô sắp bị anh bức đến phát điên rồi.
Từ khi Trình Khanh Khanh sinh con, Bạch Duyên Đình cảm thấy cô thật kỳ quái, cô thường xuyên thất thần, mất tập trung, đôi khi anh còn thấy cô nói chuyện với không khí.

Bạch Duyên Đình biết rằng phụ nữ rất sau khi sinh rất dễ bị trầm cảm sau sinh nên anh muốn đưa cô đi khám nhưng cô có chết cũng không chịu.

Bạch Duyên Đình không còn cách nào khác, nhìn thấy tình hình của cô lúc này, anh phải phái một vài người đi theo để canh chừng cho sự an toàn của cô.
Nhưng tất cả những điều này dường như đối với Trình Khanh Khanh thì giống như anh đang theo dõi cô vậy, Trình Khanh Khanh đôi khi sẽ đến thăm bố Trình, có lúc sẽ đi tìm Dương Hân, nhưng cho dù cô đi đâu, bên cạnh cô luôn có  vài người đi theo, cô đột nhiên phát giác ra rằng cuộc sống của cô đã trở thành một cái lồng đáng sợ, anh sẽ không ly hôn với cô, không cho cô tự do, anh sẽ giam cầm cô bên mình, theo dõi cô mỗi ngày, nhất cử nhất động của cô đều sẽ rơi vào mắt anh.
Cuộc sống như thế này khiến Trình Khanh Khanh cảm thấy chán nản, cô vô cùng đau đớn, ngày nào về nhà cô cũng phải nhắc đến chuyện ly hôn với Bạch Duyên Đình.
Nhưng dù cô có nói gì thì anh cũng không bao giờ đồng ý ly hôn, không những thế anh còn dọa cô rằng sẽ đưa cô vào viện, cô đã biết quá rõ ý định của anh, anh muốn hoàn toàn giam giữ được cô.
Cô không muốn anh thành công, thế nên cô cũng không còn nhắc đến chuyện ly hôn nữa.
Tuy nhiên, cuộc sống khiến cô có cảm giác bị theo dõi vẫn khiến cô cảm thấy đau khổ.

Hôm nay, khi cô vừa rời khỏi Trình gia, cô nhận được một tin nhắn, số điện thoại nhìn rất quen, cô chợt nhớ ra, lần trước Bạch Hạo Hiên tìm cô cũng là dùng số này để gửi tin nhắn cho cô.
Trên tin nhắn chỉ có vài chữ: Tôi muốn gặp em.
Nếu là trước đây, nếu biết người gửi tin là anh ta thì Trình Khanh Khanh sẽ không đếm xỉa đếm, nhưng bây giờ, cuộc sống bị theo dõi từng ngày quá dồn dập khiến cô gần như ngợp thở, không biết là vì để phản kháng lại Bạch Duyên Đình hay là vì để phát tiết sự bất mãn mà cô đồng ý yêu cầu của Bạch Hạo Hiên.
Địa điểm họ hẹn là nhà vệ sinh nữ trong một trung tâm mua sắm.

Những người này chỉ không đi theo cô khi cô đi vệ sinh, cô viện cớ đi mua đồ, họ cũng không mảy may nghi ngờ, đang mua thì đi vệ sinh.

Họ đứng canh gác ở cửa, may thay, họ không vào cùng cô.
Trình Khanh Khanh đi vào theo số nhà vệ sinh mà  Bạch Hạo hiên đưa từ trước, thấy anh ta thực sự đang ở bên trong.

Trình Khanh Khanh đóng cửa lại, nói nhỏ với anh: “Anh tìm tôi có việc gì thế?”
Bạch Hạo Hiên nhìn cô thật lâu, sau đó lại quét một lượt người cô, ánh mắt anh ta chợt trở nên thương cảm hơn, anh ta hạ giọng, nhưng lại nói với cô bằng giọng điệu kiên quyết: “Khanh Khanh, anh đưa em đi được không? Chúng ta đi đến một nơi không ai biết đến, anh sẽ chăm sóc em chu đáo và bù đắp lại những gì anh nợ em.


“Đưa tôi đi?” Trình Khanh Khanh trầm ngâm suy nghĩ, cắn chặt lấy những lời này.
Bạch Hạo Hiên gật đầu chắc chắn, “Ừm, anh đưa em đi.

Chúng ta đi càng xa càng tốt.”
Trình Khanh Khanh cười một cách giễu cợt: “Có Bạch Duyên Đình ở đây, anh cho rằng anh có thể mang tôi đi sao?”
Nghe giọng điệu của cô, cô cũng muốn cùng anh ta ra rời đi sao? Trong mắt Bạch Hạo Hiên có màu sắc tươi sáng hơn, như để thuyết phục cô về năng lực của anh ta, anh ta dùng hai tay giữ vai cô nhìn cô bằng ánh mắt kiên định, “Em hãy tin  anh, Khanh Khanh, anh có thể đưa em đi.” Nói xong, Anh ta lấy trong túi ra một chai nhỏ đưa cho cô, “Đây là thuốc ngủ, khi về hãy nghiền nát chúng cho vào trà hoặc rượu của Bạch Duyên Đình, thuốc viên này không có tác dụng phụ.

Chỉ là có thể khiến người ta đi vào giấc ngủ rất nhanh, chỉ cần anh ta ngủ thiếp đi, em liền có thể trốn thoát.


Trình Khanh Khanh nhìn lọ thuốc nhỏ mà anh ta đưa cho cô nhưng không nhận lấy, nụ cười chế nhạo trên mặt càng sâu, “Cho dù Bạch Duyên Đình ngủ thiếp đi, anh có biết bên ngoài nhà chúng tôi có bao nhiêu vệ sĩ không? Tôi không thể trốn được đâu.


“Em không cần lo lắng, chỉ cần để hắn ngủ say, anh sẽ tìm cách đuổi đám vệ sĩ kia đi.” Một lúc sau, anh ta nói thêm: “Em chờ hắn ngủ say rồi chạy ra ngoài, còn anh sẽ đợi em dưới chân núi.” Giọng điệu của anh ta càng trở nên nghiêm túc, nhìn cô chằm chằm càng thêm kiên định:” Anh sẽ luôn đợi em, cho dù em có đến hay không.


Trình Khanh Khanh cầm lấy cái lọ nhỏ đưa tay xoa xoa, trong một khoảnh khắc liền trở nên trầm mặc.
Muốn bỏ trốn với Bạch Hạo Hiên sao? Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tình cảm của cô dành cho Bạch Hạo Hiên không còn sâu đậm như trước, cô cũng không quá muốn chạy trốn cùng anh ta, nhưng việc cô muốn rời khỏi Bạch Duyên Đình là sự thật.
Cô rất muốn rời xa anh, rời khỏi nơi đã giam cầm cô và khiến cô chán nản.
Cô cất lọ thuốc vào túi, cười nói: “Được.”
Bạch Hạo Hiên cũng không mong đợi cô đồng ý, khuôn mặt luôn đen tối của anh cũng mang theo một chút ý cười, anh ta dùng hai tay giữ chặt tay cô, nói với cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.


Trình Khanh Khanh giả vờ vô ý rút tay ra, “Được rồi, bên ngoài có mấy vệ sĩ canh gác.

Nêu tôi còn chưa ra ngoài thì họ sẽ xông vào đây đó.

Những gì anh nói tôi đều nhớ cả rồi, cứ như vậy đi.”
Bạch Hạo Hiên gật đầu, trước khi cô đi, anh nói: “Em cẩn thận nhé.”
Sau khi trở về nhà, Trình Khanh Khanh cứ chần chừ, cô không biết Bạch Hạo Hiên có khả năng dụ đám vệ sĩ do Bạch Duyên Đình sắp xếp đi hay không, liệu Bạch Duyên Đình có cảnh giác với cô không, nếu như anh không uống thuốc ngủ và phát hiện ra kế hoạch của cô, thì sợ rằng con đường cô đi sau này sẽ không dễ dàng.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cô vẫn muốn thử một lần, cô phải rời khỏi nơi kinh khủng này càng sớm càng tốt.
Buổi chiều, Bạch Duyên Đình vừa trở lại đã thấy trên bàn đầy bát đĩa, anh không bao giờ theo chủ trương xa hoa lãng phí, dì Trương cũng có quy tắc nấu nướng, hơn nữa trước giờ anh cũng chưa từng đặt biệt dặn dò…
Đúng lúc anh đang phân vân thì thấy Trình Khanh Khanh từ trong bếp bưng một đĩa gà cay đi ra, vừa nhìn thấy anh, cô liền cười, nhẹ nhàng chào hỏi: “Anh về rồi à?”
Nhìn nụ cười của cô, Bạch Duyên Đình ngơ ngác một hồi, sau đó liếc nhìn tạp dề cô đang mặc trên người, trong mắt hiện anh lên một nụ cười ấm áp, nhưng anh vẫn không tin, “Tất cả những thứ này đều là do em làm sao? “
Trình Khanh Khanh đặt gà cay xuống bàn, cởi tạp dề, đi tới tủ rượu, lấy ra một chai rượu mở nắp, rót một ly đến trước mặt anh, cười nói: “Thử một chút đi.”
Bạch Duyên Đình sững sờ ngồi xuống đối diện với cô, nhìn thấy tâm trạng của cô tốt như vậy, lòng anh cũng trở nên ấm áp hơn, anh nếm thử một miếng gà cay do cô làm, thực sự rất ngon.
“Hôm nay có chuyện gì vui sao? Sao lại nấu nhiều món vậy?”
“Hm…..” Cô nghiêng đầu nghịch ngợm nháy mắt với anh, màu sắc tươi tắn trong mắt khiến anh nhức mắt, “Chỉ là đột nhiên hiểu ra được một số chuyện, nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.”
“Hửm?” Anh khẽ nhướng mày, sự vui sương trong ánh mắt anh như sắp trào ra, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, anh mới nói: “Nghĩ thông suốt thì tốt rồi, sau này tháng ngày hạnh phúc sẽ còn rất dài.” Ngay cả giọng nói của anh cũng trở nên nhanh nhẹn và vui vẻ hơn.
Trình Khanh Khanh mỉm cười, “Đúng vậy, sau này tháng ngày hạnh phúc sẽ còn rất dài.” Cô tự mình rót một ly nước đun sôi, “Tôi không uống được, vậy nên tôi sẽ lấy nước thay rượu, kính anh một ly, cảm ơn  vì đã chăm sóc cho bố tôi, cảm ơn vì đã chăm sóc tôi chu đáo trong suốt thời gian tôi mang thai.


Bạch Duyên Đình nhấc ly lên, chạm vào ly của cô, “Tôi là chồng của em, em không cần phải khách sáo với tôi, tôi sẽ coi đó như là vì tương lai của chúng ta mà nâng ly.”
Anh nói xong thật sự đưa rượu lên môi nhấp một ngụm, Trình Khanh Khanh cũng cầm ly nước, vừa uống vừa nhìn động tác của anh, nhưng thấy anh uống một ngụm liền dừng lại, vốn dĩ đang cười, lông mày đột nhiên nhíu lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
Trình Khanh Khanh lo lắng, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Duyên Đình nhanh chóng trở lại bình thường, mỉm cười lắc đầu với cô, nhắm mắt lại uống hết rượu trong ly, Trình Khanh Khanh thấy vậy thì rất an tâm, khi anh uống xong, cô liền rót thêm cho anh một ly và nói với một nụ cười, “Hôm nay chúng ta hãy thật vui vẻ nhé.”
Rót cho anh được nửa ly rượu, cô ngẩn đầu nhìn lên, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào cô, khác hẳn với đôi mắt tươi cười khi nãy, lúc này, đôi mắt anh sâu thẳm như một vực thẳm vô hình.

Như có gì đó đang cuộn trào dâng lên, nhưng anh đã giấu nó rất kỹ đến mức khó có thể nhìn thấy.
Nhìn anh như thế này, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy lòng mình càng ngày càng chần xuống, cô cười có chút chật vật, “Có chuyện gì sao?”
Khóe miệng anh hơi cong lên, rõ ràng đang cười, nhưng trong giọng điệu lại có một tia chua xót không thể nhịn nỗi, “Em muốn thoát khỏi tôi đến vậy sao?”
Trình Khanh Khanh cả người sững sờ, một lúc lâu sau, cô mới hoảng sợ nhìn sang chỗ khác, cười nói: “Anh đang nói nhảm nhí gì vậy?”
“Vì để rời xa tôi, em lại nỡ cho tôi uống thuốc.”
Trình Khanh Khanh dường như bị sét đánh, hồi lâu cô cũng không nhúc nhích, chỉ ngây người nhìn anh, dưới sự kinh ngạc của cô không biết phải làm sao.
Khóe miệng anh nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại từ từ đỏ bừng, “Khanh Khanh, em hẳn là không biết người đã nếm qua nhiều rượu đều rất nhạy cảm với mùi vị của rượu, ngay từ ngụm đầu tiên thì tôi đã biết rượu này có vấn đề.

Rượu này, vốn dĩ là tôi không thể uống, nhưng đây là rượu chính tay em rót cho tôi, làm sao tôi không uống được? Sau khi kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên em cười với tôi, cũng là lần đầu tiên em nấu cho tôi ăn và cũng là lần đầu tiên em rót rượu cho tôi, mặc dù tôi biết trong đó có thuốc, tôi vẫn uống nó.


Trình Khanh Khanh nhất thời không biết phải làm sao, cảm giác bị bắt tại chỗ vì làm chuyện xấu thật sự rất khó chịu, không hiểu sao cô lại nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh, nghe giọng điệu chua xót của anh, cô thật sự trong lòng cảm thấy nhói đau.
Anh cười khúc khích và tiếp tục, “Tôi thực sự tin rằng em đã suy nghĩ thông suốt.

Tôi thực sự nghĩ rằng em đã quyết định sống một cuộc sống tốt đẹp với tôi.”
Trình Khanh Khanh cúi đầu không biết nên trả lời như thế nào, cũng không nói nữa, xung quanh chìm vào im lặng ngưng đọng, không biết đã qua bao lâu, anh nặng nề nhắm mắt lại, giọng điệu khàn khàn trầm mặc, “Em đi đi.”
Trình Khanh Khanh sắc bén nhìn anh, nhưng lại thấy anh nhắm mắt lại, như là đang che đậy cái gì, có lẽ  là muốn che đậy thứ gì đó rất mãnh liệt, không thể chịu được, khóe miệng co giật khó chịu.
“Anh … anh thật sự muốn để tôi đi sao?!” Cô không tin.
“Đi đi, đi càng xa càng tốt.

Nếu sau này có người hỏi em, em có thể nói là em thoát khỏi bạo lực gia đình, hiểu chưa? Quên chuyện chuốc thuốc tôi hôm nay đi, bất kể ai hỏi em, em đều phải nói là em không biết, nhớ lời tôi nói đấy! “
Trình Khanh Khanh không có thời gian để tự hỏi nửa câu sau của anh rốt cuộc có nghĩa là gì, cô sớm đã bị câu nói để cô đi của anh làm cho choáng váng rồi.
“Đi đi, nếu em còn không đi, có lẽ tôi sẽ đổi ý đấy.”
Trình Khanh Khanh định thần lại, cô chưa kịp suy nghĩ nhiều đã đứng dậy chạy ra cửa, vừa đi ra ngoài đã phát hiện mấy tên vệ sĩ canh gác bên ngoài đã biến mất, cô cũng không biết có phải là kế hoạch của Hạo Hiên đã thành công hay không.

Anh đột nhiên muốn để cô đi, lại không có vệ sĩ cản đường, lẽ ra cô phải chạy ra hết đường, nhưng không hiểu sao khi định chạy ra khỏi cánh cổng sắt bên ngoài biệt thự, cô lại không tự chủ mà quay đầu lại nhìn.
Anh vẫn ngồi ở bàn ăn, vị trí quay mặt về phía cửa, cách xa đến mức không nhìn rõ được biểu cảm của anh, nhưng đôi mắt đỏ của anh lại rất chân thực khiến cô dường như có thể nhìn thấy khóe miệng anh đang nhúc nhích, anh dường như đang nói điều gì đó, nhưng anh nói với một giọng rất nhỏ, cô hoàn toàn không nghe thấy.
Cô cũng chẳng còn tâm trí đâu mà thắc mắc anh nói gì, quay lưng bỏ đi không chút lưu luyến.
Đường Nam Giang là một con đường núi quanh co, biệt thự của Bạch Duyên Đình nằm trên đỉnh núi, Trình Khanh Khanh sau khi chạy ra khỏi cổng đã chạy xuống núi.
Lúc này trời tối dần, xung quanh rất yên tĩnh, hơi thở nặng nhọc và tiếng giày cọ vào đất nghe rất rõ ràng.
Cô không dám dừng lại, vì sợ nếu dừng lại sẽ bị bắt lại, cuối cùng cô đã chạy ra ngoài, cô không muốn quay lại nơi đó.
Khi đi đến chân núi, cô nhìn thấy một chiếc ô tô đậu bên đường, trong lòng chợt nhớ tới lời Bạch Hạo Hiên đã nói sẽ đợi cô ở chân núi, nhưng cô vốn không có ý định sẽ bỏ trốn cùng Bạch Hạo Hiên, mục đích của cô chỉ là rời khỏi  Bạch Duyên Đình mà thôi, cho nên nhìn thấy chiếc xe này ở đây lúc này, cô không có bất kỳ mong đợi hay kinh ngạc gì, thậm chí còn định giả vờ như không nhìn thấy rồi trực tiếp rời đi.
Nhưng trước khi cô có thể giả vờ rằng cô không nhìn thấy và rời đi, một người đã bước ra khỏi xe.
Người xuống xe không phải Bạch Hạo Hiên mà là Lương San.

Mặc dù không hề mong đợi Bạch Hạo Hiên, cô vẫn rất ngạc nhiên khi thấy Lương San ở đây.
Sau khi Lương San xuống xe, mỉm cười nhìn cô, nhưng trong nụ cười lại có chút mỉa mai.
“Khanh Khanh à, Hạo Hiên, anh ấy sẽ không đến đây đâu.”
“Thật sao?” Cô không nghiêm túc, chỉ để lại câu nói này liền rời đi.
Lương San không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy, cô ta cho rằng đó là cô giả vờ, đó không phải là việc cô thường làm sao? Cô giả bộ kiêu căng ngạo mạn nên lúc này cũng không tức giận, sau lưng cô chỉ lạnh lùng nói: “Trình Khanh Khanh, cô có biết là cô thật sự ngốc đến đáng thương không.”
Trình Khanh Khanh dừng bước chân, cau mày nhìn cô, “Ý của cô là gì?”
Lương San cong môi nở nụ cười, chậm rãi đi tới, khinh thường nhìn cô, vẻ đắc thắng trên mặt cô chỉ khiến người ta cảm thấy đặc biệt chói mắt.
“Cô thật sự cho rằng Hạo Hiên còn quan tâm đến mình sao, cô còn tự luyến đến mức tin rằng anh ta vẫn còn tình cũ với mình sao?” Không đợi Khanh Khanh trả lời, cô ta lạnh lùng nói tiếp: “Đừng mơ tưởng nữa, anh ta chẳng qua chỉ là đang lợi dụng cô mà thôi.

Cho dù cho cô video ba cô tranh cãi với Bạch Duyên Đình, hay là dùng Khang Bạch để nói cho cô biết chuyện Dương Hân bị Bạch Duyên Đình ức hiếp, bao gồm cả việc mượn tay cô để đánh thuốc Bạch Duyên Đình, đó chẳng qua chỉ là lợi dụng cô, tôi vốn  nghĩ rằng cô là người thông minh, tôi thật không ngờ cô lại ngốc như vậy, thật sự rất đáng thương.


Trình Khanh Khanh nghe được hàm ý trong lời nói của cô, lập tức cảm thấy tim mình loạn nhịp, hơi nheo mắt lại, “Nói rõ ràng ra đi!”
Lương San nâng cằm cô, nhàn nhã dùng tay trái ấn vào móng tay phải của cô, “Ý tôi là tai nạn của ba cô không liên quan gì đến Bạch Duyên Đình.

Cô cũng biết rằng ba cô luôn là một người bướng bỉnh và không muốn bị quản thúc.” Bạch Hạo Hiên  đã lớn lên cùng cô từ nhỏ, ba cô đối với hắn cũng không xa lạ gì, cho nên hắn cũng biết nhược điểm của ông ấy, tự nhiên cũng biết để cách kích động sự bất mãn của ông đối với Bạch Duyên Đình, cho nên việc ba cô cãi nhau với Bạch Duyên Đình và đoạn video hai người họ cãi nhau được quay lại cũng nằm trong sự mong đợi và kế hoạch đã được định sẵn của Bạch Hạo Hiên.

Về vụ tai nạn của ba cô, tôi nghĩ chắc không có ai trên thế giới này hiểu rõ chuyện này hơn Bạch Hạo Hiên.

Cô xem, hắn thật sự rất thông minh, hắn biết cách khiến cho ba cô ghi hận Bạch Duyên Đình, hắn rõ ràng cũng biết cách kích động sự nghi ngờ của cô đối với Bạch Duyên Đình.


Trình Khanh Khanh lúc này mới bị những lời Lương San nói làm cho sững sờ, cô lùi lại một bước, cô thật sự không dám tin, cô dường như muốn nói gì đó, nhưng toàn thân sớm đã không còn sức lực chống đỡ để nói ra một câu hoàn chỉnh nữa rồi.
Đương nhiên, đây mới chỉ là bước đầu tiên, lúc đầu chỉ là gieo một mầm mống nhỏ khiến cô nghi ngờ về Bạch Duyên Đình.

Quan trọng nhất là bước thứ hai … Nói thật cho cô biết này, chuyện Dương Hân bị tra tấn đến phát điên thật sự không hề liên quan đến Bạch Duyên Đình, ngược lại, lúc cô ấy bị người ta xúi giục đắc tội với đối tác làm ăn của Bạch Duyên Đình, anh còn chạy đi khắp nơi để giúp cho cô ấy, còn về việc cô ấy bị hành hạ cả tháng trời, tất nhiên tôi sẽ không nói cho cô biết tôi làm thế nào để biến cô ấy từ một bông hoa mỏng manh thành một cộng cỏ khô héo.

Một nữ sinh nổi tiếng đệ nhất, nữ thần mà bao người săn đuổi cứ như thế mà đã bị hủy hoại.

Chẳng phải cô ấy luôn nghĩ rằng mình xinh đẹp và ai cũng yêu thích cô ấy sao? Bây giờ nhìn xem cô ấy còn gì để tự hào nào!?” Nói xong, trên mặt Lương San lộ ra một nụ cười vô cùng thoải mái, như thể vừa làm được chuyện gì đó rất kỳ diệu.
Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy tim mình như có một lỗ thủng, từng đợt máu không ngừng chảy ra, hai bàn tay trên cơ thể cô siết chặt, thả lỏng rồi siết chặt, cố gắng cả buổi trời mới thốt ra được một câu hoàn chỉnh, “Là các người! Tất cả là do các người gây ra!”
Lương San mỉm cười, “Phải! Chính là chúng tôi!”
Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy hai chân yếu ớt, hai mắt không tự chủ mà rơi lệ, “Tại sao? Tại sao các người lại làm như vậy? Dương Hân chưa bao giờ động đến các người! Còn ba tôi, Bạch Hạo Hiên lớn lên dưới sự chăm sóc của ông ấy, hắn không thể làm vậy với ông ấy! “
Lương San chế nhạo, “So với kinh đô sản nghiệp mà Bạch Hạo Hiên muốn, những người này quá tầm thường! Cho dù là ba của cô hay là Dương Hân, bọn họ cũng chỉ là những quân cờ, thậm chí cô cũng chỉ là một quân cờ.

Hắn ta ra tay với ba cô và Dương Hân chẳng qua là để lợi dụng cô trừ khử Bạch Duyên Đình mà thôi! “
Trình Khanh Khanh nhất thời không hiểu ý của cô ta, Lương San cười càng thêm chế nhạo, “Cô thật sự cho rằng Bạch Hạo Hiên đưa cho cô chỉ là thuốc ngủ thuốc ngủ thôi sao?”
Bùm!
Mọi thứ cứ như một tiếng sét đánh thẳng vào đầu cô vậy, những gì Bạch Duyên Đình nói với cô vừa rồi lại chợt lóe lên trong đầu cô.

Anh nói với cô phải chạy càng xa càng tốt, ai hỏi đến thì bảo là chạy thoát bạo lực gia đình, còn chuyện chuốc thuốc, ai hỏi đến cũng phải một mực phủ nhận đến cùng.

Lúc đó, bản thân cô không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn bỏ đi và chạy trốn khỏi anh.
Nghĩ đến lúc đó, anh sớm đã nếm được vị lạ trong rượu rồi, nên chắc cũng đã sớm biết đó là *** rồi phải không? Nhưng anh vẫn uống cạn ly rượu đó mất rồi.
“Vốn dĩ tôi không thể uống, nhưng đây là rượu em rót cho tôi, làm sao tôi không uống được? Kết hôn lâu như vậy rồi, đấy là  lần đầu tiên em cười với tôi, lần đầu tiên em nấu ăn cho tôi, lần đầu tiên rót rượu cho tôi, cho dù là biết bên trong có thuốc nhưng tôi vẫn bằng lòng uống ”.
Trình Thanh Thanh đột nhiên nghĩ tới cái gì, liều mạng chạy lên núi, vừa quay đầu liền nghe Lương San bình thản nói: “Bây giờ cô có chạy qua đó thì cũng chẳng có ích gì đâu!”
Cô dừng lại, và những từ ngữ đó lặp đi lặp lại bên tai cô.
Bây giờ cô có chạy qua đó thì cũng chẳng có ích gì đâu!
Bây giờ cô có chạy qua đó thì cũng chẳng có ích gì đâu!
Bây giờ cô có chạy qua đó thì cũng chẳng có ích gì đâu!
………
Đã không kịp rồi….không kịp nữa rồi
Bạch Duyên Đình….Bạch Duyên Đình….
“Cảnh sát đã sắp đến đây rồi, cô sẽ sớm bị bắt vì tội cố ý giết người, cô sẽ phải chờ đợi một khoảng thời gian ngồi tù  dài vô tận, một khi Bạch Duyên Đình chết, tất cả mọi thứ của Bạch gia, tất cả mọi thứ mà Bạch Duyên Đình tự tay mình gầy dựng nên, toàn bộ sẽ rơi vào tay Hạo Hiên, tôi sẽ cùng anh ấy ngồi lên vị trí đỉnh cao nhất của đế chế kinh doanh, cùng anh ấy vui vẻ hưởng thụ mọi thứ mà cô đã lấy về cho tôi.” Lương San vui vẻ buông xuống những lời này, cũng không đợi cho Khanh Khanh trả lời, nhếch môi một cách đầy kiêu ngạo, nhảy lên xe và bỏ đi.
Trình Khanh Khanh như muốn cố định lại, cô cảm thấy không gian xung quanh đột nhiên trở nên vặn vẹo, cả người như bị một lực vô hình bóp chặt, cô không có cách nào thoát ra, lực lượng mạnh mẽ này dường như muốn giết cô, bóp cô thành từng mảnh, cô có thể chỉ theo bản năng mà hét lên một tiếng đau đớn trong cơn đau đến nghẹt thở.
Sau đó, Trình Khanh Khanh không biết vì sao mà đột nhiên đến một nơi xa lạ, có rất nhiều quái vật đáng sợ sinh sống ở nơi này, trông chúng rất đáng sợ, chúng sẽ đến ăn thịt cô.
Trong số đó, một con quái vật có bốn mắt và tám chân thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, trên người hắn phủ đầy vảy sắc nhọn, móng tay sắc nhọn và dài, như thể chỉ cần chạm nhẹ vào người sẽ khiến cho chúng ta thịt nát xương tan vậy.
Cô không biết tại sao con quái vật này luôn xuất hiện trước mặt cô, cô như thể dù có chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi anh, cô giống như thú cưng được anh nuôi, anh sẽ tắm cho cô và cho cô ăn, nhưng cô biết,  trong lòng anh chỉ là muốn nuôi  cô lớn lên để dễ ăn thịt cô hơn, cô luôn sợ hãi trước sự tiếp cận của anh, bởi vì cái miệng đầy răng sắc nhọn của anh rất đáng sợ, cô luôn có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị anh cắn cô một miếng..
Cô đã cố gắng trốn thoát khỏi anh bằng nhiều cách khác nhau, cô không muốn bị anh ăn thịt, cô không muốn đối mặt với bộ mặt gớm ghiếc của anh thêm một lần nào nữa.
Hết lần này đến lần khác, cô luôn bị anh tóm gọn khi cô bỏ chạy, lúc này đây, anh sẽ luôn giam cầm cô cùng với những con quái vật khác, đồng thời để chúng dùng vật sắc nhọn đâm vào cơ thể và dùng chính máu thịt của bản thân cô để trừng phạt cô.
Nhưng dù thất bại bao nhiêu lần, cô vẫn chưa bao giờ từ bỏ cơ hội chạy trốn, cho đến một ngày, cuối cùng cô cũng thoát khỏi sự truy đuổi của anh.
Cô cứ chạy, cứ chạy, cứ chạy, chạy rất lâu, cuối cùng bước chân dừng lại khi trước mặt cô xuất hiện một cụm hoa lớn, cô chưa từng thấy nhiều hoa như vậy, giống như một đại dương không có điểm cuối.
Cô rất vui mừng, không nhịn được chạy về phía bụi hoa lớn này, nhưng không biết vì lý do gì mà nhảy vào, cô phát hiện mình rơi xuống một hồ nước băng giá.
Nước hồ nhanh chóng ngập đến đầu cô, cô liều mạng giãy giụa, nhưng cái lạnh thấu xương, khớp xương của cô như bị tắc nghẽn, muốn giãy dụa nhưng vô lực.
Cảm giác ngột ngạt càng lúc càng mạnh, không hiểu sao trong cơn đau như vậy, đầu cô lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, cô chợt nhớ ra mình tên là Trình Khanh Khanh, cô chợt nhận ra mình đã mắc phải một căn bệnh rất nặng, giống như Dương Hân mà cô gặp lúc đầy vậy, căn bệnh của cô khiến cô trở nên xấu xí và cuồng loạn, cô cũng hiểu rằng con quái vật tám móng đã ở bên cô suốt những năm qua chính là Bạch Duyên Đình.
Anh không chết! Anh không bị trúng độc của cô, không những thế, anh còn kiên nhẫn đồng hành cùng cô, chăm sóc một kẻ điên như cô.
Thân thể cô càng ngày càng khó chịu, nhưng trong đầu lại càng sáng tỏ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này cô đã nhớ ra rất nhiều chuyện.
Cô nhớ đến đêm đó ở thành phố Mẫn Dương, anh nói rằng hãy anh chịu trách nhiệm với cô và hãy để anh cưới cô làm vợ.
Cô đồng ý yêu cầu của anh, nhưng cô cũng nói với anh rằng: “Em có thể lấy anh, nhưng có lẽ cả đời này em sẽ không bao giờ yêu anh.”
Anh không nghĩ như vậy, ôm chặt cô vào lòng, “Không sao, rồi sẽ có một ngày em nhất định sẽ yêu anh.”
“Hoặc có lẽ đời này sẽ không có ngày đó,” Cô nói.
Anh rất kiên định, “Sẽ có.”
Anh luôn là một người tự tin, như thể trên đời này không có việc gì anh không làm được, nhưng khi cô nghe anh nói vậy, cô không hề nghiêm túc, cô luôn cảm thấy rằng dù anh có quyền lực đến đâu thì trong chuyện tình cảm, miễn cưỡng sẽ không bao giờ có kết quả tốt đẹp.
Cho đến bây giờ cô mới nhận ra rằng người đàn ông này  thật sự lợi hại đến mức có thể làm bất cứ điều gì, kể cả việc khiến cô yêu anh.
Cho dù khi nhận ra thì đã quá muộn, nhưng rốt cuộc cô vẫn yêu anh.
Anh là sai lầm đúng đắn nhất mà cô từng mắc phải trong đời.
Vốn dĩ là do cô chủ động làm ra tất cả chuyện này, lợi dụng sự yêu thích anh dành cho cô mà cưới anh, mọi chuyện đều là do cô chủ động, nhưng mà …
Anh chưa từng trách cứ cô, cũng chưa từng chất vấn cô: “Trình Khanh Khanh, tại sao ban đầu em lại dụ dỗ tôi, lôi kéo tôi vào cuộc, nhưng em lại chưa bao giờ chịu trách nhiệm với tôi đến cuối cùng, trái lại vẫn luôn hãm hại tôi, hạ độc tôi?! “
Dường như anh chưa bao giờ thực sự trách móc cô, dù cô có thờ ơ thế nào anh vẫn luôn ở bên cô và coi gia đình cô như ruột thịt, kể cả sau khi cô trở thành người điên, anh vẫn không bỏ rơi cô, chăm sóc cô như một đứa trẻ, giúp cô  tắm và cho cô ăn, nhưng cô thậm chí còn không nhận ra anh.
Mặc dù biết rõ ràng thứ mà cô cho anh là ***, nhưng anh vẫn uống, nhưng sau khi uống xong, anh không hề lo lắng cho bản thân mà ngược lại còn đưa ra kế hoạch cho tương lai của cô.
Trên đời này sao lại có người ngu ngốc như vậy?
Không, cô mới là người ngu ngốc nhất trên thế giới này! Anh rõ ràng là một người tốt đến như vậy, nhưng tại sao cô lại không nhìn ra chứ, tại sao lại chưa từng lựa chọn sẽ tin tưởng anh? Sao lại dễ bị lừa như vậy!
Cô nợ anh quá nhiều, nhưng rốt cuộc cô không có cách nào bù đắp được, để cô chết đi cũng tốt, chí ít cô cũng sẽ không biến thành gánh nặng của anh, cô mong rằng anh có thể sớm quên cô đi, mong rằng anh có thể hạnh phúc, cô sẽ ở trên bầu trời sẽ chúc phúc cho anh và những đứa trẻ.
Nhưng những người như cô chỉ có thể xuống địa ngục!
Duyên Đình à, nếu có kiếp sau, chúng ta đổi lại nhé, em sẽ luôn yêu anh nâng niu anh trong lòng bàn tay của mình, còn anh thì cứ hãy dày vò, hành hạ em mỗi ngày có được không?
Thực sự xin lỗi, thậm chí đến lúc chết cũng không thể cho anh một chút hơi ấm mà anh đã chờ đợi bấy lâu, thực sự xin lỗi …
Bóng tối chợt ập đến, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại….
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi sẽ nói cho các bạn biết, lúc tôi viết phần này có thật sự là đã khóc đến nước mắt giàn giụa hay không?
Phần này đã kết thúc rồi, chương sau bắt đầu, nữ chính sẽ trùng sinh trở về, bù đắp lại những sai lầm mà cô đã gây ra..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện