Translation: Dii
Trình Khanh Khanh vẫn luôn lo lắng, một mặt sợ Bạch Duyên Đình bị ảnh hưởng bởi tin tức, mặt khác, cô cũng lo lắng  hai ba con sẽ không quen sống ở đó, cô dự định gọi cho Bạch Duyên Đình trước khi đi ngủ, nhưng cô không ngờ mình chưa kịp gọi cuộc gọi của anh đã đến rồi.

Trình Khanh Khanh vội vàng bắt máy.

“Đã ngủ chưa?” Giọng nói êm tai thuần phát của anh vang lên ở đầu bên kia.

Tuy rằng bị người khác hiểu nhầm không phải là Trình Khanh Khanh thật, nhưng ngay lúc này khi nghe thấy giọng nói của anh cô vẫn cảm thấy áy náy, âm thanh cũng trầm thấp đi nhiều: “ Đang chuẩn bị đi ngủ, em thì sao?”
“Bọn anh cũng vậy.

”Sau một lúc dừng lại, anh ta lại nói: “Hôm nay không phát sinh chuyện gì chứ?”
Trình Khanh Khanh mở miệng, nhưng cô vẫn không nói gì, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến anh nên nói: “Em rất tốt, Tiểu Nhã cũng rất tốt, anh ở bên đó cứ tập trung làm việc của mình, đừng lo lắng cho bọn em.


Anh không hỏi thêm câu nào nữa, cả hai cúp máy sau khi trò chuyện một lúc.

Bạch Diên Đình cúp điện thoại, lúc này mới phát hiện Tiểu Cảnh đã ngủ trên sô pha rồi, nhưng thấy một chân cậu nhóc vắt trên lưng sô pha, ngửa mặt há to miệng, chảy nước miếng khắp mặt.

Bạch tiên sinh giãn lông mày nhìn, lúc nhỏ khẳng định anh không có tư thế ngủ khó coi như này, nhà bọn họ khi ngủ ngoài việc thích cuộn chăn vào người thì hình như cũng không có tinh nghịch như thế, không biết tư thế ngủ của tên nhóc thúi này được di truyền từ ai chứ.

“Một chút cũng không có quy củ!”Bạch tiên sinh bất mãn lẩm bẩm, dù sao anh vẫn sợ cậu bé bị cảm lạnh nếu ngủ trên sô pha, nên cẩn thận bế cậu đặt lên giường, vừa đặt cậu lên giường cậu liền mạnh bạo giật mạnh tóc của anh,làm anh đau hít mấy hơi.

Thật vất vả đem đầu tóc từ trong tay tiểu tử thúi này lấy ra, ánh mắt anh nhìn về phía Tiểu Cảnh quả thực hận không thể hóa thành hai thanh đao, Tiểu Nhã cũng không có khiến anh phải quan tâm như vậy, thật đúng là muốn nhét tên nhóc thối vào lại bụng mẹ tái tạo lại!  
Bạn nhỏ Tiểu Cảnh không biết mình vừa bị người ta ghét bỏ, tự nhiên như không có gì ngủ say như chết, Bạch tiên sinh một mình đứng ở bên giường trong chốc lát đột nhiên cảm thấy không có chuyện gì làm, liền ra khỏi phòng, đi đến thư phòng, lấy ra tài liệu để xem.

Anh mới rời xa cô có một ngày, anh cũng đã nhớ cô quá nhiều rồi, cộng thêm tin tức hôm nay nhìn thấy, anh thật sự cảm thấy không thể rời xa cô một ngày, anh rất muốn trói cô lại đưa cô đi bất cứ nơi đâu, để tránh những kẻ không biết sống chết lợi dụng, để có thể quay lại gặp cô sớm hơn, đêm nay anh phải chiến đấu thật vất vả.

Ngày hôm sau Trình Khanh Khanh đi làm, cô hiển nhiên nhận thấy đồng nghiệp trong trường quay nhìn cô khác lạ, Trình Khanh Khanh biết có thể là do tin tức giải trí ngày hôm qua, cô cũng lười giải thích, mấy cái tin này vài ngày là sẽ phai đi, đương nhiên có mấy đồng nghiệp tới hỏi cô, cô đương nhiên kiên nhẫn giải thích cho bọn họ hiểu, tóm lại chuyện này không ảnh hưởng nhiều đến cô.

Sau khi tan tầm sau cô vẫn bảo Vân Lỗi đưa cô đến nhà trẻ, ngày hôm qua đã đồng ý với áo bông nhỏ, hôm nay phải đến đón bé.

Nhưng ngoài Trình Khanh Khanh dự liệu, hôm nay bên ngoài nhà trẻ thế nhưng vây đầy phóng viên.

Vân Lỗi thấy thế cũng là vẻ mặt lo lắng: “Phu nhân, hay là để tôi đi vào đưa Tiểu Nhã đón ra đi, ngài chờ ở trên xe là được.



Trình Khanh Khanh cũng không chắc những phóng viên này trước tin tức ngày hôm qua hay có xúc động làm bậy không, nhưng đề phòng, cô vẫn gật đầu, “Anh cẩn thận chút.


Những phóng viên này không hề biết Vân Lỗi.

Anh ta đi vào trường mẫu giáo suốt quãng đường không bị cản trở, Trình Khanh Khanh cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi nhìn thấy điều này, các phóng viên lập tức xúm lại như ruồi nhìn thấy xác chết, trong chốc lát họ đã bao vây chiếc xe.

Người trên xe dường như dùng hết sức lực mới đẩy cửa xe ra được, có vài bảo vệ đưa một người đàn ông ra, hắn ta đeo chiếc kính râm to đùng gần như che hết khuôn mặt, Trình Khanh Khanh không thể nhận ra người này là Khang Bạch.

Phóng viên thấy Khang Bạch, lập tức vậy quanh hắn ta, nếu không phải có mấy tên bảo vệ chặn lại, sợ rằng Khanh Bạch sẽ bị bọn họ nghiền thành vụn thuỷ tinh mất.

“Khang tiên sinh, xin hỏi người phụ nữ ngày hôm qua cùng anh ăn cơm là bạn gái trong bóng tối của ngài sao?”
“Chuyện này, tôi không thể trả lời!”
Trình Khanh Khanh nhíu mày, Khang Bạch nói cái gì vậy, cái gì gọi là gì không tiện trả lời? Câu trả lời của anh ta chẳng phải khiến người khác suy đoán thêm sao? Vấn đề có thể giải thích rõ ràng trong một câu, chỉ cần nói rằng cô là mẹ của bạn học của con trai anh trai ta không phải là kết thúc sao? Không tiện trả lời là có ý gì, cứ như là cô và anh ta qua lại mờ ám vậy, mấu chốt là bọn họ còn không biết nhau, được không?
Quả nhiên Trình Khanh Khanh chứng kiến những phóng viên này lại hưng phấn.

Chuyện lần này chỉ sợ càng nháo càng lớn, hôm nay Khang Bạch nói như vậy còn không biết bị những phóng viên này chém thành thế nào đâu!
Một lúc sau, Vân Lỗi đi ra cùng Tiểu Nhã, nhưng có một cái đuôi nhỏ phía sau Vân Lỗi Trình Khanh Khanh gần như phun ra một ngụm máu khi nhìn thấy hình ảnh này.

Cái đuôi nhỏ theo sau Vân Lỗi không ai khác chính là Khang Tư Hãn, Khang Bạch  khi nhìn thấy  Khang Tư Hãn  liền vội vàng chạy đến bên cạnh, đám phóng viên theo sau cũng tự nhiên chạy tới đó, một lúc sau Vân Lỗi và Tiểu Nhã đã bị bao vây bởi quá nhiều phóng viên, Vân Lỗi và Tiểu Nhã trong một lúc không thể thoát ra ngoài.

Trình Khanh Khanh càng sốt ruột, sợ những phóng viên này không biết nặng nhẹ sẽ làm hại tới Tiểu Nhã, cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng chạy đến chỗ Vân Lỗi, đang muốn thừa dịp hỗn loạn che chở Tiểu Nhã cùng Vân Lỗi rời đi, không ngờ có một phóng viên phát hiện cô, hưng phấn kêu to một tiếng: “Vị này không phải là cô gái đi theo Khang Bạch hôm trước hay sao?”              
Những người khác rất nhanh liền chú ý tới Trình Khanh Khanh, cũng xúm lại, trong lúc nhất thời các phóng đặt câu hỏi như bắn súng liên thanh, làm cho cô từng bước lui về phía sau.

“Vị tiểu thư này, xin hỏi cô cùng Khang Bạch tiên sinh là quan hệ như thế nào?”              
“Khang Tư Hãn thật sự là con ngoài giá thú của hai người sao?”
Vị tiểu thư này, cô hãy trả lời một chút!”              
Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy bên tai vang lên một trận ong ong ong, mở miệng muốn biện giải cho mình, nhưng lời nói còn không ra khỏi miệng, lại bị vấn đề ùn ùn kéo tới chặn trở về.

“Mọi người có cái gì thì tới hỏi tôi đi, cô ấy là người ngoài vòng giải trí, các người không nên quấy rầy cô ấy.

” Khang Bạch không biết khi nào thì đột nhiên tách đám người đi đến bên người cô, một tay hắn đặt ở sau lưng cô, một tay đặt ở trước người của cô cản trở đám phóng viên muốn tới gần.


Anh ta bảo vệ cô thân mật như vậy, trước mặt nhiều phóng viên như vậy, chẳng lẽ chỉ là đem chuyện phiếm kể cho người khác nghe? Hơn nữa vừa rồi hắn nói là có ý tứ gì, mơ hồ đến mức giống như lạy ông tôi ở bụi này.

Trình Khanh Khanh giận dữ trừng mắt nhìn anh ta, vẫy tay với các phóng viên nói với giọng cao hơn họ: “Tôi không quen biết với vị tiên sinh này, mọi người không cần hiểu lầm.


Nhưng mà không có ai nghe cô nói, họ đều đang bận chụp hình rồi.

Trình Khanh Khanh: “…” Đuma mày!
Đúng lúc Cố Thanh Thanh đang trong tình thế khó xử, đột nhiên có người nói gì đó: “Cảnh sát tới rồi cảnh sát tới rồi.


Vốn là đám người này đang lải nhải đặt câu hỏi trong nháy mắt an tĩnh lại, rối rít quay đầu xem, quả nhiên không biết từ chỗ nào một đống cảnh sát chui ra, những người này chỉ sợ cũng chưa từng thấy qua trận đại chiến như vậy, có mấy người cơ trí, lúc cảnh sát còn chưa chạy tới liền chuồn mất, phản ứng chậm, liền bị cảnh sát túm lên xe.

Tình thế chuyển biến quá nhanh, Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, đợi đến lúc kịp phản ứng, các phóng viên bên cạnh đã biến mất một người cũng không còn.

Cô nhìn lướt qua bốn phía, lúc này mới phát hiện cách đó không xa có một chiếc Land Rover, bên cạnh là một người đàn ông cao lớn, một cái áo gió màu đen khiến anh ở trong mùa đông hiu quạnh càng trở nên nghiêm túc, ý thức được cô đang nhìn mình, anh phất phất tay với cô, ôn nhu cười một tiếng.

Trình Khanh Khanh không thể diễn tả được cảm giác của mình khi đột nhiên nhìn thấy Bạch Duyên Đình ở đây vào lúc đó.

Nhìn chằm chằm vào anh như một kẻ ngốc trong một lúc.

Một cậu bé khác nhảy ra khỏi Land Rover và vẫy tay chào cô một cách hứng khởi, “Mẹ.


Trình Khanh Khanh cũng cười cười với cậu bé, giang hai cánh tay, nhóc con liền không quan tâm đến ai chạy về phía cô, sít sao ôm lấy cô.

Vân Lỗi cũng ôm Tiểu Nhã đi lên trước cung kính nói một tiếng với Bạch Duyên Đình: “Bạch tổng.

”              
Bạch Duyên Đình gật gật đầu, lúc này mới thong thả ung dung đi qua mẹ con ba người.

Các phóng viên rời đi, Khang Bạch lúc này mới đem kính râm tháo xuống, lại sửa sang quần áo bị vò rối, cười chào hỏi với Bạch Duyên Đình: “Bạch tiên sinh.



Bạch Duyên Đình lại đơn giản mang theo thâm ý nhìn hắn một cái, chỉ lãnh đạm đáp một tiếng, cũng không nói nhiều với hắn, mang theo Trình Khanh Khanh cùng bọn nhỏ rời đi.

Trình Khanh Khanh đi theo Bạch Duyên Đình lên xe, nghi ngờ nói: “Anh với Khang Bạch kia có quen biết sao?”  
“Biết.

”              
Trình Khanh Khanh đoán rằng chuyện vừa rồi xảy ra hắn cũng đã nhìn thấy, cô lập tức có chút ít đau lòng nói: “Thực xin lỗi, em luôn cho anh thêm phiền toái.

”              
Bạch Duyên Đình kinh ngạc nhìn cô một cái, giọng nói mang theo oán trách: “Đây cũng không phải là em sai.

”              
Trình Khanh Khanh cũng bất đắc dĩ: “Vốn chỉ là một cái hiểu lầm, cũng không biết như thế nào, cuối cùng lại biến thành như này.


Một tia lạnh băng lóe lên trong mắt Bạch Duyên Đình, “Đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ xử lý.


Nghĩ đến anh vừa đi xa trở lại còn quan tâm những chuyện này vì cô, Trình Khanh Khanh càng thêm băn khoăn,anh vốn ở nước ngoài ngây ngốc thêm mấy ngày nữa, hôm nay lại vội vã trở về như vậy cũng không biết có phải là bởi vì chuyện của cô hay không.

“Đúng rồi, tại sao anh lại trở về? Không phải anh nói phải ở mấy ngày sau.

”              
Anh lại không cho là đúng cười cười, chỉ hời hợt nói một câu: “Công chuyện sớm xử lý xong thì trở lại.

”            
“Ồ…” Trình Khanh Khanh ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối, vì mở tiệc cho hắn cùng con trai, Trình Khanh Khanh cố ý cùng dì Trương làm cả bàn thức ăn ngon, mọi người ăn tận hứng, hai nhóc con lại nháo muốn cùng cô ngủ chung, Trình Khanh Khanh tự nhiên là đồng ý.

Tiểu Cảnh và Tiểu Nhã  ngày không gặp, chơi đùa một hồi lâu mới ngủ, Bạch Duyên Đình cũng không biết đang xử lý chuyện gì, khuya lắm rồi mới trở lại, khi đó Trình Khanh Khanh cũng chưa ngủ, anh lại cho rằng cô đã ngủ thiếp đi, cẩn thận ở bên người cô nằm xuống, lại đem cô ôm trong ngực, bởi vì ôm qua không chỉ một lần, cũng không khẩn trương giống lần đầu tiên, ngược lại giống như là ngựa quen đường cũ.

Trình Khanh Khanh trở mình ôm cả “vựa muối” của anh, anh ngẩn người: “Em còn chưa ngủ?”            
“Ừm.

” Cô lại ôm anh chặt một chút, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực anh, hung hăng hít một hơi mùi vị trên người anh, mặc dù chỉ rời khỏi hai ngày một đêm, nhưng cô thật rất nhớ anh.

Bạch Duyên Đình ôm lấy thân thể mềm mại của cô, cảm giác trái tim trống rỗng bấy lâu nay cuối cùng cũng được an ủi, anh hít lấy tóc của cô, hôn lên trán cô, động tác của anh nhẹ nhàng cẩn thận, giống như là đang chạm vào thứ gì đó rất mong manh.

Hơi thở của anh thỉnh thoảng phả vào mặt cô, xẹt qua như một sợi lông vũ bị sức nóng, cào xé trái tim cô.

Cơ thể của Cheng Qingqing từ từ mềm mại, cô không thể không gọi anh: “Duyên Đình.



Anh chỉ cảm thấy như có một viên gạo nếp nóng hổi đang lăn tăn nơi đầu tim, nóng đến mức gần như nghẹt thở.

“Ừm.

” Mất một lúc lâu bình tĩnh lại anh mới có thể nhẹ nhàng trả lời một câu như vậy, không thể quyến luyến không rời, giọng nói của anh mới dịu đi, “Có nhớ anh không?” Anh muốn dịu dàng với cô, muốn nghe những lời ngọt ngào từ miệng cô, đây chính là cội nguồn hạnh phúc của anh, chỉ cần cô nói đơn giản là em  nhớ anh thôi cũng đủ khiến anh cả trời đất vì cô rồi.

Trình Khanh Khanh đỏ mặt xấu hổ vùi đầu vào vòng tay anh, “Nhớ.


Anh bật cười, cảm thấy cô ở trước mặt mình vĩnh viễn đều là một đứa nhỏ, cho dù mấy năm này cô ngay cả anh đều nhận không ra, không ngừng khiến anh thương tâm, khiến anh thống khổ, anh cũng cảm thấy đó là cô đang cùng anh làm nũng, cùng anh nháo, ngoài thống khổ cùng thương tâm anh cũng cảm thấy thỏa mãn, chỉ cô ở bên người, anh liền thỏa mãn, cô cùng anh nháo thế nào, anh đều nguyện ý sủng ái cô.

Tiểu tâm can của anh nói cô nhớ anh, vậy làm sao có thể khiến anh mất hứng, phòng bên trong im ắng, nhưng là anh lại rõ ràng nghe được trái tim mình đang bành trướng, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trướng đến phát nổ.

Anh thật sự là hận không thể vùi cô ở trong thân thể mình, vân vê ở trong lòng, cả đời cùng cô chặt chẽ không rời.

“Nhớ nhiều không?” Trong ngữ khí của anh mang theo vui sướng đến phát run.

Cô hầu như không do dự, “Rất nhớ, cực kỳ nhớ.


Cô ngọt ngào đến mức anh muốn cười, muốn hét lên, để cho cô những điều tốt nhất trên đời.

“Vậy em chứng minh một chút.


Trình Khanh Khanh sững sờ một hồi, liền ló đầu ra nhìn anh, “Phải chứng minh thế nào?”
“Cái này phải xem em.


“….


Trình Khanh Khanh cắn môi suy nghĩ một hồi, sau đó chậm rãi nâng người lên hôn lên khóe miệng anh, cô nghe thấy anh hít sâu một hơi, trong bóng tối, cô còn nghe thấy tiếng anh nặng nề nuốt nước bọt, nhưng giọng điệu vẫn bình thản, “Chỉ như vậy?”
Rõ ràng là không hài lòng.

Trình Khanh Khanh vừa xấu hổ vừa khó xử, nhưng anh thì cứ yên lặng nhìn cô, cô bất lực, chỉ đành để đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ, nhưng cô nhát gan chỉ có thể hôn hời hợt qua loa, chạm cái là thôi, hôn xong, ngay lập tức trốn vào lòng anh, lại không ngờ được đột nhiên bị hai cánh tay ôm chặt lai, xoay người đè cô xuống dưới, cô hoảng hốt, chưa kịp nói gì, thì môi anh đã tập kích tới, chặn lại mọi lời cô định nói.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện