Translation: Dii
Hôm nay tâm trạng của Bạch Duyên Đình hình như rất tốt đều cười hết cỡ, trên đường đưa cô studio chụp ảnh, Trình Khanh Khanh bước tới cửa, quay lại thì thấy xe của anh vẫn đang đậu ở đó, cô vẫn có thể nhìn thấy nụ cười lưu luyến của anh trên khóe miệng qua kính cửa sổ.
Trình Khanh Khanh quay đầu lại, cô không khỏi nở nụ cười, cô thật sự hy vọng sau này có thể làm cho Bạch tiên sinh vui vẻ mỗi ngày như vậy.
Buổi chiều có một nhiệm vụ chụp trong studio, đó là một bức ảnh quảng cáo của Phi Thiên Industry, Andy hy vọng cô có thể học hỏi thêm rủ cô cùng xem.
Khi Trình được và Andy cùng vào trường quay, cảnh quay đã bắt đầu, Andy chỉ vào người đang đứng quan sát nói nhỏ vào tai cô: “Đây là chủ tịch của Phi Thiên Industrial.”
Trái tim của Trình Khanh Khanh chùng xuống khi cô nhìn thấy người này, thực sự không ngờ ở đây mà cũng có thể thấy Mạch Gia Hân.
Mạch Gia Hân dường như nhận ra mình đang bị theo dõi, nên quay đầu nhìn, Andy thấy vậy liền vội vàng đưa Trình Khanh Khanh đến chào hỏi, “Chào Mạch tổng, đây là cô Bạch, cô và anh Bạch cũng có quen biết, chắc cô cũng nhận ra.

” 
Mạch Gia Hân hờ hững liếc nhìn Trình Khanh Khanh, trong mắt có chút khinh thường, dáng vẻ trịch thượng như không để cô vào mắt. 
Trình Khanh Khanh rất khó chịu với cái nhìn của cô ta, nhưng cô vẫn đưa tay ra một cách lịch sự và ân cần, “Cô Mạch, không ngờ lại gặp cô ở đây.” 
Mạch Gia Hân cũng không quá khách khí, có chút bất đắc dĩ bắt tay với cô, nở nụ cười có chút mỉa mai, “Đúng vậy, chúng ta đúng là ở đâu cũng có thể gặp nhau.”
Trình Khanh Khanh chỉ cười cười, không trả lời.
Khi Andy muốn hỏi kĩ nhưng anh cũng có thể thấy giữa hai người có gì đó không ổn, nhưng anh cũng không hỏi quá nhiều, chuyển chủ đề kiên nhẫn giải thích cho cô những điều cần chú ý khi quay.
Sau khi chụp ảnh xong, Trình Khanh Khanh đang định rời đi cùng Andy, nhưng vừa bước tới cửa đã nghe thấy Mạch Gia Hân nhẹ giọng: “Tôi có vài lời muốn nói với cô Trình đây.” 

Trình Khanh Khanh nhíu mày, Andy có chút khó xử hổ khi thấy cảnh này, hai người này cô ấy không thể đắc tội được.
Trình Khanh Khanh suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, “Được thôi.” 
Andy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chào nhiếp ảnh gia, người chiếu sáng và nhân viên rồi rời đi, chẳng mấy chốc trong studio chỉ còn lại hai người Trình Khanh Khanh và Mạch Gia Hân.
Mạch Gia Hân khoanh tay, đi giày cao gót chậm rãi đến chỗ cô hơi nâng cằm lên, “Nghe nói cô học nhiếp ảnh ở đây?”
“Phải.”
Mạch Gia Hân nhìn cô từ trên xuống dưới với giọng điệu khinh thường, “Nhiếp ảnh không phù hợp với cô, tôi khuyên cô không nên học nó, dù cô không mất trí nhớ, thì những bức ảnh cô chụp cũng chỉ thế này thôi, càng huống hồ gì hiện tại cô không nhớ gì, cô cần gom nhặt từ từ, cũng không biết sẽ mất bao nhiêu năm.

Hiện tai cô có thể dựa vào Bạch Duyên Đình mà làm bất cứ điều gì cô muốn, nhưng cô có bao giờ nghĩ rằng nếu một ngày Bạch Duyên Đình không thể tự chăm sóc bản thân, cô sẽ lấy gì để tồn tại đây? Phụ nữ, nên tự lập một chút, tôi khuyên cô vẫn nên an phận một chút, làm việc nghiêm túc, đừng như một con sâu, chuyện gì cũng dựa vào Duyên Đình, làm một người vợ không phải lúc nào cô cũng nghĩ đến chuyện lấy được gì từ anh ấy, mà phải nghĩ cách giúp anh ấy.”
Trình Khanh Khanh nhíu mày, cô biết, cô ta nói những lời này là muốn làm cho cô cảm thấy không thoải mái, muốn trả thù cho chuyện hôm qua.
Việc chà đạp lên lý tưởng của người khác một cách tuỳ ý có lẽ là cách chính xác nhất để thấy người ta không hạnh phúc.
Trình Khanh Khanh nhanh chóng thu dọn đồ đạc nhìn cô ta cười: “Cảm ơn Mạch tổng đã nhắc nhở, nhưng, chồng tôi có năng lực để tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn tại sao lại không? Nói cách khác nếu có một người có thể chu cấp hay bao che cho Mạch tổng, tôi không nghĩ Mạch tổng sẽ làm việc chăm chỉ như bây giờ, phải không?”
Mạch Gia Hân không nói gì, nhưng ánh mắt càng lúc càng lạnh, nghĩ đến đây liền đâm thật mạnh, Trình Thanh Thanh không muốn tiếp tục tranh cãi với cô ta nên mở cửa bước ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, đã nghe thấy tiếng cười mỉa mai lạnh lùng của cô ta, “Miệng mồm lanh lợi thì có tác dụng gì?” 
Trình Khanh Khanh  thật sự không muốn nói chuyện với cô ta, giả vờ như không nghe thấy lời cô ta nói, xoay người rời đi, vừa đi qua hành lang, vừa quay đầu lại thì thấy Bạch Duyên Đình và Andy đang đứng nói chuyện trong đại sảnh, nhìn thấy cô đang đi tới.

Bạch Duyên Đình chạy tới chỗ cô vẫy vẫy tay cười với cô, Trình Khanh Khanh cũng cười đáp lại anh.

“Sao anh lại tới đây?”
“Qua đây đón em đó.” Giọng anh rất nhẹ nhàng.
“Nếu bà Bạch đã tới rồi, vậy tôi đi trước đây.”Andy nói xong, vẫy tay với Trình Khanh Khanh, “Ngày mai gặp.”
Sau khi chào tạm biệt Andy, Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình cũng định rời đi, định quay người lại, lại nhìn thấy Mạch Gia Hân vừa đi ra khỏi hành lang, thấy hai người chuẩn bị rời đi, vội vàng gọi một tiếng, “Duyên Đình!”
Bước chân của Bạch Duyên Đình dừng lại, Trình Khanh Khanh nhíu mày, quay lại nhìn, nhưng Mạch Gia Hân đã đi tới trước mặt rồi.
Cô vốn tưởng rằng một người phụ nữ mạnh mẽ như  Mạch Gia Hân trong nụ cười luôn giữ ba phần, nhưng cô không ngờ rằng khi đối mặt với Bạch Duyên Đình cô ta có thể nở một nụ cười nhẹ nhàng và xinh đẹp như vậy.
“Thật sự không ngờ tới ở đây mà cũng gặp được anh.”
Khác với sự nhiệt tình của Mạch Gia Hân Bạch Duyên Đình cực kỳ giữ khoảng cách, khi Mạch Gia Hân đến gần, anh vô thức lùi lại, hiển nhiên là giữ khoảng cách với cô.
“Tôi tới đón vợ của tôi còn cô?” Giọng điệu cũng lịch sự xa cách.
“Công ty của em có nhiệm vụ chụp ảnh ở đây.”
Bạch Duyên Đình gật đầu và định chào tạm biệt thì Mạch Gia Hân lại nói: “Lần trước trường hợp kia em nói với anh…”
“Mạch tiểu thư!” Bạch Duyên Đình ngắt lời, “Bây giờ là thời gian cá nhân của tôi, về việc hợp tác của công ty, tôi sẽ bàn với cô khi tôi đi làm, tạm biệt!”
Không quan tâm tới vẻ mặt vi diệu của Mạch Gia Hân, sau khi nói những lời này, anh cùng Trình Khanh Khanh đã rời đi. 
Thành thật mà nói, dù vừa rồi khi Trình Khanh Khanh cãi nhau với Mạch Gia Hân cô nói cũng có lý, nhưng nghĩ kỹ lại, những gì Mạch Gia Hân nói cũng có phần có lý, cô bây giờ cũng không còn trẻ nữa, cũng không biết học lại từ đầu thì đến bao giớ mới học thành thạo được, chưa kể dù thích nhiếp ảnh nhưng không biết cô có tài năng này không, nếu mất thời gian và công sức mà chỉ có những kỹ năng tầm thường thì thật là quá xấu hổ đối với Bạch Duyên Đình. 
Khi cô là Hạ Tình cô làm nghề kinh doanh, còn Bạch Duyên Đình cũng làm công việc liên quan đến kinh doanh, vậy cô có nên chọn việc mình giỏi, để tới giúp anh không?

Bạch Duyên Đình nhận ra sau khi cô lên xe thì cô đang lo, anh không biết Mạch Gia Hân đã nói gì với cô, tràn đầy lo lắng.

Xe chạy được một đoạn, nhưng thấy cô vẫn ủ rũ, anh không khỏi nói: “Làm sao vậy?”
Trình Khanh Khanh thở dài, “Em không biết có nên tiếp tục học nhiếp ảnh không, em thấy không những không giúp được gì cho anh mà còn làm gánh nặng cho công việc của anh, hơn nữa em không biết mình có học tốt được không.”
Hóa ra là cô lo lắng chuyện này, nhưng Bạch Duyên Đình cũng yên tâm, cho xe dừng lại, nhìn cô cười cười, kiên nhẫn thuyết phục cô: “Khanh Khanh, em phải biết rằng chỉ cần em và các con sống tốt, đó là sự giúp đỡ lớn nhất đối với anh, nếu đến ngay cả chuyện để em làm chuyện mình thích anh cũng không làm được, vậy thì anh làm chồng còn tác dụng gì nữa?”
Trình Khanh Khanh ngây người nhìn anh, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Em phải tin vào chính mình, cho dù em làm gì, em phải tin rằng em có thể làm tốt, nếu em làm không tốt thì sao, anh vẫn ở đây em chỉ cần nghĩ cách đi tiếp còn anh sẽ chịu trách nhiệm về tương lai của em.”
Có thể giọng điệu của anh quá cứng rắn, hoặc có thể khả năng tạo niềm tin cho người ta quá mạnh mẽ.

Tóm lại, sau khi nghe anh nói, sự nghi ngờ về bản thân của Trình Khanh Khanh đã biến mất, được anh động viên một hồi, trong lòng cô dường như có điều gì đó đang trào dâng trong tim cô, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng điều duy nhất cô nói muốn là một câu chắc nịch: “Được.”
Sau khi trở về nhà ăn tối, Bạch Duyên Đình dọn một số hoa cỏ giả bằng nhựa ra sân sau, sau đó nghiêm túc nói với hai đứa trẻ: “ Các con đợi ở sân sau làm mẫu nhí của mẹ để mẹ tập chụp ảnh nhé?”
Hai cái bánh bao nhỏ nặng nề gật đầu, giọng nói nhất trí nên đặc biệt lớn, “Dạ.”
Bạch Duyên Đình lại đưa máy ảnh cho cô mỉm cười: “Khanh Khanh, nào, từ nay, bọn anh sẽ đồng hành cùng rèn luyện mỗi ngày với em,con sẽ làm người mẫu cho em, anh sẽ giúp em mấy việc lặt vặt, luyện tập nhiều thì sẽ tốt hơn.“
Nụ cười của anh dịu dàng như gió xuân ấm áp, thổi hơi ấm vào lòng người, khiến người ta cảm thấy cả trái tim đều được anh sưởi ấm, vốn là chuyện của cô, nhưng anh còn tích cực hơn cô rất nhiều, cổ vũ cho cô, luyện tập cùng cô, là chỗ dựa vững chắc nhất của cô, Trình Khanh Khanh lúc này thật sự muốn khóc. 
Khi còn là Hạ Tình, lúc cô buồn bã và thất vọng nhất cô cũng mong có một người ở bên, cho dù không giúp cô nhưng ít nhất có thể nói với cô một điều, cô có thể làm được! Thế nhưng, thế giới quá lạnh lùng, mỗi người đều bận việc riêng của mình, áp lực xã hội, tiết tấu nhanh của thế giới đã biến con người trở thành những cỗ máy lạnh lùng, không ai đủ kiên nhẫn đứng bên cạnh cô, càng không có ai kiên định nói với cô rằng, con đường sau này sẽ do anh phụ trách, cũng không có ai sẽ lãng phí thời gian và sức lực ở bên cô nỗ lực vì lý tưởng.
Cô hít sâu mấy hơi, hơi cúi đầu che đi vẻ kỳ quái trên mặt, cầm lấy máy ảnh mà Bạch Duyên Đình đưa cho, trầm tĩnh lại một lúc lâu mới nở nụ cười: “Được.”
Một nhà bốn người ra sân sau, vào mùa đông cỏ cây hoang vắng Bạch Duyên Đình không biết chuyển chậu nhựa trồng cây từ đâu, điều này tạo cho sân sau rất nhiều sinh khí.
Hai bé bánh bao ngoan ngoãn nghe theo lời cô và cố gắng hết sức để trở thành người mẫu của cô, trong khi Bạch Duyên Đình chạy vòng quanh với cô với chiếc bảng đèn mà không hề phàn nàn.

Sau khi chụp xong một bộ ảnh, Trình Khanh Khanh xoa tay, Tiểu Cảnh vội vàng vào nhà lấy áo khoác xuống và đưa cho cô ấy với giọng điệu bá đạo: “Mẹ mặc áo vào đi, cẩn thận bị ốm!.”
Cậu ấm nhỏ nhà bọn họ thật ấm áp khiến lòng cô nóng ran, Trình Khanh Khanh vội vàng nhận lấy, rồi ngoan ngoãn mặc quần áo vào, cậu ấm nhỏ bá đạo lúc này mới yên tâm, cười toe toét với cô, rồi xoay thân thể nhỏ bé của mình đi giúp ba thu dọn các đồ vật bối cảnh.
Bạn nhỏ Tiểu Nhã  vốn là đang trêu chọc con kiến ​​nhỏ bằng lá cây, nhưng lúc này nó đã chạy tới, vươn hai bàn tay mềm mại ra, nhẹ nhàng nói: “Mẹ ôm.”
Con gái rất thích làm nũng với mình, Trình Khanh Khanh cũng quen rồi, lúc này cô bế cô bé lên, hôn lên mặt cô bé rồi nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Nhã có lạnh không?”
Tiểu Nhã hai tay ôm chặt cổ cô lắc đầu, “Không lạnh!” Tạm dừng rồi nói: “Mẹ ôm con rồi có thấy ấm không ạ?”
Trình Khanh Khanh hít một hơi mùi sữa trên người cô bé, “Ấm!”
“Dạ, con là noãn bảo bảo của mẹ, Tiểu Nhã là noãn bảo bảo, sau này mẹ lạnh thì cứ ôm con nhé.”
Trái tim Trình Khanh Khanh như tan chảy khi nghe thấy cô bé nói, cô hôn thật mạnh lên mặt cô bé, “Được, noãn bảo bảo của mẹ.”
Bạch Duyên Đình thu dọn đồ đạc xong cầm máy lên xem ảnh: “Ồ….

chụp ảnh cũng không tệ, nếu em chăm chỉ học tập và luyện tập nhiều hơn, chụp ảnh sẽ càng tốt hơn.”
Trình Khanh Khanh  quay đầu lại nhìn anh, nhưng lại thấy trên trán anh đã có một tầng mồ hôi, vừa rồi anh là người mệt nhất khi chạy khắp nơi, nhưng anh chưa bao giờ phàn nàn, vì cô mà bận lên bận xuống.
Anh và hai đứa trẻ thật là ấm áp, Trình Khanh Khanh cảm thấy trái tim như sắp tan chảy bởi sự ấm áp của ba cha con.
Bạch Duyên Đình đưa máy ảnh cho cô rồi chỉ ra bức ảnh đẹp nhất, nhưng đôi mắt của Trình Khanh Khanh thì bị thu hút bởi khuôn mặt của anh.
Đôi lông mày rậm cùng đôi mắt to, chiếc mũi vểnh cao, đôi môi đầy đặn và đường nét khuôn mặt nam tính, đẹp trai tới mức khiến cô mê mẩn. 
Cô không thể kiềm chế được từ từ cúi người xuống, nhân lúc anh không phòng bị gì, cô nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn. 
Thế giới dường như im lặng trong một khoảnh khắc..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện