Sở Hư Uyên buông báo chí, người đàn ông vẫn đeo khẩu trang, mặc áo vest, đội nón, thời trang này trong loại thời tiết này cũng không xem như kỳ lạ.

Quét mắt sang Tô Hoàng, Sở Hư Uyên gỡ xuống khẩu trang, hơi đè vành nón, nhìn về phía An Nhu: "Cầm nhiều đồ vật như vậy?! Lát nữa anh đưa em về biệt thự."

"Không cần làm phiền Sở tiên sinh, em và Tô Hoàng cùng nhau trở về là được."

An Nhu vội vàng lắc đầu, cô không muốn chết trong cuộc đấu mưa bom bão đạn giữa hai người đâu: "Hai người có chuyện muốn nói sao? Em..."

Trong lòng vừa nghĩ đến Sở Hư Uyên, đối phương đã xuất hiện, nhưng cô vẫn còn chút xấu hổ khi gặp mặt, địa điểm, thời gian lẫn con người đều không đúng, An Nhu cũng không muốn nói chuyện nhiều.

"Không có sao, ngẫu nhiên gặp nên tới chào hỏi một tiếng, Nhu Nhu không phải cũng thấy sao?"

Tô Hoàng từ đầu tới đuôi đều cười như người xem diễn, nhìn Sở Hư Uyên, ý sâu xa: "Tổng giám đốc Sở là người bận rộn, muốn gặp phải không dễ dàng nha."

Chỉ bằng hành động hôm nay của Sở Hư Uyên, Tô Hoàng đủ cười nhạo anh ta một ngàn năm.

Đường đường tổng giám đốc lại nhìn nghèo hèn đến nước này, Tô Hoàng vừa muốn cười lại cảm thấy thực bó tay. Chỉ số thông minh hạ thấp đến nước này... Tô Hoàng cũng đành đứng ngoài xem náo nhiệt thôi.

Sở Hư Uyên liếc mắt nhìn Tô Hoàng, sắc mặt lạnh phà ra hơi sương: "Không liên quan gì tới cơ."

Đây căn bản là một quyết định sai lầm. Xụ mặt, Sở Hư Uyên khép đôi mắt, biểu tình trầm tĩnh.

Anh cũng không tính để bọn họ biết, anh chỉ là... Ngẫu nhiên nhớ nên tới nhìn thôi.

Trong lòng muốn cái gì, dù là Sở Hư Uyên cũng không thể nói rõ.

Tính của anh thích gì lám nấy đã quen, nghĩ sao thì làm vậy, bậm chặt khóe môi, Sở Hư Uyên lười mở miệng.

"Nhu Nhu, kế tiếp chúng ta nên quay trở về hay là đi tiếp?" Tô Hoàng biết rõ loại người như Sở Hư Uyên luôn thích mọi việc nằm trong tầm tay, cũng không đuổi theo cười nhạo Sở Hư Uyên tới cùng, ngược lại quay sang hỏi An Nhu.

An Nhu thành thật ngồi ở bên cạnh làm hình nền, bị Tô Hoàng hỏi bỗng giật mình, hai big boss kia thì đều nhìn lại đây. Tay trái là Tô Hoàng, tay phải là Sở Hư Uyên.

Người thành thật An Nhu ngồi ở chính giữa :... Áp lực thật lớn.

"Mình cũng mệt rồi, chúng ta đi trở về thôi."

An Nhu nhìn đống túi đồ bên cạnh, do dự một lát, vẫn là lắp bắp nói: "Sở tiên sinh, em đi về chung với Tô Hoàng nhau là được, không cần làm phiền tới anh..."

Quả thật là ngượng ngùng mà.

hiện tại trong lòng An Nhu vẫn còn rất áy náy, Sở Hư Uyên cũng không biết đến làm cái gì, còn tới trộn lẫn giữa cô vàTô Hoàng nữa chứ. Hơn nữa hai ngày trước đối phương còn bày đặt giận dỗi với cô, An Nhu còn không có biết lý do nguyên nhân gì, cũng không muốn duy trì không khí ngượng ngùng này tiếp.

Còn vụ "Sở Hư Uyên có lẽ là theo dõi mình", An Nhu từ đầu đến cuối cũng chưa nghĩ đến.

Có cái gì mà theo dõi?!

Sở Hư Uyên cũng sẽ không... Làm loại chuyện nhàm chán này đâu... Ha?

An Nhu sợ hãi nói một câu, Tô Hoàng và Sở Hư Uyên đều nhìn chăm chú vào cô, không nói chuyện.

An Nhu trong lòng có chút lo sợ bất an, hình như cô đâu có nói bậy?

Sở Hư Uyên còn chưa lên tiếng, Tô Hoàng đã phì bật cười, nhào lại xoa nựng mặt An Nhu: "Nhu Nhu thật là đáng yêu."

Trước lúc Sở Hư Uyên ra tay ngăn cản, Tô Hoàng nhanh chóng rút tay về, liếc xéo ndgười đàn ông xụ mặt tỏa khí lạnh đang ngồi đối diện trước mắt, lại nhìn về phía An Nhu không biết có chuyện gì đang xảy ra.

"Thôi được rồi, chúng ta đi thôi Nhu Nhu, không cần quấy rầy tổng giám đốc Sở nữa làm gì ~"

An Nhu lại không nhúc nhích, Tô Hoàng là cố tình nói giọng õng ẹo đó, căn bản không phải tính cách của cậu ấy.

Cậu ấy... Là tới chọc tức Sở Hư Uyên sao?

Thân là một người ngoài cuộc, An Nhu cũng không biết rốt cuộc hai người kia đang làm gì nữa, thần tiên đánh nhau liên lụy thường dân?!

Sở Hư Uyên vẫn luôn cúi đầu cầm di động, đến bây giờ mới ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Tô Hoàng, tôi đã kêu Hạ Dương tới đưa cô về."

Nói xong, anh cất di động vào trong túi.

"Hạ Dương? Anh kêu anh ta tới?"

Tô Hoàng cười một tiếng đầy trêu ghẹo, trong lúc An Nhu cho rằng sắp xảy ra một hồi đại chiến thì thấy Tô Hoàng lại xua xua tay: "Vừa vặn, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh ấy, vậy tôi chỉ đành giao Nhu Nhu cho anh đưa trở về thôi?"

"Tôi sẽ đưa em ấy trở về, khỏi cần cô nói."

Sở Hư Uyên nhìn sang cô bé đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh mình, cảm xúc tích tụ trong lòng mấy hôm nay đã tan biết rất nhiều, vươn tay xoa nhẹ đầu mèo con đáng yêu nhà mình: "Hạ Dương tới, bên kia."

"Ấy dồ, anh Sở, Tô Hoàng, An Nhu đều ở hết sao?"

Đội nón lưỡi trai màu đen, ăn mặc đồ da màu đen như dân mô tô phân khối lớn, quả đầu Hanamichi đang chạy chậm lại đây, kính râm cũng chưa gỡ xuống đã vội vàng chào hỏi: "Tô Hoàng, à... Anh tới đón em nè?"

Nhận được tin nhắn từ anh Sở, Hạ Dương không nói hai lời từ câu lạc bộ lao tới đây. Anh quá hiểu tính cách của anh Sở, cũng quen biết Tô Hoàng. Hai người này mà va chạm vào nhau... Sẽ xảy ra chuyện gì ngay cả bản thân của Hạ Dương cũng không biết. May mắn tình hình không có thảm thiết như anh nghĩ.

"Ừ, làm phiền anh rồi."

Tô Hoàng xách lên đống đồ của mình, Hạ Dương rất tự giác lại đây tiếp nhận. Tô Hoàng vui vẻ tươi cười, lại vỗ vỗ bả vai An Nhu: "Đi đi, cậu về sớm nghỉ ngơi đi."

"Ừ, cậu cứ đi đi." An Nhu gật đầu, nhìn Hạ Dương đi với Tô Hoàng rời khỏi quảng trường, đi về khu dừng xe. Tự nhiên phát hiện, hiện tại chỉ có cô và Sở Hư Uyên thôi.

"... Sở tiên sinh, hôm nay anh tới nơi này là có chuyện gì sao?" Hai người không nói gì, không khí càng xấu hổ, An Nhu im lặng một lát, căng da đầu lên tiếng trước.

"Không có việc gì."

Sở Hư Uyên dừng một chút, đè nón xuống, bổ sung nói: "Ngồi ở trong văn phòng lâu rồi, muốn ra ngoài thả lỏng trong chốc lát."

Lý do vô cùng nhảm, tập đoàn Thần Quân cách học viện DICE rất xa, dù có ra ngoài hít thở không khí thì cũng không đi đến nơi xa xôi này. An Nhu chỉ là người thường, không đại biểu cô ngu ngốc.

Trong lòng biết rõ ràng Sở Hư Uyên không muốn nói thật, An Nhu gãi gãi đầu, lật lật tìm tìm mớ thông tin trong đầu, không tìm được manh mối nào.

Ngón tay nắm chặt, sắc mặt xụ xuống, An Nhu cảm thấy... Càng xấu hổ.

Suy nghĩ của big boss cô đoán không ra, không nói thật cũng không sao, nhưng cứ ngồi ở chỗ này sẽ có vấn đề, hơn nữa không cẩn thận còn có khả năng ảnh hưởng đến kế hoạch gì đó của Sở tiên sinh.

"Sở tiên sinh, hiện tại em cũng nên trở về biệt thự rồi..." An Nhu ôm ôm vuốt vuốt hai má của mình, cười một chút, đứng lên xách đống túi bên cạnh.

"Không quấy rầy anh nữa, em tự trở về là được, thật sự, anh không cần đưa em làm gì." Giọng của cô thực nhẹ, lại rất kiên định.

Sở Hư Uyên vẫn luôn không nhúc nhích, nhìn An Nhu lược cố hết sức xách đống túi kia, nhìn cô quay đầu đi ngay không chút chần chờ.

Hôm nay An Nhu mặc một chiếc váy baby doll dài màu xanh da trời, không tính mỏng, dưới ánh mặt trời vừa vặn thích hợp với không khí mùa xuân, như hòa với màu xanh giữa không trung kia, trên quảng trường có rất nhiều người, bóng dáng xoay người thon gọn yếu ớt.

"... Nè, ngồi." Sở Hư Uyên nhìn cô, con ngươi trong nháy mắt co chặt, theo quán tính mở miệng trước cả suy nghĩ.

"... Anh nói chuyện với em đó à? Sở tiên sinh, còn có chuyện gì nữa sao?" An Nhu xoay người về, lại không có ngồi xuống, trong ánh mắt đen nhánh ngây thơ là sự nghi hoặc.

Chuyện đã xong xuôi giờ chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi thôi được chưa, cô còn có thể làm bộ không phát hiện Sở Hư Uyên tới nơi này...

... Thật là, thua trong tay em rồi.

Trong lòng không tiếng động xẹt qua ý nghĩ này, Sở Hư Uyên cũng đứng lên, đeo khẩu trang, đi đến gần An Nhu, nhẹ nhàng xách hết đống túi đồ trong tay cô.

"Đi thôi, anh đưa em về biệt thự." Nhìn vào mắt mèo con đáng yêu nhà mình, Sở Hư Uyên không nhịn được làm giọng nói dịu xuống, dùng tay còn lại xoa xoa nơi lúc trước bị Tô Hoàng chạm vào, như đang lau chùi vết bẩn.

"Anh tới nơi nà là bởi vì..."

Sở Hư Uyên dừng một chút, lại vẫn là nhàn nhạt nói ra: "Ra tới thả lỏng một chút, biết em và Tô Hoàng ở bên này, nên tới đây. Nhưng không tính toán quấy rầy hai người."

Hạ Dương đã từng nói "lọt", một từ thành sấm.

Trước lúc gặp An Nhu, Sở Hư Uyên chưa bao giờ phải giải thích điều gì với ai. Thậm chí, có thể "Buộc" tổng giám đốc Sở tự mình thừa nhận tới "Theo dõi", cũng chỉ có mình An Nhu làm được.

An Nhu chậm rãi chớp chớp hai mắt.

Cô có thể nghe ra ý tứ ẩn giấu trong câu chữ của Sở Hư Uyên.

Đây là... Giải thích?

... Là giải thích với cô sao!

Như là pháo hoa nở tộ giữa trời đêm, máu chảy ngược, màn sương mù che ở đáy mắt toàn không có.

"Không, không có việc gì, Sở tiên sinh, em chỉ là lo lắng quấy rầy kế hoạch gì đó của anh thôi."

An Nhu nói lắp, trong giọng nói tất cả đều là giật mình vì được thương yêu: "Thật không có việc gì, cảm ơn anh."

Sở Hư Uyên vậy mà giải thích với cô!

Thì ra lý do đến chỗ này là có quan hệ đến cô!

Cái này... Chẳng phải là... Chính là ý kia đi!

Trong lòng An Nhu đã chìm vào ảo tưởng, nhưng bên ngoài vẫn cực lực ổn định.

"Nếu là không có việc gì, vậy tại sao vừa rồi em lại phản ứng như vậy?!"

Sở Hư Uyên vuốt đầu mèo con nhà mình, trong giọng nói mang lên ý cười đầy lười biếng: "Làm như ai ăn hiếp em không bằng, sắp khóc ra luôn kìa."

Mặt An Nhu nháy mắt đỏ rần, ỷ vào bản thân lùn, ho khan hai tiếng, cúi đầu nhìn chân:" Đâu có đâu, tại vì hai ngày trước chẳng phải chúng ta cãi nhau hay sao... Sở tiên sinh, anh không còn giận em nữa, phải không?"

"Cãi nhau, tức giận? Anh khi nào..." Tức giận với em? Một câu chưa nói xong, Sở Hư Uyên biểu tình cứng đờ, nói không được nữa.

A... Hình như còn có chuyện như vậy.

Nhưng anh cũng không phải tức giận, mà là không xác định... Không xác định tình cảm của bản thân, không xác định tình cảm của An Nhu.

Nhưng bởi vì một câu vui đùa đã cãi nhau, xa cách, như vậy cũng không phải tính cách của Sở Hư Uyên. Đây cũng là những gì Sở Hư Uyên tự hỏi trong mấy ngày qua, dù sao hiện tại anh cũng đã suy nghĩ xong.

Mày nhíu một chút, Sở Hư Uyên một tay đút vào trong túi quần, khép hờ mắt nhìn mèo con đang đứng ở bên cạnh mình: "Anh không tức giận, em đừng đoán mò."

"... Rõ ràng chính là tức giận mà, còn không chịu thừa nhận." An Nhu tâm tình tốt đến sắp phát nổ, cũng tự phát tự giác khôi phục bản tính, lẩm nhẩm lầm nhầm cãi lại.

"... Đã nói là không tức giận, nghe không hiểu sao."

Sở Hư Uyên khóe miệng mỉm cười, không để trong lòng: "Buổi tối muốn ăn món gì? Anh kêu người mang lại đây."

"Woa, Sở tiên sinh ở lại biệt thự ăn tối chung với em sao? Để em suy nghĩ kỹ xem tối nay ăn món gì ngon ngon mới được... Phải chọn món mắc nhất!"

"Nhìn em kìa, chỉ biết đắt nhất, không cần biết ăn ngon sao, hửm, mèo con tham ăn?"

"Thì sao nào? Điều này chứng minh em ôm đùi, còn ôm thành công, không được sao? Sở tiên sinh gia tài bạc triệu, là người giàu trong người giàu, ăn ké một bữa cơm chết chóc ai đâu ~"

An Nhu và Sở Hư Uyên đi vào trong học viện, sau đó cùng sánh bước đi về khu biệt thự.

An Nhu chỉ là học sinh năm nhất, nên người quen biết cô cũng không nhiều lắm, tuy Sở Hư Uyên hóa trang khá kỳ lạ, nhưng cũng sẽ không có người nào đến chặn đường đòi gở khẩu trang, nhiều lắm chú ý một chút mà thôi.

"Nhu Nhu!" An Nhu đang nói cười với Sở Hư Uyên, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc đã lâu chưa nghe qua.

Vừa nhấc đầu, thì ra là người quen.

An Nhu khóe miệng hơi nhếch, nụ cười trên mặt phai nhạt xuống: "An Như Uyển, Lý tiểu thư."

Khoảng cách lần trước nhìn thấy An Như Uyển cũng hơn một tháng, sau đó An Nhu cãi nhau với cha mẹ An, từ đó cũng chưa nhìn thấy qua người này.

"Nhu Nhu, sao em lại ở chỗ này?!"

An Như Uyển kéo Lý Văn Nhứ cánh tay đi tới, nhìn An Nhu, lại quét mắt vào người đàn ông bao vây kín mít ăn mặc quái lạ đứng bên cạnh cô, làm như sợ bị người khác phát hiện không bằng, ánh mắt hàm trào phúng, nhưng biểu tình lại lộ vẻ lo lắng: "Đừng mãi ham chơi mà quên học hành... Chú thím và chị đều rất lo lắng cho em đó."

An Như Uyển cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy An Nhu ở chỗ này.

Gia cảnh cô ta không tốt, nhưng gia thế Lý Văn Nhứ ở học viện DICE cũng chỉ có thể nói là bình thường, rất nhiều quý tộc đều truyền lưu tin tức về An Nhu, vậy mà bọn họ cũng chưa bắt được.

Ở trong ấn tượng của An Như Uyển, từ sau khi An Nhu đoạt giải thưởng học sinh đầu vào xuất sắc nhất cho đến nay, thì không có động tĩnh gì nữa.

Nói thật, điều này làm cho An Như Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi. May mắn thi được điểm cao một lần mà dám khinh thường cô, nó tưởng nó ghê gớm lắm hay sao!!!

Cái loại thứ hạ đẳng như An Nhu, ngoài khờ khạo ra thì cũng chỉ là một con ngu, còn nói không muốn dựa vào cô nữa kia chứ, không dựa vào tao thì mày sống ra sao ở cái học viện này hả, hờ, buồn cười, mày tưởng tao cần mày chắc... Sớm hay muộn gì cũng xảy ra chuyện, lúc đó đừng đến cầu xin tao giúp mày.

Bộ mày tưởng con khốn Tô Hoàng kia sẽ bao che cho mày chắc? Đến lúc đó mày chết lúc nào cũng biết đâu con!

Ngày đó, sau khi An Nhu cãi nhau với cha mẹ An, nội dung cuộc gọi kia không biết sao lại lọt vào tai của An Như Uyển. Thật vất vả tốn hết sức lực để trấn an người trong nhà, An Như Uyển cũng chỉ cười lạnh, khinh thường.

Chỉ bằng An Nhu mà muốn tự lực cánh sinh trong học viện DICE?! Thật là mơ tưởng?! Tưởng leo lên Tô Hoàng thì đã thành công trở thành công chúa? Còn dám chống đối người trong nhà, cũng phải nhìn xem bản thân mình có bản lĩnh hay không hãy nói!!!

"Nhu Nhu, chị vẫn luôn lo lắng cho em đó, rốt cuộc ngày sinh nhật đó em dám dùng những từ ngữ đó nói chuyện với chú thím..."

An Như Uyển nói một nửa, ngập ngừng ấp úng, dịu dàng nói tiếp: "Em không thích chị, không sao hết, rốt cuộc lúc còn ở THPT Húc Dương em cũng không thích chị mà, chị cũng không so đo, chúng ta là chị em..."

Sắc mặt của An Nhu đã hoàn toàn lạnh dần xuống.

Hiện tại cô đã không phải là cô của quá khứ. Nếu như trước đó, An Như Uyển nhắc tới trường THPT Húc Dương, có lẽ An Nhu sẽ còn bóng ma tâm lý, nhắc tới cha mẹ An, có lẽ An Nhu sẽ lo lắng...

Nhưng hiện tại? Hoàn toàn không có khả năng.

"An Như Uyển, chị nói đủ rồi chưa?"

Trực tiếp cắt ngang lời của An Như Uyển, cô không thể để chị ta dùng cái bộ dáng yếu đuối đáng thương đó hãm hại cô tiếp, An Nhu vô cùng phiền chán: "Chị nói tôi nhằm vào chị, thì ít nhất chị cũng phải nhìn lại xem chị có xứng đáng hay không cái đã, còn nữa, tôi đã nói rõ với chị là đừng đến tìm tôi rồi mà, tôi ghét chị."

Hơi hơi giơ lên hàm dưới, An Nhu bước lên một bước, đứng ở trước mặt Sở Hư Uyên, biểu tình lạnh nhạt, khóe miệng lại cong lên một chút: "Chị có thể thử lại cái trò ở Húc Dương, xem tôi có để yên cho chị làm ma làm quỷ nữa hay không?!"

Cho dù địa vị của An Nhu ở học việc không bằng ai, nhưng hiện tại cô có tiếng nói hơnn An Như Uyển, nên cũng hoàn toàn nắm chắc phần thắng trong tay.

Không cần chờ đến lúc Tô Hoàng xử An Như Uyển, món nợ mà An Như Uyển thiếu nguyên chủ, An Nhu cô sẽ tự mình đòi lại.

"Nhu, Nhu Nhu..."

An Như Uyển nắm chặt cánh tay Lý Văn Nhứ, lui về phía sau một bước, miễn cưỡng cười tươi: "Nhu Nhu, ý em là sao? Chị không có..."

Lý Văn Nhứ không nói chuyện, cô cũng không để ý tới An Như Uyển làm ra chuyện gì, diễn kịch ra sao.

Vốn dĩ không nghĩ xem vào chuyện nhà người khác, ở trong mắt Lý Văn Nhứ, An Như Uyển cũng không phải người tốt, An Nhu thì yếu đuối không có chủ kiến. Nào ngờ chính là thứ ăn cháo đá bát.

Chỉ là nhìn người đàn ông ăn mặc quái lạ đứng ở phía sau An Nhu, tay xách theo một đống túi. Lý Văn Nhứ mơ hồ có loại dự cảm không ổn.

Cô xuất thân nhà giàu có, ánh mắt nhìn người không nói tốt, cũng sẽ không kém đi đâu, người đàn ông này... Rõ ràng có thân phận địa vị không bình thường. Thân hình, khí thế, đều không phải người bình thường có được.

Ban đầu cô có chung suy nghĩ như An Như Uyển, tưởng người đàn ông này là kim chủ nhà giàu mới nổi mà An Nhu mới câu bên ngoài về. Hiện tại càng nhìn càng không giống.

Ánh mắt thoáng nhìn qua, Lý Văn Nhứ nhìn thấy thương hiệu trên mấy cái túi mà người đàn ông kia đang xách trên tay, đó là chữ D&A.

...D&A?!

Cái tên thương hiệu này người bình dân có khả năng ít biết đến, nhưng là Lý Văn Nhứ biết, cho dù là nhà cô, cũng chỉ có một bộ lễ phụ D&A, còn quý trọng đến mức không dám mặc, đây là hàng thiết kế cao cấp có một không hai trên đời, vả lại giá cả rất đắt.

Lý Văn Nhứ trong lòng căng thẳng, nhưng biểu cảm trên gương mặt lại cố gắng giữ bình tĩnh, xoay người muốn lôi kéo An Như Uyển đi, lại vẫn chậm một bước.

"Nhu Nhu, nhìn em là biết, hiện tại cuộc sống của em chắc là tốt hơn nhiều so với trước kia đúng không?! Nhưng dù chúng ta không giàu có gì thì em cũng cần phải có tự tôn tự ái một chứ."

Không thể giả làm hoa sen trắng được nữa, An Như Uyển cắn răng một cái, dứt khoát lộ ra hình tượng chị gái quan tâm đến em gái, tận tình khuyên bảo: "Sinh hoạt phí cũng không có bao nhiêu, em đừng tiêu sài phung phí như vậy, em đã lớn rồi, phải biết chú thím ở nhà kiếm tiền cực khổ lắm, đừng thấy ai có tiền thì..."

An Nhu:... Chị ta có ý gì? Muốn nói cô bản thân làm tình nhân cho người ta, lấy tiền tiêu sài?!!!

An Nhu cũng không ngốc, thấy An Như Uyển liếc nhìn cô, lại liếc nhìn Sở Hư Uyên, ánh mắt kia có ý nghĩa gì cô quá hiểu.

Mới đi học không bao lâu đã leo lên thiếu gia con nhà giàu, việc này mà đồn thổi khắp học viên, thì An Nhu cô sớm hay muộn cũng bị bọn con nhà giàu này đùa chết, đúng là tánh ác không thay đổi?

Giật giật khóe miệng, An Nhu xoay đầu, có chút... Không nín được, muốn cười.

Cô nhìn ánh mắt đầy khinh bỉ kia của An Như Uyển thì không nhịn được, cảm thấy quá buồn cười. Ngay từ đầu, bị nói như vậy đúng là có chút tức giận, nhưng giờ đã không có.

Thấy An Như Uyển nói hăng say như vậy, tự nhiên thấy có chút tội, không biết chị ta có biết người đàn ông đang đứng ở trước mặt chị ta chính là Sở Hư Uyên hay không?

Sở Hư Uyên không tính toán tham gia trận hỗn chiến này. An Nhu có thể tự mình xử lý tốt chuyện này, Sở Hư Uyên nhìn ra được, An Nhu đã nghĩ ra kế đánh trả, chuyện này đối với em ấy tới nói cũng là một thí nghiệm nhỏ, không có việc gì cần anh ra tay.

Kết quả, tổng giám đốc Sở hiếm khi không như vậy bao che cho con, nhưng tự nhiên ở đâu có cái nồi to đùng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nện vào trên đầu anh, bắt anh húng lấy cái tiếng nhà giàu mới nổi.

Nhìn sang mèo con bên cạnh, cười đến bả vai đều ở run rẫy không ngừng, đuôi lông mày Sở Hư Uyên vừa nhếch, cong cong khóe môi, đột nhiên duỗi tay, gỡ xuống khẩu trang.

Người đàn ông tóc đen, mắt đen từ trên cao nhìn xuống hai người con gái đang trố mắt ngu người nhìn anh, sắc mặt lạnh nhạt, khí thế vô cùng mạnh: "Ha... Chị em tình thâm, rất có ý tứ."

Lời nói trào phúng không che dấu.

An Như Uyển và Lý Văn Nhứ đã sớm ngây dại, An Nhu cũng mới ý thức được, Sở Hư Uyên đã gỡ khẩu trang xuống.

Tiêu rồi, đây là trước cổng ký túc xá, có rất nhiều người tới tới lui lui!

"Sở tiên sinh, như vậy không an toàn..." An Nhu sốt ruột, túm tay áo Sở Hư Uyên, còn chưa kịp nói xong, người đàn ông đã giơ tay lên, không biết từ nơi nào vọt ra hơn chục người đàn ông mặc vest đen, trực tiếp vây quanh kín mít bốn người bọn họ ở bên trong.

Sở Hư Uyên vỗ vỗ đầu An Nhu, biểu tình luôn luôn dịu dàng mỗi khi đối mặt với cô, trong giọng nói còn mang ý cười: "Anh còn không nghĩ đến điều này sao? Đi thôi."

Anh xưa nay kiêu ngạo, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho An Như Uyển và Lý Văn Nhứ, loại người này chỉ làm tốn thời gian, trực tiếp từ đi ngang qua bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện