An Nhu dự cảm quả nhiên là đúng, rạng sáng hai giờ mới ngủ, tuy rằng đúng giờ thức dậy, nhưng là ngã trái ngã phải đầu ong ong, rất khó chịu.
Ngày thường đi học còn đỡ, An Nhu đã học qua chương trình trên lớp, nên ngủ bổ giấc trong chốc lát cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng hiện tại đổi thành thi đấu... Quả thực chính là hiện trường thảm án.
An Nhu bị Tô Hoàng lôi kéo, lảo đảo lắc lư leo lên xe chạy đến nơi thi đấu.
"Nhu Nhu, cậu như vậy ... Không sao chứ?"
Tô Hoàng nhìn An Nhu, vẻ mặt lo lắng: "Đêm qua lại ngủ trễ nữa sao? Quá vất vả...."
"Không có việc gì, chỉ là chuyện tương đối nhiều, có chút vất vả mà thôi." An Nhu ngáp một cái, cô không rõ ràng hợp tác lắm về việc hợp tác giữa Sở Hư Uyên và Tô Hoàng, nhưng cũng hiểu biết một chút, biết hai người đã đạt thành hiệp nghị gì đó.
An Nhu không có chút nào tin tưởng vào chỉ số thông minh của bản thân, cô cũng biết, nếu bản thân muốn lừa gạt Tô Hoàng cũng không phải là việc dễ dàng, cơ bản là bằng không, dứt khoát làm trò bắt Tô Hoàng tự mình suy đoán.
Dù sao nếu vô dụng thì cũng có Sở tiên sinh đứng ở phía sau, đúng không?
"Chú ý một chút, chút nữa thi đấu đừng có ngủ gật."
Tô Hoàng không hỏi nhiều thêm, cười xoa xoa đầu tóc An Nhu, dừng một chút, lại dặn dò: "Đừng để bản thân quá vất vả, trách nhiệm không thuộc về cậu thì không cần gánh vác, biết không?"
Thật là chị gái nhỏ dịu dàng... An Nhu ngoan ngoãn gật đầu, dịu ngoan bảo đảm: "Mình đã biết, mình sẽ làm hết sức."
Cô đoán, hiện tại chắc Tô Hoàng còn chưa biết cô đã đồng ý cái gì với Sở Hư Uyên, nếu không đối phương sẽ không dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện với cô...
An Nhu cũng không biết bản thân đoán có đúng hay không, dù sao tám chín phần mười chính là như vậy.
Tô Hoàng mỉm cười, không nói gì nặng lời với An Nhu. Cô chỉ là cảm thấy, bản thân cô yêu cầu nói chuyện gấp với Sở Hư Uyên. Trong lòng Tô Hoàng cũng rõ ràng, An Nhu tín nhiệm Sở Hư Uyên hơn cô rất nhiều, chuyện này không có gì đáng để phủ nhận, rốt cuộc Sở Hư Uyên cũng đối xử rất tốt với An Nhu.
Nguyên nhân chính là vì hiểu rõ việc này, cho nên buổi tối ngày đó Tô Hoàng mới đồng ý giúp Sở Hư Uyên. Chỉ là thay đổi này có chút ngoài dự đoán của cô, hình như cô vô tình làm An Nhu phát triển tình cảm với Sở Hư Uyên thì phải?!
Con sói đuôi to đó!!!
Hơi hơi khép hờ mắt, Tô Hoàng mím môi, che dấu tất cả dịu dàng: "Nhu Nhu, nếu buồn ngủ thì chợp mắt trong chốc lát đi, đến nơi mình kêu cậu dậy."
Cô thích loại người đơn giản, vì có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm sự, bởi vì ở chung với loại người này không có áp lực. Thật trùng hợp, mỗi một điều An Nhu đều phù hợp hơn nữa còn là trúng thầu.
"Ừm, cảm ơn, mình chợp mắt chút... Từ từ, lại nói tiếp..."
An Nhu ngáp một hơi thật dài, nguyên bản đang nhập nhèm buồn ngủ thì chợt thanh tỉnh vài phần: "Tô Hoàng, cậu quen đội trưởng CLB Game hả?"
Tối hôm qua cô sơ ý dễ dàng làm bại lộ thân phận, An Nhu cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ. Đang buồn ngủ mơ mơ màng màng, cái gì cũng không nhớ rõ, cứ như vậy nói bừa hai câu, không nghĩ tới lại làm lộ giọng thật, còn quên dùng thiết bị thay đổi giọng nói.
Tuy rằng giọng của An Nhu cũng không độc đáo, thông qua loa laptop có khả năng cũng có chút sai lệch, nhưng muốn nói nhận đối phương có nhận ra cô hay không, câu trả lời là có, Quân Tử Như Ngọc... Chính là đội trưởng câu lạc bộ của cô nha, hiện tại khen ngược, giờ cả hai người đều biết thân phận thật ngoài đời của nhau.
"Ừ, có quen, đã từng giúp chút việc bên ngoài cửa quán bar."
Tô Hoàng cười cười, giúp An Nhu điều chỉnh vị trí gối dựa: "Làm sao vậy? Hai người cũng quen biết sao?"
"Cũng chưa nói là quen, chỉ là cùng nhau chơi trò chơi trong một thời gian thôi."
An Nhu hàm hàm hồ hồ nói, chủ yếu là giải thích đúng thật là có chút mất mặt: "Cảm giác tính cách của anh ta khá lạnh nhạt, lần trước còn kêu mình không cần tham gia thi đấu."
Nhớ lại cái đầu ổ gà kia, giọng lạnh nhạt như u hồn, An Nhu còn có chút đồng tình đối phương, cả ngày "Đại huynh đệ" tới "Tiểu ca ca", sợ là nằm mơ cũng không nghĩ tới huynh đệ của mình sẽ là muội tử.
Tô Hoàng nghe xong lại cười khẽ ra tiếng, sờ sờ đầu An Nhu: "Tính cách người đó chính là như vậy, cậu không cần để ý tới người đó, vững tinh thần lo thi đấu là được."
Tô Hoàng không có nói ra tên của đội trưởng, An Nhu nhạy bén phát hiện điểm này. Tuy rằng biết ID của anh ta là Quân Tử Như Ngọc, nhưng sự thật là cô không biết tên anh ta là gì.
Có thể làm bạn với bọn Hạ Dương, chắc cũng không phải người không có tên tuổi danh tiếng gì... Á, hình như cô lại vừa lột thêm một tầng áo choàng của anh ta thì phải.
"Anh Sở!"
Cao ốc Thần Quân, người đàn ông ăn mặc tạo hình như dân hip hop, trên quần còn treo một sợi dây xích vàng bước vội vào văn phòng Sở Hư Uyên, giọng nói kích động: "Anh Sở, anh chàng Đông Bắc chơi game chung với chúng ta là con gái!"
Hạ Dương tới cao ốc Thần Quân số lần nhiều, bản thân anh ta lại là tiểu thiếu gia nhà họ Hạ, cũng là người có quan hệ tốt nhất với Sở Hư Uyên, là người có thể nói chuyện được với tổng giám đốc Sở, cho nên những lúc anh ta tới tìm Sở Hư Uyên, không ai dám cản, Sở Hư Uyên cũng sẽ không ngăn.
Sở Hư Uyên đầu cũng không nâng, vội vàng xử lý giấy tờ, nghe vậy lại hơi chút tạm dừng động tác tay: "Sao biết?"
"Ấy dà, anh Sở, anh còn giả vờ?!"
Hạ Dương cười hì hì nói, đặt mông ngồi ở trên sô pha: "Ngày hôm qua tiểu ngư tìm người anh em kia chơi ... Không, là tìm em gái kia chơi game, em gái không cẩn thận tuôn ra giọng thật, anh Sở biết từ lâu rồi phải không?"
Đêm qua, rạng sáng hai giờ nhận được cuộc gọi từ An Như Ngọc, Hạ Dương còn đang rong chơi ngoài đường, chờ đến khi nghe An Như Ngọc dùng giọng điệu cổ quái nói cho anh chuyện này, Hạ Dương nháy mắt rượu tỉnh.
Anh em tên là Nặc kia... Lại là em gái?! Em gái?! Hơn nữa rất có thể là học muội trong trường bọn họ! Chuyện này... Anh Sở có biết không?
Sở Hư Uyên không nói gì, người đàn ông im lặng nhướng mắt nhìn anh ta, biểu tình lạnh nhạt.
"Từ từ, anh Sở, đừng nói là anh đã biết rồi đó..."
Sắc mặt Hạ Dương thay đổi như tắc kè, nghiêm túc lên: "Anh Sở, ngay từ đầu anh đã biết Nặc là con gái đúng hay không?"
Dựa theo anh Sở nói, hai người là bạn trên mạng, cũng có khả năng là không biết. Hơn nữa anh Sở còn có chứng bệnh ghét phái nữ... Sắc mặt Hạ Dương lại thay đổi mấy lần, đột nhiên có chút hối hận.
"Xì!!!!"
lLần này Sở Hư Uyên cho phản ứng, lười biếng cười một tiếng: "Anh có khả năng không biết sao?"
Vừa rồi không có phản ứng, cũng không phải là Sở Hư Uyên kinh ngạc gì đó, mà là anh đang tập trung vào một chi tiết, An Nhu lén lút làm quen với An Như Ngọc sau lưng anh, hen chơi game lúc hai giờ sáng, giỏi, lá gan càng lúc càng lớn.
【 tối qua đến rạng sáng em làm gì? 】
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, An Nhu còn đang ở trong lòng nghĩ nhóm thiếu gia công tử kia chụm đầu ghé tai chia sẽ chuyện này thì giọng Sở Hư Uyên đã tới rồi.
【 không có làm cái gì hết á, em thức đêm làm bài tập vậy thôi à. 】
An Nhu nhắm mắt lại, thái độ vô lại.
【 bài tập nhiều như vậy, em nào có tâm tình vui chơi. ( ngươi tránh ra đừng quấy rầy ta học tập.gif ) 】
【 phải không? 】
Sở Hư Uyên không chút để ý gõ chữ, mặt mày hòa hoãn xuống.
【 lần sau ngủ sớm đi, ngủ trễ như vậy ban ngày không có tinh thần, sẽ làm chậm trễ việc học. 】
... Lời là nói như vậy, nhưng là làm càng khó khăn.
An Nhu khổ ha ha thở dài, hiện tại nghĩ lại, năm đó Sở Hư Uyên học tập trình độ vất vả cũng sẽ không thấp hơn so với cô?
Mình muốn nỗ lực tới gần anh ấy, dù vất vả một chút thì thế nào.
Lời này An Nhu đánh chết cũng sẽ không nói ra miệng, chỉ là chút tâm tư nhỏ của cô mà thôi
【 không có việc gì, cũng không tính mệt, học tập rất nhẹ nhàng, ( ai nha người ta thật sự là rất vất vả, muốn tổng giám đôc chụt chụt mới có nghị lực tiếp tục.gif ) 】
An Nhu mặt không đổi sắc làm lơ cái icon emoji này.
【 Sở tiên sinh, em chuẩn bị thi đấu rồi, không nói với anh nữa. 】
Trong văn phòng, Sở Hư Uyên không nói lời nào, Hạ Dương cũng không hé răng, chỉ có thể trộm mắt lé nhìn Sở Hư Uyên đang gõ gõ nhấp nhấp trên màn hình di động. Đây là lần đầu tiên nah thấy anh Sở biểu hiện ra biểu tình dịu dàng như vậy, người tên Nặc kia... Không đúng, nữ sinh tên An Nhu kia rốt cuộc là ai a?
"Hạ Dương."
Cơ thể Hạ Dương cứng đờ, lập tức bị giọng Sở Hư Uyên gọi hồn về: "Dạ có mặt, anh Sở kêu em có chuyện gì ạ?"
Sở Hư Uyên mày nhíu lại, biểu tình có vài phần suy nghĩ sâu xa, anh duy trì loại vẻ mặt này trong một lát, đột nhiên nói: "Em có biết icon emoji nào không? Gửi mấy cái lại đây cho anh."
Cậu chủ nhỏ nhà họ Hạ run rẩy cầm di động chia sẽ icon emoji trong máy mình sang cho Sở Hư Uyên. Đánh chết anh cũng không thể tưởng được, thì ra anh Sở là dạng người này... Anh thật là nhìn lầm anh Sở!
An Nhu và Tô Hoàng xuống xe, nơi thi đấu Game là khu chuyên môn, An Nhu chọn cuộc thi có quy mô nhỏ, nhưng người tham gia cũng không ít. Làm học viện DICE làm chủ nhà, cho nên màu áo bắt mắt nhất, nhưng lại là có số lượng học sinh tham gia ít nhất.
"A, Tô Hoàng và An Nhu đều tới rồi sao!!" Hạ Tử Quy nhìn thấy bọn họ, lập tức nhiệt tình chào hỏi.
"Mau vào đi, thi đấu sắp bắt đầu rồi." Anh nhiệt tình bưng tới trà bánh choTô Hoàng và An Nhu.
Khoảng cách thi đấu còn hai mươi phút, An Nhu đi vào phòng nghỉ, dựa vào ghế trên, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, thi đấu game tốn rất nhiều tinh thần, yêu cầu tập trung cao độ, ngày thường An Nhu đi học cũng chưa từng nghiêm túc như thế, thi đấu khẳng định không thể thua.
Nhưng mà... Nhắm mắt nghi ngơi không bao lâu, An Nhu giật giật khóe miệng, yên lặng mở to mắt, đối diện một đôi mắt đen nhánh.
Chú ý tới thấy tầm mắt của cô nhìn qua, cái người đan nhìn chằm chằm vào cô dừng một chút, yên lặng di dời ánh mắt, một lần nữa vùi đầu chơi game trên di động, giống như trước.
"... Đội trưởng, có chuyện gì sao?" An Nhu xoa xoa đôi mắt, có hơi mờ mịt hỏi anh ta, đương nhiên cô biết tại sao anh ta lại hành động như vậy, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất hả giận.
Trước kia khinh thường cô, nói chuyện không lễ phép, làm người ghét, kết quả hiện tại... Nghĩ lại cậu trai ngoan ngoãn mỗi ngày đều rủ cô chơi game kia, An Nhu lộ ra mỉm cười hiền lành.
# series dạy ngươi làm người #
"... Không có việc gì."
An Như Ngọc cũng không có làm lơ An Nhu, lần này lại trả lời cô, cứng đờ trong chốc lát mới tiếp tục nói, "Cô... Đừng ngủ quên, sắp thi rồi."
Giọng điệu vẫn cứng ngắt, nghe không ra cái gì.
"Không sao, kỹ thuật chơi game của tôi rất tốt."
An Nhu cố ý chọc anh: "Không phải học trưởng thường xuyên chơi với tôi sao, như vậy mà vẫn còn chưa tin vào thực lực của tôi?"
Lời này vừa ra, tin tức quá mạnh, không chỉ mình An Như Ngọc nổ tung, mà còn có hai người kia.
"Đội trưởng?! Cậu cõng tôi thông đồng học muội khi nào vậy?!"
Hạ Tử Quy vẻ mặt ngu ngơ, nhìn An Nhu rồi nhìn An Như Ngọc: "Tôi thật là nhìn lầm cậu rồi đội trưởng, có cơ hội tốt như vậy lại không gọi tôi!"
"Nhu Nhu và đội trưởng thường xuyên cùng nhau chơi game sao? Cũng khá tốt."
Tô Hoàng cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu An Nhu, thái độ tự nhiên: "Như vậy mới đúng, học nhiều quá cũng không tốt, rảnh rỗi thả lỏng một chút tốt cho tinh thần."
An Như Ngọc đẩy đẩy kính đen, cúi đầu: "Hạ Tử Quy, Tô Hoàng, hai ngươi suy nghĩ nhiều, chỉ là ngẫu nhiên gặp phải mà thôi."
Trên thực tế cũng không phải như vậy.
Bản thân An Như Ngọc rõ ràng, đêm qua sau khi nghe được giọng thật của An Nhu... Anh run rẫy hai tay, vô cùng đau đầu, anh em cực cực khổ khổ chơi nửa tháng với nhau, mới biết đối phương là con gái, còn là học muội hoạt động chung một câu lạc bộ.
"Đúng vậy, ngẫu nhiên gặp phải, hiện tại top ranking trên Pubg đều là tôi và học trưởng cùng nhau đánh ra tới."
An Nhu nhẹ nhàng bổ một đao, còn cố ý nói thêm: "Chỉ là hễ có thời gian rỗi là lên đánh hai ba ván mà thôi."
An Nhu cũng không có gì địch ý đối với vị học trưởng này, nhưng đối phương lại luôn không khách sáo còn thái độ nói chuyện thì thiếu lễ phép, chuyện này làm cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Hiện tại bắt được cơ hội, trả thù là chuyện bình thường.
"Được rồi, được rồi, sắp thi đấu rồi."
Cầm số thứ tự, An Nhu vỗ vỗ gương mặt làm bản thân tỉnh táo lại, đứng lên, tùy ý vẫy vẫy tay: "Lần này chỉ có một mình em thi đấu thôi sao?"
"Không, còn có đội trưởng ..."
Hạ Tử Quy lời còn chưa nói xong, thiếu niên ngồi ở phía sau u ám nặng nề đứng lên, bước đi đến gần An Nhu: "Đi thôi, sắp bắt đầu rồi."
"Ừm, đi thôi." An Nhu liếc mắt nhìn thiếu niên cao hơn nửa cái đầu đứng bên cạnh, chậc chậc chậc, lổ tai đều đỏ, có khó xử đến như vậy sao? Còn không phải là anh em biến thành học muội sao, năng lực thừa nhận quá kém.
"Anh Sở, vậy chừng nào anh mới tính gặp mặt người ta?"
Sau khi gửi tệp tin icon emoji cho Sở Hư Uyên thì không thấy Sở Hư Uyên trả lời hay ho một tiếng, Hạ Dương đợi trong chốc lát, vẫn là không nhịn được: "Chúc mừng anh Sở, hình như anh ncũng không có bài xích cô bé ấy... Như vậy khá tốt, sau này anh có thể tham gia tiệc tùng với em rồi..."
Người khác không rõ ràng lắm, Hạ Dương lại không rõ sao.
Sở Hư Uyên chưa bao giờ tham gia các loại tiệc trong giới quý tộc bọn họ, cũng không có giao lưu kết bạn với những người cùng tuổi, lý do chính là anh ấy có chứng ghét phái nữ cực nghiêm trọng, khả năng sẽ làm ra chuyện gì đó mất phong độ, như đá bay người ta chẳng hạn, không phải chuyện này chưa từng xảy ra.
"Không đi."
Sở Hư Uyên hai tay bám vào ghế xoay nửa vòng, nhìn Hạ Dương với biểu tình lạnh nhạt: "Hơn nữa, anh đã gặp qua."
"Có cơ hội thì lần sau anh sẽ mang em ấy ra tới gắp mấy đứa."
Dưới tầm mắt hoảng sợ như bị điểm huyệt của quả đầu Hanamichi, Sở Hư Uyên chống cằm, đột nhiên nở nụ cười. Anh cười rất đẹp, hơn nữa là nụ cười vui vẻ hiếm khi xuất hiện trên gương mặt anh, thậm chí còn có chút tàng không được đắc ý.
"Lần trước đồng ý với em ấy muốn dẫn em ấy ra tới trông thấy việc đời... Để em ấy gặp mấy đứa cũng không tồi, Hạ Dương, em ấy nhát gan, mấy đứa nhớ đừng dọa em ấy."
Ngày thường đi học còn đỡ, An Nhu đã học qua chương trình trên lớp, nên ngủ bổ giấc trong chốc lát cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng hiện tại đổi thành thi đấu... Quả thực chính là hiện trường thảm án.
An Nhu bị Tô Hoàng lôi kéo, lảo đảo lắc lư leo lên xe chạy đến nơi thi đấu.
"Nhu Nhu, cậu như vậy ... Không sao chứ?"
Tô Hoàng nhìn An Nhu, vẻ mặt lo lắng: "Đêm qua lại ngủ trễ nữa sao? Quá vất vả...."
"Không có việc gì, chỉ là chuyện tương đối nhiều, có chút vất vả mà thôi." An Nhu ngáp một cái, cô không rõ ràng hợp tác lắm về việc hợp tác giữa Sở Hư Uyên và Tô Hoàng, nhưng cũng hiểu biết một chút, biết hai người đã đạt thành hiệp nghị gì đó.
An Nhu không có chút nào tin tưởng vào chỉ số thông minh của bản thân, cô cũng biết, nếu bản thân muốn lừa gạt Tô Hoàng cũng không phải là việc dễ dàng, cơ bản là bằng không, dứt khoát làm trò bắt Tô Hoàng tự mình suy đoán.
Dù sao nếu vô dụng thì cũng có Sở tiên sinh đứng ở phía sau, đúng không?
"Chú ý một chút, chút nữa thi đấu đừng có ngủ gật."
Tô Hoàng không hỏi nhiều thêm, cười xoa xoa đầu tóc An Nhu, dừng một chút, lại dặn dò: "Đừng để bản thân quá vất vả, trách nhiệm không thuộc về cậu thì không cần gánh vác, biết không?"
Thật là chị gái nhỏ dịu dàng... An Nhu ngoan ngoãn gật đầu, dịu ngoan bảo đảm: "Mình đã biết, mình sẽ làm hết sức."
Cô đoán, hiện tại chắc Tô Hoàng còn chưa biết cô đã đồng ý cái gì với Sở Hư Uyên, nếu không đối phương sẽ không dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện với cô...
An Nhu cũng không biết bản thân đoán có đúng hay không, dù sao tám chín phần mười chính là như vậy.
Tô Hoàng mỉm cười, không nói gì nặng lời với An Nhu. Cô chỉ là cảm thấy, bản thân cô yêu cầu nói chuyện gấp với Sở Hư Uyên. Trong lòng Tô Hoàng cũng rõ ràng, An Nhu tín nhiệm Sở Hư Uyên hơn cô rất nhiều, chuyện này không có gì đáng để phủ nhận, rốt cuộc Sở Hư Uyên cũng đối xử rất tốt với An Nhu.
Nguyên nhân chính là vì hiểu rõ việc này, cho nên buổi tối ngày đó Tô Hoàng mới đồng ý giúp Sở Hư Uyên. Chỉ là thay đổi này có chút ngoài dự đoán của cô, hình như cô vô tình làm An Nhu phát triển tình cảm với Sở Hư Uyên thì phải?!
Con sói đuôi to đó!!!
Hơi hơi khép hờ mắt, Tô Hoàng mím môi, che dấu tất cả dịu dàng: "Nhu Nhu, nếu buồn ngủ thì chợp mắt trong chốc lát đi, đến nơi mình kêu cậu dậy."
Cô thích loại người đơn giản, vì có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm sự, bởi vì ở chung với loại người này không có áp lực. Thật trùng hợp, mỗi một điều An Nhu đều phù hợp hơn nữa còn là trúng thầu.
"Ừm, cảm ơn, mình chợp mắt chút... Từ từ, lại nói tiếp..."
An Nhu ngáp một hơi thật dài, nguyên bản đang nhập nhèm buồn ngủ thì chợt thanh tỉnh vài phần: "Tô Hoàng, cậu quen đội trưởng CLB Game hả?"
Tối hôm qua cô sơ ý dễ dàng làm bại lộ thân phận, An Nhu cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ. Đang buồn ngủ mơ mơ màng màng, cái gì cũng không nhớ rõ, cứ như vậy nói bừa hai câu, không nghĩ tới lại làm lộ giọng thật, còn quên dùng thiết bị thay đổi giọng nói.
Tuy rằng giọng của An Nhu cũng không độc đáo, thông qua loa laptop có khả năng cũng có chút sai lệch, nhưng muốn nói nhận đối phương có nhận ra cô hay không, câu trả lời là có, Quân Tử Như Ngọc... Chính là đội trưởng câu lạc bộ của cô nha, hiện tại khen ngược, giờ cả hai người đều biết thân phận thật ngoài đời của nhau.
"Ừ, có quen, đã từng giúp chút việc bên ngoài cửa quán bar."
Tô Hoàng cười cười, giúp An Nhu điều chỉnh vị trí gối dựa: "Làm sao vậy? Hai người cũng quen biết sao?"
"Cũng chưa nói là quen, chỉ là cùng nhau chơi trò chơi trong một thời gian thôi."
An Nhu hàm hàm hồ hồ nói, chủ yếu là giải thích đúng thật là có chút mất mặt: "Cảm giác tính cách của anh ta khá lạnh nhạt, lần trước còn kêu mình không cần tham gia thi đấu."
Nhớ lại cái đầu ổ gà kia, giọng lạnh nhạt như u hồn, An Nhu còn có chút đồng tình đối phương, cả ngày "Đại huynh đệ" tới "Tiểu ca ca", sợ là nằm mơ cũng không nghĩ tới huynh đệ của mình sẽ là muội tử.
Tô Hoàng nghe xong lại cười khẽ ra tiếng, sờ sờ đầu An Nhu: "Tính cách người đó chính là như vậy, cậu không cần để ý tới người đó, vững tinh thần lo thi đấu là được."
Tô Hoàng không có nói ra tên của đội trưởng, An Nhu nhạy bén phát hiện điểm này. Tuy rằng biết ID của anh ta là Quân Tử Như Ngọc, nhưng sự thật là cô không biết tên anh ta là gì.
Có thể làm bạn với bọn Hạ Dương, chắc cũng không phải người không có tên tuổi danh tiếng gì... Á, hình như cô lại vừa lột thêm một tầng áo choàng của anh ta thì phải.
"Anh Sở!"
Cao ốc Thần Quân, người đàn ông ăn mặc tạo hình như dân hip hop, trên quần còn treo một sợi dây xích vàng bước vội vào văn phòng Sở Hư Uyên, giọng nói kích động: "Anh Sở, anh chàng Đông Bắc chơi game chung với chúng ta là con gái!"
Hạ Dương tới cao ốc Thần Quân số lần nhiều, bản thân anh ta lại là tiểu thiếu gia nhà họ Hạ, cũng là người có quan hệ tốt nhất với Sở Hư Uyên, là người có thể nói chuyện được với tổng giám đốc Sở, cho nên những lúc anh ta tới tìm Sở Hư Uyên, không ai dám cản, Sở Hư Uyên cũng sẽ không ngăn.
Sở Hư Uyên đầu cũng không nâng, vội vàng xử lý giấy tờ, nghe vậy lại hơi chút tạm dừng động tác tay: "Sao biết?"
"Ấy dà, anh Sở, anh còn giả vờ?!"
Hạ Dương cười hì hì nói, đặt mông ngồi ở trên sô pha: "Ngày hôm qua tiểu ngư tìm người anh em kia chơi ... Không, là tìm em gái kia chơi game, em gái không cẩn thận tuôn ra giọng thật, anh Sở biết từ lâu rồi phải không?"
Đêm qua, rạng sáng hai giờ nhận được cuộc gọi từ An Như Ngọc, Hạ Dương còn đang rong chơi ngoài đường, chờ đến khi nghe An Như Ngọc dùng giọng điệu cổ quái nói cho anh chuyện này, Hạ Dương nháy mắt rượu tỉnh.
Anh em tên là Nặc kia... Lại là em gái?! Em gái?! Hơn nữa rất có thể là học muội trong trường bọn họ! Chuyện này... Anh Sở có biết không?
Sở Hư Uyên không nói gì, người đàn ông im lặng nhướng mắt nhìn anh ta, biểu tình lạnh nhạt.
"Từ từ, anh Sở, đừng nói là anh đã biết rồi đó..."
Sắc mặt Hạ Dương thay đổi như tắc kè, nghiêm túc lên: "Anh Sở, ngay từ đầu anh đã biết Nặc là con gái đúng hay không?"
Dựa theo anh Sở nói, hai người là bạn trên mạng, cũng có khả năng là không biết. Hơn nữa anh Sở còn có chứng bệnh ghét phái nữ... Sắc mặt Hạ Dương lại thay đổi mấy lần, đột nhiên có chút hối hận.
"Xì!!!!"
lLần này Sở Hư Uyên cho phản ứng, lười biếng cười một tiếng: "Anh có khả năng không biết sao?"
Vừa rồi không có phản ứng, cũng không phải là Sở Hư Uyên kinh ngạc gì đó, mà là anh đang tập trung vào một chi tiết, An Nhu lén lút làm quen với An Như Ngọc sau lưng anh, hen chơi game lúc hai giờ sáng, giỏi, lá gan càng lúc càng lớn.
【 tối qua đến rạng sáng em làm gì? 】
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, An Nhu còn đang ở trong lòng nghĩ nhóm thiếu gia công tử kia chụm đầu ghé tai chia sẽ chuyện này thì giọng Sở Hư Uyên đã tới rồi.
【 không có làm cái gì hết á, em thức đêm làm bài tập vậy thôi à. 】
An Nhu nhắm mắt lại, thái độ vô lại.
【 bài tập nhiều như vậy, em nào có tâm tình vui chơi. ( ngươi tránh ra đừng quấy rầy ta học tập.gif ) 】
【 phải không? 】
Sở Hư Uyên không chút để ý gõ chữ, mặt mày hòa hoãn xuống.
【 lần sau ngủ sớm đi, ngủ trễ như vậy ban ngày không có tinh thần, sẽ làm chậm trễ việc học. 】
... Lời là nói như vậy, nhưng là làm càng khó khăn.
An Nhu khổ ha ha thở dài, hiện tại nghĩ lại, năm đó Sở Hư Uyên học tập trình độ vất vả cũng sẽ không thấp hơn so với cô?
Mình muốn nỗ lực tới gần anh ấy, dù vất vả một chút thì thế nào.
Lời này An Nhu đánh chết cũng sẽ không nói ra miệng, chỉ là chút tâm tư nhỏ của cô mà thôi
【 không có việc gì, cũng không tính mệt, học tập rất nhẹ nhàng, ( ai nha người ta thật sự là rất vất vả, muốn tổng giám đôc chụt chụt mới có nghị lực tiếp tục.gif ) 】
An Nhu mặt không đổi sắc làm lơ cái icon emoji này.
【 Sở tiên sinh, em chuẩn bị thi đấu rồi, không nói với anh nữa. 】
Trong văn phòng, Sở Hư Uyên không nói lời nào, Hạ Dương cũng không hé răng, chỉ có thể trộm mắt lé nhìn Sở Hư Uyên đang gõ gõ nhấp nhấp trên màn hình di động. Đây là lần đầu tiên nah thấy anh Sở biểu hiện ra biểu tình dịu dàng như vậy, người tên Nặc kia... Không đúng, nữ sinh tên An Nhu kia rốt cuộc là ai a?
"Hạ Dương."
Cơ thể Hạ Dương cứng đờ, lập tức bị giọng Sở Hư Uyên gọi hồn về: "Dạ có mặt, anh Sở kêu em có chuyện gì ạ?"
Sở Hư Uyên mày nhíu lại, biểu tình có vài phần suy nghĩ sâu xa, anh duy trì loại vẻ mặt này trong một lát, đột nhiên nói: "Em có biết icon emoji nào không? Gửi mấy cái lại đây cho anh."
Cậu chủ nhỏ nhà họ Hạ run rẩy cầm di động chia sẽ icon emoji trong máy mình sang cho Sở Hư Uyên. Đánh chết anh cũng không thể tưởng được, thì ra anh Sở là dạng người này... Anh thật là nhìn lầm anh Sở!
An Nhu và Tô Hoàng xuống xe, nơi thi đấu Game là khu chuyên môn, An Nhu chọn cuộc thi có quy mô nhỏ, nhưng người tham gia cũng không ít. Làm học viện DICE làm chủ nhà, cho nên màu áo bắt mắt nhất, nhưng lại là có số lượng học sinh tham gia ít nhất.
"A, Tô Hoàng và An Nhu đều tới rồi sao!!" Hạ Tử Quy nhìn thấy bọn họ, lập tức nhiệt tình chào hỏi.
"Mau vào đi, thi đấu sắp bắt đầu rồi." Anh nhiệt tình bưng tới trà bánh choTô Hoàng và An Nhu.
Khoảng cách thi đấu còn hai mươi phút, An Nhu đi vào phòng nghỉ, dựa vào ghế trên, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, thi đấu game tốn rất nhiều tinh thần, yêu cầu tập trung cao độ, ngày thường An Nhu đi học cũng chưa từng nghiêm túc như thế, thi đấu khẳng định không thể thua.
Nhưng mà... Nhắm mắt nghi ngơi không bao lâu, An Nhu giật giật khóe miệng, yên lặng mở to mắt, đối diện một đôi mắt đen nhánh.
Chú ý tới thấy tầm mắt của cô nhìn qua, cái người đan nhìn chằm chằm vào cô dừng một chút, yên lặng di dời ánh mắt, một lần nữa vùi đầu chơi game trên di động, giống như trước.
"... Đội trưởng, có chuyện gì sao?" An Nhu xoa xoa đôi mắt, có hơi mờ mịt hỏi anh ta, đương nhiên cô biết tại sao anh ta lại hành động như vậy, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất hả giận.
Trước kia khinh thường cô, nói chuyện không lễ phép, làm người ghét, kết quả hiện tại... Nghĩ lại cậu trai ngoan ngoãn mỗi ngày đều rủ cô chơi game kia, An Nhu lộ ra mỉm cười hiền lành.
# series dạy ngươi làm người #
"... Không có việc gì."
An Như Ngọc cũng không có làm lơ An Nhu, lần này lại trả lời cô, cứng đờ trong chốc lát mới tiếp tục nói, "Cô... Đừng ngủ quên, sắp thi rồi."
Giọng điệu vẫn cứng ngắt, nghe không ra cái gì.
"Không sao, kỹ thuật chơi game của tôi rất tốt."
An Nhu cố ý chọc anh: "Không phải học trưởng thường xuyên chơi với tôi sao, như vậy mà vẫn còn chưa tin vào thực lực của tôi?"
Lời này vừa ra, tin tức quá mạnh, không chỉ mình An Như Ngọc nổ tung, mà còn có hai người kia.
"Đội trưởng?! Cậu cõng tôi thông đồng học muội khi nào vậy?!"
Hạ Tử Quy vẻ mặt ngu ngơ, nhìn An Nhu rồi nhìn An Như Ngọc: "Tôi thật là nhìn lầm cậu rồi đội trưởng, có cơ hội tốt như vậy lại không gọi tôi!"
"Nhu Nhu và đội trưởng thường xuyên cùng nhau chơi game sao? Cũng khá tốt."
Tô Hoàng cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu An Nhu, thái độ tự nhiên: "Như vậy mới đúng, học nhiều quá cũng không tốt, rảnh rỗi thả lỏng một chút tốt cho tinh thần."
An Như Ngọc đẩy đẩy kính đen, cúi đầu: "Hạ Tử Quy, Tô Hoàng, hai ngươi suy nghĩ nhiều, chỉ là ngẫu nhiên gặp phải mà thôi."
Trên thực tế cũng không phải như vậy.
Bản thân An Như Ngọc rõ ràng, đêm qua sau khi nghe được giọng thật của An Nhu... Anh run rẫy hai tay, vô cùng đau đầu, anh em cực cực khổ khổ chơi nửa tháng với nhau, mới biết đối phương là con gái, còn là học muội hoạt động chung một câu lạc bộ.
"Đúng vậy, ngẫu nhiên gặp phải, hiện tại top ranking trên Pubg đều là tôi và học trưởng cùng nhau đánh ra tới."
An Nhu nhẹ nhàng bổ một đao, còn cố ý nói thêm: "Chỉ là hễ có thời gian rỗi là lên đánh hai ba ván mà thôi."
An Nhu cũng không có gì địch ý đối với vị học trưởng này, nhưng đối phương lại luôn không khách sáo còn thái độ nói chuyện thì thiếu lễ phép, chuyện này làm cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Hiện tại bắt được cơ hội, trả thù là chuyện bình thường.
"Được rồi, được rồi, sắp thi đấu rồi."
Cầm số thứ tự, An Nhu vỗ vỗ gương mặt làm bản thân tỉnh táo lại, đứng lên, tùy ý vẫy vẫy tay: "Lần này chỉ có một mình em thi đấu thôi sao?"
"Không, còn có đội trưởng ..."
Hạ Tử Quy lời còn chưa nói xong, thiếu niên ngồi ở phía sau u ám nặng nề đứng lên, bước đi đến gần An Nhu: "Đi thôi, sắp bắt đầu rồi."
"Ừm, đi thôi." An Nhu liếc mắt nhìn thiếu niên cao hơn nửa cái đầu đứng bên cạnh, chậc chậc chậc, lổ tai đều đỏ, có khó xử đến như vậy sao? Còn không phải là anh em biến thành học muội sao, năng lực thừa nhận quá kém.
"Anh Sở, vậy chừng nào anh mới tính gặp mặt người ta?"
Sau khi gửi tệp tin icon emoji cho Sở Hư Uyên thì không thấy Sở Hư Uyên trả lời hay ho một tiếng, Hạ Dương đợi trong chốc lát, vẫn là không nhịn được: "Chúc mừng anh Sở, hình như anh ncũng không có bài xích cô bé ấy... Như vậy khá tốt, sau này anh có thể tham gia tiệc tùng với em rồi..."
Người khác không rõ ràng lắm, Hạ Dương lại không rõ sao.
Sở Hư Uyên chưa bao giờ tham gia các loại tiệc trong giới quý tộc bọn họ, cũng không có giao lưu kết bạn với những người cùng tuổi, lý do chính là anh ấy có chứng ghét phái nữ cực nghiêm trọng, khả năng sẽ làm ra chuyện gì đó mất phong độ, như đá bay người ta chẳng hạn, không phải chuyện này chưa từng xảy ra.
"Không đi."
Sở Hư Uyên hai tay bám vào ghế xoay nửa vòng, nhìn Hạ Dương với biểu tình lạnh nhạt: "Hơn nữa, anh đã gặp qua."
"Có cơ hội thì lần sau anh sẽ mang em ấy ra tới gắp mấy đứa."
Dưới tầm mắt hoảng sợ như bị điểm huyệt của quả đầu Hanamichi, Sở Hư Uyên chống cằm, đột nhiên nở nụ cười. Anh cười rất đẹp, hơn nữa là nụ cười vui vẻ hiếm khi xuất hiện trên gương mặt anh, thậm chí còn có chút tàng không được đắc ý.
"Lần trước đồng ý với em ấy muốn dẫn em ấy ra tới trông thấy việc đời... Để em ấy gặp mấy đứa cũng không tồi, Hạ Dương, em ấy nhát gan, mấy đứa nhớ đừng dọa em ấy."
Danh sách chương