Một giấc ngủ này của An Nhu thật sự rất sâu rất dài. Hình như cô nằm mơ, nhưng lại không nhớ rõ, trong mơ chỉ cảm thấy rất an tâm. Chờ đến khi hoàn toàn thanh tỉnh, An Nhu vẫn còn nhớ mang máng.
Nằm ở trên giường một hồi lâu, cô mới mở to mắt dưới ánh nắng chói chang, tùy tay mò mò tìm di động.
Nhớ rõ đêm qua nhét di động vào trong túi áo ngủ, sau đó ngủ quên mất, hiện tại... Vuốt túi tiền, An Nhu lại tìm không thấy di động.
"... Bỏ ở đâu vậy ta..." Nhỏ giọng oán giận, An Nhu hơi hơi nghiêng đầu, trái phải nhìn chung quanh.
Đêm qua khóc quá tàn nhẫn, đôi mắt đều khóc sưng lên, hiện tại sáng sớm mở to mắt, chỉ cảm thấy đau rát, rất khó chịu. May mắn không cần ra cửa, bằng không càng thảm thiết.
Cuối cùng cũng tìm được di động ở trên tủ đầu giường, An Nhu nằm ở trên giường tích tụ một hồi lâu mới có sức lực chống thân thể ngồi dậy, mắt nhìn di động, đã hơn 10 giờ sáng.
"Trời... Không còn sớm nữa rồi." Nhỏ giọng nói thầm một câu, An Nhu duỗi tay lấy ly nước sôi để nguội không biết khi nào đặt ở đầu giường, uống một hơi cạn sạch.
Nước không có lạnh, mà là ấm ấm.
Ấm...?
An Nhu giật mình, trừng lớn đôi mắt, biểu tình mờ mịt.
Sao có thể ấm được?
Chẳng lẽ có trộm lén vào biệt thự sao?
Nhấc cơ thể lên, An Nhu từ mép giường tìm được dép lê mang vào, đi vào phòng tắmm rửa mặt, vệ sinh cá nhân trong chốc lát mới đẩy cửa ra, chậm rì rì bước đến trên hành lang.
Nói thật, hiện tại An Nhu không có hứng thú gặp người khác, cũng như nói chuyện. Là ai? Có lẽ là vị giác của mình xảy ra vấn đề không chừng, tòa biệt thự này chỉ có một mình mình, vân tay và khóa đồng tử đâu có dễ phá như vậy.
"Tỉnh?" Giọng nam lạnh lạnh nhạt nhạt, nghe không ra vui buồn.
Cơ thể mẫn cảm của An Nhu run rẩy một chút. Giọng nói này rất nguy hiểm, nghe là biết ngay... Cho nên nói, tại sao Sở Hư Uyên lại xuất hiện ở chỗ này!
"... Sở tiên sinh! Chào buổi sáng, không, chào buổi trưa."" An Nhu đáng thương vô cùng, lý trí tối hôm qua rời nhà trốn đi giờ toàn bộ đã trở về, cô thật sự là không còn mặt mũi gặp người mà.
Hình như trong giọng nói của Sở Hư Uyên có kèm theo sát khí thì phải... Dù sao rất là tức giận! Tuyệt đối là rất giận!
Sở Hư Uyên đỡ tay vịn, đứng ở ngay cửa cầu thang lầu.
hôm nay anh không có mặc tây trang như ngày thường, mà là một bộ đồ bình thường, nhìn rất nhẹ nhàng, áo sơ mi trắng quần jean xanh, nhìn qua rất bình dị gần gũi.
Không không không, An Nhu kiên định cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.
"Chào buổi trưa, xuống ăn cơm trước đi, sau đó chúng ta nói chuyện sau." Thái độ của Sở Hư Uyên bình tĩnh tự nhiên, không để ý đến phản ứng của An Nhu.
Đêm qua, sau khi rời khỏi bữa tiệc nhà họ An, Sở Hư Uyên gọi Tô Hoàng ra gặp trước cửa biệt thự nhà An Nhu.
"Vừa rồi tra được, Nhu Nhu có cuộc gọi ngắn ngủi với người nhà, nội dung cuộc gọi tra không được, nhưng chắc là anh đã đoán được đã xảy ra chuyện gì đúng không?!"
Tô Hoàng nhanh chân bước tới, cô mặc áo gió màu đen nhìn qua khí thế bức người, Tô Hoàng đủ tư cách làm nữ chủ tiểu thuyết Mary Sue. Tuy cô ấy không có kỹ năng hacker, nhưng cô ấy lại có kỹ thuật kết bạn.
Có nhiều lúc, thái độ Tô Hoàng xem như không được tốt với những người không liên quan, cô cũng sẽ không can thiệp vào quyết định và hành động của An Nhu, nhưng cô cũng sẽ không cho phép An Nhu bị người khác làm thương tổn.
"Là sai lầm của tôi, cho nên kế tiếp giao cho tôi đi." Sở Hư Uyên nói dứt khoát lưu loát, thái độ thản nhiên ngoài dự đoán.
Tô Hoàng nghe được những lời này của Sở Hư Uyên, có chút giật mình, ôm cánh tay cười lạnh: "Thật là xem nhẹ anh, đường cong cứu quốc sao? Anh cũng không phải là người như vậy."
Sở Hư Uyên liếc nhìn cô, người đàn ông không nói chuyện, chỉ là vẫy vẫy tay, ra hiệu cho cấp dưới dùng bạo lực phá cửa: "Những việc này không có quan hệ gì với cô, hình như quán bar của cô xảy ra chuyện thì phải? Không cần đi nhìn sao?"
Tâm trạng đầy áp lực, Sở Hư Uyên gọn gàng dứt khoát ra lệnh đuổi khách.
Lần này Tô Hoàng không nói cái gì mà cất bước đi ngay. Sở Hư Uyên đứng trước cửa biệt thự, đau đầu đè đè huyệt thái dương, có người đến nói cho anh cửa đã được mở.
Sở Hư Uyên lạnh nhạt lên tiếng, bước thẳng vào biệt thự, áo khoác tây trang đã cởi ra máng trên khuỷu tay: "Hứa Thái Thiên, tất cả những gì tôi vừa căn dặn anh đã nghe rõ chưa, cứ dựa theo đó mà làm."
Không cho bất kỳ ai đi theo vào trong, Sở Hư Uyên tự mình đi vào biệt thự, lập tức lên lầu hai, nhìn thoáng qua cửa thư phòng còn sáng đèn, Sở Hư Uyên thực mau đã phán đoán ra đại khái tình huống ra sao, ngược lại nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng ngủ.
Phòng ngủ bố trí sạch sẽ thoải mái, giờ phút này chỉ mở một ngọn đèn ngủ, dưới thị lực tốt đẹp của Sở Hư Uyên, anh có thể thấy một ngọn núi nhỏ nhô lên giữa chiếc giường rộng lớn kia.
Động tác không tự giác nhẹ nhàng chậm chạp rất nhiều, Sở Hư Uyên đi vào trong, đứng gần mép giường, nhìn mèo con nhà anh đang nằm nhắm mắt ngủ rất sâu trên giường.
Hốc mắt vẫn còn sưng đỏ, sắc mặt cũng rất mỏi mệt, cho dù là đang ngủ mơ mày cũng nhíu chặt. Cả người thiếu sức sống, cuộn tròn thành một cục nhìn vô cùng đáng thương.
"Thật đúng là... Chỉ không có để ý một lát thôi mà em đã làm bản thân thành cái dạng này." Sở Hư Uyên thở dài, sửa đúng tư thế ngủ của mèo con đáng thương nhà anh, thuận tay lấy di động trong túi áo ngủ của cô ra, lại đi xuống lầu mở tủ lạnh tìm viên nước đá giúp cô đắp đôi mắt đang sưng to kia.
Đại khái là thật sự ngủ rất sâu, cho nên từ đầu tới đuôi An Nhu cũng chưa tỉnh lại lần nào. Cũng không phát hiện cô lại được người đời tự xưng là Sở đại ma vương, chủ nhân hiện tại của gia tộc nhà họ Sở, cũng là người mà chỉ cần báo tên ra thôi là có thể làm vô số người sợ hãi, đang tự tay hầu hạ cho cô.
Đơn giản xử lý xong mọi chuyện, Sở Hư Uyên lại ra lệnh cho cấp dưới sửa lại hệ thống báo động ngoài cửa của biệt thự, sau đó mới cho mọi người rời đi, còn bản thân anh thì ở lại.
Chờ An Nhu tỉnh lại anh sẽ tìm cô thanh toán hết những việc này trong một lần. Dám làm bản thân thành như vậy... Cũng chỉ có một tuần mà thôi, thật là không bớt lo. Mượn phòng học của An Nhu xử lý việc trong công ty, Sở Hư Uyên bậm chặt môi, biểu tình đông lạnh.
An Nhu đầu còn chưa quá thanh tỉnh, choáng choáng váng váng đi xuống lầu thì nhìn thấy Sở Hư Uyên ăn mặc bình dân, còn đi vào phòng bếp bưng một chén cháo cùng một ít điểm tâm ăn sáng ra tới.
"... Sở tiên sinh, mấy món này ... Là anh làm hả?" An Nhu bất an giật giật cơ thể, cảm thấy khá sợ hãi.
"Không phải anh làm."
Sở Hư Uyên nhấc lên mi mắt nhìn cô một cái, không dừng động tác tay, sau đó anh tự nhiên nhấc ghế ngồi đối diện An Nhu, không tính toán ăn chung với cô: "Ăn cơm trước, ăn xong rồi chúng ta tâm sự một chút."
Từ đầu tới đuôi thái độ của Sở Hư Uyên đều quá mức trấn định, điều này làm trong lòng An Nhu thấp thỏm bất an, yên lặng vùi đầu húp cháo, cô nhạy bén cảm nhận được, thái độ của Sở Hư Uyên vô cùng không bình thường, những lúc giống như thế này, có nghĩa là mưa rền gió dữ đang chờ cô ở phía sau.
Nhưng mà... An Nhu nhìn còn thừa một muỗng cháo, chìm vào im lặng. Không trách cô được đâu nha, ai bảo cháo này ăn ngon như vậy?! Cộng thêm điểm tâm sáng nữa, ăn ngon đến khóc... Cô đã sớm nên nghĩ đến, thức ăn được Sở Hư Uyên tận tay bưng ra khẳng định không phải mấy món bình thường ven đường.
An Nhu vô ý thức dùng cái muỗng đảo đảo trong chén chỉ còn chút cháo, cúi đầu không dám nhìn Sở Hư Uyên, ho khan hai tiếng: ""Sở tiên sinh... Tại sao anh lại xuất hiện ở đây vậy?"
"Di động tự động tắt nguồn, cảm thấy tình hình có chút khác thường, nên tới đây nhìn xem, trên thực tế ..."
Sở Hư Uyên cố tình tạm dừng một chút, lại nhàn nhạt nói tiếp: "Đây thật sự là quyết định chính xác."
Theo từng câu từng chữ phát ra từ miệng Sở Hư Uyên, đầu An Nhu càng ngày càng thấp, đến cuối cùng gương mặt đều sắp chôn ở trong chén cháo.
"Khụ khụ khụ, chỉ là tâm trạng của tôi không được tốt, cho nên phát tiết ra ngoài thôi, không có việc gì hết..."
An Nhu càng nói càng chột dạ, đến cuối cùng cũng không còn tự tin để nói tiếp: "Tôi... Còn không phải bởi vì anh sao?"
Nháy mắt cái, An Nhu đột nhiên tìm được biện pháp di dời trách nhiệm. Cô nỗ lực ngẩng đầu lên nhìn Sở Hư Uyên đang ngồi ở đối diện, biểu tình chính trực: "Sở tiên sinh, anh và tôi rùng mình trong suốt một vòng."
"Ờ? Nói tiếp đi." Sở Hư Uyên cũng sẽ không bị khí thế giả tạo của mèo con ngu ngốc dọa sợ, cong cong khóe môi, Sở Hư Uyên lộ ra biểu tình cười như không cười.
Nhìn qua có chút đáng sợ, nhưng không nói tiếp mới là đi vào con đường chết... An Nhu bị chính suy nghĩ của dọa tới rồi, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói: "Ngày đó anh nói tôi tự lựa chọn là có ý gì? Tôi không tin anh không có cái nhìn của riêng mình."
Ngón tay nhéo vạt áo ngủ mềm mại, An Nhu cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào hoa văn bàn sứ trước mặt: "Tại sao không thể nói ra? Anh chỉ cần nói anh hy vọng tôi trở thành trực hệ của anh không phải tốt sao? Anh chính là nghĩ như vậy đi? Thẳng thắn thành khẩn nói ra... Rất khó sao?"
Cho tới nay, điều An Nhu tức giận chính là việc này. Cô biết Sở Hư Uyên ngạo kiều, nhưng đối phương chết sống không chịu mở miệng, còn ra vẻ không có việc gì, điều này làm An Nhu vô cùng đau đầu.
Cô biết rõ Sở Hư Uyên không có nghĩ như vậy, một hai phải nói bản thân không có suy nghĩ gì.
"Anh nói thẳng ra không tốt sao ..." An Nhu vùi đầu rất thấp, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Thật ra cô đã không còn khổ sở nữa, nhưng khống chế nước mắt theo ý bản thân cũng quá khó.
"Chúng ta đều là bạn mà, anh nói thẳng ra không tốt sao..." Giọng của cô rất nhẹ, tinh tế, còn mang theo nức nở.
"Tôi cũng không có cảm thấy trở thành bạn với anh là điều may mắn."
An Nhu không nghe được giọng của Sở Hư Uyên, càng không chịu ngẩng đầu nhìn anh, dùng tay áo lau nước mắt: "Nhưng Sở tiên sinh, anh từng giúp tôi nhiều như vậy, nếu tôi có thể giúp ít gì đó cho anh cũng được, dù là một chút ít thôi... Tôi mạnh hơn lúc trước rất rất nhiều, tôi cũng không phải... Vô dụng như vậy."
An Nhu vẫn luôn cũng không chịu thừa nhận, dù bắt nguồn từ sự uy hiếp, nhưng Sở Hư Uyên xác thật là người từng trợ giúp cho cô nhiều nhất. Cho dù anh ta có chút trẻ con trung nhị, An Nhu cũng rất cảm kích đối phương.
"Vào lúc ban đầu, vào lúc tôi không có cái gì, không co năng lực, không có sức chiến đấu, không có sự kiên cường, là anh đứng ra giúp tôi ... Thái độ đó của anh là thái độ đối với bạn bè, phải không? Nếu là vậy, hỗ trợ lẫn nhau cũng là chuyện chính đáng mà."
"Đúng là trước kia tôi rất yếu, hiện tại cũng yếu, nhưng sau này tôi sẽ ngày một mạnh lên, tôi cũng sẽ không kéo chân sau, tôi cũng có năng lực ..."
An Nhu nói xong lời cuối cùng, chính bản thân cô cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ nhớ rõ cuộc đối thoại ngày hôm qua với cha mẹ An. Hiện tại... Cô thật sự rất cần một người nguyện ý đứng ở cạnh cô, nguyện ý tiếp nhận con người của cô.
"... Cầm lấy, khóc cái gì." Giọng nam lạnh lạnh nhạt nhạt vang lên, Sở Hư Uyên nói nhẹ nhàng bâng quơ. Một bàn tay duỗi tới rồi trước mặt An Nhu, đưa khăn tay cho cô.
"Lại khóc nữa thì ngay cả tủ lạnh cũng không đủ nước đá để đắp mắt cho em đâu."
... Những lời này hàm lượng thông tin có chút lớn.
An Nhu tiếp nhận khăn tay, nhìn thấy Sở Hư Uyên lại đưa ra tiếp chén nước đá viên: "Đắp mắt, ngày mai còn phải đi học."
Giọng điệu này thật là... An Nhu chớp chớp mắt, đáy mắt hàm chứa nước mắt chậm rãi chảy xuống, do dự trong chốc lát, cô dùng khăn lông bao lấy viên đá, nhắm mắt lại đắp lên trên mắt.
An Nhu nhắm mắt lại, , Sở Hư Uyên ngồi xổm trước mặt An Nhu dưới góc độ cô nhìn không tới, nhỏ giọng nói: ""Em nói đúng, chúng ta là bạn, là sai lầm của anh, thật sự xin lỗi."
Từ lúc bắt đầu, loại rùng mình này đã rất buồn cười, Sở Hư Uyên ảo não đỡ lấy cái trán: "Là lỗi của anh, xin lỗi em."
Anh đã là CEO của một tập đoàn lớn, còn giận dỗi với một cô bé, tính là bản lĩnh gì?
Càng đứng đề cập tới vấn đề đối phương đưa ra, yêu cầu đó căn bản không quá phận.
So sánh trước sau, bản thân anh lại giận dỗi rùng mình suốt một tuần, thật đúng là... Quá ngây thơ.
Sở Hư Uyên hiếm khi chủ động, vươn tay giúp An Nhu đè giữ khăn lông, dừng một chút, sau đó lấy ra, đổi viên đá khác.
An Nhu thẳng đến lúc này mới dám mở to mắt, cô thật cẩn thận chớp chớp đôi mắt đau rát, chậm rãi mở thì nhìn thấy Sở Hư Uyên đang tự nhiên ngồi xổm ở trước mặt mình, tay đang bận thay viên đá khác bỏ vào khăn lông, một lần nữa ấn lên trên đôi mắt của An Nhu.
"Khoan... Anh chờ một chút."
An Nhu né tránh tay Sở Hư Uyên, quơ quơ chân, cô có chút rối rắm chống ghế dựa muốn đứng lên: "Sở tiên sinh, anh không có gì muốn nói sao?"
"Trong suốt một tuần này tôi đã rất vất vả anh có biết không?!"
An Nhu đáng thương vô cùng cúi đầu nhìn Sở Hư Uyên, người đàn ông thật sự quá cao, cho dù ngồi xổm cũng không lùn hơn An Nhu bao nhiêu: "Tôi học tập cũng rất vất vả, còn không có ai nói chuyện, còn cãi nhau với người trong nhà, chị họ tôi còn ức hiếp tôi, tôi rất đau khổ ..."
Những lời này đương nhiên là nửa thật nửa giả, khi nghe Sở Hư Uyên nói "Thật sự xin lỗi", trong lòng An Nhu đã không còn khổ sở nữa. Không bằng nói, hiện tại trong lòng cô đang rất ngọt ngào, cụ thể là tại sao thì ngay cả bản thân cô cũng không biết.
Nhưng cô biết là hiện tại tâm trạng của cô đã tốt, và lá gan cũng lớn dần.
"Được, là lỗi của anh."
Sở Hư Uyên không chọc thủng cô, ngược lại hiếm khi dung túng. Bỏ khăn lông trong tay sang một bên, anh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn An Nhu, vươn một bàn tay mở ra trước mặt An Nhu, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài.
"hiện tại anh nói cho em, anh hy vọng em lựa chọn con đường thứ hai, trở thành người thân cận nhất ở bên ngoài của anh, trở thành công chúa duy nhất của nhà họ Sở, thậm chí có thể là người thừa kế, em có nguyện ý không?"
An Nhu chớp chớp mắt, không trả lời, rụt rụt lùi cơ thể ra phía sau. Người đàn ông dùng thái độ nghiêm túc quan sát từng biểu cảm hành vi của cô, thấy cô hơi lùi ra sau.
Đây là hối hận sao? Nói đến cùng, anh cũng quá làm khó người khác, cô được anh bảo vệ quá tốt, sao sẽ nguyện ý đứng ra gánh vác trách nhiệm? An Nhu vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, hiện tại mới biết được giá trị thực tế của bản thân?
Công chúa duy nhất của nhà họ Sở, còn là người thừa kế duy nhất, địa vị có bao nhiêu cao quý, thì có bấy nhiêu nguy hiểm.
"Người thừa kế là cái gì, tôi không cần gia sản của anh, tôi chỉ muốn trở thành người mà anh tín nhiệm nhất thôi."" Giọng thiếu nữ mềm mại nói, âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Nói xong, An Nhu bật cười, đặt tay của mình lên trên bàn tay Sở Hư Uyên. Tuy là dùng tư thế cúi đầu nhìn Sở Hư Uyên, nhưng khí thế của người đàn ông trước sau như một, vẫn luôn trầm ổn ung dung, trong cặp mắt đen nhánh kia toàn là hình bóng ngược của An Nhu.
"... Có cảm giác ... Hình tượng hiện tại của tôi có chút không xong, mới vừa khóc, tóc cũng lộn xộn, hốc mắt còn đỏ đỏ... Mất mặt." An Nhu nhìn hình ảnh ngược của cô trong mắt Sở Hư Uyên, giật mình bi thống che mặt lại.
"Sở tiên sinh, anh đừng nhìn tôi nữa, để tôi lên phòng sửa sang lại một chút rồi xuống..."
Vốn dĩ trong lòng đã có tình cảm đối với Sở Hư Uyên, đột nhiên phát giác bản thân dùng loại bộ dáng khó coi đứng trước mặt anh, An Nhu cảm thấy mất mặt muốn chết.
"Được rồi, anh cũng chưa nói em khó coi, em mất mặt cái gì." Người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất đứng lên. Sở Hư Uyên vươn tay, bọc viên đá vào khăn lông, một lần nữa ấn lên trên đôi mắt của An Nhu.
"Nếu nó có tác dụng thì anh không cần gọi bác sĩ tới, em đừng lộn xộn nữa."
"Hơn nữa em..." Dừng một chút, giọng Sở Hư Uyên rất nhẹ nhàng, anh cúi đầu nhìn mèo con ngoan ngoãn nhà anh, khăn lông che khuất nửa gương mặt, nói ra lời nói chỉ có một mình anh nghe thấy.
"Hơn nữa em... Đáng yêu nhất trên thế giới."
Nằm ở trên giường một hồi lâu, cô mới mở to mắt dưới ánh nắng chói chang, tùy tay mò mò tìm di động.
Nhớ rõ đêm qua nhét di động vào trong túi áo ngủ, sau đó ngủ quên mất, hiện tại... Vuốt túi tiền, An Nhu lại tìm không thấy di động.
"... Bỏ ở đâu vậy ta..." Nhỏ giọng oán giận, An Nhu hơi hơi nghiêng đầu, trái phải nhìn chung quanh.
Đêm qua khóc quá tàn nhẫn, đôi mắt đều khóc sưng lên, hiện tại sáng sớm mở to mắt, chỉ cảm thấy đau rát, rất khó chịu. May mắn không cần ra cửa, bằng không càng thảm thiết.
Cuối cùng cũng tìm được di động ở trên tủ đầu giường, An Nhu nằm ở trên giường tích tụ một hồi lâu mới có sức lực chống thân thể ngồi dậy, mắt nhìn di động, đã hơn 10 giờ sáng.
"Trời... Không còn sớm nữa rồi." Nhỏ giọng nói thầm một câu, An Nhu duỗi tay lấy ly nước sôi để nguội không biết khi nào đặt ở đầu giường, uống một hơi cạn sạch.
Nước không có lạnh, mà là ấm ấm.
Ấm...?
An Nhu giật mình, trừng lớn đôi mắt, biểu tình mờ mịt.
Sao có thể ấm được?
Chẳng lẽ có trộm lén vào biệt thự sao?
Nhấc cơ thể lên, An Nhu từ mép giường tìm được dép lê mang vào, đi vào phòng tắmm rửa mặt, vệ sinh cá nhân trong chốc lát mới đẩy cửa ra, chậm rì rì bước đến trên hành lang.
Nói thật, hiện tại An Nhu không có hứng thú gặp người khác, cũng như nói chuyện. Là ai? Có lẽ là vị giác của mình xảy ra vấn đề không chừng, tòa biệt thự này chỉ có một mình mình, vân tay và khóa đồng tử đâu có dễ phá như vậy.
"Tỉnh?" Giọng nam lạnh lạnh nhạt nhạt, nghe không ra vui buồn.
Cơ thể mẫn cảm của An Nhu run rẩy một chút. Giọng nói này rất nguy hiểm, nghe là biết ngay... Cho nên nói, tại sao Sở Hư Uyên lại xuất hiện ở chỗ này!
"... Sở tiên sinh! Chào buổi sáng, không, chào buổi trưa."" An Nhu đáng thương vô cùng, lý trí tối hôm qua rời nhà trốn đi giờ toàn bộ đã trở về, cô thật sự là không còn mặt mũi gặp người mà.
Hình như trong giọng nói của Sở Hư Uyên có kèm theo sát khí thì phải... Dù sao rất là tức giận! Tuyệt đối là rất giận!
Sở Hư Uyên đỡ tay vịn, đứng ở ngay cửa cầu thang lầu.
hôm nay anh không có mặc tây trang như ngày thường, mà là một bộ đồ bình thường, nhìn rất nhẹ nhàng, áo sơ mi trắng quần jean xanh, nhìn qua rất bình dị gần gũi.
Không không không, An Nhu kiên định cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.
"Chào buổi trưa, xuống ăn cơm trước đi, sau đó chúng ta nói chuyện sau." Thái độ của Sở Hư Uyên bình tĩnh tự nhiên, không để ý đến phản ứng của An Nhu.
Đêm qua, sau khi rời khỏi bữa tiệc nhà họ An, Sở Hư Uyên gọi Tô Hoàng ra gặp trước cửa biệt thự nhà An Nhu.
"Vừa rồi tra được, Nhu Nhu có cuộc gọi ngắn ngủi với người nhà, nội dung cuộc gọi tra không được, nhưng chắc là anh đã đoán được đã xảy ra chuyện gì đúng không?!"
Tô Hoàng nhanh chân bước tới, cô mặc áo gió màu đen nhìn qua khí thế bức người, Tô Hoàng đủ tư cách làm nữ chủ tiểu thuyết Mary Sue. Tuy cô ấy không có kỹ năng hacker, nhưng cô ấy lại có kỹ thuật kết bạn.
Có nhiều lúc, thái độ Tô Hoàng xem như không được tốt với những người không liên quan, cô cũng sẽ không can thiệp vào quyết định và hành động của An Nhu, nhưng cô cũng sẽ không cho phép An Nhu bị người khác làm thương tổn.
"Là sai lầm của tôi, cho nên kế tiếp giao cho tôi đi." Sở Hư Uyên nói dứt khoát lưu loát, thái độ thản nhiên ngoài dự đoán.
Tô Hoàng nghe được những lời này của Sở Hư Uyên, có chút giật mình, ôm cánh tay cười lạnh: "Thật là xem nhẹ anh, đường cong cứu quốc sao? Anh cũng không phải là người như vậy."
Sở Hư Uyên liếc nhìn cô, người đàn ông không nói chuyện, chỉ là vẫy vẫy tay, ra hiệu cho cấp dưới dùng bạo lực phá cửa: "Những việc này không có quan hệ gì với cô, hình như quán bar của cô xảy ra chuyện thì phải? Không cần đi nhìn sao?"
Tâm trạng đầy áp lực, Sở Hư Uyên gọn gàng dứt khoát ra lệnh đuổi khách.
Lần này Tô Hoàng không nói cái gì mà cất bước đi ngay. Sở Hư Uyên đứng trước cửa biệt thự, đau đầu đè đè huyệt thái dương, có người đến nói cho anh cửa đã được mở.
Sở Hư Uyên lạnh nhạt lên tiếng, bước thẳng vào biệt thự, áo khoác tây trang đã cởi ra máng trên khuỷu tay: "Hứa Thái Thiên, tất cả những gì tôi vừa căn dặn anh đã nghe rõ chưa, cứ dựa theo đó mà làm."
Không cho bất kỳ ai đi theo vào trong, Sở Hư Uyên tự mình đi vào biệt thự, lập tức lên lầu hai, nhìn thoáng qua cửa thư phòng còn sáng đèn, Sở Hư Uyên thực mau đã phán đoán ra đại khái tình huống ra sao, ngược lại nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng ngủ.
Phòng ngủ bố trí sạch sẽ thoải mái, giờ phút này chỉ mở một ngọn đèn ngủ, dưới thị lực tốt đẹp của Sở Hư Uyên, anh có thể thấy một ngọn núi nhỏ nhô lên giữa chiếc giường rộng lớn kia.
Động tác không tự giác nhẹ nhàng chậm chạp rất nhiều, Sở Hư Uyên đi vào trong, đứng gần mép giường, nhìn mèo con nhà anh đang nằm nhắm mắt ngủ rất sâu trên giường.
Hốc mắt vẫn còn sưng đỏ, sắc mặt cũng rất mỏi mệt, cho dù là đang ngủ mơ mày cũng nhíu chặt. Cả người thiếu sức sống, cuộn tròn thành một cục nhìn vô cùng đáng thương.
"Thật đúng là... Chỉ không có để ý một lát thôi mà em đã làm bản thân thành cái dạng này." Sở Hư Uyên thở dài, sửa đúng tư thế ngủ của mèo con đáng thương nhà anh, thuận tay lấy di động trong túi áo ngủ của cô ra, lại đi xuống lầu mở tủ lạnh tìm viên nước đá giúp cô đắp đôi mắt đang sưng to kia.
Đại khái là thật sự ngủ rất sâu, cho nên từ đầu tới đuôi An Nhu cũng chưa tỉnh lại lần nào. Cũng không phát hiện cô lại được người đời tự xưng là Sở đại ma vương, chủ nhân hiện tại của gia tộc nhà họ Sở, cũng là người mà chỉ cần báo tên ra thôi là có thể làm vô số người sợ hãi, đang tự tay hầu hạ cho cô.
Đơn giản xử lý xong mọi chuyện, Sở Hư Uyên lại ra lệnh cho cấp dưới sửa lại hệ thống báo động ngoài cửa của biệt thự, sau đó mới cho mọi người rời đi, còn bản thân anh thì ở lại.
Chờ An Nhu tỉnh lại anh sẽ tìm cô thanh toán hết những việc này trong một lần. Dám làm bản thân thành như vậy... Cũng chỉ có một tuần mà thôi, thật là không bớt lo. Mượn phòng học của An Nhu xử lý việc trong công ty, Sở Hư Uyên bậm chặt môi, biểu tình đông lạnh.
An Nhu đầu còn chưa quá thanh tỉnh, choáng choáng váng váng đi xuống lầu thì nhìn thấy Sở Hư Uyên ăn mặc bình dân, còn đi vào phòng bếp bưng một chén cháo cùng một ít điểm tâm ăn sáng ra tới.
"... Sở tiên sinh, mấy món này ... Là anh làm hả?" An Nhu bất an giật giật cơ thể, cảm thấy khá sợ hãi.
"Không phải anh làm."
Sở Hư Uyên nhấc lên mi mắt nhìn cô một cái, không dừng động tác tay, sau đó anh tự nhiên nhấc ghế ngồi đối diện An Nhu, không tính toán ăn chung với cô: "Ăn cơm trước, ăn xong rồi chúng ta tâm sự một chút."
Từ đầu tới đuôi thái độ của Sở Hư Uyên đều quá mức trấn định, điều này làm trong lòng An Nhu thấp thỏm bất an, yên lặng vùi đầu húp cháo, cô nhạy bén cảm nhận được, thái độ của Sở Hư Uyên vô cùng không bình thường, những lúc giống như thế này, có nghĩa là mưa rền gió dữ đang chờ cô ở phía sau.
Nhưng mà... An Nhu nhìn còn thừa một muỗng cháo, chìm vào im lặng. Không trách cô được đâu nha, ai bảo cháo này ăn ngon như vậy?! Cộng thêm điểm tâm sáng nữa, ăn ngon đến khóc... Cô đã sớm nên nghĩ đến, thức ăn được Sở Hư Uyên tận tay bưng ra khẳng định không phải mấy món bình thường ven đường.
An Nhu vô ý thức dùng cái muỗng đảo đảo trong chén chỉ còn chút cháo, cúi đầu không dám nhìn Sở Hư Uyên, ho khan hai tiếng: ""Sở tiên sinh... Tại sao anh lại xuất hiện ở đây vậy?"
"Di động tự động tắt nguồn, cảm thấy tình hình có chút khác thường, nên tới đây nhìn xem, trên thực tế ..."
Sở Hư Uyên cố tình tạm dừng một chút, lại nhàn nhạt nói tiếp: "Đây thật sự là quyết định chính xác."
Theo từng câu từng chữ phát ra từ miệng Sở Hư Uyên, đầu An Nhu càng ngày càng thấp, đến cuối cùng gương mặt đều sắp chôn ở trong chén cháo.
"Khụ khụ khụ, chỉ là tâm trạng của tôi không được tốt, cho nên phát tiết ra ngoài thôi, không có việc gì hết..."
An Nhu càng nói càng chột dạ, đến cuối cùng cũng không còn tự tin để nói tiếp: "Tôi... Còn không phải bởi vì anh sao?"
Nháy mắt cái, An Nhu đột nhiên tìm được biện pháp di dời trách nhiệm. Cô nỗ lực ngẩng đầu lên nhìn Sở Hư Uyên đang ngồi ở đối diện, biểu tình chính trực: "Sở tiên sinh, anh và tôi rùng mình trong suốt một vòng."
"Ờ? Nói tiếp đi." Sở Hư Uyên cũng sẽ không bị khí thế giả tạo của mèo con ngu ngốc dọa sợ, cong cong khóe môi, Sở Hư Uyên lộ ra biểu tình cười như không cười.
Nhìn qua có chút đáng sợ, nhưng không nói tiếp mới là đi vào con đường chết... An Nhu bị chính suy nghĩ của dọa tới rồi, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói: "Ngày đó anh nói tôi tự lựa chọn là có ý gì? Tôi không tin anh không có cái nhìn của riêng mình."
Ngón tay nhéo vạt áo ngủ mềm mại, An Nhu cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào hoa văn bàn sứ trước mặt: "Tại sao không thể nói ra? Anh chỉ cần nói anh hy vọng tôi trở thành trực hệ của anh không phải tốt sao? Anh chính là nghĩ như vậy đi? Thẳng thắn thành khẩn nói ra... Rất khó sao?"
Cho tới nay, điều An Nhu tức giận chính là việc này. Cô biết Sở Hư Uyên ngạo kiều, nhưng đối phương chết sống không chịu mở miệng, còn ra vẻ không có việc gì, điều này làm An Nhu vô cùng đau đầu.
Cô biết rõ Sở Hư Uyên không có nghĩ như vậy, một hai phải nói bản thân không có suy nghĩ gì.
"Anh nói thẳng ra không tốt sao ..." An Nhu vùi đầu rất thấp, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Thật ra cô đã không còn khổ sở nữa, nhưng khống chế nước mắt theo ý bản thân cũng quá khó.
"Chúng ta đều là bạn mà, anh nói thẳng ra không tốt sao..." Giọng của cô rất nhẹ, tinh tế, còn mang theo nức nở.
"Tôi cũng không có cảm thấy trở thành bạn với anh là điều may mắn."
An Nhu không nghe được giọng của Sở Hư Uyên, càng không chịu ngẩng đầu nhìn anh, dùng tay áo lau nước mắt: "Nhưng Sở tiên sinh, anh từng giúp tôi nhiều như vậy, nếu tôi có thể giúp ít gì đó cho anh cũng được, dù là một chút ít thôi... Tôi mạnh hơn lúc trước rất rất nhiều, tôi cũng không phải... Vô dụng như vậy."
An Nhu vẫn luôn cũng không chịu thừa nhận, dù bắt nguồn từ sự uy hiếp, nhưng Sở Hư Uyên xác thật là người từng trợ giúp cho cô nhiều nhất. Cho dù anh ta có chút trẻ con trung nhị, An Nhu cũng rất cảm kích đối phương.
"Vào lúc ban đầu, vào lúc tôi không có cái gì, không co năng lực, không có sức chiến đấu, không có sự kiên cường, là anh đứng ra giúp tôi ... Thái độ đó của anh là thái độ đối với bạn bè, phải không? Nếu là vậy, hỗ trợ lẫn nhau cũng là chuyện chính đáng mà."
"Đúng là trước kia tôi rất yếu, hiện tại cũng yếu, nhưng sau này tôi sẽ ngày một mạnh lên, tôi cũng sẽ không kéo chân sau, tôi cũng có năng lực ..."
An Nhu nói xong lời cuối cùng, chính bản thân cô cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ nhớ rõ cuộc đối thoại ngày hôm qua với cha mẹ An. Hiện tại... Cô thật sự rất cần một người nguyện ý đứng ở cạnh cô, nguyện ý tiếp nhận con người của cô.
"... Cầm lấy, khóc cái gì." Giọng nam lạnh lạnh nhạt nhạt vang lên, Sở Hư Uyên nói nhẹ nhàng bâng quơ. Một bàn tay duỗi tới rồi trước mặt An Nhu, đưa khăn tay cho cô.
"Lại khóc nữa thì ngay cả tủ lạnh cũng không đủ nước đá để đắp mắt cho em đâu."
... Những lời này hàm lượng thông tin có chút lớn.
An Nhu tiếp nhận khăn tay, nhìn thấy Sở Hư Uyên lại đưa ra tiếp chén nước đá viên: "Đắp mắt, ngày mai còn phải đi học."
Giọng điệu này thật là... An Nhu chớp chớp mắt, đáy mắt hàm chứa nước mắt chậm rãi chảy xuống, do dự trong chốc lát, cô dùng khăn lông bao lấy viên đá, nhắm mắt lại đắp lên trên mắt.
An Nhu nhắm mắt lại, , Sở Hư Uyên ngồi xổm trước mặt An Nhu dưới góc độ cô nhìn không tới, nhỏ giọng nói: ""Em nói đúng, chúng ta là bạn, là sai lầm của anh, thật sự xin lỗi."
Từ lúc bắt đầu, loại rùng mình này đã rất buồn cười, Sở Hư Uyên ảo não đỡ lấy cái trán: "Là lỗi của anh, xin lỗi em."
Anh đã là CEO của một tập đoàn lớn, còn giận dỗi với một cô bé, tính là bản lĩnh gì?
Càng đứng đề cập tới vấn đề đối phương đưa ra, yêu cầu đó căn bản không quá phận.
So sánh trước sau, bản thân anh lại giận dỗi rùng mình suốt một tuần, thật đúng là... Quá ngây thơ.
Sở Hư Uyên hiếm khi chủ động, vươn tay giúp An Nhu đè giữ khăn lông, dừng một chút, sau đó lấy ra, đổi viên đá khác.
An Nhu thẳng đến lúc này mới dám mở to mắt, cô thật cẩn thận chớp chớp đôi mắt đau rát, chậm rãi mở thì nhìn thấy Sở Hư Uyên đang tự nhiên ngồi xổm ở trước mặt mình, tay đang bận thay viên đá khác bỏ vào khăn lông, một lần nữa ấn lên trên đôi mắt của An Nhu.
"Khoan... Anh chờ một chút."
An Nhu né tránh tay Sở Hư Uyên, quơ quơ chân, cô có chút rối rắm chống ghế dựa muốn đứng lên: "Sở tiên sinh, anh không có gì muốn nói sao?"
"Trong suốt một tuần này tôi đã rất vất vả anh có biết không?!"
An Nhu đáng thương vô cùng cúi đầu nhìn Sở Hư Uyên, người đàn ông thật sự quá cao, cho dù ngồi xổm cũng không lùn hơn An Nhu bao nhiêu: "Tôi học tập cũng rất vất vả, còn không có ai nói chuyện, còn cãi nhau với người trong nhà, chị họ tôi còn ức hiếp tôi, tôi rất đau khổ ..."
Những lời này đương nhiên là nửa thật nửa giả, khi nghe Sở Hư Uyên nói "Thật sự xin lỗi", trong lòng An Nhu đã không còn khổ sở nữa. Không bằng nói, hiện tại trong lòng cô đang rất ngọt ngào, cụ thể là tại sao thì ngay cả bản thân cô cũng không biết.
Nhưng cô biết là hiện tại tâm trạng của cô đã tốt, và lá gan cũng lớn dần.
"Được, là lỗi của anh."
Sở Hư Uyên không chọc thủng cô, ngược lại hiếm khi dung túng. Bỏ khăn lông trong tay sang một bên, anh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn An Nhu, vươn một bàn tay mở ra trước mặt An Nhu, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài.
"hiện tại anh nói cho em, anh hy vọng em lựa chọn con đường thứ hai, trở thành người thân cận nhất ở bên ngoài của anh, trở thành công chúa duy nhất của nhà họ Sở, thậm chí có thể là người thừa kế, em có nguyện ý không?"
An Nhu chớp chớp mắt, không trả lời, rụt rụt lùi cơ thể ra phía sau. Người đàn ông dùng thái độ nghiêm túc quan sát từng biểu cảm hành vi của cô, thấy cô hơi lùi ra sau.
Đây là hối hận sao? Nói đến cùng, anh cũng quá làm khó người khác, cô được anh bảo vệ quá tốt, sao sẽ nguyện ý đứng ra gánh vác trách nhiệm? An Nhu vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, hiện tại mới biết được giá trị thực tế của bản thân?
Công chúa duy nhất của nhà họ Sở, còn là người thừa kế duy nhất, địa vị có bao nhiêu cao quý, thì có bấy nhiêu nguy hiểm.
"Người thừa kế là cái gì, tôi không cần gia sản của anh, tôi chỉ muốn trở thành người mà anh tín nhiệm nhất thôi."" Giọng thiếu nữ mềm mại nói, âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Nói xong, An Nhu bật cười, đặt tay của mình lên trên bàn tay Sở Hư Uyên. Tuy là dùng tư thế cúi đầu nhìn Sở Hư Uyên, nhưng khí thế của người đàn ông trước sau như một, vẫn luôn trầm ổn ung dung, trong cặp mắt đen nhánh kia toàn là hình bóng ngược của An Nhu.
"... Có cảm giác ... Hình tượng hiện tại của tôi có chút không xong, mới vừa khóc, tóc cũng lộn xộn, hốc mắt còn đỏ đỏ... Mất mặt." An Nhu nhìn hình ảnh ngược của cô trong mắt Sở Hư Uyên, giật mình bi thống che mặt lại.
"Sở tiên sinh, anh đừng nhìn tôi nữa, để tôi lên phòng sửa sang lại một chút rồi xuống..."
Vốn dĩ trong lòng đã có tình cảm đối với Sở Hư Uyên, đột nhiên phát giác bản thân dùng loại bộ dáng khó coi đứng trước mặt anh, An Nhu cảm thấy mất mặt muốn chết.
"Được rồi, anh cũng chưa nói em khó coi, em mất mặt cái gì." Người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất đứng lên. Sở Hư Uyên vươn tay, bọc viên đá vào khăn lông, một lần nữa ấn lên trên đôi mắt của An Nhu.
"Nếu nó có tác dụng thì anh không cần gọi bác sĩ tới, em đừng lộn xộn nữa."
"Hơn nữa em..." Dừng một chút, giọng Sở Hư Uyên rất nhẹ nhàng, anh cúi đầu nhìn mèo con ngoan ngoãn nhà anh, khăn lông che khuất nửa gương mặt, nói ra lời nói chỉ có một mình anh nghe thấy.
"Hơn nữa em... Đáng yêu nhất trên thế giới."
Danh sách chương