An Nhu chào Tô Hoàng, vội vội vàng vàng tìm xe, mở cửa đi lên, lưu loát trốn vào. Bấm định vị khu biệt thự, An Nhu ghé vào trên cửa sổ vẫy vẫy tay chào Tô Hoàng, xe đã có định vị, bắt đầu lăn bánh.
"Thật đúng là..." Hoàn toàn nhìn không thấy bóng dáng của thiếu nữ tóc đen nữa, lúc này An Nhu mới nằm trên ghế, sờ sờ giải thưởng nằm trong túi.
Tấm thiệp màu vàng rất nhỏ, bên trong cứng cứng chính là thẻ ngân hàng. Đây là tiền thưởng giải nhất của An Nhu trong cuộc thi lần này.
Phát tài !!! Gương mặt không tự giác cười tươi, nhưng trong chớp mắt lại yên lặng cứng đơ. Tuy rằng tiền thưởng quan trọng ... Nhưng chuyện quan trọng hơn chính là ... Tại sao tổng giám đốc Sở lại ở nơi đó?!
Nhớ tới phản ứng co rúm của mình, An Nhu tát một cái lên mặt, tự sa ngã không tiếng động quay cuồng trong phạm vi nhỏ. Thiệt tình là chưa thấy qua người nào ngu hơn mình mà, rõ ràng trước kia miệng mồm cũng rất lợi hại, nhưng khi nhìn thấy người thật lại co súc thành một cục, mặt đều ném sạch sẽ.
"Vẫn là quá ngây thơ rồi."
Hai mắt không tiêu cự, An Nhu bỗng mất hết tự tin: "Mình sai rồi, mình cho rằng bản thân có thể trò chuyện vui vẻ với tổng giám đốc Sở, cho rằng bản thân sẽ không sợ hãi, nào ngờ..."
An Nhu cự tuyệt nhớ lại hình ảnh hai chân nhũn ra, lung la lung lay bước lên sân khấu, đầu cũng không dám ngẩn lên, tiến hành giao lưu câu được câu không với Sở Hư Uyên. Thật ra mà nói, trình độ kinh hoảng này còn khẩn trương hơn đoạt giải xổ số đặc biệt trong ngày.
An Nhu cự tuyệt nói chuyện với Sở Hư Uyên, bao gồm các thông tin khác.
Hiện tại cô thật sự không muốn nhìn thấy gương mặt của người kia, tất cả chỉ vì thú vui có hơi ác của tổng giám đốc Sở.
Không bao lâu đã đến trước khu biệt thự, An Nhu mở cửa xuống xe, còn chưa có phản ứng lại đây, thì đã trực tiếp đâm vào trong lòng ngực một người đàn ông.
Hơi thở rất thanh đạm, An Nhu không nhận ra mùi hương này, rất dễ ngửi, chất liệu vải dệt dán ở trên má cũng rất mềm mại, thật thoải mái, thiếu chút nữa An Nhu đã cọ cọ mấy cái.
Đương nhiên điều này không phải trọng điểm, ngã trọn vào trong lòng ngực người này, còn là một bộ ngực đàn ông rắn chắc, An Nhu đơ người trong chốc lát mới phản ứng lại.
"Thật xin lỗi..."
Còn chưa có ý thức lại đây rốt cuộc là lỗi của bên nào, An Nhu đã theo bản năng xin lỗi, cả người chật vật lui về phía sau, còn không quên nói thêm: "Thật sự rất xin lỗi, tôi không phải cố ý!"
Đây cũng không phải lỗi của An Nhu, mà là người đàn ông này đứng quá gần chỗ đậu xe, trực tiếp ngăn chặn cửa xe nên cô mới nhào vào lòng, An Nhu cũng không có chú ý tới điểm này.
Một đôi tay vững vàng đỡ cánh tay An Nhu, nhẹ nhàng ổn định cơ thể cùng chân tay luống cuống của nữ sinh trước mắt: "Hừ, cô không thể ngẩn đầu lên nhìn mặt sao?"
Giọng điệu có chút nhàn nhạt ghét bỏ, cũng là giọng nói An Nhu vô cùng quen thuộc.
An Nhu lại cứng người thêm lần nữa.
Cô run rẩy ngẩng đầu, một đôi mắt đen nhánh trừng to như quả nho, giống như động vật nhỏ bị chấn kinh: "Sở, tổng giám đốc Sở...?"
Từ từ thì ra còn không có xong sao?!
Sở Hư Uyên lại chặn ở trước cửa nhà cô?!
Đôi mắt nhanh chóng quét đống biệt thự nhỏ quen thuộc ở phía sau Sở Hư Uyên, An Nhu chìm vào im lặng. Suy nghĩ làm cách nào mới có thể tránh né tình huống xấu hổ này mà không mất lễ phép cút vào nhà?
Người đàn ông rứng ở trước mặt An Nhu vẫn mặc nguyên bộ bộ tây trang ở lễ đường, đẹp trai cao lớn lạnh lùng lại không mất vẽ lịch sự cao ngạo, môi mỏng hơi bậm vào nhau, anh hơi khép hờ đôi mắt nhìn An Nhu.
Thật sự là bị sự xuất hiện của anh dọa đến quá mức chịu đựng sao?!
Cô bé hay dỗi trời dỗi đất trong di động với anh hiện tại vẫn còn trong trạng thái mờ mịt, đề phòng nhìn anh, chị kém không cuộn thành một trái cầu, toàn thân xù lông như mèo con, chỉ làm người muốn khi dễ thêm.
An Nhu vẫn luôn tự cho là hành động không ai biết, lén quan sát biểu tình của Sở Hư Uyên. Tuy rằng thông qua cổng thông tin cảm thấy Sở Hư Uyên là một người rất hiền hoà dễ nói chuyện. Khụ khụ, ngoại trừ tính trẻ con thù dai, coi như bỏ qua không tính, nhưng hiện tại gặp mặt hình như không phải như vậy.
Nhan sắc của người đàn ông đứng trước mặt vẫn vô cùng xuất sắc, mắt đen nhánh chiếm hết ánh sáng của sao trời đêm, cho dù là gương mặt không biểu cảm cũng làm con tim người khác lay động...
... Cái quỷ gì vậy! Quay trở về vấn đề chính đi mày, con mê trai kia!!!
"Khụ khụ khụ, cảm ơn tiên sinh, à, ờ, đã trễ thế này, anh mau trở về nghỉ ngơi đi, tôi cũng cần phải vào nhà." An Nhu mò không ra tâm tình hiện tại của Sở Hư Uyên, cũng không muốn trêu chọc sếp lớn, nói xong lòng bàn chân như được bôi dầu tính toán lách người qua bên cạnh Sở Hư Uyên chạy trốn.
Người đàn ông vẫn luôn đứng tại chỗ không nhúc nhích nhướng mày, cũng không ngăn cản động tác của An Nhu, chỉ là lúc cô bước được 2 bước, anh thuận tay nhéo nón áo hoodie của An Nhu. Sức lực không lớn, nhưng cũng đủ làm chú lùn nhỏ con này chạy không được.
An Nhu còn đang âm thầm may mắn, hiện tại bị Sở Hư Uyên kéo lấy nón cổ áo, ngu người trong một cái chớp mắt, ý thức được bản thân bị người kéo giữ lại, cô miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, mẹ ơi, nón bị người nào đó túm chặt không bỏ.
"... Tổng giám đốc Sở, đừng khinh người quá đáng nha!"
Sau khi dùng sức chạy hai lần không thoát, phát hiện bản thân đứng tại chỗ quơ quơ hai chân chạy không ra bước nào giống như một con ngốc, An Nhu phẫn nộ, quay đầu, miệng lưỡi ngày thường sử dụng trong di động đã quay trở lại: "Anh nắm nón của tôi làm gì? Làm gì hả? Khi dễ một chú lùn rất thú vị hay sao?"
An Nhu tỏ vẻ bản thân đang rất tức giận, 1m55 cũng nhỏ xinh đáng yêu lắm có biết không!!! Cô nhảy dựng lên cũng không nhất định có thể đánh tới đầu của Sở Hư Uyên! Quá tức giận, nắm nhược điểm của người khác là người xấu! Dỗi cũng tìm không ra lý do chính đáng!
Sở Hư Uyên:... Khụ.
"Không có gì, chỉ là cô làm bộ không quen biết tôi làm tôi thật bối rối."
Nhẹ nhàng bâng quơ buông ra tai thỏ của An Nhu, Sở Hư Uyên còn có lòng tốt phủi hai cái giùm cô: "Đi vào rồi nói? Ở bên ngoài rất lạnh."
Quay đầu nhìn thì thấy mèo con ngu ngốc đang trừng to mắt căm giận nhìn anh. Hai đôi mắt đen nhánh nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng vẫn là An Nhu đầu hàng trước.
----------------------
"Cho anh nè, nước trái cây đó, không có độc đâu." An Nhu đặt một ly nước trái cây đến trước mặt Sở Hư Uyên, tức giận nện thật mạnh lên trên bàn trà.
Sự thật chứng minh, Sở ba tuổi vẫn là Sở ba tuổi, An Nhu mặt ngoài không nói cái gì, nhưng trong lòng vẫn là nhẹ nhàng thở ra, nói chuyện cũng tìu ý hơn so với trước có.
Sở Hư Uyên liếc mắt nhìn thấy gương mặt căm giận của cô nhóc nhỏ, không cần đoán cũng biết hiện tại trong cái đầu nhỏ đó đang suy nghĩ cái gì, cong cong khóe môi, Sở Hư Uyên lười so đo với con nít, cầm lên ly nước trái cây uống hai hớp.
An Nhu ngồi ở trên ghế sô pha đối diện Sở Hư Uyên, cả người sắp vùi trọn vào trong ghế sô pha đơn đầy mềm mại, lâu lâu còn liếc nhìn tổng giám đốc Sở ngồi đối diện, bộ dáng an tĩnh nhàn nhã.
Cứ như vậy mà gặp mặt, một chút chuẩn bị cũng không có.
Bĩu môi, An Nhu có chút thất thần, hơn phân nửa đêm anh ta còn muốn nói cái gì? Tuy rằng ngày mai không có tiết, nhưng cô cũng không muốn hai người mắt to trừng mắt nhỏ... Thật ngu ngốc nha.
Nhưng cũng phải nói trở về, vị trí này của tổng giám đốc Sở chính là chỗ Tô Hoàng ngồi ngày hôm qua ... An Nhu phát tán một chút tư duy, sợ cười ra tiếng.
Có thể nói là vô cùng vinh hạnh khi được đón tiếp hai bog boss trong hai đêm liền.
Sở Hư Uyên không muốn nói gì, An Nhu nhàm chán lấy di động ra, làm trò trước mặt Sở Hư Uyên mở trò chơi nông trại, tay còn chưa có bắt đầu thu hoạch, An Nhu đã cảm nhận được một tầm mắt.
Ngón tay cứng một chút, An Nhu giả vờ ho khan hai tiếng, nhanh mắt liếc sang phía đối diện, là Sở Hư Uyên, đúng vậy, anh ta đang nhìn mình.
Ngượng ngùng tắt di động, An Nhu lại ngồi trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được: "À, tổng giám đốc Sở, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Nếu không có việc gì thì đừng dùng loại ánh mắt làm tim người muốn rớt ra ngoài này nhìn tôi... Anh có biết ánh mắt này của anh làm tôi liên tưởng đến cái gì không ... Tôi thật là một cô bé hư hỏng mà, tất cả là tại anh hết đó.
"Hửm?"
Âm thanh nghi vấn rất nhỏ, hai chân đan chéo, người đàn ông dựa nghiêng trên trên sô pha, tư thế còn nhàn nhã ung dung hơn trong nhà mình: "Không có việc gì thì không thể tới tìm cô sao?"
"... Không có việc thì tìm tôi làm cái gì?"
An Nhu thật sự mệt tim, dứt khoát nói thẳng: "Tổng giám đốc Sở, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, ngài xem cũng xem qua, đã trễ thế này, ngài không tính trở về sao?"
Bị An Nhu ra lệnh đuổi khách trắng trợn như thế, Sở Hư Uyên kinh ngạc, cười nhạo một tiếng: "An Nhu, cô là người thứ nhất ra lệnh đuổi tôi đó."
Trong trí nhớ của Sở Hư Uyên, từ lúc mười lăm tuổi khi anh trở thành chủ nhân của nhà họ Sở, không có một ai dám nói loại lời nói này với anh nữa. Mọi người nhìn thấy anh đều là cung kính lấy lòng.
Mèo con ngu ngốc xù lông lại trùng lập với ấn tượng cô nhóc tự xưng là thiết bị điện tử sống của anh.
Không xong là lời thoại của tổng giám đốc bá đạo!!!
An Nhu im lặng trợn mắt, cảm thấy lời này thật trẻ con lại có chút xấu hổ, giống như là "Hừm, đúng là phụ nữ, cô là người thứ nhất dám cự tuyệt tôi", dù biết khẳng định Sở Hư Uyên không phải có ý này.
"Đúng vậy, mọi việc luôn có lần đầu tiên, rất bình thường."
Thái độ An Nhu rất có lệ: "Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con người cao cấp như tổng giám đốc Sở đây, chậm rãi thích ứng, như nhau thôi."
Nhìn Sở Hư Uyên không giống như lời đồn trong truyền thuyết "Tàn nhẫn độc ác máu lạnh vô tình", ấn tượng của An Nhu đối với Sở Hư Uyên sống này rốt cuộc cũng trùng khớp với Sở ba tuổi trẻ con thiểu năng trí tuệ kia, không tự giác khôi phục lại hình thức không sợ trời không sợ đất cũng không sợ tổng giám đốc Sở.
Không cần co rúm làm gì, nhào lên, không sợ anh nữa rồi, ha ha ha ha ...
"Học hành như thế nào?"
Sở Hư Uyên không tiếp tục đề tài này nữa, rốt cuộc anh cũng nguyện ý hành xử giống như ngày thường, bắt đầu nói chuyện phiếm với An Nhu: "Quan hệ với bạn học thế nào?"
"... Còn đỡ, cũng khá tốt."
An Nhu chớp chớp mắt, cảm thấy phong cách này nháy mắt chuyển biến thành cuộc trò chuyện đứng đắn nghiêm túc giữa học sinh và phụ huynh. Tuy rằng cảm giác có chút không đúng nhưng vẫn trả lời: "Ở trên lớp rất tốt, bạn bè sao ... Hừm, không có ai đến gây chuyện ... Cảm ơn tổng giám đốc Sở giành thời gian chỉ dạy bổ túc cho tôi..."
Chú ý tới An Nhu đã tháo gỡ cảnh giác với mình, ngón tay Sở Hư Uyên nhẹ nhàng xoay xoay nút tay áo, tư thế tùy tính, hơi khép hàng mi dài tạo thành một mảnh cái bóng rất đẹp dưới mí mắt.
Thật là một chuyện không thể tưởng tượng được, sau khi nhìn thấy An Nhu Sở Hư Uyên đã ý thức được, bản thân cũng không chán ghét cô nhóc nhỏ yếu này. An Nhu ngoài đời cũng không khác biệt quá lớn so với trong ấn tượng, thậm chí dưới trò đùa ác ý của Sở Hư Uyên, càng giống méo con bị dọa đến cong người xù lông.
Nhưng Sở Hư Uyên vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận, lúc ở trên sân khấu, cố ý làm cô nhóc bị kinh hoảng hai mắt ướt dầm dề khóc không ra nước mắt là anh, cảm thấy nón tai thỏ của An Nhu thật đáng yêu muốn giật lại rồi xoa hai cái cũng là anh, ngay cả chiều cao chênh lệch giữa hai người ... Cũng làm tâm tình Sở Hư Uyên biến tốt.
Lúc nhìn thấy hình ảnh cô nhóc như vậy anh chỉ muốn cười.
Ở An Nhu xem ra, trừ bỏ ngẫu nhiên động kinh, Sở Hư Uyên vẫn là một đối tượng dễ nói chuyện phiếm. Anh không nhắc đến chuyện khác, chỉ dùng thái độ ung dung nói chuyện với An Nhu, có đôi khi An Nhu cũng sẽ dỗi hai câu, hai người nói chuyện phiếm vẫn là rất nhẹ nhàng vui vẻ.
Chờ đến khi An Nhu ý thức được bản thân đã hoàn toàn bị Sở Hư Uyên nắm mũi đi, chính là lúc Sở Hư Uyên nhắc đến Tô Hoàng.
"Tô Hoàng thật sự rất tốt."
An Nhu thái độ rất thành khẩn, tận lực kéo ấn tượng giùm đồng bọn của mình: "Tính cách rất dịu dàng."
Đâu chỉ là tính cách, rõ ràng chính là bản thể Mary Sue nha! Bên ngoài dịu dàng, bên trong âm hiểm, chỉ dịu dàng dễ nói chuyện đối với người bản thân tín nhiệm, đối với kẻ địch lại lãnh khốc vô tình ... An Nhu thật sự rất thần tượng loại hình chị đại này.
"Ừ, có lẽ đi."
Sở Hư Uyên cong cong khóe môi, hiếm khi không trực tiếp cãi lại An Nhu, nhưng câu nói tiếp theo đã phá hỏng tất cả: "Dựa theo đầu óc của cô, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút càng tốt."
Giọng điệu y chang lúc trò chuyện thông qua di động, tràn đầy trào phúng khinh bỉ.
... Một lời không hợp thì mở ra hình thức trào phúng, quả nhiên vẫn là không thể nói chuyện bình thường được lâu mà.
An Nhu âm thầm mắng vài câu, kiên định rút về hết những lời khen ngợi tổng giám đốc Sở thành thục ổn trọng, lúc đó khẳng định là cô bị sắc đẹp quyến rũ, không thể cho là sự thật: "Tổng giám đốc Sở, anh tới ... Là muốn gặp tôi nói chuyện phiếm sao?"
An Nhu ngẩng đầu nhìn Sở Hư Uyên, lần này cô nói chuyện rất nghiêm túc. Cũng không phải là không có việc gì tìm cô đi, ban đầu An Nhu cho rằng chỉ là trông thấy mặt làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tổng giám đốc Sở, hiện tại xem ra không phải như vậy.
Nghe An Nhu nói, lần này Sở Hư Uyên lại không có ứng phó cho qua, anh hơi híp mắt, sắc mặt hơi hơi thay đổi, đuôi lông mày nơi khóe mắt mang theo độ cong tối tăm.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy nếu đã quen biết lâu như vậy, tới cửa chào hỏi một chút là việc nên làm."
Giọng nói khá lạnh nhạt, Sở Hư Uyên cười một tiếng, nói: "Rất kỳ lạ sao?"
Tôi rất muốn nói kỳ lạ, nhưng lại không đành lòng nói ... Làm sao bây giờ...
An Nhu trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Hư Uyên ngồi phía đối diện, nháy mắt thần thái chuyển sang chế độ tổng giám đốc dịu dàng.
Đối phương hiện tại có chút hạ mình ... Gặp quỷ chứ, cô không nghĩ dùng từ ngữ này, nhưng tổng giám đốc Sở chính là từ một tổng giám đốc bá đạo đầy sinh động hạ mình trở thành tổng giám đốc dịu dàng!
"... Không kỳ lạ."
Cuối cùng khuất phục dưới sắc đẹp tuyệt đối của Sở Hư Uyên, An Nhu gian nan nói, tương đương trái với lương tâm: "Nói chuyện với nhau rất bình thường, thật bình thường, không sao, tôi hiểu."
Cũng không biết là cường điệu lặp lại nhắc nhở Sở Hư Uyên, hay là bản thân.
Thật là quá thảm, rất khổ sở.
An Nhu chìm vào tuyệt vọng, cô biết sắc đẹp là một loại vũ khí vô hình, cô đâu có biết loại vũ khí này còn sẽ tiến hóa ... Cho dù Sở Hư Uyên không nói cái gì, gần như là chỉ thay đổi khí chất một chút, đổi thành ai cũng chịu không nổi nha!
"Vậy cảm ơn ý tốt của cô."
Sở Hư Uyên cong môi cười cười, thái độ ôn tồn lễ phép, quả thực không giống đại ma vương ngạo kiều vừa rồi: "Sau này tôi cũng sẽ thường xuyên tới thăm hỏi, có người nói chuyện phiếm cũng không tồi."
Giống như đã nắm bắt được kỹ xảo mới.
Sở ba tuổi cũng không có ý thức được bản thân hành động như vậy thật sự đã phá hủy hình tượng, hiện tại tổng giám đốc Sở chỉ cảm thấy rất thú vị. Anh chưa từng thấy qua dáng vẻ này của An Nhu, cũng chưa từng sử dụng chiêu này đi lăn lộn người khác, hiện tại thử dùng một chút, hiệu quả rất không tồi.
Ngay cả mèo con ngu ngốc ngày thường dỗi trời dỗi đất không xem anh ra gì, cũng biến thành mèo con đáng yêu, đưa bụng ra cho anh sờ sao!!!
Nâng ly nước lên uống một hớp ngăn cản nụ cười bên môi, tâm trạng Sở Hư Uyên hiện đang rất vui.
"Thật đúng là..." Hoàn toàn nhìn không thấy bóng dáng của thiếu nữ tóc đen nữa, lúc này An Nhu mới nằm trên ghế, sờ sờ giải thưởng nằm trong túi.
Tấm thiệp màu vàng rất nhỏ, bên trong cứng cứng chính là thẻ ngân hàng. Đây là tiền thưởng giải nhất của An Nhu trong cuộc thi lần này.
Phát tài !!! Gương mặt không tự giác cười tươi, nhưng trong chớp mắt lại yên lặng cứng đơ. Tuy rằng tiền thưởng quan trọng ... Nhưng chuyện quan trọng hơn chính là ... Tại sao tổng giám đốc Sở lại ở nơi đó?!
Nhớ tới phản ứng co rúm của mình, An Nhu tát một cái lên mặt, tự sa ngã không tiếng động quay cuồng trong phạm vi nhỏ. Thiệt tình là chưa thấy qua người nào ngu hơn mình mà, rõ ràng trước kia miệng mồm cũng rất lợi hại, nhưng khi nhìn thấy người thật lại co súc thành một cục, mặt đều ném sạch sẽ.
"Vẫn là quá ngây thơ rồi."
Hai mắt không tiêu cự, An Nhu bỗng mất hết tự tin: "Mình sai rồi, mình cho rằng bản thân có thể trò chuyện vui vẻ với tổng giám đốc Sở, cho rằng bản thân sẽ không sợ hãi, nào ngờ..."
An Nhu cự tuyệt nhớ lại hình ảnh hai chân nhũn ra, lung la lung lay bước lên sân khấu, đầu cũng không dám ngẩn lên, tiến hành giao lưu câu được câu không với Sở Hư Uyên. Thật ra mà nói, trình độ kinh hoảng này còn khẩn trương hơn đoạt giải xổ số đặc biệt trong ngày.
An Nhu cự tuyệt nói chuyện với Sở Hư Uyên, bao gồm các thông tin khác.
Hiện tại cô thật sự không muốn nhìn thấy gương mặt của người kia, tất cả chỉ vì thú vui có hơi ác của tổng giám đốc Sở.
Không bao lâu đã đến trước khu biệt thự, An Nhu mở cửa xuống xe, còn chưa có phản ứng lại đây, thì đã trực tiếp đâm vào trong lòng ngực một người đàn ông.
Hơi thở rất thanh đạm, An Nhu không nhận ra mùi hương này, rất dễ ngửi, chất liệu vải dệt dán ở trên má cũng rất mềm mại, thật thoải mái, thiếu chút nữa An Nhu đã cọ cọ mấy cái.
Đương nhiên điều này không phải trọng điểm, ngã trọn vào trong lòng ngực người này, còn là một bộ ngực đàn ông rắn chắc, An Nhu đơ người trong chốc lát mới phản ứng lại.
"Thật xin lỗi..."
Còn chưa có ý thức lại đây rốt cuộc là lỗi của bên nào, An Nhu đã theo bản năng xin lỗi, cả người chật vật lui về phía sau, còn không quên nói thêm: "Thật sự rất xin lỗi, tôi không phải cố ý!"
Đây cũng không phải lỗi của An Nhu, mà là người đàn ông này đứng quá gần chỗ đậu xe, trực tiếp ngăn chặn cửa xe nên cô mới nhào vào lòng, An Nhu cũng không có chú ý tới điểm này.
Một đôi tay vững vàng đỡ cánh tay An Nhu, nhẹ nhàng ổn định cơ thể cùng chân tay luống cuống của nữ sinh trước mắt: "Hừ, cô không thể ngẩn đầu lên nhìn mặt sao?"
Giọng điệu có chút nhàn nhạt ghét bỏ, cũng là giọng nói An Nhu vô cùng quen thuộc.
An Nhu lại cứng người thêm lần nữa.
Cô run rẩy ngẩng đầu, một đôi mắt đen nhánh trừng to như quả nho, giống như động vật nhỏ bị chấn kinh: "Sở, tổng giám đốc Sở...?"
Từ từ thì ra còn không có xong sao?!
Sở Hư Uyên lại chặn ở trước cửa nhà cô?!
Đôi mắt nhanh chóng quét đống biệt thự nhỏ quen thuộc ở phía sau Sở Hư Uyên, An Nhu chìm vào im lặng. Suy nghĩ làm cách nào mới có thể tránh né tình huống xấu hổ này mà không mất lễ phép cút vào nhà?
Người đàn ông rứng ở trước mặt An Nhu vẫn mặc nguyên bộ bộ tây trang ở lễ đường, đẹp trai cao lớn lạnh lùng lại không mất vẽ lịch sự cao ngạo, môi mỏng hơi bậm vào nhau, anh hơi khép hờ đôi mắt nhìn An Nhu.
Thật sự là bị sự xuất hiện của anh dọa đến quá mức chịu đựng sao?!
Cô bé hay dỗi trời dỗi đất trong di động với anh hiện tại vẫn còn trong trạng thái mờ mịt, đề phòng nhìn anh, chị kém không cuộn thành một trái cầu, toàn thân xù lông như mèo con, chỉ làm người muốn khi dễ thêm.
An Nhu vẫn luôn tự cho là hành động không ai biết, lén quan sát biểu tình của Sở Hư Uyên. Tuy rằng thông qua cổng thông tin cảm thấy Sở Hư Uyên là một người rất hiền hoà dễ nói chuyện. Khụ khụ, ngoại trừ tính trẻ con thù dai, coi như bỏ qua không tính, nhưng hiện tại gặp mặt hình như không phải như vậy.
Nhan sắc của người đàn ông đứng trước mặt vẫn vô cùng xuất sắc, mắt đen nhánh chiếm hết ánh sáng của sao trời đêm, cho dù là gương mặt không biểu cảm cũng làm con tim người khác lay động...
... Cái quỷ gì vậy! Quay trở về vấn đề chính đi mày, con mê trai kia!!!
"Khụ khụ khụ, cảm ơn tiên sinh, à, ờ, đã trễ thế này, anh mau trở về nghỉ ngơi đi, tôi cũng cần phải vào nhà." An Nhu mò không ra tâm tình hiện tại của Sở Hư Uyên, cũng không muốn trêu chọc sếp lớn, nói xong lòng bàn chân như được bôi dầu tính toán lách người qua bên cạnh Sở Hư Uyên chạy trốn.
Người đàn ông vẫn luôn đứng tại chỗ không nhúc nhích nhướng mày, cũng không ngăn cản động tác của An Nhu, chỉ là lúc cô bước được 2 bước, anh thuận tay nhéo nón áo hoodie của An Nhu. Sức lực không lớn, nhưng cũng đủ làm chú lùn nhỏ con này chạy không được.
An Nhu còn đang âm thầm may mắn, hiện tại bị Sở Hư Uyên kéo lấy nón cổ áo, ngu người trong một cái chớp mắt, ý thức được bản thân bị người kéo giữ lại, cô miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, mẹ ơi, nón bị người nào đó túm chặt không bỏ.
"... Tổng giám đốc Sở, đừng khinh người quá đáng nha!"
Sau khi dùng sức chạy hai lần không thoát, phát hiện bản thân đứng tại chỗ quơ quơ hai chân chạy không ra bước nào giống như một con ngốc, An Nhu phẫn nộ, quay đầu, miệng lưỡi ngày thường sử dụng trong di động đã quay trở lại: "Anh nắm nón của tôi làm gì? Làm gì hả? Khi dễ một chú lùn rất thú vị hay sao?"
An Nhu tỏ vẻ bản thân đang rất tức giận, 1m55 cũng nhỏ xinh đáng yêu lắm có biết không!!! Cô nhảy dựng lên cũng không nhất định có thể đánh tới đầu của Sở Hư Uyên! Quá tức giận, nắm nhược điểm của người khác là người xấu! Dỗi cũng tìm không ra lý do chính đáng!
Sở Hư Uyên:... Khụ.
"Không có gì, chỉ là cô làm bộ không quen biết tôi làm tôi thật bối rối."
Nhẹ nhàng bâng quơ buông ra tai thỏ của An Nhu, Sở Hư Uyên còn có lòng tốt phủi hai cái giùm cô: "Đi vào rồi nói? Ở bên ngoài rất lạnh."
Quay đầu nhìn thì thấy mèo con ngu ngốc đang trừng to mắt căm giận nhìn anh. Hai đôi mắt đen nhánh nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng vẫn là An Nhu đầu hàng trước.
----------------------
"Cho anh nè, nước trái cây đó, không có độc đâu." An Nhu đặt một ly nước trái cây đến trước mặt Sở Hư Uyên, tức giận nện thật mạnh lên trên bàn trà.
Sự thật chứng minh, Sở ba tuổi vẫn là Sở ba tuổi, An Nhu mặt ngoài không nói cái gì, nhưng trong lòng vẫn là nhẹ nhàng thở ra, nói chuyện cũng tìu ý hơn so với trước có.
Sở Hư Uyên liếc mắt nhìn thấy gương mặt căm giận của cô nhóc nhỏ, không cần đoán cũng biết hiện tại trong cái đầu nhỏ đó đang suy nghĩ cái gì, cong cong khóe môi, Sở Hư Uyên lười so đo với con nít, cầm lên ly nước trái cây uống hai hớp.
An Nhu ngồi ở trên ghế sô pha đối diện Sở Hư Uyên, cả người sắp vùi trọn vào trong ghế sô pha đơn đầy mềm mại, lâu lâu còn liếc nhìn tổng giám đốc Sở ngồi đối diện, bộ dáng an tĩnh nhàn nhã.
Cứ như vậy mà gặp mặt, một chút chuẩn bị cũng không có.
Bĩu môi, An Nhu có chút thất thần, hơn phân nửa đêm anh ta còn muốn nói cái gì? Tuy rằng ngày mai không có tiết, nhưng cô cũng không muốn hai người mắt to trừng mắt nhỏ... Thật ngu ngốc nha.
Nhưng cũng phải nói trở về, vị trí này của tổng giám đốc Sở chính là chỗ Tô Hoàng ngồi ngày hôm qua ... An Nhu phát tán một chút tư duy, sợ cười ra tiếng.
Có thể nói là vô cùng vinh hạnh khi được đón tiếp hai bog boss trong hai đêm liền.
Sở Hư Uyên không muốn nói gì, An Nhu nhàm chán lấy di động ra, làm trò trước mặt Sở Hư Uyên mở trò chơi nông trại, tay còn chưa có bắt đầu thu hoạch, An Nhu đã cảm nhận được một tầm mắt.
Ngón tay cứng một chút, An Nhu giả vờ ho khan hai tiếng, nhanh mắt liếc sang phía đối diện, là Sở Hư Uyên, đúng vậy, anh ta đang nhìn mình.
Ngượng ngùng tắt di động, An Nhu lại ngồi trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được: "À, tổng giám đốc Sở, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Nếu không có việc gì thì đừng dùng loại ánh mắt làm tim người muốn rớt ra ngoài này nhìn tôi... Anh có biết ánh mắt này của anh làm tôi liên tưởng đến cái gì không ... Tôi thật là một cô bé hư hỏng mà, tất cả là tại anh hết đó.
"Hửm?"
Âm thanh nghi vấn rất nhỏ, hai chân đan chéo, người đàn ông dựa nghiêng trên trên sô pha, tư thế còn nhàn nhã ung dung hơn trong nhà mình: "Không có việc gì thì không thể tới tìm cô sao?"
"... Không có việc thì tìm tôi làm cái gì?"
An Nhu thật sự mệt tim, dứt khoát nói thẳng: "Tổng giám đốc Sở, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, ngài xem cũng xem qua, đã trễ thế này, ngài không tính trở về sao?"
Bị An Nhu ra lệnh đuổi khách trắng trợn như thế, Sở Hư Uyên kinh ngạc, cười nhạo một tiếng: "An Nhu, cô là người thứ nhất ra lệnh đuổi tôi đó."
Trong trí nhớ của Sở Hư Uyên, từ lúc mười lăm tuổi khi anh trở thành chủ nhân của nhà họ Sở, không có một ai dám nói loại lời nói này với anh nữa. Mọi người nhìn thấy anh đều là cung kính lấy lòng.
Mèo con ngu ngốc xù lông lại trùng lập với ấn tượng cô nhóc tự xưng là thiết bị điện tử sống của anh.
Không xong là lời thoại của tổng giám đốc bá đạo!!!
An Nhu im lặng trợn mắt, cảm thấy lời này thật trẻ con lại có chút xấu hổ, giống như là "Hừm, đúng là phụ nữ, cô là người thứ nhất dám cự tuyệt tôi", dù biết khẳng định Sở Hư Uyên không phải có ý này.
"Đúng vậy, mọi việc luôn có lần đầu tiên, rất bình thường."
Thái độ An Nhu rất có lệ: "Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con người cao cấp như tổng giám đốc Sở đây, chậm rãi thích ứng, như nhau thôi."
Nhìn Sở Hư Uyên không giống như lời đồn trong truyền thuyết "Tàn nhẫn độc ác máu lạnh vô tình", ấn tượng của An Nhu đối với Sở Hư Uyên sống này rốt cuộc cũng trùng khớp với Sở ba tuổi trẻ con thiểu năng trí tuệ kia, không tự giác khôi phục lại hình thức không sợ trời không sợ đất cũng không sợ tổng giám đốc Sở.
Không cần co rúm làm gì, nhào lên, không sợ anh nữa rồi, ha ha ha ha ...
"Học hành như thế nào?"
Sở Hư Uyên không tiếp tục đề tài này nữa, rốt cuộc anh cũng nguyện ý hành xử giống như ngày thường, bắt đầu nói chuyện phiếm với An Nhu: "Quan hệ với bạn học thế nào?"
"... Còn đỡ, cũng khá tốt."
An Nhu chớp chớp mắt, cảm thấy phong cách này nháy mắt chuyển biến thành cuộc trò chuyện đứng đắn nghiêm túc giữa học sinh và phụ huynh. Tuy rằng cảm giác có chút không đúng nhưng vẫn trả lời: "Ở trên lớp rất tốt, bạn bè sao ... Hừm, không có ai đến gây chuyện ... Cảm ơn tổng giám đốc Sở giành thời gian chỉ dạy bổ túc cho tôi..."
Chú ý tới An Nhu đã tháo gỡ cảnh giác với mình, ngón tay Sở Hư Uyên nhẹ nhàng xoay xoay nút tay áo, tư thế tùy tính, hơi khép hàng mi dài tạo thành một mảnh cái bóng rất đẹp dưới mí mắt.
Thật là một chuyện không thể tưởng tượng được, sau khi nhìn thấy An Nhu Sở Hư Uyên đã ý thức được, bản thân cũng không chán ghét cô nhóc nhỏ yếu này. An Nhu ngoài đời cũng không khác biệt quá lớn so với trong ấn tượng, thậm chí dưới trò đùa ác ý của Sở Hư Uyên, càng giống méo con bị dọa đến cong người xù lông.
Nhưng Sở Hư Uyên vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận, lúc ở trên sân khấu, cố ý làm cô nhóc bị kinh hoảng hai mắt ướt dầm dề khóc không ra nước mắt là anh, cảm thấy nón tai thỏ của An Nhu thật đáng yêu muốn giật lại rồi xoa hai cái cũng là anh, ngay cả chiều cao chênh lệch giữa hai người ... Cũng làm tâm tình Sở Hư Uyên biến tốt.
Lúc nhìn thấy hình ảnh cô nhóc như vậy anh chỉ muốn cười.
Ở An Nhu xem ra, trừ bỏ ngẫu nhiên động kinh, Sở Hư Uyên vẫn là một đối tượng dễ nói chuyện phiếm. Anh không nhắc đến chuyện khác, chỉ dùng thái độ ung dung nói chuyện với An Nhu, có đôi khi An Nhu cũng sẽ dỗi hai câu, hai người nói chuyện phiếm vẫn là rất nhẹ nhàng vui vẻ.
Chờ đến khi An Nhu ý thức được bản thân đã hoàn toàn bị Sở Hư Uyên nắm mũi đi, chính là lúc Sở Hư Uyên nhắc đến Tô Hoàng.
"Tô Hoàng thật sự rất tốt."
An Nhu thái độ rất thành khẩn, tận lực kéo ấn tượng giùm đồng bọn của mình: "Tính cách rất dịu dàng."
Đâu chỉ là tính cách, rõ ràng chính là bản thể Mary Sue nha! Bên ngoài dịu dàng, bên trong âm hiểm, chỉ dịu dàng dễ nói chuyện đối với người bản thân tín nhiệm, đối với kẻ địch lại lãnh khốc vô tình ... An Nhu thật sự rất thần tượng loại hình chị đại này.
"Ừ, có lẽ đi."
Sở Hư Uyên cong cong khóe môi, hiếm khi không trực tiếp cãi lại An Nhu, nhưng câu nói tiếp theo đã phá hỏng tất cả: "Dựa theo đầu óc của cô, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút càng tốt."
Giọng điệu y chang lúc trò chuyện thông qua di động, tràn đầy trào phúng khinh bỉ.
... Một lời không hợp thì mở ra hình thức trào phúng, quả nhiên vẫn là không thể nói chuyện bình thường được lâu mà.
An Nhu âm thầm mắng vài câu, kiên định rút về hết những lời khen ngợi tổng giám đốc Sở thành thục ổn trọng, lúc đó khẳng định là cô bị sắc đẹp quyến rũ, không thể cho là sự thật: "Tổng giám đốc Sở, anh tới ... Là muốn gặp tôi nói chuyện phiếm sao?"
An Nhu ngẩng đầu nhìn Sở Hư Uyên, lần này cô nói chuyện rất nghiêm túc. Cũng không phải là không có việc gì tìm cô đi, ban đầu An Nhu cho rằng chỉ là trông thấy mặt làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tổng giám đốc Sở, hiện tại xem ra không phải như vậy.
Nghe An Nhu nói, lần này Sở Hư Uyên lại không có ứng phó cho qua, anh hơi híp mắt, sắc mặt hơi hơi thay đổi, đuôi lông mày nơi khóe mắt mang theo độ cong tối tăm.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy nếu đã quen biết lâu như vậy, tới cửa chào hỏi một chút là việc nên làm."
Giọng nói khá lạnh nhạt, Sở Hư Uyên cười một tiếng, nói: "Rất kỳ lạ sao?"
Tôi rất muốn nói kỳ lạ, nhưng lại không đành lòng nói ... Làm sao bây giờ...
An Nhu trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Hư Uyên ngồi phía đối diện, nháy mắt thần thái chuyển sang chế độ tổng giám đốc dịu dàng.
Đối phương hiện tại có chút hạ mình ... Gặp quỷ chứ, cô không nghĩ dùng từ ngữ này, nhưng tổng giám đốc Sở chính là từ một tổng giám đốc bá đạo đầy sinh động hạ mình trở thành tổng giám đốc dịu dàng!
"... Không kỳ lạ."
Cuối cùng khuất phục dưới sắc đẹp tuyệt đối của Sở Hư Uyên, An Nhu gian nan nói, tương đương trái với lương tâm: "Nói chuyện với nhau rất bình thường, thật bình thường, không sao, tôi hiểu."
Cũng không biết là cường điệu lặp lại nhắc nhở Sở Hư Uyên, hay là bản thân.
Thật là quá thảm, rất khổ sở.
An Nhu chìm vào tuyệt vọng, cô biết sắc đẹp là một loại vũ khí vô hình, cô đâu có biết loại vũ khí này còn sẽ tiến hóa ... Cho dù Sở Hư Uyên không nói cái gì, gần như là chỉ thay đổi khí chất một chút, đổi thành ai cũng chịu không nổi nha!
"Vậy cảm ơn ý tốt của cô."
Sở Hư Uyên cong môi cười cười, thái độ ôn tồn lễ phép, quả thực không giống đại ma vương ngạo kiều vừa rồi: "Sau này tôi cũng sẽ thường xuyên tới thăm hỏi, có người nói chuyện phiếm cũng không tồi."
Giống như đã nắm bắt được kỹ xảo mới.
Sở ba tuổi cũng không có ý thức được bản thân hành động như vậy thật sự đã phá hủy hình tượng, hiện tại tổng giám đốc Sở chỉ cảm thấy rất thú vị. Anh chưa từng thấy qua dáng vẻ này của An Nhu, cũng chưa từng sử dụng chiêu này đi lăn lộn người khác, hiện tại thử dùng một chút, hiệu quả rất không tồi.
Ngay cả mèo con ngu ngốc ngày thường dỗi trời dỗi đất không xem anh ra gì, cũng biến thành mèo con đáng yêu, đưa bụng ra cho anh sờ sao!!!
Nâng ly nước lên uống một hớp ngăn cản nụ cười bên môi, tâm trạng Sở Hư Uyên hiện đang rất vui.
Danh sách chương