Tuy rằng việc gặp được Tô Hoàng làm trong lòng An Nhu có chút không yên tâm, nhưng nghĩ lại hình như bản thân mình cũng không có làm cái gì sai trái.

An Nhu cũng tự an ủi mình rằng không sao, không có gì.

Học viện DICE sắp khai giảng, toàn bộ lực chú ý của An Nhu đều đặt vào chuyện này.

Ngày đó, ngoài nhận được túi đồ giành cho học sinh mới, còn có thẻ học sinh, bản đồ học viện, mã kích hoạt thẻ, cùng vị trí ký túc xá biệt thự và một vài thứ khác.

Học viện DICE cũng không phải là trường học bình thường, nên ký túc xá khác xa những ký túc xá của những trường đại học bình thường khác.

Không phải những tòa ký túc xá xây dựng như chung cư, một phòng ba bốn người, mà toàn bộ học sinh đều được ở trong những biệt thự riêng, mỗi người một căn, chỉ là tách ra niên cấp, khu nước Z ở sau cửa chính, cũng là khi chiếm diện tích rộng lớn nhất.

An Nhu nhớ vị trí biệt thự của mình. Tuy rằng bản đồ khu cư trú được đánh dấu rất nhỏ, cũng rất khó phân biệt, nhưng đối với An Nhu tới nói là không thành vấn đề. Hiện tại dung lượng đại não của cô rất kinh khủng, nhớ mấy thứ này đều chỉ là việc rất nhỏ.

Trừ bỏ cái này, An Nhu cũng nhớ được tên lớp và vị trí lớp, trước mắt cô học ở lớp số 56, vừa mới vào học kỳ 1, tất cả đều là tùy ý phân chia lớp, sau học kỳ mới bắt đầu chia lớp dựa theo thành tích học tập. Ở trong trí nhớ của An Nhu, cái lớp này không có một nửa quan hệ với Tô Hoàng, càng cách xa bọn An Như Uyển.

Đây là kết quả tốt nhất mà An Nhu từng nghĩ đến. Rời xa những người này, cô mới có thể sống sót.

An Nhu đang hoạch định kế hoạch cuộc sống tương lai của bản thân, thì bọn An Như Uyển đã tới đây, ồn ào muốn xem An Nhu được phân chia đến lớp nào. An Nhu không lay chuyển được bọn họ, cũng đưa tờ giấy vào lớp cho bọn họ nhìn xem, hai người kia đều có chút thất vọng.

"Nhu Nhu, sao em cách chị xa quá vậy."

Nhìn vị trí lớp và vị trí biệt thự riêng của An Nhu, An Như Uyển khá là thất vọng, lại không có biểu hiện ra tới, ngược lại an ủi: "Cũng không sao hết, em cứ cố gắng lên, chờ đến khi bắt đầu học kỳ 1, em hãy đăng ký tham gia nhiều hoạt động, cố gắng học tập thật giỏi, học kỳ sau chúng ta sẽ có cơ hội ở bên nhau."

An Nhu cách bọn họ khá xa, An Như Uyển và Lý Văn Nhứ lại trùng hợp phân chia vào cùng một lớp, ngay nơi ở cũng gần nhau. Nói thật, hiện tại An Như Uyển đang rất bực bội.

"Ừ."

An Nhu cúi đầu, nói: "Em sẽ nỗ lực."

Nỗ lực đánh chết cũng không học chung một lới với hai người.

Nếu là theo chế độ tích điểm tổng, chỉ học tập thôi thì cô chắc chắn bản thân sẽ đạt thành tích, nhưng nếu cộng thêm thành tích hoạt động ngoại khóa ... Trong lòng An Nhu biết rõ ràng.

Cô không có năng lực về phương diện này, nên không thể làm thật tốt. An Nhu không có thử qua, nhưng cũng biết không đơn giản.

Đối chuyện An Như Uyển để bụng về chuyện không ở gần An Nhu, thì Lý Văn Nhứ lại hoàn toàn không quan tâm, nói xong trực tiếp lôi kéo An Như Uyển đi mất hút. Chỉ thông báo thời gian địa điểm đến lớp báo danh cho An Nhu.

Lý Văn Nhứ không để trong lòng những gì mẹ cô nói, muốn cô phải biết lung lạc lòng người, lợi dụng hai chị em nhà họ An làm tay sai cho mình.

Nhưng theo quan sát của cô thì An Như Uyển có thể làm tay sai cho cô nhưng An Nhu quá khờ khạo. Cho dù cô nói cái gì cũng ngu ngơ không hiểu, chắc cũng không làm nổi tay sai. Hơn nữa, cô có đủ tự tin bản thân có năng lực khống chế toàn cục, không cần nhiều người giúp đỡ như vậy.

Nếu An Nhu biết Lý Văn Nhứ nghĩ gì, cô tuyệt đối sẽ vỗ tay bạch bạch bạch. Không ngờ giả dạng làm một con khờ từ quê mới lên thành thị lại có được chỗ tốt như vậy, kết quả tốt hơn so với trong tưởng tượng của An Nhu nhiều.

Mấy ngày kế tiếp, An Nhu cũng đi ra ngoài mấy lần, chủ yếu là nhìn xem tình huống và mua một ít dụng cụ học tập. Thật sự là cô chưa từng học qua ngôi trường nào quý tộc như học viện DICE, chỉ có thể suy đoán chắc cũng cần đến tập vở và bút viết như bao ngôi trường khác.

Còn việc tại sao cô không hỏi Sở Hư Uyên? Trong tình huống bình thường, An Nhu không hề nguyện ý áp dụng cách làm này, vì một khi hỏi, cô sẽ bị anh ta khi dễ trí thông minh của mình.

Thật ra trong túi cũng không có quá nhiều tiền, hơn nữa trước đó cô còn thay Tô Hoàng trả tiền viện phí. Hiện tại An Nhu là thật sự nghèo. Có mấy lần Lý Văn Nhứ mời cơm, tuy rằng trong lòng An Nhu cũng rụt rịt, nhưng vẫn uyển chuyển từ chối không đi.

Nếu không phải tính cách nhà quê cô diễn quá thành công, không chừng hiện tại An Nhu đã bị Lý Văn Nhứ nhớ thương rồi. Như vậy cọ tới cọ lui, cũng đã đến lúc nhập học.

【tổng giám đốc Sở, ngày mai đã là khai giảng rồi. 】

Nằm xấp trên giường lớn khách sạn, An Nhu vừa chơi game ở trên máy tính, vừa vui rạo rực báo cáo với Sở Hư Uyên.

Học viện DICE khai giảng.

Dựa theo lưu trình, ngày mai An Nhu phải đến xem ngôi biệt thự của bản thân trước, sau đó làm quen đường đi từ biệt thự đến lớp học, xem con đường nào nhanh nhất. Ba giờ chiều tập trung tại lễ đường tham gia nghi thức nhập học của học sinh mới là hết ngày.

【 ừ, tôi biết. 】

Sở Hư Uyên mở ra máy tính, một tổng giám đốc luôn luôn kiêu căng lạnh lùng hiện tại lại đang phá lệ chơi game với An Nhu.

【 cô có thể chuyên tâm một chút hay không? Gần chết rồi kìa. 】

【 trách tôi sao hả? 】

An Nhu không để ý tới Sở Hư Uyên, đưa bông băng cầm máu sau đó trở tay bắn chết một người, chậm rì rì nói.

【tổng giám đốc Sở, tôi đã cố gắng hết sức. 】

Trên màn hình xuất hiện dòng chữ "Đại cát đại lợi. Đêm nay ăn gà", An Nhu đạt được vị trí đầu bảng.

Gần đây An Nhu thay đổi trò chơi, không có việc gì thì cũng sẽ bắn bắn giết giết ăn gà.

Tên game là Tuyệt Địa Cầu Sinh: Trốn chạy khỏi cái chết. An Nhu thích chơi loại trò chơi kích thích này, phía trước còn hay mở máy tính của Sở Hư Uyên ra chơi, sau khi bị người có lòng dạ hẹp hòi này dỗi hai An Nhu cũng đã từ bỏ, tự lấy laptop của mình ra chơi.

Mà cái người lòng dạ hẹp hòi nào đó, phía trước còn dùng những từ nghiêm túc chính nghĩa nói bản thân không chơi trò chơi, mặt sau thì đã trở thành đồng đội của cô. Mấu chốt nhất chính là, anh ta còn chơi không giỏi bằng An Nhu.

Tổng giám đốc không gì làm không được, điểm này phía trước An Nhu thừa nhận, nhưng hiện tại không thừa nhận.

Tuy rằng kỹ thuật của tổng giám đốc Sở cũng không tệ, nhưng so với tốc độ đại não của An Nhu thì còn hơi kém, An Nhu cũng khó tin, rằng có ngày bản thân lại nghiền áp khinh bỉ Sở Hư Uyên thông qua trò chơi này.

【...】

Sở Hư Uyên đánh một chuỗi dấu ba chấm.

Với anh mà nói, trò chơi chính là thứ tống cổ thời gian. Anh chỉ là cảm thấy chút hứng thú đối với trò chơi này mà thôi. Trong trò chơi có thể mời người khác làm đồng đội của mình, xuất phát từ tâm lý mới lạ, Sở Hư Uyên mới hiếm khi nếm thử chơi một chút.

Thật ra anh cũng chỉ là người mới chơi, không thể bảo đảm bản thân sẽ bao trọn công kích từ bốn phía. Nhưng sự thật so với suy nghĩ của anh còn muốn tàn khốc.

Ai biết con nhóc kia lại có năng lực ở phương diện này kia chứ.

Tắt trò chơi, Sở Hư Uyên chìm vào suy nghĩ cuộc đời. Anh lại lần nữa hoài nghi, rốt cuộc bản thân làm cách nào có thể chịu đựng An Nhu đến tận bây giờ. Chẳng lẽ không phải là lập tức cho người tìm ra rồi đưa đến phòng thí nghiệm đi mới là bước đi chính xác nhất sao?

【 còn chưa nói xong đâu, tổng giám đốc Sở, ngày mai tôi sẽ nhìn thấy anh đó, anh có cảm nghĩ gì không? ( vì anh siêu đẹp trai đến bóng đèn cũng phát nổ ~.jpg ) 】

Trong lòng biết rõ ràng quỷ hẹp hòi lại muốn tức giận, An Nhu liên tục nói sang chuyện khác. Ngẫu nhiên chọc một chút, dây dưa một chút thì An Nhu dám, nhưng là hoàn toàn làm tổng giám đốc Sở tức giận ... An Nhu vẫn là biết đúng mực.

【nói chuyện đàng hoàng. 】

Sở Hư Uyên đè đè cái trán, cảm thấy có đôi khi An Nhu thật sự quá tùy ý ... Làm anh rất khó chịu.

【 tôi nhớ rõ lúc ban đầu cô rất sợ tôi, sao hiện tại lại không sợ? 】

An Nhu biết Sở Hư Uyên đã thoát khỏi nhóm, tự chuyển sang chế độ một người chơi.

Cô cũng có chút ngoài ý muốn, Sở Hư Uyên sẽ hỏi ra vấn đề này. Tự hỏi trong chốc lát, An Nhu vẫn chọn câu trả lời tiêu chuẩn.

【tổng giám đốc Sở, tôi cảm thấy nguyên nhân này không ở trên người tôi mà nó nằm ở trên người của anh. 】

【sở dĩ tôi như vậy, còn không phải đều là do anh dạy ra sao? ( tôi siêu đáng yêu anh có thích tôi hay không.gif ) 】

An Nhu tạm dừng một chút.

Hình như không đúng lắm.

Ý của cô chính là ... Đúng thật là Sở Hư Uyên đối với cô khá tốt, không tính những lúc lên cơn.

【... Tôi không phải có ý này. 】

An Nhu im lặng trong chốc lát, có chút gian nan giải thích.

【ý của tôi là, bởi vì anh là người tốt, còn chăm sóc tôi, sau đó tôi không biết tại sao mà bản thân đã không còn sợ anh như lúc đầu nữa, tóm lại chính là khen anh là người tốt, không có ý gì khác ...】

Trước lúc nói giỡn p không chú ý, ngay từ đầu cũng chỉ là một câu rất tùy ý, hệ thống cho thêm cái emoji thì đã chuyển sang nghĩa khác. Trong lòng An Nhu biết rõ ràng, bản thân có chút cảm giác với Sở Hư Uyên, tự nhiên nhìn thấy cái emoji kia thì trong lòng có vài phần chột dạ.

【 không sao, tôi hiểu ý của cô. 】

An Nhu còn đang lắp bắp nỗ lực cãi lại, lại cảm thấy càng nói càng bôi càng đen, Sở Hư Uyên đã vô cùng ban phát lòng tốt mà trả lời An Nhu.

【... Anh thật sự hiểu sao? (bằng cấp tôi không cao bằng anh, anh đừng gạt tôi đó nhoa.gif ) 】

An Nhu ngừng giải thích, trong lòng nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại có chút hoài nghi. Không thể trách cô, thật sự là Sở Hư Uyên có quá nhiều quá khứ đen tối, hai người chưa từng nghiêm túc nói chuyện qua.

【 ừ, rốt cuộc nuôi cô lâu như vậy, tôi dạy ra tính cách đó cũng là bình thường. 】

Giọng Sở Hư Uyên rất dịu dàng.

【 lần đầu tiên nuôi thú cưng, nếu có chỗ nào thiếu sót, kính xin thông cảm. 】

Lần này An Nhu giật mình ngẩn người một hồi lâu mới phản ứng lại, Sở Hư Uyên quải cong mắng cô. Nhưng mà, nhưng mà ... Dù mắng chửi người giọng nói cũng rất quyến rũ nha. Hơn nữa trong lòng còn có chút hạnh phúc là sao? Không có thuốc nào cứu được nữa rồi.

Sở Hư Uyên một tay chống cằm, nghĩ đến bộ dáng nói lắp của cô nhóc đầu bên kia ngay tại giây phút này, anh cười khẽ ra tiếng.

Thật ra anh nói chính là sự thật.

Hiện tại Sở Hư Uyên đã hiểu ra tâm trạng trước giờ của bản thân.

Dù sao cô nhóc kia cũng là anh nhìn lớn lên, cũng là Sở Hư Uyên chứng kiến từ một cô nhóc tự ti thay đổi thành một cô nhóc hoạt bát, rộng rãi.

Sở Hư Uyên hoàn toàn hiểu rõ ý của câu nói kia của An Nhu, nói là anh dạy ra, thật đúng là không thể nói gì khác. Cũng đã trãi qua mấy tháng, loại tình cảm này, đại khái chính là nuôi thú cưng, hoặc là nói đó là cảm giác nuôi con gái? Sở Hư Uyên càng nghĩ càng khẳng định chính là loại này.

Như vậy thì rất khó làm.

Trước đến nay, Sở Hư Uyên chưa từng thử tiếp cận người nào, dù là trên mạng, hay là trong hiện thực.

Có lẽ phản ứng đầu tiên là bóp chết, nhưng đến lượt An Nhu thì Sở Hư Uyên lại không cảm thấy như vậy. Thậm chí còn hứng thú dạt dào nhìn cô thay đổi từng ngày.

Cảm thấy rất mới lạ, không hơn.

Anh sẽ không sợ hãi bất kỳ thay đổi nào, đương nhiên chuyện này cũng nằm trong đó. Lại nói tiếp, cũng là do con nhóc kia quá may mắn.

Nhìn tin nhắn thoại An Nhu gửi lại đây, Sở Hư Uyên thái độ lười nhác. Nếu anh thật sự đích thân xác định năng lực, mặc dù An Nhu không hiểu rõ ràng lắm, nhưng với giá trị con người hiện tại của An Nhu cũng đủ kiêu ngạo khắp học viện DICE.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Tổng giám đốc tập đoàn Sở thị Sở Hư Uyên, thân là người đứng đầu trong tứ đại gia tộc, cũng là người duy nhất không có huyết mạch trực hệ hoặc là người thân để ý. Dưới tình huống này, cho dù An Nhu là con gái nuôi của Sở Hư Uyên, hoặc nói giỡn là thú cưng. Tóm lại, chỉ cần dính đến tên tuổi của anh thì cuộc đời cô cũng đã chuyển sang một giai cấp khác.

Sang ngày hôm sau, An Nhu đi đến trường học thì đã hoàn toàn đem chuyện ngày hôm qua quăng ra sau đầu.

Quả thực mất mặt, không thay đổi mà, mỗi lần bị Sở Hư Uyên trêu chọc cô đều không thể cãi lại dù là một câu.

An Nhu càng nghĩ càng tức, xách theo vali đi chung với bọn Lý Văn Nhứ vào trường học, chọn một chiếc xe nhỏ, loại thường thấy trong sở thú hay sân golf, vừa vặn ngồi được bốn người.

Học viện DICE rất lớn, phương tiện giao thông thay cho việc đi bộ là xe ô tô nhỏ được trường học thống nhất cung cấp cho học sinh sử dụng miễn phí, chỉ cần xẹt thẻ học sinh là xe tự động hiện lên bản đồ chạy đến lớp hoặc đến biệt thự, trên đường không cần bất kỳ thao tác nào từ con người.

An Nhu cách khu biệt thự của bọn An Như Uyển khá xa, cũng bởi vậy An Nhu sẽ là người xuống xe trước, dựa theo sơ đồ biệt thự thực mau đã tìm được nơi thuộc về cô, An Nhu rà quét quá đồng tử cùng vân tay, mở cửa gỗ sang trọng bước vào bên trong biệt thự.

Biệt thự không lớn, bởi vì trần nhà khá cáo nên độ cao biệt thự bằng một căn nhà lầu ba tầng, phong cách rất quý tộc, An Nhu đi vào nhìn nhìn, sắp xếp đồ vật đâu vào đấy, An Nhu khá hài lòng đối với nơi ở mới.

Nhìn một cái là biết khác xa nơi cô vừa mới xuyên qua. An Nhu cảm thấy mỹ mãn đối với hoàn cảnh hiện tại, dứt khoát nằm ở trong phòng đọc sách xem lại sách vở.

Nói tới nói lui, An Nhu cũng không tính toán tốt nghiệp khi vừa hoàn thành học kỳ 1, trực tiếp biến khỏi nơi này. Học viện DICE tổng cộng có năm năm học, nếu biểu hiện xuất sắc trong năm năm này có thể tiếp tục đào tạo sâu. Mục tiêu cuối cùng của An Nhu là có thể hoàn thành xuất sắc trong năm năm học này là bước vào đào tạo sâu.

Điều này cô cũng chưa nói cho Sở Hư Uyên biết.

Học viện DICE áp dụng chính sách thành tích khóa ngoại cộng với thành tích học tập. Thành tích học tập thì không cần phải nói, nhưng trong lòng An Nhu là suy xét đến phần mềm, đến phương diện hoạt động ngoại khóa chứ phần cứng thì vô tư.

Hoạt động ngoại khóa của học viện DICE rất nhiều.

Như khóa thực hành, học đi đôi với hành, học cái gì thực hành cái đó.

Như khóa thực tập nhận biết, muốn có thêm kiến thức thì xin mời vào đây.

Như hoạt động đoàn đội, gồm các môn võ thuật, mỹ thuật, ngâm thơ, cờ vua, cờ vây ... cùng với những hoạt động do Hội Học Sinh tổ chức nhầm tích điểm cho những ai không biết chọn cái gì.

An Nhu nhìn nửa ngày, cảm thấy cũng chỉ có hoạt động đoàn đội mới có thể cứu được cô ... Vì năng lực xã giao của cô cũng không phải rất tốt.

Hoạt động đoàn đội cũng phân quá nhiều mục nhỏ, An Nhu lật vài tờ thì hoa cả mắt, nhìn giới thiệu nói vài ngày sau có đoàn đội Carnival, An Nhu nghĩ nghĩ, tính toán khi đó lại đi nhìn thử xem. Rốt cuộc không thể trực tiếp chọn cái gì bản thân cảm thấy hứng thú, nếu muốn tích điểm, còn cần phải chọn cái nào bản thân mình am hiểu.

Ở trong phòng ngây người không bao lâu, An Nhu nhìn thấy chuông trong phòng sách vang lên, nhắc nhở dưới lầu có người đang ấn chuông cửa.

Là bọn An Như Uyển sao?

Hơi giật mình, An Nhu có chút nghi hoặc, cô nhớ rõ bọn An Như Uyển trong chốc lát muốn đi dạo phố, nhưng chưa nói muốn kêu cô theo. Nhưng dù sao cũng đã ở dưới lầu ấn chuông cửa, An Nhu chỉ đành cất bước đi xuống.

Nhìn thoáng qua màn hình CAM trước cửa, An Nhu dừng một chút.

Tại sao ... Là nữ chủ Tô Hoàng?!

Người đã đến còn đứng ở trước cửa, không mở cửa cũng không được.

An Nhu hít sâu một hơi, mở cửa ra.

Nữ sinh đứng ngoài cửa có hơi giật mình, sau đó hiện ra sắc mặt đầy kinh ngạc.

"Không ngờ lại là cậu ... Chào cậu."

Cô ta cười cười, đặt một cái rổ vào trong tay An Nhu.

"Cậu còn nhớ rõ mình không? Mình là Tô Hoàng, ờ, chính là người ngày hôm đó va chạm với cậu đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện