Loại tâm tư này của An Nhu không duy trì được bao lâu thì đã tan thành mây khói.
So với Sở Hư Uyên đang ở nơi xa, thì bọn An Như Uyển đang ở trước mắt này càng cần An Nhu phải phí tâm tư chú ý hơn một chút. Đến nỗi tổng giám đốc Sở ... A, vẫn là không cần suy nghĩ làm gì, dù có nhìn thấy Sở Hư Uyên cũng sẽ không nhận ra cô.
Lý Văn Nhứ đã bắt đầu lưu luyến hai bên cửa hàng xa xỉ, An Nhu chậm rì rì theo ở phía sau, trong chốc lát lại thấy An Như Uyển và Lý Văn Nhứ nói một câu gì đó, đang đi tới chỗ cô.
"Nhu Nhu, sao không thấy em mua cái gì hết vậy?" An Như Uyển mỉm cười đi tới muốn choàng lấy cánh tay An Nhu, nhưng bị An Nhu tránh né, lui về phía sau một bước.
"Không cần thiết, em không có gì muốn mua."
An Nhu lắc đầu nhỏ giọng nói, lui về phía sau thêm một bước nữa, nhìn Lý Văn Nhứ đang ở phía trước một tay xách một túi: "Chị ... Chị đi tìm Lý tiểu thư đi, hai người muốn mua gì thì cứ mua, đừng để ý đến em."
"Em thật sự không mua à?"
An Như Uyển ra vẻ nghi hoặc, dừng một chút mới nói ra mục đích của bản thân: "Nhu Nhu, nếu em không mua ... Có thể ... Cho chị mượn một chút tiền được hay không?"
Lúc nói ra những lời này, bản thân An Như Uyển còn cảm thấy nhục nhã huống chi là người nghe.
Chỉ là hiện tại cô quá thiếu tiền, sinh hoạt phí của học viện DICE cũng chỉ vỏn vẹn có năm chục ngàn mà thôi, làm sao đủ để mua quần áo? Hiện tại đi dạo phố với Lý Văn Nhứ, An Như Uyển mới kinh ngạc phát hiện trên người mình đã hết sạch tiền.
An Nhu nghe xong có chút không thể tin được, cô ngẩng đầu nhìn An Như Uyển như muốn xác nhận lại.
An Như Uyển nhìn ánh mắt An Nhu, trong lòng càng thêm bực bội, lại không thể không dịu dàng dụ dỗ, nói: "Nhu Nhu, chúng ta ra tới là muốn giúp đỡ lẫn nhau."
"Tuy rằng hiện tại chị không có tiền, nhưng em hãy tin chị, khẳng định tháng sau chị có thể thăng cấp, đến lúc đó trả lại tiền cho em chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa sau này em cũng có thể nhờ vả chị được, có qua có lại, em thấy được không?."
An Như Uyển nói thăng cấp chính là chỉ cấp bậc trong học viện DICE.
Mỗi tháng một lần, học viện DICE sẽ quyết định chuyển khối từ F đến A dựa theo điểm số. An Như Uyển và An Nhu xem như là dựa vào quan hệ mà được cân nhắc vào. Bởi vậy đầu vào cũng chỉ có thể nhận được trợ cấp dành cho khối F.
Còn thân phận như Lý Văn Nhứ thì vào thẳng khối D.
Nhưng mà cũng không sao, An Như Uyển thực tự tin, chỉ dựa vào năng lực học tập của bản thân, thăng cấp không phải là việc khó.
"Em ... Cũng không có tiền, nếu không chị tìm Lý tiểu thư mượn thử xem?!" An Nhu dừng một chút, trực tiếp lên tiếng từ chối.
Cho An Như Uyển mượn tiền? Cô không có điên.
An Như Uyển giật mình, đại khái không nghĩ tới bản thân sẽ bị An Nhu dứt khoát lưu loát cự tuyệt.
Dừng một chút, nói tiếp: "Nhu Nhu, em nói vậy khác nào làm khó chị."
Cô ta nhíu mày, bộ dáng nhìn qua có vài phần đáng thương: "Tiền chị đem theo không đủ, em hiểu hoàn cảnh nhà của chúng ta mà, vì chị nằm viện tiêu không ít tiền ... Nên chị chỉ có thể phiền toái chú thím ..."
An Nhu cứng họng.
Cô không lường trước An Như Uyển lại ngang ngược mặt dày đến như vậy? Còn dám lấy cha mẹ An ra uy hiếp cô, đánh nhau méc người lớn, hành động trẻ con mất mặt này chị ta cũng có thể làm được sao?
"Nếu chị không còn tiền ... Thì có thể hỏi xin bác trai bác gái..."
An Nhu nhích lại gần cô ta, nhỏ giọng nói tiếp: "Nếu cha mẹ em muốn tiếp tế cho chị ... Chuyện này em quản không được."
Dựa theo hiểu biết của An Nhu về tài chính của ba An mẹ An, khẳng định trong tay bọn họ cũng không có bao nhiêu tiền. Nếu bọn họ nguyện ý cung cấp cho An Như Uyển, An Nhu sẽ không ngăn cản, nhưng cũng sẽ không bởi vậy mà bị uy hiếp.
An Nhu không sợ An Như Uyển lấy cha mẹ An ra uy hiếp mình.
Dù sao cho dù cô có nói cái gì thì cha mẹ An đều vẫn là sẽ làm theo ý mình, vô điều kiện cung cấp giúp đỡ cho nhà An Như Uyển. Vì cái gọi là 'anh em một nhà phải đùm bọc lẫn nhau', ông bà An từ nhỏ đã hun đấp cái tính nhẫn nhịn, làm gì cũng nhớ về anh cả, thiên vị đến mức quá đáng, bản tính này đã ăn sâu vào máu cha mẹ An.
An Nhu không thể thay đổi được, ngăn cản không được cũng quản không được, nhưng muốn uy hiếp cô thì cút đi, cô không tiếp. Dù sao cha mẹ An cũng làm cô thất vọng quá nhiều, cô không có nghĩ vụ làm một người con hiếu thảo noi theo gương cung phụng vô điều kiện cho gia đình Bác cả. Cô không ngu đến như vậy.
An Như Uyển thấy dọn ra cha me An cũng không được, vành mắt đỏ lên, xoay người đi thẳng về phía trước tìm Lý Văn Nhứ. An Nhu đi tò tò theo ở phía sau, mắt lạnh nhìn An Như Uyển nói cái gì đó với Lý Văn Nhứ.
Sau này cô sẽ tận lực ít giao tiếp với bọn họ, An Nhu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cô biết, học viện DICE không phải địa bàn của An Như Uyển, càng không phải địa bàn của Lý Văn Nhứ. Nơi này không phải chỗ hai người đó muốn làm gì thì làm.
Cuối cùng An Như Uyển vẫn không thể kéo xuống thể diện tìm Lý Văn Nhứ mượn tiền. Trong lòng lại cáu giận An Nhu, còn đối với Lý Văn Nhứ thì chỉ tràn ngập hận ý.
Thứ tiểu thư nhà giàu cái gì cũng không biết làm, chỉ là một con khốn mất dạy mà thôi, còn không phải là do gia đình nó có tiền có thế, để cô xem nó hất mặt lên trời được bao lâu.
Nghĩ đến nhiều ngày nay bản thân bị Lý Văn Nhứ trong tối ngoài sáng nhục nhã. An Như Uyển cười không nổi nửa.
Nhưng hiện tại, việc gấp nhất vẫn là nghĩ cách kiếm được tiền tiêu sài ... An Như Uyển âm thầm quyết định trở về sẽ gọi cho cha mẹ đòi tiền.
An Nhu và bọn Lý Văn Nhứ cùng nhau dùng bữa tối, nghe anh em nhà họ Lý nói về kế hoạch sắp tới.
"Ngày mai tiểu thư nhà họ Văn sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật tại chỗ này, nhà của chúng ta có nhận được thư mời, bởi vì chỉ là một bữa tiệc nhỏ, cho nên vị tiểu thư kia muốn mời những người trẻ tuổi cùng thế hệ đến chung vui. Cho nên ý của cha là để cho hai anh em chúng ta đến tham gia."
Lý Văn Viễn nhìn em gái của mình cười cười, không hề kiêng dè sự có mặt của An Như Uyển và An Nhu.
"Tuy rằng không biết cụ thể sẽ có những ai tham gia ... Nhưng có thể đi để kết bạn với một vài người cũng là tốt."
"Thật sự sao? Anh, lần này thật sự để cho chúng ta đi sao?"
Lý Văn Nhứ trừng lớn đôi mắt, hiển nhiên cũng bị tin tức làm kinh sợ, nhưng vui mừng lại chiếm phần lớn, hớn hở cười nói: "Anh em mình có thể đi đó, thật là tuyệt quá!"
"Đúng vậy."
Tính cách của Lý Văn Viễn trầm ổn hơn Lý Văn Nhứ rất nhiều, tin tức quan trọng đến như vậy mà hiện tại anh ta mới nói ra.
Dừng một chút, anh ta lại quay nhìn An Như Uyển và An Nhu, nói: "Thật xin lỗi hai vị An tiểu thư đây, ngày mai chúng tôi không thể chiêu đãi hai vị được, hai người có thể đi dạo xung quanh học viện để làm quen với hoàn cảnh sắp tới."
An Như Uyển cắn môi, im lặng một chút, còn đang tự hỏi làm cách nào để Lý Văn Nhứ dẫn cô theo, An Nhu đứng bên cạnh lại đột nhiên mở miệng:"Cảm ơn Lý tiên sinh, không cần chiêu đãi làm gì, chúng tôi cũng sẽ đi dạo xung quanh làm quen với hoàn cảnh, hai người còn có chuyện quan trọng cứ đi đi, đừng lo cho chị em chúng tôi."
An Như Uyển có hơi giật mình, như không nghĩ tới luôn luôn an tĩnh như An Nhu lại sẽ chủ động đoạt lời nói vào lúc này, ngay cả Lý Văn Viễn cũng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thái độ khách khí đầy lễ phép.
"Hai người có thể hiểu được là tốt rồi."
An Nhu không phải cố ý đoạt lời nói, cũng không phải cố ý đoạt nổi bật. Thật sự là ... Tại vì cô nhớ ra điểm mấu chốt trong cốt truyện.
Nếu An Nhu không có nhớ lầm, Tô Hoàng thừa dịp tiểu thư nhà họ Văn, Văn cẩn nhu tổ chức tiệc sinh nhật trộm thông tin cơ mật, không may bị phát hiện, lúc chạy ra bị thương, sau đó được Sở Hư Uyên âm thầm cứu giúp.
An Nhu có thể xác định như vậy, cũng là vì cô nhớ rõ tác giả từng nhắc đến anh em nhà họ Lý trong đoạn này, dù chỉ là ít ỏi vài câu.
Cốt truyện trong thế giới này chủ yếu là quay xung quanh nữ chủ Tô Hoàng, An Nhu có biết rõ cốt truyện ra sao thì cũng chỉ biết những chuyện xoay quanh nữ chủ Tô Hoàng, những nhân vật khác toàn bộ đều là tự mình bổ sung vào lấp chỗ trống.
Rốt cuộc cốt truyện đã chạy đến đây rồi!
Ý thức được hình như bản thân nắm giữ được tin gì đó rất quan trọng, An Nhu dưới kích động nhảy cẩng lên.
Bữa tiệc đó tuyệt đối không có khả năng có mặt An Nhu, An Như Uyển càng không có suất diễn, nhưng An Nhu có thể thề là cô không nhúng tay vào cốt truyện.
Chuyện cứ như vậy đã quyết định xong, đi chung với bọn Lý Văn Nhứ trở lại khách sạn, An Nhu nhào vào phòng nằm ổ trên giường.
Thì ra dưới tình huống mình không chú ý tới, cốt truyện đã phát triển như vậy rồi.
Tắm xong, ngồi xếp bằng ở trên giường lớn mềm mại, An Nhu vuốt cằm, chìm sâu vào trong suy nghĩ.
Quả nhiên cốt truyện sẽ tự phát triển mà không cần mình trộn lẫn vào, kế tiếp nam nữ chủ sẽ gặp nhau. Sau đó sẽ nảy sinh ra các loại gút mắt, anh yêu tôi, tôi không yêu anh, anh không yêu tôi, tôi lại yêu anh, chúng ta đều yêu nhau nhưng lại không thể ở bên nhau ... A, tại sao càng nghĩ càng thấy ngược.
An Nhu sờ sờ ngực, cảm thấy có chút ... Tâm tình phức tạp.
"Đây cũng là điều bình thường thôi."
An Nhu lầm bầm lầu bầu, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào chùm đèn treo: "Thật vất vả mới tìm được một người bạn. Tuy rằng không tính là bạn thân, nhưng cũng là bạn bè bình thường ... Kết quả anh ta muốn yêu đương ... Hiazz, sau này từ từ phải ngưng liên lạc với nhau ... Mình đau lòng là điều bình thường nha."
Nói thật, mối quan hệ của cô và Sở Hư Uyên là gì ... Ngay cả bản thân An Nhu cũng không biết rõ. Nhưng là cô cảm thấy quan hệ giữa hai người không phải hợp tác suông. Nói như thế nào ta, ít nhất, ít nhất cũng là bạn bình thường, phải không?
An Nhu cúi đầu, đôi tay ôm lấy đầu gối, vùi đầu thật sâu chôn ở giữa hai chân.
Nghĩ đến sau này không thể mỗi ngày đều thưởng thức sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của tổng giám đốc Sở, An Nhu chỉ cảm thấy rất buồn. Đương nhiên cũng không phải nói tổng giám đốc Sở yêu đương thì bọn họ không còn là bạn bè nữa, nhưng phải giữ vững khoảng cách đây là điều cơ bản nhất, không phải sao?
Tâm trạng của An Nhu rất buồn bực, Sở Hư Uyên cũng có thể nhận ra được.
Nhưng, chuyện này không chỉ rất quan trọng mà nghe xong còn vô cùng thiểu năng trí tuệ, hơn nữa vô cùng mất mặt, dù sao An Nhu cũng không muốn để cho Sở Hư Uyên biết.
Ngày diễn ra bữa tiệc, Lý Văn Viễn và Lý Văn Nhứ sáng sớm đã đi rồi. Mối quan hệ hiện tại giữa An Như Uyển và An Nhu đã không thể duy trì mặt ngoài như trước nữa. Từ cái hôm An Như Uyển tìm người nhà đòi tiền cũng đã dứt khoát không để ý tới An Nhu.
An Nhu ăn không ngồi rồi ở khách sạn mở laptop ra chơi trò chơi cho qua thời gian.
Lần này cô nhẫn tâm đứt ruột mua một trò chơi, giá cả có chút cao, trò chơi cũng cao cấp hơn xếp hình ô vuông, nhưng tính năng rất nhiều. Bởi vì An Nhu cũng nhận thấy được bản thân rất năng lực tại phương diện này, cô muốn nhân cơ hội này nhìn xem có thể học được cái gì hay không.
Ở trong phòng bắn giết hết một ngày, An Nhu cũng chưa ý thức được thời gian qua nhanh như vậy, bữa trưa là kêu nhân viên phục vụ đưa lên tận phòng, đây là lần đầu tiên An Nhu thể nghiệm loại đãi ngộ này.
Cũng không phải cô muốn làm như vậy, chỉ là An Nhu đã vô tình phát hiện ra, những cửa hàng quán ăn bên ngoài học viện DICE quả thực chính là giá trên trời ... Tùy tiện ăn một phần bò bít tết đã tốn hết mấy chục ngàn, ăn một bữa cơm chính thức hết mấy trăm ngàn.
Thiệt tình là An Nhu tiếp thu không nổi phong cách ăn uống sang chảnh giàu có đó.
Thời gian thực mau đã đến 6 giờ tối.
An Nhu nhìn mắt thời gian trên màn hình latop, không tự giác ngừng lại.
Thời gian này ... Chắc nữ chủ đã lẻn vào biệt thự cao cấp của Văn cẩn nhu, kế tiếp chính là trộm cơ mật sau đó bị phát hiện, Sở Hư Uyên ... Chắc là đang ở gần một cái hẻm nhỏ nào đó chờ cứu giúp nữ chủ rồi.
Đây chính là lần đầu tiên cô có khoảng cách gần với nơi xảy ra cốt truyện như vậy. An Nhu dừng suy nghĩ lại, hơi có áp lực, trong lòng lại có chút tò mò. Cô thật sự rất muốn tận mắt nhìn xem tình tiết này.
Nhưng không đi mới là tốt nhất.
An Nhu im lặng suy nghĩ một lát, giống như bịt tai trộm vậy, lấy tay che lấp vị trí ngày giờ trên màn hình laptop.
Không xem, không xem, không thể đi, không thể đi, bản thân cô không thể tham dự vào cốt truyện được ...
7 giờ rưỡi.
Cô tắt latop, mang theo di động, ăn mặc áo hoodie màu đen, kéo nón xuống, đeo khẩu trang cầm theo thẻ từ rời khỏi phòng. An Nhu đứng ở trước gương hành lang, lần thứ hai xác nhận lại tạo hình của bản thân, nghĩ chắc sẽ không bị ai phát hiện, tay chân nhẹ nhàng xuống lầu.
Sự thật chứng minh, mấy chuyện vả mặt này rất có duyên với An Nhu, điều duy nhất không giống chính là người bị đánh vào mặt, còn An Nhu thì thích tự đánh vào mặt của mình. ( tôi nào có cách nào tôi cũng rất tuyệt vọng a.jpg )
Chạy hai vòng trên trên đường cái, An Nhu mở ra bản đồ trên di động, bắt đầu định vị vị trí của bọn Lý Văn Nhứ. Thật ra An Nhu không rõ ràng lắm biệt thự của Văn Cẩn Nhu ở nơi nào, nhưng Sở Hư Uyên biết.
An Nhu lén lút tìm tin tức trong cơ sở dữ liệu của Sở Hư Uyên, chưa tới một phút đã tìm được. Nhìn đến tin này, An Nhu hít thật mạnh rồi thở dài một hơi.
Tổng giám đốc Sở quả nhiên đã chìm vào bể tình, nếu không, sao sẽ chú ý đến mấy bữa tiệc nhỏ tép riu như vầy. Rõ ràng chính là vì bảo đảm an toàn cho nữ chủ. Cái gọi là chán ghét giới nữ khẳng định cũng không tồn tại, nếu không, sao lại mang Tô Hoàng về nhà.
Đối mặt với nữ chủ, mọi nguyên tắc đều có thể vỡ thành cặn bã.
Tâm tình càng thêm phức tạp, An Nhu buồn bã yểu xìu rời khỏi nơi này, đi ra bên ngoài khu dân cư tìm một chiếc xe taxi, định ra vị trí muốn đến.
Chỗ Văn Cẩn Nhu tổ chức tiệc là ở khu biệt thự cao cấp, trong lòng An Nhu biết rõ bản thân mình không có cửa đi vào trong, đến địa phương cần dừng cô trả tiền taxi. An Nhu nhìn trái phải quan sát hoàn cảnh xung quanh, tùy tiện tìm tìm mò mò, tìm được một kẽ hở nhỏ bên ngoài hàng rào khu biệt thự cao cấp nhanh chóng lách người vào trong.
Đứng ở khu hẻm nhỏ ló đầu ra bên ngoài nhìn xung quanh, An Nhu dậm dậm chân, cảm thấy bản thân giống như một con ngốc, vì muốn tận mắt chứng kiến cảnh nam nữ chủ gặp nhau đầy kinh điển mà phải đứng chịu đựng cái lạnh tê tái này.
"Ngốc thì ngốc đi, mình chỉ là tò mò, ra tới nhìn xem thôi ..."
An Nhu dừng một chút, trong đầu lại suy nghĩ.
Cô không biết Sở Hư Uyên đứng ở cái ngõ nhỏ nào cứu Tô Hoàng, nhưng cô khẳng định nó ở gần chỗ này, nhìn nhìn thời gian không sai biệt lắm, An Nhu tự động chọn bừa một vị trí.
Đã tới 8 giờ rồi, ngõ nhỏ vẫn im ắng, từ góc độ An Nhu đến xem, nhìn nhìn cửa biệt thự khu cao cấp cũng không có động tĩnh gì.
"... Sao vậy? Chẳng lẽ mình đã đoán sai?" An Nhu có hơi ngu ngơ, cẩn thận bước lên trước vài bước tránh né ánh đèn đứng trong bóng tối, lại mở di động ra xem thời gian, đúng 8 giờ mà, sao lại thế này...
Còn mấy câu nghi vấn nữa nhưng An Nhu không có nói ra. Ngón tay cô khắc chế không được run rẩy, đầu váng mắt hoa, cả người đều sắp ngất đi rồi, trời hôm nay quá lạnh.
Đúng lúc đó, An Nhu cảm giác được có vật gì đó lạnh lẽo đang dán ở trên cổ cô. Không gần cũng không xa, nhưng lông tơ trên cổ đều dựng thẳng lên, da gà nổi toàn thân.
"Đừng nhúc nhích."
Một giọng khàn khàn từ phía sau An Nhu truyền đến, cố tình thay đổi giọng, nghe có chút quái dị: "Chỉ cần cô không lộn xộn sẽ không làm cô bị thương."
An Nhu im lặng nuốt nước miếng.
Cô không cảm giác sai, trên cổ ... Là dao ...
Nhất định là dao a a a a!
Không không không không không không không, từ đâu lòi ra tới ăn cướp vậy ... Mẹ ơi!
Cốt truyện quỷ quái gì vậy nè!!!!
"Yên tâm, tôi nhất định không lộn xộn, người anh hùng này, muốn cái gì cứ nói..." Tiền tài quan trọng mạng sống càng quan trọng, An Nhu dùng sức bấu vào lòng bàn tay, môi sắp bị cô cắn ra máu, liều mạng bình tĩnh lại mới đè nén nỗi sợ hãi, phản ứng đầu tiên là tìm Sở Hư Uyên xin giúp đỡ.
Không thể tìm Sở Hư Uyên, không đến lúc sống chết không thể tìm, tìm sẽ bị bại lộ ngay.
An Nhu cũng không rõ ràng lắm Sở Hư Uyên sẽ đối đãi với danh tính thật của cô như thế nào, sẽ không xách cổ cô vào viện nghiên cứu đi? Hơn nữa hiện tại anh ta đang vội vàng cứu nữ chủ ... Tuy rằng có thể thuận tay cứu cô nhưng An Nhu không dám đánh cuộc ...
"Tôi không tính toán muốn mạng của cô, biết điều đi."
Người đứng ở phía sau An Nhu hiển nhiên không chú ý tới suy nghĩ vô cùng sinh động của cô, vẫn bình tĩnh nói: "Đưa di động cho tôi, ví tiền cũng đưa, áo khoác và quần áo trên người cũng cởi ra hết."
An Nhu: ...
【 tổng giám đốc Sở cứu mạng cứu mạng cứu mạng cứu mạng có người muốn sàm sỡ tôi! ( một đống nước mũi một đống nước mắt.gif ) 】
So với Sở Hư Uyên đang ở nơi xa, thì bọn An Như Uyển đang ở trước mắt này càng cần An Nhu phải phí tâm tư chú ý hơn một chút. Đến nỗi tổng giám đốc Sở ... A, vẫn là không cần suy nghĩ làm gì, dù có nhìn thấy Sở Hư Uyên cũng sẽ không nhận ra cô.
Lý Văn Nhứ đã bắt đầu lưu luyến hai bên cửa hàng xa xỉ, An Nhu chậm rì rì theo ở phía sau, trong chốc lát lại thấy An Như Uyển và Lý Văn Nhứ nói một câu gì đó, đang đi tới chỗ cô.
"Nhu Nhu, sao không thấy em mua cái gì hết vậy?" An Như Uyển mỉm cười đi tới muốn choàng lấy cánh tay An Nhu, nhưng bị An Nhu tránh né, lui về phía sau một bước.
"Không cần thiết, em không có gì muốn mua."
An Nhu lắc đầu nhỏ giọng nói, lui về phía sau thêm một bước nữa, nhìn Lý Văn Nhứ đang ở phía trước một tay xách một túi: "Chị ... Chị đi tìm Lý tiểu thư đi, hai người muốn mua gì thì cứ mua, đừng để ý đến em."
"Em thật sự không mua à?"
An Như Uyển ra vẻ nghi hoặc, dừng một chút mới nói ra mục đích của bản thân: "Nhu Nhu, nếu em không mua ... Có thể ... Cho chị mượn một chút tiền được hay không?"
Lúc nói ra những lời này, bản thân An Như Uyển còn cảm thấy nhục nhã huống chi là người nghe.
Chỉ là hiện tại cô quá thiếu tiền, sinh hoạt phí của học viện DICE cũng chỉ vỏn vẹn có năm chục ngàn mà thôi, làm sao đủ để mua quần áo? Hiện tại đi dạo phố với Lý Văn Nhứ, An Như Uyển mới kinh ngạc phát hiện trên người mình đã hết sạch tiền.
An Nhu nghe xong có chút không thể tin được, cô ngẩng đầu nhìn An Như Uyển như muốn xác nhận lại.
An Như Uyển nhìn ánh mắt An Nhu, trong lòng càng thêm bực bội, lại không thể không dịu dàng dụ dỗ, nói: "Nhu Nhu, chúng ta ra tới là muốn giúp đỡ lẫn nhau."
"Tuy rằng hiện tại chị không có tiền, nhưng em hãy tin chị, khẳng định tháng sau chị có thể thăng cấp, đến lúc đó trả lại tiền cho em chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa sau này em cũng có thể nhờ vả chị được, có qua có lại, em thấy được không?."
An Như Uyển nói thăng cấp chính là chỉ cấp bậc trong học viện DICE.
Mỗi tháng một lần, học viện DICE sẽ quyết định chuyển khối từ F đến A dựa theo điểm số. An Như Uyển và An Nhu xem như là dựa vào quan hệ mà được cân nhắc vào. Bởi vậy đầu vào cũng chỉ có thể nhận được trợ cấp dành cho khối F.
Còn thân phận như Lý Văn Nhứ thì vào thẳng khối D.
Nhưng mà cũng không sao, An Như Uyển thực tự tin, chỉ dựa vào năng lực học tập của bản thân, thăng cấp không phải là việc khó.
"Em ... Cũng không có tiền, nếu không chị tìm Lý tiểu thư mượn thử xem?!" An Nhu dừng một chút, trực tiếp lên tiếng từ chối.
Cho An Như Uyển mượn tiền? Cô không có điên.
An Như Uyển giật mình, đại khái không nghĩ tới bản thân sẽ bị An Nhu dứt khoát lưu loát cự tuyệt.
Dừng một chút, nói tiếp: "Nhu Nhu, em nói vậy khác nào làm khó chị."
Cô ta nhíu mày, bộ dáng nhìn qua có vài phần đáng thương: "Tiền chị đem theo không đủ, em hiểu hoàn cảnh nhà của chúng ta mà, vì chị nằm viện tiêu không ít tiền ... Nên chị chỉ có thể phiền toái chú thím ..."
An Nhu cứng họng.
Cô không lường trước An Như Uyển lại ngang ngược mặt dày đến như vậy? Còn dám lấy cha mẹ An ra uy hiếp cô, đánh nhau méc người lớn, hành động trẻ con mất mặt này chị ta cũng có thể làm được sao?
"Nếu chị không còn tiền ... Thì có thể hỏi xin bác trai bác gái..."
An Nhu nhích lại gần cô ta, nhỏ giọng nói tiếp: "Nếu cha mẹ em muốn tiếp tế cho chị ... Chuyện này em quản không được."
Dựa theo hiểu biết của An Nhu về tài chính của ba An mẹ An, khẳng định trong tay bọn họ cũng không có bao nhiêu tiền. Nếu bọn họ nguyện ý cung cấp cho An Như Uyển, An Nhu sẽ không ngăn cản, nhưng cũng sẽ không bởi vậy mà bị uy hiếp.
An Nhu không sợ An Như Uyển lấy cha mẹ An ra uy hiếp mình.
Dù sao cho dù cô có nói cái gì thì cha mẹ An đều vẫn là sẽ làm theo ý mình, vô điều kiện cung cấp giúp đỡ cho nhà An Như Uyển. Vì cái gọi là 'anh em một nhà phải đùm bọc lẫn nhau', ông bà An từ nhỏ đã hun đấp cái tính nhẫn nhịn, làm gì cũng nhớ về anh cả, thiên vị đến mức quá đáng, bản tính này đã ăn sâu vào máu cha mẹ An.
An Nhu không thể thay đổi được, ngăn cản không được cũng quản không được, nhưng muốn uy hiếp cô thì cút đi, cô không tiếp. Dù sao cha mẹ An cũng làm cô thất vọng quá nhiều, cô không có nghĩ vụ làm một người con hiếu thảo noi theo gương cung phụng vô điều kiện cho gia đình Bác cả. Cô không ngu đến như vậy.
An Như Uyển thấy dọn ra cha me An cũng không được, vành mắt đỏ lên, xoay người đi thẳng về phía trước tìm Lý Văn Nhứ. An Nhu đi tò tò theo ở phía sau, mắt lạnh nhìn An Như Uyển nói cái gì đó với Lý Văn Nhứ.
Sau này cô sẽ tận lực ít giao tiếp với bọn họ, An Nhu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cô biết, học viện DICE không phải địa bàn của An Như Uyển, càng không phải địa bàn của Lý Văn Nhứ. Nơi này không phải chỗ hai người đó muốn làm gì thì làm.
Cuối cùng An Như Uyển vẫn không thể kéo xuống thể diện tìm Lý Văn Nhứ mượn tiền. Trong lòng lại cáu giận An Nhu, còn đối với Lý Văn Nhứ thì chỉ tràn ngập hận ý.
Thứ tiểu thư nhà giàu cái gì cũng không biết làm, chỉ là một con khốn mất dạy mà thôi, còn không phải là do gia đình nó có tiền có thế, để cô xem nó hất mặt lên trời được bao lâu.
Nghĩ đến nhiều ngày nay bản thân bị Lý Văn Nhứ trong tối ngoài sáng nhục nhã. An Như Uyển cười không nổi nửa.
Nhưng hiện tại, việc gấp nhất vẫn là nghĩ cách kiếm được tiền tiêu sài ... An Như Uyển âm thầm quyết định trở về sẽ gọi cho cha mẹ đòi tiền.
An Nhu và bọn Lý Văn Nhứ cùng nhau dùng bữa tối, nghe anh em nhà họ Lý nói về kế hoạch sắp tới.
"Ngày mai tiểu thư nhà họ Văn sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật tại chỗ này, nhà của chúng ta có nhận được thư mời, bởi vì chỉ là một bữa tiệc nhỏ, cho nên vị tiểu thư kia muốn mời những người trẻ tuổi cùng thế hệ đến chung vui. Cho nên ý của cha là để cho hai anh em chúng ta đến tham gia."
Lý Văn Viễn nhìn em gái của mình cười cười, không hề kiêng dè sự có mặt của An Như Uyển và An Nhu.
"Tuy rằng không biết cụ thể sẽ có những ai tham gia ... Nhưng có thể đi để kết bạn với một vài người cũng là tốt."
"Thật sự sao? Anh, lần này thật sự để cho chúng ta đi sao?"
Lý Văn Nhứ trừng lớn đôi mắt, hiển nhiên cũng bị tin tức làm kinh sợ, nhưng vui mừng lại chiếm phần lớn, hớn hở cười nói: "Anh em mình có thể đi đó, thật là tuyệt quá!"
"Đúng vậy."
Tính cách của Lý Văn Viễn trầm ổn hơn Lý Văn Nhứ rất nhiều, tin tức quan trọng đến như vậy mà hiện tại anh ta mới nói ra.
Dừng một chút, anh ta lại quay nhìn An Như Uyển và An Nhu, nói: "Thật xin lỗi hai vị An tiểu thư đây, ngày mai chúng tôi không thể chiêu đãi hai vị được, hai người có thể đi dạo xung quanh học viện để làm quen với hoàn cảnh sắp tới."
An Như Uyển cắn môi, im lặng một chút, còn đang tự hỏi làm cách nào để Lý Văn Nhứ dẫn cô theo, An Nhu đứng bên cạnh lại đột nhiên mở miệng:"Cảm ơn Lý tiên sinh, không cần chiêu đãi làm gì, chúng tôi cũng sẽ đi dạo xung quanh làm quen với hoàn cảnh, hai người còn có chuyện quan trọng cứ đi đi, đừng lo cho chị em chúng tôi."
An Như Uyển có hơi giật mình, như không nghĩ tới luôn luôn an tĩnh như An Nhu lại sẽ chủ động đoạt lời nói vào lúc này, ngay cả Lý Văn Viễn cũng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thái độ khách khí đầy lễ phép.
"Hai người có thể hiểu được là tốt rồi."
An Nhu không phải cố ý đoạt lời nói, cũng không phải cố ý đoạt nổi bật. Thật sự là ... Tại vì cô nhớ ra điểm mấu chốt trong cốt truyện.
Nếu An Nhu không có nhớ lầm, Tô Hoàng thừa dịp tiểu thư nhà họ Văn, Văn cẩn nhu tổ chức tiệc sinh nhật trộm thông tin cơ mật, không may bị phát hiện, lúc chạy ra bị thương, sau đó được Sở Hư Uyên âm thầm cứu giúp.
An Nhu có thể xác định như vậy, cũng là vì cô nhớ rõ tác giả từng nhắc đến anh em nhà họ Lý trong đoạn này, dù chỉ là ít ỏi vài câu.
Cốt truyện trong thế giới này chủ yếu là quay xung quanh nữ chủ Tô Hoàng, An Nhu có biết rõ cốt truyện ra sao thì cũng chỉ biết những chuyện xoay quanh nữ chủ Tô Hoàng, những nhân vật khác toàn bộ đều là tự mình bổ sung vào lấp chỗ trống.
Rốt cuộc cốt truyện đã chạy đến đây rồi!
Ý thức được hình như bản thân nắm giữ được tin gì đó rất quan trọng, An Nhu dưới kích động nhảy cẩng lên.
Bữa tiệc đó tuyệt đối không có khả năng có mặt An Nhu, An Như Uyển càng không có suất diễn, nhưng An Nhu có thể thề là cô không nhúng tay vào cốt truyện.
Chuyện cứ như vậy đã quyết định xong, đi chung với bọn Lý Văn Nhứ trở lại khách sạn, An Nhu nhào vào phòng nằm ổ trên giường.
Thì ra dưới tình huống mình không chú ý tới, cốt truyện đã phát triển như vậy rồi.
Tắm xong, ngồi xếp bằng ở trên giường lớn mềm mại, An Nhu vuốt cằm, chìm sâu vào trong suy nghĩ.
Quả nhiên cốt truyện sẽ tự phát triển mà không cần mình trộn lẫn vào, kế tiếp nam nữ chủ sẽ gặp nhau. Sau đó sẽ nảy sinh ra các loại gút mắt, anh yêu tôi, tôi không yêu anh, anh không yêu tôi, tôi lại yêu anh, chúng ta đều yêu nhau nhưng lại không thể ở bên nhau ... A, tại sao càng nghĩ càng thấy ngược.
An Nhu sờ sờ ngực, cảm thấy có chút ... Tâm tình phức tạp.
"Đây cũng là điều bình thường thôi."
An Nhu lầm bầm lầu bầu, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào chùm đèn treo: "Thật vất vả mới tìm được một người bạn. Tuy rằng không tính là bạn thân, nhưng cũng là bạn bè bình thường ... Kết quả anh ta muốn yêu đương ... Hiazz, sau này từ từ phải ngưng liên lạc với nhau ... Mình đau lòng là điều bình thường nha."
Nói thật, mối quan hệ của cô và Sở Hư Uyên là gì ... Ngay cả bản thân An Nhu cũng không biết rõ. Nhưng là cô cảm thấy quan hệ giữa hai người không phải hợp tác suông. Nói như thế nào ta, ít nhất, ít nhất cũng là bạn bình thường, phải không?
An Nhu cúi đầu, đôi tay ôm lấy đầu gối, vùi đầu thật sâu chôn ở giữa hai chân.
Nghĩ đến sau này không thể mỗi ngày đều thưởng thức sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của tổng giám đốc Sở, An Nhu chỉ cảm thấy rất buồn. Đương nhiên cũng không phải nói tổng giám đốc Sở yêu đương thì bọn họ không còn là bạn bè nữa, nhưng phải giữ vững khoảng cách đây là điều cơ bản nhất, không phải sao?
Tâm trạng của An Nhu rất buồn bực, Sở Hư Uyên cũng có thể nhận ra được.
Nhưng, chuyện này không chỉ rất quan trọng mà nghe xong còn vô cùng thiểu năng trí tuệ, hơn nữa vô cùng mất mặt, dù sao An Nhu cũng không muốn để cho Sở Hư Uyên biết.
Ngày diễn ra bữa tiệc, Lý Văn Viễn và Lý Văn Nhứ sáng sớm đã đi rồi. Mối quan hệ hiện tại giữa An Như Uyển và An Nhu đã không thể duy trì mặt ngoài như trước nữa. Từ cái hôm An Như Uyển tìm người nhà đòi tiền cũng đã dứt khoát không để ý tới An Nhu.
An Nhu ăn không ngồi rồi ở khách sạn mở laptop ra chơi trò chơi cho qua thời gian.
Lần này cô nhẫn tâm đứt ruột mua một trò chơi, giá cả có chút cao, trò chơi cũng cao cấp hơn xếp hình ô vuông, nhưng tính năng rất nhiều. Bởi vì An Nhu cũng nhận thấy được bản thân rất năng lực tại phương diện này, cô muốn nhân cơ hội này nhìn xem có thể học được cái gì hay không.
Ở trong phòng bắn giết hết một ngày, An Nhu cũng chưa ý thức được thời gian qua nhanh như vậy, bữa trưa là kêu nhân viên phục vụ đưa lên tận phòng, đây là lần đầu tiên An Nhu thể nghiệm loại đãi ngộ này.
Cũng không phải cô muốn làm như vậy, chỉ là An Nhu đã vô tình phát hiện ra, những cửa hàng quán ăn bên ngoài học viện DICE quả thực chính là giá trên trời ... Tùy tiện ăn một phần bò bít tết đã tốn hết mấy chục ngàn, ăn một bữa cơm chính thức hết mấy trăm ngàn.
Thiệt tình là An Nhu tiếp thu không nổi phong cách ăn uống sang chảnh giàu có đó.
Thời gian thực mau đã đến 6 giờ tối.
An Nhu nhìn mắt thời gian trên màn hình latop, không tự giác ngừng lại.
Thời gian này ... Chắc nữ chủ đã lẻn vào biệt thự cao cấp của Văn cẩn nhu, kế tiếp chính là trộm cơ mật sau đó bị phát hiện, Sở Hư Uyên ... Chắc là đang ở gần một cái hẻm nhỏ nào đó chờ cứu giúp nữ chủ rồi.
Đây chính là lần đầu tiên cô có khoảng cách gần với nơi xảy ra cốt truyện như vậy. An Nhu dừng suy nghĩ lại, hơi có áp lực, trong lòng lại có chút tò mò. Cô thật sự rất muốn tận mắt nhìn xem tình tiết này.
Nhưng không đi mới là tốt nhất.
An Nhu im lặng suy nghĩ một lát, giống như bịt tai trộm vậy, lấy tay che lấp vị trí ngày giờ trên màn hình laptop.
Không xem, không xem, không thể đi, không thể đi, bản thân cô không thể tham dự vào cốt truyện được ...
7 giờ rưỡi.
Cô tắt latop, mang theo di động, ăn mặc áo hoodie màu đen, kéo nón xuống, đeo khẩu trang cầm theo thẻ từ rời khỏi phòng. An Nhu đứng ở trước gương hành lang, lần thứ hai xác nhận lại tạo hình của bản thân, nghĩ chắc sẽ không bị ai phát hiện, tay chân nhẹ nhàng xuống lầu.
Sự thật chứng minh, mấy chuyện vả mặt này rất có duyên với An Nhu, điều duy nhất không giống chính là người bị đánh vào mặt, còn An Nhu thì thích tự đánh vào mặt của mình. ( tôi nào có cách nào tôi cũng rất tuyệt vọng a.jpg )
Chạy hai vòng trên trên đường cái, An Nhu mở ra bản đồ trên di động, bắt đầu định vị vị trí của bọn Lý Văn Nhứ. Thật ra An Nhu không rõ ràng lắm biệt thự của Văn Cẩn Nhu ở nơi nào, nhưng Sở Hư Uyên biết.
An Nhu lén lút tìm tin tức trong cơ sở dữ liệu của Sở Hư Uyên, chưa tới một phút đã tìm được. Nhìn đến tin này, An Nhu hít thật mạnh rồi thở dài một hơi.
Tổng giám đốc Sở quả nhiên đã chìm vào bể tình, nếu không, sao sẽ chú ý đến mấy bữa tiệc nhỏ tép riu như vầy. Rõ ràng chính là vì bảo đảm an toàn cho nữ chủ. Cái gọi là chán ghét giới nữ khẳng định cũng không tồn tại, nếu không, sao lại mang Tô Hoàng về nhà.
Đối mặt với nữ chủ, mọi nguyên tắc đều có thể vỡ thành cặn bã.
Tâm tình càng thêm phức tạp, An Nhu buồn bã yểu xìu rời khỏi nơi này, đi ra bên ngoài khu dân cư tìm một chiếc xe taxi, định ra vị trí muốn đến.
Chỗ Văn Cẩn Nhu tổ chức tiệc là ở khu biệt thự cao cấp, trong lòng An Nhu biết rõ bản thân mình không có cửa đi vào trong, đến địa phương cần dừng cô trả tiền taxi. An Nhu nhìn trái phải quan sát hoàn cảnh xung quanh, tùy tiện tìm tìm mò mò, tìm được một kẽ hở nhỏ bên ngoài hàng rào khu biệt thự cao cấp nhanh chóng lách người vào trong.
Đứng ở khu hẻm nhỏ ló đầu ra bên ngoài nhìn xung quanh, An Nhu dậm dậm chân, cảm thấy bản thân giống như một con ngốc, vì muốn tận mắt chứng kiến cảnh nam nữ chủ gặp nhau đầy kinh điển mà phải đứng chịu đựng cái lạnh tê tái này.
"Ngốc thì ngốc đi, mình chỉ là tò mò, ra tới nhìn xem thôi ..."
An Nhu dừng một chút, trong đầu lại suy nghĩ.
Cô không biết Sở Hư Uyên đứng ở cái ngõ nhỏ nào cứu Tô Hoàng, nhưng cô khẳng định nó ở gần chỗ này, nhìn nhìn thời gian không sai biệt lắm, An Nhu tự động chọn bừa một vị trí.
Đã tới 8 giờ rồi, ngõ nhỏ vẫn im ắng, từ góc độ An Nhu đến xem, nhìn nhìn cửa biệt thự khu cao cấp cũng không có động tĩnh gì.
"... Sao vậy? Chẳng lẽ mình đã đoán sai?" An Nhu có hơi ngu ngơ, cẩn thận bước lên trước vài bước tránh né ánh đèn đứng trong bóng tối, lại mở di động ra xem thời gian, đúng 8 giờ mà, sao lại thế này...
Còn mấy câu nghi vấn nữa nhưng An Nhu không có nói ra. Ngón tay cô khắc chế không được run rẩy, đầu váng mắt hoa, cả người đều sắp ngất đi rồi, trời hôm nay quá lạnh.
Đúng lúc đó, An Nhu cảm giác được có vật gì đó lạnh lẽo đang dán ở trên cổ cô. Không gần cũng không xa, nhưng lông tơ trên cổ đều dựng thẳng lên, da gà nổi toàn thân.
"Đừng nhúc nhích."
Một giọng khàn khàn từ phía sau An Nhu truyền đến, cố tình thay đổi giọng, nghe có chút quái dị: "Chỉ cần cô không lộn xộn sẽ không làm cô bị thương."
An Nhu im lặng nuốt nước miếng.
Cô không cảm giác sai, trên cổ ... Là dao ...
Nhất định là dao a a a a!
Không không không không không không không, từ đâu lòi ra tới ăn cướp vậy ... Mẹ ơi!
Cốt truyện quỷ quái gì vậy nè!!!!
"Yên tâm, tôi nhất định không lộn xộn, người anh hùng này, muốn cái gì cứ nói..." Tiền tài quan trọng mạng sống càng quan trọng, An Nhu dùng sức bấu vào lòng bàn tay, môi sắp bị cô cắn ra máu, liều mạng bình tĩnh lại mới đè nén nỗi sợ hãi, phản ứng đầu tiên là tìm Sở Hư Uyên xin giúp đỡ.
Không thể tìm Sở Hư Uyên, không đến lúc sống chết không thể tìm, tìm sẽ bị bại lộ ngay.
An Nhu cũng không rõ ràng lắm Sở Hư Uyên sẽ đối đãi với danh tính thật của cô như thế nào, sẽ không xách cổ cô vào viện nghiên cứu đi? Hơn nữa hiện tại anh ta đang vội vàng cứu nữ chủ ... Tuy rằng có thể thuận tay cứu cô nhưng An Nhu không dám đánh cuộc ...
"Tôi không tính toán muốn mạng của cô, biết điều đi."
Người đứng ở phía sau An Nhu hiển nhiên không chú ý tới suy nghĩ vô cùng sinh động của cô, vẫn bình tĩnh nói: "Đưa di động cho tôi, ví tiền cũng đưa, áo khoác và quần áo trên người cũng cởi ra hết."
An Nhu: ...
【 tổng giám đốc Sở cứu mạng cứu mạng cứu mạng cứu mạng có người muốn sàm sỡ tôi! ( một đống nước mũi một đống nước mắt.gif ) 】
Danh sách chương