"Con đi." An Nhu thấp giọng nói.

"Cái gì?" Giáo viên chủ nhiệm lớp đang còn đĩnh đạc nói, tính toán nói càng nhiều để thuyết phục cô, ngẩn người giật mình, mới nhận ra ý tứ trong lời nói của An Nhu "Học trò An Nhu, em nói ... Em đi?"

"Em đi." Cô gái nhỏ gầy yếu, tay đặt ở đầu gối, dáng ngồi ngay thẳng, cúi đầu, bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn "Em sẽ đến học viện DICE."

Ngay giây phút đó, hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm lớp, thậm chí cha mẹ An Nhu đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Thật tốt quá, học trò An Nhu, em có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi." Ngay từ đầu, giáo viên chủ nhiệm lớp cho rằng còn cần tốn chút miệng lưỡi thuyết phục, thậm chí dùng thủ đoạn ép bức, giờ đã hoàn toàn yên lòng, vỗ thật mạnh lên bả vai An Nhu "Học trò An Nhu, em cứ yên tâm, lần này em làm học sinh trao đổi là làm vẻ vang thay trường học, trường học nhất định..."

Những lời nói kế tiếp, An Nhu không thể nào nghe xong. Cô uyển chuyển cắt ngang lời nói cua giáo viên, tỏ vẻ bản thân còn phải về phòng đi học, giáo viên quá kích động, chỉ có thể lôi kéo cha mẹ An tiếp tục giảng giải.

An Nhu đẩy ra cửa văn phòng, một mình lủi thủi bước đi ở trên hành lang.

【 Sở tổng, tôi tính xuất ngoại du học 】

Vừa đi, An Nhu vừa nói chuyện với Sở Hư Uyên.

【 anh nói rất đúng, xuất ngoại du học mới là điều hiện tại tốt nhất cho tôi, cũng là con đường ra duy nhất 】

Đây không chỉ là ý nghĩ của chính An Nhu, phần lớn là do hoàn cảnh buộc cô không thể không làm như vậy. Nếu không, sao cô lại có thể lựa chọn đến nơi kinh khủng như thế? Giáo viên và thầy hiệu trưởng đều cảm thấy như vậy là đúng, cha mẹ An cũng nghĩ như vậy. Hiện tại An Nhu vẫn là vị thành niên, ngay cả quyền quyết định cũng không có, chẳng lẽ muốn lấy cái chết để đe dọa bọn họ?

Ồn ào đến như vậy cũng quá khó coi.

An Nhu nắm chặt tay, khe khẽ thở dài. Quanh quẩn khu phòng học là âm thanh giảng dạy của giáo viên cùng âm thanh lật sách của học sinh, ánh sáng đầu mùa đông ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu khắp hành lang.

【 nếu tôi đi, có phải sẽ không có ai có thể khống chế tôi được nữa, đúng hay không? 】

An Nhu dừng lại, nhìn con bướm đang bay múa tự do ngoài cửa sổ. Nó không phân biệt được kính pha lê trong suốt hay là bầu trời tự do ngoài kia, đang liều mạng đâm vào tấm kính cửa sổ.

【 nghĩ thế nào đều sự lựa chọn của cô 】

Sở Hư Uyên cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề của An Nhu, chỉ là âm thanh của anh vẫn bình tĩnh như thường ngày.

【 cô lựa chọn điều bản thân cho rằng đó là cách tốt nhất, không hơn. 】

【 ha ha, nghe anh nói như vậy, tôi cũng cảm thấy khá tốt 】

Không đạt được sự khẳng định từ Sở Hư Uyên, An Nhu cũng không nóng nảy, ngược lại nở nụ cười,

【cảm ơn anh nha Sở tổng, thật sự đó, anh nói đúng, tôi cũng cảm thấy hành vi trước đó của tôi không có lý trí. 】

Nổi bất an, lo âu thấp thỏm trong lòng nhiều ngày qua rốt cuộc đã bình tĩnh trở lại, An Nhu đi đến bên cửa sổ, nhón chân đẩy cửa ra, làm con bướm bay ra ngoài, khóe môi cong lên nụ cười nhạt đầy dịu dàng.

【 thật muốn đi nếm thử một chút ... 】

Trước kia An Nhu không biết rõ học viện DICE, sau lại nhìn đến phúc lợi chính sách của học viện DICE cũng động lòng phần nào. Nhà cô chu cấp cho cô học THPT cũng đủ khó khăn, huống chi nói đến chi phí học đại học, hơn nữa phía cha mẹ An ... An Nhu hiểu rất rõ, dựa vào cha mẹ An, thì bản thân cô tuyệt đối không có quyền lên tiếng.

Sau khi nói chuyện với Sở Hư Uyên, An Nhu cũng nhận ra và hiểu đến một đạo lý, hiện tại, cô không có bất kỳ thực lực nào để đi đấu tranh, đi lựa chọn.

【 ừ. 】

Nhìn đến quyết định cuối cùng của An Nhu, Sở Hư Uyên nhếch lên đuôi lông mày, do dự trong chốc lát, vẫn gõ một đoạn lời nói.

【 cô đã làm ra sự lựa chọn mà bản thân cô cảm thấy tốt nhất. 】

Bình thường, Sở Hư Uyên ở công ty giao lưu với cấp dưới cũng sẽ không khen người, nếu có thì số lần thiếu đến đáng thương. Hiện tại anh chỉ muốn nói vài câu an ủi An Nhu, cũng không biết phải mở miệng từ đâu.

An Nhu cười ra tiếng, đóng cửa sổ lại, quay đầu trở về phòng học, mặc kệ tương lai sau này thế nào, hiện tại cô vẫn muốn tiếp tục học tập.

Vừa xoay đầu, An Nhu đã thấy có người đứng ở phía trước, cách cô không xa, trong tay xách theo quyển sách bài tập, không biết đã đứng đó bao lâu.

Là Từ Trình.

Nhìn đến người này, An Nhu giật mình ngẩn người một chút, anh ta đứng ở chỗ này đã bao lâu? Bản thân mình lại không phát hiện sự xuất hiện của anh ta.

Đối phương nhìn cô không nói gì, An Nhu ngây người trong thời gian ngắn, sau đó mắt nhìn thẳng, tính đi ngang qua người anh ta, nhưng lại bị phản ứng không thể hiểu được của Từ Trình làm cô nổi da gà, lông tóc dựng đứng, An Nhu thiếu chút nữa không nhịn xuống đá anh ta.

"Ê." An Nhu đã đi ngang qua đi, bóng dáng thoáng qua trong nháy mắt, Từ Trình đột nhiên mở miệng, "An Nhu."

"Có việc gì?" An Nhu ngừng lại, cô lùn hơn Từ Trình rất nhiều, 1 mét 5 hạt tiêu muốn so với Từ Trình 1 mét 8, thấp hơn người ta mấy cái đầu. Hiện tại chỉ có thể ngửa đầu nhìn chằm chằm Từ Trình.

Từ Trình và cô nhìn nhau, im lặng dời đi tầm mắt "Tôi ... Rất xin lỗi ... Mọi chuyện cho tới nay đều ... Rất xin lỗi." Giọng cậu ta rất thấp, cũng nói rất mau, nhưng An Nhu vẫn nghe thấy.

Bị quỷ ám hả? Khi nào Từ Trình lại biết xin lỗi? An Nhu ngơ ngác nhìn Từ Trình, một hồi lâu mới phản ứng lại, có phải cô cũng cần phải phản ứng lại anh ta hay không?.

"Cậu không cần xin lỗi" An Nhu lắc đầu "Đều là chuyện quá khứ." Từ Trình là học sinh lớp bên cạnh, cả hai người cũng không chạm mặt nhiều, nhiều lắm chỉ có thể xem như một trong những người đứng xem bạo lực học đường mà thôi.

Muốn nói đến người An Nhu chán ghét nhất, tuyệt đối không phải Từ Trình. Nhưng cô cũng không muốn tiếp thu lời xin lỗi của Từ Trình. Không biết nhìn người, dung túng hung thủ ... Còn trách ngược lại cô?

Trả lời ngắn gọn một câu, An Nhu trực tiếp đ ngang người cậu ta. Từ Trình nói chưa hết lời, nói như vậy, thật sự đều xả ra hết mọi chuyện trước kia ra tới, bùn nhão không thể trét tường, từng cây gay một, đều đâm vào trong lòng An Nhu. Làm cô đau đớn.

An Nhu và An Như Uyển muốn đến học viện DICE làm học sinh trao đổi đã truyền khắp trường học, tin tức này là một quả bom trong ngành giáo dục đạo tạo ở thành phố này.

Hơn phân nửa học sinh trong trường đều hâm mộ ghen tị hận đối với An Nhu, còn có không ít người cảm thấy cô căn bản không xứng học tại học viện DICE, đối với An Như Uyển thì đều mang theo nụ cười chúc mừng.

Cho dù lần trước An Như Uyển lộ ra vết sẹo trên mặt, làm cô ta bị giảm fan, trực tiếp từ bị loại khỏi danh hiệu hoa hậu giảng đường, nhưng thời gian trôi qua, rốt cuộc cũng không có vết sẹo nào. Hơn nữa tính cách nhu nhược cùng thủ đoạn lấy lòng người đã thực mau ổn định lại số lượng fan bị sụt giảm đó.

An Nhu nhìn từng đống người nhào tới chúc mừng cô ta, làm như thân lắm, nhìn nhìn đều là người ngoài lớp, quả thực không co gì để nói.

【 một đêm phất nhanh, thật sự một đêm phất nhanh. ( một mình uống rượu say, say đem giai nhân thành đôi đối.gif ) 】

An Nhu cảm thán với Sở Hư Uyên.

【 tôi thật sự chứng kiến tới rồi, thế gian rét lạnh cùng đáng ghê tởm. 】

【nói chuyện đàng hoàng 】

Ngay từ đầu, Sở Hư Uyên tính nói gì đó, nhìn thấy tin nhắn không đứng đắn của An Nhu, nháy mắt không có tâm tình để nói thêm cái gì nữa.

【 còn nữa, cái emoji đó là cái gì nữa ...】

Xuất phát từ tu dưỡng tốt đẹp của tổng tài, Sở Hư Uyên cũng không có nói những câu thô tục ra tới.

【cũng không thể trách tôi nha, đều là lỗi của hệ thống. ( ăn Jinkela, sản lượng lúa mạch một ngàn tám.gif ) 】

An Nhu thành khẩn nói, còn muốn an ủi tâm linh quá mức yếu ớt của Sở tổng, An Nhu vừa nhìn đến cái emoji chứa bản mặt của tên bệnh tâm thần nhảy tưng tưng đâm đầu vào bức tường, trực tiếp chết tại chỗ.

【 cái quỷ gì vậy?! Tiểu tiên nữ không thích mấy thứ này đâu !!! ( lừa gạt anh đó nha, người ta chỉ thích cái này thôi đó nhoa ~.gif ) 】

Hai người cùng lúc im lặng, khung thoại tin nhắn chỉ còn một đoạn đối thoại này, trên màn hình là emoji mang một gương mặt tươi cười vừa nhảy quyến rũ vừa phẩy khăn tay...

An Nhu ...

【 Không, tôi có thể giải thích anh từ từ... ( gương mặt kinh ngạc hoảng hốt.gif ) 】

Cái hệ thống ma quỷ này, chẳng lẽ gần đây nó uống nhầm thuốc lắc hả?! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Bởi vì đi học chung tại học viện DICE, nên sáng sớm An Như Uyển đã tìm An Nhu, thương lượng với cô, hy vọng có thể sớm một chút đến học viện DICE tại thành phố A, cũng là thủ đô hiện tại của nước Z.

"Em có biết chị quen thân với một cô bạn tên là Văn Nhứ không?"

An Như Uyển cười cười, chậm rãi nói: "Nhà Văn Nhứ muốn cho cậu cấy đi trước đến thành phố A, làm quen với môi trường học và quen biết thêm nhiều bạn bè, để sau này ở trong học viện cũng có người quan tâm chăm sóc"

"Nhu Nhu, em đừng lo lắng, chị sẽ dẫn em đi gặp Văn Nhứ." Lời trong lời ngoài vô cùng thân thiết chân thành, quan tâm An Nhu như em gái ruột.

"Ừ." An Nhu ngửa đầu, nhìn An Như Uyển đứng ở trước bàn học của mình, cười cười "Phiền chị, chừng nào chị đi thì cứ mang em theo" Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, thậm chí thái độ có thể nói là dịu dàng.

Vừa nhìn thấy An Nhu phản ứng như vậy, An Như Uyển giật mình ngẩn người một chút, rất mau, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

"Nhu Nhu, chị, aiiiiii, thực xin lỗi em, chị biết em không muốn đi, thôi, chị không nhiều lời nữa"

An Như Uyển đột nhiên khơi mào chuyện này ra, nét mặt tràn đầy áy náy "Chỉ tùy tiện nói lỡ mấy câu với Văn Nhứ ... Ai biết cậu ấy tự chủ trương trực tiếp báo danh dùm em, chị không nghĩ tới chuyện sẽ như vậy, em sẽ không giận chị đi?" Cô cẩn thận nhìn An Nhu, biểu tình rất khổ sở.

"Sẽ không."

Ra ngoài dự kiến của An Như Uyển, rất mau, An Nhu đã trả lời lại, ngửa đầu, tuy rằng nụ cười rất nhạt, nhưng xác thật là An Nhu không có bất kỳ phản ứng nào khác, cười, mở miệng nói "Em đã nghĩ thông rồi, đi mới là lựa chọn tốt nhất, chúng ta là chị em, nên chăm sóc lẫn nhau." Cô cố tình nhấn mạnh năm chữ cuối cùng, cũng không biết là có ý gì.

"Em có thể nghĩ như vậy thì tốt, chị chỉ sợ em trách Văn Nhứ, trách chị ..."

An Như Uyển cẩn thận đánh giá nét mặt của An Nhu, xác thật không thấy ra bất kỳ manh mối gì, chỉ có thể không cam lòng nhả ra "Vậy chị đi về trước đây, hai ngày này chị sẽ nói tỉ mỉ trong lúc ăn cơm ở nhà em."

An Nhu vẫn duy trì trạng thái mỉm cười nhìn An Như Uyển rời đi, chờ đến khi cô ta hoàn toàn xoay người, mới thu hồi nụ cười trên mặt.

Đây là chiêu đầu tiên Sở Hư Uyên dạy cho cô trong suốt hai ngày nay. Cũng là chiêu đơn giản nhất, khống chế cảm xúc cùng biểu tình trên gương mặt.

Trong khoảng thời gian này, đồng học tới chúc mừng quá nhiều, toàn những người học khác lớp, An Nhu chán ghét mấy người đó, toàn mấy đứa xu nịnh. Kề từ cái ngày An Nhu bị Từ Trình chặn ngang đường kia, hiếm khi trong lòng vững vàng bình tĩnh đối mặt với mọi việc như vậy.

Sau khi Sở Hư Uyên đã biết, bắt An Nhu học cách khống chế biểu tình trên gương mặt. Cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, mặt ngoài không thể phản ứng giống như đang nói cho người ta biết trong lòng mình nghĩ cái gì.

Chuyện này nghe nói thì cực kỳ đơn giản, loại người như An Như Uyển, thường xuyên trà trộn trong các trường hợp tụ hội, đương nhiên đã sớm tu luyện thành công, mấy người bình thường như bọn học sinh nhìn không ra cảm xúc của cô ta. Tuy rằng An Nhu có thể làm giống như vậy, nhưng là vẫn còn chút khuyết điểm.

【 có thể làm chị họ cô không nhìn ra thì tốt rồi 】

Sau khi Sở Hư Uyên nghe An Nhu hội báo như vậy, trả lời cho cô yên tâm.

【 cô muốn ở chung thật lâu với cô ta, điều cơ bản nhất chính là phải có năng lực tự bảo vệ mình. 】

Tuy rằng đây đều là chuyện riêng của An Nhu, nhưng nếu An Nhu tận tâm tận lực bảo vệ anh, Sở Hư Uyên cũng không bỏ qua nghĩa vụ hợp tác của mình. Mục đích của anh chỉ là làm An Nhu rèn luyện sức chịu đựng của bản thân mà thôi, không muốn An Nhu rèn luyện cho đã đời rồi bị người khác chơi xoay vòng vòng tìm không thấy Bắc - Nam.

Những lời này Sở Hư Uyên không nói với An Nhu, anh cũng không cảm thấy bản thân cần thiết nói.

Ví dụ như về 'Unmasking the face', khống chế biểu tình có rất nhiều loại, Sở Hư Uyên đã học xong toàn bộ rồi, hiện tại cũng chỉ chọn hai loại làm An Nhu học.

Không cần thiết học hết, dù sao con nhóc này chỉ cần học xong điều cơ bản nhất là đến nơi. Nếu chiêu đó vô dụng, thì cô cũng sẽ xin anh giúp đỡ.

【 ừ, tôi biết rồi. 】

An Nhu không biết Sở Hư Uyên tính toán như vậy, chỉ cảm thấy trong khoảng thời gian này, lòng dạ của cô dễ chịu rất nhiều.

【 cảm giác ... Cũng không phải rất khó, có thể làm được. 】

Chỉ cần chú ý biểu tình thì không thành vấn đề, An Nhu xoa xoa mặt, cảm thấy những cảm xúc bất an trước đó đã hoàn toàn biến mất. Tinh lực muốn phân tán một chút đặt vào việc khống chế biểu tình. An Nhu mới nhận ra, bản thân cũng không phải để ý đến thái độ của các đồng học như vậy.

Quả nhiên, An Như Uyển nhắc tới chuyện này khi đến ăn ở nhà An Nhu, còn nói bản thân đã tính toán đi chung với An Nhu, tìm Lý Văn Nhứ cùng đi đến thành phố A.

Trong khoảng thời gian này, trong nhà đều rất bận rộn vì chuyện đi học của An Nhu, thậm chí trường kỳ trực đêm như ba An cũng điều chỉnh thời gian, giữa trưa có thể ở nhà ăn cơm chung với An Nhu.

An Nhu không để ý tới bàn ăn có thêm vài người, cúi đầu ăn cơm, tự lo cho cái bao tử của mình. Bởi vì ba An ở nhà, nên bên ngoài quan hệ giữa An Nhu và An Như Uyển cũng có chút hòa hoãn, Từ Tuệ Văn thì ngậm miệng không nói gì. Ngay cả một người luôn luôn khắc nghiệt như Tào Lâm Tú đều có thể ngoài cười nhưng trong không cười tới nói tiếng chúc mừng với An Nhu.

Không chỉ có Tào Lâm Tú như vậy, mọi họ hàng xa gần của nhà họ An đều xuất hiện, nói tiếng chúc mừng với Tào Lâm Tú sau đó lại tới nhà An Nhu, cha mẹ An bận không thấy mặt mũi, nhưng cũng cảm thấy có chút vinh quang.

Dòng họ An chỉ là một gia đình bình thường trong thành phố nhỏ này, có thể ra hai người đến học viện DICE đi học, sau khi tốt nghiệp sẽ đi thẳng vào tầng lớp thượng lưu, những người có học thức. Sau này sẽ là con thuyền cho toàn gia tộc, có thể nói là người người thơm lây, nhà nhà thơm lây.

An Nhu ở bên này vội vàng chuẩn bị rời đi, Sở Hư Uyên cũng không có nói cho cô việc bản thân ngoài ý muốn gặp mặt một người nào đó.

"Có thể trà trộn vào được đây ... Thủ đoạn cũng không tệ." Sở Hư Uyên ngồi ở trên sô pha trong phòng khách biệt thự, đối diện cửa sổ sát đất chính là bờ cát và bờ biển rộng mênh mông, mắt hơi khép, nghĩ đến người con gái đêm qua đi ra ngoài ngoài ý muốn gặp được, người đàn ông cong khóe môi, không chút nào để ý, hiện ra nụ cười.

Đâu chỉ không tệ, hòn đảo này đề phòng nghiêm ngặt như vậy, lại còn bị người khác trộm trốn vào ... Nhìn dáng vẻ, người con gái kia còn rất trẻ? Chuyện này ... Rất có ý tứ.

Lặp lại hành động nhìn ngắm di động, Sở Hư Uyên bắt chéo hai chân, tư thê lười biếng, hơi khép hờ đôi mắt "Tra nhân vật khả nghi trên đảo, điều tra rõ mục đích xuất hiện của người kia."

Có thể lên được hòn đảo này đều không phải là nhân vật nhỏ, chỉ muốn biết, rốt cuộc người con gái đêm qua muốn làm cái gì.

Trước mắt tới xem, Sở Hư Uyên chỉ có thể phán đoán mục tiêu của đối phương không phải anh, nhưng nếu mục tiêu là kẻ thù của anh, thuận tay giúp một chút cũng chưa chắc không thể.

Rốt cuộc có thể trà trộn vào tận đây, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút bản lĩnh đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện