Sáng sớm Tôn Thừa đã hẹn mấy người bạn đi tới tiệm net rồi. Tiệm net ở gần trường, cậu ta ra tay bao hết cả quán. Sau đó chơi từ tám giờ sáng đến tận bây giờ. Nếu không phải quá đói, có khi cậu ta vẫn còn chơi nữa.

Đang định đặt giao đồ ăn tận nơi nhưng bạn cậu ta đã đề cử một quán bán bánh trên con phố sau tiệm net, còn khẳng định là vô cùng ngon. Thế là một nhóm người liền kéo nhau tới đây. Ai ngờ đi một vòng chỉ để ăn bánh rán?

Tôn Thừa không tin, thầm nghĩ: Bánh rán thì có gì mà ngon?

Nhưng mười phút sau…

“Chú ơi, bánh ngon quá!”

Tôn Thừa ngồi trên cái ghế gập, hai chân dài không có chỗ để nên dứt khoát duỗi thẳng ra, cậu ta vừa nhai vừa nói, vừa trộm nhìn Giang Phù Nguyệt. Cô trắng thật, chân cũng đẹp.

Đối diện Tôn Thừa là mấy người bạn, họ vừa ăn bánh vừa xem kịch.

“Bây giờ tao rất muốn hỏi Tôn Thừa rằng mặt có đau không? Vừa nãy còn lề mề không chịu tới, bây giờ lại khen nức nở.”

“Tao còn không biết tính nó chắc! Nhất định là nó tăm tia cô con gái kia rồi.”

“Ai cơ?”

Có người đầu óc không nhanh nhạy lắm.

“Thấy chưa? Cô bé ở trước quầy bánh rán ấy, vừa trắng vừa gầy, còn rất xinh!”

“Hì hì, để tao chụp lại.”

Vừa nói, cậu ta vừa lấy điện thoại ra.

Sau khi quay video xong, cậu ta nghĩ ngợi một lát rồi gửi tin nhắn cho Lăng Hiên.

[Video] - Mau tới xem thằng nhóc Tôn Thừa đang mê gái kìa.



Lúc này, Lăng Hiên đã luyện xong đàn piano, cậu ta xuống lầu, đi tới phòng khách.

Cậu ta vừa định lấy nước thì điện thoại báo có tin nhắn tới.

Cậu ta đọc tin nhắn rồi mỉm cười, sau đó mở video lên.

Một bóng người quen thuộc đập vào mắt, theo ống kính tới gần thì cảnh tượng lại càng rõ nét hơn.

Dù chất lượng video thấp cũng chẳng thể che lấp vẻ đẹp đó, đôi mắt kia vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt như một đáy biển sâu thăm thẳm.

Lăng Hiên không khỏi nhớ tới dáng vẻ cô nói cậu ta không xứng. Đúng là hoang dại mà!

Nước đã rót đầy cốc song Lăng Hiên lại không uống, cậu ta cầm áo khoác bước nhanh ra khỏi cửa, sau đó dặn dò tài xế chuẩn bị xe.

Trong lúc chờ xe, cậu ta nhắn đi một tin.

[Địa chỉ]

“Hả?”

Người kia ngơ ngác nhìn màn hình.

“Mày hả gì thế?”

“Lăng Hiên nói nó sẽ tới! Bảo chúng ta chờ nó!”

“Sao cơ? Học sinh ngoan không ở nhà đọc sách, luyện đàn mà lại tới đây với chúng ta à? Đúng là kỳ lạ!”

“Mày gửi gì cho nó thế?”

“Gửi cảnh tượng Tôn Thừa nhìn cô bé kia không rời mắt, bày ra dáng vẻ tình sâu như biển ấy.”

“Chắc là Lăng Hiên muốn tới cười nhạo thẳng mặt chứ gì…”

Mười lăm phút sau.

Lăng Hiên mặc áo sơ mi, bên ngoài là áo ghi lê và áo khoác đuôi tôm lúc luyện đàn đứng trước quầy bán bánh, hai mắt ngơ ngác.

Thế… cậu ta chạy từ xa tới đây để làm gì?

Giang Phù Nguyệt hỏi lại: “Bạn Lăng, cậu muốn ăn gì? Ăn thì nói, không ăn thì đứng xa ra, đừng ảnh hưởng tới việc làm ăn của người khác.”

Cậu ta trầm ngâm một lúc rồi nghiêm túc nói: “Tôi muốn ăn nhân đầy đủ.”

Tôn Thừa: “?”

Những người anh em khác: “?”

Năm phút sau, cơm no rượu say, mọi người định quay trở lại quán net.

Lăng Hiên bị kéo đi về phía trước: “A Hiên, mày tới rồi thì cùng chơi mấy ván nhé? Tí nữa hai chúng ta lập nhóm…”

Tôn Thừa cố ý đi sau cùng: “À… bạn Giang ơi, sau này tôi sẽ lại tới chỗ cậu mua bánh! Nó ngon lắm, rất ngon…”

Lăng Hiên bỗng giãy ra khỏi người kia, cậu ta quay trở về, kéo Tôn Thừa: “Đã xong chưa? Đi thôi.”

Sắc mặt cậu ta lạnh lẽo, ánh mắt không kiên nhẫn.

Giang Phù Nguyệt đang cúi đầu tháo găng tay, cô nghe vậy cũng chẳng có bất cứ phản ứng gì.

Lăng Hiên cười khẩy, bước nhanh như bay.

“Này, mày thả tay ra, tao tự đi, sao cứ như phong hỏa luân thế…”

Xong hết đợt khách này, Giang Đạt liền giục Giang Phù Nguyệt và Giang Trầm Tinh về nhà.

“... Còn phải nấu cơm nữa chứ, hôm nay nhiều khách, chờ tối ba về sẽ thêm đồ ăn cho các con!”

Hai chị em xách cơm hộp về nhà.

Giữa đường đi qua một cửa hàng sách, Giang Phù Nguyệt đẩy cửa bước vào.

Cô không mua gì, chỉ quanh quẩn ở giá sách.

Giang Trầm Tinh theo sau, ngó trái ngó phải, lúc gặp được cuốn sách yêu thích thì sẽ dừng lại rồi lật xem.

Hai người ở đó gần nửa tiếng mới về.

Bữa tối, Giang Đạt quả thật đã giữ đúng lời hứa thêm cơm cho cả nhà, ông mua về một con gà luộc được rưới đầy nước sốt, vừa thơm vừa cay.

Hai chị em mỗi người được một cái đùi gà, Giang Phù Nguyệt xé một nửa cho Hàn Vận Như.

“Nguyệt Nguyệt…”

Bà muốn nói mình không đói, nhưng khi nhìn đôi mắt bình tĩnh của cô, bà lại không nói ra lời, chỉ có cảm động.

Giang Trầm Tinh cũng học theo: “Ba ăn đi.”

“Được, được.”

Hôm sau Chủ nhật, sáng sớm Giang Phù Nguyệt đã tới quầy bán bánh.

Hôm qua cô nhìn lâu như vậy không phải uổng phí, hôm nay cô vừa tới đã có thể làm bánh rồi.

Nếu nhìn kỹ thì cách làm của cô giống hệt Giang Đạt.

Cái bánh làm ra cũng chẳng khác bao nhiêu.

“Chồng, anh có phát hiện gì không?”

Giang Đạt vắt khăn: “Phát hiện gì?”

Hàn Vận Như: “Con gái chúng ta học anh kìa, còn rất giống nữa.”

“Tất nhiên! Nguyệt Nguyệt từ nhỏ đã thông minh rồi.”

Hàn Vận Như bất lực: “Đồ ngốc, thế mà không hiểu.”

Giang Đạt bị mắng cũng không giận, ông chỉ cười ngờ nghệch.

Lúc đầu Giang Phù Nguyệt đúng là bắt chước Giang Đạt, sau đó cô dần dần tổng kết kinh nghiệm, phát hiện bước nào chậm hay nhanh vài giây, hoặc cho nước sốt khác thứ tự đều sẽ ảnh hưởng tới hương vị và vẻ ngoài. Sau khi thay đổi, cuối cùng cô đã nghiên cứu ra cách làm tốt nhất.

Chuyện này cũng chỉ mất có nửa ngày, cái bánh mà cô làm vào buổi chiều đã vượt qua cả Giang Đạt về mặt hình thức rồi. Thế nhưng Giang Đạt là người qua loa, không hề chú ý, còn Hàn Vận Như lại nhận ra.

Trong lòng bà thầm nghĩ: Nguyệt Nguyệt nhà bà quả nhiên không tầm thường, không làm thì thôi, một khi làm thì vô cùng xuất sắc.

Chiều, ông chủ cửa hàng đối diện lại tới, Giang Phù Nguyệt đang định làm thì ông ta nói: “Đừng, lão Giang à, ông làm cho tôi đi.”

Ông ta không tin tưởng tay nghề của Giang Phù Nguyệt. Bình thường ông ta chỉ ăn bánh Giang Đạt làm, bánh của Hàn Vận Như cũng chẳng chịu.

Giang Đạt rửa và lau khô tay: “Được, Nguyệt Nguyệt, con đứng lâu lắm rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi cho mát đi.”

Giang Phù Nguyệt không tranh giành, cô tháo bao tay rồi ngồi xuống cạnh Hàn Vận Như.

Giang Đạt làm rất nhanh rồi đưa cho ông ta.

Ông chủ quán rượu nhận lấy, nhân lúc còn nóng liền ăn ngay: “Tôi chỉ thích cái vị này! Một ngày không ăn là khó chịu. Lão Giang à, không phải tôi nói khoác đâu mà tay nghề của ông còn ngon hơn không biết bao nhiêu lần mấy cái bánh hot trên mạng kia, chẳng kém Tào Ký chút nào!”

Tào Ký là xí nghiệp lớn, có chuỗi cửa hàng phát triển toàn quốc. Mấy năm trước khởi nghiệp từ bánh rán, bây giờ đã thay đổi sang nhiều loại hơn.

Nghe thấy tên “Tào Ký”, Giang Đạt ngẩn người rồi rất nhanh đã khôi phục như thường, ông xua tay: “Tôi nào so được với họ, ông đề cao tôi quá rồi.”

“Tôi nói thật mà!”

Giang Đạt chỉ cười rồi chuyển đề tài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện