“Trần Trình, em cảm thấy Giang Phù Nguyệt làm đúng?”

Từ Kinh hơi bất ngờ.

Nam sinh kia nghĩ một lúc rồi gật mạnh đầu.

Cậu ta mới học lớp 10, học kỳ này vừa mới tham gia, không thân với những học sinh khác lắm, cậu ta ngồi một mình ở bàn trước, bình thường rất kiệm lời nên không có cảm giác tồn tại lắm.

Ngay cả Từ Kinh cũng mãi mới nhớ ra tên cậu ta.

“Tại sao?”

Từ Kinh đánh giá nam sinh nhỏ bé hơn bạn cùng tuổi khá nhiều kia, hỏi dồn: “Tại sao em thấy em ấy làm đúng?”

Trần Trình đứng dậy, cảm thấy căng thẳng vì những ánh mắt xung quanh: “Vì, vì em không phát hiện ra lỗi sai về mặt logic trong cách giải của bạn Giang.”

“Ồ?”

Sắc mặt Từ Kinh rất bình tĩnh: “Nghĩa là em phát hiện lỗi sai về mặt logic trong bài giải của Lăng Hiên?”

“Vâng.” Trần Trình quả quyết gật đầu.

“Nói nghe xem.”

“Ở bước thứ năm, cậu ấy dùng một điểm trên đường tròn đơn vị để suy ra bất đẳng thức nhỏ hơn hoặc bằng n bình phương trên 4, nhưng n bình phương trên 4 là kết quả cần chứng minh trong câu hỏi này, thế mà trong quá trình chứng minh, kết quả này đã được mặc nhận là đúng. Điều ấy không hợp lý.”

Từ Kinh không ngờ một đề chứng minh mà lòi ra được hai hạt giống tốt, ông hài lòng gật đầu: “Em ngồi xuống đi.”

Trần Trình thở phào, vì căng thẳng mà hai má đỏ bừng.

Thế… rốt cuộc ai mới đúng?

Mọi người bắt đầu không chắc chắn.

Ngay cả Lăng Hiên cũng trầm tư.

Từ Kinh không giấu giếm nữa, ông đi tới trước đáp án của Giang Phù Nguyệt, gõ lên bảng: “Đây mới là đáp án chính xác, đáng tiếc cả lớp chỉ có một người làm ra, cũng chỉ có một người hiểu được.”

“Trời má!” Trong lớp học yên tĩnh vang lên tiếng kêu của Tôn Thừa.

Tuy là một câu nói tục, nhưng lại vô cùng phù hợp với tâm trạng của tất cả mọi người.

Không nói tới việc một học sinh đứng bét vào lớp Olympic, đã thế còn vượt cả hai học sinh xuất sắc là Lăng Hiên và Tôn Thừa?

Như này khác nào “heo nái biến Điêu Thuyền đâu”?

Dù sao mặt có thể sửa nhưng não đâu thể đổi?

“Giang Phù Nguyệt có bug* à?”

* Ý chỉ người đột nhiên tài giỏi.

Tôn Thừa xáp lại gần Lăng Hiên, mặt đầy khó hiểu.

Nhưng lúc này Lăng Hiên cũng đang ngơ ngác, đâu còn tâm trạng trả lời cậu ta.

Khoảng thời gian còn lại, Từ Kinh dựa vào cách giải của Giang Phù Nguyệt để giảng cho học sinh về câu hỏi này.

Sau khi chuông tan học vang lên, Từ Kinh nói: “Hôm nay tới đây thôi, Giang Phù Nguyệt ở lại một chút.”

Mọi người lần lượt ra ngoài, thỉnh thoảng lại có người liếc về phía Giang Phù Nguyệt. Giang Phù Nguyệt không quan tâm, cô cất sách vở rồi đi tới trước mặt Từ Kinh.

“Tập đề hôm qua thầy đưa em, em làm được bao nhiêu rồi?”

“Xong hết rồi ạ.”

Từ Kinh loạng choạng, ông cố gắng bình tĩnh lại: “Xong… xong hết rồi?”

Giang Phù Nguyệt đưa tập đề cho ông, ý nói ông không tin thì xem đi.

Sau khi Từ Kinh run rẩy nhận lấy, cô liền xoay người rời đi.

Từ Kinh phi như bay về phòng làm việc, tiếp đến ông mở tập đề thi ra so đáp án.

Mạnh Chí Kiên thấy ông như bị lên cơn thì hỏi: “Lão Từ, ông nhặt được tiền à?”

“Không phải tiền, là bảo bối!”

“?”

Lúc này Giang Phù Nguyệt không biết Từ Kinh phấn khích nhường nào, nhưng cô biết mình không phấn khích nổi khi nhìn thấy nam sinh bỗng xuất hiện trước mặt mình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lăng Hiên nhìn đôi mắt lạnh nhạt, không tránh không né của cô mà cảm thấy đây là lần đầu tiên mình quen biết nữ sinh này.

“Cậu đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi sao?”

Lăng Hiên cười khẽ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Thật ra cậu rất xinh, nhưng chuyện thích hay không thích chẳng liên quan gì tới khuôn mặt cả. Nếu cậu vì tôi mới vào lớp luyện thi…”

“Không phải.” Cô lạnh nhạt mở miệng.

Lăng Hiên nhíu mày.

Cậu ta từng quay lại tìm bức thư tỏ tình mà cậu ta đã vứt đi, nhưng mỗi ngày đều có người đi đổ thùng rác nên không thể tìm thấy nữa rồi.

Tuy không biết Giang Phù Nguyệt viết gì, nhưng cảm giác lúc ấy của cậu ta sẽ không sai, dáng vẻ ngượng ngùng, hai má đỏ hây hây, cùng đôi tay run rẩy khi đưa thư cho cậu ta không phải “thích” thì là gì?

Lăng Hiên: “Tham gia thi đấu không phải trò đùa, nếu cậu không hiểu ý nghĩa của nó thì đừng có đến kẻo ảnh hưởng tới cả lớp.”

Giang Phù Nguyệt bật cười, đánh giá cậu ta: “Cậu cũng đâu có béo…”

Thiếu niên khựng lại vì nụ cười của cô, sau đó trở nên hoang mang vì lời cô nói.

Giang Phù Nguyệt tiếp lời: “Thế sao mặt dày dữ vậy?”

Lăng Hiền trầm mặt xuống: “Giang Phù Nguyệt…”

“Cậu là cái thá gì?” Đôi môi đỏ khẽ hé mở, giọng nói hờ hững xen lẫn một chút kiêu ngạo: “Cậu mà cũng xứng ư?”

Nói rồi, cô thẳng lưng rời đi.

“A Hiên, tao xong rồi…”

Tôn Thừa nhảy nhót ra khỏi nhà vệ sinh, vừa định khoác vai Lăng Hiên thì đã bị cậu ta lạnh lùng tránh ra rồi đi mất.

“Ế?”

Tôn Thừa đuổi theo: “Ai chọc mày mà mặt xị ra thế?”

“Im mồm.”

Tôn Thừa không nói nữa. Hai người họ là bạn từ bé, cậu ta đã quá quen với tính cách này của Lăng Hiên rồi.

Không biết nghĩ tới chuyện gì, Tôn Thừa cười hềnh hệch.

Lăng Hiên nhíu mày: “Cả ngày nay mày phát điên gì thế?”

“A Hiên, tao hỏi mày cái này.”

Cậu ta xoa xoa tay: “Mày có thấy… Giang Phù Nguyệt xinh hơn trước không?”

Trong mắt thiếu niên bắ n ra tia sáng lạnh lẽo, sau đó lập tức biến mất.

Tôn Thừa không nhận ra, bây giờ trong đầu cậu ta chỉ có khuôn mặt của Giang Phù Nguyệt: “Cười lên chắc chắn còn đẹp hơn, nhưng hình như cậu ta không thích cười…”

Đúng là càng xinh hơn, nhưng cũng càng đáng ghét hơn!

Lăng Hiên âm thầm nghiến răng.

“Mày muốn nói gì?”

“Hả?” Tôn Thừa ngớ ra.

“Cậu ta xinh hơn thì sao? Mày thích cậu ta rồi à?”

Mặt Tôn Thừa đỏ như gan heo: “Sao… sao có thể?! Thích? Đùa gì chứ, tao chỉ thấy cậu ta xinh, không có suy nghĩ gì khác…”

Lăng Hiên cười khẩy: “Tốt nhất là không.”

Tôn Thừa: “?”

Gì mà “tốt nhất là không”?

“Này, mày đi nhanh thế làm gì? Vừa nãy Lâm Dao hỏi tao cuối tuần rảnh không, gọi mày…”

Dưới ánh chiều tà, bóng dáng hai thiếu niên một trước một sau rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện