ộc Châu quả không hổ danh là “thành phố mưa”, cùng với câu nói “trời không nắng được quá 3 ngày”.
Đường Tô đến đây đã 3 ngày, cơn mưa rả rích chưa từng dừng lại, như thể muốn rửa sạch cả thế giới, gột bỏ mọi dơ bẩn và tội lỗi, trả lại sự tinh khiết.
Sau cơn mưa nhất định sẽ có nắng, cuộc đời cũng như vậy.
Đường Tô bước đi trên con đường vẫn còn ẩm ướt, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi cả con phố, cô gập ô lại, bước vào tiệm bánh bên đường, mua một túi bánh su kem.
Có người sinh ra đã yêu thích vị ngọt, cũng có người từ nhỏ đã lớn lên trong hũ mật nhưng chẳng hiểu thế nào là hạnh phúc.
Rời khỏi tiệm bánh, cô tiếp tục đi, con phố này khá cũ, nhà cửa cũng thấp, đây là một thị trấn nhỏ.
Đi thêm mấy bước chân là có thể nhìn thấy một cửa hàng bán cá, người dân Lộc Châu thích ăn cá, điều này ai cũng biết.
Lên xe bus, Đường Tô bật điện thoại, chiếc điện thoại đã bị tắt nguồn cả tuần, vừa mở lên liền có hàng chục tin nhắn hiện lên. Có tin của Lục Miên, có của trợ lý, nhưng nhiều nhất vẫn là từ quản lý của cô: “Rốt cuộc cô đã đi đâu! Cô định làm tôi tức chết đúng không! Bây giờ lại chơi trò mất tích! Cô còn muốn làm việc trong giới nữa hay không!”
“Lúc trước thì nói muốn xin nghỉ, tôi không đồng ý. Không đồng ý thì cô liền chạy à! Cô có bản lĩnh chạy rồi thì đừng bao giờ quay lại nữa!”
Đường Tô nhắn lại một tin cho quản lý: “Xin lỗi, bây giờ tôi thực sự không thể quay lại.”
Gửi tin nhắn xong, cô theo phản xạ định tắt máy, nhưng ngay lúc đó, một tin nhắn khác xuất hiện, đến từ người mà cô sợ nhất. Tin nhắn ngắn gọn, chỉ một câu: “Anh đã bán nhà rồi.”
Đầu ngón tay của Đường Tô như bị điện giật, đau nhói.
Lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nhắn lại một chữ: “Được.”
Tin nhắn vừa gửi đi, màn hình tối đen lại, không sáng lên nữa.
Đoạn Trạch là một người đàn ông trưởng thành, thời gian ở bên anh không giống như những tháng ngày thanh xuân cuồng nhiệt với Hạ Kiêu Dương. Nhưng anh mang trong mình một sức mạnh, khiến cô cảm thấy yên lòng, chỉ bởi anh lớn hơn cô rất nhiều, như thể anh có thể cưng chiều cô vô điều kiện, như chiều chuộng con gái nhỏ trong nhà. Ngay cả khi đến câu chia tay, chỉ cần cô nói ra, anh liền đồng ý, không níu kéo, không ồn ào, thậm chí chẳng hề trách móc. Anh yêu chị đến đau lòng:((((
Thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy như có một khoảng trống rất lớn.
Viện điều dưỡng có môi trường yên tĩnh, nằm dưới chân núi Lộc, quanh năm không ô nhiễm, không khí trong lành dễ chịu.
Đường Tô đi băng qua hành lang sáng sủa, trên đường có vài bệnh nhân mặc đồ bệnh viện màu xanh lam, được y tá dìu dắt, bước đi chậm chạp, run rẩy lướt qua cô. Từ xa, cô đã nghe thấy tiếng hét đau đớn vọng ra từ cuối hành lang, như xé toạc trái tim cô.
Cô tăng tốc chạy đến phòng bệnh của Hạ Kiêu Dương, bốn bức tường trong phòng đều được bọc lớp xốp mềm, trên chiếc giường bệnh chính giữa, vài bác sĩ và y tá đeo khẩu trang, mặc áo blouse trắng đang cố hết sức giữ chặt anh ta, muốn buộc tay chân anh ta vào dây da ở bốn góc giường.
Hạ Kiêu Dương là một người đàn ông cao hơn 1m9, không phải ai cũng có thể dễ dàng chế ngự được anh ta, dù cơ thể anh ta đã gầy đi rất nhiều, nhưng sức mạnh từng rèn luyện trước đây vẫn còn, có mấy bác sĩ bị anh ta làm cho bị thương, đôi mắt anh ta trợn trừng, đầy tia máu, nước mũi chảy dài, như một con dã thú phát điên.
“Cầu xin các người! Cho tôi ăn một chút đi!”
“Tôi thực sự không chịu nổi nữa, tôi sẽ chết mất!”
“Con mẹ các người! Cút hết! Tất cả cút hết cho ông!”
Anh ta như một Tu La bò ra từ địa ngục, ba phần giống người, bảy phần giống quỷ, chẳng còn dáng vẻ hiên ngang tỏa nắng năm nào.
Đường Tô đau lòng không thôi, y tá giữ cô lại ngoài cửa: “Hiện tại bệnh nhân không tỉnh táo, nếu vào trong có thể bị tổn thương. Xin cô đợi một lát, qua cơn này sẽ ổn hơn.”
Đường Tô làm sao chờ nổi, nhìn thấy bộ dạng đau đớn của anh ta vào lúc này, cô khổ sở vô cùng. Hạ Kiêu Dương rất sợ đau, trước đây, chỉ cảm cúm sốt thôi mà khi vào phòng y tế của trường tiêm một mũi, anh ta cũng ôm lấy cô kêu la ầm trời, khiến các y tá phải phì cười không ngừng. Vậy mà bây giờ bị ép cai nghiện, anh ta đau đớn đến thế này, những tiếng hét thảm thiết cứ lặp đi lặp lại, hành hạ trái tim cô.
Đường Tô vẫn chạy vào, đến bên giường Hạ Kiêu Dương, ôm chặt ấy anh ta: “Em ôm anh rồi, sẽ không đau nữa đâu.”
Trước đây cô cũng dỗ dành anh ta như vậy.
“Ngoan nào, đừng làm loạn, có em ôm anh rồi, sẽ không đau nữa. Đừng nhìn, chỉ như bị muỗi đốt một cái thôi.”
Quả nhiên, Hạ Kiêu Dương vùi đầu vào ngực cô, ra sức dụi đầu, đúng là không đau nữa, ngay cả khi y tá đã cất kim tiêm đi, anh ta vẫn không chịu rời đầu khỏi ngực cô. Giữa mùa hè oi ả, tiếng ve kêu rả rích, khuôn mặt của chàng trai cùng cô gái ửng đỏ, căn nhà nghỉ ở con ngõ nhỏ yên tĩnh, họ thuê một phòng, trải qua lần đầu vụng về khó nói, họ cứ quấn lấy nhau mãi đến khi trời tối mà vẫn thất bại.
Hạ Kiêu Dương dần dần yên tĩnh lại trong vòng tay của Đường Tô, nước mắt, nước mũi hòa lẫn với nhau, trông vô cùng thảm hại, nhưng cô chẳng hề chê bai anh ta.
Anh ta bị nỗi đau thấu tim hành hạ đến mất cả lý trí, cả người co rúm trong vòng tay cô, run lẩy bẩy, miệng mấp máy những lời không rõ ràng, nhưng Đường Tô vẫn nghe ra được, anh ta đang ngâm thơ.
“Qua sông hái phù dung, đầm lan đầy cỏ thơm.”
Cô sững người, bài thơ này, khi thầy dạy văn yêu cầu các nhóm bốc thăm đọc thuộc lòng, Hạ Kiêu Dương luôn không thuộc nổi, Đường Tô phải đọc đi đọc lại bài thơ bên tai anh ta.
“Tớ không thích bài thơ này.” Hạ Kiêu Dương lẩm bẩm: “Quá sến súa.”
“Bài thơ này viết hay mà?”
“Hay cái gì, đã chia tay rồi, chắc chắn là không còn tình cảm gì nữa rồi, nếu đã không còn tình cảm nữa, sao lại phải viết thơ thể hoài niệm làm gì! Sến súa.” Hạ Kiêu Dương thẳng thừng đáp.
“Bài này đâu phải thơ tình! Cậu lên lớp không chịu nghe giảng hả? Với lại tớ thấy đầu óc cậu phẳng quá, ai bảo chia tay thì chắc chắn không còn tình cảm?” Đường Tô gõ đầu anh ta: “Cậu nhớ lại chuyện Lương Chúc đi, đều là bi kịch do yếu tố ngoại cảnh gây ra mà.”
“Các yếu tố bên trong mới quyết định bản chất sự việc.”
“Này, tớ đang nói với cậu về văn học, sao cậu lại đáp về chính trị! Tiếc là, chúng ta học tự nhiên, không thi chính trị.”
“Hừ, nếu tớ thích ai, cho dù có kề dao vào cổ cô ấy, tớ cũng không chia tay!”
“Haizz cái người này…”
Những ký ức ngày trước cứ lần lượt hiện về trong đầu cô…
“Hái về tặng cho ai? Người thương nay đã xa cách. Ngoảnh lại quê hương cũ, đường dài sang mênh mang. Đồng lòng mà xa cách, buồn đau mãi đến già.”
Anh ta vừa khóc, vừa không ngừng lặp lại mấy câu thơ này. Vì cơ thể bị cơn đau tột cùng hành hạ, giọng anh ta run rẩy không ngừng: “Đồng lòng mà xa cách, buồn đau mãi đến già…”
–
Sau hai tháng dày vò, tình trạng của Hạ Kiêu Dương cuối cùng cũng dần dần cải thiện tốt hơn.
Cả người anh ta gầy rộc đi như lột mất một lớp da, đi ra ngoài trông chẳng khác gì cây sào, Đường Tô mỗi ngày đều chuẩn bị đồ ăn ngon đa dạng cho anh ta. Ngày xưa người đàn ông kia chăm sóc cô thế nào, thì giờ cô chăm sóc lại Hạ Kiêu Dương y như vậy, cuối cùng, cũng chăm sóc anh trông giống con người hơn.
Sau khi rời khỏi trung tâm cai nghiện, Đường Tô đưa anh ta đến Bích Phong Hiệp, nơi đó có một công viên động vật hoang dã. Hạ Kiêu Dương thích những nơi náo nhiệt, cũng thích động vật, vì vậy cô dẫn anh ta đi xem, sau khi mua vé, hai người ngồi xe thăm quan leo lên núi, xung quanh, những con hổ, sư tử nằm bò ra cửa sổ, nhìn vào bên trong, cũng có những hành khách dùng gậy đẩy thịt qua các thanh sắt của lồng để cho chúng ăn.
Gương mặt của Hạ Kiêu Dương hiếm hoi hiện lên nụ cười, Đường Tô nhìn thấy mà trong lòng cũng trở nên ấm áp, chàng trai này, vẫn luôn là chàng trai của cô…
Nhưng tại sao, trong lòng cô vẫn cảm thấy trống trải?
Đi qua khu vực động vật hung dữ, có một đoạn đường núi phải đi bộ, nơi đây chỉ có những loài động vật hiền lành. Khi xuống xe, Đường Tô quấn chiếc khăn quàng cổ của mình quanh cổ Hạ Kiêu Dương, cơ thể anh chàng này hiện giờ yếu ớt lắm, không thể lơ là được, nếu bị cảm lạnh, thì các bệnh lớn nhỏ đều sẽ kéo đến.
Hạ Kiêu Dương nắm tay cô, cùng nhau đi tản bộ trên con đường núi, anh ta im lặng rất lâu, từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm chặt tay cô.
Giữa chừng, Hạ Kiêu Dương đi vệ sinh, Đường Tô ở phía trước trêu đùa những con hươu nhỏ trong vườn, khu vực này các loài động vật đều được thả tự do, có thể gần gũi với du khách.
Đợi một lúc lâu không thấy Hạ Kiêu Dương quay lại, Đường Tô đi tìm anh ta, nhưng cô lại thấy anh ta từ bên kia đình chạy về phía cô, khi nhìn thấy Đường Tô, anh ta như muốn bay lên, lao vội đến ôm chặt lấy cô, tim đập thình thịch, mặt mũi tái mét, giọng nói run rẩy đến đáng sợ, ôm chặt đến mức khiến cô suýt không thở được.
“Anh cứ tưởng em chạy rồi! Mẹ nó anh cứ tưởng em chạy rồi!”
Đường Tô ngây người nhìn anh ta, vành mắt anh ta đỏ hoe, không ngừng lẩm bẩm: “Anh cứ tưởng em chạy mất rồi.”
Sao anh ta lại nghĩ rằng…cô muốn bỏ chạy?
Trên đường xuống núi, Hạ Kiêu Dương không đi vệ sinh nữa, cứ nắm chặt lấy tay cô, không rời nửa bước.
“Này! Anh coi em như phạm nhân đấy à!” Đường Tô bật cười nhìn anh ta.
Hạ Kiêu Dương không cười được, khuôn mặt cực kỳ căng thẳng.
“Em nói anh đấy, sao bây giờ lại như thế này? Không phải ngày xưa rất tự tin sao?”
“Đường Tô, em xem kìa!” Hạ Kiêu Dương đột nhiên dừng lại, ngồi xuống, Đường Tô tò mò cũng cúi xuống theo.
“Yô! Là con bọ tre!”
Chỉ thấy một con côn trùng dài như sợi chỉ, hình dáng mảnh mai giống như đốt tre, đang từ từ bò qua con đường lát đá.
“Bắt một con về chơi đi!” Cô nói rồi định giơ tay bắt con sâu.
“Phía sau còn nữa kìa.”
Vừa nói, lại nhìn thấy mấy con bọ tre khác bò trên mặt đất, Đường Tô đột nhiên phát hiện ra có một con trông không giống bình thường lắm, hình như nó mang theo thứ gì trên người.
“Hửm?” Cô ghé sát lại nhìn, cả người chợt cứng đờ.
Trên lưng con bọ đó, có một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Con bọ tre từng bước từng bước bò về phía cô, Hạ Kiêu Dương khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Bắt con này đi.”
Cả người Đường Tô cứng lại, không đưa tay ra…
Hạ Kiêu Dương thấy cô không động đậy, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, giọng nói cũng run run: “Không phải em nói muốn bắt một con về chơi sao?”
“Hạ Kiêu Dương…”
Cô còn chưa nói xong, Hạ Kiêu Dương đã lấy chiếc nhẫn từ trên người con bọ xuống, sau đó kéo tay cô.
Tay Đường Tô theo bản năng rụt về sau, chỉ với hành động đó, tay đang cầm nhẫn của Hạ Kiêu Dương liền khựng lại…
Ngay sau đó… Đường Tô lắc đầu, đột ngột lùi lại mấy bước, rồi quay người bỏ chạy.
Cô không biết tại sao, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn, trái tim cô lại đau đến vậy, trong đầu cô không ngừng hiện lên hình bóng của người đàn ông ấy, những ngày tháng anh ở bên cô, những ký ức ấm áp từng chút từng chút ùa về, làm cô nghẹt thở.
Trước kia nhiều năm như vậy, cô và Hạ Kiêu Dương làm gì cũng chưa từng thành công, nhưng đến lượt người đàn ông ấy, ngựa quen đường cũ, vậy mà có thể chinh phục được cô.
Thân thể và trái tim cô, cuối cùng vẫn là gắn liền với người ấy!
–
Đoạn Trạch đứng trước cửa quán bar, dán tờ thông báo chuyển nhượng lên, anh gọi một cuộc cho Từ Trầm: “Tôi phải đi rồi.”
“Đi đâu?”
“Ừm, dành dụm đủ tiền rồi. Trước đó chẳng phải nói sẽ cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới sao? Nếu giờ tôi mà kéo cậu đi, chắc Lục Miên sẽ truy nã tôi trên toàn cầu mất. Ngoan ngoãn ở bên cô ấy, chuẩn bị làm bố đi.”
“Để tôi tiễn anh.”
“Không cần, hai thằng đàn ông đến lúc đó lại ôm nhau khóc lóc, quá mất mặt.”
“Ai thèm khóc với anh chứ.”
Đoạn Trạch cười sảng khoái, cúp điện thoại, xách hành lý lên, vừa quay người thì trời đổ mưa như trút.
Trong cơn mưa, có một cô gái đứng đó, mặc chiếc sườn xám như trong bộ phim, cầm chiếc ô giấy dầu, mỉm cười với anh.
Đó là cô gái của anh.
——————–
Tác giả có lời:
Có lẽ sẽ không có ngoại truyện nữa.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ đến đây. Hẹn gặp lại ở bộ truyện tiếp theo~
———— TOÀN VĂN HOÀN ————
Đường Tô đến đây đã 3 ngày, cơn mưa rả rích chưa từng dừng lại, như thể muốn rửa sạch cả thế giới, gột bỏ mọi dơ bẩn và tội lỗi, trả lại sự tinh khiết.
Sau cơn mưa nhất định sẽ có nắng, cuộc đời cũng như vậy.
Đường Tô bước đi trên con đường vẫn còn ẩm ướt, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi cả con phố, cô gập ô lại, bước vào tiệm bánh bên đường, mua một túi bánh su kem.
Có người sinh ra đã yêu thích vị ngọt, cũng có người từ nhỏ đã lớn lên trong hũ mật nhưng chẳng hiểu thế nào là hạnh phúc.
Rời khỏi tiệm bánh, cô tiếp tục đi, con phố này khá cũ, nhà cửa cũng thấp, đây là một thị trấn nhỏ.
Đi thêm mấy bước chân là có thể nhìn thấy một cửa hàng bán cá, người dân Lộc Châu thích ăn cá, điều này ai cũng biết.
Lên xe bus, Đường Tô bật điện thoại, chiếc điện thoại đã bị tắt nguồn cả tuần, vừa mở lên liền có hàng chục tin nhắn hiện lên. Có tin của Lục Miên, có của trợ lý, nhưng nhiều nhất vẫn là từ quản lý của cô: “Rốt cuộc cô đã đi đâu! Cô định làm tôi tức chết đúng không! Bây giờ lại chơi trò mất tích! Cô còn muốn làm việc trong giới nữa hay không!”
“Lúc trước thì nói muốn xin nghỉ, tôi không đồng ý. Không đồng ý thì cô liền chạy à! Cô có bản lĩnh chạy rồi thì đừng bao giờ quay lại nữa!”
Đường Tô nhắn lại một tin cho quản lý: “Xin lỗi, bây giờ tôi thực sự không thể quay lại.”
Gửi tin nhắn xong, cô theo phản xạ định tắt máy, nhưng ngay lúc đó, một tin nhắn khác xuất hiện, đến từ người mà cô sợ nhất. Tin nhắn ngắn gọn, chỉ một câu: “Anh đã bán nhà rồi.”
Đầu ngón tay của Đường Tô như bị điện giật, đau nhói.
Lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nhắn lại một chữ: “Được.”
Tin nhắn vừa gửi đi, màn hình tối đen lại, không sáng lên nữa.
Đoạn Trạch là một người đàn ông trưởng thành, thời gian ở bên anh không giống như những tháng ngày thanh xuân cuồng nhiệt với Hạ Kiêu Dương. Nhưng anh mang trong mình một sức mạnh, khiến cô cảm thấy yên lòng, chỉ bởi anh lớn hơn cô rất nhiều, như thể anh có thể cưng chiều cô vô điều kiện, như chiều chuộng con gái nhỏ trong nhà. Ngay cả khi đến câu chia tay, chỉ cần cô nói ra, anh liền đồng ý, không níu kéo, không ồn ào, thậm chí chẳng hề trách móc. Anh yêu chị đến đau lòng:((((
Thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy như có một khoảng trống rất lớn.
Viện điều dưỡng có môi trường yên tĩnh, nằm dưới chân núi Lộc, quanh năm không ô nhiễm, không khí trong lành dễ chịu.
Đường Tô đi băng qua hành lang sáng sủa, trên đường có vài bệnh nhân mặc đồ bệnh viện màu xanh lam, được y tá dìu dắt, bước đi chậm chạp, run rẩy lướt qua cô. Từ xa, cô đã nghe thấy tiếng hét đau đớn vọng ra từ cuối hành lang, như xé toạc trái tim cô.
Cô tăng tốc chạy đến phòng bệnh của Hạ Kiêu Dương, bốn bức tường trong phòng đều được bọc lớp xốp mềm, trên chiếc giường bệnh chính giữa, vài bác sĩ và y tá đeo khẩu trang, mặc áo blouse trắng đang cố hết sức giữ chặt anh ta, muốn buộc tay chân anh ta vào dây da ở bốn góc giường.
Hạ Kiêu Dương là một người đàn ông cao hơn 1m9, không phải ai cũng có thể dễ dàng chế ngự được anh ta, dù cơ thể anh ta đã gầy đi rất nhiều, nhưng sức mạnh từng rèn luyện trước đây vẫn còn, có mấy bác sĩ bị anh ta làm cho bị thương, đôi mắt anh ta trợn trừng, đầy tia máu, nước mũi chảy dài, như một con dã thú phát điên.
“Cầu xin các người! Cho tôi ăn một chút đi!”
“Tôi thực sự không chịu nổi nữa, tôi sẽ chết mất!”
“Con mẹ các người! Cút hết! Tất cả cút hết cho ông!”
Anh ta như một Tu La bò ra từ địa ngục, ba phần giống người, bảy phần giống quỷ, chẳng còn dáng vẻ hiên ngang tỏa nắng năm nào.
Đường Tô đau lòng không thôi, y tá giữ cô lại ngoài cửa: “Hiện tại bệnh nhân không tỉnh táo, nếu vào trong có thể bị tổn thương. Xin cô đợi một lát, qua cơn này sẽ ổn hơn.”
Đường Tô làm sao chờ nổi, nhìn thấy bộ dạng đau đớn của anh ta vào lúc này, cô khổ sở vô cùng. Hạ Kiêu Dương rất sợ đau, trước đây, chỉ cảm cúm sốt thôi mà khi vào phòng y tế của trường tiêm một mũi, anh ta cũng ôm lấy cô kêu la ầm trời, khiến các y tá phải phì cười không ngừng. Vậy mà bây giờ bị ép cai nghiện, anh ta đau đớn đến thế này, những tiếng hét thảm thiết cứ lặp đi lặp lại, hành hạ trái tim cô.
Đường Tô vẫn chạy vào, đến bên giường Hạ Kiêu Dương, ôm chặt ấy anh ta: “Em ôm anh rồi, sẽ không đau nữa đâu.”
Trước đây cô cũng dỗ dành anh ta như vậy.
“Ngoan nào, đừng làm loạn, có em ôm anh rồi, sẽ không đau nữa. Đừng nhìn, chỉ như bị muỗi đốt một cái thôi.”
Quả nhiên, Hạ Kiêu Dương vùi đầu vào ngực cô, ra sức dụi đầu, đúng là không đau nữa, ngay cả khi y tá đã cất kim tiêm đi, anh ta vẫn không chịu rời đầu khỏi ngực cô. Giữa mùa hè oi ả, tiếng ve kêu rả rích, khuôn mặt của chàng trai cùng cô gái ửng đỏ, căn nhà nghỉ ở con ngõ nhỏ yên tĩnh, họ thuê một phòng, trải qua lần đầu vụng về khó nói, họ cứ quấn lấy nhau mãi đến khi trời tối mà vẫn thất bại.
Hạ Kiêu Dương dần dần yên tĩnh lại trong vòng tay của Đường Tô, nước mắt, nước mũi hòa lẫn với nhau, trông vô cùng thảm hại, nhưng cô chẳng hề chê bai anh ta.
Anh ta bị nỗi đau thấu tim hành hạ đến mất cả lý trí, cả người co rúm trong vòng tay cô, run lẩy bẩy, miệng mấp máy những lời không rõ ràng, nhưng Đường Tô vẫn nghe ra được, anh ta đang ngâm thơ.
“Qua sông hái phù dung, đầm lan đầy cỏ thơm.”
Cô sững người, bài thơ này, khi thầy dạy văn yêu cầu các nhóm bốc thăm đọc thuộc lòng, Hạ Kiêu Dương luôn không thuộc nổi, Đường Tô phải đọc đi đọc lại bài thơ bên tai anh ta.
“Tớ không thích bài thơ này.” Hạ Kiêu Dương lẩm bẩm: “Quá sến súa.”
“Bài thơ này viết hay mà?”
“Hay cái gì, đã chia tay rồi, chắc chắn là không còn tình cảm gì nữa rồi, nếu đã không còn tình cảm nữa, sao lại phải viết thơ thể hoài niệm làm gì! Sến súa.” Hạ Kiêu Dương thẳng thừng đáp.
“Bài này đâu phải thơ tình! Cậu lên lớp không chịu nghe giảng hả? Với lại tớ thấy đầu óc cậu phẳng quá, ai bảo chia tay thì chắc chắn không còn tình cảm?” Đường Tô gõ đầu anh ta: “Cậu nhớ lại chuyện Lương Chúc đi, đều là bi kịch do yếu tố ngoại cảnh gây ra mà.”
“Các yếu tố bên trong mới quyết định bản chất sự việc.”
“Này, tớ đang nói với cậu về văn học, sao cậu lại đáp về chính trị! Tiếc là, chúng ta học tự nhiên, không thi chính trị.”
“Hừ, nếu tớ thích ai, cho dù có kề dao vào cổ cô ấy, tớ cũng không chia tay!”
“Haizz cái người này…”
Những ký ức ngày trước cứ lần lượt hiện về trong đầu cô…
“Hái về tặng cho ai? Người thương nay đã xa cách. Ngoảnh lại quê hương cũ, đường dài sang mênh mang. Đồng lòng mà xa cách, buồn đau mãi đến già.”
Anh ta vừa khóc, vừa không ngừng lặp lại mấy câu thơ này. Vì cơ thể bị cơn đau tột cùng hành hạ, giọng anh ta run rẩy không ngừng: “Đồng lòng mà xa cách, buồn đau mãi đến già…”
–
Sau hai tháng dày vò, tình trạng của Hạ Kiêu Dương cuối cùng cũng dần dần cải thiện tốt hơn.
Cả người anh ta gầy rộc đi như lột mất một lớp da, đi ra ngoài trông chẳng khác gì cây sào, Đường Tô mỗi ngày đều chuẩn bị đồ ăn ngon đa dạng cho anh ta. Ngày xưa người đàn ông kia chăm sóc cô thế nào, thì giờ cô chăm sóc lại Hạ Kiêu Dương y như vậy, cuối cùng, cũng chăm sóc anh trông giống con người hơn.
Sau khi rời khỏi trung tâm cai nghiện, Đường Tô đưa anh ta đến Bích Phong Hiệp, nơi đó có một công viên động vật hoang dã. Hạ Kiêu Dương thích những nơi náo nhiệt, cũng thích động vật, vì vậy cô dẫn anh ta đi xem, sau khi mua vé, hai người ngồi xe thăm quan leo lên núi, xung quanh, những con hổ, sư tử nằm bò ra cửa sổ, nhìn vào bên trong, cũng có những hành khách dùng gậy đẩy thịt qua các thanh sắt của lồng để cho chúng ăn.
Gương mặt của Hạ Kiêu Dương hiếm hoi hiện lên nụ cười, Đường Tô nhìn thấy mà trong lòng cũng trở nên ấm áp, chàng trai này, vẫn luôn là chàng trai của cô…
Nhưng tại sao, trong lòng cô vẫn cảm thấy trống trải?
Đi qua khu vực động vật hung dữ, có một đoạn đường núi phải đi bộ, nơi đây chỉ có những loài động vật hiền lành. Khi xuống xe, Đường Tô quấn chiếc khăn quàng cổ của mình quanh cổ Hạ Kiêu Dương, cơ thể anh chàng này hiện giờ yếu ớt lắm, không thể lơ là được, nếu bị cảm lạnh, thì các bệnh lớn nhỏ đều sẽ kéo đến.
Hạ Kiêu Dương nắm tay cô, cùng nhau đi tản bộ trên con đường núi, anh ta im lặng rất lâu, từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm chặt tay cô.
Giữa chừng, Hạ Kiêu Dương đi vệ sinh, Đường Tô ở phía trước trêu đùa những con hươu nhỏ trong vườn, khu vực này các loài động vật đều được thả tự do, có thể gần gũi với du khách.
Đợi một lúc lâu không thấy Hạ Kiêu Dương quay lại, Đường Tô đi tìm anh ta, nhưng cô lại thấy anh ta từ bên kia đình chạy về phía cô, khi nhìn thấy Đường Tô, anh ta như muốn bay lên, lao vội đến ôm chặt lấy cô, tim đập thình thịch, mặt mũi tái mét, giọng nói run rẩy đến đáng sợ, ôm chặt đến mức khiến cô suýt không thở được.
“Anh cứ tưởng em chạy rồi! Mẹ nó anh cứ tưởng em chạy rồi!”
Đường Tô ngây người nhìn anh ta, vành mắt anh ta đỏ hoe, không ngừng lẩm bẩm: “Anh cứ tưởng em chạy mất rồi.”
Sao anh ta lại nghĩ rằng…cô muốn bỏ chạy?
Trên đường xuống núi, Hạ Kiêu Dương không đi vệ sinh nữa, cứ nắm chặt lấy tay cô, không rời nửa bước.
“Này! Anh coi em như phạm nhân đấy à!” Đường Tô bật cười nhìn anh ta.
Hạ Kiêu Dương không cười được, khuôn mặt cực kỳ căng thẳng.
“Em nói anh đấy, sao bây giờ lại như thế này? Không phải ngày xưa rất tự tin sao?”
“Đường Tô, em xem kìa!” Hạ Kiêu Dương đột nhiên dừng lại, ngồi xuống, Đường Tô tò mò cũng cúi xuống theo.
“Yô! Là con bọ tre!”
Chỉ thấy một con côn trùng dài như sợi chỉ, hình dáng mảnh mai giống như đốt tre, đang từ từ bò qua con đường lát đá.
“Bắt một con về chơi đi!” Cô nói rồi định giơ tay bắt con sâu.
“Phía sau còn nữa kìa.”
Vừa nói, lại nhìn thấy mấy con bọ tre khác bò trên mặt đất, Đường Tô đột nhiên phát hiện ra có một con trông không giống bình thường lắm, hình như nó mang theo thứ gì trên người.
“Hửm?” Cô ghé sát lại nhìn, cả người chợt cứng đờ.
Trên lưng con bọ đó, có một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Con bọ tre từng bước từng bước bò về phía cô, Hạ Kiêu Dương khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Bắt con này đi.”
Cả người Đường Tô cứng lại, không đưa tay ra…
Hạ Kiêu Dương thấy cô không động đậy, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, giọng nói cũng run run: “Không phải em nói muốn bắt một con về chơi sao?”
“Hạ Kiêu Dương…”
Cô còn chưa nói xong, Hạ Kiêu Dương đã lấy chiếc nhẫn từ trên người con bọ xuống, sau đó kéo tay cô.
Tay Đường Tô theo bản năng rụt về sau, chỉ với hành động đó, tay đang cầm nhẫn của Hạ Kiêu Dương liền khựng lại…
Ngay sau đó… Đường Tô lắc đầu, đột ngột lùi lại mấy bước, rồi quay người bỏ chạy.
Cô không biết tại sao, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn, trái tim cô lại đau đến vậy, trong đầu cô không ngừng hiện lên hình bóng của người đàn ông ấy, những ngày tháng anh ở bên cô, những ký ức ấm áp từng chút từng chút ùa về, làm cô nghẹt thở.
Trước kia nhiều năm như vậy, cô và Hạ Kiêu Dương làm gì cũng chưa từng thành công, nhưng đến lượt người đàn ông ấy, ngựa quen đường cũ, vậy mà có thể chinh phục được cô.
Thân thể và trái tim cô, cuối cùng vẫn là gắn liền với người ấy!
–
Đoạn Trạch đứng trước cửa quán bar, dán tờ thông báo chuyển nhượng lên, anh gọi một cuộc cho Từ Trầm: “Tôi phải đi rồi.”
“Đi đâu?”
“Ừm, dành dụm đủ tiền rồi. Trước đó chẳng phải nói sẽ cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới sao? Nếu giờ tôi mà kéo cậu đi, chắc Lục Miên sẽ truy nã tôi trên toàn cầu mất. Ngoan ngoãn ở bên cô ấy, chuẩn bị làm bố đi.”
“Để tôi tiễn anh.”
“Không cần, hai thằng đàn ông đến lúc đó lại ôm nhau khóc lóc, quá mất mặt.”
“Ai thèm khóc với anh chứ.”
Đoạn Trạch cười sảng khoái, cúp điện thoại, xách hành lý lên, vừa quay người thì trời đổ mưa như trút.
Trong cơn mưa, có một cô gái đứng đó, mặc chiếc sườn xám như trong bộ phim, cầm chiếc ô giấy dầu, mỉm cười với anh.
Đó là cô gái của anh.
——————–
Tác giả có lời:
Có lẽ sẽ không có ngoại truyện nữa.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ đến đây. Hẹn gặp lại ở bộ truyện tiếp theo~
———— TOÀN VĂN HOÀN ————
Danh sách chương