(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)

Sáng sớm hôm sau Quý Phong đã tỉnh, cậu rời giường rửa mặt rồi ra ngoài, nhìn thấy Phong Lâm ngồi trên sô pha trong phòng khách, tóc không chút rối loạn, không khác tối hôm qua trước khi ngủ cho lắm, nếu không phải trông hắn rất có tinh thần, Quý Phong còn hoài nghi có phải Phong tổng một đêm không ngủ hay không.

"Sao Phong tổng dậy sớm vậy?" Quý Phong tránh người ra, để Phong Lâm tới đây rửa mặt, chuẩn bị kem đánh răng và nước ấm xong, cậu đứng ở cửa nhìn Phong Lâm đánh răng.

Chờ Phong Lâm làm xong, Quý Phong thấy trên cằm Phong Lâm lún phún ít râu, tuy không rõ ràng nhưng vẫn có một ít.

Cậu thì vẫn còn tốt, cũng là 2 - 3 ngày sẽ mọc hơi rõ một chút, cho nên không cần phải cạo mỗi ngày, trông Phong Lâm như vậy, cậu thấy rất mới lạ nên nhìn thêm vài lần.

Tay Phong Lâm cầm khăn lông dừng lại: "Hả?"

Hắn buông tay ra, nhìn vào trong gương, quả nhiên râu mọc ra một chút, chỉ là vừa rồi hắn bị Quý Phong dựa vào cửa rồi nhìn chằm chằm nên tinh thần có hơi lâng lâng, căn bản không chú ý tới điểm này.

Quý Phong cho rằng hắn không nghe thấy, lại chỉ vào cằm hắn: "Cần tôi giúp không? Hay là một mình anh vẫn được?"

Quý Phong nghĩ đến các bước làm rườm rà, lại im lặng nhìn tay trái bị băng bó của Phong Lâm, cậu cảm thấy chắc chắn là không quá được.

Nội tâm Phong Lâm giãy giụa một hồi lâu, nghĩ đến tối hôm qua quần áo cũng để Quý Phong cởi rồi, thôi quên đi, hắn cũng không muốn mình dùng cái hình tượng này đối mặt với Quý Phong cả ngày.

Một người gật đầu, còn một người thì bắt đầu đi chuẩn bị.

Phong Lâm cao hơn Quý Phong nửa cái đầu, sợ Quý Phong không tiện, hắn dứt khoát ngồi xuống một cái ghế nhỏ Quý Phong bê tới đây.

Bởi vì ghế không lớn, khổ người Phong Lâm dúm dó trên cái ghế nhỏ này trông rất là buồn cười, nhưng cúi đầu thấy hắn đang nghiêm trang ngồi ngay ngắn tại chỗ, sắc mặt rất nghiêm nghị căng thẳng chờ Quý Phong làm cho hắn, không hiểu sao Quý Phong cảm thấy trong lòng mềm nhũn, động tác cũng càng thêm dịu dàng.

Chỉ là khi thấy bọt trên cằm che Phong Lâm che khuất nửa mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng, cậu phải cố nhịn xuống khóe miệng cong lên suýt chút nữa cười ra tiếng, cũng may Phong Lâm không dám nhìn loạn, chỉ nhìn chằm chằm ngực Quý Phong, nhưng bên tai ửng đỏ vẫn bán đứng Phong tổng nghiêm trang nghiêm túc uy nghiêm không được tự nhiên.

Quý Phong vốn cũng cảm thấy không có gì, nhìn Phong Lâm như vậy, lời trêu hắn đã tới bên miệng lại bị nuốt về, cậu cũng rơi vào im lặng.

Nhất thời, bầu không khí trong phòng tắm là lạ, bầu không khí mang theo chút gì đó Quý Phong không nói rõ được cũng không tả được, thậm chí cậu cảm thấy hai người đàn ông chen chúc trong phòng tắm nhỏ hẹp này, có phải là có hơi nóng hay không?

Bởi vì Quý Phong không được tự nhiên, động tác cũng nhanh hơn không ít, khi lau khô mặt giúp Phong Lâm xong, cậu rửa tay rồi đi ra ngoài, để Phong Lâm tự thu xếp ổn thỏa.

Quý Phong đi làm bữa sáng, công việc bận rộn lên, bầu không khí không được tự nhiên vừa rồi tan biến, chờ Phong Lâm chậm rãi ra khỏi phòng tắm, cậu đã làm xong hai bát mì thanh đạm.

Suy nghĩ cho Phong Lâm bị thương, dạo gần đây Quý Phong làm thức ăn đều lấy thanh đạm là chính, nhưng cho dù chỉ là nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất cũng làm Phong Lâm cảm thấy cực kỳ ngon.

Sau khi dọn dẹp xong một lần nữa, Quý Phong nghĩ đến kế hoạch tối hôm qua, định đi siêu thị mua xương cục để trưa hầm xương bồi bổ cho Phong Lâm, cậu về phòng ngủ thay quần áo rồi ra ngoài, Phong Lâm đang ở phòng khách tiện tay chuyển kênh, nghe thấy tiếng động quay đầu lại, nhìn dáng vẻ Quý Phong trông đang chuẩn bị đi ra ngoài: "Cậu định đi ra ngoài sao?"

Quý Phong đáp: "Đúng vậy, đi siêu thị một chuyến mua ít nguyên liệu nấu ăn."

Phong Lâm cái mồm nhanh hơn cái đầu: "Tôi có thể đi cùng không?"

Quý Phong kinh ngạc nhìn qua, Phong Lâm hắng giọng, chậm rãi giải thích: "Đợi một mình rất nhàm chán."

Quý Phong nghĩ cũng thấy đúng nên đồng ý.

Chỉ là sau khi đồng ý lại có một nan đề xuất hiện ở trước mặt, phải thay quần áo cho Phong Lâm.

Quý Phong bất đắc dĩ, dù gì cũng đã từng thay một lần, bây giờ thay tiếp cũng chẳng có gì.

Nhưng cuối tuần đi ra ngoài cũng không cần đến công ty, sau khi Quý Phong hỏi ý kiến Phong Lâm, cậu thay cho hắn một bộ quần áo thoải mái.

Tương so với âu phục bó người không dễ mặc, quần áo thường ngày đơn giản hơn nhiều, vừa dễ mặc lại vừa dễ cởi, cũng không cần thế Phong Lâm rối rắm hắn hiện giờ rũ xuống tới đầu tóc, hai người đội mũ là có thể ra ngoài.

Nhưng vì việc này cũng trì hoãn một chút thời gian, nên khi hai người ra khỏi nhà đã khoảng 9 giờ, hai người đến một siêu thị mà Quý Phong thường đến.

Nơi ở của Quý Phong gần đại học C, cho nên siêu thị này cũng mở gần đại học C, nằm trong trung tâm thương mại lớn nhất khu này, siêu thị ở ngay tầng thứ 3.

Sau khi Quý Phong và Phong Lâm tới nơi, họ lên thẳng tầng 3, chờ Quý Phong đi đến khu thực phẩm tươi sống chọn nguyên liệu nấu ăn xong lại đi mua thêm ít rau dưa mới mẻ, mua xong hết tất cả mọi thứ hai người định đi tính tiền, khi đi qua một lối đi nhỏ chỉ đi được hai người, ở phía trước có hai nữ sinh đi ngược lại về phía bọn họ, chắc là sinh viên đại học C tới đây mua đồ, đẩy một cái xe, đi chậm rì rì.

Hai người Quý Phong không vội, cũng không thúc giục họ, nhưng khi giọng nói của một nữ sinh trong đó truyền đến từ phía trước, tay Quý Phong đang nắm xe đẩy đột nhiên nắm chặt lại.

Một trong hai nữ sinh phía trước là Phong Thụy Tuyết.

Quý Phong nghĩ mình và Phong Thụy Tuyết đều học ở đại học C, hai người chắc chắn sẽ đụng phải nhưng không hề nghĩ rằng vừa trở về không được hai ngày đã gặp, nếu là trước khi sống lại Quý Phong chỉ coi Phong Thụy Tuyết là một con hề nhảy nhót, nhưng khi đã biết những chuyện vợ chồng Quý Đại đã làm cùng với cái kẻ được hưởng lợi Phong Thụy Tuyết này, Quý Phong chán ghét Phong Thụy Tuyết gần như lên tới đỉnh điểm.

Phong Lâm đã nhanh chóng nhận ra cảm xúc của Quý Phong, hắn ngạc nhiên nhìn cậu một cái, khi thuận theo đôi mắt sầm xuống dưới chiếc mũ đang nhìn chằm chằm một nữ sinh ở phía trước của Quý Phong, Phong Lâm sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra đây là ai.

Hắn và Phong Thụy Tuyết chỉ từng gặp vài lần, mỗi lần đến còn đều là vợ chồng Phong Đại Hải với Phong Hạo Vũ dẫn cô ta tới đây cùng, hắn chỉ từng gặp đứa cháu dâu tiện nghi này mấy lần, ấn tượng không sâu.

Ký ức duy nhất vẫn còn mới mẻ chính là lần trước biến thành mèo được Quý Phong dẫn đến chỗ đấu giá, Phong Thụy Tuyết nói với Phong Hạo Vũ là bị dị ứng với lông mèo.

Ngay từ đầu Phong Lâm không để ý người đang nói chuyện chính là Phong Thụy Tuyết, nhưng trông thấy Quý Phong như này, nữ sinh có thể khiến cậu thanh niên bình thường ôn hòa như vậy lại không vui, trên đời này có lẽ chỉ còn lại Phong Thụy Tuyết kia.

Phong Thụy Tuyết còn chưa phát hiện Quý Phong ở phía sau, còn đang hưởng thụ sự hâm mộ từ bạn cùng phòng Tịch Điềm Điềm đi bên cạnh.

Tịch Điềm Điềm cảm thấy Phong Thụy Tuyết thật sự là người thắng trong cuộc đời: "Tớ thật hâm mộ cậu đó, cậu với đàn anh Phong tình cảm tốt thì thôi đi, đã thế còn có một người chú lợi hại đến vậy, tập đoàn Phong thị cực kỳ đỉnh, trước kia tớ chỉ từng nghe qua Ngũ thúc của đàn anh Phong là chủ tịch tập đoàn Phong thị, không ngờ đó lại là sự thật. Chỉ là sao tớ lại nghe nói đàn anh Phong không đến tập đoàn Phong thị mà là đến nơi khác làm việc?"

Vẻ mặt Phong Thụy Tuyết thoáng vặn vẹo, rất nhanh đã khôi phục bình thường: "Còn không phải anh Hạo Vũ quá thẳng thắn hay sao, anh ấy nói không muốn để người khác nghĩ là anh ấy dựa vào Ngũ thúc mới có thể kiếm được việc, anh ấy muốn chứng minh bản thân, à đấy, mới thực tập được bao lâu chứ? Anh Hạo Vũ đã kiếm được một hợp đồng rất lớn, công ty còn khen thưởng anh ấy mấy triệu đấy, anh ấy ngay lập tức giao toàn bộ cho tớ giữ, tớ nói không cần, anh ấy cứ nhất quyết phải đưa, khuyên cũng không khuyên được."

"Trời ơi, còn chưa kết hôn đã nộp tiền lương lên rồi, đàn anh Phong thật là người đàn ông tốt điển hình, Thụy Tuyết, tớ rất hâm mộ cậu! Nếu tớ cũng có thể tìm được một người bạn trai giống đàn anh Phong thì tốt rồi, bằng được một nửa tớ cũng đã mừng cười ra tiếng rồi, vậy lúc cậu tốt nghiệp có phải là có thể vào Phong thị luôn không? Trời ạ, chỉ có mấy sinh viên giỏi nhất đứng đầu trường học bọn mình mới có thể được tuyển vào đó, cậu thì tốt rồi, không cần làm gì đã có thể vào được."

"Cái này tớ cũng không biết đâu, phải xem *chú ấy nói thế nào nữa chứ? Lần trước tớ đến nhà chú ấy, chú ấy còn hỏi việc học của tớ thế nào, nói là đừng có áp lực tâm lý, cùng lắm thì để anh Hạo Vũ nuôi tớ là được, tớ nói làm thế sao được, tớ cũng là phụ nữ thời đại mới, cũng muốn tay làm hàm nhai. Chú ấy còn khen tớ nữa, nói là sang năm nếu cuối kỳ có thể lấy được thành tích tốt, chú ấy sẽ cho tớ một phần quà, chỉ cần tớ mở miệng, nhưng tớ kiên quyết không cần, chú ấy lại nhất quyết phải cho, haizz, cản cũng không cản được."

(*tất cả chú ở đây gốc là thúc thúc.)

Đây hiển nhiên không phải lần đầu tiên Phong Thụy Tuyết nói dối, nói rất trôi chảy, quả nhiên lại được nữ sinh bên cạnh hâm mộ khoa trương thổi phồng một hồi.

Tâm trạng Quý Phong vốn bực mình, nhưng không muốn nghe lại không ngăn được Phong Thụy Tuyết cố ý nói rất lớn tiếng để khoe khoang, cậu nghe xong, đột nhiên quay đầu nhìn vẻ mặt Phong Lâm cứng đờ ở bên cạnh.

Toàn bộ quá trình hắn đều khờ luôn:???

Hắn từng nói vậy sao? Ngũ thúc mà cô ta nói có chắc là hắn không đấy?. Truyện mới cập nhật

Quý Phong biết Phong Lâm đã làm căng với Phong Đại Hải, Phong Đại Hải còn không gặp được Phong Lâm, huống chi là cháu dâu tương lai Phong Thụy Tuyết còn chưa chính thức vào cửa nữa chứ?

Cho nên, Phong Thụy Tuyết đang nói dối, có lẽ lợi dụng danh tiếng chủ tịch tập đoàn Phong thị là Phong Lâm để nhận được ánh mắt hâm mộ từ người khác, làm tâm hư vinh của mình đạt tới đỉnh điểm.

Chỉ tiếc, Phong Thụy Tuyết chém gió, đúng lúc bị chính chủ nghe thấy.

Có lẽ là thấy xấu hổ đến phát sợ giùm Phong Thụy Tuyết, Quý Phong trái lại cảm thấy sự bực mình dưới đáy lòng khi nhìn thấy Phong Thụy Tuyết lúc nãy đều tan đi không còn một mảnh, ngược lại còn rảnh hơi nói đùa.

Cậu nhìn Phong Lâm, không tiếng động dùng khẩu hình nói: Tặng quà sao? Chỉ cần mở miệng à? Chú ơi, anh thật hào phóng với cháu dâu tương lai nha.

Phong Lâm nghe thấy chữ "chú ơi" kia, người khác gọi vốn chẳng có gì, nhưng từ trong miệng Quý Phong gọi hai chữ này, không hiểu sao hắn cảm thấy cả người tê dại một trận, hắn đăm đăm nhìn chằm chằm vào môi Quý Phong, nửa ngày mới rời mắt, chờ tia khác thường cả người biến mất mới bất đắc nhìn cậu một cái: Không hề có.

Mà Phong Thụy Tuyết đằng trước có lẽ cảm nhận được Ngũ thúc Phong gia là chiêu bài mang đến hư vinh, nghe Tịch Điềm Điềm khen, các ảo tưởng lại càng thuận miệng tuôn ra: "Chờ thêm đoạn thời gian nữa tớ với anh Hạo Vũ đính hôn, Ngũ thúc còn nói cho bọn tớ thoải mái chọn quà đính hôn, đến lúc đó báo tên của chú ấy là được, nói quà dưới 50 triệu cứ thoải mái chọn, Ngũ thúc thật sự quá khách khí, tớ với anh Hạo Vũ còn đang là sinh viên, cần gì quà đắt đỏ như thế, nhưng Ngũ thúc không có con, chú ấy thương nhất là anh Hạo Vũ, thương anh ấy như con ruột của mình luôn."

Tịch Điềm Điềm càng khoa trương mà che miệng lại: "Trời ạ, nếu nói như vậy, về sau nhỡ Phong tổng giao toàn bộ tập đoàn Phong thị cho anh Hạo Vũ, vậy Thụy Tuyết, chẳng phải là cậu sẽ trở thành chủ tịch phu nhân hay sao?"

Tâm hư vinh của Phong Thụy Tuyết cực kỳ thỏa mãn vì tiếng hét hâm mộ, bắt gặp ánh mắt hâm mộ từ người khác nhìn sang, cô ta ngượng ngùng nói: "Chuyện này còn chưa xảy ra đâu, Điềm Điềm cậu đừng nói lung tung."

"Tớ không nói lung tung mà, đây gần như là chuyện ván đã đóng thuyền rồi......" Tịch Điềm Điềm người cũng *ngốc bạch ngọt như tên, cô cũng chưa phát hiện ra gần đây người trong ký túc xá đều không chơi với Phong Thụy Tuyết, chỉ có cô với Phong Thụy Tuyết chơi thân, cô nghe vậy còn tưởng là Phong Thụy Tuyết thật sự đang khiêm tốn.

(*Ngây thơ, ngốc nghếch, đơn thuần, đáng yêu, thiện lương)

Phong Lâm thật sự không nghe nổi nữa, khẽ hắng giọng: "Khụ khụ."

Nghe được phía sau đột nhiên ho khan thanh, Phong Lâm cũng cảm thấy có một đứa cháu dâu tương lai như vậy quả thực mất mặt, nhanh chóng làm cô ta im miệng thôi.

Phong Thụy Tuyết và Tịch Điềm Điềm nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, vốn còn tưởng là chắn đường của người khác, nhưng khi quay đầu lại, đầu tiên là chú ý tới khuôn mặt đẹp trai vô cảm của Quý Phong, quá kinh ngạc nên không nhìn lên trên nữa.

Quý Phong cao hơn rất nhiều so với bọn họ, còn Phong Lâm thì là quá cao, Tịch Điềm Điềm không ngờ lại gặp được nhân vật phong vân trong trường - Quý Phong ở chỗ này, cô kích động đến đỏ mặt, cứ bắt lấy cánh tay Phong Thụy Tuyết mãi: A a a là bạn Quý!

Sắc mặt Phong Thụy Tuyết lại rất khó coi, cô không ngờ mình đang nói dối lại đụng phải Quý Phong, mà Quý Phong lại biết nhà Phong Đại Hải và Phong ngũ thúc quan hệ không tốt chút nào, thậm chí lần trước cô tiêu rất nhiều tiền mua đồ ăn cho mèo, đến khi đồ tới thậm chí còn chưa mang vào đã bị đuổi đi luôn, cô cũng chưa được thấy mặt Phong ngũ thúc.

Nhưng lần trước cô dẫn Tịch Điềm Điềm đi mua thức ăn cho mèo, được Tịch Điềm Điềm giúp cô lan truyền đôi chút, mọi người đều biết cô thật sự quen biết chủ tịch tập đoàn Phong thị trong lời đồn kia, càng thêm cung kính hâm mộ cô, loại ánh mắt này thấy nhiều rồi, cô cũng không khỏi lâng lâng.

Ngay từ đầu chỉ là tung ít đồn thổi, nhưng sau này thấy hóa ra chẳng có ai biết tình hình thật sự, cô càng ngày càng nói ra chuyện không đâu, thậm chí càng khen càng lớn. Có đôi khi nói vậy trông thấy ánh mắt hâm mộ của những người kia, thậm chí cả bản thân cô cũng tin.

Phong Thụy Tuyết sợ Quý Phong nói trắng ra: "Cậu......"

Cô vừa định quát lên, nhưng nhớ đến lần trước bị anh Hạo Vũ cảnh cáo, cuối cùng chỉ có thể oán hận nghiến răng, định lôi Tịch Điềm Điềm chạy nhanh đi.

Tịch Điềm Điềm hiếm khi được nhìn thấy giáo thảo mới được bầu là Quý Phong đây, mặt đỏ hồng chào hỏi: "Quý, Quý đồng học, tớ với cậu cùng một trường, tớ cũng học ở đại học C. Đây là Phong Thụy Tuyết, bạn cùng phòng của tớ, hai người cũng đi dạo siêu thị cùng nhau sao?"

Tịch Điềm Điềm nói xong, lúc này mới nhớ tới bên cạnh bạn Quý còn có một vị nam sĩ đi theo, cô theo phản xạ ngẩng đầu nhìn sang, lại chỉ nhìn thấy cổ và nửa dưới khuôn mặt, nhưng nửa khuôn mặt đẹp kia làm Tịch Điềm Điềm ngây người, lại nhìn lên trên, đối diện một khuôn mặt lạnh lùng khiến đầu Tịch Điềm Điềm ầm một cái.

Cảm giác này giống với lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp của bạn Quý ở trường, làm một *nhan khống, cô đã nhìn ước chừng mấy trăm lần mới có thể miễn dịch được một chút với mặt của bạn Quý, không ngờ...... cõi đời này thật sự có người đẹp trai như bạn Quý, còn là một vẻ đẹp trai khác biệt, mỗi người một vẻ.

(*Người thích sắc đẹp, thấy ai đẹp là thích)

Trời ạ, cô cảm thấy cán cân trong lòng mình đã bắt đầu lay động.

Nhưng không đợi Tịch Điềm Điềm định lòng lại, Phong Thụy Tuyết ở bên cạnh cũng lơ đãng nhìn theo một cái, khi đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo không có chút độ ấm nào của Phong Lâm thì cả người giật bắn một cái, thiếu chút nữa chân nhũn ra, mặt cô ta trắng đến dọa người, hơn nửa ngày sau mới miễn cưỡng tìm lại được giọng nói của mình: "Ngũ, Ngũ thúc......"

Chỉ là tiếng Ngũ thúc này quá bé, thậm chí chỉ có mình cô ta có thể nghe được.

Lúc này cả người Phong Thụy Tuyết đều không hề ổn, cô không nghĩ ra nổi tại sao Ngũ thúc lại ở chỗ này?

Đây là siêu thị mà, cô đã nghĩ nhân vật như Phong ngũ thúc tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi như này nên mới dám khoe khoang, mới dám không kiêng nể gì mà nói dối như thế.

Nhưng sao Phong ngũ thúc đi cùng Quý Phong?

Đúng rồi, Quý Phong đã cứu con mèo của Phong ngũ thúc, lại là Quý Phong, lại là nó!

Sắc mặt Phong Thụy Tuyết trắng bệch như tờ giấy, hiện tại hận không thể đi tìm nơi nào đó mà chui vào, Ngũ thúc...... không phải đã nghe thấy những lời nói dối cô vừa mới nói chứ? Hiện tại cô xấu hổ hận không thể giết chính mình, Ngũ thúc sẽ nghĩ như thế nào về cô đây?

Nhưng hôm nay cũng may, không ai quen biết Ngũ thúc, Ngũ thúc không có khả năng sẽ nói là những điều này hắn chưa từng nói, sao hắn có thể nói thẳng ra trước mặt được? Dù gì cô cũng là cháu dâu của hắn, hắn sẽ giữ lại thể diện cho cô nhỉ?

Đương nhiên là Phong Thụy Tuyết ảo tưởng rồi, chuyện tốt cũng không đến lượt cô ta đâu.

Tịch Điềm Điềm là người có hai sở thích, cái thứ nhất chính là nhan khống; cái thứ hai chính là ngốc bạch ngọt; nếu không thì cũng sẽ không bị Phong Thụy Tuyết lừa dối đến mức cảm thấy lời cô ta nói đều là sự thật, cũng sẽ không bởi vì Phong Thụy Tuyết xinh đẹp mà coi cô ta là bạn thân.

Cho nên khi vừa nghe thấy Phong Thụy Tuyết gọi Ngũ thúc nhỏ như muỗi, cô hoảng hốt một chốc nhưng vẫn nghe rõ, kích động cất cao giọng: "Đây, đây là Ngũ thúc của cậu ư? Chính là Ngũ thúc trong lời đồn sẽ cho cậu 50 triệu làm quà đính hôn ư? Trời ơi, Ngũ thúc của cậu trẻ tuổi như vậy, đẹp trai như vậy sao?"

Hiện tại Phong Thụy Tuyết hận chết Tịch Điềm Điềm, cô ta không nói lời nào thì không ai nghĩ là cô ta đã chết đâu!

Tịch Điềm Điềm thuộc kiểu người lớn lên xem như không tệ trong đám nữ sinh, giá trị nhan sắc của Phong Thụy Tuyết cao hơn một chút, Quý Phong và Phong Lâm lại càng là cấp bậc minh tinh, bốn người bọn họ đồng thời xuất hiện ở chỗ này vốn đã cố ý vô tình hấp dẫn không ít người lén nhìn sang.

Mà trước kia Phong Thụy Tuyết vẫn hay rêu rao khoe khoang như thế, giọng của cô ta và Tịch Điềm Điềm lại không hạ thấp, ai không rõ sự thật sẽ chỉ đoán cô gái xinh đẹp này có một vị Ngũ thúc giàu có, vừa ra tay đã cho quà đính hôn trị giá 50 triệu, vốn cũng rất ngưỡng mộ cô gái này rất xinh đẹp, nhưng đang ngưỡng mộ thì đột nhiên lại bị giọng nói cất cao của Tịch Điềm Điềm nhắc nhở, đều bị choáng váng: Cái gì? Người đàn ông cao lớn trông còn chưa đến 30 tuổi này chính là vị Ngũ thúc giàu có kia sao? Trẻ như vậy ư? Chẳng lẽ là phú nhị đại?

Ai mà ngờ, đây mới chỉ là bắt đầu, giọng Tịch Điềm Điềm vừa dứt, Phong Lâm nhàn nhạt liếc Phong Thụy Tuyết xấu hổ đang vội vã muốn chạy trốn, dưới ánh mắt còn mang theo tâm lý ăn may của Phong Thụy Tuyết, hắn cười lạnh một tiếng

Một tiếng cười này khiến mặt Phong Thụy Tuyết hoàn toàn đỏ bừng, cô run miệng nghĩ chỉ cần Ngũ thúc không vạch trần những lời đó là giả thì cô sẽ có cách lấp li3m cho qua, nhưng đen là cô ta mơ đẹp quá.

Từ khi Phong Lâm biết chuyện cha mẹ ruột Phong Thụy Tuyết đã làm với cha mẹ ruột Quý Phong, thậm chí còn bắt Quý Phong tuổi nhỏ chăm sóc cho Quý Tuyết mà cha ruột của cậu đã dùng mạng để cứu về, hắn lại càng thêm chướng mắt Phong Thụy Tuyết: "Hạo Vũ không muốn vào Phong thị, muốn tự mình dốc sức làm việc ư? Hả? Sao tôi chưa từng nghe nói vậy? Chẳng lẽ không phải là vì nó không phải sinh viên đứng đầu đại học C nên tạm thời không được vào Phong thị sao?"

Mặt Phong Thụy Tuyết từ đỏ nháy mắt trắng bệch, cô ta có dự cảm xấu, cầu xin nhìn Phong Lâm.

Tịch Điềm Điềm vốn đang ngây ngốc cười, nghe vậy thì???

Ai ngờ, lời Phong Lâm nói tiếp theo càng vượt xa khỏi điều mà cái đầu nhỏ của Tịch Điềm Điềm có thể nghĩ đến.

Phong Lâm mặt vô cảm lạnh lùng nói: "Còn việc gần đây cô đến nhà tôi, sao tôi lại không thấy cô? Lần trước gặp cô hẳn là năm trước lúc ăn Tết nhỉ, còn việc cho cô vào Phong thị sau khi tốt nghiệp, Hạo Vũ còn không có cái bản lĩnh này, huống chi là cô? Còn 50 triệu kia, tôi chưa từng nói vậy. Hay là, cô còn có một vị Ngũ thúc khác? Hả?"

Nói đến chữ cuối cùng Phong Lâm nhíu mày, mang theo chút ý cười, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra nó tràn đầy trào phúng.

Phong Lâm trước giờ không phải người keo kiệt, đừng nói là 50 triệu, nếu cả nhà Phong Đại Hải không đụng chạm hắn thì đừng nói là lấy 50 triệu làm quà cho lễ đính hôn, cho dù là 100 triệu thì hắn cũng không thèm để ý.

Dù gì năm đó cha mẹ Phong gia đã nhận nuôi hắn, ơn dưỡng dục rất lớn, hắn cũng nguyện ý quan tâm bốn anh em Phong gia.

Nhưng tiền đề là, họ đừng duỗi tay quá dài.

Mà sự thật là ba anh em khác của Phong gia đều làm điều này rất tốt, cho bọn họ bao nhiêu thì bọn họ yên tâm cầm, không đòi hỏi gì khác, nhưng còn Phong Đại Hải thì mồm miệng...... quá tham.

Phong Lâm nói xong tất cả, không hề nhìn sắc mặt thảm hại của Phong Thụy Tuyết, hắn dẫn Quý Phong toàn bộ quá trình đều không nói gì vòng qua bọn họ đi tính tiền.

Chỉ còn lại Phong Thụy Tuyết và Tịch Điềm Điềm ở đó, Phong Thụy Tuyết thậm chí có thể nghe thấy tiếng người vây xem châu đầu ghé tai cười nhỏ, những thanh âm đó làm cho hư vinh và kiêu ngạo từ trước tới nay của cô ta hoàn toàn bị giẫm đạp dưới chân, cô ta há miệng muốn quát tháo rít gào nhưng lại hoàn toàn thét lên nổi.

Mọi cảm xúc xấu hổ, giận dữ, phẫn nộ và sụp đổ đồng loạt kéo tới, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, máu toàn thân chảy ngược, cô lại chỉ có thể cắn chặt răng, cảm thấy mất mặt vô cùng.

Tịch Điềm Điềm tay chân luống cuống đứng tại chỗ, cô nhìn sắc mặt Phong Thụy Tuyết không được tốt, tay run rẩy bất an, muốn khuyên một câu rồi lại không biết khuyên như thế nào, cô, cô cũng không biết lời Phong Thụy Tuyết nói đều là giả mà? Đều là khoác lác sao?

Tình huống hiện tại, cô cũng, cũng không biết làm thế nào mới tốt.

Nhưng không đợi cô nghĩ ra cách, Phong Thụy Tuyết mặc kệ đồ đạc, hung hăng trừng cô một cái rồi chạy đi.

Tịch Điềm Điềm bị cái trừng mắt này làm mặt đỏ lên, cũng cảm thấy mình tủi thân, cô, cô cũng không làm gì mà?

Cô còn là người bị cô ta lừa nữa đấy, cô còn chưa tức giận thì thôi đi, sao cô ta còn giận ngược lại như thế chứ?

Quý Phong không ngờ Phong Lâm sẽ giúp cậu xả giận, khi đi ra ngoài cậu mới nhìn Phong Lâm, nhìn một cái rồi lại một cái.

Phong Lâm không nhịn được khẽ hắng giọng một tiếng: "Làm sao vậy?"

Quý Phong lắc đầu: "Tôi đây xem như ỷ thế khinh người một lần sao?"

Đáy mắt Phong Lâm cũng mang theo ý cười: "Không tính là khinh người, lời tôi nói là sự thật."

Đương nhiên, vì để Quý Phong hết giận đúng thật là chiếm một phần rất lớn, bằng không, nếu là trước kia khi chưa xé rách mặt với nhà Phong Đại Hải, đối mặt một cháu dâu tương lai như vậy, có lẽ hắn sẽ coi như không nghe thấy.

Nhưng hôm nay tình huống lại khác, người hắn quan tâm đương nhiên là phải che chở.

Tâm trạng Quý Phong cực kỳ tốt, nhìn đồ ăn đã mua: "Hôm nay làm thêm hai món."

Phong Lâm nhướng mày, tựa như cảm nhận được tâm trạng của Quý Phong, nghĩ đến tay nghề của Quý Phong, hắn cũng cảm thấy hứng ăn tăng lên.

Phong Thụy Tuyết một đường chạy về ký túc xá, dọc theo đường đi tỉnh táo lại, Phong Thụy Tuyết vốn thấy mất mặt phẫn nộ đã từ từ bình tĩnh lại, đầu tiên cô nghĩ là việc này xảy ra ở bên ngoài, chỉ cần lấp kín miệng Tịch Điềm Điềm, chỉ cần Tịch Điềm Điềm không nói ra ngoài thì cho dù bị vả mặt tại trận, về sau cùng lắm thì cô không nói nữa là có thể vãn hồi.

Cô suy nghĩ, cắn răng nhắn cho Tịch Điềm Điềm một tin, nói mình mời cô ấy uống trà sữa.

Nếu trước kia Tịch Điềm Điềm nghe thấy Phong Thụy Tuyết mời cô uống trà sữa thì chắc chắn không chút do dự sẽ đồng ý, nhưng lúc này nhìn tin nhắn lại không trả lời, cô khó chịu nhìn chằm chằm, sao cô cảm thấy Phong Thụy Tuyết như đang vả một bàn tay lại cho một trái ngọt?

Nhưng khi Tịch Điềm Điềm vừa định nhắn lại là được, đều cùng một ký túc xá, ai ngờ một tin tức đã hiện lên, là động thái từ Tieba trường học.

Cô cài đặt bài viết có từ "Giáo thảo" nên sẽ tự động nhắc cô.

Tịch Điềm Điềm nhớ lại lần trước gặp được bạn học Quý, cô thuận tay ấn vào.

【 Thích nghe ngóng! Hôm nay dạo siêu thị tầng 3 cạnh trường học, tình cờ gặp được bạn Quý giáo thảo mới được bầu nào đó!!! 】

1L: Lâu chủ thừa nhận là tiêu đề của mình dị, ha ha ha, còn không phải là vì tránh Hội trưởng Hội Học Sinh nào đó xóa bài hay sao, lần trước bài viết hot một lần đã bị xóa, cho nên lần này tôi đã thông minh hơn, không viết trong tiêu đề nữa. Đương nhiên, thật ra cũng có liên quan đến bạn Quý, nhưng toàn bộ chuyện lần này bạn Quý đều giữ im lặng.

Chuyện là như này, chẳng phải hôm nay cuối tuần đúng không? Lâu chủ và chị em cùng ký túc xá đi siêu thị mua ít đồ dùng sinh hoạt, lại thèm ăn lẩu, nghĩ đến mấy cái nồi nhỏ lén mua trong ký túc xá, định đi mua một ít, ai ngờ đến tầng 3 thì sao? Ha ha ha! Trời cao có mắt! Lần đầu tiên nhá, lần đầu tiên tôi được chứng kiến hiện trường sống động người khoe giàu bị chính chủ bắt gặp rồi vạch trần tại trận, trời ạ, lúc ấy tôi còn thấy mất mặt tới chân trời giùm người nào đó rồi, ngón chân muốn chui xuống đất luôn, nhưng mà!!!

Bây giờ tôi chỉ muốn cười to ba tiếng! Đúng là xứng đáng nha!! Báo ứng đúng lắm, không phải là không có báo ứng, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi!

*FRX nọ tự xưng là hoa khôi năm nhất, khoe là mình có một Ngũ thúc giàu có, nói là lễ đính hôn cho cô ta 50 triệu, còn thường xuyên đến nhà vị Ngũ thúc này, ai ngờ được chứ? Mới vừa chém gió xong, vừa quay đầu lại đã phát hiện vị Ngũ thúc này đang đứng ngay sau cô ta, chính tai nghe thấy toàn bộ quá trình cô ta khoác lác. Mà còn chưa hết, vị Ngũ thúc giàu có kia thẳng mặt vạch trần đều là giả. Ha ha ha ha nếu không phải vì Quý giáo thảo đi bên cạnh vị giàu có này thì tôi đã hoài nghi đây có phải là cầm kịch bản mời người về diễn hay không, quá giống phim truyền hình máu chó lúc 8 giờ! (*Feng Rui Xue - Phong Thụy Tuyết)

Cuối cùng cuối cùng! Tỏ tình với Ngũ thúc vừa trẻ lại vừa đẹp trai, trước kia em còn tưởng anh là một ông chú, nhưng không ngờ anh còn chưa đến 30 tuổi! Đẹp trai nứt trời! Anh thấy em có giống vợ tương lai của anh không?

2L: Còn chưa gặp, chiếm chỗ trước!

3L: Hmmmm, FRX, hoa khôi năm nhất, Hội trưởng Hội Học Sinh nào đó, Ngũ thúc, chẳng lẽ, chính là vị hoa khôi năm nhất nào đó lúc mới khai giảng nói một câu tự luyến bị mất mặt rất thảm kia ư?

4L: Lầu trên cậu nói không sai, xem ra là vị kia. Lâu chủ, bài viết này của cậu là thật hay giả? Phong Hạo Vũ đúng là có một Ngũ thúc, nghe nói là chủ tịch tập đoàn Phong thị, thật sự còn chưa đến 30 tuổi ư? Độ tuổi không đúng lắm nhỉ?

5L: Lầu trên, sao lại không đúng? Không biết thì đừng nói bừa, lúc trước xem hot search Weibo, có nhân viên ở Phong thị tự tiết lộ, nói là chủ tịch của bọn họ thật sự còn rất trẻ.

15L: Ặc, ngẫm lại hình ảnh kia, đúng là cảm thấy mất mặt nha......

22L (lâu chủ): Có thêm một tin hot này, về vị Hội trưởng nọ không đến Phong thị thực tập, là vị Ngũ thúc rất thẳng thắn kia chính miệng tiết lộ: Nói là vị Hội trưởng nọ không đến không phải là vì hắn khiêm tốn không muốn bị người ta nói mượn quan hệ để vào Phong thị, mà là thực lực của hắn không đủ. Ha ha ha tôi cảm thấy FRX đúng là có thực lực hố chồng mà, da mặt của vị Hội trưởng kia đều bị cô ta xé xuống đạp dưới chân cũng không biết.

33L: Ôi đệt, lâu chủ thật hay giả vậy, vị kia thật sự nói như vậy sao? Không cho mặt mũi đến vậy ư? Ha ha ha ha, tôi nhớ rõ Phong Hạo Vũ đúng thật là từng nói hắn không muốn dựa vào trong nhà, muốn tự mình dốc sức làm việc, ha ha ha ha thì ra là bởi vì không được dựa sao?

111L: Yếu ớt giơ tay, chỉ có một mình tôi tò mò, vì sao bên cạnh vị Ngũ thúc này là Quý giáo thảo hay sao? Bọn họ quen nhau ư?

133L: Wow, trên lầu phát hiện được trọng điểm, cùng tò mò +1, cùng nhau dạo siêu thị, trời ạ, lão tổng chưa đến 30 tuổi, giáo thảo có tài có sắc, không xong rồi, tôi vừa tưởng tượng xong năm bộ phim rồi!

144L: A a a a a a a lầu trên mang tôi theo với! Nhưng mà vì sao không thể là *niên hạ? Niên hạ không thơm sao?

(*Công là người nhỏ tuổi hơn)

333L: Chậc, lầu trên đều là mắt hủ thấy người gay, hừ...... A a a a a a a tôi không ngại niên thượng niên hạ, để tôi húp phần này đi!

444L: Này, các người không cảm thấy lệch hướng rồi à? Không phải đang trào phúng người nào đó không tự mình cố gắng mà chỉ muốn dựa giàu khoe khoang bị quần chúng chế giễu sao?

Chờ Tịch Điềm Điềm đọc hết bình luận từ lầu chủ tới lầu 1000 xong, Tịch Điềm Điềm ngẩng đầu phát hiện đã qua mất một tiếng, cô chớp chớp mắt, thoát ra ngoài, phát hiện Phong Thụy Tuyết lại nhắn cho cô mấy tin, đều là ôn hòa giỗ cô, hẹn gặp cô một lần.

Tịch Điềm Điềm mờ mịt lại nhìn không ít bình luận tiết lộ trong bài viết hot, cùng với những chuyện ỷ thế bắt nạt người của Phong Thụy Tuyết hồi cấp ba, không hiểu sao cô lại cảm thấy trà sữa cô thích uống nhất có hơi buồn nôn, cũng có hơi phát ngấy.

Cô run rẩy tay gửi cho mấy người cùng ký túc xá một tin: Vì sao các cậu không thích chơi cùng Phong Thụy Tuyết vậy?

Rất nhanh đối phương đã nhắn lại: Bởi vì...... chỉ có cậu không nghe ra cô ta đang cố ý khoe khoang thôi, chỉ có cậu ngốc bạch ngọt cảm thấy cô ta nói cái gì cũng là sự thật, cũng chỉ có cậu tin tưởng bài đăng lần trước là giả. Tôi còn có thêm 100 cái chỉ có cậu nữa đấy, còn muốn tiếp tục nghe không?

Tịch Điềm Điềm hoàn toàn sững sờ, cảm thấy mình...... thật sự rất ngu.

Không đến hai tiếng, bài viết này trực tiếp cái ra mấy nghìn bình luận, trừ Phong Thụy Tuyết bị trào phúng ra, người đứng mũi chịu sào chính là vị hôn phu Phong Hạo Vũ chính quy của Phong Thụy Tuyết, dù sao Phong Thụy Tuyết chỉ là khoe giàu, còn hắn thì liên quan đến việc học và năng lực, hơn nữa hắn lại là Hội trưởng Hội Học Sinh, đã sớm có người nhìn hắn không vừa mắt, bắt đầu có người hoài nghi có phải vị trí Hội trưởng Hội Học Sinh này của hắn cũng là dựa vào Ngũ thúc mới có thể lấy được hay không?

Mặc kệ hắn nhậm chức có nỗ lực ra sao, toàn bộ đều hóa thành hư không, đơn giản là vì những tin đồn mà Phong Thụy Tuyết đã tung ra, bởi vì bọn họ là một thể, cho nên khi nhân phẩm Phong Thụy Tuyết chẳng ra làm sao, hắn cũng bị liên lụy theo.

Phong Hạo Vũ mới vừa theo một khách hàng lớn thuyết phục mãi mới khiến khách hàng mở miệng nói sẽ ký hợp đồng với hắn, Phong Hạo Vũ nhẹ nhàng thở phào, dù vậy hắn cũng không dám hoàn toàn yên tâm.

Hắn sợ bị người khác cướp ngang, từ sau khi đi thực tập, trong thời gian ngắn hắn đã trưởng thành lên không ít.

Hắn trở lại vị trí của mình, vừa mới ngồi xuống, lúc này mới mở điện thoại đã hết pin để sạc, lập tức nhìn thấy rất nhiều tin nhắn hiện lên, có Hội Học Sinh, có bạn học, còn có Phong Thụy Tuyết, cùng với các anh em quen biết có quan hệ tốt khác.

Phong Hạo Vũ đọc xong, hắn không rảnh bận tâm đầu không thoải mái đau sắp nứt, ấn vào bài viết.

Khi xem xong, Phong Hạo Vũ một hồi lâu không động đậy, hắn khẽ thở ra một hơi, xoa đôi mắt đỏ ngầu, chậm rãi tựa vào ghế, ngửa đầu nhìn lên trên, điện thoại lại tiếp tục vang, hắn cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút.

Có lẽ là cảm thấy quá mệt mỏi.

Ngay từ đầu lúc thực tập đã vấp phải trắc trở khắp mọi nơi, khi đó hắn mới biết không được che chở thì sẽ có bao nhiêu khó khăn, cho đến khi hắn cố ý vô tình tiết lộ Ngũ thúc của mình là chủ tịch tập đoàn Phong thị, hắn mới có được vị trí này.

Cũng trở thành người thăng tiến nhanh nhất khi còn chưa tốt nghiệp đã giành được chức vị chính thức.

Ngay từ đầu hắn vốn định từ chối, nhưng sau khi cha mẹ đền hết tài sản trong nhà đi, biết công ty sắp phải phá sản, hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục lời nói dối này.

Hắn nghĩ, mình chỉ nói thế thôi, điều hắn nói là sự thật, nhưng hắn đúng là nhờ vào nó mà kiếm được rất nhiều hạng mục.

Nhưng những hạng mục này lại đều là hắn thật sự liều mạng bồi rượu một đám người để cầu cạnh mà giành được, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hắn đã đạp lòng tự tôn và kiêu ngạo của chính mình xuống đất, là vì muốn chứng minh, thật sự là chỉ cần có cơ hội hắn cũng có thể trở nên rất xuất sắc.

Này tất cả lại chẳng bì nổi những lời trào phúng này, làm hắn trở lại hiện thực.

Mệt mỏi kéo dài, lại còn đi bồi rượu quá nhiều, hắn đau đầu không nhịn được như muốn nứt ra, rồi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Phong Thụy Tuyết nhắn cho Phong Hạo Vũ rất nhiều tin bảo hắn xóa bài hộ, nhưng Phong Hạo Vũ như bị bốc hơi khỏi thế giới nên không trả lời cô, cô gọi điện thoại cũng không nhận, Phong Thụy Tuyết hoàn toàn nóng nảy, giận rồi chăng? Có phải Anh Hạo Vũ tức giận rồi không?

Mà bên kia, Quý Phong và Phong Lâm không biết chuyện xảy ra ở Tieba trường học, Quý Phong không quan tâm đ ến chuyện Tieba nên đương nhiên không biết cái diễn đàn này.

Sau khi trở về, cậu thật sự làm thêm hai món ăn.

Sau khi hai người ăn trưa xong, Quý Phong về phòng ngủ tĩnh tọa, còn Phong Lâm thì bắt đầu giải quyết công việc.

Quý Phong tĩnh tọa hai giờ, thẳng đến khi điện thoại vang lên một tiếng, Quý Phong mới mở mắt ra, cậu thở nhẹ một hơi, lấy điện thoại, là Lê Ngạn Hoài đã lâu không gặp nhắn tới.

【 Lê: Quý sư đệ, anh về thành phố C rồi, nể mặt đi xem phim nhé? 】

【 Mộc Lâm Thừa Phong:??? Xem phim ư? 】

Quý Phong thấy lạ, đang yên lành anh Lê lại mời cậu đi xem phim?

Nhưng cậu ngay lập tức nhớ ra, tìm Weibo, quả nhiên hot search là bộ phim Lê Ngạn Hoài đóng chính.

Đạo diễn Đoạn nhân lúc tin tức Hạ Gia mưu sát chưa được tiết lộ, đây là tốn bao nhiêu công sức trong thời gian ngắn như vậy đã chiếu phim rồi? Nghĩ lại cũng đúng, một khi tin tức nam hai Hạ Gia mưu hại ảnh đế Lê Ngạn Hoài bị tiết lộ, ai còn nhớ tới bộ phim này nữa đâu?

Quả nhiên thấy thời gian chiếu là hôm nay.

Quý Phong thoát ra đến giao diện, Lê Ngạn Hoài gửi tới một tấm poster, đúng là bộ phim này.

Quý Phong nghĩ, nhắn lại một chữ được.

Hai người hẹn buổi tối lúc 8 giờ, Lê Ngạn Hoài tới tiểu khu của cậu để đón cậu, bộ phim hai người đi xem đối với Lê Ngạn Hoài mà nói là một bộ phim rất có ý nghĩa, hơn nữa bộ phim này cũng có Quý Phong lên sân khấu, tuy không lộ diện nhưng cũng coi như có tham gia, Quý Phong cũng khá tò mò cảm giác bản thân mình xuất hiện trên màn ảnh sẽ như thế nào.

Nếu đã hẹn 8 giờ, Quý Phong phải bắt đầu chuẩn bị bữa tối từ sớm, chờ Quý Phong và Phong Lâm ăn xong, Quý Phong đi thay một bộ quần áo.

Phong Lâm ra rót nước, thấy Quý Phong rực rỡ hẳn lên, tay bưng ly nước chợt dừng:??? "Cậu định đi ra ngoài sao?"

Quý Phong cũng không muốn giấu Phong Lâm, cậu vốn định chờ lát nữa sẽ nói với hắn, không ngờ lại đúng lúc gặp nhau, Quý Phong khẽ hắng giọng: "Anh Lê hẹn tôi đi xem phim."

Phong Lâm: "............"

Tình địch đáng ngờ hẹn Quý Phong đi xem phim ư? Hắn thậm chí còn chưa được đi xem phim cùng em ấy đâu!

Phong Lâm yên lặng nhìn Quý Phong, chỉ yên lặng nhìn, cũng không nói lời nào.

Quý Phong thấy trong ánh mắt Phong tổng lộ ra trông mong, lộ ra giãy giụa, lộ ra buồn bã, cuối cùng biến thành mất mát, hắn xua tay: "Cậu đi xem đi."

Nói xong, hắn ngồi xuống một góc ghế sô pha, cô đơn cúi đầu xuống, uống từng ngụm từng ngụm nước nhỏ.

Mà một cánh tay còn lại thì đang treo.

Bước chân Quý Phong lập tức dừng tại chỗ, sao cậu cảm thấy mình đi rồi để Phong tổng ở lại một mình một người, có hơi...... tàn nhẫn?

Quý Phong suy nghĩ, thử mở lời: "Nếu không thì...... cùng đi nhé?"

Phong Lâm không hề chần chờ một chút nào: "Được thôi."

Quý Phong: "......" Cậu cứ cảm thấy Phong tổng đồng ý có phải là quá nhanh hay không?

Một tiếng rưỡi sau trong rạp chiếu phim, Lê Ngạn Hoài câm nín nhìn Quý sư đệ ở bên cạnh, rồi lại nhìn người ở bên cạnh Quý sư đệ:???


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện