Sở Nghiêu Nghiêu sai rồi, nàng không nên cười nhạo Tạ Lâm Nghiễn.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng, thiếu nữ nằm nghiêng ở trên giường, áo ngủ bằng gấm khoác nhẹ lên trên người nàng, để lộ một phần vai trắng như tuyết, bên trên trải những đốm đỏ.
Nàng hơi co người, hai tay bị vạt áo màu trắng quấn lại cột ở trên giường, tóc đen dính mồ hôi hơi ẩm ướt dính trên cổ và trên vai, đối lập với da thịt trắng nõn tạo thành kích thích thị giác mãnh liệt.

Quần áo nàng nằm tùy ý trên mặt đất kế mép giường, chồng cùng một chỗ.

Trảm Uyên cũng bị rút ra, nằm trên quần áo mềm mại, yên lặng như vật chết.
Lúc Tạ Lâm Nghiễn ôm nàng từ phía sau lưng lần nữa, Sở Nghiêu Nghiêu cả kinh run lên, theo bản năng muốn tránh.

Nhưng tay còn bị buộc, nàng muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ đành quay đầu lại, đỏ mắt nhìn hắn.
Hắn siết cằm của nàng, ngậm môi của nàng, dần dần hôn sâu.

Lúc được buông ra thì nàng quay đầu, nhẹ nhàng thở hổn hển.

Bàn tay đầy vết chai chậm rãi vuốt ve lưng nàng, hơi tê dại.
"Làm nàng đau sao?" Hắn nhỏ giọng hỏi.
Sở Nghiêu Nghiêu nhỏ giọng "ừm" một tiếng, nàng thật sự không còn chút sức lực nào, trên người bị hắn vừa đánh vừa hôn, chỗ nào cũng là vết đỏ, nơi đặc biệt yếu ớt nào đó, bởi vì quá...!nên cho dù bây giờ chỉ là cọ nhẹ qua chăn mềm mại cũng thấy tê mỏi.
Tạ Lâm Nghiễn vươn tay cởi vạt áo quấn ở cổ tay nàng, trên làn da trắng nõn bị siết ra từng đường hằn đỏ.

Hắn lật nàng lại, ôm vào trong lòng, xoa bóp dấu vết trên cổ tay nàng.
"Đau không?" Tạ Lâm Nghiễn hỏi.

Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng, chỉ là có chút ủy khuất vùi vào trong lòng hắn, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cổ của hắn.
Tạ Lâm Nghiễn gạt tóc dán ở gáy và vai nàng xuống, bàn tay nhẹ đặt trên tấm lưng trần của nàng, như thể đang trấn an.

Vậy thì đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
Tối hôm qua đúng là Tạ Lâm Nghiễn bắt nạt nàng rất tàn nhẫn, nhưng kỳ thật cũng không thể trách hắn không biết nặng nhẹ, chủ yếu vẫn là vì Sở Nghiêu Nghiêu đã làm chuyện rất thiếu đạo đức.
Tối hôm qua lúc trên giường, Tạ Lâm Nghiễn không ngừng trêu chọc nàng, nhưng vì khóa tình cổ nên ngoài trêu chọc nàng, kỳ thật cũng không thật sự làm cái gì.

Hơn nữa bởi vì hai người đều là lần đầu tiên, hắn vẫn rất bận tâm nàng còn ngây ngô, cũng không làm chuyện quá phận.
Cho nên, vấn đề nằm ở chỗ Sở Nghiêu Nghiêu.

Nàng bị ma quỷ ám ảnh, thừa dịp Tạ Lâm Nghiễn ý loạn tình mê, chủ động xuất kích, liên tục quấn lấy hắn, nhất định muốn cùng hắn phát triển đến một bước cuối cùng.

Thật ra Sở Nghiêu Nghiêu chỉ là đang thử Tạ Lâm Nghiễn, nàng muốn biết Tạ Lâm Nghiễn thích mình cỡ nào, sẽ thỏa hiệp không đến bước kia, hay sẽ vì cảm xúc kích động, mà mất khống chế đến mức quên ảnh hưởng của khóa tình cổ.
Đương nhiên, kết quả lần thử này là nhấc cục đá đập chân của mình.

Bởi vì có khóa tình cổ, Tạ Lâm Nghiễn đương nhiên không thể thật sự phóng túng cùng nàng làm đến bước cuối cùng, ngược lại mặt đầy tò mò nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó bắt đầu không chút keo kiệt giày vò nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu nỗi, hắn độc thân nhiều năm như vậy, học nhiều thứ quái dị như vậy hồi nào.

Cuối cùng lại còn rút Trảm Uyên ra, kéo tay nàng cầm chuôi kiếm, nói muốn dùng chuôi kiếm làm chút chuyện.

Mặc dù hắn chỉ hù dọa nàng, không thật sự làm như vậy, nhưng hắn vẫn làm nàng khóc, thậm chí lúc nàng khóc cầu tha thứ, hắn cắn vành tai nàng, ác ý nói hắn lo lắng nàng không vừa lòng, kiểu gì cũng không chịu bỏ qua.
Có lẽ Trảm Uyên cũng bị doạ không nhẹ, cả đêm đều nằm an tĩnh trên mặt đất, không dám động đậy dù chỉ một chút, giống như thanh kiếm không có tri giác.
Về sau, Sở Nghiêu Nghiêu thật sự không chịu nổi nữa, mặc y phục vào, muốn dùng cách này ngăn cản hành vi thân mật của Tạ Lâm Nghiễn, kết quả...!Đương nhiên là không có tác dụng gì.

Nằm trên giường không bao lâu, y phục đã vứt đầy đất, không chỉ như thế, còn biến thành dáng vẻ như bây giờ, tay nàng cũng bị cột vào đầu giường.

Là vì mình tự tìm chết, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không thể phát cáu với Tạ Lâm Nghiễn...!
Có điều, lần này nàng cho ra được hai kết luận.

Đầu tiên, với sự tinh tế của Tạ Lâm Nghiễn, cho dù nàng muốn làm gì, cho dù có ý đồ gì, Tạ Lâm Nghiễn đều có thể dễ dàng nhận ra, cho dù nàng nghĩ bản thân che giấu rất tốt.

Tiếp theo, kể cả Tạ Lâm Nghiễn có nhận ra cũng không giận nàng, mức độ khoan dung với nàng quả thực có thể gọi là dung túng.

Sở Nghiêu Nghiêu thậm chí hoài nghi cho dù mình cầm dao đặt trên cổ hắn, cùng lắm thì hắn dùng mấy thủ đoạn tối qua trừng phạt nàng một phen, sẽ không thật sự làm gì nàng.
Hơn nữa...!Nói là trừng phạt, Tạ Lâm Nghiễn cũng không thật sự làm nàng bị thương.

Như thế xem ra, chỉ cần Tạ Lâm Nghiễn còn thích nàng, nàng sẽ tạm thời an toàn.
Sở Nghiêu Nghiêu vươn cánh tay, vòng qua cổ Tạ Lâm Nghiễn, ghé vào tai hắn nhỏ giọng gọi tên của hắn.

Nàng đang làm nũng với Tạ Lâm Nghiễn, theo nàng quan sát, Tạ Lâm Nghiễn rất thích thế này.

Tay hắn vẫn đặt trên lưng của nàng, hai người cũng không mặc quần áo, dán sát nhau, thân mật đến quá phận.
"Sở Nghiêu Nghiêu." Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên mở miệng hỏi nàng: "Nàng muốn cái gì?"
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút, ngước mắt nghi ngờ nhìn hắn.
"Đan dược? Pháp bảo? Hay là thượng cổ bí tịch? Hoặc cái khác cũng được.

Chỉ cần là thiên tài địa bảo nàng muốn, ta đều tìm cho nàng." Tạ Lâm Nghiễn tiếp tục nói.
Tay hắn từ trên lưng trượt xuống hông, dọc theo đường hông của nàng vuốt ve, hắn giải thích: "Ta sẽ cưng chiều nàng, nàng muốn gì ta đều cho nàng."
"Vì sao?" Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt nhìn hắn.
"Ta chưa từng có đạo lữ hay thị thiếp, nàng là người đầu tiên, cũng là người duy nhất, đương nhiên ta muốn dốc hết tất cả."
Sở Nghiêu Nghiêu có chút sững sờ, có lẽ là do đêm qua giày vò quá lâu, hắn trông có vài phần lười nhác, ánh mắt nhìn nàng cũng dịu dàng một cách thần kỳ.

Hắn ôm nàng nói ra những lời này, thật làm cho người ta cảm thấy tâm động.

Có điều, những lời của Tạ Lâm Nghiễn cũng không giống như hình thức chung sống giữa đạo lữ với nhau.
Ở trong tu chân giới, nữ tu tu vi thấp làm thị thiếp cho nam tu tu vi cao, nếu được sủng ái thì có thể nhận được không ít tài nguyên tu luyện, đương nhiên, đổi giới tính cũng giống như vậy, rất nhiều nữ tu tu vi cao cũng sẽ tìm vài nam sủng cho mình.

Về phần đạo lữ, phần lớn là hai bên có tu vi ngang nhau kết làm đạo lữ, nâng đỡ cho nhau.
Tình huống của Sở Nghiêu Nghiêu và Tạ Lâm Nghiễn rất đặc thù, tu vi của Tạ Lâm Nghiễn quá cao, người như hắn chọn đạo lữ sẽ không dễ dàng, càng không có khả năng tìm một người có tu vi thấp hơn mình nhiều như vậy.

Cho nên lúc Tạ Lâm Nghiễn cầu hôn nàng, Sở Nghiêu Nghiêu mới kinh ngạc như vậy.

Thích thì thích, thân mật thì thân mật, nhưng bọn họ không tương xứng, so với làm đạo lữ thì làm tình nhân ngược lại còn thích hợp hơn.

Dù sao Sở Nghiêu Nghiêu chỉ muốn kiếm điểm hảo cảm mà thôi, về sau lựa chọn như thế nào thì còn phải đi một bước nhìn một bước.
"Tạ Lâm Nghiễn." Giọng nói Sở Nghiêu Nghiêu có chút quái dị: "Chàng có biết thái độ của chàng đối với ta bây giờ, giống như là..."
...Giống như là muốn bao nuôi nàng...!Nàng cắn môi dưới, cuối cùng vẫn không nói những lời này ra, mà chỉ nói: "Nếu chàng muốn tặng đồ cho ta, ta cũng muốn tặng đồ cho chàng."
Nàng nghĩ có lẽ Tạ Lâm Nghiễn độc thân quá lâu, căn bản không ý thức được gì.
Trong mắt Tạ Lâm Nghiễn đầy ý cười, hắn hỏi: "Nàng muốn đưa ta cái gì?"
"Cái này." Sở Nghiêu Nghiêu giơ tay lên trước mặt Tạ Lâm Nghiễn, dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành hình trái tim: "Ta muốn đưa chàng cái này."
Tạ Lâm Nghiễn mờ mịt: "Đây là cái gì?"
Hắn không hiểu dấu hiệu tay này, thậm chí cho rằng Sở Nghiêu Nghiêu xoa xoa ngón tay là đang vòi tiền hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Nàng nóng nảy: "Đây là tim! Là tim! Không nhìn ra được sao? Ta muốn tặng tim ta cho chàng!"
Tạ Lâm Nghiễn còn mờ mịt hơn, hắn thật sự không nhìn ra, hắn đưa tay cầm tay Sở Nghiêu Nghiêu, suy tư trong chốc lát, mờ mịt trong mắt cuối cùng biến thành ý cười nồng đậm.

Hắn kéo tay Sở Nghiêu Nghiêu qua, hôn nhẹ lên ngón tay của nàng: "Ta rất thích lễ vật này, tim của nàng ta nhận."
Sở Nghiêu Nghiêu cũng cười, nàng nhìn Tạ Lâm Nghiễn nói: "Chàng cũng phải đưa ta một lễ vật."
"Nàng muốn cái gì?"
Sở Nghiêu Nghiêu ôm hắn, xoay người đè hắn dưới thân, tay nàng chống bên tai của hắn, từ trên cao nhìn xuống, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống dùng môi vuốt ve khuôn mặt hắn.

Tạ Lâm Nghiễn không tránh, để mặc nàng hôn.
Sở Nghiêu Nghiêu nhẹ giọng nói với hắn: "Ta muốn chàng yêu ta hơn một chút."
Lời này vừa nói ra, Tạ Lâm Nghiễn hơi sửng sốt, hắn lập tức đỡ eo Sở Nghiêu Nghiêu, cười có chút bí hiểm: "Hiện tại trong lòng ta đều là nàng, như vậy còn chưa đủ yêu nàng sao?"
"Không đủ." Sở Nghiêu Nghiêu cúi đầu cắn môi hắn, dùng thêm chút lực: "Ta muốn chàng...!yêu ta thêm một chút."
Nàng đỏ mặt, giọng nói mềm nhẹ, giống như đang nhỏ giọng khẩn cầu hắn, lời nói ra lại bá đạo không cho phép từ chối, cảm xúc mâu thuẫn đan xen trên người nàng, quyến rũ vô cùng.
Ngay sau đó, Tạ Lâm Nghiễn đè hông của nàng, dùng sức một chút hai người liền đảo vị trí.

Hắn phủ ở trên người nàng, nắm cằm của nàng, đảo khách thành chủ hôn nàng, hôn còn sâu hơn.

Sở Nghiêu Nghiêu ôm cổ hắn, nghiêm túc đáp lại hắn.
Hồi lâu sau, hắn mới buông nàng ra, khẽ cọ môi của nàng, thở dốc nhìn nàng nói: "Được, nghe nàng, yêu nàng thêm một chút."
Lời vừa dứt, Sở Nghiêu Nghiêu còn chưa kịp phản ứng thì đồng thời trong đầu nàng thật sự vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở.
【Giá trị hảo cảm của Tạ Lâm Nghiễn +10, tổng cộng 90/100】
Sở Nghiêu Nghiêu bối rối, cứ như vậy cộng thêm mười? Dễ dàng như vậy làm cho nàng cảm thấy có chút khoa trương.Tạ Lâm Nghiễn thật đúng là nói được thì làm được, hắn biết mình đang làm gì không?
Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt, thậm chí không biết vì sao lại sinh ra vài phần tự trách, nàng chính là kẻ lừa gạt tình cảm.

Không, kỳ thật cũng không phải lừa, nàng cũng thích Tạ Lâm Nghiễn, nhưng phần thích này không sâu như vậy, chỉ đơn thuần rất thích hắn mà thôi, thích cùng hắn thân mật, thích cùng hắn ôm hôn, thậm chí cam tâm tình nguyện cùng hắn kết làm đạo lữ...! Nhưng trừ đó ra, dường như không có gì hơn.
Bản thân nàng không yêu hắn bao nhiêu, lại yêu cầu Tạ Lâm Nghiễn yêu nàng nhiều hơn chút...! Hơn nữa Tạ Lâm Nghiễn còn thật sự nghe nàng làm như vậy, hắn cẩn thận như vậy, hẳn là nhìn ra mục đích của mình không đơn thuần, có mưu đồ mưu mới đúng, nhìn ra còn như vậy?
...!Là thật sự quá thích nàng, hay là căn bản khinh thường nàng???
Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy như đầm nước, trong đó phản chiếu mặt nàng, hắn hỏi: "Hiện tại đủ chưa?"
Tim Sở Nghiêu Nghiêu bất giác đập nhanh, nàng nhìn Tạ Lâm Nghiễn, trong lòng không hiểu sao sinh ra cảm xúc kỳ lạ nào đó.
"Vẫn không đủ." Nàng nhỏ giọng nói: "Nhiều thêm chút nữa."
Tạ Lâm Nghiễn không trả lời, chỉ cười trầm thấp một tiếng.

Sở Nghiêu Nghiêu ngửa đầu chủ động hôn hắn, Tạ Lâm Nghiễn lại nghiêng đầu né tránh, vì thế cái kia hôn liền nhẹ nhàng rơi vào khóe môi hắn, ánh mắt hắn nhìn nàng mơ hồ lóe lên cảm xúc gì đó.
Sở Nghiêu Nghiêu nghe hắn nói: "Thời gian không còn sớm, nên rời giường rồi." Ngón tay Tạ Lâm Nghiễn lướt qua xương quai xanh của nàng: "Còn cọ xát nữa có thể sẽ không dậy được."
Dứt lời, Tạ Lâm Nghiễn liền ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng ngồi dậy, chăn từ bờ vai nàng trượt xuống, lộ ra đầu vai mượt mà, lại bị nàng dùng tay giữ lại.

Nàng mờ mịt nhìn Tạ Lâm Nghiễn, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn có chút kỳ quái.
Tạ Lâm Nghiễn rất nhanh đã mặc xong y phục, hắn nhặt từng món quần áo của Sở Nghiêu Nghiêu lên, đặt ở trước mặt Sở Nghiêu Nghiêu, cười nói với nàng: "Mặc đi," hắn một lát, xoay người sang chỗ khác quay lưng lại với Sở Nghiêu Nghiêu nói: "Không nhìn nàng."
Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng, nàng lấy y phục từ từ mặc lên, đang mặc, Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên mở miệng hỏi nàng: "Lời của nàng là thật sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu hơi ngơ ngác: "Cái gì?"
Nàng không hiểu Tạ Lâm Nghiễn đang nói gì.
"Nàng nói, cho ta tim của nàng là thật sao?" Tạ Lâm Nghiễn vẫn quay lưng với nàng, nhỏ giọng hỏi.
Vừa dứt lời, thiếu nữ liền ôm chầm hắn từ phía sau, cả người nàng dán trên lưng hắn, cánh tay mềm mại ôm hông của hắn, dường như ngay cả nhịp tim của nàng cũng mềm đi.
"Không lừa chàng, ta thật sự thích chàng."
"Vậy ta xem như không thiệt thòi." Tạ Lâm Nghiễn cầm tay nàng, xoay đầu lại nở nụ cười.
Sở Nghiêu Nghiêu đã mặc y phục, thắt lưng khiến eo của nàng trông rất matnh mai, tóc đen buông xõa, óng ả mềm mượt như tơ lụa.

Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng, có nháy mắt đột nhiên cảm thấy có phải mình hơi ngốc hay không.

Biết rõ giữ nàng ở bên cạnh chính là giữ lại tai hoạ ngầm, còn cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Đồng sinh cộng tử chú đã giải, Sở Nghiêu Nghiêu căn bản không thể uy hiếp hắn, hắn nên thừa dịp này, một kiếm giết chết nàng.

Trước kia hắn cũng nghĩ như vậy, Sở Nghiêu Nghiêu chết thì hắn có thể chuyên tâm đối phó thiên đạo, không còn bất kỳ nỗi lo nào về sau.
Tạ Lâm Nghiễn lại nghĩ tới cảnh tượng ngày ấy ở Trụy Ma Uyên cả người nàng đầy máu, nằm ở trên bãi đá, lệ rơi đầy mặt, thương tâm muốn chết nhìn hắn.
Hắn khom lưng nhặt Trảm Uyên nằm trên mặt đất lên, cất vào vỏ kiếm.
...Hắn đang suy nghĩ gì đấy? Hắn cũng không phải Liễu Như Dịch, người hắn thương, cho dù là thiên đạo cũng không đoạt được.

Vốn đang đi nghịch thiên, thì hắn sợ gì vận mệnh?
Sở Nghiêu Nghiêu ngồi ở trên giường, chớp mắt nhìn Tạ Lâm Nghiễn, không đợi nàng phản ứng, Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên ném Trảm Uyên ném vào trong lòng nàng, sau đó nói: "Cùng ta về Cực Kì Vực."
Sở Nghiêu Nghiêu cúi đầu nhìn trường kiếm đen nhánh trong lòng, mặt đột nhiên đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Lại để ta cầm kiếm của chàng...".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện