(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)
Lê Ngạn Hoài đến nhà hàng sớm hơn thời gian đã hẹn nhưng vẫn chậm hơn một chút so với hai người Quý Phong, anh tháo kính râm ngụy trang xuống, chào Lưu Doãn ở bên cạnh rồi mới cười ngồi xuống đối diện Quý Phong: "Vốn có thể đến sớm hơn một chút nhưng anh lại nhớ ra một thứ nên quay về lấy.

Quý sư đệ đoán xem là cái gì?"
Quý Phong bất đắc dĩ cười: "Anh Lê chắc chắn muốn em đoán sao?" Có chuyện gì có thể lừa được cậu được sao?
Trừ việc không thể tính được số mệnh của mình ra thì đúng là cậu không định khiêm tốn.
Lê Ngạn Hoài nhìn Quý Phong cười, anh sửng sốt, thầm nghĩ Quý sư đệ lớn lên thật là đẹp, bảo sao cậu chỉ lộ tay và cổ đã làm Internet điên đảo.
Tận mắt nhìn ở khoảng cách gần như vậy, anh chỉ cảm thấy cậu càng đẹp.
Lê Ngạn Hoài nhìn vậy khiến Lưu Doãn cũng hiếu kỳ nhìn theo, anh cũng không dông dài nữa, lấy một chiếc hộp gấm từ trong balo ra.

Đây là một chiếc hộp trang sức xa hoa năm đó bị anh lôi ra để cất đồ: "Lúc trước không phải Lưu tiên sinh rất tò mò năm đó Quý sư đệ tặng cho tôi cái gì sao? Vừa vặn lần này tôi về nhà tìm được."
Hai mắt Lưu Doãn sáng lên: "Thật sao? Vật thì tôi phải nhìn cho kỹ xem năm đó rốt cuộc Tiểu Phong đã tặng cho Lê tiên sinh cái gì mà làm anh nhớ mãi không quên." Lại còn cất kỹ như vậy.
Sự bất đắc dĩ trong đáy mắt Quý Phong càng nhiều lên.
Sếp miu miu ló đầu ra khỏi ngực cậu, bàn tay nhỏ nhỏ đặt trên cúc áo sơ mi của cậu, sâu kín nhìn chằm chằm Lê Ngạn Hoài lấy hộp gấm ra, trong đôi mắt mèo tràn ngập sự khó chịu.

Lê Ngạn Hoài đột nhiên nhìn thấy một cục lông xù xù không nhịn được tới gần một chút, cách một cái bàn cũng không quá gần nhưng sếp miu miu lại cảnh giác kêu meow.
Lê Ngạn Hoài: "Miu miu cũng tới à? Con mèo này của Quý sư đệ thật sự rất dính em."
Sếp miu miu không vui: "Meow!"
Quý Phong cúi đầu nhìn miu miu hơi dựng lông lên, duỗi tay sờ sờ cái tay nhỏ của nó: "Anh Lê đừng đùa miu miu, nhỡ nó giận thật thì không dễ dỗ đâu."
"Ngay cả Quý sư đệ cũng không dỗ được ư?" Lê Ngạn Hoài nói đùa, đồng thời mở hộp gấm ra, một đống nấm hương đã sớm khô cứng hiện ra trước mắt.
Tuy Lưu Doãn đã tưởng tượng tới rất nhiều thứ nhưng hắn cũng không ngờ được kết quả lại là cái này: "Không phải chứ....." Một đống nấm hương tự làm?
Lưu Doãn không nhịn được cười ra tiếng.
Quý Phong cũng còn nhớ nhưng thấy Lê Ngạn Hoài vẫn còn giữ cái này, lại còn cất kỹ đến như vậy, ý cười trong đáy mắt cậu càng đậm thêm.
Lê Ngạn Hoài nhìn đống nấm hương này, tuy không thể ăn được nữa nhưng nó đại biểu cho sự quyết định thay đổi vận mệnh năm đó của anh, hơn nữa 6 năm sau thứ này còn khiến anh tìm được một người bạn tốt.
Hiếm khi Lê Ngạn Hoài thả nhẹ giọng thì thầm, nhớ lại 6 năm trước được Quý Phong cứu rỗi, sự cảm kích gần như hiện lên trên gương mặt anh.
Lưu Doãn luôn cảm thấy Lê ảnh đế có phải hơi quá để ý đến đống nấm hương này không?
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều nữa.
Ngược lại là sếp miu miu trong lòng Quý Phong khi nhìn thấy hộp nấm hương kia, rồi lại nhìn khóe môi Quý Phong ngậm cười, nó nghĩ chẳng lẽ ai tặng quà và được nhận quà đều cảm thấy vui như vậy sao?
Buổi tối khi bí thư Hách đến, hắn phát hiện tối nay sếp có hơi trầm mặc, tay nhỏ đặt trên bàn phím hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Bí thư Hách cũng không dám nhắc sếp, hắn ngồi xổm tại chỗ, dù sao cũng chỉ có một tiếng đồng hồ, chờ cuối giờ nhớ ký tên là được.
Cuối cùng sếp miu miu cũng cử động, hai tay nhỏ gõ ra một câu: Bí thư Hách, tôi hỏi cậu, nếu giữa hai người có một người tặng người khác một thứ, mà người kia còn trân trọng nó suốt 6 năm trời, đến khi gặp lại nhau thì người kia lại lấy nó ra, hai người cùng hồi tưởng lại quá khứ, cậu nói xem điều đó có nghĩa là gì?
Bí thư Hách nghe vậy, hắn nghĩ vừa trân trọng quà tặng, vừa gặp lại nhau là nhớ về quá khứ, hắn cảm thấy rất có vấn đề: "Tín vật đính ước?"
Hắn vừa nói xong ngay lập tức thấy sếp miu miu nhìn hắn chằm chằm, hai tay nhỏ bộp bộp gõ một câu: Hai người đàn ông.
Bí thư Hách thầm nghĩ kể cả là đàn ông thì cái thứ kia cũng có thể là tín vật đính ước mà? Nhưng hắn cảm nhận được bốn chữ vừa rồi khiến sếp không vui, hắn ngập ngừng chốc lát rồi sửa lời: "Nếu là hai người đàn ông thì không chừng chỉ là hoài niệm quá khứ một chút mà thôi, giống như giữa bạn tốt với nhau, nếu tặng quà sinh nhật hoặc là thứ gì đó rất có ý nghĩa thì cũng sẽ trân trọng nó.

Vậy sếp cần thứ gì sao?"
Sếp miu miu nhìn hắn: Cậu nói xem tặng quà vui hơn hay nhận quà vui hơn?
Bí thư Hách nói không cần suy nghĩ: "Đương nhiên là nhận quà vui hơn." Ai lại không muốn có nhiều quà chứ?
Sếp miu miu: Nếu đã vậy, tôi ở chỗ Quý tiên sinh làm phiền cậu ấy lâu như thế rồi, có phải cậu nên thay mặt tôi tặng cậu ấy một món quà thể hiện lòng cảm kích hay không?
Lê ảnh đế kia nhận được quà đã vui đến thế, vậy nếu hắn tặng quà cho Quý Phong chắc chắn cậu cũng sẽ rất vui vẻ, cũng sẽ trân trọng nó.
Nếu bản thân không nhận được quà thì tặng quà cũng không sao.
Bí thư Hách ngẫm lại cảm thấy rất hợp lý: "Đúng là nên làm vậy."
Cuối cùng sếp miu miu mới cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn không ít: Tối mai mang tới đây.
Vốn dĩ hẳn là nó nên tự mình đi mua quà tặng nhưng bây giờ nó căn bản không thể tự đi được, chỉ có thể để bí thư Hách làm giúp, về sau bù đắp lại cho cậu là được.
Cũng may qua hai tháng nữa là nó có thể khôi phục lại, đến lúc đó nó sẽ tự mình đi chọn quà.

Lần đầu tiên bí thư Hách được sếp ủy thác trọng trách chọn quà, đây cũng là lần đầu tiên sếp tặng quà cho người khác, là đồ đáng quý.
Hắn cảm thấy với địa vị của sếp thì nếu tặng quà cho Quý tiên sinh, cậu lại còn là ân nhân cứu mạng sếp thì món quà này không thể qua loa được.
Vì vậy bí thư Hách suy đi tính lại, chọn một chiếc đồng hồ giá hơn triệu.
Tối hôm sau hắn mang quà tới.
Quý Phong mở cửa thấy bí thư Hách xuất hiện nhiệt tình hơn ngày trước nhiều, một tay cậu ôm miu miu: "Bí thư Hách?" Cậu cảm thấy tối nay bí thư Hách cứ lạ lạ thế nào ấy.
Sau khi bí thư Hách đi vào, hắn cúi người, hai tay đưa một chiếc túi tới: "Sếp dưỡng thương lâu như vậy tới nay chưa từng đặc biệt biểu đạt lòng cảm ơn, lần này ngài ấy kêu tôi nhất định phải đưa món quà này tới.

Đây là một phần tâm ý của sếp, Quý tiên sinh nhất định đừng từ chối."
Sếp miu miu vùi trong ngực Quý Phong nhìn thấy món quà này thì râu ria đều rung lên, trong đôi mắt mèo đều là khen ngợi: Bí thư Hách làm việc không tệ.
Bí thư Hách cũng cảm thấy món quà mình đưa cực kỳ tri kỷ, đây là mẫu đồng hồ mới nhất năm nay, giống minh tinh lại còn là đại ngôn của Lê ảnh đế, Quý tiên sinh có quen biết Lê ảnh đế chắc chắn cậu sẽ rất thích.
Quý Phong kinh ngạc, cậu không ngờ chủ của miu miu lại khách khí như vậy, nhưng cậu không muốn nhận món quà quý giá đến thế.
Bí thư Hách đổi thái độ chân thành sang khách khí: "Quý tiên sinh vẫn nên nhận món quà này đi, sếp coi mèo như mạng vậy, nếu Quý tiên sinh không nhận thì sếp cũng không thể yên tâm dưỡng bệnh được." Lời nói này của hắn cũng không phải là nói dối, sếp là mèo, mèo là mạng của sếp.
Quý Phong bất đắc dĩ, cậu suy nghĩ một chút rồi nhận quà, sau này lúc trả mèo thì tặng lại một thứ có giá trị tương đương là được.
Sếp miu miu thấy cậu nhận quà, đến khi vào phòng cho khách, vừa đóng cửa lại, bí thư Hách thở phào nhẹ nhõm, hắn ngồi xổm xuống: "Sếp, mọi chuyện đã ổn thỏa, Quý tiên sinh nhận quà rồi."
Tâm tình của sếp miu miu không tồi.
Bí thư Hách phát hiện hiệu suất làm việc tối nay của sếp cực kỳ cao, các văn kiện chỉ mất chưa đến nửa tiếng đã xử lý xong, hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.
Bí thư Hách vui vẻ ra mặt: "Sếp, nếu lần sau ngài muốn tiếp tục tặng quà thì cứ tìm tôi, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành thỏa đáng."
Sếp miu miu nhìn hắn một cái, vốn định tắt máy tính để bí thư Hách có thể ra về, nó lại suy nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra, gõ một câu: Cậu tặng cái gì?
Chờ hắn khôi phục hình người rồi có thể dùng để tham khảo, xem ra Quý Phong rất thích.
Bí thư Hách nghe vậy là biết sếp đang kiếm kinh nghiệm: "Quà tôi tặng là đặc biệt chuẩn bị cho Quý tiên sinh.

Quý tiên sinh chắc chắn sẽ rất thích, không phải Quý tiên sinh và Lê ảnh đế là bạn tốt hay sao?"
Sếp miu miu đang lười biếng duỗi móng tay ra rồi khép lại, nghe vậy thì cứng đờ người, Lê Ngạn Hoài? Đang yên đang lành tự dưng nhắc đến hắn làm gì?
Bí thư Hách tiếp tục thể hiện sự cơ trí của mình: "Chọn quà thì tất nhiên phải chọn thứ có liên quan đến Quý tiên sinh, như vậy cậu ấy có thể nhìn ra là không phải tùy tiện tặng mà là được chọn lựa tỉ mỉ.

Vì vậy tôi thay sếp chọn cho Quý tiên sinh một chiếc đồng hồ trong nhãn hàng mà Lê ảnh đế làm người đại diện."
Sếp miu miu nhìn chằm chằm bí thư Hách thật lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần: "..........."
Bí thư Hách nhìn sếp đột nhiên như bị đứng hình:??? Làm sao vậy? Hắn nói sai cái gì sao?
Sau khi bí thư Hách rời đi, sếp miu miu vẫn thấy quỷ dị, nó thừa dịp Quý Phong rời phòng ngủ để đi tắm, chạy vọt ra phòng khách.

Trên bàn vẫn còn đặt túi quà.

Quý Phong còn chưa kịp cất đi.
Sếp miu miu duỗi tay ra kéo kéo, lôi hộp quà từ trong túi ra, khi nhìn cái hộp thì trong đầu nó chợt hiện lên hình ảnh Lê Ngạn Hoài giơ tay đeo đồng hồ lên sửa cúc áo trước ngực, đồng thời anh còn giương mắt lên nhìn, khóe miệng còn mang theo nụ cười dịu dàng, nó chỉ cảm thấy một ngụm máu buồn bực kẹt trong ngực.
Nó không tin bí thư Hách lại có thể trùng hợp chọn một chiếc đồng hồ giống y đúc như vậy được.
Sau khi mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay kim cương được đóng gói rất tinh xảo, giống hệt chiếc mà Lê Ngạn Hoài đeo trên tay, trông như đồ tình nhân vậy.
Sếp miu miu: "..........."
Quý Phong ra khỏi phòng vệ sinh không thấy miu miu ở trên giường, cậu đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy miu miu đang chột dạ vung vẩy cái đuôi, đặt mông ngồi bệt trên thứ gì đó.
Cậu đi tới phát hiện thì ra là hộp quà mà bí thư Hách vừa mới tặng trước đó.
Cậu ngồi xuống, cười bế sếp miu miu lên: "Sao nhóc lại ngồi lên cái này? Đây là quà chủ nhóc tặng đấy, cũng không biết là cái gì nữa, để anh xem thử."
Nói rồi cậu ôm sếp miu miu vào trong ngực, một tay khác thì mở quà ra, khi nhìn thấy đồng hồ đeo tay cậu còn rất kinh ngạc.
Đặc biệt là khi nhìn thấy ảnh Lê Ngạn Hoài làm đại diện, khác với thường ngày, ảnh đại diện được chỉnh sửa kỹ càng hơn một chút, cực kỳ thời thượng, màu sắc rất tốt, kiểu dáng đồng hồ cũng rất đẹp, Quý Phong đã quyết định tặng lại món quà có giá trị tương đương cho nên cậu cũng không quá để ý món quà này thật sự rất có giá trị.
Ngẫm lại từ khi cậu trùng sinh quay trở về đến bây giờ thật sự rất cần một chiếc đồng hồ đeo tay, cậu lấy đồng hồ ra, giống với cái Lê Ngạn Hoài đeo trên tay.

Cậu cũng không nghĩ nhiều mà lập tức đeo lên cổ tay.
Sếp miu miu không nhịn được kêu meow.
Động tác của Quý Phong chợt ngừng lại, cậu cúi đầu xuống: "Miu miu làm sao thế? Chủ nhóc tặng đấy, có đẹp không?"
Sếp miu miu đờ đẫn há miệng, hồi lâu mới sâu kín kêu meow.
Sếp miu miu nằm trong lòng cậu, trơ mắt nhìn Quý Phong đeo đồng hồ lên tay, tuy rất hợp, rất đẹp, nhưng mà.....
Lại còn là tự nó kêu bí thư Hách tặng nữa.
Nhưng mà giờ hối hận cũng không kịp.
Quý Phong đeo đồng hồ lên tay ngay ngắn xong, ừm rất hợp, cậu cúi đầu thấy miu miu đang nằm trong lòng cậu lại trở mình, nằm duỗi thẳng cẳng hình chữ đại (大) trên đùi cậu, dáng vẻ cứ như thể cuộc sống không còn gì đáng luyến tiếc nữa.
Quý Phong:???.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện