“Cậu chống nạnh chi vậy?” Chu Chuẩn nhìn Cố Hi Đình bước ra mở cửa như ông cụ già, không chút do dự cười cợt, “Tuổi còn trẻ mà thận đã hỏng rồi à?”
Cố Hi Đình liếc mắt sắc lẻm như dao: “Cậu muốn chết không?”
“Ò xin lỗi xin lỗi, trong lúc nhất thời không đổi vai trò,” Chu Chuẩn đóng cửa, noi theo truyền thống tốt đẹp bỏ đá xuống giếng của nhóm “Tam tiện nhân*”, “Tôi quên cậu mới là người bị đè.”
*Những chương đầu tác giả đặt là “三贱客” – tam tiện khách, tuy nhiên chưa có chi tiết nào nhắc đến việc đổi tên nhóm chat.
“Phắn!”
Đương nhiên Chu Chuẩn không thể nào phắn được, nhưng anh ta cũng không dám gây sự với Cố Hi Đình nữa.

Thế là đặt tài liệu xuống nói chuyện chính: “Cậu muốn viết đề tài này thật sao?”
Mấy ngày trước Cố Hi Đình có liên lạc với anh ta, nói rằng đã chuẩn bị hai chủ đề cho cuốn sách mới, một cái là “Thám tử Nhật An thời thiếu niên”, còn một cái là “Cuộc sống thường ngày của thám tử Nhật An.”
Bọn họ trao đổi ngắn gọn về ý tưởng chung qua điện thoại, chúng hơi khác với phong cách trước đây của Cố Hi Đình, các yếu tố trinh thám được giảm đi, trong khi đó nét nhân văn lại đóng vai trò chính.

Liên quan tới tình cảm, liên quan tới tình yêu, liên quan tới việc kết nối với người khác.
Mặc dù Cố Hi Đình nói rất văn nghệ rất sâu sắc, nhưng Chu Chuẩn lại nghĩ có khả năng lượng tiêu thụ sẽ rớt thê thảm.
Cố Hi Đình rất kiên trì: “Tôi thấy không sao đâu, sau mọi vụ án đều là tình cảm, sau mọi suy luận đều là tình yêu.”
Chu Chuẩn im lặng hồi lâu rồi bảo mình sẽ suy nghĩ lại.
Cố Hi Đình lại hiểu lầm, chỉ nói, “Nếu không lấy được số sách* thì tôi sẽ đăng lên mạng.”
(*Số sách là 书号/ISBN – viết tắt của International Standard Book Number, là mã số tiêu chuẩn quốc tế có tính chất thương mại duy nhất để xác định một quyển sách.)
“Không phải vấn đề số sách, chắc chắn tôi sẽ giải quyết sách cho cậu, nhưng chẳng phải trước kia cậu luôn hết sức né tránh tình cảm sao?”
Chu Chuẩn không hiểu sự thay đổi trong thái độ của Cố Hi Đình, hai chủ đề này đều có rất nhiều tương tác tình cảm, nhất là phần cuộc sống thường ngày, thám tử từ kiêu ngạo lạnh lùng cấm dục biến thành kiêu ngạo lạnh lùng mê ‘thịt’, có lẽ điều này sẽ làm hài lòng một số bạn đọc nữ, nhưng nhân vật chính của tình anh em xã hội chủ nghĩa bỗng nhiên ‘hủ hóa’, chắc chắn sẽ bị rất nhiều bạn đọc nam chỉ trích.
Cố Hi Đình nhất thời nghẹn lời: “… Vì độ này có chút chuyện xảy ra kích thích cảm hứng của tôi.”
“Thám tử Nhật An thời thiếu niên của cậu thì không sao, tôi chỉ lo bản cuộc sống thường ngày, nếu thiết lập hình tượng thay đổi quá lớn thì rất có thể sẽ bị fan hâm mộ xé.”
Cố Hi Đình: “Vậy thì tôi đăng lên mạng coi như phiên ngoại.”
Chu Chuẩn quan tâm như bà mẹ già: “Hay là tôi sửa đổi chút xíu cho cậu nhé? Bỏ hết chi tiết mập mờ.”
“Đó không phải mập mờ, đó là sự truyền tải tình cảm!” Cố Hi Đình không vui, “Hơn nữa tôi thấy như thế không chân thực.”
Chu Chuẩn sắp phát điên: “Trước kia cậu cũng không chân thực mà! Cậu viết tiểu thuyết chứ không phải viết tự truyện cho Hạ Yến!”
“Mặc kệ, tôi muốn đăng, tôi sẽ đăng bản cuộc sống thường ngày lên Weibo.”
“…”
Cố Hi Đình nhìn có vẻ dễ nói chuyện, nhưng một khi đã xác định ý tưởng thì cứng đầu đến mức tám trâu cũng không kéo nổi.
Chu Chuẩn biết là không khuyên được, đành phải gật đầu: “Vậy cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Anh ta hơi lo lắng, nhưng cũng cảm thấy Cố Hi Đình có thể đối phó được.

Dù sao với thân phận của Cố Hi Đình bây giờ, không phục vụ thị trường nữa thì càng có thể làm theo ý mình.


Hơn nữa đã gọi là phiên ngoại nghĩa là ít liên quan tới nguyên tác, cùng lắm thì tới lúc đó không tuyên truyền là được.
Chu Chuẩn yên tâm, bỗng nhiên nghe cửa nhà kẽo kẹt mở ra, một bóng người cao lớn ngược sáng bước vào, đó là Hạ Yến vừa tan lớp về nhà.
Chu Chuẩn giật mình lập tức rút cái móng chó đang khoác lên vai Cố Hi Đình.
Nhưng như vậy vẫn chậm, Hạ Yến nhìn thấy ngay, mà khiến người ta bất ngờ là khác với cái nhìn lạnh thấu xương trước đây, lần này không có cảm giác áp lực gì, dường như chỉ đang nhìn một người bạn thân thiết.
Cố Hi Đình rất tự nhiên ân cần hỏi thăm: “Về rồi hả anh? Chu Chuẩn với em đang thảo luận về sách mới.”
Hạ Yến khẽ gật đầu: “Anh biết.”
Nhìn bóng lưng Hạ Yến, Chu Chuẩn cảm giác khá mới lạ: “Tính tình của người kia nhà cậu tốt hơn rồi nhỉ?”
Cố Hi Đình: “Tính ảnh vẫn luôn rất tốt mà.”
“Không phải ý này,” Chu Chuẩn lắc đầu, “Tôi cảm thấy hắn bây giờ không dịu dàng một cách biến thái như trước, trước kia hắn giống kẻ giết người biến thái ngụy trang thành người tốt, nhưng bây giờ trông hắn giống một người tốt đơn thuần.”
Cố Hi Đình câm nín: “Có phải trước đây cậu đã hiểu lầm anh ấy không?”
Chu Chuẩn lại nhớ tới hai lần gặp mặt duy nhất với Hạ Yến, sau lưng vô cớ lạnh run, anh ta không hiểu lầm đâu, Cố Hi Đình thấy Hạ Yến là người tốt, đó mới là hiểu lầm á!
Chỉ chốc lát sau, Hạ Yến bước ra khỏi phòng bếp rồi hỏi: “Tối nay mọi người muốn ăn gì?”
Cố Hi Đình ngoảnh lại hỏi Chu Chuẩn: “Cậu muốn ăn gì?”
Chu Chuẩn được chiều mà sợ: “Tôi còn có may mắn được ăn bữa tối do anh ta làm?”
Cố Hi Đình: “Sao lại không? Ảnh nấu ăn ngon lắm, cậu không ăn là thiệt à nha.”
Hạ Yến đứng bên cạnh mỉm cười, lịch thiệp như một người quản lý của trang viên lớn, quan tâm nói: “Cậu có thể gọi món ăn.”
Chu Chuẩn hơi động lòng, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng khát vọng, anh ta từ chối: “Tối nay chị dâu cậu và lũ trẻ trở về từ bên ngoại, tôi không tiện đi ăn.”
“Vậy cậu gọi họ tới đây đi,” Cố Hi Đình không hiểu chuyện này có gì mà không tiện, “Chúng ta ăn tết cũng không tụ tập, lâu lắm không gặp chị dâu rồi.”
Chu Chuẩn ngoảnh lại nhìn Hạ Yến, người kia tỏ vẻ nghe theo lời Cố Hi Đình.
Thế là bữa tiệc chiêu đãi cứ vậy được quyết định.
Cố Hi Đình nghĩ một chốc bèn gọi điện cho Đàm Thu Vũ, bữa cơm rau dưa biến thành bữa tiệc thịnh soạn.
Bên cạnh ngôi biệt thự nhỏ có một siêu thị thực phẩm tươi sống, Hạ Yến mua thức ăn trở về, không ngờ lại khiến nhiều người qua đường phải dừng chân ngó theo.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn mặc áo khoác, bước đi như mang gió, tay trái cầm một bó hoa Calla, trước ngực trái ôm một chiếc túi vải màu nâu sẫm đầy nhóc các loại nguyên liệu nấu ăn, tay phải xách một giỏ hoa hồng Austin, cảnh tượng này vừa tràn đầy khí thế bá đạo mạnh mẽ của dân kinh doanh tinh anh, vừa đẫm cảm giác dịu dàng giàu tình cảm của người đàn ông đã có gia đình, hơn nữa hắn còn cầm hai bó hoa, trời ơi sao lại có người đàn ông vừa đẹp trai vừa chăm lo cho gia đình, lại còn lãng mạn như dị chớ!
Người qua đường liên tục cảm thán.
“Đẹp trai như này mà còn nấu cơm tặng hoa, chắc người nào gả cho ảnh thì kiếp trước phải cứu vớt thế giới á!”
“Gato ghê, nhìn nụ cười trên mặt ảnh kìa, nhất định là đang chìm đắm trong hạnh phúc!”
“Nhìn người ta dân tinh anh mà còn mua thức ăn nấu cơm, anh xem lại mình đi, tan tầm chỉ biết chơi game!”
Bạn nam không vui: “Chơi game thì sao? Anh là Dã Vương* ok? Anh ta chơi game có khi còn không giỏi bằng anh đâu!”
(*Dã Vương là nhân vật đi rừng rất mạnh trong game Vương giả vinh diệu.)
“Chơi game mà anh còn đắc ý vậy hả, chơi game giỏi hơn thì có làm cơm được không?”
“Sao em lại thế này? Lúc trước em theo đuổi anh, chẳng phải em thích anh vì chơi game rất giỏi sao?”
“Em cũng đâu biết anh chơi game mỗi ngày!”


Tiếng cãi nhau của đôi người yêu nhỏ dần, tiếng chuông lanh lảnh vang lên từ cửa quán cà phê, Tri Nhiên ngẩng đầu nói “Chào mừng quý khách”, nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt của vị khách, nụ cười cứng đờ trên mặt cô nàng.
Lại là Hạ Yến, cô đã không gặp Hạ Yến lâu lắm rồi! Lần trước mình từ chối lì xì của đối phương, có khi nào lần này hắn tới trả thù không!
Nhìn Hạ Yến lại gần, Tri Nhiên sợ đến mức nhịp tim cũng tăng tốc, hơi cà lăm hỏi: “Hạ… anh Hạ, xin hỏi anh muốn (dùng) gì?”
“Hôm nay không mua cà phê, có cái này tặng cô.” Hạ Yến đưa bó hoa Calla tới.
“Wow wow!” Có vị khách không rõ chuyện reo lên cảm thán, “Cô bé khá quá nha!”
“Anh trai này đẹp trai vậy mà bản lĩnh cũng mạnh mẽ đấy!”
“Không không, anh Hạ có người yêu rồi!” Tri Nhiên sợ suýt chết, liên tục từ chối, cô đâu dám tơ tưởng đến người này? Nếu thật sự có chút xíu tơ tưởng nào, có lẽ ngày hôm sau cô sẽ mất mạng ngay.
Nhưng Hạ Yến không tức giận, chỉ đặt hoa trước mặt cô, nhẹ nhàng cười nói: “Lúc trước đã làm cô sợ rồi, xin lỗi nhiều.”
Tri Nhiên chớp mắt không hiểu lắm: “Anh… Anh tặng tôi? Xin lỗi?”
Người đàn ông đã từng có ham muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ, ngay cả bó hoa Cố Hi Đình tặng cũng muốn cướp lại, vậy mà lại chủ động tặng hoa cho cô? Còn học được cách xin lỗi?!
Mặt trời mọc từ đằng Tây phỏng?
Mặc dù bây giờ Hạ Yến đang cười rất ấm áp, nhưng cảnh tượng nổi giận trước đây còn khắc sâu trong đầu Tri Nhiên, cô vẫn thấy sợ Hạ Yến, không muốn nhận nhưng lại không dám không nhận.
Cuối cùng cô xoắn xuýt nhận bó hoa, sau đó lập tức gửi Wechat cho Cố Hi Đình: “Anh Tiểu Cố, anh Hạ tặng cho tôi một bó hoa Calla, tôi nhận được không?”
Cố Hi Đình: “Anh ấy tặng cô, sao lại không nhận?”
Tri Nhiên: “… Nhưng tôi sợ hôm nay tôi nhận, ngày mai tèo đời.”
Cố Hi Đình gửi một cái sticker không hiểu mô tê gì: “Sao mọi người đều hiểu lầm anh ấy nhiều vậy nhỉ? Anh ấy đã tặng cho cô thì cứ nhận đi, chắc là để xin lỗi, mặc dù hơi muộn.

Mà nếu anh ấy làm phiền cô, cô cứ nói với tôi.”
“Được được được, tôi biết rồi, cảm ơn anh Tiểu Cố!”
Tri Nhiên cảm động muốn gớt nước mắt, rốt cuộc cũng yên tâm nhận bó hoa kia.
Anh Hạ tốt quá, anh Tiểu Cố cũng tốt quá, hmu hmu quá xứng đôi! Khóa* lại, cô nuốt chìa khóa luôn! Kết hôn ngay cô sẽ chúc phúc**!
(*Khóa là slang ý chỉ sự gắn bó bền chặt của một cặp đôi.
**Nguyên văn là 9.9 她出/9.9 nàng xuất.

Có lẽ ý Tri Nhiên là sẽ rate 9.9 điểm CP/tặng 9.9 tệ/chúc phúc/… nếu hai người kết hôn.

Vì số 9 là cửu, trường tồn vĩnh viễn nên thường dùng để chúc phúc.)
Hạ Yến vừa về đến nhà liền đưa giỏ hoa hồng Austin cho Cố Hi Đình.
Đây là giống hoa hồng Austin được trồng nhân tạo, cánh hoa rất lớn, dáng hoa thanh thoát, hương thơm đặc biệt, cả lẵng hoa tỏa ra sức quyến rũ mê người.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu Cố Hi Đình được tặng, cậu ngửi ngửi rồi nhanh chóng cắm vào bình hoa.
Chu Chuẩn trợn mắt há miệng: “Các cậu luôn là thế này à?”

Rõ ràng anh ta là người đã có gia đình, nhưng sao vẫn thấy mình như con cún độc thân đáng thương vậy?
“Không nhất định, bao giờ nhớ thì mua,” Cố Hi Đình chỉnh hướng cành hoa, đáp, “Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ mang hoa về.”
Được lắm, so sánh mới thấy anh ta đối xử với vợ kém hơn nhiều.

Nhưng đã là vợ chồng, đúng là không săn sóc bằng những người đang yêu đương cuồng nhiệt được.
Chu Chuẩn lại nhìn vào phòng bếp, không thể tin được người đàn ông kia lại rửa tay làm canh.
Thấy hắn chặt xương điêu luyện như kia, có phải skill này được luyện ra từ việc giải phẫu thi thể lúc trước không! Chu Chuẩn bí mật nói cho Cố Hi Đình biết suy đoán của mình, còn dặn cậu nhất định không được nói ra.
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó?” Cố Hi Đình lườm anh ta, làm biếng nói chuyện với những người não đầy hố đen, bèn dứt khoát đi vào tìm Hạ Yến hỏi, “Để em giúp anh nha, cần em làm gì?”
“Em làm đồ uống giúp anh đi,” Hạ Yến đưa rượu rum, chanh xanh, soda và đường cho cậu, nói: “Em có thể pha mojito nhẹ hơn một chút.”
“Em hiểu rồi,” Cố Hi Đình gật đầu, “Bạn nhỏ làm không cồn.”
Vốn dĩ đêm nay định không uống rượu, không ngờ lúc chạng vạng Đàm Thu Vũ tới nhà lại mang một bình Lafite 82 năm.
Chu Chuẩn bị Cố Hi Đình cho ăn bơ*, bắt đầu gây phiền phức với Đàm Thu Vũ: “Đồ thật hay giả đấy, sao nhà cậu có nhiều vậy?”
(*Gốc là 碰壁/đụng tường, ý chỉ việc bị cản trở hay từ chối, không đạt được mục tiêu.

Ở đây Chu Chuẩn lén nói Hạ Yến giải phẫu luyện ra skill chặt xương với Cố Hi Đình nhưng bị Cố Hi Đình bơ, thế là không đạt được mục đích tám chuyện.)
Đàm Thu Vũ lập tức ngoảnh mặt lại, không thèm nhìn Chu Chuẩn một cái, xoay người định đi.
Cố Hi Đình giữ chặt Đàm Thu Vũ tha thiết xin lỗi, sau đó đánh Chu Chuẩn nói không biết lựa lời một trận.
Bạn học Tiểu Chu thấy cha bị đánh cũng gia nhập cuộc đánh lộn, tay nhỏ chân nhỏ mềm nhũn đánh lộn, vui quá ha? Trong lúc nhất thời, cả ngôi nhà tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Lý Ngọc Khiết – vợ Chu Chuẩn khoanh tay trước ngực, buông lời ghét bỏ: “Các anh bao lớn rồi mà còn ầm ĩ như vậy.”
Hạ Yến đứng bên cạnh không tham gia, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên, có vẻ tâm trạng rất tốt. 
Rốt cuộc Đàm Thu Vũ cũng đánh xong, thở hồng hộc nói: “Đó là bố mi thuận tay lấy trong hầm rượu của ông già.”
Chu Chuẩn dùng chút sức lực cuối cùng, già mồm nói: “Thuận tay lấy nhiều lần như vậy mà ông già chưa đánh què chân mi hả.”
Sau đó ba lớn một nhỏ lại lăn thành một đống.
Cuối cùng vẫn là Hạ Yến gọi một tiếng “Ăn cơm”, lúc này mới ngăn được hành vi đùa giỡn không nghỉ của bọn họ.
Hôm nay Chu Chuẩn gặp vận xui, nhưng anh ta nhận ra có vận xui còn lớn hơn nữa đang chờ mình.
Sao Hạ Yến ăn cơm mà cũng chăm sóc người khác chu đáo quá vậy?
Con cua lột xong đặt trong chén, trộn đều thịt cua và gạch cua rồi thêm xì dầu và nước cốt chanh, Cố Hi Đình ăn một lần một miệng to, khiến mọi người gato xỉu.
Lý Ngọc Khiết lia mắt qua.
Chu Chuẩn: “…”
“Được được được, anh cũng lột cua cho em.”
Bạn học Tiểu Chu giơ tay lên: “Ba ơi con cũng muốn!”
Chu Chuẩn: “Rồi rồi rồi, lột cho con nữa.”
Sau khi ăn xong, Chu Chuẩn hoàn toàn kiệt sức, gào lên rằng không bao giờ ăn cơm với đôi vợ chồng ngược chó này nữa.
Cố Hi Đình lại rất vui vẻ, Hạ Yến có thể hòa mình vào nhóm bạn của cậu, ở chung hòa hợp với các bạn của cậu.
Sau khi tiễn từng người ra về, Cố Hi Đình chuẩn bị vào nhà thì nghe Hạ Yến gọi cậu: “Hi Đình.”
“Sao thế?” Cố Hi Đình ngơ ngác ngoảnh lại, còn chưa kịp nhìn rõ Hạ Yến thì tầm mắt đã tối đen, bóng dáng cao lớn của người đàn ông phủ xuống, và cả bờ môi nóng hổi dịu dàng cũng phủ xuống theo.
“Ưm…” Bị đánh lén không kịp chuẩn bị, Cố Hi Đình vô thức vùng vẫy, đây là bên ngoài mà, sân vườn nhà họ chỉ cách đường đi một cánh cổng sắt rèn thôi đó, người đi đường bên ngoài hoàn toàn có thể thấy họ rõ ràng.
Ban đầu cậu muốn từ chối…

Nhưng không biết vì sao, dưới động tác vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ của Hạ Yến, cậu dần dần buông đề phòng, hai tay đặt lên vai Hạ Yến.
Bên tai có tiếng ô tô, tiếng gió vun vút, thậm chí còn có thể nghe được tiếng chuông gió của quán cà phê bên cạnh… Mọi giác quan chợt mờ đi, cậu chỉ nghe được tiếng hít thở vội vàng mà gợi cảm của Hạ Yến.
Nụ hôn bất ngờ này kéo dài, đến khi kết thúc, Cố Hi Đình gần như không thở nổi nữa.

Nếu không có Hạ Yến luồn đầu gối chống giữa hai chân cậu và bức tường, thì có lẽ cậu đã mềm oặt đứng không vững.
Nhưng đúng lúc này, cậu bất ngờ nhận ra chân nhẹ bẫng, lúc tỉnh táo lại mới phát hiện Hạ Yến đang chặn ngang bế cậu lên!
“Anh làm gì vậy?” Cố Hi Đình giật mình thốt lên, giãy dụa theo bản năng.
“Chẳng phải em đứng không nổi sao?” Hạ Yến không buông tay, ngược lại hắn còn sợ cậu rơi mất nên càng ôm chặt hơn.
Cố Hi Đình chưa từng nhận được loại đãi ngộ này, mặt đỏ bừng: “Em, em đi được!”
“Rồi rồi, là do anh muốn ôm em nhé?” Người đàn ông cười nhẹ, không để ý đến sự từ chối của cậu, nhanh chân sải bước đi vào.
Cố Hi Đình nép trong lồng ngực Hạ Yến, vừa vui vừa mong chờ.

Mà không chỉ mình cậu như thế, cậu có thể nghe nhịp tim như muốn phá tan lồng ngực của người kia.

Nhịp tim Hạ Yến rất nhanh, khiến cậu hơi căng thẳng.
Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Yến, chỉ có thể nhìn cái chóp cằm của người kia…
Người này lớn lên thế nào vậy, ngay cả cái chóp cằm cũng đẹp quá chừng.

Cố Hi Đình còn đang cảm thán, một giây sau đã thấy người đàn ông cúi đầu xuống hôn khóe môi cậu.
Sau đó Hạ Yến ghé vào tai cậu, giọng khàn khàn bảo: “Hôm nay ghi nợ đi.”
“Gì cơ?” Cố Hi Đình giật mình, sau đó cậu mới phát hiện ra cơ thể nóng hổi của người đàn ông.
Áo quần rơi hết xuống sàn, cuối cùng Cố Hi Đình cũng nhớ ra, ban đầu có quy tắc, nhưng cái này đã không còn được tính từ lâu rồi.
Hôm nay Hạ Yến hơi nhiệt tình quá, làm cậu cũng phiêu theo, cuối cùng hai người đều không kìm được.
Bọn họ đã từng thân mật rất nhiều lần, nhưng không có lần nào quá đỗi dịu dàng như hôm nay.

Không có thấp thỏm, không có lo lắng, chỉ có lưu luyến và triền miên.
Cố Hi Đình ngẩng đầu nhìn cơ thể vô cùng dẻo dai của Hạ Yến dưới ánh đèn mờ ảo.
Đến tận lúc này cậu vẫn hơi không tin được, trong thế giới đầy rẫy hiểm nguy, cậu gặp được một người xứng đáng để trao gửi như vậy, cả thể xác, tâm trí lẫn linh hồn, hoàn toàn trao hết chính mình cho hắn.
Mà người kia cũng không làm mình thất vọng.
Không biết từ lúc nào, Cố Hi Đình thấp giọng khóc lên.
Giọng nói lo lắng của người đàn ông vang lên: “Làm em đau à?”
“Không… Không có,” Cố Hi Đình lắc đầu, chủ động ôm hắn, “Chỉ là em rất hạnh phúc.”
Con ngươi Hạ Yến co rụt, dục vọng được thay thế bằng sự dịu dàng, da thịt cận kề, thân mật cùng nhau.

Hắn vươn tay vuốt sợi tóc ướt trên trán Cố Hi Đình, trong mắt là sự dịu dàng chưa từng có.
Hắn cũng rất hạnh phúc.
Biển người mênh mông, may mà gặp em.HẾT CHƯƠNG THỨ BỐN MƯƠI MỐT.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện