27.
Nếu được thì ta thật sự không muốn gặp Phó Ngọc với bộ dạng này sau lần trước tan rã trong không vui.

Ta xoắn xuýt thật lâu mà không biết nên rúc đầu vào ngực minh chủ giả làm rùa đen hay vờ như không có việc gì chào hỏi thụ chính, cuối cùng khi Phó Ngọc gọi một tiếng "Kiêm Minh huynh" thì dứt khoát chọn vế sau.

Ta nói: "Thật ra ta gãy chân rồi."
Phó Ngọc: "!"
Phó Ngọc nói: "Kiêm Minh huynh, chẳng phải đêm đó gặp ngươi còn rất khỏe sao?"
Dường như y thật sự lo lắng cho ta nên không chào hỏi minh chủ mà đứng lên nhìn thương tích trên chân ta.

Yến Trọng lại ôm ta chặt hơn.

Có phải hắn đang ghen không nhỉ?
Vì Phó Ngọc không quan tâm hắn mà lại quan tâm ta sao?

Ta đang định nói thì bàn tay Yến Trọng đặt trên mông ta bỗng nhiên cố ý bóp một cái, toàn thân ta phát run vì hành động này của hắn, lời muốn nói đều bị ta nghiến răng chặn lại, hóa thành một tiếng "ưm".

Phó Ngọc lo âu nhìn ta: "Kiêm Minh huynh, đau lắm sao?"
Ta nắm hờ tay áo Yến Trọng nói: "Ừm......!mới lỡ động đến vết thương ấy mà."
Phó Ngọc nhìn minh chủ rồi lại lo lắng nhìn ta: "Yến minh chủ dù sao cũng là người luyện võ, chăm sóc người khó tránh khỏi mạnh tay.

Hay là để ta......"
Y còn chưa nói hết thì Yến Trọng đã ngắt lời y: "Không cần phiền Giao hiền đệ, ta đã mời lang trung cho y rồi.

Nếu hôm nay hiền đệ không có việc gì quan trọng thì mời về đi."
Nói xong Yến Trọng lại không an phận bóp nhẹ mông ta mấy lần, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ đạo mạo: "Thương tích của y phải kiểm tra sớm mới được, lỡ để lại di chứng thì nguy."
Ta cảm thấy trong lời nói của Yến Trọng có thâm ý khác nhưng ta không có chứng cứ.

Phó Ngọc khẽ thở dài nhìn ta rồi chắp tay nói với Yến Trọng: "Vậy thì phiền Yến minh chủ tìm thầy thuốc cho y, chuyện của ta cũng không quan trọng lắm, lần sau bàn lại cũng được."
Dứt lời y lập tức đi ngay.

28.

Khi ta bị Yến Trọng đè lên bệ cửa sổ thì chợt nhớ đến Phó Ngọc gầy gò.

Hai tay ta bị trói sau lưng, gò má kề sát một chùm hoa mai, bên ngoài khung cảnh đầu xuân rực rỡ, còn trong phòng lại đốt hương khiến tâm trí mông lung.

Dường như Yến Trọng đang cố ý tra tấn ta, rõ ràng hắn có thể rút phắt vật kia ra nhưng lại cứ lề mề dùng nó đâm rút hậu đình của ta.

Ta chỉ cảm thấy có chất lỏng ấm nóng từ chỗ kia chảy xuống bắp đùi ta.

Quần lót bị hắn tuột xuống đầu gối, chỗ kín của ta đã bị hắn tuốt cương cứng nhưng hắn lại buộc một sợi dây đỏ làm ta phát tiết không được.


Ta nhịn xuống tiếng thở dốc gần như rên rỉ rồi thì thào với Yến Trọng: "Ngươi, ngươi cho ta thống khoái đi......!Đừng tra tấn ta nữa......"
Yến Trọng nói: "Tra tấn ngươi?"
Hắn cười khẽ: "Ta chưa từng tra tấn người khác kiểu này, chỉ là đang dạy ngươi về tình dục thôi."
Một lát sau hắn rút vật kia ra, ta chợt cảm thấy sau lưng trống rỗng, eo càng thêm bủn rủn.

Yến Trọng nói: "Đây là vật kỳ diệu do người Tây Vực tặng, ngọc thế có tác dụng kích tình......!Nhìn vẻ mặt này của ngươi chắc là sướng lắm đúng không?"
Ta nhắm mắt lại, nghiến răng mắng hắn: "Ngươi, mắt ngươi có vấn đề rồi! Chỉ toàn nói nhảm!"
Yến Trọng cũng không giận, hắn khom người cắn đứt một bông hoa mai bên cửa sổ, ngậm trong miệng rồi bảo ta: "Ngoan, há miệng ra."
Ta không há, hắn liền kéo sợi dây đỏ kia.

Chỗ kín của ta sưng vù khó chịu, đành phải nghe lời hắn há miệng ra.

Hắn hôn ta rồi đẩy hoa mai bị nhai nát vào miệng ta, hương hoa nhàn nhạt và vị đắng nhẹ tràn ra đầu lưỡi.

Ta đang thất thần vì hoa mai thì sau lưng đột nhiên bị một vật thô to nóng rực hung hăng va chạm, ta nín thở, chỉ cảm thấy sợi dây đỏ kia siết càng chặt hơn.

Tay ta bị trói nên không thể nắm bắt được gì, tức nước vỡ bờ ta lại nhịn không được khóc nấc.

Vật kia so với ngọc thế lúc nãy càng dã man hơn, ít nhất phải to gấp đôi, ta chỉ cảm thấy mình sắp bị sức nóng kia hòa tan, tuy đau nhưng nỗi đau đớn này khác xa lúc trước ta từng chịu, hệt như một chiếc lông vũ, hễ đau một lần thì nó sẽ quét vào ngực ta một cái.

Ta không biết đã qua bao lâu.

Nhánh hoa mai bên cửa đã bị ta bẻ gãy.

Yến Trọng vẫn chưa đi, vật cương cứng của hắn còn trong cơ thể ta, rốt cuộc hắn cũng từ bi gỡ dây đỏ ra, khi ta bị hắn tuốt cho bắn ra thì hắn cũng bắn thứ lành lạnh dinh dính vào chỗ kia của ta.

Ta thở hổn hển, thứ kia của hắn chảy xuống đùi ta, cảm giác không tốt lắm.

Yến Trọng lại cắn cổ ta nói: "Ngươi đã thích làm chó thì làm cho ai mà chẳng thế?"

Ta: "......!Ngươi hiểu lầm chó rồi."
Yến Trọng cười ha ha: "Ta còn tưởng ta hiểu lầm ngươi chứ."
Ta không muốn để ý đến hắn nữa.

29.

Chắc hẳn giáo chủ rất thất vọng về ta.

Chẳng những ta không cắt được tóc mái của Yến Trọng mà còn bị hắn giày vò chết đi sống lại.

Không biết có phải vì người luyện võ thể lực tốt hay không mà sau khi hắn tắm rửa sạch sẽ cho ta thì ban đêm lại ôm ta làm thêm mấy lần.

Ta bị hắn làm thật sự đứng không nổi, eo bị hắn bóp tím xanh, hắn còn không chịu rút vật kia ra ngủ mà dính chặt ta cả đêm.

Trước khi ngủ Yến Trọng hỏi ta: "Ngươi có mong muốn gì không?"
Ta đã chẳng còn sức mắng hắn, chỉ nói: "Ngươi để lại tóc mái đi......"
Yến Trọng: "......"
Yến Trọng nói: "Được thôi."
30.

Nếu nhiều năm sau ta nhớ lại chuyện này......!
Nhất định sẽ cảm thấy đây không phải khuất nhục mà là hy sinh thể xác vì lý tưởng khoa cử vĩ đại cao cả và tiền đồ rực rỡ xán lạn của mình..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện