116.
Lý Uyển pha trà ngon đẩy tới trước mặt ta rồi nói: "Hôm nay biết Mẫn cô nương văn võ song toàn khiến ta rất tự ti, trước kia cứ tưởng cô nương ra mặt thay Liễu Hi nên hơi có thành kiến với cô nương."
Nàng liếc xéo Lý Miện cúi đầu ngồi quỳ bên cạnh rồi lại nói: "Cẩu đệ đệ này của ta không giỏi văn chương nhưng dù sao cũng được phụ thân ta bồi dưỡng, về mặt võ học cũng xem như có thiên phú." Nàng vừa nói vừa đưa tay véo mặt Lý Miện, "Gương mặt này cũng không tệ, chẳng hay cô nương có thích không?"
Ta nhìn Lý Miện bị tỷ tỷ hắn véo nhe răng trợn mắt, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng thì cười nói: "Đáng yêu quá."
Lý Uyển thở phào một cái rồi vỗ đầu chó của đệ đệ: "Ngươi không nói gì à?"
Lý Miện ngẩng đầu nhìn ta rồi thì thầm với ta: "Hoa mai đẹp lắm."
117.

Lý tỷ tỷ đối với cẩu đệ đệ nhà mình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.


Suốt ngày nghĩ cái rắm, con gái người ta tới thì cái rắm cũng nói không nên lời.

Đệ đệ bùn nhão không trát được tường nên tỷ tỷ đành phải ra mặt nói thay.

Lý tỷ tỷ vén tay áo đẩy hộp gấm to bằng bàn tay đến trước mặt Mẫn cô nương rồi nói: "Cẩu đệ đệ Lý Miện nhà ta thích ngươi lâu lắm rồi.

Nếu cô nương cảm thấy hắn không tệ thì nhận hộp gấm này đi."
Mẫn cô nương không nhận hộp mà cũng chẳng nói chuyện, chỉ chớp chớp đôi mắt đẹp.

Lý Miện thấp giọng nói: "Nếu ngươi không muốn thì đừng nhận."
Lý tỷ tỷ: "?"
Tiểu tử thúi này, tỷ tỷ trải đường cho hắn mà hắn còn phá hoại là sao?
"Chẳng giấu gì cô nương, cha chúng ta là tướng quân có quyền thế trong triều đình, nếu ngươi chịu gả thì Lý gia của ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu." Nàng vỗ bàn một cái rồi bảo Mẫn cô nương, "Trong hộp gấm này là báu vật gia truyền, nương nói nếu cẩu đệ đệ của ta thích ai thì cứ đưa thứ này cho cô nương đó."
Mẫn cô nương nhếch môi lặng thinh chốc lát rồi đẩy hộp gấm về lại trước mặt Lý Uyển, sau nhỏ giọng nói: "Ta là nam."
Lý Uyển: "!"
Nàng đứng phắt dậy trừng mắt nhìn đệ đệ.

Đệ đệ lại không hề giật mình mà thẹn thùng đến nỗi vành tai đỏ bừng.


Hừ, nàng còn thắc mắc sao tự dưng tiểu tử này về nói chuyện đoạn tụ, thì ra đã biết từ lâu!
Nàng lại cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh xắn và lồng ngực nhô cao của cô nương kia......!
Lý Uyển nói: "Nếu ngươi là nam thì sao lại có ngực?"
118.

Thế là ta cởi đai lưng lấy ra hai cái bánh bao.

Lý Uyển trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm bánh bao trong tay ta: "Ngươi......"
Ta cắn một miếng bánh rồi nói: "Ta thật sự không phải cô nương đâu."
Lý Uyển nói: "Khoan đã, ngươi cứ thế mà ăn à!"
Ta nói: "Dù sao cũng không dùng đến, chi bằng ăn ngay cho nóng."
Lý Uyển còn định nói gì đó nhưng Lý Miện đã đứng lên bảo nàng: "Tỷ tỷ, ngươi ra ngoài trước đi.

Ta muốn nói với y mấy câu."
119.

Lý Miện nửa quỳ trước mặt ta, gương mặt anh tuấn của thiếu niên đầy vẻ nghiêm túc: "Lúc nãy tỷ tỷ ta nói gì chắc ngươi cũng nghe rồi nhỉ."
Ta gật đầu: "Nghe rồi."

Lý Miện nói: "Đúng là ta rất thích ngươi." Hắn cầm hộp gấm kia nhẹ nhàng đặt vào tay ta rồi yên lặng nhìn ta, "Ta nghe Liễu Hi nói ngươi là người giang hồ......!Sau này ta cũng có thể xông pha giang hồ với ngươi."
Ta lưỡng lự: "Ta không phải kiểu người giang hồ như ngươi nghĩ đâu, ta là......"
Ta là thích khách, đã từng giết người để kiếm sống.

Hơn nữa hắn chỉ mới gặp ta mấy lần, sao lại thích ta được?
Lý gia đệ đệ rụt rè nắm chặt tay ta nói: "Cả đời rất khó gặp được người khiến mình rung động."
Đôi mắt đen thẫm của hắn nhìn ta, cực kỳ nghiêm túc nói với ta: "Sau này ta theo cha ra biên cương đánh trận, trong lòng cũng sẽ nhớ đến ngươi."
Ta nói: "Ngươi cần gì phải thế."
Có lẽ từ nay hai ta sẽ không còn gặp nhau nữa.

Lý Miện nói: "Giờ ngươi cũng chưa cần trả lời ta có nguyện ý hay không.

Thích ngươi là chuyện của ta, ngươi đừng bận tâm."
Ta nói: "Ừm."
Lý Miện nở nụ cười: "Luận bàn với ta lần nữa nhé.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện