Tài xế dừng xe vững vàng cạnh cửa, quản gia cũng từ một nơi khác đến mở cửa xe ra, nhưng Vu Mặc lại cứ ngồi trong xe không nhúc nhích.


"Cậu chủ?"


Vu Mặc lấy lại tinh thần, mặt không cảm xúc xuống xe.


Biệt thự sáng đèn, nhưng không có người ở.


"Tối nay ông chủ và bà chủ tham gia yến hội, không về ăn tối, cơm tối đã làm xong, cậu chủ cậu..."


Vu Mặc khoát tay, quản gia nhẹ gật đầu, vừa định rời đi lại bị Vu Mặc gọi lại. Gương mặt luôn không hề có cảm xúc gì, hiếm khi lộ ra mấy phần nghi hoặc.


"Tại sao..." Vu Mặc dừng một lát, không biết nên hình dung vấn đề của hắn như thế nào. Vừa rồi hắn ngồi trong xe, đã có nháy mắt tựa như bốn mắt nhìn nhau với Trì Phương ngoài xe, tuy hắn biết rõ Trì Phương không thấy gì, nhưng vẫn né qua chỗ khác theo bản năng.


Cảm giác như bị người ta tóm lấy tĩnh mạch.


Đây không phải là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này, từ hôm khai giảng cấp ba, chỉ cần đối mặt với Trì Phương, Vu Mặc sẽ nhịn không được muốn tránh né, trong ký ức của hắn, hắn chưa bao giờ sợ ai tới mức này.


Rốt cuộc Trì Phương có năng lực gì?


"Cậu chủ?" Quản gia nhạy cảm nhận ra Vu Mặc hôm nay có hơi là lạ, chẳng qua thân phận không cho phép ông hỏi nhiều, thứ cậu chủ cần là sự tín nhiệm, hỏi nhiều sẽ vượt giới hạn.


Vu Mặc lắc đầu, "Không có việc gì."


Vu Mặc yên lặng ăn xong cơm tối, rồi đi lên lầu làm bài tập, làm được một nửa thì nhận điện thoại của mẹ.


"Mẹ."


Mẹ Vu nghe được giọng Vu Mặc, nụ cười trên mặt lại sâu hơn, tiệc rượu sau bà vẫn còn tiếp tục, chỉ là bà không yên tâm con trai ở nhà, nên mới lặng lẽ ra ngoài gọi điện thoại cho Vu Mặc, "Ăn cơm chưa?"


"Vâng." Vu Mặc đáp.


"Đang làm bài sao?"


"Vâng."


"Cuộc thi lần này thế nào?


"Hạng nhất."


"Con mẹ giỏi lắm, ngoan, nghỉ sớm một chút, mai mẹ về làm đồ ăn ngon cho con."


"Vâng."


Mẹ Vu nhìn điện thoại đã cúp máy, im lặng thở dài. Bà cũng không biết đứa trẻ này giống ai, lúc mới sinh cũng rất ít khóc, không chỉ càng lớn càng ít biểu lộ cảm xúc, mà lời nói cũng ít đi.


Thật sự rất giống một người máy hoàn mỹ.


"Ôi kìa, bà Vu? Sao bà lại ở đây?" Sau lưng truyền đến giọng nói của phụ nữ.


Vẻ mặt rầu rĩ của mẹ Vu nhanh chóng được giấu đi, đổi thành lễ phép mỉm cười, quay người nói: "Đi ra hóng mát một chút, chúng ta trở lại thôi."


*


Trì Phương ở biệt thự hai ngày, không giống như trước kia mỗi lần về nhà đều theo Bàng Tử Phi chơi bóng, hoặc làm ổ trong phòng ngủ nguyên ngày. Mà ngày nào cũng theo sau lưng mẹ Trì, như một cái đuôi nhỏ.


Thậm chí buổi tối cuối tuần còn tự động thủ làm một bữa cơm.


Anh cả Trì gia nghe nói em trai hơi là lạ, vừa đi công tác xong là trực tiếp ngồi phi cơ trở về, đúng lúc đuổi kịp bữa cơm chiều cuối tuần. Mọi người ngồi trên ghế sa lon nhìn nhau, mẹ Trì không ngừng ló đầu vào nhà bếp nhìn nhìn, lo lắng Trì Phương sẽ không cẩn thận bị thương.


Trì Chính không lo cái này, cái anh lo là lỡ một hồi em trai làm cơm hơi khó ăn, thì bản thân phải làm sao để mặt không biến sắc ăn hết, mà không để em trai phát hiện. Lỡ đâu không cẩn thận để lộ, đả kích đến sự tự tin của em trai thì phải làm sao bây giờ?


Anh cả Trì Nghiêm người cũng như tên, vẻ mặt nghiêm túc.


"Thế nào?" Ba Trì buông tờ báo trong tay xuống, hỏi.


Trì Nghiêm cầm điện thoại, trở về từ cửa sổ rồi lắc đầu, "Cô Lâm nói tuần này Trì Phương rất bình thường, chỉ có hôm thứ sáu phát bài thi, là có hơi là lạ. Tìm gia sư là đề nghị của cô Lâm, Trì Phương cũng không có biểu hiện phản đối."


"Đúng là bị kích thích bởi thành tích rồi..." Trì Chính im lặng không nói, anh còn tưởng đây chỉ là cái cớ do Trì Phương lấy đại, "Nên rốt cuộc là kém tới mức nào?"


Trì Nghiêm nghĩ đến con số cô Lâm vừa nói, trầm mặc hồi lâu, sau đó ho nhẹ một tiếng, mắng: "Hỏi nhiều như vậy, làm như hồi nhỏ em chả cố lần nào thi không tốt?"


Trì Chính sững sờ, không hiểu tại sao lửa này lại đốt lên người mình, anh vừa định phản bác, cửa nhà bếp lại đột nhiên mở ra.


Một mùi thơm xông vào mũi.


Trình Chính nuốt một ngụm nước bọt, quên mất vừa rồi mình định nói gì. Anh mạnh mẽ đứng dậy, vọt tới trước mặt Trì Phương, "Đến đến đến, để anh giúp em."


Trời ạ, em trai nhà mình còn có mặt này.


Trì Phương cười cười, không từ chối, rất nhanh chén đĩa trong nhà bếp đều được bưng ra. Trì Phương cũng không làm cái gì hoa lá màu mè, chỉ là vài món ăn gia đình bình thường.


Hiếm khi một nhà năm người đều có mặt, ba Trì trực tiếp bảo Trì Chính đi mở một chai rượu, đáng thương Trì Phương còn chưa trưởng thành, chỉ có thể một mình yên lặng uống nước sôi. Mọi người nếm thử đồ ăn do Trì Phương làm, đều có hơi kinh ngạc.


"Em trai em được đó." Trì Chính vừa gặm sườn xào chua ngọt, vừa không quên kích lệ Trì Phương, "Em muốn mở quán ăn không? Anh hai đầu tư cho em!"


Nói thật, Trì Phương làm sườn xào chua ngọt vừa phải, không dầu không ngán, Trì Chính gặm hai cái cũng không đủ, vừa định đi gắp miếng tiếp theo, đã bị ba Trì đoạt lấy.


Trì Chính bĩu môi, xoay đũa qua chỗ khác, ăn canh cá nấu chua bên cạnh.


Dù sao món nào em trai làm cũng rất ngon.


Trì Phương nhìn họ, ý cười trong mắt không dứt. Vài năm cuối cùng của cậu ở kiếp trước đều trải qua một mình, vì chuyện trước đó, mà mắc bệnh kén ăn. Sau này Trì Phương phát hiện chỉ có đồ ăn do chính cậu làm, thì cậu mới có thể miễn cưỡng ăn hết, nên mới bắt đầu học cách nấu ăn.


Có thể làm cơm cho người nhà ăn, thật là tốt quá.


Sau khi ăn xong, Trì gia mở hội nghị gia đình loại nhỏ. Chủ đề là... Làm sao để tìm gia sư cho Trì Phương.


Ba Trì không thiếu tiền mở miệng trước: "Để ngày mai bên nhân sự công ty thông báo tuyển dụng, tìm một tiến sĩ rồi phát lương cao chút là được rồi."


Trì Phương:... Một học sinh cấp ba nho nhỏ như cậu mà lại tìm tiến sĩ làm gia sư thì khác gì giết gà bằng dao mổ trâu*!


*Raw là đại tài tiểu dụng.


Trì Phương cũng không muốn lãng phí nhân tài cao cấp như vậy, quyết đoán cự tuyệt đề nghị của ba Trì.


Mẹ Trì một đống chị em tốt: "Ôi chao, mẹ nghe nói hình như gần đây con gái Lưu gia thi đậu đại học, hay là bảo con bé đến kèm Trì Phương nhé?"


Trì Phương:... Con gái nhà người ta thi học viện âm nhạc, huống chi... Mẹ, có phải mẹ hơi yên tâm với con mình rồi không.


Tuy nhìn Trì Phương bây giờ chẳng qua cũng mới có mười sáu tuổi, nhưng tuổi tâm lý của cậu đã hai mươi sáu rồi, lúc dạy học nhất định phải ở riêng một chỗ, với một cô bé mới vừa thành niên... Hay là thôi đi, Trì Phương lắc đầu.


Đề nghị của mọi người bị bác bỏ từng cái từng cái, cuối cùng mẹ Trì nhịn không được thở dài, "Ai, phải chi thành tích của Bàng Tử tốt hơn một chút, để thằng bé kèm Trì Phương là được rồi, hai đứa còn học chung một lớp, vô cùng thuận tiện."


Trì Phương nghĩ đến điểm toán của Bàng Tử Phi, không lên tiếng.


Lại nói tiếp, cũng không biết thành tích của Vu Mặc thế nào, chỉ có điều Trì Phương nghĩ thế nào cũng không ra, một người lạnh lùng thế này mà giảng đề cho người khác thì sẽ có bộ dạng gì.


Đặt những suy nghĩ lung ta lung tung trong đầu qua một bên, Trì Phương cười cười, nói: "Không sao ạ, chuyện này không vội... Từ từ sẽ đến thôi."


------


Có vài đoạn tui dịch sượng cực nhưng không biết sửa thế nào nên mọi người biết chỉnh thì nói với tui nhé :(((

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện