Bà Vương không ngờ lại thuận lợi đến thế, hớn hở cung kính mời hai vị đại sư đến nhà.
Tạ Tỉ và lão Tạ theo bà Vương đến trước cửa sắt của một căn nhà kiểu Tây ba tầng, ngẩng đầu nhìn thì thấy căn nhà đã được xây khoảng mười năm, hai năm trước vừa mới xây sửa lại, rũ mắt lạnh như tiền.
Những gì cậu nói về số mệnh của bà Vương đều là thật, nửa đời trước và nửa đời sau của bà như xoay ngược một trăm tám mươi độ.
Nửa đời trước cơ cực, nửa đời sau thuận lợi, an nhàn tận hưởng tuổi già.
Nhưng số mệnh này của bà lại do một người trẻ tuổi dùng mười tám năm thanh xuân, thậm chí cả mạng để đổi lấy.
Hôm nay cậu Giản được Tạ Tỉ cứu, nhưng số mệnh của bà Vương vẫn chưa thay đổi, nhưng ai cũng phải trả giá cho sai lầm của mình, cho dù đã muộn mười tám năm.
Trong nhà họ Phùng bây giờ chỉ có bà Vương, cháu trai và một bà vú, bà Vương và Phùng Đào có với nhau hai trai một gái, bà chỉ sống chung với con trai nhỏ, con trai lớn và con gái không sống ở trấn Tập Hưng.
Nhà không thiếu tiền nên con trai lớn và con gái cũng không muốn ở lại trấn.
Nếu không phải bà Vương và Phùng Đào chột dạ thì hai người cũng đã dọn đến thành phố lớn rồi, bọn họ tình nguyện ở lại cái trấn nhỏ xíu này chỉ đơn giản vì ở nơi đây không ai biết họ là ai.
Cháu trai là con trai duy nhất của con trai nhỏ bà Vương, năm nay ba tuổi, nhưng trời sinh đã yếu đuối, suốt ngày cứ bệnh ốm liên miên, cho dù đến bệnh viện khám cũng không ra bệnh gì, bác sĩ nói đây là thể chất trời sinh.
Bác sĩ chỉ chẩn đoán dựa trên các báo cáo sức khỏe, dẫu sao cơ thể không có vấn đề gì thì chỉ có thể là do người mẹ không nghỉ ngơi đủ khi mang thai khiến thể chất khá yếu, chăm sóc thật tốt đến khi lớn là được.
Nhưng nhà họ Phùng chột dạ, nhất là Phùng Đào và bà Vương rõ mồn một chân tướng, bọn họ sợ "thể chất trời sinh" này của cháu trai là báo ứng chuyện năm xưa.
Năm Phùng Đào gặp chuyện con trai nhỏ và con gái vẫn còn nhỏ nên hai người không biết chân tướng, chỉ có con trai lớn của ông biết, sau đó cháu trai lớn cũng biết.
Hai người mượn cơ hội này bám vào nhà họ Tạ, con trai lớn trở thành nhân viên công ty lớn, cháu trai lớn sau khi tốt nghiệp, dưới sự nâng đỡ của nhà họ Tạ, cũng trở thành ông chủ lớn trong thành phố J.
Nhà họ Phùng mượn cái cớ con trai lớn và cháu trai lớn ăn nên làm ra trên thành phố nên không ai nghi ngờ tại sao bọn họ lại đầy đủ sung túc đến vậy.
Phùng Đào đi đánh bài không có ở nhà, bà vú và cháu trai nghe tiếng ngoài cửa nên đi ra, thấy bà Vương đi vào vừa định lên tiếng chào đã bị hai đại sư bà dẫn theo làm cho sửng sốt.
Bà Vương tìm cớ đuổi bà vú đi, bảo bà trở lại trước giờ ăn tối là được.
Tuy bà vú nghi ngờ nhưng không thể hỏi thẳng chủ mình nên nhanh chóng rời khỏi.
Bà Vương kéo cháu trai ra phòng khách, gấp gáp đẩy nó lên phía trước: "Đại sư, thầy nhìn thử mạng thằng bé này được không?"
Tạ Tỉ và lão Tạ ngồi đối diện, đứa trẻ vẫn còn nhỏ, mở to đôi mắt trong trẻo, tò mò dựa sát vào chân bà Vương lén nhìn sang.
Tạ Tỉ ngoắc thằng bé: "Lại đây."
Đứa bé cắn ngón tay lắc đầu nguầy nguậy, nó quay đầu nhìn bà Vương, đôi mắt kia như một con dao ghim thẳng vào tim bà, làm bà thấy hơi xấu hổ.
Bà Vương chỉ muốn đại sư xem thử xem có phải chuyện xấu của nhà bọn họ báo ứng lên người cháu trai mình hay không, gấp gáp đẩy thằng bé thêm cái nũa: "Còn không nhanh lại cho đại sư xem thử, sau này sẽ không bệnh nữa."
Tạ Tỉ im lặng nhìn bà: Bây giờ mới biết sợ, năm đó khi nhận tiền hại người không chút do dự sao không lo? Khi đó sao không lo hành vi của bản thân có thể khiến người khác mất mạng, khiến số mệnh người khác chệch ray?
Nhưng trẻ con vô tội.
Tạ Tỉ bình tĩnh nhìn đứa nhỏ đang tò mò lại gần.
Hai mắt Tạ Tỉ nhìn gương mặt của nó, bất ngờ vô cùng, ban đầu quả thật cậu có ý định bịa chuyện để bà Vương buông lỏng cảnh giác nói ra chân tướng khi xưa, bây giờ khi nhìn thấy đứa nhỏ, cậu chỉ biết im lặng.
Chẳng lẽ trên đời thật sự có báo ứng? Thằng nhỏ này có số đoản mệnh.
Vẻ mặt phức tạp của Tạ Tỉ khiến tim bà Vương đập kịch liệt: "Đại, đại sư?"
Tạ Tỉ không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn lão Tạ: "Người lại xem xương cho nó đi."
Lão Tạ khó hiểu, sao không giống những gì đã bàn vậy, trừ khi....!đứa nhỏ này thật sự có vấn đề.
Lão Tạ sờ đầu thằng bé một cái rồi mới nắm bàn tay nhỏ bé của nó để xem xương, càng xem càng lạnh người, ánh mắt nhìn thằng bé đầy thương cảm.
Lão Tạ gật đầu với Tạ Tỉ.
Bà Vương bị phản ứng của hai người dọa cho hoảng hốt, mặt cắt không còn giọt máu: "Đại, đại sư.....!cháu trai tôi nó thế nào?"
Tạ Tỉ thở dài, gương mặt nhìn bà Vương lạnh đi: "Đều là nghiệt, đáng tiếc, lẽ ra không nên báo ứng lên một đứa bé."
Một câu nói ngắn ngủi nhưng vẫn khiến người bà Vương run như cầy sấy, bà đã bật dậy giữa đêm không biết bao lần vì ác mộng những năm qua, lúc nào cũng nhìn thấy người trẻ tuổi với cơ thể đẫm máu đang đau đớn nhìn bà, tại sao lại hại tôi? Tại sao?
Nhưng khi tỉnh lại, bà Vương lại kiên định hơn bao giờ hết, bà muốn cả nhà được sống tốt, có gì sai ư?
Nếu không có cơ hội này, không chừng cả nhà họ vẫn chỉ là những con người thấp cổ bé họng, thậm chí con trai lớn không thể có việc nhẹ lương cao, cháu trai lớn của bà cũng không ăn nên làm ra đến thế.
Con gái của bà cũng không thể gả cho người tốt đến vậy.....
Bà chỉ muốn cuộc sống tốt hơn thôi, có gì sai sao? Cho dù truy cứu cũng phải truy cứu cái tên muốn hại người khác kia, bọn họ chỉ là....!chỉ là chọn một con đường không có đạo đức mà thôi.
Bà Vương cứ liên tục an ủi bản thân như thế, mấy năm nay bình yên vô sự, thậm chí cả nhà họ còn càng ngày càng tốt, tốt đến mức làm bà Vương nghĩ mình đã sớm quên chuyện kia rồi, không hề liên quan gì đến nhà bọn họ.
Có lẽ do sức khỏe cháu trai càng ngày càng tệ, nghe câu không rõ lý do kia của bác sĩ, tim bà khi ấy mới hẫng đi, miệng bảo không sao nhưng tận sâu trong đáy lòng, bà vẫn sợ, sợ rằng trên đời thật sự có báo ứng.
Gương mặt trắng bệch của bà Vương nghiêm lại: "Báo, báo ứng? Báo ứng gì? Tôi chẳng hiểu thầy đang nói gì cả, cháu trai tôi mới có ba tuổi, có cái gì để báo ứng?"
Tạ Tỉ nhìn bà Vương: "Vậy phải hỏi cơ hội làm cả nhà bà chuyển mình mười tám năm trước rồi.

Thời vậy mệnh vậy, đến lúc thì sẽ đổi mệnh thôi, cũng giống như các người năm đó vậy, có điều người bây giờ bị sửa mệnh là cháu trai của bà mà thôi.
Bà Vương mềm người, ôm cháu trai run lẩy bẩy, đại sư đã nhìn ra, quả nhiên là đại sư, nếu không sao có thể biết cháu của bà phải gánh báo ứng của cả nhà chứ.
Cháu trai thấy bà như thế thì bị dọa sợ, đột nhiên ngửa đầu gào khóc, lớn đến mức cậu còn giật mình.
Chưa đợi bà Vương dỗ, một giọng nói đã vang lên: "Sao thế này?"
Người đến là một cô gái trẻ tuổi, vừa thấy con mình khóc đã vội chạy đến bế nó lên dỗ dành, chờ đến khi thằng bé nín rồi mới nhìn phòng khách, vừa nhìn đã hết hồn:?? Vụ gì đây??
Cô gái này là dâu nhỏ của bà Vương, hiển nhiên không ngờ má chồng mình sẽ mời hai...!đại sư?
Đừng nói má chồng bị gạt nhé?
Bà Vương chột dạ: "Sao con về sớm vậy?"
Dâu nhỏ của bà đi làm ở trấn trên, quay về là do quên lấy tài liệu: "Con quên đồ, có.....!có chuyện gì vậy mẹ?"

Bà Vương bế cháu trai của mình lại: "Vậy con đi lấy rồi đi làm nhanh đi."
Dâu nhỏ nhìn hai đại sư, còn đi cái gì nữa, cô đi nhỡ mẹ chồng bị gạt thì làm sao?
Tạ Tỉ liếc qua gương mặt của dâu nhỏ, mới gả đến mấy năm nên không biết chuyện, cậu không có ý định lôi cả cô vào: "Hình như quý cô không tin hai sư huynh đệ bọn tôi thì phải, không bằng tôi xem tướng cho nhé?"
Dâu nhỏ: "..." Đó đó, bắt đầu lừa phỉnh rồi.
Dâu nhỏ ôm suy nghĩ vạch trần cả hai nên dứt khoát ngồi xuống: "Được thôi, nếu đại sư đã nói thế vậy nhờ thầy xem giúp sắp tới tôi có chuyện vui gì không?"
Tạ Tỉ chỉ liếc nhìn một cái sau đó bấm đốt tay tính toán, nói: "Chúc mừng cô, cô sắp làm mẹ nữa rồi, cái này hẳn là chuyện vui lớn nhỉ."
Dâu nhỏ ôm suy nghĩ vạch trần lừa đảo vừa nghe xong đã choáng váng:?? Không, không phải chứ, thật hay giả vậy? Trâu bò như vậy luôn?
Cô có người đồng nghiệp muốn có con nên luôn thủ sẵn que thử thai trong giỏ, thấy vậy, cô mới đột nhiên nhớ mình bị trễ kinh vài ngày, bèn xin một que thử cho vui, ai dè mang thai thật.
Chuyện này đừng nói những người khác, ngay cả cô cũng mới biết mà thôi, còn chưa nói cho ai hết!
Nhìn phản ứng của dâu nhỏ, bà Vương biết đại sư đã nói trúng, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng vui chưa bao lâu mặt mày đã trắng bệch trở lạit: Nếu sinh ra....!báo ứng lại đến....
Bà Vương đã tin chuyện Tạ Tỉ và lão Tạ chính là đại sư, chỉ cần liếc mắt thôi cũng biết được chuyện chỉ có dâu nhỏ biết, có giả bộ cũng không được đến thế.
Bà Vương vội vàng hỏi cách sửa mệnh, dứt khoát nhét cháu trai vào lòng mẹ nó: "Mẹ có chuyện quan trọng cần bàn bạc với đại sư, con lấy đồ rồi mang luôn thằng bé theo đi."
Dâu nhỏ bị đẩy ra khỏi cửa nhà với tài liệu và con trai.
Chờ đến khi trong nhà chỉ còn Tạ Tỉ, lão Tạ với bà Vương, bà Vương khụy gối vừa định quỳ xuống trước mặt Tạ Tỉ đã bị cậu giơ tay cản lại: "Bà muốn hai sư huynh đệ bọn tôi giảm thọ à?"
Bà Vương thấy đại sư tức giận thì vội vàng đứng dậy: "Lỗi tôi lỗi tôi, tôi sốt ruột quá mà thôi, cầu xin đại sư cứu cháu trai tôi! Rốt cuộc cháu trai tôi bị gì? Sao đột nhiên có báo ứng gì đó vậy?"
Tạ Tỉ nói: "Nhân quả báo ứng mà thôi, đây chính là kết cục của chuyện mấy người đã làm, hôm nay báo ứng hết lên người đứa nhỏ, chỉ còn bảy năm, ráng chăm sóc thằng bé cho tốt đi."
Chân bà Vương mềm như cọng bún: Chỉ có thể sống đến mười tuổi thôi ư?
Sao có thể như vậy?
Nửa câu trước của Tạ Tỉ chỉ là bịa nhưng nửa câu sau là thật, còn có phải báo ứng thật hay không, Tạ Tỉ không xem được.
Nhưng đứa bé này quả thật sẽ chết yểu năm mười tuổi, nó có kiếp nạn.
Bà Vương khóc lóc: "Đại sư, van xin ngài sửa mệnh dùm cháu tôi...."
Tạ Tỉ vuốt râu: "Bà đây đùa chứ, mấy thứ như số mệnh đâu phải muốn sửa là sửa? Đây chẳng phải đang làm khó tôi à?"
Bà Vương lắc đầu: "Bọn tôi có tiền....!chỉ cần đại sư ra giá, chỉ cần có thể cứu được thằng bé, bao nhiêu tôi cũng trả!"
Tạ Tỉ: "Đây không phải vấn đề tiền bạc, tất cả là do nghiệp nhà bà đã gieo, chỉ có chuộc tội mới có thể thoát khỏi "quả" này.

Chỉ có người buộc chuông mới có thể tháo chuông, đây chính là hai chữ nhân quả."
Mặt bà Vương tái đi: "Sao có thể như vậy...."
Tạ Tỉ: "Cái này cũng phải hỏi nhà bà.

Dẫu sao, năm đó mấy người tham lam sửa số mệnh của người khác, hôm nay chỉ là nợ máu trả máu thôi."
Bà Vương ngồi bệt xuống đất, nửa ngày trôi qua vẫn đơ mặt: Quả nhiên nghiệt bọn họ tạo ra tìm đến để báo ứng ư?
Tạ Tỉ lạnh lùng nhìn bộ dạng của bà Vương, mình bị thương rồi mới thấy đau, năm ấy khi cả nhà bọn họ hại người khác, có nghĩ đến chuyện người nhà của người đó cũng sẽ đau đớn hay không?
Bà Vương hoảng sợ tột độ hỏi: "Đại sư, thật sự....!không có biện pháp giải quyết ư?"
Tạ Tỉ ngồi đó, vuốt râu lâu thật lâu mới than thở: "Thôi, coi như nể mặt thằng bé còn nhỏ, các người kể lại chuyện mình phạm phải một lần để tôi tính xem có cách giải nào không.

Nhưng tôi nói trước, chưa chắc gì tôi có thể tìm được cách giải, nếu không tìm được, vậy hai sư huynh đệ tôi chỉ đành bó tay chịu trói."
Vừa nghe Tạ Tỉ nói phải nói hết toàn bộ nghiệp do tham lam khi xưa, bà Vương bỗng chần chừ, rũ mắt không muốn nói.
Dù sao ông nhà cũng đã nói, chuyện này nhất định sống để bụng chết mang theo.
Sao Tạ Tỉ có thể không biết suy nghĩ của bà, lấy lui làm tiến, cậu đứng dậy: "Nếu bà đã không muốn bọn tôi giúp, vậy xin tạm biệt, tôi cũng không cần tiền xem tướng nữa, xem như chúng ta có duyên."
Vừa dứt lời đã đứng dậy chuẩn bị rời khỏi với lão Tạ.
Bà Vương bị dọa giật mình: "Đại sư!"
Tạ Tỉ cũng không dừng lại, sóng bước đi ra ngoài với lão Tạ, thậm chí còn đi nhanh đến mức mém nữa bà Vương đã không đuổi kịp, mãi đến khi cả hai ra đến cửa rồi, bà Vương mới cản hai người lại được: "Đại sư xin dừng bước!"
Bà Vương bị dọa sợ, đây là lần đầu bà gặp được đại sư hàng thật giá thật, từ lúc đại sư bộc lộ bản lĩnh, bà đã biết ngoại trừ đại sư ra sẽ không còn ai có thể tìm được cách sửa mệnh cho cháu trai của bà, đây là cơ hội duy nhất.
Huống chi, đại sư chỉ cần liếc mắt cũng biết bọn họ đã làm gì, cả nhà bà cứ như trong suốt, bây giờ bà có nói cũng chỉ như kể cặn kẽ lại chi tiết mà thôi.
Tóm lại, chuyện nhà họ Phùng bọn họ làm, đại sư đã biết.
Bà Vương cắn răng: "Đại sư xin dừng bước, chúng ta.....!vào trong nói."
Tạ Tỉ và lão Tạ nhìn nhau, Tạ Tỉ không động chỉ vuốt râu: "Nếu một lần nữa, bà đừng mong giữ hai sư huynh đệ bọn tôi lại, nếu không tin bọn tôi, vậy đừng tìm bọn tôi nhờ bọn tôi xem giúp."
Bà Vương gật đầu lia lịa: "Hiển nhiên."
Nhóm ba người quay trở lại phòng khách, bà Vương ngồi đối diện cả hai, không nhịn được hỏi: "Đại sư sẽ nói chuyện của bọn tôi ra ư?"
Tạ Tỉ vuốt râu: "Sư huynh đệ bọn tôi đi qua biết bao nhiêu là nơi, xem biết bao nhiêu tướng mạo, sờ biết bao nhiêu xương, sửa không biết bao nhiêu số mệnh, nếu rảnh rỗi để ý mấy chuyện này, bọn tôi chắc không sống đến hôm nay."
Bà Vương nghe xong thì thấy có lí, đại sư lợi hại đến vậy, liếc mắt là có thể thấy cả đời của người khác, hơi sức đâu để ý đến mấy chuyện của bọn họ.
Nhưng bà Vương nghĩ một chút, quyết định chỉ nói ra phần lớn, chuyện của con trai với cháu trai lớn vẫn giữ kín.
Nhỡ có chuyện gì xảy ra cũng chỉ ảnh hưởng đến bà và ông già thôi, hai người bọn họ già rồi, mấy khi làm việc tốt, dùng nó đổi số mệnh của cháu trai út xem như đáng giá.
Bà Vương thả lòng, bắt đầu kể.
"Nhắc đến họa do tham lam này, tất cả đều là bất đắc dĩ, hai mươi năm trước ông nhà tôi từng làm bảo vệ của một công ty lớn, chắc đại sư xem tướng cũng nhìn ra rồi, khi ấy điều kiện nhà tôi không tốt, mặc dù ông nhà làm bảo vệ nhưng tiền lương không bao nhiêu.


Thành phố J đâu đâu cũng phải dùng tiền, khi đó con trai nhỏ và con gái tôi cũng còn bé, con trai lớn thì phải đi học, tất cả đều cần tiền.

Đúng lúc....."
Hai người Tạ Tỉ im lặng lắng nghe bà Vương kể lại chuyện năm đó.
Năm đó Phùng Đào vì nuôi gia đình, sầu não vì cuộc sống khổ cực, lần nào trực đêm cũng lim dim buồn ngủ, cứ nghĩ sẽ không có chuyện gì, ai ngờ hôm sau ông đến công ty, công ty nói tối qua bọn họ mất trộm, mất rất nhiều tài sản.
Phùng Đào bị ông chủ Tạ Kim Vinh gọi vào phòng làm việc, Tạ Kim vinh vừa uy hiếp vừa dụ dỗ khiến Phùng Đào nghĩ mình bị xui, nếu không bắt được kẻ trộm, Phùng Đào sẽ phải đền bù toàn bộ tổn thất của công ty.
Khi ấy tim Phùng Đào đập rộn cả lên, căn bản không suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy mình khiến công ty bị tổn thất, đến khi ra khỏi văn phòng của Tạ Kim Vinh mới nhận ra mình vừa ký gì đó trong lúc hoảng loạn.
Một năm trôi qua, không ai nhắc lại chuyện này, ai ngờ ông chủ lại gọi Phùng Đào vào văn phòng một lần nữa, cầm tờ giấy Phùng Đào đã ký ra.
Phùng Đào nhớ mài mại đây là cam kết, nếu không tìm được kẻ trộm, Phùng Đào sẽ phải bồi thường một triệu cho công ty.
Lúc đó lương tháng của Phùng Đào chỉ có hai ba ngàn, có làm cả đời cũng không đền được một triệu.
Ông chủ chờ đến khi Phùng Đào sợ đến mức thất hồn lạc phách, mới cho Phùng Đào một sự lựa chọn khác.
Bà Vương nói đến đây cũng bình tĩnh hơn, giữ kín câu chuyện này nhiều năm như vậy, bà cũng không thoải mái: "Ông chủ kia cho lão Phùng nhà tôi hai lựa chọn, một là bồi thường một triệu, hai là yêu cầu lão Phùng dùng mạng trả một triệu đó, xong việc ông ta sẽ bồi thường cho gia đình bọn tôi một triệu nữa."
Một triệu năm đó không phải con số nhỏ, một là bồi thường, hai là được một triệu, tính luôn cả một triệu được miễn bồi thường kia, vậy nhà bọn họ có tận hai triệu.
Khi ấy nhà họ Phùng đang rầu vì chuyện học hành của ba đứa nhỏ, nếu thêm món nợ một triệu, vậy mấy đời nhà bọn họ đều phải nai lưng làm việc để trả nợ.
Phùng Đào cắn răng, đồng ý dùng mạng của mình để được miễn một triệu tiền bồi thường.
Ông chủ lớn kia cũng không tự dưng muốn cho Phùng Đào một triệu, ông ta muốn Phùng Đào dùng mạng của mình để hại một người trẻ tuổi.
Phùng Đào không biết người trẻ tuổi này là ai, mặc dù cảm thấy rất có lỗi nhưng vì cả nhà giả trẻ của mình, ông vẫn nhắm mắt làm chuyện trái lương tâm.
Bà Vương rũ mắt, hẳn cũng cảm thấy chuyện này rất mất mặt: "Chuyện này thật sự không liên quan đến bọn tôi, đều do ông chủ kia có ý đồ đen tối, bọn tôi cứ nghĩ mất mạng rồi.

Nhưng lão Phùng mạng lớn, bị chém mười mấy dao xong đưa đến bệnh viện, bệnh viện vẫn vớt được mạng của lão về, chỉ là hôn mê sâu mà thôi.

Chuyện là vậy, sau đó người trẻ tuổi kia bị phán tù hai mươi năm, bọn tôi cảm thấy, hôm nay này bọn tôi có tiền, chờ khi nào cậu ấy ra tù rồi thì bồi thường cho người ta một triệu, coi như đền bù một chút."
Tạ Tỉ mém nữa là cười, bố thí một triệu dưới danh nghĩa bồi thường à?
Bà ta thật sự dám nói như vậy
Còn tại sao thành ra như vậy? Có lẽ lúc cậu Giản hôn mê, Phùng Đào tự dùng dao chém mình, mặc dù mười mấy lưỡi dao, vết chém cũng sâu, nhưng nếu cố ý tránh mấy chỗ quan trọng, chưa chắc sẽ chết.
Thứ khiến Phùng Đào hôn mê sâu có lẽ là vết thương trên đầu ông ta, chắc do Tạ Kim Vinh sợ ông ta không chết nên cố tình đập thêm.
Tạ Tỉ rũ mắt, sợ đôi mắt đầy sát khí của mình dọa bà Vương, làm bà ta phát hiện kế hoạch.
Lão Tạ bên cạnh cảm nhận được tâm trạng thất thường, bèn hỏi tiếp: "Chuyện này có bao nhiêu người biết? Chỉ có nhiêu đây thôi ư? Bà nói rõ tên ông chủ với công ty ra để bọn tôi xem mệnh của người đó thử, dù sao chuyện này cũng do người đó mà ra, người đó mới là mấu chốt để sửa mệnh."
Bà Vương vừa nghe mấu chốt sửa mệnh đã nói thẳng: "Đây là chuyện chỉ có tôi và lão Phùng biết, mọi người trong nhà cũng không biết, ông chủ tên Tạ Kim Vinh, còn tên công ty, cũng rất nổi tiếng, là tập đoàn nhà họ Tạ ở thành phố J."
Lão Tạ gật đầu: "Cho nên năm đó, Tạ Kim vinh của tập đoàn nhà họ Tạ cố tình dùng một triệu làm mồi, khiến nhà bà dùng mạng của Phùng Đào để vu oan tội giết người cho người trẻ tuổi kia?"
Bà Vương gật đầu: "Đúng là vậy."
Lão Tạ tiếp tục lặp lại để bà Vương nhắc đến thân phận người trẻ tuổi kia: "Người trẻ tuổi ấy tên gì? Bọn tôi cần chắc chắn."
Bà Vương nghĩ một chút, bà không còn nhớ rõ tên người đó nữa: "Hình như tên Giản cái gì đó....!Diễm?"
Tạ Tỉ bổ sung: "Giản Tông Diễm."
Bà Vương nghe vậy thì gật đầu: "Đúng đúng đúng, là Giản Tông Diễm."
Chẳng qua vừa nói xong bà Vương đã sửng sốt, đại sư lợi hại đến mức có thể tính ra được cả tên người kia à? Lợi hại đến vậy sao?
Bà Vương sững sờ: "Vậy đại sư, thầy có thể tìm ra được cách sửa mệnh cho cháu nhà tôi chưa?"
Tạ Tỉ đã khôi phục bình thường, tức là Tạ Kim Vinh đã bắt đầu bẫy Phùng Đào, khi đó hình như là lúc nhà họ Giản mới phá sản.
Xem ra Tạ Kim Vinh thật sự muốn nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ cậu Giản, ngừa cậu Giản đông sơn tái khởi, biết chân tướng rồi sẽ đối đầu với ông ta.
Nhưng nhà họ Phùng vì lợi ích của mình, thẳng thừng hy sinh cậu Giản, còn nói nhà họ bây giờ có tiền, chờ khi nào cậu Giản ra tù rồi sẽ bồi thường cho hắn một triệu.
Tại sao bọn họ có thể nói những lời này một cách thoải mái như vậy?
Bà Vương thấy Tạ Tỉ không nói lời nào, bắt đầu lo lắng, còn tưởng hai đại sư chưa tìm được điểm mấu chốt.
Lúc này, cửa bên ngoài có tiếng mở khóa, Phùng Đào cười tủm ta tủm tỉm chắp tay sau lưng vào nhà, vừa thấy người trong phòng khách đã cau mày: "Nhà mình có khách à?"
Tạ Tỉ quay đầu, lạnh lùng nhìn Phùng Đào, mấy năm nay ông ta sống rất tốt, mặt mày tròm ủm, khiến Tạ Tỉ nhớ lại bộ dạng của cậu Giản vào lần đầu tiên gặp lại.
Sau khi ra tù, vì kiếm miếng cơm manh áo mà phải ra công trường làm công nhân.
Một sinh viên tốt nghiệp đại học J thuộc top 10 đại học tốt nhất nước, mười tám năm trôi qua, số mệnh bị sửa cho nghiêng trời lệch đất.
Nếu cả nhà này không phải vì chuyện của cháu trai, có lẽ sẽ không bao giờ áy náy, không bao giờ nhớ đến chuyện này, thậm chí ngay cả tên người mình hãm hại cũng quên khuấy đi mất.
Phùng Đào từ từ đi vào, cảnh giác nhìn hai người lạ trong nhà, quay đầu trách bà Vương: "Sao bà mời người vào nhà?"
Có biết gì về người ta không mà mời vào.
Bà Vương vẫn chưa phát hiện bất thường, vội đứng dậy, hưng phấn nhỏ giọng nói với ông: "Hai đại sư rất lợi hại, xem là chỉ có đúng, bọn họ nói có thể sửa mệnh của cháu trai.


Không phải cơ thể cháu trai của mình không tốt à? Thì ra là do chuyện ngày xưa, nhưng đại sư nói có thể sửa hộ chúng ta...."
Ban đầu Phùng Đào còn không hiểu gì hết, chờ đến khi nghe nửa câu sau, ông đã như bị sét đánh, khó tin nhìn bà Vương: "Bà, bà kể hết chuyện nhà chúng ta rồi?"
Bà Vương đáp: "Kể, kể rồi, đại sư tính được rồi, có nói cũng vậy thôi."
Phùng Đào chỉ tay vào mặt bà Vương, tức giận đến mức muốn đánh người: "Bà, bà bị ngu hả!"
Phùng Đào biến sắc, trực tiếp đi lên đuổi hai người Tạ Tỉ đi, nghĩ thầm, chỉ vừa biết mà thôi, chỉ cần ông sống chết không thừa nhận thì hai người nói ai tin? Chỉ cần ông nói bọn họ là tên lừa gạt là được.
Không được, dọn nhà thôi....
Phùng Đào chỉ tay ra cửa: "Mấy người đi nhanh, miếu nhỏ nhà tôi không chứa nổi hai đại sư."
Tạ Tỉ và lão Tạ đã hỏi xong chuyện cần hỏi, bây giờ Phùng Đào trở lại, đúng lúc làm sao.
Hai người Tạ Tỉ vẫn ngồi đó, ung dung phất vạt áo rộng: "Phùng Đào đúng không, chắc chưa? Chỉ cần bọn tôi ra khỏi cánh cửa này, ông sẽ không hối hận?"
"Hối hận?" Phùng Đào cắn răng: "Mắc gì tôi phải hối hận, tôi chẳng biết hai người đang nói gì, cút nhanh, nếu không tôi báo cảnh sát hai người lừa đảo."
Bà Vương gấp gáp cản lại: "Đại sư còn phải sửa mệnh cho cháu trai nữa...."
"Sửa cái gì mà sửa? Bà không nhìn ra bọn họ tới lừa gạt hả?" Phùng Đào nổi xung thiên, nhỏ giọng nói, nhưng ông chỉ xem hai người Tạ Tỉ thành người dưng vô tình biết chuyện, cố tình đến kiếm chút tiền.
Bà Vương không tin: "Đại sư rất lợi hại, ngay cả dâu nhỏ mang thai còn nhìn ra, chúng ta không biết chuyện này, sao đại sư mới đến biết được?" Cũng đâu thể nói dâu nhỏ cùng phe với bọn họ? Chuyện này sao có thể?
Phùng Đào sửng sốt: "Bà nói thật?"
Bà Vương vội vàng kể lại mọi chuyện xảy ra, nhất là câu Tạ Tỉ nói khi xem tướng giúp, càng về sau, lúc Phùng Đào nghe cháu trai chỉ sống được đến năm mười tuổi cũng giật mình.
Nhưng ông không tin vận mệnh gì gì đó, dù sao cuộc sống trước mắt không phải số mệnh gì, đó là do ông tự giành lấy.
Phùng Đào: "Bất kể hai người là ai, tốt nhất là cút ngay bây giờ! Xem mấy chuyện vợ tôi nói như mất não nói bậy đi."
Ông cố tình nhắc Tạ Tỉ rằng bọn họ sẽ không thừa nhận, nhưng nghe thấy âm thanh tiếp theo, ông lập tức choáng váng.
- -- " Bà nói rõ tên ông chủ với công ty ra."
- -- "Ông chủ tên Tạ Kim Vinh, còn công ty cũng rất nổi tiếng, là tập đoàn nhà họ Tạ ở thành phố J."
- -- "Cho nên năm đó, Tạ Kim vinh của tập đoàn nhà họ Tạ cố tình dùng một triệu làm mồi, khiến nhà bà dùng mạng của Phùng Đào để vu oan tội giết người cho người trẻ tuổi kia?"
- -- "Đúng là vậy."
- -- "Người trẻ tuổi ấy tên gì?"
- -- "Giản Tông Diễm."
Mặt Phùng Đào cắt không còn giọt máu, nổi điên muốn nhào lên cướp, nhất là khi thứ đó không chỉ là ghi âm, mà còn là một đoạn video.
Rất rõ ràng, chính bà Vương thừa nhận tất cả mọi thứ.
Lúc này bà Vương cũng nhận ra bất thương, bà bị lừa rồi?
Làm sao có thể? Đại sư lợi hại đến vậy...!sao có thể làm tên lừa gạt.
Phùng Đào cũng nghĩ vậy, ông không thể để hai người mang điện thoại di động rời khỏi căn nhà này, nếu không không chỉ nhà bọn họ bị hủy hoại, chắc chắc ông chủ cũng sẽ không tha cho bọn họ!
Chẳng qua ngay lúc Phùng Đào chuẩn bị xông lên, Tạ Tỉ đột nhiên ném một lá bùa ra, sau đó Phùng Đào đứng im không nhúc nhích được.
Tất cả mọi người đều bị dọa cho hết hồn:??
Lá bùa của Tạ Tỉ chỉ là đồ giả mà thôi, thứ khiến Phùng Đào không cử động được là tinh thần lực của cậu.
Cậu muốn làm Phùng Đào sợ, để ông ta trước khi phản ứng lại đã thừa nhận mọi chuyện, đây mới là mục đích chính của cậu hôm nay.
Chỉ với chứng cứ từ bà Vương thôi không đủ, nhỡ Phùng Đào bảo bà Vương giả khùng giả điên, video này coi như thành đồ bỏ.
Nhưng nếu người trong cuộc là Phùng Đào thừa nhận, vậy mọi chuyện sẽ khác.
Bà Vương chỉ là chất dẫn mà thôi, Phùng Đào mới là quả bom cần nổ, hơn nữa lại xảy ra chuyện chấn động như thế đã khiến Phùng Đào hoàn toàn choáng váng.
Năng lực không tưởng này khiến Phùng Đào cuối cùng ý thức được hai người trước mặt bọn họ thật sự là đại sư!
Tạ Tỉ nhìn ông ta: "Bây giờ còn cảm thấy bọn tôi lừa đảo à? Cái vừa nãy là bùa định thân, tôi còn có cả bùa nói thật đây, ông thử không? Sư huynh đệ bọn tôi còn định tốt bụng sửa mệnh hộ mấy người, mấy người dám nói bọn tôi lừa đảo?"
Phùng Đào không dám nhúc nhích, ông còn dám không tin à?
Như ảo thuật vậy.
Nhất là khi nghe thấy ba chữ bùa nói thật, mặt ông lập tức tối đi: "Thế đoạn video kia là sao? Nếu không phải mấy người uy hiếp, tại sao lại quay video?"
Tạ Tỉ cho ông ta nhìn điện thoại, tay cậu lắc nhẹ, đoạn video trong điện thoại trắng bóc: "Ồ, biện pháp che mắt thôi."
Phùng Đào và bà Vươn sửng sốt: Bọn họ gặp thần tiên thật rồi.
Tạ Tỉ thu tinh thần lực của mình lại, Phùng Đào té xuống đất, sau đó không dám làm càn nữa.
Phùng Đào phờ phạc: "Đại sư, chuyện nhà bọn tôi..."
Tạ Tỉ: "Nếu như tôi thật sự có ý định làm gì thì mấy người nói hay không có gì khác nhau? Chẳng qua tôi thương hại cháu trai nhà mấy người chỉ có thể sống đến mười tuổi, cho mấy người cơ hội lập công chuộc tội mà thôi.

Năm đó mấy người chỉ nghĩ sai, sửa mệnh của người trẻ tuổi kia, làm người đó ngồi tù hai mươi năm, khiến báo ứng rơi xuống đầu cháu trai mấy người.

Đúng là hôm nay tôi có nghĩ đến một cách phá giải, đó là để mấy người từng câu từng chữ thú nhận chuyện ngày xưa để xóa sạch sai lầm chuộc lại tội lỗi, làm vậy mới có thể giải nghiệp, chỉ cần thiếu một thứ thì sẽ không thành công.

Nhân quả báo ứng, bây giờ mấy người tự suy nghĩ xem có muốn dùng cách này để giải nghiệp trên người cháu trai mấy người không đi."
Phùng Đào nghe xong cũng hiểu chút chút, Tạ Tỉ đã dùng video có hình của cả hai để chiếu cho ông trời xem, để ông trời nghĩ đó là bọn họ, sau đó đốt hết xem như đã trừng phạt, khiến bề trên nghĩ bọn họ đã dùng mạng sống để trả nợ khi xưa, nghiệp mười tám năm trước cũng tự giải.
Phùng Đào thở phào: "Là bọn tôi hiểu lầm đại sư rồi, thật xin lỗi."
Tạ Tỉ thở dài: "Tôi chỉ là tội nghiệp đứa nhỏ.

Mấy người muốn dùng cách này không? Nếu muốn thì bắt đầu nhanh nhanh, nếu không mệnh thành rồi là hết cách sửa."
Với hành động khi nãy của Tạ Tỉ, Phùng Đào và bà Vương nào dám không tin, Phùng Đào nghĩ một chút, thấy bà Vương cũng đã nói, ông cũng không cần lừa gạt làm gì.
Sau đó dựa theo chỉ thị của Tạ Tỉ, lặp lại tất cả những gì bà Vương nói.
Chủ yếu là thừa nhận chuyện mình lấy một triệu của Tạ Kim Vinh để hãm hại Giản Tông Diễm.
Tạ Tỉ lấy được chứng cứ, cậu rũ mắt, im lặng thật lâu mới nén được tức giận, lúc giương mắt lên đã bình tĩnh lại: "Tôi sẽ về sắp xếp, có lẽ cần một khoảng thời gian để giải quyết sạch sẽ nợ trong quá khứ của cả hai, chẳng qua chuyện này không được nói với người ngoài, nếu tiết lộ thiên cơ thì tất cả đều vô dụng, nếu tránh được kiếp nạn mười tuổi, vậy thằng bé sẽ sống tiếp."
Phùng Đào và bà Vương nào dám không tin, liên tục gật đầu vâng dạ, sau đó cung kính tiễn cả hai khỏi nhà.
Tạ Tỉ xác nhận thời gian với cả hai, đến khi đó sẽ thông báo trước cho họ.
Đến tận khi Tạ Tỉ và lão Tạ đến được nơi nhà họ Phùng không nhìn thấy nữa, Tạ Tỉ mới lấy điện thoại, mở chứng cứ quay được ra.

Chỉ cần nộp những thứ này lên là có thể phản án cho cậu Giản, nếu khi đó Phùng Đào đổi ý thừa nhận tất cả là do mình, không liên quan đến Tạ Kim Vinh, vậy thì ông ta bị xử vài năm là hết cỡ, chứng cứ không đủ để ông ta bị thương nặng.
Có thể trừng trị nhà họ Phùng, nhưng Tạ Kim Vinh năm đó hại cậu Giản thảm đến thế, không thể để mặc ông ta.
Huống chi, cậu chả thèm tin cái câu cả nhà họ Phùng chỉ có Phùng Đào và bà Vương biết chuyện.
Mấy người có tham dự chuyện năm đó, đều phải bị báo ứng.
Tạ Tỉ cất điện thoại, vừa nghiêng đầu đã thấy ánh mắt phức tạp của lão Tạ, thấy Tạ Tỉ nhìn mình thì lão Tạ cứ do dự, muốn nói rồi lại thôi.
Tạ Tỉ: "Người muốn hỏi gì thì hỏi đi."
Lão Tạ đã muốn hỏi từ lâu, chỉ là khi nãy còn ở trong nhà họ Phùng nên không dám hỏi, khi ấy không chỉ Phùng Đào và bà Vương bị dọa, ngay cả lão cũng hết hồn: "Hồi nãy...!thật sự là bùa định thân?"
Trên đời này có loại bùa trâu thế à? Nếu có thật, tại sao bọn họ còn cần tốn sức thế này.
Tạ Tỉ: "Người tin thật luôn, nếu có mấy thứ đó thì con tốn công dụ bà Vương nói làm răng."
Lão Tạ vẫn thấy Tạ Tỉ rất lợi hại: "Nhưng ông già kia khi nãy không cử động được thật."
Tạ Tỉ: "Vài tuyệt chiêu thôi."
Hai mắt lão Tạ sáng lên: "Vậy....!có thể truyền cho người ngoài không?"
Tạ Tỉ lắc đầu: "Hiển nhiên là không." Tinh thần lực không phải muốn luyện là luyện được.
Lão Tạ: "Vậy con bái thầy làm sư phụ nha?" Cái này không còn là người ngoài nữa rồi, thành người mình chắc được ha?
Tạ Tỉ mỉm cười, sau đó dưới ánh mắt đầy phấn khích của lão Tạ, nói một câu: "Không thể."
Đại khái lão Tạ cũng thấy nó không thực tế nên đá nó ra khỏi đầu ngay lập tức: "Vậy làm sao với đoạn video này đây?"
Tạ Tỉ: "Trước hết cứ giao cho luật sư Văn, chờ khi phản án nộp hết một thể."
Nếu nộp ngay bây giờ, rất sẽ bứt dây động rừng.
Tạ Tỉ và lão Tạ xong chuyện chính rồi thì về thành phố J, Tạ Tỉ không đến văn phòng luật sư của luật sư Văn, cậu sợ gặp cậu Giản.
Tạ Tỉ gửi một tin qua Wechat cho luật sư Văn trước để chắc chắn người bên kia là luật sư Văn, sau đó mới gửi video sang.
Luật sư Văn rep lại rất nhanh.
[Văn Thuân:?? Cậu, cậu lấy đâu ra vậy? Sợ hãi.jpg]
Tạ Tỉ nhìn emoji, khóe môi khẽ nhếch, xem ra hù được luật sư Văn thật rồi, ngay cả emoji này còn gửi được mà.
Tạ Tỉ tưởng tượng gương mặt cấm dục lạnh lùng của luật sư Văn có biểu cảm này, coi bộ hơi khó à.
[Hôm nay đại cát: Tôi tự có biện pháp của tôi, luật sư cất kỹ video này trước, xem xem có thể định tội gì cho Phùng Đào và bà Vương, tạm thời đừng nói cho cậu tôi biết.

Tôi nghi ngờ vẫn còn người nhà họ Phùng tham gia trong chuyện này, hai người bọn họ đã đảm bảo rằng sẽ không nói cho Tạ Kim Vinh sau khi bị tôi dọa, hai ngày nữa tôi đi thử vai, khi nào về sẽ nghĩ cách xem cạy miệng mấy người còn lại.]
[Văn Thuân: Cậu Tạ yên tâm, tôi sẽ giữ miệng kín như bưng.]
Tạ Tỉ và luật sư Văn phân tích hiệu quả của đoạn video, chờ đến khi chắc phương án rồi mới thoát Wechat.
Tạ Tỉ ném điện thoại sang một bên, khoanh chân ngồi trên giường nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bởi vì nhà của lão Tạ ở tầng một, nên thứ đối diện căn phòng này là một bức tường.
Khi nào có tiền rồi, chắc chắn phải đổi chỗ ở cho lão Tạ.
Tâm trạng Tạ Tỉ không tốt, mặc dù mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng cậu mong muốn, nhưng cứ nhớ đến chuyện cậu Giản oan uổng mười tám năm vẫn không nhịn được thở dài.
Đồng thời còn muốn bóp chết Tạ Kim Vinh.
Tạ Tỉ thuận tay bế cún con đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong ổ cún lên, sờ một lượt từ đầu đến chân.
Cún con bị đánh thức, tâm trạng không tốt, nhưng nó vừa ngẩng đầu đã thấy nụ cười yếu ớt của Tạ Tỉ, rõ ràng đang cười, nhưng cún con vẫn cảm nhận được tâm trạng Tạ Tỉ không tốt.
Bàn chân đã giơ lên của cún con rụt lại, chậc, cũng không phải lần đầu bị sờ.
Cún con nằm im cho Tạ Tỉ sờ khiến cậu được sủng mà sợ, rất nhanh đã thoát khỏi mơ màng, nhìn mớ lông xù xù của nhóc con: Này không thể trách ba được nha con, là con tự dâng hiến bản thân đấy nhé.
Nửa tiếng sau, cún con im lặng nhịn bị sờ đứng dậy không nổi: "..."
Tạ Tỉ ở nhà của lão Tạ hai ngày, sáng sớm đi thử vai, cậu tạm biệt lão Tạ rồi kéo vali, xuất phát đến thành phố C cách thành phố J vài trăm cây số.
Buổi thử vai của đạo diễn Chu diễn ra ở thành phố C, Tạ Tỉ đến nơi vào tối hôm trước khi thử vai, sau khi cất vali vào phòng khách sạn rồi thì dắt cún con ra ngoài mua đồ ăn.
Khách sạn rất gần chợ đêm, Tạ Tỉ đeo khẩu trang và nón lưỡi trai, vừa đi vừa để cún con chọn món.
Nhìn bộ dạng cay cú của cún con, khóe miệng sau lớp khẩu trang của Tạ Tỉ nhếch cao: "Con thấy không, ba hứa là làm, nói sẽ bồi thường là dắt con đi mua đồ ngon ngay, ba nói được làm được, cho nên nhóc con đừng giận nữa được không, chỉ là rụng lông thôi mà? Ba có lên mạng tra rồi, con đến mùa thay lông thôi, đây là quá trình cún nào cũng sẽ trải qua, chắc chắn không phải do ba.

Đừng có giận nữa mà? Nha?"
Cún con vẫn nằm im không nhúc nhích: Nó cũng có phải chó thật đâu, hơn nữa, có là mùa thay lông cũng không thường xuyên đến thế, nó nghi ngờ nửa năm sau, lúc nó tai qua nạn khỏi biến lại thành người rồi đầu không còn cọng tóc.
Nghĩ đến hình ảnh đó, cún con giận đến mức muốn bùng nổ.
Nhưng không thể không nói, mặc dù đồ ăn chỗ này dở hơn Tạ Tỉ nấu, dưới tình huống không được để lộ chuyện mình ăn thùng uống chậu mấy ngày ở chỗ lão Tạ, bây giờ nó hơi đói.
Cún con nằm trong lòng Tạ Tỉ, miễn cưỡng chỉ vài quầy.
Chờ đến khi Tạ Tỉ quay lại khách sạn đã mua gần hết con đường, quầy nào cũng mua một phần khiến vô số người tò mò, nhưng không ai nghĩ nhiều, chắc một người mua nhưng nhiều người ăn?
Đêm đó, Tạ Tỉ thành công làm cún con hết giận để chung chăn gối với mình, hơn nửa đêm, Tạ Tỉ im lặng nhìn hàng gối chính giữa chiếc giường mét tám của khách sạn.
Một bên là Tạ Tỉ cô đơn nằm đó, bên còn lại là cục bông lông xù mềm mại đang ngủ ngon lành.
Tạ Tỉ phiền muộn xoay người, nằm nghiêng thèm thuồng nhìn bộ lông kia, cậu nhìn hàng gối chính giữa cả hai, cứ như dải ngân hà Vương mẫu vẽ ấy.
Ngọc Thụy: Theo như mình search, cái dải ngân hà này là thứ chia cắt Ngưu Lang và Chức Nữ.
Làm ấm giường đâu? Cái này khác hoàn toàn với tưởng tượng của cậu.
Rõ ràng là một người một chó, nhưng lại khiến Tạ Tỉ có cảm giác như chồng ghẹo vợ xong bị vợ giận không cho ngủ chung.
Điểm khác biệt duy nhất chính là còn được lên giường để ngủ chứ không bị đạp ra sofa.
Tạ Tỉ lại nhìn bộ lông xù trong bóng tối kia.

Thấy nhưng không chạm được, quá đáng.
Chờ đến khi Tạ Tỉ ngủ, cún con chậm rãi mở mắt ra trong bóng tối, thở phào một hơi: "...." Cuối cùng cũng ngủ, quá khó khăn.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện