Khi Trần Ngộ mở mắt ra thì Mạnh Đình Xuyên đã dậy và đang nằm trên giường nhắn tin. Trong phòng không có ánh sáng tự nhiên mà chỉ có một chiếc đèn ngủ bên phía luật sư Mạnh, ánh sáng mờ ảo không tốt lắm nhưng ưu điểm là nó không gây chói mắt. Trần Ngộ hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Còn sớm, em có thể ngủ thêm một lát nữa.”

Trần Ngộ lắc đầu: “Em không buồn ngủ.”

Hôm qua anh đi ngủ sớm nên hiện tại anh đang cảm thấy rất thoải mái.

Vào thời điểm và địa điểm này, dù Trần Ngộ có dậy thì hình như anh cũng chẳng có việc gì để làm. Anh chợt nhớ khu vườn ở nhà, nhớ chiếc nệm êm ái vừa vặn mà anh đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua, và anh muốn đến cửa hàng thú cưng nhận nuôi một con mèo chảnh choẹ nhưng vẫn sẽ làm nũng trong vòng tay mình.

Anh lấy điện thoại di động và xem qua group chat quán cà phê thì thấy bọn họ nói chuyện rất nhiều, Tiểu Lâm còn ‘tag’ anh: “@Ông chủ Trần, từ hồi anh lên TV ấy, mấy nay có nhiều khách đến quán tìm anh lắm. Bao giờ anh mới về vậy nè…”

Trần Ngộ nhanh chóng trả lời cô rồi hỏi Mạnh Đình Xuyên: “Bao giờ bọn mình về?”

“Chờ thêm một chút nữa, còn có việc phải làm.”

“Việc gì vậy?” Hôm qua anh nói có việc chỉ là kiếm cớ thôi, ai ngờ luật sư Mạnh lại thực sự có việc bận sao?

“Anh họ của em đó.”

Trần Ngộ cau mày tỏ vẻ hơi chán ghét: “Nó bị sao ạ?”

“Nó cờ bạc rồi mắc nợ.” Mạnh Đình Xuyên đặt điện thoại di động xuống rồi quay sang nhìn anh: “A Ngộ, chắc em không biết chứ mấy thằng này đa số không chỉ cờ bạc đâu.”

“Bọn nó tụ tập bài bạc, mà tụ tập bài bạc là phạm pháp.”

“Vậy…”

“Vậy nên anh ‘gửi’ nó đi mấy năm rồi.” Luật sư Mạnh nói nhẹ như không.

Trần Ngộ không nhịn được mà cúi người hôn anh: “Luật sư Mạnh, anh nói chuyện y hệt mấy nhân vật phản diện trong phim ấy.”

Luật sư Mạnh tự bào chữa cho mình: “Mọi công dân có nghĩa vụ khai báo những hành vi vi phạm pháp luật, anh chỉ đang tích cực thực hiện nghĩa vụ công dân của mình thôi.”

Hôm qua Trần Ngộ không để ý đến người anh họ này, bây giờ anh mớ nhớ mang máng rằng lúc nghe điện thoại, Mạnh Đình Xuyên đã nói gì đó về việc không trả lại tiền. Anh đang mải nghĩ về bao nhiêu tréo ngoe mà một người phải gánh chịu vì nợ nần cờ bạc thì nghe luật sư Mạnh nói: “A Ngộ, cha mẹ em mua cho em một căn nhà ở thành phố.”


“Sao anh biết?” Trần Ngộ bừng tỉnh.

“Bọn họ liên lạc với anh.”

“Sao bọn họ có được thông tin liên lạc của anh?”

“Hôm qua anh có để lại danh thiếp.” Mạnh Đình Xuyên giải thích rồi hỏi: “Em có muốn không?”

Trần Ngộ không biết ý anh ta là muốn thông tin liên lạc hay muốn căn nhà, anh lập tức nghiêng người nghía qua thử: “Bọn họ không đổi số.”

“Ừ.”

Cha mẹ anh mua căn nhà từ năm ngoái, vì vậy bọn họ không có tiền tiết kiệm và cần phải sử dụng số tiền trong thẻ kia. Tâm trạng của Trần Ngộ có chút phức tạp: “Em không muốn căn nhà đó, em cũng không thiếu tiền”.

“Ừ.” Mạnh Đình Xuyên đáp: “Ông chủ Trần còn cần anh chuyển lời gì nữa không?”

Trông anh như một luật sư đang hỏi về yêu cầu của khách hàng, Trần Ngộ thấy buồn cười nhưng chỉ chốc lát thôi đã cười không nổi: “Ông ta… Cụ thể là mắc bệnh gì?”

“Đột quỵ.”

“Hồi phục sau đột quỵ có khó không anh?”

“Không hẳn. Tình hình sẽ được cải thiện sau lần điều trị tiếp theo, mức độ hồi phục ở mỗi người là khác nhau.”

Trần Ngộ gật đầu rồi lại thở dài, anh tìm kiếm trên điện thoại di động rồi hỏi: “Trường hợp của ông ta có nên đến bệnh viện phục hồi chức năng không?”

“Bệnh viện đa khoa cũng có trung tâm phục hồi chức năng. Đương nhiên, tiêu chuẩn y tế của các bệnh viện khác nhau cũng khác nhau.”

“Ở Tây Phủ có một bệnh viện phục hồi chức năng rất tốt, phòng khám y học cổ truyền của nhà họ Lâm hợp tác với bọn họ. Thầy Lâm rành lắm, lúc về cứ hỏi một tiếng.”

Trần Ngộ đồng ý. Dù có thế nào thì bệnh tật cũng nên được chữa khỏi.

Anh nhìn luật sư Mạnh: “Hồi đó anh… Giao tiếp với mẹ anh thế nào?”

“A Ngộ, chúng ta khác nhau. Kinh nghiệm của anh không áp dụng với em được.” Luật sư Mạnh lắc đầu rồi nói: “Em không biết nói gì thì không cần phải nói, nếu em có gì cần giải thích thì anh có thể giải thích cho em.”


“Em không muốn anh chịu khổ.” Trần Ngộ đã nhìn thấy thái độ của mẹ mình này hôm qua. Bọn cảm thấy áy náy và tiếc nuối, nhưng suy nghĩ vốn đã bén rễ của họ sẽ không thay đổi chỉ vì hơn mười năm chờ đợi.

Bọn họ vẫn vô thức tránh né xu hướng tính dục của anh, trong đó bao gồm cả Mạnh Đình Xuyên.

“Anh gặp nhiều người không thích anh lúc đi làm rồi, cha mẹ em chỉ không quen thôi.”

“Cái đó khác mà.”

Luật sư Mạnh cười: “Anh thực sự không quan tâm đâu, bọn họ đáng ra còn bất đắc dĩ hơn anh nhiều.”

Trần Ngộ thấy vậy cũng đúng nên lại hỏi anh: “Vậy khi nào anh mới hoàn thành ‘nghĩa vụ công dân’? Em muốn về quá đi mất.”

Trở về Tây Phủ, trở về nhà của mình.

Luật sư Mạnh cúi đầu hôn anh: “Nhanh thôi, buổi trưa anh ra ngoài gặp người ta rồi ngày mai về được không?”

Trần Ngộ thực sự tò mò: “Anh đã từng đến đây chưa? Hay là anh có bạn học nào ở đây không?”

“Không. A Ngộ à, tiền có thể làm được nhiều điều hơn em nghĩ đó.”

Luật sư Mạnh nói phải làm tròn nghĩa vụ công dân nhưng Trần Ngộ thực sự không để ý nhiều. Thành công hay không đối với anh không quan trọng, suy cho cùng thì anh họ chỉ là chất xúc tác châm ngòi cho chuyện hồi đó mà thôi nên Trần Ngộ chưa bao giờ để tâm đến nó.

Nhưng ông chủ Trần luôn coi trọng tiền bạc.

“Có tốn nhiều tiền không?”

Mạnh Đình Xuyên cười: “Không đâu, chỉ là một phần nhỏ trong chuyến công tác này mà thôi.”

Trực giác của Trần Ngộ cho biết không phải là chi phí thấp mà là luật sư Mạnh kiếm được khá nhiều tiền trong chuyến công tác này. Anh tò mò về công việc của người yêu: “Em cứ tưởng anh sẽ đi kiện tụng trong chuyến công tác đấy.”

“Đó là bước cuối cùng. Testa đang trong giai đoạn then chốt cho IPO, đến nước phải nộp đơn kiện thì anh phí công mất rồi.” Luật sư Mạnh nói đến đây thì không đề cập gì thêm mà quay lại vấn đề người anh họ mình: “Nó đang cân nhắc đến việc bồi thường cho gia đình em.”

IPO (Initial Public Offering), có nghĩa là phát hành lần đầu ra công chúng. Mọi người đọc thêm ở link này nhé vì chú thích cũng khá dài.


Nghe luật sư Mạnh nhắc thì Trần Ngộ mới nhớ đến việc này. Rõ ràng anh đã sống cô độc hơn mười năm và hiểu sâu sắc về bản chất xấu xa của con người, nhưng giờ đây anh thậm chí còn không nhận ra điều hiển nhiên như vậy. Mấy năm nay anh sống yên ổn và bình yên, sau khi cưới luật sư Mạnh thì cuộc sống anh càng thảnh thơi hơn.

Anh nhớ tới cuộc điện thoại thứ hai của anh họ mình ngày hôm qua và cảm thấy có chút kỳ lạ khi một người như anh họ của anh lại chủ động gọi điện cho chủ nợ khi đang nợ nần.

Mẹ Trần cho biết bọn họ sẽ kí tên vào thứ Hai nên bọn họ lại đến đó một chuyến. Khi đến nơi, Trần Ngộ mới biết bọn họ lo lắng cũng bằng thừa. Có lẽ vì chủ nhà sẽ hối hận nên chủ đầu tư bất động sản đã thuê công ty chuyển nhà.

Đó là một ngôi nhà nhỏ, chỉ với hơn chục người ra vào thì chưa đầy một buổi sáng bọn họ đã dọn xong.

Khi bọn họ đến nơi, mọi thứ đã được chất lên xe, ngoài sân không còn sót lại một chậu hoa vỡ nào, cây trồng dưới đất được cắt tỉa và dồn lại với bùn đất trước khi chất lên xe, chỉ còn lại cành và lá sót lại trên mặt đất.

Người quản lý công ty bất động sản gặp Trần Ngộ và phàn nàn: “Tôi làm bao nhiêu năm gặp nhiều nhà holdout rồi nhưng chưa bao giờ thấy ai cứng đầu như vậy.”

“Tôi hỏi thì họ không nói muốn bao nhiêu, cũng không nói muốn bồi thường bao nhiêu mà chỉ khăng khăng không kí tên, mà nếu không kí thì tiến độ thi công sẽ bị trì hoãn.”

“May là có cậu quay lại thuyết phục bọn họ.”

Người làm nghề này cũng là con người, anh ta đã hỏi thăm hàng xóm và biết hoàn cảnh gia đình này nhưng vẫn giả vờ như không biết. Không hẳn là cảm ơn Trần Ngộ đã quay lại thuyết phục bọn họ, anh ta chỉ lo ông chủ Trần vội vàng quay lại kí tên sẽ gây chuyện. Vì vậy, anh ta kéo Trần Ngộ sang một bên để ‘tâm sự’: “Nhà cậu cũng không bị phá đâu, ở mấy cái nhà tái định cư cũng được đấy.”

“Một nửa tiểu khu bên đó để làm nhà ở, một nửa để bán. Ban đầu thì nhà tái định cư được chọn ngẫu nhiên nhưng bọn tôi đã chỉ định bán một căn cho người nhà của cậu rồi. Tầng một, có ga ra, không có sân nhưng ban công rộng và đón nắng tốt, có vành đai xanh ở tầng dưới luôn.”

Xe của công ty chuyển nhà lần lượt rời đi, cha mẹ Trần cũng ở trong xe, Trần Ngộ yên lặng liếc nhìn về phía đó.

Người quản lý cũng quay mặt đi, không trò chuyện với Trần Ngộ nữa mà nói: “Việc phá dỡ sắp bắt đầu ở đây rồi. Bụi bặm quá, cậu còn cần làm gì nữa không?”

Trần Ngộ cười ngặt nghẽo trước thái độ trước và sau của anh ta: “Không sao đâu”.

*

Luật sư Mạnh muốn đến công ty, Trần Ngộ không đi cùng mà về thẳng nhà.

Khác với lần leo núi trước, tuy lần này Trần Ngộ bị sốt giữa chừng nhưng anh cũng không quá mệt, nói đúng hơn là anh rất mệt mỏi về mặt tâm lý.

Sau khi trở về nhà, ông chủ Trần tắm rửa trước, sau đó thu dọn hành lý, thay ga trải giường, lau hộp bụi và bộ lọc bình nước cho con robot quét nhà vẫn luôn chăm chỉ khi chủ vắng nhà.

Cầu thang mà máy quét không quét được phải dọn bằng tay, Trần Ngộ lấy máy hút bụi lên xuống hai lần.

Tiếp theo là sân. Mấy ngày nay trời mưa nhiều, nhiệt độ cũng không thấp lắm nên cây trồng phát triển tốt, có một ít cỏ dại tự nhiên mọc lên.

Trần Ngộ lấy trong hộp dụng cụ ra một chiếc máy cắt cỏ hai lưỡi cắt, đây là dụng cụ chuyên dùng cho loại cỏ có bộ rễ phát triển tốt nên cũng khá ‘lố’ khi xử lý cỏ non trong hộp trồng cây. Chỉ trong chốc lát mà các hộp đã được dọn sạch sẽ. Truyện mới cập nhật

Bên cạnh hộp trồng cây có một ít cặn do nước mưa và hệ thống thoát nước thải ra nên cũng cần phải làm sạch. Trần Ngộ dùng chổi quét trước rồi dùng ống nước xả sạch và cân nhắc đến việc có nên cạy gạch lát sàn và trồng cây trên mặt đất hay không.


Bình hoa ở nhà đã một tuần không được chăm sóc đã bắt đầu mục nát, Trần Ngộ vứt hoa cũ đi và gọi luật sư Mạnh mua hoa mới về.

“Chất bảo quản cũng hết rồi, anh mua thêm một ít từ cửa hàng hoa nhé.”

“Ừ, còn gì nữa không?”

Trần Ngộ suy nghĩ một lúc, nhìn dãy lọ hoa rồi hỏi một điều hơi táo bạo: “Cho bình hoa vào máy rửa bát được không ạ?”

Luật sư Mạnh cười: “A Ngộ à, chẳng thà em hỏi anh về rửa bình được không.”

Trần Ngộ ngoan ngoãn sửa lại lời nói: “Vậy anh về rửa bình hoa nha?”

“Cứ để đó đi.” Luật sư Mạnh nhìn đồng hồ, nói: “Sáu giờ anh về.”

Vẫn còn hai tiếng nữa, Trần Ngộ nhìn bầu trời rồi bắt đầu cởi tạp dề: “Em ra ngoài mua đồ ăn, mấy đồ trong tủ lạnh không ăn được đâu, anh muốn ăn gì? ”

“Em dọn dẹp cả buổi chiều có mệt không? Bọn mình đi ăn ngoài đi.”

“Em muốn ăn ở nhà.” Nhưng đúng là Trần Ngộ hơi mệt nên hỏi người yêu: “Ăn lẩu được không anh?”

Nguyên liệu và nước cốt lẩu có sẵn ở siêu thị, làm thì đơn giản nhưng dọn dẹp thì khá tốn công, việc này có thể để cho luật sư Mạnh. Mạnh Đình Xuyên có thể nghe được toan tính này thông qua điện thoại.

“Rửa bình hoa, rửa nồi, còn gì nữa không?” Nghe luật sư Mạnh nói như thể anh đang cho mượn tiền và ghi sổ: “A Ngộ à, em sai khiến anh như vậy, anh muốn được báo đáp.”

Anh ta không nói rõ ràng nhưng kì khôi là Trần Ngộ đoán được ý anh ta. Anh mở miệng nhưng nói không nên lời nên chỉ có thể hứa với anh mấy lần ‘ngày mai’ như một kẻ mắc nợ: “Em đợi anh về.”

“Khi về anh phải tính cả lãi.” Mạnh Đình Xuyên thẳng thắn nói rồi hỏi: “Lúc anh đi công tác có nhờ em lấy hàng giúp, em lấy chưa?”

Trần Ngộ không hiểu gì: “Em lấy rồi.”

“Em không khui hàng à?”

“Đó là bưu kiện của anh.” Dù đã kết hôn và sống chung nhưng bọn họ vẫn phải giữ khoảng cách này.

“Khui hàng đi, cái đó cho em đó.”

Trần Ngộ đi tới cửa, cúp điện thoại rồi vào nhà mở hàng. Chiếc hộp một thước vuông chứa đầy những thứ Trần Ngộ không hiểu nhưng tất cả đều có hướng dẫn.

Anh nhìn từng món một, cuối cùng cũng hiểu tại sao luật sư Mạnh lại biết nhiều như vậy, đồng thời cũng hiểu tại sao ngày đó anh ta lại nói không thể ‘đảm bảo trải nghiệm’. (Chương 43)

Tất cả mọi thứ để ‘đảm bảo trải nghiệm’ đều có trong đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện